Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Chương 31: Nông Trại Rắc Rối(2) - Kỉ Niệm Đáng Nhớ

ʚʬʚCún's Lady-yʚʬʚ

15/08/2016

<< 2:30 PM chuông reo >>

 

 

- Dậy... dậy đi Ngọc Như - nó thúc nhỏ Như dậy rồi tót xuống giường.

 

 

 

- Hử...??? Gì hả...??? Đang ngủ mà, con điên này, mày cài báo thức làm quái gì vậy??? - nhỏ Như dụi mắt rồi cáu lên vò đầu bứt tóc, đang ngủ ngon mà bị phá, nếu người gọi nhỏ dậy không phải là nó thì nhỏ đã cho một cước đảm bảo người đó mặt dí xuống đất mông chổng lên trời.

 

 

 

- Hai rưỡi rồi còn gì, mà ngủ nữa là mất luôn buổi chiều đấy - hehe rút kinh nghiệm lần trước , lần nè nó sẽ không ngu mà ngủ muộn nữa đâu, ngủ ít thôi thì mới có nhiều thời gian đi chơi chứ ^_^

 

 

 

Hít một hơi dài không khí cho căng đầy lồng ngực, nó vươn vai nghĩ về một buổi chiều tốt lành, không thể mãi bi quan mà nghĩ toàn chuyện xui xẻo được.

 

 

 

Xuống tầng, mọi người đã đông đủ ngồi ở phòng khách, có mỗi nó và Ngọc Như là dậy trễ thôi...

 

 

 

- Mọi người dậy sớm thế - nó hí hửng còn Ngọc Như thì ngáp ngắn ngáp dài, nhưng khi nghe xong câu nói của bác Phúc, nhỏ tỉnh ngủ hẳn:

 

 

 

- Chiều nay có đứa nào muốn ra vườn nho với bác không??? - mắt nó và Ngọc Như bừng sáng.

 

 

 

- Cháu ạ !!! - nhỏ Như nhảy tưng tưng.

 

 

 

-Nho... nho ở đâu vậy bác??? Sao cháu không thấy nhỉ??? Trời ơi... cháu thích ăn nho nhất đấy!!! - mắt nó long lanh khi nghĩ về khu vườn đầy nho, không biết ở đây còn bao nhiêu thứ hay ho mà nó chưa biết nữa.

 

 

 

- Mấy đứa vào lấy áo khoác rồi hãy đi - bác Lan dịu dàng nói, nhìn nó và nhỏ Như "ham hố" mà bác Phúc và bác Lan chỉ biết lắc đầu.

 

 

 

Khoác chiếc áo sơ mi cũ kĩ của bác Phúc lên người, nó đi ủng và đội một chiếc mũ tán rộng, trông nó bây giờ chẳng khác gì một dân làm nông chính hiệu.

 

 

 

Haha... nó và nhỏ Như phì cười, ăn mặc vậy nhìn ai cũng như "bụi đời" ý, mắc cười quá haha.

 

 

 

Vừa đến nơi, mắt nó, Ngọc Như, còn có cả tên Thiên nữa, đều sáng lên như đèn pha.

 

 

 

- A... nho kìa!!! - nó nhảy tưng tưng rồi chạy nhanh đến khu vườn trồng nho, đúng là chẳng có tý hình tượng gì - Ăn được quả này không bác??? - nó chỉ vào một chùm nho chín mọng gần đó.

 

 

 

Ngọc Như cũng nói theo - Bác ơi ăn được không ạ???

 

 

 

Bác Lan mỉm cười gật đầu còn bác Phúc lên tiếng:

 

 

 

- Mấy đứa cứ ăn thoải mái.

 

 

 

- Oa... (@.@) - chỉ chờ có thế, mắt nó và Ngọc Như long lanh nhìn nhau, sướng run cả người rồi hai đứa chia nhau ra tìm quả to nhất nạp vào bụng haha.

 

 

 

- Mới phun thuốc sâu đấy^^!

 

 

 

Ặc ặc... nó nghe mà mắc nghẹn ( tội ăn 3 quả một lúc) còn Ngọc Như thì phun ra luôn. Sợ nó tắc thở nên Ngọc Như phải lại vỗ lưng cho nó.

 

 

 

Gruu... là giọng nói "hách dịch" của kẻ phá rối, hừ... tên đó nói thế trong khi miệng thì không ngừng nạp nho vào, đáng ghét, ta sẽ giết ngươi rồi xé xác phanh thây Thiên ạ.

 

 

 

- À xin lỗi, tớ nói lộn, hai cậu ăn cẩn thận không nuốt phải sâu đấy haha!!! - tên Thiên bày ra bộ mặt "giả tạo" rồi cười khoái chí khi lừa được nó và Ngọc Như.

 

 

 

- Grừ... đời mày xuống lỗ rồi con ạ - nó gầm gừ giậm chân xuống đất rồi hét lên quay sang Ngọc Như, hai đứa hiểu ý nhau liền xông đến chỗ tên Thiên.

 

 

 

- GIẾT $$$ - Ngọc Như cũng hét lên, tên Thiên hôm nay to gan gớm, dám chọc giận chị mày à - Đừng để tao bắt được!!!

 

 

 

Biết trước thế nào hai đứa nó cũng sẽ nổi điên lên, nên tên Thiên đã co giò chạy từ lâu rồi khà khà. Nếu để hai nhỏ này túm được thì chắc chắn sẽ rất thê thảm kiểu " túm tóc bạt tai tát tới tấp " cho coi. Còn chưa kể đến chuyện móng vuốt của hai nhỏ này rất sắc nhọn chúng mà tóm được thì tên Thiên bị hủy dung nhan là cái chắc.

 

 

 

Ăn no chán chê, nó và ngọc Như hết việc làm nên đi kiếm "cỏ gà" chọi nhau trong khi bác Phúc, bác Lan và Phong vẫn chăm chỉ tỉa lá cho cây, uầy... Phong thành thạo thật đấy, tuy ăn mặc có hơi "bụi đời" một tý nhưng trông cậu ấy vẫn còn đẹp trai chán hihi...<3

 

 

 

Cậu ta thì hình như đi đến chỗ gốc cây ngồi rồi thì phải, đúng là đồ âm binh. Sau vụ lúc sáng cậu ta chẳng thèm gây gỗ với nó nữa, mà khéo cậu ta giận nó luôn rồi. Haha... thế càng tốt , trông cho cậu ta cứ ghét nó rồi không thèm đụng đến nó luôn đi, thế thì cuộc đời của nó sẽ tươi đẹp lên biết mấy haha.

 

 

 

Nó và Ngọc Như đang cắm cuối chọi gà thì từ đâu lù lù ra một con cóc làm hai đứa hết hồn, nhìn lên thì thấy ngay cái bản mặt mặt "nham nhở" của kẻ phá rối, gruu... còn chưa kịp nói câu nào thì tên Thiên đã chạy biến lại chỗ cậu ta rồi.

 

 

 

- Như này!!! Tao không thể hiểu nổi sao mày có thể đi yêu cái tên Thiên đáng ghét đó được đấy - nó bức xúc - Lúc mới quen thì thấy cũng tử tế, quen lâu rồi thì thấy ngày càng đáng ghét - nó nhìn về hướng tên Thiên đang ngồi với ánh mắt tóe lửa.

 

 

 

- Tao cũng chẳng biết, chắc tao bị điên - nhỏ vút cằm - Có lẽ nên suy nghĩ lại.

 

 

 

- Này...!!! tao chỉ đùa thôi, mày đừng tưởng thật đấy !!! - nó cuống lên, đang lúc bực mình nên đi nói xấu tên Thiên với Ngọc Như ai ngờ nhỏ tưởng thật - Mày mà chia tay với tên Thiên là tao có lỗi chết đấy!!!

 

 

 

- Con ngu này ^^ - Ngọc Như dúi đầu nó - Nghĩ sao mà tao chia tay với Thiên chứ, tao còn phải lấy hắn rồi bắt mày đi vàng đôi nữa kia. À không... còn cả Đỗ Thành, Dũng, Phong, chị Hân (đưa tay lên đếm) v.v... đến lúc đó tao sẽ giàu to há há.

 

 

 

Lông mày nó giật giật, không ngờ nhỏ này "thâm hiểm" thật, ặc... hai đứa này mà lấy nhau chắc nó sạt nghiệp.

 

 

 

Ngọc Như nói tiếp:

 

 

 

- Chứ mày không thấy tên Thiên sợ tao sao??? Lấy hắn về cho dễ sai khiến, mà hắn cũng đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, giang hồ... có điểm gì chê được đâu, hehe... tao tính cả rồi đấy - Ngọc Như ngẩng mặt lên trời cười mãn nguyện, ánh mắt mơ hồ nhìn về một khoảng không vô định ánh lên niềm hạnh phúc, nhìn nhỏ làm nó ghen tị chết được.

 

 

 

- Biết đâu bây chán nhau thì sao??? - nó khiêu khích, với cái tính khí của hai đứa này thì chưa học hết cấp 3 đã đường ai nấy đi rồi.

 

 

 

- Hay bây giờ tao làm Thiên có thai rồi cưới hắn về cho mày xem nhé hehe!!!

 

 

 

- Khùng!!!

 

 

 



- Mày không tin à??? Từ chiều đến giờ hắn đắc tội với tao hai lần rồi, tao sẽ bắt hắn gọi tao là chồng còn hắn là vợ một tuần để trừng trị cho coi - nhỏ Như hất hàm rồi nở một điệu cười đúng chất chú mèo " Cheshire ".

 

 

 

- Để tao đến thông báo tin buồn cho vợ yêu tao biết hehe - Ngọc Như chạy nhanh đến chỗ tên Thiên đang ngồi với cậu ta còn nó thì ngồi yên một chỗ chờ đợi kịch hay, hehe lần này ngươi chết chắc Phan Quốc Thiên ạ.

 

 

 

Vỗ mạnh vào vai tên Thiên một cái làm tên Thiên giật nảy người, Ngọc Như cười kinh dị, tên Thiên méo mặt.

 

 

 

" Toi đời rồi " - Thiên nghĩ bụng.

 

 

 

- Á ... @#$% - Ngọc Như véo tai tên Thiên - Xin Đại Phu Nhân tha mạng - tên Thiên xuống nước năn nỉ, để nhỏ này tóm được thì khó mà chạy thoát.

 

 

 

- Biết lỗi của ngươi chưa??? - Ngọc Như lên giọng chị hai.

 

 

 

- Dạ rồi ạ...

 

 

 

- Tốt... từ giờ ta "tuyên bố" ngươi phải gọi ta là chồng còn ngươi là vợ, rõoo chưaaa ??? - Ngọc Như nhấn mạnh hai từ cuối, tên Thiên chỉ còn biết khóc dở chết dở, từ khi nhận làm người yêu đến giờ Ngọc Như chưa bao giờ gọi tên Thiên một tiếng "anh yêu" chứ đừng nói gọi là "chồng"... thế mà giờ đây... đắng lòng quá... con gái gì mà chẳng có chút dịu dàng.

 

 

 

- RÕ CHƯA??? - Ngọc Như nghiến răng véo mạnh tai tên Thiên để nhắc nhở vì tên này lì lợm không chịu mở miệng.

 

 

 

- Á... rõ rồi ^^!!! - tên Thiên xị mặt.

 

 

 

- Good ^_^ - Ngọc Như mỉm cười đắc ý vò đầu tên Thiên như vò đầu thú cưng.

 

 

 

- Hahaha... - nó ngồi cười chảy cả nước mũi.

 

 

 

- Tớ ngồi được không??? - nó đang "vui sướng vật vã "khi tên Thiên bị trừng phạt thì Phong đến, nở một nụ cười tươi rói làm nó hoa mắt.

 

 

 

- Ờ... ờ - không hiểu sao ngôn từ bỗng chốc bay đi đâu hết, làm nó chỉ còn biết ú ớ vội xích qua một bên cho Phong cùng ngồi lên tấm gỗ.

 

 

 

Hai người im lặng ngồi cùng nhau, mỗi người theo đuổi một nghĩ nghĩ riêng của mình.

 

 

 

- Ừm... vườn nho rộng thế này hai bác thu hoạch làm sao hết nhỉ??? - nó nghĩ mãi mới thốt ra được một câu, dù sao thì cũng phải bắt chuyện chứ ngồi yên vậy thấy ngượng ngượng sao ý.

 

 

 

- Đến vụ thu hoạch hai bác sẽ thuê người đến giúp - Phong giải thích.

 

 

 

- Ồhhh... - nó gật gật.

 

 

 

- Năm nào nho chín bác Phúc cũng gửi cho gia đình tớ một thùng, đến lúc đó tớ sẽ chia cho cậu một nửa - Phong quay sang mỉm cười với nó, nhìn vào đôi mắt nâu đó, nó bất giác bị cuốn sâu vào trong, đôi mắt mà mấy ngày qua đều ánh lên nỗi buồn, sự mất mát và trống trải bây giờ đã có một chút vui, một chút nghĩ suy.

 

 

 

Nó không thể đọc nổi nghĩ suy trong đôi mắt đó là gì nhưng đôi mắt đó đang làm mặt nó nóng lên không ngừng và con tim thì bắt đầu đập loạn mất kiểm soát.

 

 

 

" Không lẽ đây là hiện tượng "cảm nắng" sao??? Phong... cậu đã làm gì tớ thế này??? Tớ chỉ mới nhìn cậu có một chút thôi mà, hỏng lẽ nay thấy cậu ấy thì mình đừng có nhìn... ách " - nó nghĩ bụng, cúi mặt xuống đất không dám nhìn Phong nữa, cậu ấy mà phát hiện nó thế này chắc nó xấu hổ chết mất.

 

 

 

- Cảm... cảm... (ú ớ)... cảm... n... ắng @#$% (@.@) (=.+) - ặc... nó đưa tay lên bịt miệng, mắt trợn tròn, chết nó rồi, sao lại lỡ lời nói "cảm ơn" thành "cảm nắng" chứ, ax.. chỉ tại cái miệng, trời ơi... muốn "tàn hình" quá, chắc mặt nó bây giờ đỏ chót rồi, huhu phải làm sao đây, xấu hổ quá.

 

 

 

- Cảm gì??? - Phong lo lắng - Cậu bị cảm nắng hả??? - rồi Phong đưa tay lên đầu nó xem nó có bị sốt không.

 

 

 

Nó thấy tay Phong đưa đến thì liền tránh đi, suýt ngã, vội vàng nói:

 

 

 

- À...À không, ý... ý mình là cảm ơn... hì hì... cảm ơn đó!!! - phù... mày mà nó tránh kịp không cho Phong động vào trán, mặt nó nóng thế nè Phong mà biết thế nào cũng bắt nó uống thuốc cho coi, nó phải đề cập lại chuyện mấy quả nho cho Phong quên đi cái chuyện cảm nắng mới được - Nhưng nửa thùng nho tớ ăn sao hết hì hì - " Ôi trời ơi tôi thông minh quá" - nó tự ca tụng khả năng đánh lạc hướng của mình.

 

 

 

- Hết chứ sao không - Phong cười, ax... xin cậu đó, cậu mà cười như thế với tớ nữa là tớ cảm nắng thật đấy!!!

 

 

 

- Ý cậu... tớ là heo chứ gì??? - nó nhăn mặt, Phong nhún vai, áchhh... chọc quê nó chứ gì??? Thế là nó thẳng tay đấm luôn vào vai Phong một cái rồi cả hai cùng cười, tiếng cười vui vẻ tan vào không khí, vào cành lá, hòa nhập vào làn gió bay đi xa.

 

 

 

Mặt cậu ta tối sầm lại, nhìn nó vui cười với Phong sao cậu ta thấy chướng mắt quá, nó đúng là con nhỏ ương bướng, cứng đầu không biết sợ là gì. Chỉ đe dọa thôi hình như không có tác dụng với nó thì phải, lần tới cậu ta sẽ làm thật cho nó biết điều một chút, xem nó còn dám bướng bỉnh nữa không.

 

...

 

 

 

Xế chiều, bầu trời hằn lên những tia đỏ vui mắt, những đám mây trải dài nhạt như màu khói tạo nên một khung cảnh thơ mộng.

 

 

 

Bác Phúc, bác Lan và Phong phụ trách công việc nấu nướng. Còn nó, cậu ta, tên Thiên và Ngọc Như vì không biết nấu nướng gì nên phải phụ trách công việc đuổi cừu vào chuồng, hehe sẽ thú vị lắm đây.

 

 

 

(>_<) (>.<)

 

 

 

- Grừ... hộc hộc... đừng để nó thoát - nó hét lên rồi chống chân thở gấp, Ngọc Như bên kia cũng hét lại - BIẾT RỒI ^^!!!

 

 

 

- Đm... con cừu kia "nổi điên" chạy đi đâu rồi kìa - Ngọc Như mặt mày tốt sầm chửi thề, tức chết đi được, mấy con cừu chết tiệt thấy người mới nên bắt nạt đây mà. Á... muốn nổi khùng quá.

 

 

 

- Bọn bay tốt nhất đừng để tao bắt được nếu không tao sẽ vật lông chúng mày làm áo ấm - nó trợn mắt chỉ tay vào mấy con cừu "hùng hồn" tuyên bố, mấy con cừu hình như hiểu ý nó nên sợ chạy toán loạn mỗi con mỗi hướng, có những con cắm đầu chạy không nhìn đường còn đâm vào nhau ngã ra nữa kia, nhìn ngu kinh khủng làm nó vừa bực mình vừa buồn cười.

 

 

 

- Hai tên kia biến đi đâu rồi? Đã bảo là bốn đứa cùng đi đuổi cừu kia mà, sao có mỗi tao với mày phải chịu khổ thôi vậy??? - Ngọc Như tức giận đấm đá tùm lum ra không khí, bây giờ mà gặp được mấy nhỏ Ngọc Như đang chướng mắt thì hay biết mấy, nhỏ sẽ cho mấy con đó tơi bời hoa lá.

 

 

 

Gruu... nó và Ngọc Như chạy đi chạy lại cả chục vòng, dùng đủ mọi biện pháp mà vẫn không vây được mấy con cừu nghịch ngợm lại một chỗ. Mệt quá hai đứa nó nằm bệt xuống cỏ nhìn trời nhìn đất ứ thèm đuổi nữa, cho sói đến ăn thịt hết chúng đi ( sói đâu ra vậy trời? ).

 

 

 

Brừm... brừm... có tiếng động cơ, nó và Ngọc Như thấy đất gần chỗ mình rung lên, hai đứa tò mò ngóc đầu lên xem là thứ gì thì...

 

 

 

- Á Á Á - hai đứa nó trợn tròn mắt cùng hét lên chói tai, vội lồm cồm bò dậy, chưa kịp chạy được miếng nào thì cái thứ chưa biết tên đó đã phóng đến trước mặt hai đứa nó và phanh "kít" lại.

 

 

 

Tim nó như bắn ra ngoài, Ngọc Như thì mắt hoa lên, trời ơi... cái thứ đó mà phanh chậm chút nữa thì nó và Ngọc Như toi đời rồi.

 



 

 

Hahaha hahaha - một tràng cười khoái chí của kẻ phá rối.

 

 

 

Nó và Ngọc Như đem khuôn mặt đen thui nhìn lên, ách... lúc nãy gặp phải mấy con cừu "dở hơi" vẫn còn chưa đủ sao??? Đang mệt muốn chết lại còn bị hù cho đứt tim nữa chứ gruu.

 

 

 

Tên Thiên ôm bụng cười nắc nẻ, còn thiếu mỗi chảy nước mắt nước mũi ra nữa thôi, cậu ta cũng "hớn hở" không kém, cũng lâu rồi nó không thấy cậu ta cười vui vẻ thế thì phải, bình thường toàn cười đểu thôi.

 

 

 

Gruu đúng là hai tên "máu lạnh" mà, hù người ta như vậy mới làm chúng vui sướng.

 

 

 

Nhưng mà cậu ta cười đẹp trai quá, ôi trời... hình như cậu ta còn có cả "răng khểnh" nữa, khiếp... không hổ danh là "hotboy cao cấp". Hehe... nhưng may mắn là nó chỉ có cảm xúc với nụ cười của Phong mà thôi. Nếu thấy cậu ta cười mà tim nó cũng đập nhanh thì đúng là chuyện kinh dị có thật (nổi da gà).

 

 

 

- Này thằng kia, vợ con kiểu gì mà thấy chồng mình bị hù vui sướng thế??? - Ngọc như trợn mắt quát tên Thiên thế mà tên Thiên vẫn lăn ra cười, không biết trông lúc đó nó và nhỏ Như "ngố tàu" thế nào mà tên Thiên cười khiếp thế.

 

 

 

- Xin lỗi chồng... tại vợ mắc cười quá haha - rồi lại lăn ra cười, công nhận tên này cười dai thiệt.

 

 

 

- Thế hả??? Để chồng chữa bệnh mắc cười cho vợ ha - Ngọc Như xông lên căn xé tên Thiên.

 

 

 

- Lên không??? - cười chán chê, cuối cùng cậu ta cũng thốt ra được một câu cộc lốc.

 

 

 

Không biết cậu ta và tên Thiên kiếm được cái xe, xe gì nhỉ, nó cũng chẳng định hình nổi đây xe gì nữa, không to, không nhỏ, gần giống mấy xe đi trong sân golf nhưng không có nóc. Bốn bánh, 2 chỗ ngồi và có một thùng lớn ở phía sau,à... chắc là xe tự chế dùng để chở hàng hay chở cỏ gì đó của bác Phúc.

 

 

 

Sau khi xem xét một hồi về tính an toàn của chiếc xe cũ kĩ này thì nó cũng quyết định leo lên cái thùng gỗ phía sau, Ngọc Như cũng leo lên với nó.

 

 

 

- Bám cho chắc nhé - tên Thiên vừa nói xong thì chiếc xe khởi động và xuất phát làm nó và Ngọc Như đổ sang một bên, hai đứa phải "bám víu" đủ kiểu mới đứng thẳng được, xe kiểu gì mà kỳ cục.

 

 

 

Vèo... vèo - cậu ta lái xe như ăn cướp lao vào mấy con cừu làm chúng chạy toán loạn, tên Thiên khoái chí cười không ngừng còn nó và Ngọc Như thì hét ầm lên, trời ơi... ngồi cái xe này lại được thêm tay lái lụa của cậu ta nữa thì chẳng khác gì chơi trò mạo hiểm.

 

 

 

Chiếc xe phóng vun vút trên cánh đồng cỏ bao la xuất hiện những đốm trắng đang không ngừng di chuyển là mấy con cừu tội nghiệp, rơi vào tay cậu ta thì hôm nay mấy con cừu này chỉ có nước tan xương nát thịt.

 

 

 

Dần dần nó và Ngọc Như cũng thích nghi được với chuyến đi mạo hiểm này vào bắt đầu thích thú là hét. Gió nổi lên lại còn đi nhanh khiến tóc ai nấy đều dựng ngược.

 

 

 

Cuối cùng đàn cừu cũng chạy mệt lả và ủ rũ chịu chui vào chuồng trong khi tinh thần của bốn con người trên xe đang rất hưng phấn, đã quá đi, haha mấy con cừu ngu dốt nhẹ không ưa lại cứ thích ưa nặng, chắc chắn tốt nay chúng sẽ bị "đau cơ" suốt đêm đến nỗi không nhai được cỏ cho coi. Haha... nó và Ngọc Như đã trả được thù.

 

 

 

- Hay đấy - Ngọc Như tán thưởng cậu ta - Sao không đến sớm làm tụi tao mệt hết cả người.

 

 

 

- Hay đi thêm mấy vòng nữa, còn sớm mà - tên Thiên hớn hở đưa ra ý kiến, nó vội phản bác.

 

 

 

- Thôi.. đầu tóc như tổ quạ rồi này - đưa tay lên vuốt lại mái tóc, nó không thể để Phong thấy mình luộm thuộm như vậy được, không xinh đẹp thì cũng phải gọn gàng chứ.

 

 

 

- Bám chắc vào - nó chưa kịp "tiêu hóa" hết câu nói của cậu ta thì chiếc xe cũ kĩ đã phóng đi vun vút rồi, cậu ta thích làm trái ý nó đây mà, trong trường hợp này thì nó đành bó tay, hỏng lẽ nhảy xuống xe.

 

 

 

Trong bức tranh xanh biếc một màu liền xuất hiện một đốm nhỏ làm khuấy động gian yên bình, ở đó có tiếng cười, sự vui vẻ, hồn nhiên không lo nghĩ của tuổi trẻ, nhắm mắt tận hưởng bầu không khí trong lành, cảm nhận những làn gió mát mang hơi thở của mẹ thiên nhiên vây quanh. Ước gì ngày nào cũng được trải nghiệm cuộc sống hòa vào thiên nhiên như thế này thì tốt biết mấy, chắc con người sẽ trẻ mãi không già.

 

 

 

La hét, hát hò vui vẻ một hồi cuối cùng nó và Ngọc Như cũng phát hiện ra một vấn đề quan trọng.

 

 

 

Vì đây là ở bãi cỏ nên không có xe cộ qua lại hay vật cản nên cậu ta ngày càng to gan không ngừng cho xe tăng tốc và vấn đề ở đây là chiếc xe này đã quá cũ kĩ lại còn phải chở bốn con lợn không ngừng nghỉ nên nó và Ngọc Như bắt đầu chuyển từ vui vẻ phấn khích sang kinh hãi, lo sợ.

 

 

 

Cậu ta cứ thế cho xe chạy hết tốc độ mà không quan tâm đến việc chiếc xe ngày càng rung lắc "điên cuồng" làm nó cảm thấy như chỉ chạy thêm chút nữa thôi thì toàn bộ phụ kiện trong chiếc xe sẽ văng hết ra, đến lúc đó tha hồ mà gặm cỏ.

 

 

 

Thế là trên đồng cỏ xuất hiện một "viễn cảnh" hai tên con trai ngồi trước thích thú với việc phóng nhanh vượt ẩu còn hai đứa con gái phía sau cuống cuồng la hét với chủ yếu một khẩu lệnh là " Dừng lại, dừng lại đi " @.@

 

 

 

Cậu ta và tên Thiên vẫn rất thích thú với trò "lái xe mạo hiểm" của mình mà không thèm đoái hoài đến hai đứa nó đang la hét phía sau, đã thế... cậu ta cậu ta còn cố tình phanh xe gấp cho hai bánh trước dừng lại còn hai bánh xe sau đu một vòng ma sát xuống cỏ vẽ lên một vòng cung lớn dưới cỏ làm hai đứa nó tím mặt ôm chặt lấy nhau, hết nghề la hét.

 

 

 

Mà có phải cậu ta lái xe bằng hai tay cho đành, cậu ta lái có một tay thôi mới khiếp chứ, vì tay kia bị thương rồi.

 

 

 

Trời ơi... có muốn chết cũng đừng kéo theo người khác chết cùng chứ huhu.

 

 

 

Sau bao nhiêu nỗ lực "hò hét" mà không có tác dụng, cuối cùng nó và Ngọc Như đành phó mặc cho số phận của mình, có hò hét điếc tai mà gió to thế này cậu ta cũng chẳng nghe thấy nên đến đâu thì đến. Nếu ông trời đã định hôm nay là ngày giỗ của cả bốn đứa thì có làm gì cũng thế mà thôi.

 

 

 

Tên Thiên ngồi trước cứ há hốc miệng ra cười, cậu ta cũng mỉm cười đầy thích thú bởi vì trò này quá kích thích và mạo hiểm, hơn cả đua moto. Mà cũng đúng, hai tên này chuyên đi đua moto thì phóng nhanh thế này chẳng nhằm nhò gì đâu ///

 

 

 

Ơn trời vì cuối cùng cậu ta cũng chịu dừng xe, tiếp đất mà nó và Ngọc Như cảm thấy ruột gan như đảo lộn, đứng không vững nữa, xe gì mà rung kinh khủng, như điện giật ý.

 

 

 

Nó quay sang nhìn Ngọc Như thì đúng lúc nhỏ cũng đang quay sang nhìn nó và thế là...

 

 

 

1s 2s 3s

 

 

 

HAHA HAHA HAHAAAA

 

 

 

Cả hai đứa đều phá ra cười, nhìn hai đứa mặt mũi thì phờ phạc tóc tai thì bù xù cứ như mấy con "bù nhìn" vậy, thê thảm kinh khủng.

 

 

 

Nó vội vuốt lại tóc tai rồi cắm đầu phóng nhanh qua phòng khách để chạy lên phòng tắm rửa, không thể để Phong thấy nó như vậy được, mất hình tượng lắm hehe (ohhh... vậy còn cái lúc nhảy như choi choi ngoài vườn nho không mất hình tượng sao?)

 

 

 

Qua chuyến đi lần này, nó đã nhận ra rằng, dù là ai đi chăng nữa, dù người đó luôn mang bộ mặt cáu gắt hay mang trong mình nhiều tâm sự thì khi đến đây, họ đều có thể sống thoải mái và cười nói vui vẻ ^_^

 

 

 

Ngày hôm nay quả là mệt nhưng vui đối với mọi người và đây nhất định sẽ là những kỷ niệm đáng nhớ không thể nào quên.

 

 

 

<>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook