Chương 58
Đồng Sư
07/05/2021
Hôm nay là thứ 7, Ngải Tiếu cho mình nghỉ xả hơi một ngày, viết truyện mệt rồi thì ôm đồ ăn vặt đi xem tivi, xem tivi đã rồi thì đi xem sách. Một buổi chiều qua rất là nhanh, cô ngồi ôm di động chờ điện thoại của nữ thần, không tới 10 phút, nữ thần gọi điện về, nói là có mua rau và thịt, tối về nấu lẩu ăn.
Cúp máy, Ngải Tiếu phấn khích xoay mấy vòng tại chỗ. Cùng ăn lẩu với người mình thích ở nhà là mơ ước của cô đó, không ngờ lại thực hiện dễ dàng như vậy! Cô hưng phấn đi rửa nồi để chuẩn bị, bận xong thì đột nhiên nhớ ra—— từ rất lâu, cô đã từng nói ước mơ này trên nick phụ của weibo.
Không lẽ nữ thần coi lại hết từ đầu đến cuối nick phụ của cô? Cô nhìn cái bếp điện từ và nồi uyên ương đặt trên đó, có một cảm giác hạnh phúc khó tả gần như là nhấn chìm cô.
Cô có thể gặp được người tốt như nữ thần vậy, đúng là dùng hết quá nhiều vận may rồi.
Không lâu sau, Nhạn Đường mang thức ăn về, Ngải Tiếu ra đón rồi cầm giúp cô ấy mấy túi, đi vào nhà bếp rửa rau. Nhạn Đường thay giày rồi đi rửa tay, cùng Ngải Tiếu bận rộn trong bếp.
Bữa cơm tối này ăn cực kỳ no, Nhạn Đường phải giữ giọng nên hiếm khi ăn cay, hôm nay lại phá lệ ăn vài miệng. Ngải Tiếu chủ động giành nhiệm vụ rửa chén, kêu nữ thần nghỉ ngơi đi. Tuy Nhạn Đường vốn không nỡ cho con sóc nhỏ cực nhọc, nhưng vẫn bị lời nói như vợ hiền này làm cho thấy ngứa ngáy trong lòng, trước khi bị đẩy ra khỏi nhà bếp đột nhiên quay người qua bồng em ấy lên.
Ngải Tiếu giật hết cả mình, hai người cách cửa nhà bếp không xa, trong khoảnh khắc được bồng lên, cô còn tưởng mình sẽ bị đụng vào cửa nữa chứ. Vỗ vỗ vai của đối phương, cô ngượng ngùng nói: "Chị đặt em xuống đi, người em toàn mùi đồ ăn không à."
Nhạn Đường nhìn hai má hơi đỏ của em ấy, chụt một cái vào môi, cực kỳ bướng bỉnh nói: "Không."
"......" Ngải Tiếu vừa xấu hổ vừa tức giận, nên sẵn tiện làm nũng luôn: "Vậy chị bồng em rửa chén luôn đi nha!"
Nhạn Đường nhướng mày, không ngờ đến con sóc nhỏ giờ cũng biết nhe răng cửa nhọn nhọn ra nữa. Buồn cười đặt em ấy xuống, cô chọn đầu hàng: "Tuy em nhẹ tênh, nhưng chị không nên quấy rầy em rửa chén thì tốt hơn."
Ngải Tiếu thè lưỡi ra với bóng dáng sau lưng của cô ấy, chạy vào rửa chén.
Ước gì có thể sống những ngày tháng như vậy mãi mãi, ngay đến rửa chén cũng thấy rất vui vẻ nữa.
Đêm nay, Ngải Tiếu lên giường là ngoan ngoãn cuộn tròn người lại, còn giơ móng vuốt ra nắm tay nữ thần nữa.
Ăn xong bữa sáng hôm sau, hai người đến trung tâm thể dục thành phố xem trận đấu bóng rổ nữ giữa đại học S và đại học N. Dịch Nhàn có cho bọn họ vé, là vị trí có tầm nhìn rất tốt, Ngải Tiếu cầm ly trà sữa ngồi xuống, rất nhanh nhận được tin nhắn của Dịch Nhàn gửi đến. Hôm đó sau khi ăn chung với nhau thì có add QQ, đây là lần đầu tiên bọn họ trò chuyện qua QQ.
- Nhàn Tổng: Tiểu học tỷ, lát nữa nhớ chụp hình em cho đẹp đẹp vô đó nha! Em không tin vào trình độ chụp hình của Nhạn Đường!
- Trú Trú:...... Được thôi [Cười khóc]
Dịch Nhàn lại gửi một tấm hình chụp chung của mọi người trong phòng nghỉ ngơi, cô cầm lấy gậy selfie toét miệng ra cười, mấy cô gái khác cũng cười rất tươi, chỉ có Lưu Nhung là không có nhìn vào ống kính, mà nhìn Dịch Nhàn đang cười tươi như hoa kia.
Ngải Tiếu chỉ cho Nhạn Đường xem tấm hình, đối phương im lặng một hồi, không có phát biểu ý kiến gì về tấm hình, mà hỏi: "Chúng ta hình như là chưa có chụp chung?"
"Hình như...... là vậy."
"Vậy chụp một tấm đi." Nhạn Đường nói xong thì lấy điện thoại ra, suy nghĩ rồi lại cất vô: "Điện thoại chị không có app chụp hình, em có không?"
Điện thoại Ngải Tiếu quả thật có không ít, tuy cô rất ít khi tự sướng, nhưng con gái mà, bình thường vẫn thích chụp hình rồi chỉnh sửa gì đó. Cô mở app Meitu ra đưa điện thoại về phía mình với nữ thần, nhìn thấy hai người trong khung hình, tim cô đập hơi nhanh.
Cách thi đấu vẫn còn một khoảng thời gian, nói là chỉ chụp một tấm thôi, ai ngờ lại chụp rất là lâu. Các loại sticker trong app rất thú vị, Nhạn Đường bình thường rất ít selfie, nhưng khi bắt đầu chụp thì y như đại đa số các thiếu nữ khác vậy, cực kỳ phấn khích. Người ngồi xung quanh ngày càng nhiều lên, ý thức được mấy người này đa phần đều là người của đại học S, Ngải Tiếu quyết định không chụp hình nữa, mà cùng nữ thần ngồi chọn hình.
Bọn họ vốn muốn chọn tấm nào đẹp lưu lại, nhưng lúc chọn thì thấy tấm nào cũng đẹp hết, không nỡ xóa đi. Không còn cách nào khác, mấy chục tấm hình đều giữ lại hết, Ngải Tiếu nói sau khi về nhà có wifi sẽ send qua cho nữ thần, Nhạn Đường xoa đầu em ấy, khóe miệng cong nhẹ lên.
Về nhà còn phải bù chụp lại mấy tấm nữa, ở đây đông người quá, không tiện chụp hình hôn mặt—— bạn học Nhạn Đường nghĩ thầm trong bụng.
Tắt điện thoại, bọn họ ngồi dựa vào nhau nghe người dẫn chương trình giới thiệu về giải thi đấu này. Xung quanh hai người có không ít học sinh đến xem, cũng may là không có người quen, đỡ phải ngượng ngùng khi giới thiệu Nhạn Đường. Nghi thức khai mạc dài lê thê buồn chán qua một hồi lâu, đại học S và đại học N trước sau bước ra sân, sau khi khách sáo xong là bắt đầu thi đấu.
Ngải Tiếu lần đầu tiên được xem thi đấu bóng rổ, do không biết gì nhiều về môn thể thao này, sự chú ý của cô hầu như tập trung vào Dịch Nhàn và Lưu Nhung. Lúc trước nghe Dịch Nhàn nói đại học N rất mạnh, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mới biết mạnh thật, cũng may là đại học S được Lưu Nhung dẫn dắt cũng không yếu, bản thân cũng thực hiện nhiều cú slamdunk đặc sắc và dằn bóng đột phá càng làm cho cả sân sôi động lên.
Khi nghỉ giữa giờ, các đội cổ vũ lần lượt ra biểu diễn, Ngải Tiếu nhìn các cô gái có thân hình nóng bỏng kia, lẳng lặng vui mừng vì mình không có bị thầy thể dục 'dụ' đi đăng ký tham gia đội cổ vũ.
Ai đã nói là theo xì tai con vật may mắn hả, mấy chị gái này đều theo xì tai tiểu tiên nữ đó có biết không!
Cô thở dài, uống ngụm trà sữa cuối cùng. Nhạn Đường nghiêng đầu qua hỏi: "Muốn uống nước không?"
Ngải Tiếu gật đầu, Nhạn Đường mở nắp chai ra đưa cho em ấy. Phục vụ chu đáo vậy làm cho trong lòng Ngải Tiếu nảy sinh ra chút đắc ý—— đúng là coi trực tiếp tại hiện trường thì tốt hơn, phục vụ chu đáo.
Nửa trận đầu đại học S yếu thế hơn, nửa trận sau Lưu Nhung thay hai người dự bị ra thi đấu, cách chơi của hai người vừa hay có thể khắc chế được trung phong và hậu vệ của đối thủ. Dưới sự phối hợp của mọi người, điểm số ngày được kéo gần lại hơn, cho đến 10s cuối của hiệp 3, đại học S thành công ném được 3 điểm, điểm số hai đội cân bằng nhau.
Ngải Tiếu mới đầu xem rất là mơ hồ, sau đó có được sự giải thích của Nhạn Đường, cô càng xem càng thấy hứng thú. Nhìn thấy Dịch Nhàn ném 3 điểm ở 10s cuối, cả khán đài đều hoan hô lên làm cô cũng hoan hô theo.
Nhạn Đường nhìn gương mặt đỏ ửng của em ấy, mím môi cười.
Ưu thế nửa trận đầu của đại học N biến mất rồi, sau khi sắp xếp lại đội viên, hiệp 4 bắt đầu. Ngải Tiếu hồi hộp nhìn nhất cử nhất động trong sân, trái tim đi theo trái bóng rổ nho nhỏ kia, nắm lấy tay nữ thần lắc tới lắc lui.
10 phút thi đấu căng thẳng kết thúc, cuối cùng, đại học S với ưu thế dẫn trước đại học N 10 điểm, đoạt được trận thắng lợi đầu tiên trong giải bóng rổ kỳ này, thành công vào vòng trong. Ngải Tiếu hoan hô theo sinh viên của đại học S, sau khi nghỉ ngơi giây lát, hai trường đại học khác cũng bắt đầu thi đấu.
Dịch Nhàn vừa vào phòng nghỉ là vui mừng gửi tin nhắn cho Ngải Tiếu và Nhạn Đường, sau khi nhận được lời khen thì 'cái đuôi' lắc như điên cuồng. Mọi người trong phòng nghỉ cũng phấn khích vỗ tay hoan hô, đợi bọn họ gào thét đủ rồi, Lưu Nhung mới tuyên bố bây giờ là hoạt động tự do, buổi trưa tập hợp mời mọi người ăn cơm.
Dịch Nhàn muốn kêu luôn bé moe với Nhạn Đường, nhưng nghĩ lại thì thấy thôi. Mọi người thay xong đồ ra ngoài hoạt động tự do, có người chạy ra sân tiếp tục coi thi đấu, có người thì tìm bạn trai, Dịch Nhàn với Lưu Nhung thì ở lại đến phút cuối, cửa phòng nghỉ đóng lại, trong căn phòng kín này chỉ còn lại hai người họ.
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Nhung, Dịch Nhàn tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng muốn vắt chân bỏ chạy, kết quả chưa nhấc chân lên là cánh tay bị kéo lại, tiếp theo là trời đất quay cuồng, cô đã bị đè vào tủ thay đồ.
Phía sau gáy được chén bởi một bàn tay, làm cho lần kabe-don* này không đau chút nào. Cô nhìn gương mặt của Lưu đội trưởng gần ngay trước mắt, tim đập thình thịch thình thịch, mắt nhắm lại, đợi nụ hôn của đối phương. Ai ngờ, cô nhắm mắt xong thì đợi được tiếng cười của Lưu Đội trưởng, mở mắt ra, đỏ mặt đẩy cô ấy ra: "Làm gì đó, không giở trò dê xồm thì buông ra, nếu không thì muốn ăn đấm hả? "
"Giở chứ sao không."Lưu đội trưởng nói được làm được, lập tức cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi kia, đầu lưỡi quấn lấy nhau, dịu dàng liếm qua kẽ răng của cô ấy.
Dịch Nhàn lại nhắm mắt lần nữa, cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng, Lưu Nhung nhìn chằm chằm vào hàng mi run rẩy của cô ấy, không kiềm chế nổi lại dùng sức hơn nữa.
Nhiệt độ của hai người vừa mới được hạ xuống sau khi vận động giờ lại tăng lên thêm lần nữa, khi rời môi ra, Dịch Nhàn đã thở không ra hơi rồi, đầu đặt lên người đội trưởng thở dốc, giống như con cá vừa mới rời khỏi nước vậy.
Lưu Nhung ôm lấy cô ấy, nói sát bên tai: "Trận đầu thắng lớn, cám ơn cậu đã nỗ lực như vậy."
"Cám ơn cái gì chứ, tớ còn muốn giúp cậu quản năm nhất nữa đó, sao không cố gắng được. Tuy năm 2 không thể nào giữ chức đội trưởng, nhưng nếu có thành tích, thì chức đội phó chắc cũng cầm chắc trong tay." Dịch Nhàn nghiêm túc chỉ được 3s, tay mò xuống dưới, bóp cái mông đàn hồi của đội trưởng đại nhân một cái, "Nhưng tớ có một 'cửa sau' như cậu, quy tắc ngầm một cái, nói cái gì mà chả được."
Lưu Nhung cắn nhẹ vành tai của Dịch Nhàn: "Vậy tối nay cậu phải biểu hiện cho tốt đó, quy tắc ngầm cũng phải cần xem kỹ thuật nữa."
"......" Dịch Nhàn suýt chút nữa sặc nước bọt của mình, "Được rồi, nếu mà không được nữa thì tớ cho cậu mượn toy."
Lưu Nhung: "......" mới ở chung có mấy ngày, mà đội viên này của cô ngày càng bản lĩnh rồi.
Hai người bọn họ ấy ấy trong phòng nghỉ, Ngải Tiếu và Nhạn Đường vẫn còn ở bên ngoài xem trận tiếp theo. Nhưng chắc là do không có kỳ vọng nên trận này không có kích thích bằng trận đầu, vào lúc nghỉ giữa giờ, Ngải Tiếu đung đưa chân nói: "Bộ truyện sau của em muốn viết về thi đấu bóng rổ đó."
"Tại sao không viết về chuyện tình giữa ca sĩ và tác giả tiểu thuyết?" Nhạn Đường hỏi.
Ngải Tiếu chu môi nhìn cô ấy, sau đó mở miệng nói: "Xấu hổ quá đi!"
Nhạn Đường cười: "Có gì đâu mà xấu hổ, tình cảm chân thật, chắc chắn sẽ hot mà."
Ngải Tiếu: "......" tình cảm chân thật, càng xấu hổ hơn thì có!
Cô hứ một tiếng rồi nhìn đội cổ vũ xinh đẹp bên dưới, Nhạn Đường đột nhiên quay cái đầu nhỏ của cô qua: "Chị không có xinh hơn bọn họ hả?"
Ngải Tiếu bị hành động trẻ con của nữ thần làm cho cạn lời: "Chị xinh đẹp nhất."
"Vậy tại sao em không nhìn chị? "
Ngải Tiếu: "......" Bởi vì chúng ta đang xem thi đấu bóng rổ mà!
Mặc dù bụng nghĩ vậy, nhưng nữ thần đột nhiên làm nũng vẫn làm cho lòng cô thấy rất ám áp, hiệp đấu tiếp theo cô xem rất là phân tâm, lâu lâu là muốn liếc nhìn qua góc nghiêng thần thánh của nữ thần.
Nhìn tới nhìn lui, cô rút ra được một kết luận——
Quả nhiên vẫn là nữ thần xinh đẹp nhất.
- -----------
*Editor có lời muốn nói: Tới chương này mị mới 'nhận ra' được là Lưu Nhung hình như lớn tuổi hơn Dịch Nhàn, năm 2 không được làm đội trưởng vậy Lưu Nhung chắc phải là năm 3 or 4:khongvui:, mà giờ sửa lại thì quải chè đậu quá, thôi cứ để vậy luôn đi ha:tungtang: mấy thím cứ coi như chưa thấy gì:thoimien: mị cũng coi như chưa biết gì, cứ coi như hai người đó bằng tuổi nhau
*Kabe-don: Hành động dồn người yêu vào 'bước đường cùng' =))
Cúp máy, Ngải Tiếu phấn khích xoay mấy vòng tại chỗ. Cùng ăn lẩu với người mình thích ở nhà là mơ ước của cô đó, không ngờ lại thực hiện dễ dàng như vậy! Cô hưng phấn đi rửa nồi để chuẩn bị, bận xong thì đột nhiên nhớ ra—— từ rất lâu, cô đã từng nói ước mơ này trên nick phụ của weibo.
Không lẽ nữ thần coi lại hết từ đầu đến cuối nick phụ của cô? Cô nhìn cái bếp điện từ và nồi uyên ương đặt trên đó, có một cảm giác hạnh phúc khó tả gần như là nhấn chìm cô.
Cô có thể gặp được người tốt như nữ thần vậy, đúng là dùng hết quá nhiều vận may rồi.
Không lâu sau, Nhạn Đường mang thức ăn về, Ngải Tiếu ra đón rồi cầm giúp cô ấy mấy túi, đi vào nhà bếp rửa rau. Nhạn Đường thay giày rồi đi rửa tay, cùng Ngải Tiếu bận rộn trong bếp.
Bữa cơm tối này ăn cực kỳ no, Nhạn Đường phải giữ giọng nên hiếm khi ăn cay, hôm nay lại phá lệ ăn vài miệng. Ngải Tiếu chủ động giành nhiệm vụ rửa chén, kêu nữ thần nghỉ ngơi đi. Tuy Nhạn Đường vốn không nỡ cho con sóc nhỏ cực nhọc, nhưng vẫn bị lời nói như vợ hiền này làm cho thấy ngứa ngáy trong lòng, trước khi bị đẩy ra khỏi nhà bếp đột nhiên quay người qua bồng em ấy lên.
Ngải Tiếu giật hết cả mình, hai người cách cửa nhà bếp không xa, trong khoảnh khắc được bồng lên, cô còn tưởng mình sẽ bị đụng vào cửa nữa chứ. Vỗ vỗ vai của đối phương, cô ngượng ngùng nói: "Chị đặt em xuống đi, người em toàn mùi đồ ăn không à."
Nhạn Đường nhìn hai má hơi đỏ của em ấy, chụt một cái vào môi, cực kỳ bướng bỉnh nói: "Không."
"......" Ngải Tiếu vừa xấu hổ vừa tức giận, nên sẵn tiện làm nũng luôn: "Vậy chị bồng em rửa chén luôn đi nha!"
Nhạn Đường nhướng mày, không ngờ đến con sóc nhỏ giờ cũng biết nhe răng cửa nhọn nhọn ra nữa. Buồn cười đặt em ấy xuống, cô chọn đầu hàng: "Tuy em nhẹ tênh, nhưng chị không nên quấy rầy em rửa chén thì tốt hơn."
Ngải Tiếu thè lưỡi ra với bóng dáng sau lưng của cô ấy, chạy vào rửa chén.
Ước gì có thể sống những ngày tháng như vậy mãi mãi, ngay đến rửa chén cũng thấy rất vui vẻ nữa.
Đêm nay, Ngải Tiếu lên giường là ngoan ngoãn cuộn tròn người lại, còn giơ móng vuốt ra nắm tay nữ thần nữa.
Ăn xong bữa sáng hôm sau, hai người đến trung tâm thể dục thành phố xem trận đấu bóng rổ nữ giữa đại học S và đại học N. Dịch Nhàn có cho bọn họ vé, là vị trí có tầm nhìn rất tốt, Ngải Tiếu cầm ly trà sữa ngồi xuống, rất nhanh nhận được tin nhắn của Dịch Nhàn gửi đến. Hôm đó sau khi ăn chung với nhau thì có add QQ, đây là lần đầu tiên bọn họ trò chuyện qua QQ.
- Nhàn Tổng: Tiểu học tỷ, lát nữa nhớ chụp hình em cho đẹp đẹp vô đó nha! Em không tin vào trình độ chụp hình của Nhạn Đường!
- Trú Trú:...... Được thôi [Cười khóc]
Dịch Nhàn lại gửi một tấm hình chụp chung của mọi người trong phòng nghỉ ngơi, cô cầm lấy gậy selfie toét miệng ra cười, mấy cô gái khác cũng cười rất tươi, chỉ có Lưu Nhung là không có nhìn vào ống kính, mà nhìn Dịch Nhàn đang cười tươi như hoa kia.
Ngải Tiếu chỉ cho Nhạn Đường xem tấm hình, đối phương im lặng một hồi, không có phát biểu ý kiến gì về tấm hình, mà hỏi: "Chúng ta hình như là chưa có chụp chung?"
"Hình như...... là vậy."
"Vậy chụp một tấm đi." Nhạn Đường nói xong thì lấy điện thoại ra, suy nghĩ rồi lại cất vô: "Điện thoại chị không có app chụp hình, em có không?"
Điện thoại Ngải Tiếu quả thật có không ít, tuy cô rất ít khi tự sướng, nhưng con gái mà, bình thường vẫn thích chụp hình rồi chỉnh sửa gì đó. Cô mở app Meitu ra đưa điện thoại về phía mình với nữ thần, nhìn thấy hai người trong khung hình, tim cô đập hơi nhanh.
Cách thi đấu vẫn còn một khoảng thời gian, nói là chỉ chụp một tấm thôi, ai ngờ lại chụp rất là lâu. Các loại sticker trong app rất thú vị, Nhạn Đường bình thường rất ít selfie, nhưng khi bắt đầu chụp thì y như đại đa số các thiếu nữ khác vậy, cực kỳ phấn khích. Người ngồi xung quanh ngày càng nhiều lên, ý thức được mấy người này đa phần đều là người của đại học S, Ngải Tiếu quyết định không chụp hình nữa, mà cùng nữ thần ngồi chọn hình.
Bọn họ vốn muốn chọn tấm nào đẹp lưu lại, nhưng lúc chọn thì thấy tấm nào cũng đẹp hết, không nỡ xóa đi. Không còn cách nào khác, mấy chục tấm hình đều giữ lại hết, Ngải Tiếu nói sau khi về nhà có wifi sẽ send qua cho nữ thần, Nhạn Đường xoa đầu em ấy, khóe miệng cong nhẹ lên.
Về nhà còn phải bù chụp lại mấy tấm nữa, ở đây đông người quá, không tiện chụp hình hôn mặt—— bạn học Nhạn Đường nghĩ thầm trong bụng.
Tắt điện thoại, bọn họ ngồi dựa vào nhau nghe người dẫn chương trình giới thiệu về giải thi đấu này. Xung quanh hai người có không ít học sinh đến xem, cũng may là không có người quen, đỡ phải ngượng ngùng khi giới thiệu Nhạn Đường. Nghi thức khai mạc dài lê thê buồn chán qua một hồi lâu, đại học S và đại học N trước sau bước ra sân, sau khi khách sáo xong là bắt đầu thi đấu.
Ngải Tiếu lần đầu tiên được xem thi đấu bóng rổ, do không biết gì nhiều về môn thể thao này, sự chú ý của cô hầu như tập trung vào Dịch Nhàn và Lưu Nhung. Lúc trước nghe Dịch Nhàn nói đại học N rất mạnh, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mới biết mạnh thật, cũng may là đại học S được Lưu Nhung dẫn dắt cũng không yếu, bản thân cũng thực hiện nhiều cú slamdunk đặc sắc và dằn bóng đột phá càng làm cho cả sân sôi động lên.
Khi nghỉ giữa giờ, các đội cổ vũ lần lượt ra biểu diễn, Ngải Tiếu nhìn các cô gái có thân hình nóng bỏng kia, lẳng lặng vui mừng vì mình không có bị thầy thể dục 'dụ' đi đăng ký tham gia đội cổ vũ.
Ai đã nói là theo xì tai con vật may mắn hả, mấy chị gái này đều theo xì tai tiểu tiên nữ đó có biết không!
Cô thở dài, uống ngụm trà sữa cuối cùng. Nhạn Đường nghiêng đầu qua hỏi: "Muốn uống nước không?"
Ngải Tiếu gật đầu, Nhạn Đường mở nắp chai ra đưa cho em ấy. Phục vụ chu đáo vậy làm cho trong lòng Ngải Tiếu nảy sinh ra chút đắc ý—— đúng là coi trực tiếp tại hiện trường thì tốt hơn, phục vụ chu đáo.
Nửa trận đầu đại học S yếu thế hơn, nửa trận sau Lưu Nhung thay hai người dự bị ra thi đấu, cách chơi của hai người vừa hay có thể khắc chế được trung phong và hậu vệ của đối thủ. Dưới sự phối hợp của mọi người, điểm số ngày được kéo gần lại hơn, cho đến 10s cuối của hiệp 3, đại học S thành công ném được 3 điểm, điểm số hai đội cân bằng nhau.
Ngải Tiếu mới đầu xem rất là mơ hồ, sau đó có được sự giải thích của Nhạn Đường, cô càng xem càng thấy hứng thú. Nhìn thấy Dịch Nhàn ném 3 điểm ở 10s cuối, cả khán đài đều hoan hô lên làm cô cũng hoan hô theo.
Nhạn Đường nhìn gương mặt đỏ ửng của em ấy, mím môi cười.
Ưu thế nửa trận đầu của đại học N biến mất rồi, sau khi sắp xếp lại đội viên, hiệp 4 bắt đầu. Ngải Tiếu hồi hộp nhìn nhất cử nhất động trong sân, trái tim đi theo trái bóng rổ nho nhỏ kia, nắm lấy tay nữ thần lắc tới lắc lui.
10 phút thi đấu căng thẳng kết thúc, cuối cùng, đại học S với ưu thế dẫn trước đại học N 10 điểm, đoạt được trận thắng lợi đầu tiên trong giải bóng rổ kỳ này, thành công vào vòng trong. Ngải Tiếu hoan hô theo sinh viên của đại học S, sau khi nghỉ ngơi giây lát, hai trường đại học khác cũng bắt đầu thi đấu.
Dịch Nhàn vừa vào phòng nghỉ là vui mừng gửi tin nhắn cho Ngải Tiếu và Nhạn Đường, sau khi nhận được lời khen thì 'cái đuôi' lắc như điên cuồng. Mọi người trong phòng nghỉ cũng phấn khích vỗ tay hoan hô, đợi bọn họ gào thét đủ rồi, Lưu Nhung mới tuyên bố bây giờ là hoạt động tự do, buổi trưa tập hợp mời mọi người ăn cơm.
Dịch Nhàn muốn kêu luôn bé moe với Nhạn Đường, nhưng nghĩ lại thì thấy thôi. Mọi người thay xong đồ ra ngoài hoạt động tự do, có người chạy ra sân tiếp tục coi thi đấu, có người thì tìm bạn trai, Dịch Nhàn với Lưu Nhung thì ở lại đến phút cuối, cửa phòng nghỉ đóng lại, trong căn phòng kín này chỉ còn lại hai người họ.
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Nhung, Dịch Nhàn tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng muốn vắt chân bỏ chạy, kết quả chưa nhấc chân lên là cánh tay bị kéo lại, tiếp theo là trời đất quay cuồng, cô đã bị đè vào tủ thay đồ.
Phía sau gáy được chén bởi một bàn tay, làm cho lần kabe-don* này không đau chút nào. Cô nhìn gương mặt của Lưu đội trưởng gần ngay trước mắt, tim đập thình thịch thình thịch, mắt nhắm lại, đợi nụ hôn của đối phương. Ai ngờ, cô nhắm mắt xong thì đợi được tiếng cười của Lưu Đội trưởng, mở mắt ra, đỏ mặt đẩy cô ấy ra: "Làm gì đó, không giở trò dê xồm thì buông ra, nếu không thì muốn ăn đấm hả? "
"Giở chứ sao không."Lưu đội trưởng nói được làm được, lập tức cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi kia, đầu lưỡi quấn lấy nhau, dịu dàng liếm qua kẽ răng của cô ấy.
Dịch Nhàn lại nhắm mắt lần nữa, cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng, Lưu Nhung nhìn chằm chằm vào hàng mi run rẩy của cô ấy, không kiềm chế nổi lại dùng sức hơn nữa.
Nhiệt độ của hai người vừa mới được hạ xuống sau khi vận động giờ lại tăng lên thêm lần nữa, khi rời môi ra, Dịch Nhàn đã thở không ra hơi rồi, đầu đặt lên người đội trưởng thở dốc, giống như con cá vừa mới rời khỏi nước vậy.
Lưu Nhung ôm lấy cô ấy, nói sát bên tai: "Trận đầu thắng lớn, cám ơn cậu đã nỗ lực như vậy."
"Cám ơn cái gì chứ, tớ còn muốn giúp cậu quản năm nhất nữa đó, sao không cố gắng được. Tuy năm 2 không thể nào giữ chức đội trưởng, nhưng nếu có thành tích, thì chức đội phó chắc cũng cầm chắc trong tay." Dịch Nhàn nghiêm túc chỉ được 3s, tay mò xuống dưới, bóp cái mông đàn hồi của đội trưởng đại nhân một cái, "Nhưng tớ có một 'cửa sau' như cậu, quy tắc ngầm một cái, nói cái gì mà chả được."
Lưu Nhung cắn nhẹ vành tai của Dịch Nhàn: "Vậy tối nay cậu phải biểu hiện cho tốt đó, quy tắc ngầm cũng phải cần xem kỹ thuật nữa."
"......" Dịch Nhàn suýt chút nữa sặc nước bọt của mình, "Được rồi, nếu mà không được nữa thì tớ cho cậu mượn toy."
Lưu Nhung: "......" mới ở chung có mấy ngày, mà đội viên này của cô ngày càng bản lĩnh rồi.
Hai người bọn họ ấy ấy trong phòng nghỉ, Ngải Tiếu và Nhạn Đường vẫn còn ở bên ngoài xem trận tiếp theo. Nhưng chắc là do không có kỳ vọng nên trận này không có kích thích bằng trận đầu, vào lúc nghỉ giữa giờ, Ngải Tiếu đung đưa chân nói: "Bộ truyện sau của em muốn viết về thi đấu bóng rổ đó."
"Tại sao không viết về chuyện tình giữa ca sĩ và tác giả tiểu thuyết?" Nhạn Đường hỏi.
Ngải Tiếu chu môi nhìn cô ấy, sau đó mở miệng nói: "Xấu hổ quá đi!"
Nhạn Đường cười: "Có gì đâu mà xấu hổ, tình cảm chân thật, chắc chắn sẽ hot mà."
Ngải Tiếu: "......" tình cảm chân thật, càng xấu hổ hơn thì có!
Cô hứ một tiếng rồi nhìn đội cổ vũ xinh đẹp bên dưới, Nhạn Đường đột nhiên quay cái đầu nhỏ của cô qua: "Chị không có xinh hơn bọn họ hả?"
Ngải Tiếu bị hành động trẻ con của nữ thần làm cho cạn lời: "Chị xinh đẹp nhất."
"Vậy tại sao em không nhìn chị? "
Ngải Tiếu: "......" Bởi vì chúng ta đang xem thi đấu bóng rổ mà!
Mặc dù bụng nghĩ vậy, nhưng nữ thần đột nhiên làm nũng vẫn làm cho lòng cô thấy rất ám áp, hiệp đấu tiếp theo cô xem rất là phân tâm, lâu lâu là muốn liếc nhìn qua góc nghiêng thần thánh của nữ thần.
Nhìn tới nhìn lui, cô rút ra được một kết luận——
Quả nhiên vẫn là nữ thần xinh đẹp nhất.
- -----------
*Editor có lời muốn nói: Tới chương này mị mới 'nhận ra' được là Lưu Nhung hình như lớn tuổi hơn Dịch Nhàn, năm 2 không được làm đội trưởng vậy Lưu Nhung chắc phải là năm 3 or 4:khongvui:, mà giờ sửa lại thì quải chè đậu quá, thôi cứ để vậy luôn đi ha:tungtang: mấy thím cứ coi như chưa thấy gì:thoimien: mị cũng coi như chưa biết gì, cứ coi như hai người đó bằng tuổi nhau
*Kabe-don: Hành động dồn người yêu vào 'bước đường cùng' =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.