Chương 57
Đồng Sư
07/05/2021
Trên cái giường đôi rộng lớn kia, Nhạn Đường đã cởi nút áo ngồi đó chờ hết một tiếng đồng hồ, Ngải Tiếu mới chậm rãi lết vào.
Khi vào phòng, mái tóc ngắn của cô đã được sấy khô, cũng đã thay áo ngủ, Nhạn Đường nhìn một mắt, phát hiện là một áo ngủ dễ thương trước ngực có thêu hình con mèo cartoon.
—— Quả nhiên là dễ thương y như là con người em ấy vậy.
Còn hiện tại, bản thân Ngải Tiếu hoàn toàn không cảm thấy áo ngủ mình dễ thương chút nào. Cô đột nhiên cảm thấy style áo ngủ của mình chả ăn nhập gì với phong cách đơn giản trong nhà nữ thần, cho nên, cô có phải nên mua áo ngủ chín chắn hơn chút?
Nhưng, áo ngủ chín chắn mà mặc trên người cô thì mông lung như một trò đùa vậy!
Ngải Tiếu thở dài, từ từ lết đến bên giường, khi đến gần thì mới phát hiện cảnh tượng 'mát mẻ' trước ngực nữ thần đang ngồi dựa trên đầu giường.
Cô ngẩn người hết 2s, quay người lảo đảo hai bước rồi chạy bay vào nhà vệ sinh.
Cảnh tượng này kích thích quá, cô phải làm dịu lại mới được.
Bắt đầu ám thị tâm lý nhiều lần "nữ thần giờ là bạn gái của mình rồi, những cái được xem hay không được xem đều có thể xem được hết", rồi mới bước vào phòng ngủ lần 2. Nhạn Đường buồn cười hỏi: "Em chạy ra ngoài làm gì?"
Cô lắp bắp nói dối: "Đau, đau bụng."
"Trong tủ có thuốc, chị lấy cho em?" Nhạn Đường nói xong tính đứng dậy, Ngải Tiếu liền xua tay: "Không cần không cần, giờ khỏi rồi!"
Nhạn Đường cực kỳ phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc: "Khỏi nhanh vậy?"
Ngải Tiếu: "......" Oscar nợ nữ thần một tượng vàng.
Đùa đủ rồi, Nhạn Đường đặt điện thoại xuống, vỗ vào cái gối bên cạnh: "10h hơn rồi, mau đi ngủ đi. Mùa xuân rất dễ bị cảm lạnh đó, đắp chăn dày chút sẽ tốt hơn, nhưng trong nhà chị chỉ có một tấm chăn dày thôi, làm em phải thiệt thòi ngủ chung chăn với chị rồi."
Không thiệt thòi, cô còn mong được ngủ chung chăn với nữ thần nữa là.
Ngải Tiếu nhìn ngực cô ấy lên xuống, từ từ gật đầu, cởi dép trèo lên giường.
Cô thề, mình rõ ràng không phải là người dâm dâm như thế, nhưng sao giờ con mắt chỉ biết nhìn vào chỗ thần bí của người ta không rời vậy...... cô suy nghĩ tới lui, cuối cùng có được kết luận—— nhất định là Mèo và Khấu Đan trong group bựa quá, nên dạy hư cô rồi!
Tổ hai người xoạc không khí vô tội kia tự nhiên bị kết tội oan, nhưng đây cũng không thể nào giải quyết được vấn đề mà hiện giờ cô phải đối mặt. Ngải Tiếu thật ra rất thích dáng vẻ hiện giờ của nữ thần, cả người cô ấy ngồi dựa trên đầu giường, mái tóc dài xõa xuống, nút áo ngủ cởi ra hai nút, nửa che nửa hở làn da trắng bóc bên trong, khi đến gần, còn có thể thấy được độ cong mờ ảo bên trong nhìn từ trên xuống nữa.
Dưới ánh đèn không được sáng cho lắm, không khí trong phòng tự nhiên toát ra vẻ ám muội không thể tả được, còn nguyên do của mọi chuyện là cảnh 'mát mẻ' trên giường kia.
Ngải Tiếu cảm thấy trí tưởng tượng của mình ngày càng bay xa, chẳng qua chỉ là cởi có hai cái nút áo thôi, mà trí tưởng tượng của cô sắp biến thành xe lửa rồi. Đợi đến khi cô sắp thở không ra hơi, mau mau cho chiếc xe lửa đó thắng gấp, cuối cùng cũng cho nó dừng lại được.
Ngoan ngoãn chui vào trong chăn, cô quyết định xem như chuyện lúc nãy không có xảy ra.
"Sáng mai em có chạy bộ không?" Nhạn Đường cũng nằm xuống theo, nghiêng người qua nhìn em ấy.
Động tác này làm cho cái áo tự nhiên rũ xuống dưới, dán sát lên giường, 'thịt' ngày càng lộ ra nhiều hơn. Ngải Tiếu ngồi đó lúng túng chả biết làm sao, thôi thì cứ nằm thẳng người xuống: "Không chạy nữa......"
"Vậy 5h sáng em dậy làm gì?" Nhạn Đường hỏi.
Ngải Tiếu nhìn trần nhà, vẫn cà lăm: "Học, học từ vựng?"
Nhạn Đường nhìn Ngải Tiếu một hồi, bất mãn chọt mặt em ấy một cái: "Em cứ nhìn trần nhà làm gì?" cảm nhận được độ nóng của làn da dưới đầu ngón tay, cô ngẩn người, cười ra tiếng: "Em đang xấu hổ?"
"Có hơi......" Ngải Tiếu liếc nhanh cô ấy một cái, kích thích lớn quá, cô lại bắt đầu nhìn trần nhà.
Nhạn Đường cười nhẹ: "Vậy ngủ đi, chúc ngủ ngon." Cô ngồi dậy tắt đèn, sau đó hình như nghĩ ra được gì, lại mở đèn ra.
Ngải Tiếu vừa mới thở phào lại căng thẳng tiếp: "Sao vậy?"
"Quên mất một chuyện." Nhạn Đường nói xong thì tiến lại gần, Ngải Tiếu căng thẳng đến đầu sắp bốc khói rồi, Nhạn Đường hôn nhẹ lên mặt con sóc nhỏ: "Good night kiss."
Ngải Tiếu tự nhiên thấy hơi thất vọng, cũng hôn lên mặt cô ấy một cái, sau đó nói: "Chúc ngủ ngon."
Nhạn Đường tắt đèn nằm xuống, người bên cạnh động đậy hai cái, tiếp tục nằm ngay đơ ra. Cô nghe thấy hơi thở không mấy đều đặn của con sóc nhỏ, đột nhiên hỏi: "Em có phải là không dám động đậy không?"
"Không có!" Ngải Tiếu nói xong thì động đậy hai cái, theo thói quen cuộn người lại, đưa lưng về phía Nhạn Đường.
"......" Nhạn Đường rõ ràng là không muốn có kết quả này, do đó da mặt dày hỏi: "Sao em không dám đối mặt với chị?"
Ngải Tiếu mau chóng lăn mình qua quay mặt về phía nữ thần.
Nhạn Đường: "......"
Thái độ 'phục vụ' của em ấy tốt như vậy, mình cũng ngại không dám yêu cầu gì thêm.
Hai người cuối cùng cũng ngừng lại, im lặng một hồi, Nhạn Đường nghe hơi thở em ấy vẫn không đều đặn, lại hỏi: "Em ngủ không được do lạ giường hả?"
"Không phải, ngủ không được do em căng thẳng," cuối cùng cô cũng nói sự thật ra, "Chị còn không mau cài nút áo lại cho đàng hoàng, em nhìn thấy càng căng thẳng hơn......"
Nhạn Đường cười phá lên, giơ tay cài nút lại, sau đó kéo tay em ấy đến vị trí của cái nút: "Em xem, cài xong rồi nè, đừng căng thẳng nữa."
Ngải Tiếu sờ được bộ phận mềm mại đó: "......"
Trời ơi, căng thẳng hơn nữa thì có!
Cô rõ ràng cảm nhận được nữ thần đang giở trò 'dê xồm' với mình, nhưng cô lại rất thích điều này.
Rút tay lại, Ngải Tiếu quyết định đếm cừu để ngủ, ai ngờ nữ thần lại nằm sát vào, ngón tay sờ lên môi của cô. Cô bị sờ đến rùng hết cả mình, tiếp theo đó, hơi thở của nữ thần tiến lại gần sát hơn.
"Good night kiss lúc nãy chị không vừa ý lắm, chị muốn làm lại lần nữa, có được không?" Nhạn Đường hỏi cực kỳ nho nhã lễ phép, Ngải Tiếu lại xấu hổ đến cùng cực, chắc do địa điểm xảy ra trên giường, nên lời nói này càng làm cho tim cô đập nhanh hơn nữa.
Cô nói không ra được lời từ chối, bởi vì cô cũng khát khao có được một nụ hôn không phải nhẹ nhàng như lúc nãy. Trong khoảnh khắc hít thở, cô quyết định chủ động hôn lấy môi nữ thần.
Phần chủ động bất ngờ này làm Nhạn Đường cực kỳ vui mừng, dù đã cố khắc chế, nhưng cô vẫn làm cho đối phương thở dốc hết lần này đến lần khác. Âm thanh đó được truyền vào tai, ngay đến cả nụ hôn khắc chế cũng làm cho người ta rạo rực lên.
Những thứ muốn có được ngày càng nhiều, nhiều đến nổi một nụ hôn cũng chứa đựng không hết.
Cưỡng ép mình bình tĩnh lại, Nhạn Đường buông em ấy ra: "Lần này mãn nguyện rồi, ngủ thôi."
Chiếc xe lửa trong đầu Ngải Tiếu sắp chạy lên tận mây xanh rồi, cô cảm nhận được nhịp tim của nữ thần cũng đập loạn xạ như mình vậy, lặng lẽ kéo phanh xe lửa lại.
Cô biết, bây giờ vẫn chưa là lúc phát triển đến bước cuối cùng, sự khắc chế của nữ thần lúc nãy là đã cho cô sự tôn trọng lớn nhất rồi.
Nhưng...... Ngải Tiếu vẫn có chút không cam tâm, lỡ như nữ thần không phải là khắc chế, mà là không hứng thú nổi với mình thì sao? Cô thở gấp nhẹ, kích động ngưỡng cổ lên, mút một cái lên xương quai xanh của nữ thần.
Ha, thành tựu lần đầu tiên trồng 'dâu' (1/1) hoàn thành.
Nhạn Đường nhìn động tác trẻ con của em ấy, buồn cười cúi đầu xuống, cũng cắn nhẹ lên xương quai xanh của Ngải Tiếu.
"A——" Ngải Tiếu vô tình hít một hơi sâu, âm thanh đó làm Nhạn Đường ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Nhạn Đường chụt một cái lên miệng Ngải Tiếu, sau đó kéo tay em ấy nằm xuống: 'Ngủ."
"Chúc ngủ ngon." Ngải Tiếu lần này không dám động đậy nữa, cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt cuối cùng lúc nãy của nữ thần cứ như muốn 'nuốt' cô vào bụng vậy. Tuy trong lòng cô vẫn kỳ vọng chuyện ấy, nhưng nếu mà làm thật thì cô vẫn còn rất nhát gan đó.
Hơi thở của cô tuy vẫn không ổn định, nhưng Nhạn Đường không có nói chuyện nữa. Cũng may hai người nắm tay nhau, sự tiếp xúc đơn giản nhưng ấm áp này lại an ủi được trái tim rạo rực của cô.
Một giấc cho đến trời sáng, Ngải Tiếu mở mắt ra, phát hiện đã 6h hơn rồi. Nữ thần vẫn đang ngủ, rèm cửa dày nên không có nhiều ánh sáng lọt vào, khuôn mặt cô ấy trong bóng tối nhìn không rõ cho lắm, nhưng điều này không cản trở Ngải Tiếu nhìn cô ấy.
Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cảm thấy người này rất xinh, cho đến bây giờ, nữ thần trong lòng cô đã trở thành tiên nữ rồi. Trong lòng cô, hai chữ 'tốt đẹp', dường như trở nên ngày càng có ý nghĩa hơn sau khi gặp được nữ thần.
Đợi nhìn đủ rồi, cô nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đánh răng. Vào nhà bếp, Ngải Tiếu nhìn thức ăn trong tủ lạnh, đang tính nấu một bữa sáng tình yêu cho nữ thần.
Ở nhà cô rất ít khi nấu cơm, vật dụng trong nhà bếp của nữ thần cô dùng cũng không quen, đến cuối cùng, ngoại trừ canh rong biển với trứng nhìn đỡ nhất, mấy món khác đều không tiện bày ra. Trứng trong cơm chiên hơi khét một tí, cải xào thì cho muối hơi quá tay, cô nếm xong thấy hơi tuyệt vọng, sớm biết vậy ngoan ngoãn chờ nữ thần tỉnh dậy nấu ăn cho rồi, tự nhiên cô nhúng tay vô làm chi không biết?
Còn Nhạn Đường từ lúc nghe tiếng chén dĩa lạch cạch trong bếp là đã dậy rồi, cô mơ màng đi ra ngoài, nhìn thấy con sóc nhỏ đang ủ rũ trong phòng khách—— trên người con sóc nhỏ còn mặc cái tạp dề của cô.
Cái tạp dề đó đối với em ấy không phải chỉ lớn hơn chút xíu thôi đâu, dây tạp dề buộc lõng lẽo ở đằng sau, nhìn cứ sắp tuột xuống, nhưng thật chất cũng treo lủng lẳng ở đó.
Nghe có tiếng người ra đây, Ngải Tiếu ngại ngùng nhìn về phía phòng ngủ, sau đó nhỏ tiếng giải thích nguyên do của bữa sáng. Nhạn Đường vui vẻ đi đánh răng, sau đó ra ăn cơm một mực cứ khen ngợi em ấy, làm cho sự lo âu trên mặt Ngải Tiếu tiêu tan đi không ít.
Bữa sáng này quả thật là không ngon cho lắm, nhưng tâm ý trong đó lại hơn khẩu vị rất nhiều. Hai người ăn sáng xong, Ngải Tiếu nhân cơ hội kéo nữ thần học tiếng Nhật, đợi học xong, Nhạn Đường quấn một khăn lụa lên cổ rồi dẫn em ấy cùng đến studio.
Ngải Tiếu đến đây được hai lần, nhưng cô vẫn chưa thấy được dáng vẻ nữ thần khi làm việc, do đó hào hứng cùng đi với cô ấy.
Tuy hôm nay là thứ 7, nhưng có lẽ là do có đơn hàng nhạc bối cảnh nên người đi làm không ít, cả đám người nhìn thấy Nhạn Đường dẫn 'người nhà' theo, hùa nhau trêu chọc một hồi. Ngải Tiếu có đem theo laptop, cô nhìn thấy nữ thần bận rộn làm việc, ở bên cạnh một lát rồi chạy ra khu nghỉ ngơi viết truyện. Có người đi ngang thấy bạn gái của Nhạn Đường cứ ngồi đó đánh chữ, hiếu kỳ hỏi cô ấy đang làm gì, mạch suy nghĩ của Ngải Tiếu bị cắt ngang hết mấy lần, chỉ còn cách ôm laptop trở về, chuyên tâm nhìn nữ thần làm việc.
Ôi, sao cô ấy đeo tai nghe bluetooth thôi mà cũng xinh đến thế?
Ngải Tiếu chống cằm ngồi rất lâu, nhân lúc đối phương không chú ý, lấy điện thoại ra chụp lén.
Ôi, ngay đến chụp lén đại một tấm mà cũng xinh đến ngất ngây con gà tây.
Sau khi chỉnh sửa tấm hình, cô cài thành màn hình chờ, Nhạn Đường hầu như không phát giác ra gì, tháo tai nghe xuống nhìn em ấy, đồng thời hơi xin lỗi nói: "Xin lỗi, cuối tuần mà còn bắt em đến đây tăng ca với chị."
Ngải Tiếu liền nói: "Sao lại nói là tăng ca cùng chị, rõ ràng là em đòi đến đây mà. Em muốn tìm hiểu chút cách thức làm việc của studio âm nhạc, lỡ, lỡ như sau này em có viết tiểu thuyết về đề tài này, thì cũng có thể viết chân thật hơn, đúng không?"
Nhạn Đường cười, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ: "Đúng. Sắp đến trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Ngải Tiếu gật đầu theo cô ấy rời khỏi, bữa trưa kết thúc, Nhạn Đường khăng khăng muốn đưa cô về nhà, nói là không muốn làm lãng phí thời gian của cô. Cùng về nhà còn có đồ ăn vặt và các loại trái cây được mua trên đường đi.
Cho thức ăn vào trong tủ lạnh, Ngải Tiếu dở khóc dở cười nhìn cái tủ lạnh đầy nhóc đồ ăn—— nữ thần sắp nuôi mình như nuôi heo rồi, chẳng qua chỉ là cuối tuần thôi, có cần phải mua nhiều đồ vậy không hả!
Khi vào phòng, mái tóc ngắn của cô đã được sấy khô, cũng đã thay áo ngủ, Nhạn Đường nhìn một mắt, phát hiện là một áo ngủ dễ thương trước ngực có thêu hình con mèo cartoon.
—— Quả nhiên là dễ thương y như là con người em ấy vậy.
Còn hiện tại, bản thân Ngải Tiếu hoàn toàn không cảm thấy áo ngủ mình dễ thương chút nào. Cô đột nhiên cảm thấy style áo ngủ của mình chả ăn nhập gì với phong cách đơn giản trong nhà nữ thần, cho nên, cô có phải nên mua áo ngủ chín chắn hơn chút?
Nhưng, áo ngủ chín chắn mà mặc trên người cô thì mông lung như một trò đùa vậy!
Ngải Tiếu thở dài, từ từ lết đến bên giường, khi đến gần thì mới phát hiện cảnh tượng 'mát mẻ' trước ngực nữ thần đang ngồi dựa trên đầu giường.
Cô ngẩn người hết 2s, quay người lảo đảo hai bước rồi chạy bay vào nhà vệ sinh.
Cảnh tượng này kích thích quá, cô phải làm dịu lại mới được.
Bắt đầu ám thị tâm lý nhiều lần "nữ thần giờ là bạn gái của mình rồi, những cái được xem hay không được xem đều có thể xem được hết", rồi mới bước vào phòng ngủ lần 2. Nhạn Đường buồn cười hỏi: "Em chạy ra ngoài làm gì?"
Cô lắp bắp nói dối: "Đau, đau bụng."
"Trong tủ có thuốc, chị lấy cho em?" Nhạn Đường nói xong tính đứng dậy, Ngải Tiếu liền xua tay: "Không cần không cần, giờ khỏi rồi!"
Nhạn Đường cực kỳ phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc: "Khỏi nhanh vậy?"
Ngải Tiếu: "......" Oscar nợ nữ thần một tượng vàng.
Đùa đủ rồi, Nhạn Đường đặt điện thoại xuống, vỗ vào cái gối bên cạnh: "10h hơn rồi, mau đi ngủ đi. Mùa xuân rất dễ bị cảm lạnh đó, đắp chăn dày chút sẽ tốt hơn, nhưng trong nhà chị chỉ có một tấm chăn dày thôi, làm em phải thiệt thòi ngủ chung chăn với chị rồi."
Không thiệt thòi, cô còn mong được ngủ chung chăn với nữ thần nữa là.
Ngải Tiếu nhìn ngực cô ấy lên xuống, từ từ gật đầu, cởi dép trèo lên giường.
Cô thề, mình rõ ràng không phải là người dâm dâm như thế, nhưng sao giờ con mắt chỉ biết nhìn vào chỗ thần bí của người ta không rời vậy...... cô suy nghĩ tới lui, cuối cùng có được kết luận—— nhất định là Mèo và Khấu Đan trong group bựa quá, nên dạy hư cô rồi!
Tổ hai người xoạc không khí vô tội kia tự nhiên bị kết tội oan, nhưng đây cũng không thể nào giải quyết được vấn đề mà hiện giờ cô phải đối mặt. Ngải Tiếu thật ra rất thích dáng vẻ hiện giờ của nữ thần, cả người cô ấy ngồi dựa trên đầu giường, mái tóc dài xõa xuống, nút áo ngủ cởi ra hai nút, nửa che nửa hở làn da trắng bóc bên trong, khi đến gần, còn có thể thấy được độ cong mờ ảo bên trong nhìn từ trên xuống nữa.
Dưới ánh đèn không được sáng cho lắm, không khí trong phòng tự nhiên toát ra vẻ ám muội không thể tả được, còn nguyên do của mọi chuyện là cảnh 'mát mẻ' trên giường kia.
Ngải Tiếu cảm thấy trí tưởng tượng của mình ngày càng bay xa, chẳng qua chỉ là cởi có hai cái nút áo thôi, mà trí tưởng tượng của cô sắp biến thành xe lửa rồi. Đợi đến khi cô sắp thở không ra hơi, mau mau cho chiếc xe lửa đó thắng gấp, cuối cùng cũng cho nó dừng lại được.
Ngoan ngoãn chui vào trong chăn, cô quyết định xem như chuyện lúc nãy không có xảy ra.
"Sáng mai em có chạy bộ không?" Nhạn Đường cũng nằm xuống theo, nghiêng người qua nhìn em ấy.
Động tác này làm cho cái áo tự nhiên rũ xuống dưới, dán sát lên giường, 'thịt' ngày càng lộ ra nhiều hơn. Ngải Tiếu ngồi đó lúng túng chả biết làm sao, thôi thì cứ nằm thẳng người xuống: "Không chạy nữa......"
"Vậy 5h sáng em dậy làm gì?" Nhạn Đường hỏi.
Ngải Tiếu nhìn trần nhà, vẫn cà lăm: "Học, học từ vựng?"
Nhạn Đường nhìn Ngải Tiếu một hồi, bất mãn chọt mặt em ấy một cái: "Em cứ nhìn trần nhà làm gì?" cảm nhận được độ nóng của làn da dưới đầu ngón tay, cô ngẩn người, cười ra tiếng: "Em đang xấu hổ?"
"Có hơi......" Ngải Tiếu liếc nhanh cô ấy một cái, kích thích lớn quá, cô lại bắt đầu nhìn trần nhà.
Nhạn Đường cười nhẹ: "Vậy ngủ đi, chúc ngủ ngon." Cô ngồi dậy tắt đèn, sau đó hình như nghĩ ra được gì, lại mở đèn ra.
Ngải Tiếu vừa mới thở phào lại căng thẳng tiếp: "Sao vậy?"
"Quên mất một chuyện." Nhạn Đường nói xong thì tiến lại gần, Ngải Tiếu căng thẳng đến đầu sắp bốc khói rồi, Nhạn Đường hôn nhẹ lên mặt con sóc nhỏ: "Good night kiss."
Ngải Tiếu tự nhiên thấy hơi thất vọng, cũng hôn lên mặt cô ấy một cái, sau đó nói: "Chúc ngủ ngon."
Nhạn Đường tắt đèn nằm xuống, người bên cạnh động đậy hai cái, tiếp tục nằm ngay đơ ra. Cô nghe thấy hơi thở không mấy đều đặn của con sóc nhỏ, đột nhiên hỏi: "Em có phải là không dám động đậy không?"
"Không có!" Ngải Tiếu nói xong thì động đậy hai cái, theo thói quen cuộn người lại, đưa lưng về phía Nhạn Đường.
"......" Nhạn Đường rõ ràng là không muốn có kết quả này, do đó da mặt dày hỏi: "Sao em không dám đối mặt với chị?"
Ngải Tiếu mau chóng lăn mình qua quay mặt về phía nữ thần.
Nhạn Đường: "......"
Thái độ 'phục vụ' của em ấy tốt như vậy, mình cũng ngại không dám yêu cầu gì thêm.
Hai người cuối cùng cũng ngừng lại, im lặng một hồi, Nhạn Đường nghe hơi thở em ấy vẫn không đều đặn, lại hỏi: "Em ngủ không được do lạ giường hả?"
"Không phải, ngủ không được do em căng thẳng," cuối cùng cô cũng nói sự thật ra, "Chị còn không mau cài nút áo lại cho đàng hoàng, em nhìn thấy càng căng thẳng hơn......"
Nhạn Đường cười phá lên, giơ tay cài nút lại, sau đó kéo tay em ấy đến vị trí của cái nút: "Em xem, cài xong rồi nè, đừng căng thẳng nữa."
Ngải Tiếu sờ được bộ phận mềm mại đó: "......"
Trời ơi, căng thẳng hơn nữa thì có!
Cô rõ ràng cảm nhận được nữ thần đang giở trò 'dê xồm' với mình, nhưng cô lại rất thích điều này.
Rút tay lại, Ngải Tiếu quyết định đếm cừu để ngủ, ai ngờ nữ thần lại nằm sát vào, ngón tay sờ lên môi của cô. Cô bị sờ đến rùng hết cả mình, tiếp theo đó, hơi thở của nữ thần tiến lại gần sát hơn.
"Good night kiss lúc nãy chị không vừa ý lắm, chị muốn làm lại lần nữa, có được không?" Nhạn Đường hỏi cực kỳ nho nhã lễ phép, Ngải Tiếu lại xấu hổ đến cùng cực, chắc do địa điểm xảy ra trên giường, nên lời nói này càng làm cho tim cô đập nhanh hơn nữa.
Cô nói không ra được lời từ chối, bởi vì cô cũng khát khao có được một nụ hôn không phải nhẹ nhàng như lúc nãy. Trong khoảnh khắc hít thở, cô quyết định chủ động hôn lấy môi nữ thần.
Phần chủ động bất ngờ này làm Nhạn Đường cực kỳ vui mừng, dù đã cố khắc chế, nhưng cô vẫn làm cho đối phương thở dốc hết lần này đến lần khác. Âm thanh đó được truyền vào tai, ngay đến cả nụ hôn khắc chế cũng làm cho người ta rạo rực lên.
Những thứ muốn có được ngày càng nhiều, nhiều đến nổi một nụ hôn cũng chứa đựng không hết.
Cưỡng ép mình bình tĩnh lại, Nhạn Đường buông em ấy ra: "Lần này mãn nguyện rồi, ngủ thôi."
Chiếc xe lửa trong đầu Ngải Tiếu sắp chạy lên tận mây xanh rồi, cô cảm nhận được nhịp tim của nữ thần cũng đập loạn xạ như mình vậy, lặng lẽ kéo phanh xe lửa lại.
Cô biết, bây giờ vẫn chưa là lúc phát triển đến bước cuối cùng, sự khắc chế của nữ thần lúc nãy là đã cho cô sự tôn trọng lớn nhất rồi.
Nhưng...... Ngải Tiếu vẫn có chút không cam tâm, lỡ như nữ thần không phải là khắc chế, mà là không hứng thú nổi với mình thì sao? Cô thở gấp nhẹ, kích động ngưỡng cổ lên, mút một cái lên xương quai xanh của nữ thần.
Ha, thành tựu lần đầu tiên trồng 'dâu' (1/1) hoàn thành.
Nhạn Đường nhìn động tác trẻ con của em ấy, buồn cười cúi đầu xuống, cũng cắn nhẹ lên xương quai xanh của Ngải Tiếu.
"A——" Ngải Tiếu vô tình hít một hơi sâu, âm thanh đó làm Nhạn Đường ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Nhạn Đường chụt một cái lên miệng Ngải Tiếu, sau đó kéo tay em ấy nằm xuống: 'Ngủ."
"Chúc ngủ ngon." Ngải Tiếu lần này không dám động đậy nữa, cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt cuối cùng lúc nãy của nữ thần cứ như muốn 'nuốt' cô vào bụng vậy. Tuy trong lòng cô vẫn kỳ vọng chuyện ấy, nhưng nếu mà làm thật thì cô vẫn còn rất nhát gan đó.
Hơi thở của cô tuy vẫn không ổn định, nhưng Nhạn Đường không có nói chuyện nữa. Cũng may hai người nắm tay nhau, sự tiếp xúc đơn giản nhưng ấm áp này lại an ủi được trái tim rạo rực của cô.
Một giấc cho đến trời sáng, Ngải Tiếu mở mắt ra, phát hiện đã 6h hơn rồi. Nữ thần vẫn đang ngủ, rèm cửa dày nên không có nhiều ánh sáng lọt vào, khuôn mặt cô ấy trong bóng tối nhìn không rõ cho lắm, nhưng điều này không cản trở Ngải Tiếu nhìn cô ấy.
Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cảm thấy người này rất xinh, cho đến bây giờ, nữ thần trong lòng cô đã trở thành tiên nữ rồi. Trong lòng cô, hai chữ 'tốt đẹp', dường như trở nên ngày càng có ý nghĩa hơn sau khi gặp được nữ thần.
Đợi nhìn đủ rồi, cô nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đánh răng. Vào nhà bếp, Ngải Tiếu nhìn thức ăn trong tủ lạnh, đang tính nấu một bữa sáng tình yêu cho nữ thần.
Ở nhà cô rất ít khi nấu cơm, vật dụng trong nhà bếp của nữ thần cô dùng cũng không quen, đến cuối cùng, ngoại trừ canh rong biển với trứng nhìn đỡ nhất, mấy món khác đều không tiện bày ra. Trứng trong cơm chiên hơi khét một tí, cải xào thì cho muối hơi quá tay, cô nếm xong thấy hơi tuyệt vọng, sớm biết vậy ngoan ngoãn chờ nữ thần tỉnh dậy nấu ăn cho rồi, tự nhiên cô nhúng tay vô làm chi không biết?
Còn Nhạn Đường từ lúc nghe tiếng chén dĩa lạch cạch trong bếp là đã dậy rồi, cô mơ màng đi ra ngoài, nhìn thấy con sóc nhỏ đang ủ rũ trong phòng khách—— trên người con sóc nhỏ còn mặc cái tạp dề của cô.
Cái tạp dề đó đối với em ấy không phải chỉ lớn hơn chút xíu thôi đâu, dây tạp dề buộc lõng lẽo ở đằng sau, nhìn cứ sắp tuột xuống, nhưng thật chất cũng treo lủng lẳng ở đó.
Nghe có tiếng người ra đây, Ngải Tiếu ngại ngùng nhìn về phía phòng ngủ, sau đó nhỏ tiếng giải thích nguyên do của bữa sáng. Nhạn Đường vui vẻ đi đánh răng, sau đó ra ăn cơm một mực cứ khen ngợi em ấy, làm cho sự lo âu trên mặt Ngải Tiếu tiêu tan đi không ít.
Bữa sáng này quả thật là không ngon cho lắm, nhưng tâm ý trong đó lại hơn khẩu vị rất nhiều. Hai người ăn sáng xong, Ngải Tiếu nhân cơ hội kéo nữ thần học tiếng Nhật, đợi học xong, Nhạn Đường quấn một khăn lụa lên cổ rồi dẫn em ấy cùng đến studio.
Ngải Tiếu đến đây được hai lần, nhưng cô vẫn chưa thấy được dáng vẻ nữ thần khi làm việc, do đó hào hứng cùng đi với cô ấy.
Tuy hôm nay là thứ 7, nhưng có lẽ là do có đơn hàng nhạc bối cảnh nên người đi làm không ít, cả đám người nhìn thấy Nhạn Đường dẫn 'người nhà' theo, hùa nhau trêu chọc một hồi. Ngải Tiếu có đem theo laptop, cô nhìn thấy nữ thần bận rộn làm việc, ở bên cạnh một lát rồi chạy ra khu nghỉ ngơi viết truyện. Có người đi ngang thấy bạn gái của Nhạn Đường cứ ngồi đó đánh chữ, hiếu kỳ hỏi cô ấy đang làm gì, mạch suy nghĩ của Ngải Tiếu bị cắt ngang hết mấy lần, chỉ còn cách ôm laptop trở về, chuyên tâm nhìn nữ thần làm việc.
Ôi, sao cô ấy đeo tai nghe bluetooth thôi mà cũng xinh đến thế?
Ngải Tiếu chống cằm ngồi rất lâu, nhân lúc đối phương không chú ý, lấy điện thoại ra chụp lén.
Ôi, ngay đến chụp lén đại một tấm mà cũng xinh đến ngất ngây con gà tây.
Sau khi chỉnh sửa tấm hình, cô cài thành màn hình chờ, Nhạn Đường hầu như không phát giác ra gì, tháo tai nghe xuống nhìn em ấy, đồng thời hơi xin lỗi nói: "Xin lỗi, cuối tuần mà còn bắt em đến đây tăng ca với chị."
Ngải Tiếu liền nói: "Sao lại nói là tăng ca cùng chị, rõ ràng là em đòi đến đây mà. Em muốn tìm hiểu chút cách thức làm việc của studio âm nhạc, lỡ, lỡ như sau này em có viết tiểu thuyết về đề tài này, thì cũng có thể viết chân thật hơn, đúng không?"
Nhạn Đường cười, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ: "Đúng. Sắp đến trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Ngải Tiếu gật đầu theo cô ấy rời khỏi, bữa trưa kết thúc, Nhạn Đường khăng khăng muốn đưa cô về nhà, nói là không muốn làm lãng phí thời gian của cô. Cùng về nhà còn có đồ ăn vặt và các loại trái cây được mua trên đường đi.
Cho thức ăn vào trong tủ lạnh, Ngải Tiếu dở khóc dở cười nhìn cái tủ lạnh đầy nhóc đồ ăn—— nữ thần sắp nuôi mình như nuôi heo rồi, chẳng qua chỉ là cuối tuần thôi, có cần phải mua nhiều đồ vậy không hả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.