Chương 48
Đồng Sư
07/05/2021
Trong phòng điều khiển, Nhạn Đường đeo tai nghe lên, ánh mắt nhìn vào cô bé đang chăm chú hát trong phòng thu âm.
Mái tóc mềm mại do phải đeo tai nghe nên đã được vén lên tai, không còn tóc che ở hai bên má nữa, làm cho cô càng nhìn rõ dung mạo của Ngải Tiếu hơn. Ánh đèn trong phòng thu âm không có chói mắt, nhưng cái người vịn tai nghe đang hát ở đằng kia, đột nhiên trở nên cực kỳ sáng lấp lánh trong mắt cô.
Thu âm xong, đầu tiên Tần Tùng khen ngợi cô bé lần đầu thu âm mà có biểu hiện vậy là rất tốt rồi, sau đó là nói ra một vài điểm cần lưu ý, chỉ dẫn cô bé điều chỉnh trạng thái để làm lại lần nữa. Cứ như thế thu âm hết 5 lần, tổng thể làm anh rất hài lòng, rồi lại rút ra vài câu để cô bé hát bổ sung thêm, đợi tất cả kết thúc, Tần Tùng nghe lại lần nữa, liên tục khen nức nở.
Nhạn Đường nghe xong thì rất hài lòng, nói với Ngải Tiếu qua bộ đàm: "Hay là sau này đi hát với chị đi, đừng viết tiểu thuyết nữa."
Biết nữ thần là đang nói đùa, nhưng Ngải Tiếu vẫn cong môi lên cười.
Phần hát của Ngải Tiếu kết thúc, Nhạn Đường đi vào phòng thu âm. Cô với Tần Tùng có độ ăn ý cực cao nên hoàn toàn không cần nói gì thêm với anh ta cả, sau khi hát thử vài câu, Tần Tùng mở nhạc nền lên. Sau khi thu hai lần thì Tần Tùng gật đầu, ra hiệu cô ra ngoài.
Ngải Tiếu và nữ thần cùng ra khỏi phòng thu âm, lúc này mới nảy sinh ra cảm giác kích động vì lần đầu tiên được thu âm. Lời thoại thô của phần cốt truyện nữ thần đã làm xong từ sớm rồi, giờ hai người bọn họ thu âm phần song ca, thì bài hát này đã hoàn thành được một nửa. Tùng Tử Đường cho cô nghe lại phần thu âm, chất lượng âm thanh quá rõ nét làm cho rất nhiều hạt sạn được bộc lộ ra, nhưng tổng thể lại không có quá tệ như cô tưởng tượng.
Đáng lẽ cô nên biết sớm, có nữ thần ở đây, cô không nên nghi ngờ mình.
Tần Tùng vươn vai, xử lý âm tần đơn giản rồi lưu lại, nói là ngày mai từ từ làm. Ngải Tiếu nhìn điện thoại, bất giác đã đến 9h rồi, giờ giới nghiêm ở trường là 10h, không biết có về kịp không nữa. Cô đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với nữ thần chuyện đi về, thì Tần Tùng đột nhiên cúi đầu xuống nói với cô: "Khổ Trú có muốn đi ăn khuya không?"
Chưa đợi Ngải Tiếu nghĩ ra được gì thì Nhạn Đường mở miệng trước: "Mới 9h, ăn khuya gì chứ."
"9h mới là thời gian tốt để ăn khuya đó! Huống hồ gì hai người vì để luyện hát, chắc buổi tối không ăn được bao nhiêu đâu? Vừa nhìn là biết Khổ Trú đang trong độ tuổi tăng chiều cao, sao cậu lại để em ấy đói được hả?" Tần Tùng chỉ trích rất có lý, Ngải Tiếu ngượng ngùng nói: "Cái này, em 20 tuổi rồi......"
Tần Tùng nghiêm túc nói: "20 tuổi vẫn còn cao được mà, đừng lo."
Ngải Tiếu: "......" ông Tùng Tử Đường này sao lại y chang bà dì quản lý vậy.......
Nhạn Đường bất lực nhìn anh ta, biết anh ta quyết tâm dụ dỗ con sóc nhỏ đi ăn khuya, do đó hỏi Ngải Tiếu: "Có muốn cùng đi ăn khuya không?"
Bây giờ 9h, ăn xong cơm chắc chắn sẽ hơn 10h. Nhưng từ góc độ khác mà nói....... cô hoàn toàn không muốn rời xa nữ thần chút nào. Nghe nói lúc trước Trung tâm Anh ngữ liên hoan đến 12h mới về, bà dì quản lý càu nhàu vài câu rồi cũng cho bọn họ vào, quan hệ của mình với dì ấy cũng không tệ, chắc không có vấn đế gì đâu ha? Ngải Tiếu tự mình kiếm cái cớ để đi ăn khuya, mau mau gật đầu nói ok.
"Cậu xem cậu xem, cô bé người ta vốn muốn đi mà, cậu lại đi từ chối giúp người ta." Tần Tùng cởi nút ở tay áo, đi vào văn phòng: "Tớ đi thay đồ xíu, hai người thu dọn đồ đạc rồi đợi tớ ở cửa đi."
Thấy anh ta đi khỏi, Nhạn Đường hỏi: "Em đi được thật hả? Trường em không có giới nghiêm?"
"Quan hệ giữa em với dì quản lý cũng rất tốt, trễ xíu cũng có thể vào được."
Nhạn Đường cười, nhấc chân đi về phía trước: "Uhm, dì ấy nếu không cho em vào thì em có để đến nhà chị ở một đêm."
Mặt của Ngải Tiếu lập tức đỏ ửng lên, đi theo sau cô ấy ngại nói chuyện.
Hai người thu dọn xong đồ đạc, đứng ở sảnh chờ Tần Tùng. Ngải Tiếu cúi đầu xuống nhắn tin cho Hoàng Tiểu Duyệt, nói là sẽ về trễ xíu, gửi tin xong thì nghe thấy tiếng bước chân của Tần Tùng ngày càng đến gần, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy dáng vẻ tinh anh đứng đắn của lúc nãy giờ đã biết thành một tiểu tử ăn mặc hợp mốt.
Nhìn thấy cô bé kinh ngạc, Tần Tùng đắc ý cười: "Sao hả, không ngờ tới phải không?"
Ngải Tiếu lắc đầu: "Thật ra như vậy mới giống như Pines mà em tưởng tượng, lúc nãy quá đứng đắn rồi."
"Không đứng đắn thì sao bàn chuyện làm ăn được, haiz, kiếm ăn cực khổ mà." Anh nói rất ra dáng ra vẻ: "Ngồi xe của anh đi, đến quán rượu kiểu Nhật (giống nhà hàng Manmaru), trang trí cũng rất đẹp mắt lắm, lúc trước không có thời gian đi thử, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi."
Ngải Tiếu tất nhiên là không có ý kiến, còn Nhạn Đường nhớ lại dáng vẻ em ấy khi say rượu gửi tin chat voice cho mình, mím môi cười nhẹ.
Có hai phụ nữ ngồi đằng sau nên Tần Tùng lái xe đầm hơn bình thường rất nhiều. Nhưng mỗi lần anh nhìn gương chiếu hậu thì thấy có gì đó không đúng, cho đến ngã tư sau quẹo cua, anh đột nhiên nghiêm túc nói: "Hình như có người đang bám đuôi chúng ta."
Chuyện này Ngải Tiếu chỉ thấy qua trong tivi và tiểu thuyết, nghe anh ta nói vậy liền ngồi thẳng người lên, trong đầu hiện ra những tình tiết kích liệt khi bị bám đuôi. Nhạn Đường thì không xem chuyện này như lời nói đùa, sản nghiệp của Tần Thị rất lớn, gần đây lại dính đến một dự án đấu thầu gần 1 tỷ đồng, có người giở thủ đoạn cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng hiện giờ bọn họ đang trong thành phố, xung quanh xe cộ qua lại cực nhiều, gần đây toàn là các khu thương mại nhộn nhịp, chắc cũng không có nguy hiểm gì.
Tần Tùng nhìn gương chiếu hậu liên tục, phía trước đèn đỏ, anh dừng xe lại, nhìn chiếc xe khả nghi đằng sau một hồi, chân mày đang nhíu lại từ từ thả lỏng ra.
Anh gõ vào vô lăng, trong lòng đang tính xem nên hù dọa tiểu khả ái, hay là thành thật khai báo. Còn Nhạn Đường ở đằng sau thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt thư giãn của anh ta thì cũng không còn căng thẳng nữa: "Thành thật khai báo đi, phía sau là ai?"
"......" Tần Tùng không ngờ Nhạn Đường nhanh như vậy mà đã hiểu ra rồi: "Chậc, còn tính hù dọa hai người chơi nữa."
Ngải Tiếu mơ hồ nhìn hai người, rồi lại nhìn ra đằng sau, không lẽ lúc nãy Tùng Tử Đường gạt mình?
Tần Tùng không giải thích gì hết, lấy điện thoại bấm số, sau đó ném điện thoại ra phía sau cho Nhạn Đường.
Nhạn Đường nhìn tên người trên màn hình, cạn lời cười, đặt điện thoại lên tai.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ quen thuộc: "Tần Tùng cậu có phải thấy tớ rồi phải không? Chạy kiểu này như muốn cắt đuôi người ta vậy, tớ thí cái mạng già này mới bám theo được đó, đừng chạy lung tung nữa, cho tớ nhìn Trú Đại một cái có được không hả."
Nghe mấy lời này là Nhạn Đường đã đoán được đầu đuôi câu chuyện, đợi người bên kia trách móc xong, cô bình tĩnh nói: 'Đoàn Tử, là tớ."
Đoàn Tử: "......"
Cô liền đổi sang giọng điệu khác: "Ố là la Đường Đường của tớ, trùng hợp vậy, ha ha ha, lúc nãy trên đường đi thấy xe của ông Tùng, không có gì làm nên mới chạy theo xem ổng đi đâu, không ngờ tới là hai người đi chung với nhau."
Nhạn Đường buồn cười nói: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, tớ cũng đâu thể nào trao giải Oscar cho cậu. Tụi tớ đi ăn khuya, có đi chung không?"
Ninh Đồ An (Đoàn Tử) không giả nai nữa, cười hihi rồi hỏi: "Trú Đại có phải ở bên cạnh cậu không?"
"Đúng, cậu muốn nói chuyện à?"
"Không không không, không cần không cần, tớ sợ lát nữa tông xe lên lề đường quá." Đèn xanh sáng lên, cô chạy từ từ theo sau Tần Tùng, "Cậu hỏi thử Trú Đại xem, nếu đồng ý thì cho tớ theo ăn khuya với, nếu không đồng ý thì tớ lén lén nhìn mọi người xuống xe cũng được."
Nhạn Đường cười: "Cậu nói gì nghe thê thảm vậy, cố ý giả bộ tội nghiệp trước mặt Khổ Trú hả? Để tớ hỏi giúp cậu." Nói xong, cô giải thích cho Ngải Tiếu vẫn còn đang mơ hồ biết: "Đoàn Tử cũng đến rồi, lén la lén lút chạy theo đằng sau, suýt chút nữa làm bọn chị tưởng bị ai theo dõi."
Ngải Tiếu hỏi: "Cô ấy đến xem em hả?"
"Uhm, lúc nãy tụi mình lên xe nhanh quá, chắc chưa nhìn rõ được em, nên mới bám theo sau."
Một trận hiểu lầm đã được làm rõ, mấy tình tiết hồi hộp trong đầu Ngải Tiếu tan thành bong bóng trong chớp mắt. Cô thở phào nói: "Tùng Tử Đường nếu không ngại thì đi cùng đi, em sao cũng được hết."
"Không ngại, anh làm gì mà ngại cô ta chi!" Tần Tùng liền trả lời ngay, Nhạn Đường cười, nói kết quả cho Đoàn Tử ở đây dây bên kia biết.
Ninh Đồ An vui mừng ra mặt, luôn miệng nói 'Trú Đại là người tốt', sau đó cúp máy chuyên tâm lái xe.
Đèn đường ở hai bên đường lướt qua vu vù, hai xe một trước một sau ngừng trước cửa quán rượu. Từ ngoài nhìn vào thì quán này không to lắm, nổi thất mang đậm phong cách Nhật làm có hơi lạc lõng so với nguyên con đường hiện đại. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu ra ngoài cửa kính, bên trong là nhân viên phục vụ đang bận rộn nhưng vẫn nở nụ cười trên môi, khách hàng thì giơ ly rượu lên cụng ly linh đình, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Ngải Tiếu đứng bên cạnh Nhạn Đường, không lâu sau, Ninh Đồ An đỗ xong xe chạy qua đây, nhìn thấy tiểu khả ái bên cạnh Nhạn Đường, ngớ người một chốc, sau đó là kích động dẫm giày cao gót xông qua đây.
"Trời đất quỷ thần ơi, đây là Trú Đại phải không? Sao mà dễ thương quá vậy?! Ây do tớ chịu hết nổi rồi, ê Đường Đường...... Đường Đường sao cậu cứ che cô ấy lại chi vậy."
Phụ nữ cao gầy mang giày cao gót, xem ra cao gần 1m7, cái váy ôm làm nổi bật lên đường cong hoàn hảo, bên trong mái tóc ngắn là bông tai màu bạc chói sáng đến người ta phải chú ý đến, nhất cử nhất động đều ra vẻ chín chắn quyến rũ. Với dáng vẻ tùy tiện trên mạng thì hoàn toàn khác, người trước mắt càng giống như quản lý cấp cao tinh anh của xã hội hơn.
Ngải Tiếu bị sự nhiệt tình của cô ấy làm cho hết hồn, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt độc giả ở ngoài đời, nói thật trong lòng vẫn có chút hồi hộp. Vốn cứ nghĩ làm sao giải thích chuyện hiểu lầm về chiều cao với Đoàn Tử, kết quả đôi mắt đối phương phát sáng ra nhìn mình, vừa nói vừa tiến lại gần, nhiệt tình đến nỗi cô không biết ứng phó sao nữa, cũng may là có nữ thần chắn trước mặt mình.
Nữ thần đúng là rất biết cách chăm sóc người khác, cô nghĩ.
Ninh Đồ An thì hoàn toàn không thấy vậy, trong lòng chỉ cảm thấy Nhạn Đường vướng víu. Cô sắp bị tiểu khả ái làm cho moe hóa rồi, dường như trong chớp mắt, cô liền xua tan cái hình ảnh Trú Đại cao to soái khí trong đầu mình lên tận chín tần mây, trong mắt hiện giờ chỉ có tiểu khả ái mét rưỡi thôi.
Tần Tùng ho hai tiếng, ý nói là 'Thấy chưa, có gạt cậu đâu." Ninh Đồ An thở dài, bình tĩnh tâm trạng lại rồi nói: 'Chúng ta vào trong trước đi, cứ ở bên ngoài hoài là sao." Nói xong, cô đẩy Tần Tùng một cái, hai người vào trong trước. Nhạn Đường nhìn con sóc nhỏ vẫn đang kinh ngạc, cười nhẹ: "Sao hả, bị Đoàn Tử làm hết hồn rồi phải không?"
"Chắc vậy, hơn nữa cô ấy cũng hơi khác so với em tưởng tượng."
Tuy lúc trước có nghe qua giọng nói ngự tỷ của Đoàn Tử, nhưng cô cũng không ngờ tới được Đoàn Tử hoạt bát đáng yêu ngoài đời lại là ngự tỷ thật.
"Yên tâm đi, tính cách với bề ngoài cô ấy không giống nhau, dáng vẻ hiện giờ là do gia đình ép buộc mà ra, cô ấy cũng không còn cách nào khác." Nhạn Đường ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Lát nữa em nếu muốn về nhà thì ra ám hiệu cho chị, chị sẽ dẫn em về trước."
"Sẽ ăn lâu lắm hả?" Ngải Tiếu hỏi.
"Gần đây Đoàn Tử cũng kiềm nén lâu rồi, chắc sẽ cần thư giãn. Cô ấy mà uống rượu là không ngừng lại được đâu, đến lúc đó cho Tần Tùng uống với cô ấy là được."
Ngải Tiếu hiểu mà như không hiểu gật đầu, đột nhiên cảm thấy được gần hơn nữ thần chút nữa rồi.
Mình có phải là người đầu tiên tiếp cận cuộc sống của nữ thần như vậy không? Vừa suy nghĩ vừa theo nữ thần vào trong, đột nhiên, cô lóe lên suy nghĩ, giơ tay ra kéo lấy ngón tay út của người đằng trước.
"Nếu em muốn đi về, làm ám hiệu vậy có được không?"
Bàn tay ấm áp tiếp xúc với ngón tay, mắt Nhạn Đường phát sáng lên, quay đầu qua nhìn em ấy. Ngải Tiếu bị ánh mắt chăm chú này nhìn tới xấu hổ, vừa muốn cúi đầu thì bị nữ thần nắm tay lại.
Cô chỉ là to gan muốn thử chút xíu thôi, nữ thần sao lại...... một trận tê dại từ bàn tay lan ra đến mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể. Ngải Tiếu hoang mang nhìn cô ấy, đối phương buông tay ra rồi, dịu dàng nói: "Uhm, vậy thì chị sẽ nắm như vậy kéo em rời khỏi."
Thì ra là ý này......
Ngải Tiếu cho tay ra sau lưng, gật đầu.
Nhạn Đường quay người qua tiếp tục đi, khóe miệng từ từ cong lên.
Hôm nay cô quả thật là không muốn 'thả' con sóc nhỏ về trường chút nào hết, hay là..... tìm cách dẫn về nhà?
Mái tóc mềm mại do phải đeo tai nghe nên đã được vén lên tai, không còn tóc che ở hai bên má nữa, làm cho cô càng nhìn rõ dung mạo của Ngải Tiếu hơn. Ánh đèn trong phòng thu âm không có chói mắt, nhưng cái người vịn tai nghe đang hát ở đằng kia, đột nhiên trở nên cực kỳ sáng lấp lánh trong mắt cô.
Thu âm xong, đầu tiên Tần Tùng khen ngợi cô bé lần đầu thu âm mà có biểu hiện vậy là rất tốt rồi, sau đó là nói ra một vài điểm cần lưu ý, chỉ dẫn cô bé điều chỉnh trạng thái để làm lại lần nữa. Cứ như thế thu âm hết 5 lần, tổng thể làm anh rất hài lòng, rồi lại rút ra vài câu để cô bé hát bổ sung thêm, đợi tất cả kết thúc, Tần Tùng nghe lại lần nữa, liên tục khen nức nở.
Nhạn Đường nghe xong thì rất hài lòng, nói với Ngải Tiếu qua bộ đàm: "Hay là sau này đi hát với chị đi, đừng viết tiểu thuyết nữa."
Biết nữ thần là đang nói đùa, nhưng Ngải Tiếu vẫn cong môi lên cười.
Phần hát của Ngải Tiếu kết thúc, Nhạn Đường đi vào phòng thu âm. Cô với Tần Tùng có độ ăn ý cực cao nên hoàn toàn không cần nói gì thêm với anh ta cả, sau khi hát thử vài câu, Tần Tùng mở nhạc nền lên. Sau khi thu hai lần thì Tần Tùng gật đầu, ra hiệu cô ra ngoài.
Ngải Tiếu và nữ thần cùng ra khỏi phòng thu âm, lúc này mới nảy sinh ra cảm giác kích động vì lần đầu tiên được thu âm. Lời thoại thô của phần cốt truyện nữ thần đã làm xong từ sớm rồi, giờ hai người bọn họ thu âm phần song ca, thì bài hát này đã hoàn thành được một nửa. Tùng Tử Đường cho cô nghe lại phần thu âm, chất lượng âm thanh quá rõ nét làm cho rất nhiều hạt sạn được bộc lộ ra, nhưng tổng thể lại không có quá tệ như cô tưởng tượng.
Đáng lẽ cô nên biết sớm, có nữ thần ở đây, cô không nên nghi ngờ mình.
Tần Tùng vươn vai, xử lý âm tần đơn giản rồi lưu lại, nói là ngày mai từ từ làm. Ngải Tiếu nhìn điện thoại, bất giác đã đến 9h rồi, giờ giới nghiêm ở trường là 10h, không biết có về kịp không nữa. Cô đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với nữ thần chuyện đi về, thì Tần Tùng đột nhiên cúi đầu xuống nói với cô: "Khổ Trú có muốn đi ăn khuya không?"
Chưa đợi Ngải Tiếu nghĩ ra được gì thì Nhạn Đường mở miệng trước: "Mới 9h, ăn khuya gì chứ."
"9h mới là thời gian tốt để ăn khuya đó! Huống hồ gì hai người vì để luyện hát, chắc buổi tối không ăn được bao nhiêu đâu? Vừa nhìn là biết Khổ Trú đang trong độ tuổi tăng chiều cao, sao cậu lại để em ấy đói được hả?" Tần Tùng chỉ trích rất có lý, Ngải Tiếu ngượng ngùng nói: "Cái này, em 20 tuổi rồi......"
Tần Tùng nghiêm túc nói: "20 tuổi vẫn còn cao được mà, đừng lo."
Ngải Tiếu: "......" ông Tùng Tử Đường này sao lại y chang bà dì quản lý vậy.......
Nhạn Đường bất lực nhìn anh ta, biết anh ta quyết tâm dụ dỗ con sóc nhỏ đi ăn khuya, do đó hỏi Ngải Tiếu: "Có muốn cùng đi ăn khuya không?"
Bây giờ 9h, ăn xong cơm chắc chắn sẽ hơn 10h. Nhưng từ góc độ khác mà nói....... cô hoàn toàn không muốn rời xa nữ thần chút nào. Nghe nói lúc trước Trung tâm Anh ngữ liên hoan đến 12h mới về, bà dì quản lý càu nhàu vài câu rồi cũng cho bọn họ vào, quan hệ của mình với dì ấy cũng không tệ, chắc không có vấn đế gì đâu ha? Ngải Tiếu tự mình kiếm cái cớ để đi ăn khuya, mau mau gật đầu nói ok.
"Cậu xem cậu xem, cô bé người ta vốn muốn đi mà, cậu lại đi từ chối giúp người ta." Tần Tùng cởi nút ở tay áo, đi vào văn phòng: "Tớ đi thay đồ xíu, hai người thu dọn đồ đạc rồi đợi tớ ở cửa đi."
Thấy anh ta đi khỏi, Nhạn Đường hỏi: "Em đi được thật hả? Trường em không có giới nghiêm?"
"Quan hệ giữa em với dì quản lý cũng rất tốt, trễ xíu cũng có thể vào được."
Nhạn Đường cười, nhấc chân đi về phía trước: "Uhm, dì ấy nếu không cho em vào thì em có để đến nhà chị ở một đêm."
Mặt của Ngải Tiếu lập tức đỏ ửng lên, đi theo sau cô ấy ngại nói chuyện.
Hai người thu dọn xong đồ đạc, đứng ở sảnh chờ Tần Tùng. Ngải Tiếu cúi đầu xuống nhắn tin cho Hoàng Tiểu Duyệt, nói là sẽ về trễ xíu, gửi tin xong thì nghe thấy tiếng bước chân của Tần Tùng ngày càng đến gần, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy dáng vẻ tinh anh đứng đắn của lúc nãy giờ đã biết thành một tiểu tử ăn mặc hợp mốt.
Nhìn thấy cô bé kinh ngạc, Tần Tùng đắc ý cười: "Sao hả, không ngờ tới phải không?"
Ngải Tiếu lắc đầu: "Thật ra như vậy mới giống như Pines mà em tưởng tượng, lúc nãy quá đứng đắn rồi."
"Không đứng đắn thì sao bàn chuyện làm ăn được, haiz, kiếm ăn cực khổ mà." Anh nói rất ra dáng ra vẻ: "Ngồi xe của anh đi, đến quán rượu kiểu Nhật (giống nhà hàng Manmaru), trang trí cũng rất đẹp mắt lắm, lúc trước không có thời gian đi thử, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi."
Ngải Tiếu tất nhiên là không có ý kiến, còn Nhạn Đường nhớ lại dáng vẻ em ấy khi say rượu gửi tin chat voice cho mình, mím môi cười nhẹ.
Có hai phụ nữ ngồi đằng sau nên Tần Tùng lái xe đầm hơn bình thường rất nhiều. Nhưng mỗi lần anh nhìn gương chiếu hậu thì thấy có gì đó không đúng, cho đến ngã tư sau quẹo cua, anh đột nhiên nghiêm túc nói: "Hình như có người đang bám đuôi chúng ta."
Chuyện này Ngải Tiếu chỉ thấy qua trong tivi và tiểu thuyết, nghe anh ta nói vậy liền ngồi thẳng người lên, trong đầu hiện ra những tình tiết kích liệt khi bị bám đuôi. Nhạn Đường thì không xem chuyện này như lời nói đùa, sản nghiệp của Tần Thị rất lớn, gần đây lại dính đến một dự án đấu thầu gần 1 tỷ đồng, có người giở thủ đoạn cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng hiện giờ bọn họ đang trong thành phố, xung quanh xe cộ qua lại cực nhiều, gần đây toàn là các khu thương mại nhộn nhịp, chắc cũng không có nguy hiểm gì.
Tần Tùng nhìn gương chiếu hậu liên tục, phía trước đèn đỏ, anh dừng xe lại, nhìn chiếc xe khả nghi đằng sau một hồi, chân mày đang nhíu lại từ từ thả lỏng ra.
Anh gõ vào vô lăng, trong lòng đang tính xem nên hù dọa tiểu khả ái, hay là thành thật khai báo. Còn Nhạn Đường ở đằng sau thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt thư giãn của anh ta thì cũng không còn căng thẳng nữa: "Thành thật khai báo đi, phía sau là ai?"
"......" Tần Tùng không ngờ Nhạn Đường nhanh như vậy mà đã hiểu ra rồi: "Chậc, còn tính hù dọa hai người chơi nữa."
Ngải Tiếu mơ hồ nhìn hai người, rồi lại nhìn ra đằng sau, không lẽ lúc nãy Tùng Tử Đường gạt mình?
Tần Tùng không giải thích gì hết, lấy điện thoại bấm số, sau đó ném điện thoại ra phía sau cho Nhạn Đường.
Nhạn Đường nhìn tên người trên màn hình, cạn lời cười, đặt điện thoại lên tai.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ quen thuộc: "Tần Tùng cậu có phải thấy tớ rồi phải không? Chạy kiểu này như muốn cắt đuôi người ta vậy, tớ thí cái mạng già này mới bám theo được đó, đừng chạy lung tung nữa, cho tớ nhìn Trú Đại một cái có được không hả."
Nghe mấy lời này là Nhạn Đường đã đoán được đầu đuôi câu chuyện, đợi người bên kia trách móc xong, cô bình tĩnh nói: 'Đoàn Tử, là tớ."
Đoàn Tử: "......"
Cô liền đổi sang giọng điệu khác: "Ố là la Đường Đường của tớ, trùng hợp vậy, ha ha ha, lúc nãy trên đường đi thấy xe của ông Tùng, không có gì làm nên mới chạy theo xem ổng đi đâu, không ngờ tới là hai người đi chung với nhau."
Nhạn Đường buồn cười nói: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, tớ cũng đâu thể nào trao giải Oscar cho cậu. Tụi tớ đi ăn khuya, có đi chung không?"
Ninh Đồ An (Đoàn Tử) không giả nai nữa, cười hihi rồi hỏi: "Trú Đại có phải ở bên cạnh cậu không?"
"Đúng, cậu muốn nói chuyện à?"
"Không không không, không cần không cần, tớ sợ lát nữa tông xe lên lề đường quá." Đèn xanh sáng lên, cô chạy từ từ theo sau Tần Tùng, "Cậu hỏi thử Trú Đại xem, nếu đồng ý thì cho tớ theo ăn khuya với, nếu không đồng ý thì tớ lén lén nhìn mọi người xuống xe cũng được."
Nhạn Đường cười: "Cậu nói gì nghe thê thảm vậy, cố ý giả bộ tội nghiệp trước mặt Khổ Trú hả? Để tớ hỏi giúp cậu." Nói xong, cô giải thích cho Ngải Tiếu vẫn còn đang mơ hồ biết: "Đoàn Tử cũng đến rồi, lén la lén lút chạy theo đằng sau, suýt chút nữa làm bọn chị tưởng bị ai theo dõi."
Ngải Tiếu hỏi: "Cô ấy đến xem em hả?"
"Uhm, lúc nãy tụi mình lên xe nhanh quá, chắc chưa nhìn rõ được em, nên mới bám theo sau."
Một trận hiểu lầm đã được làm rõ, mấy tình tiết hồi hộp trong đầu Ngải Tiếu tan thành bong bóng trong chớp mắt. Cô thở phào nói: "Tùng Tử Đường nếu không ngại thì đi cùng đi, em sao cũng được hết."
"Không ngại, anh làm gì mà ngại cô ta chi!" Tần Tùng liền trả lời ngay, Nhạn Đường cười, nói kết quả cho Đoàn Tử ở đây dây bên kia biết.
Ninh Đồ An vui mừng ra mặt, luôn miệng nói 'Trú Đại là người tốt', sau đó cúp máy chuyên tâm lái xe.
Đèn đường ở hai bên đường lướt qua vu vù, hai xe một trước một sau ngừng trước cửa quán rượu. Từ ngoài nhìn vào thì quán này không to lắm, nổi thất mang đậm phong cách Nhật làm có hơi lạc lõng so với nguyên con đường hiện đại. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu ra ngoài cửa kính, bên trong là nhân viên phục vụ đang bận rộn nhưng vẫn nở nụ cười trên môi, khách hàng thì giơ ly rượu lên cụng ly linh đình, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Ngải Tiếu đứng bên cạnh Nhạn Đường, không lâu sau, Ninh Đồ An đỗ xong xe chạy qua đây, nhìn thấy tiểu khả ái bên cạnh Nhạn Đường, ngớ người một chốc, sau đó là kích động dẫm giày cao gót xông qua đây.
"Trời đất quỷ thần ơi, đây là Trú Đại phải không? Sao mà dễ thương quá vậy?! Ây do tớ chịu hết nổi rồi, ê Đường Đường...... Đường Đường sao cậu cứ che cô ấy lại chi vậy."
Phụ nữ cao gầy mang giày cao gót, xem ra cao gần 1m7, cái váy ôm làm nổi bật lên đường cong hoàn hảo, bên trong mái tóc ngắn là bông tai màu bạc chói sáng đến người ta phải chú ý đến, nhất cử nhất động đều ra vẻ chín chắn quyến rũ. Với dáng vẻ tùy tiện trên mạng thì hoàn toàn khác, người trước mắt càng giống như quản lý cấp cao tinh anh của xã hội hơn.
Ngải Tiếu bị sự nhiệt tình của cô ấy làm cho hết hồn, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt độc giả ở ngoài đời, nói thật trong lòng vẫn có chút hồi hộp. Vốn cứ nghĩ làm sao giải thích chuyện hiểu lầm về chiều cao với Đoàn Tử, kết quả đôi mắt đối phương phát sáng ra nhìn mình, vừa nói vừa tiến lại gần, nhiệt tình đến nỗi cô không biết ứng phó sao nữa, cũng may là có nữ thần chắn trước mặt mình.
Nữ thần đúng là rất biết cách chăm sóc người khác, cô nghĩ.
Ninh Đồ An thì hoàn toàn không thấy vậy, trong lòng chỉ cảm thấy Nhạn Đường vướng víu. Cô sắp bị tiểu khả ái làm cho moe hóa rồi, dường như trong chớp mắt, cô liền xua tan cái hình ảnh Trú Đại cao to soái khí trong đầu mình lên tận chín tần mây, trong mắt hiện giờ chỉ có tiểu khả ái mét rưỡi thôi.
Tần Tùng ho hai tiếng, ý nói là 'Thấy chưa, có gạt cậu đâu." Ninh Đồ An thở dài, bình tĩnh tâm trạng lại rồi nói: 'Chúng ta vào trong trước đi, cứ ở bên ngoài hoài là sao." Nói xong, cô đẩy Tần Tùng một cái, hai người vào trong trước. Nhạn Đường nhìn con sóc nhỏ vẫn đang kinh ngạc, cười nhẹ: "Sao hả, bị Đoàn Tử làm hết hồn rồi phải không?"
"Chắc vậy, hơn nữa cô ấy cũng hơi khác so với em tưởng tượng."
Tuy lúc trước có nghe qua giọng nói ngự tỷ của Đoàn Tử, nhưng cô cũng không ngờ tới được Đoàn Tử hoạt bát đáng yêu ngoài đời lại là ngự tỷ thật.
"Yên tâm đi, tính cách với bề ngoài cô ấy không giống nhau, dáng vẻ hiện giờ là do gia đình ép buộc mà ra, cô ấy cũng không còn cách nào khác." Nhạn Đường ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Lát nữa em nếu muốn về nhà thì ra ám hiệu cho chị, chị sẽ dẫn em về trước."
"Sẽ ăn lâu lắm hả?" Ngải Tiếu hỏi.
"Gần đây Đoàn Tử cũng kiềm nén lâu rồi, chắc sẽ cần thư giãn. Cô ấy mà uống rượu là không ngừng lại được đâu, đến lúc đó cho Tần Tùng uống với cô ấy là được."
Ngải Tiếu hiểu mà như không hiểu gật đầu, đột nhiên cảm thấy được gần hơn nữ thần chút nữa rồi.
Mình có phải là người đầu tiên tiếp cận cuộc sống của nữ thần như vậy không? Vừa suy nghĩ vừa theo nữ thần vào trong, đột nhiên, cô lóe lên suy nghĩ, giơ tay ra kéo lấy ngón tay út của người đằng trước.
"Nếu em muốn đi về, làm ám hiệu vậy có được không?"
Bàn tay ấm áp tiếp xúc với ngón tay, mắt Nhạn Đường phát sáng lên, quay đầu qua nhìn em ấy. Ngải Tiếu bị ánh mắt chăm chú này nhìn tới xấu hổ, vừa muốn cúi đầu thì bị nữ thần nắm tay lại.
Cô chỉ là to gan muốn thử chút xíu thôi, nữ thần sao lại...... một trận tê dại từ bàn tay lan ra đến mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể. Ngải Tiếu hoang mang nhìn cô ấy, đối phương buông tay ra rồi, dịu dàng nói: "Uhm, vậy thì chị sẽ nắm như vậy kéo em rời khỏi."
Thì ra là ý này......
Ngải Tiếu cho tay ra sau lưng, gật đầu.
Nhạn Đường quay người qua tiếp tục đi, khóe miệng từ từ cong lên.
Hôm nay cô quả thật là không muốn 'thả' con sóc nhỏ về trường chút nào hết, hay là..... tìm cách dẫn về nhà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.