Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Chương 32: Nông Trại Răc Rối (3) - Sập Bẫy - The First

ʚʬʚCún's Lady-yʚʬʚ

15/08/2016

Sáng sớm mai tụi nó phải trở về thành phố nên buổi cơm tối hôm nay được chuẩn bị rất thịnh soạn, nó nhìn con lợn quay nóng giòn thơm phức đặt ở giữa bàn ăn mà nuốt nước bọt không ngừng. Ôi... bác Phúc và bác Lan đối đãi với tụi nó tốt quá, nó đến đây được được hai ngày thì hai bác giết gà giết vịt rồi giết lợn, ôi... hai bác làm nó xúc động quá, nhưng nếu tụi nó ở đây lâu hơn thì chắc hai bác cũng đến sạt nghiệp.

 

 

 

Gặp hai bác chưa lâu mà đã phải xa... nên hôm nay tụi nó không ăn uống mấy mà chủ yếu là nói chuyện, bác Lan thì hỏi về công việc học tập của tụi nó còn bác Phúc thì toàn kể chuyện cười làm nó và tên Thiên bớt tranh giành đồ ăn với nhau để ngồi hóng chuyện.

 

 

 

- Mấy đứa ăn xong thì lên phòng dọn đồ rồi nghĩ đi, để mai còn dậy sớm mà về thành phố - bác Lan nhắc nhở tụi nó.

 

 

 

- Tối nay có trận cầu siêu kinh điển giữa MU và Real Madrid (t/g chém bừa) nên tụi cháu không ngủ đâu he he :) :) :) - tên Thiên lên tiếng, nhìn cái mặt hớn hở đấy là biết tên Thiên sẽ không ngồi yên khi chưa xem xong bóng đá.

 

 

 

- Mấy đứa cũng xem bóng đá à? - bác Phúc ngạc nhiên - Tối nay hai bác cũng xem.

 

 

 

- Thế thì vui rồi - Ngọc Như vỗ bàn hô lên rồi mọi người cùng cười, tối nay sẽ rất ầm ĩ đây vì ai cũng cổ vũ cho cùng một đội hết, hehe... nó thì chả biết đội nào là đội nào nhưng thấy ai cũng cổ vũ cho đội kia nên bắt chước.

 

 

 

Bắt đầu ăn từ lúc sáu giờ mà mãi đến hơn tám giờ mới xong, tên Thiên cùng bác Phúc đi mua bia và đồ nhậu còn nó và Ngọc Như thì xuống bếp rửa bát cùng bác Lan, nói thế thôi chứ có mình nó với bác Lan biết rửa bát còn Ngọc Như không biết rửa nên cho nhỏ ngồi xếp bát vào giá.

 

 

 

Đang rửa bát thì điện thoại trong túi rung, nó lau tay vội rồi chạy ra ban công sau nhà nghe máy, chết... hôm nay không để ý đến điện thoại, chẳng biết có chuyện gì mà 3 cuộc gọi nhỡ của " Baba " và 3 cuộc gọi nhỡ của " Mama ", cuộc gọi này là thứ 4.

 

 

 

- Con nghe đây mama !!! - nó bắt đầu lo lắng, chắc phải có chuyện gì quan trọng ba mẹ mới gọi nó nhiều như vậy.

 

 

 

- Mấy ngày nay con thế nào rồi??? Sao ba mẹ gọi mà không nghe máy??? - bên kia giọng nói dịu dàng của mama nó tràn đầy lo lắng.

 

 

 

- Con khỏe mama ạ !!! Tại điện thoại hết bin nên con không để ý - nghe giọng nói của mama nó như vậy chắc không phải việc gì gấp.

 

 

 

- Sáng thứ 7 sao con lại nghỉ học??? - mama nó đổi giọng và bắt đầu chất vấn, "ặc... sao mama biết ta???".

 

 

 

- Sao mama lại biết??? - gruu là kẻ nào dám mách lẻo cho mẹ ta??? Ta mà biết được sẽ giết đứa đó.

 

 

 

- Có thông báo của trường gửi về máy Ba con.

 

 

 

Thì ra là SMS chết tiệt của " Dream Blue ", đáng ra nó nên lẻn lấy máy của baba nó rồi chặn cái SMS chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình của mọi nhà đi mới phải chứ, để bây giờ nó tác oai tác quái.

 

 

 

Hễ có học sinh nào mà bị điểm kém hay nghỉ học gì đó là SMS sẽ gửi tin nhắn về máy phụ huynh để "tố cáo" tội danh của học sinh, thế nên học sinh trường " Dream Blue " đứa nào cũng căm thù tổng đài đó =_=

 

 

 

- Thế ạ !!! - ngoài miệng tỏ ra rất tự nhiên nhưng trong lòng nó thầm nguyền rủa cái SMS đó trăm lần - Hôm thứ 7 con mệt nên ngủ dậy muộn rồi nghỉ học luôn - hehe... những tình tiết không đáng có đều đã được loại bỏ hết để trở thành một lí do quá hoàn hảo, nó chẳng nói dối mama nó một chữ nào nên không phải cảm thấy có lỗi :)))

 

 

 

- Thế bây giờ con đã hết mệt chưa? - mama nó lo lắng - Để ngày mai ba mẹ sắp xếp công việc đến thăm.

 

 

 

- Không cần đâu mama, con hết mệt rồi.

 

 

 

- Con nói vậy thì mẹ cũng yên tâm, thôi... con học bài rồi nghỉ sớm mai còn đi học, tối mai ba mẹ sẽ đến thăm.

 

 

 

- Vâng ạ - cuối cùng thì mama nó cũng chịu tắt máy sau khi dặn dò đủ thứ, nó thấy mình thật may mắn khi luôn có ba mẹ bên cạnh quan tâm và lo lắng cho mình hihi.

 

 

 

Ngắt máy, nó quay đầu đi được ba bước rồi ngoẹo trái thì va phải một bóng đen đang đứng ngay đó.

 

 

 

- Uiii da (@.#) - nó đưa tay lên xoa đầu, bực bội ngước lên, người mà ăn mặc toàn đồ đen như này thì chỉ có "thần chết" thôi.

 

 

 

Gruu cậu ta cứ như ma vậy, thoát ẩn thoát hiện, không biết cậu ta đứng ở đây từ khi nào nữa, ra đây làm gì chứ, hay từ chiều đến giờ không phá được nó nên giờ nghĩ cách kiếm chuyện.

 

 

 

Nó cũng chẳng thèm để ý biểu cảm của cậu ta thế nào, lách người đi qua luôn, gì chứ nó đang giận chuyện hồi sáng lắm >.<

 

 

 

Bị nó xem như không khí, cậu ta chẳng chút tức giận, nhàn nhã tựa lưng vào tường, đầu hơi nghiêng về một bên.

 

 

 

- Hình như mẹ cô rất lo lắng cho cô thì phải - bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, dưới ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt như tượng tạc càng khiến nụ cười của cậu ta thêm khó lường.

 

 

 

Trên đời này, muốn làm tốt một chuyện gì cũng đều phải có kế hoạch. Mà đối với những người ngu ngốc như nó, cậu ta chỉ cần giăng một cái bẫy đơn giản cũng khiến nó không kịp vùng vẫy.

 

 

 

- Gì??? - lông mày nó nhếch lên, cậu ta lại định giở trò quỷ gì nữa đây?

 

 

 

- Tôi có nên nói cho bác ấy biết rằng cô đang rất vui vẻ ở đây cho bác ấy đỡ lo không ???

 

 

 

- Không cần... - nó cộc căn lên tiếng, mắc mớ gì khiến cậu ta phải "xía mõm" vào chuyện của nó chứ... hừ... tự dưng bực cả mình.

 

 

 

Vểnh tai lên nghe ngóng động thái tiếp theo của cậu ta nhưng không thấy gì, nó hơi nghi ngờ, hỏng lẽ lần này cậu ta buông tha cho nó dễ dàng vậy sao? Nếu thế thì càng tốt, nó chẳng thèm quay đầu lại mà bước đi luôn.

 

 

 

* Tít tít *

 

 

 

Đợi đã, nó vừa nghe thấy tiếng gì đó như tiếng bấm bàn phím điện thoại, quay đầu lại nhìn thì đã thấy cậu ta kết nối cuộc gọi rồi.

 

 

 

Ách... không lẽ cậu ta gọi cho mama nó thật, gruu từ khi nào mà cậu ta biết được số điện thoại của mama nó vậy???

 

 

 

Không được, nó phải ngăn cản cậu ta trước khi quá muộn.

 

 

 

Không suy nghĩ nhiều, nó lấy đà lao đến chỗ cậu ta, bay lên giật lấy điện thoại (ohh I can fly) ^_^

 

 

 

Ha ha... đối với những người "tài giỏi" và "chuyên nghiệp" như nó thì chuyện cướp giật như này quá là tầm thường. Nhìn vào số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, nó cười đắc ý rồi kết thúc cuộc gọi ngay lập tức.

 

 

 

Vội dấu smartphone sau lưng, nó lùi về sau cách xa cậu ta mấy bước để giữ an toàn.

 

 

 

Hơi bất ngờ nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh :

 

 

 

- Cô nghĩ tôi không còn cách nào khác sao??? - cho hai tay vào túi quần, cậu ta đứng thẳng dậy dáng vẻ đầy tự tin, đối với những con nhỏ ranh mãnh như nó cậu ta không thể không đề phòng.

 

 

 

Nhìn cái kiểu đó của cậu ta chắc là đã dấu thêm một cái " cục gạch " ở đâu đó đang chờ để được sử dụng đây mà.

 

 

 

Nó híp mắt nhìn cậu ta đầy cảnh giác :

 

 

 

- Cậu muốn gì??? - lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.

 

 

 

Được hỏi trúng mục đích, cậu ta nhếch mép trả lời :

 

 

 

- Rất đơn giản, tôi cần một người biết nghe lời, không thắc mắc, không trả treo - vẫn duy trì nụ cười đầy tự tin trên môi, như nắm chắc phần thắng, cậu ta chờ đợi câu trả lời từ nó, nếu việc này không thành, cậu ta chắc chắn sẽ lật bài ngửa.

 

 

 

Nó cũng không phải ngu để không hiểu ý trong câu nói của cậu ta là gì.

 

 

 

Không khí vây quanh như đặc quánh lại, thân hình cao lớn của cậu ta làm nó cảm thấy áp lực, làn gió vờn qua khiến nó lạnh sống lưng.

 

 

 

Nó cần phải suy nghĩ, chuyện này không phải đơn giản ngày một ngày hai để có thể đưa ra quyết định dễ dàng. Liệu chuyện này có đáng để nó đánh đổi việc bị ba mẹ la mắng và trách phạt vài hôm không, nó nghĩ là không, cùng lắm là để ba mẹ giận nó mấy hôm là hết chứ tội gì nó phải đi nghe lời cậu ta.

 

 

 

Thấy nó có ý định từ chối, cậu ta đành dùng đến phương án cuối cùng, một khi đã ra tay thì không cho phép con mồi chạy thoát.

 

 

 

- À quên... tiện thể tôi sẽ thông báo luôn cho bác ấy biết, từ ngày mai không cần phải đi làm nữa - ánh mắt cậu ta chợt sắc bén chiếu thẳng vào mắt nó - Lần này là thật!!!

 

 

 

Gruu đáng chết, cậu ta định không cho nó con đường thoát đây mà, nếu thế thì nó cần thương lượng.

 

 

 

- Trong bao lâu???

 



 

 

- Ba tháng - cậu ta đắc ý.

 

 

 

- Một tháng thôi - nó đốp lại, ba tháng không phải đến nghỉ hè luôn rồi còn gì. Đồ độc ác ###

 

 

 

- Không trả treo - cậu ta lạnh lùng, sắp mất kiên nhẫn.

 

 

 

Ách... suy nghĩ, suy nghĩ, nó phải suy nghĩ. Cậu ta là con người không bao giờ để mình phải chịu thiệt.

 

 

 

Chờ đợi đứa "lề mề" như nó đúng là cực hình, cậu ta lấy trong túi quần ra chiếc smartphone thứ 2 và bắt đầu bấm một dãy số mới được ghi nhớ lúc nãy.

 

 

 

Mỗi cái chạm vào màn hình của cậu ta là nhịp tim của nó cũng tăng theo từng hồi, nghẹn thở, cái cậu ta muốn là tăng áp lực cho nó, để nó sớm đưa ra quyết định.

 

 

 

Trán nó toát mồ hôi nhưng người thì lạnh tuôn, hai tay bất giác xiết chặt.

 

 

 

- Được !!! - nó đưa ra quyết định, phải giải quyết tình huống khó khăn trước mắt cái đã, có gì sau này nó sẽ tìm cách phá vỡ "giao kèo" sau - Nhưng tôi sẽ chỉ thực hiện những gì tôi cho là mình có thể làm được và không thực hiện những gì quá sức với mình - suy nghĩ trong đầu nó chạy rất nhanh, mấy trò này nó coi phim cũng thấy rồi, nó phải đòi quyền lợi cho mình chứ.

 

 

 

- Không hối hận??? - cậu ta nhướng mày.

 

 

 

- Không hối hận - nó lặp lại câu hỏi nghi vấn của cậu ta đầy chắc chắn.

 

 

 

Sở dĩ cậu ta định làm cho nó một bản hợp đồng để chắc chắn nó không nuốt lời nhưng nghĩ lại cũng không cần phiền phức đến vậy, nếu nó dám nuốt lời thật cậu ta sẽ khiến cuộc sống của nó trở thành địa ngục.

 

 

 

Ngắt cuộc gọi, cậu ta từng bước chậm rãi tiến về phía nó, mái tóc ánh đỏ khẽ chuyển động theo từng bước chân.

 

 

 

Vòng tay ra sau lưng nó, cậu ta lấy lại điện thoại rồi ghé vào tai nó thì thầm:

 

 

 

- Tốt... - nở nụ cười ngạo mạn, ánh mắt của cậu ta sắc bén xoáy sâu vào mắt nó, nhìn vào đôi mắt đầy mưu mô đó, nó chợt nhận ra mình " Sập Bẫy Rồi !!! ".

 

 

 

Cậu ta mang tinh thần của kẻ chiến thắng bước đi, để lại một bóng lưng đầy kiêu ngạo, nó vẫn chưa hết run rẩy.

 

 

 

Thì ra mục đích cuối cùng của cậu ta là như vậy, chỉ có nó mới ngu ngốc mà đâm đầu vào lưới thôi.

 

 

 

Từ nay cậu ta chắc chắn sẽ là thần chết giam giữ nó trong địa ngục @.@

 

 

 

***

 

 

 

9:30 PM tại phòng khách.

 

 

 

- Này!!! - thấy nó cứ thẫn thờ, Ngọc Như liền đánh cho nó một cái, đúng là bạo lực - Mày bị sao vậy??? - rồi đưa đến trước mặt nó một cốc bia. Nó chán nản đẩy tay Ngọc Như ra, không còn tâm trạng để tiệc tùng hay xem bóng đá nữa.

 

 

 

Thấy nó như vậy, Ngọc Như cũng không muốn ép, tự mình uống một hơi cạn sạch chén bia rồi cao hứng đưa ra ý kiến:

 

 

 

- Ở đây đang vui hay đừng về nữa, mai đi cắm trại ngoài trời.

 

 

 

Tên Thiên đang cuộn người ngủ trên sôfa nghe được liền bật dậy hồ hởi :

 

 

 

- Được đó... ý này hay!!!

 

 

 

- Bây tha cho tao đi, tao bị SMS méc lẻo rồi, nghỉ học thêm bữa nữa chắc chết tươi - cuối cùng nó cũng ủ rũ lên tiếng.

 

 

 

- Mày không biết đường chặn cmn đi à??? - Ngọc Như nhăn mặt.

 

 

 

Bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi.

 

 

 

- Hai đứa bây cứ "đóng đô" ở đây đi, tao lên phòng ngủ, lúc nào gần đến bóng đá thì kêu tao - nói rồi nó leo lên tầng, mong sao khi tỉnh dậy tâm trạng sẽ tốt hơn @.@

 

 

 

Tên Thiên thấy nó đi rồi thì bò lại chỗ Ngọc Như chu mõm ra :

 

 

 

- Chồng ơi!!! Hôn chúc vợ ngủ ngon đi <3 <3 <3

 

 

 

Bị Ngọc Như lườm cho cháy mắt, tên Thiên biết điều chùm kín chăn ngủ, chậm trễ vài giây là ăn bạt tai liền.

 

 

 

Suy nghĩ nhiều làm nó mệt mỏi nên dễ dàng đi sâu vào giấc ngủ, đến hơn một rưỡi thì dưới nhà bắt đầu có tiếng ồn, tiếp đó là tiếng mở cửa cùng giọng nói oanh vàng của Ngọc Như :

 

 

 

- Dậy đi mày ơi - Ngọc Như bật điện sáng trưng và kéo chăn ra khỏi người nó - Dậy đi - nhỏ kéo chân nó, nó phải nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng đột ngột.

 

 

 

- Mày xuống trước đi, tí nữa tao xuống - nó lười biếng trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.

 

 

 

- Ờ... nhớ xuống đấy!!!

 

 

 

1: 55 AM lăn lộn không ngủ được nữa, cuối cùng quyết định đi xuống phòng khách, ách... nó chẳng muốn xuống đó gặp cậu ta tẹo nào.

 

 

 

Nhưng thấy mọi người dưới đó ầm ĩ quá nên cũng muốn góp vui.

 

 

 

Vừa mới ngủ dậy đang trong cơn "mơ hồ" nên nó đi đứng không có được bình thường, ngáp ngắn ngáp dài. Kết quả là còn mấy bậc nữa sẽ tiếp đất thì nó lại không may bước hụt, mất đà, nó ngã chúi người về phía trước.

 

 

 

- Á Á Á - nó hét lên, theo bản năng chồm tay về phía trước.

 

 

 

Đúng lúc phía dưới cầu thang có bóng đen vừa đi tới thế là...

 

 

 

 

 

* RẦM *

 

 

 

* XOẢNG *

 

 

 

Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc, chiếc cốc trên tay người đó vỡ tan.

 

 

 

Cơn buồn ngủ bị đánh bật đi, mắt nó mở to hết cỡ, sốc toàn tập... =_= khi nhận ra... mình đang lâm vào một tình thế hết sức khó đỡ.

 

 

 

Nó ngã, xác định là đã dập mặt rồi nhưng lại không bị gì, bởi vì trong lúc hỗn loạn, cánh tay nó đã vung loạn xạ trong không trung và kịp níu vào một bờ vai vững chắc để giảm bớt thương tích trên người, nào ngờ... Người xấu số đó kiêm cả việc làm đệm êm luôn.

 

 

 

Cú sốc té cầu thang vừa qua đi thì đại não của nó lại tiếp nhận thêm một cú sốc khác, nó bàng hoàng nhận ra mình đang nằm đè lên người đó và còn víu lấy hai bả vai người ta rất chặt, nhưng nhiêu đó chưa là gì, điều còn "kinh khủng khiếp" hơn đó chính là trên môi chợt truyền đến cảm giác đau nhức... Ặc ặc... mắt nó trợn tròn.

 

 

 

Nhịp tim cả hai cùng đập loạn, xuyên vào nhau, không khí xung quanh dần nóng lên, cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn của đối phương.

 

 

 

Trong đêm tối, chỉ có tiếng nhịp tim kề nhau vang lên rộn ràng như muốn hòa làm một, thời khắc môi chạm môi, cả hai cùng nín thở, đầu óc trống rỗng, cảm xúc hỗn loạn.

 

 

 

Ặc ặc... mắt nó chớp liên hồi, tình huống quái quỷ gì đây trời??? Ở hành lang khá tối, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ thấy bậc thềm nên may mắn là có thể che dấu được vẻ mặt đang nóng bừng của nó.

 

 

 

- Á - nó hét toáng lên, bật dậy, không suy nghĩ nhiều cắm đầu chạy lên phòng.

 

 

 

Người đó cũng chống tay ngồi dậy, dõi theo bóng lưng của nó.

 

 

 

Mọi chuyện từ lúc nó té cầu thang đến khi nó chạy lên phòng đóng cửa diễn ra nhanh như chớp khiến người đó không kịp phản ứng, chỉ có ánh mắt là kịp dõi theo bóng dáng bé nhỏ như muốn trốn tránh của nó. Hoang mang... cảm xúc hỗn độn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác kì lạ.



 

 

 

Người đó đưa tay lên môi, quẹt nhẹ, là máu.

 

 

 

Còn ở phòng khách do khá ồn ào nên mọi người vẫn chưa hay biết gì.

 

 

 

***

 

 

 

Hoang mang...

 

...Hoang mang cực độ, tôi chạy lên phòng đóng cửa thật nhanh rồi cả người nhanh chóng dựa vào cửa thở hổn hển, đưa tay lên ngực, nơi đó vẫn còn đập rất rộn ràng.

 

 

 

Chưa kịp định thần thì đã có tiếng bước chân đang đến gần, tôi vội vàng nhắt lên giường trùm kín chăn giả vờ ngủ.

 

 

 

* Cạch * - cửa phòng mở ra, một cái đầu ngó vào qua khe cửa:

 

 

 

- Êu êu... đến bóng đá rồi kìa, xuống nhà đi, vui lắm - phù.. là Nhỏ Như, tôi im bặt.

 

 

 

Thấy tôi không trả lời nên nhỏ nghĩ tôi đã ngủ say.

 

 

 

- Ngủ rồi à??? Không xuống mày sẽ hối hận cho xem - nhỏ Như chép miệng đầy tiếc nuối rồi tiếng bước chân của nhỏ ngày một nhỏ dần.

 

 

 

Đợi nhỏ đi, tôi mới bật dậy, thấy môi mình hơi nhức, tôi mới bật đèn lên, đi đến trước gương.

 

 

 

- TRỜI ƠI... SƯNG RỒI - tôi gần như hét lên, kiếm thuốc mỡ bôi vào mong sao ngày mai nó sẽ xẹp.

 

 

 

Ngủ... bây giờ tôi không có tâm trạng nào để ngủ nữa, chỉ tại ngủ mà bây giờ tôi thành ra thế này đây... ách >.<

 

 

 

Bình tĩnh... bình tĩnh... tôi dặn lòng phải thật bình tĩnh, nhưng ruột gan tôi cứ nóng lên như lửa đốt vậy, làm tôi không thể nào đứng yên được, ngồi xuống rồi lại đứng lên, đi qua đi lại cả chục vòng. Có mười cái móng tay thì bị tôi cắn gãy mất chín ngón... ax.

 

 

 

Sao tự nhiên không đâu xui xẻo cứ tìm đến tôi vậy??? Tôi có làm điều gì thất đức đâu chứ??? Huhu... sao bao nhiêu chỗ không đậu, môi tôi lại "đậu" đúng trên môi người đó chứ. Dù sao thì lệch một chút là thoát rồi, sao cứ phải đúng chỗ "trí mạng" mới nghe chứ... huhu.

 

 

 

Tôi thà ngã "dập mặt" còn hơn là phải chịu cái "thảm cảnh" này, MY GOD... trời ơi... còn đâu là "the first", còn dấu là nụ hôn của tôi nữa.

 

 

 

Tôi... bây giờ... ngay cả quyền được "bắt đền" cũng không có huhu... vì lỗi là ở tôi mà...và tôi đâu có biết "người đó" là ai mà bắt đền.

 

 

 

Tôi vò rối tung đầu @.@, tức giận mà không làm gì được.

 

 

 

WHO???

 

 

 

Mà kẻ nào "vô duyên" đêm hôm tự dưng đứng dưới cầu thang làm gì thế? Cản tôi ngã..hừ.

 

 

 

Nhưng cũng may ở cầu thang không thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng từ phòng khách hắt ra nên tôi và người đó không thấy được mặt của nhau, nếu thấy chắc tôi xấu hổ đến "bất tỉnh nhân sự" quá.

 

 

 

- Mà... cái người đó là ai ta??? - tôi tự hỏi, chắc chắn người đó biết con nhỏ không may bị té cầu thang là tôi rồi (còn ai vào đây nữa), còn tôi thì không biết hắn là ai. Thế đấy!!!

 

 

 

Xét về thân hình thì chỉ có thể là cậu ta, Phong hoặc tên Thiên mà thôi... Ax... khủng kiếp quá.

 

 

 

- Chắc chắn không phải tên Thiên... đúng... không phải tên Thiên - tôi lẩm bẩm một mình trong phòng ngủ, như một đứa tự kỉ - Nếu là Thiên với cái "tính khí trời sinh" của cậu ấy chắc chắn cậu ấy sẽ hét ầm lên hoặc trợn mắt, tay che trước ngực làm như mình xâm hại cậu ấy rồi nói: "OMG.. Linh Đan.. sao cậu hôn tớ... con Như sẽ giếtttt cậu" +.+

 

 

 

Là thế đấy ^^!!! không phải tên Thiên, nếu là tên Thiên chắc nhỏ Như sẽ "hằn học" tôi cả tháng mất.

 

 

 

Chỉ còn lại cậu ta và Phong thôi... Ax... nghĩ đến mà nổi da gà... Ở dưới phòng khách mọi người đang uống bia nên cầm cốc mà đứng dưới cầu thang thì cả cậu ta và Phong đều có thể...huhu. Nhưng dù là ai trong hai người đó thì ngày mai tôi cũng không dám đối diện =.=

 

 

 

Trời ơi tôi phải làm sao đây???

 

 

 

<>

 

 

 

- Truyền...truyền điiii

 

 

 

- Đúng.. sút.

 

 

 

- Sút... sút đi.

 

 

 

- Sút... VÀOOO...yeahhhhh.

 

 

 

- Ăn mừng chiến thắng nào - tôi vểnh tai nghe ngóng, là tiếng tên Thiên - 1... 2... 3... zô...ô...ô.

 

 

 

Huhu.. ở dưới nhà làm gì mà vui vậy??? Tui cũng muốn xuống, nhưng không dám... sao số tui khổ thế nè... tủi thân quá.

 

 

 

Trong khi tôi đang đau khổ "khôn xiết" thì mọi người lại vui vẻ nâng chén, như đang cười trên nỗi đau của tôi vậy. Thật bất công.

 

 

 

Không được... tôi không thể ngồi đây "cam chịu" số phận của mình được, tôi phải xuống đó, dù gì thì giờ tôi cũng không ngủ nổi nữa, xuống đó uống bia cho khuây khỏa nỗi u sầu (ghê gớm >.<).

 

 

 

Rón rén xuống tầng, tôi bám chắc lấy thanh vịn, giờ có cho người xô tôi... tôi cũng không thể té cầu thang được nữa, một lần là quá đủ.

 

 

 

Ló đầu vào phòng khách, mọi người không bật đèn mà chỉ mở mình TV nên tôi không thấy rõ mặt từng người nên không xác định được ai là "nạn nhân" của tôi...haizz.

 

 

 

- Ai đấy??? - ngọc Như tự dưng quay ngoắt đầu, làm tôi giật mình, tim đập liên hồi như vừa rình trộm. Tôi liền núp sau cánh cửa, không đủ can đảm để đi vào.

 

 

 

*cạnh..cạnh* - tiếng bước chân, ách.. Ngọc Như nó đang lại gần chỗ tôi núp, để nó phát hiện thì tôi bị túm cổ lôi và là cái chắc, đến lúc đó không biết sẽ thê thảm đến mức nào.

 

 

 

"Không được... mình phải đánh lạc hướng... mình giỏi nhất trò đó mà" - tôi tự nhủ.

 

 

 

- Meo meo ^_^ - hết cách, tôi đành giả mèo, không biết có đánh lừa Ngọc Như được không, nhỏ này tinh anh lắm, mà tôi giả mèo nghe như tiếng " nhái " vậy.

 

 

 

- Con gì thế??? - Ngọc Như nghi ngờ, nhỏ đã đứng ngay sau cánh cửa tôi núp, chắc chớt >.<

 

 

 

- Chắc là chuột.. kệ đi - tên Thiên lên tiếng giúp tôi thoát nạn, gì chứ... chuột... chuột sao? gruu... tên này uống nhiều bia quá nên không phân biệt được xanh đỏ tím vàng nữa hay sao?

 

...

 

 

 

Thất bại ê chề, tôi trở về phòng cuộn chăn ngủ... mà có ngủ được cóc đâu. Đáng ghét $$$

 

 

 

Trân mắt nhìn lên trần nhà không chớp, tôi bất giác sờ lên môi, tim lại bắt đầu đánh trống đến nghẹn thở, nghĩ đến ngày mai mà rùng mình.

 

 

 

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi chỉ ước cho ngày mai đừng tới ^0^

 

...

 

 

 

Dưới phòng khách, trận bóng đã kết thúc từ lâu, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ hiện lên một nửa khuôn mặt lãng tử với sống mũi thẳng tắp, người đó cũng đang đặt tay lên môi, nơi đó đau nhức. Hàng loạt những ý nghĩ nhảy múa trong đầu nhưng khi cậu chưa kịp bắt lấy thì nó đã tan biến.

 

 

 

Thời gian vẫn trôi, là một quy luật tất yếu trong cuộc sống, con người không thể can thiệp... từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn vài tiếng nữa bình minh sẽ đến :)))

 

 

 

Hồi hộp... >>>

 

 

 

Chuyến đi này là một bước ngoặt lớn gieo mầm yêu thương...!!! LO/E...

 

 

 

(Các bạn đọc giả mong ai sẽ là "người đó"???)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook