Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy
Chương 29: Peaceful Farm
ʚʬʚCún's Lady-yʚʬʚ
24/05/2016
Chiếc taxi dần đi chậm lại giữa bốn bề hoa cỏ, tuy đang là mùa hè nhưng
thời tiết ở đây khá tốt, trời nắng nhẹ và nhiều gió khiến con người ta
cảm thấy rất dễ chịu.
Nó đang mê man trong giấc ngủ thì nghe có tiếng gọi trầm ấm bên tai :
- Linh -.-! dậy đi, đến nơi rồi.
Nó hơi cựa người, đưa tay lên dụi mắt và ngước mặt lên hướng phát ra tiếng nói.
Lập tức.... cơn buồn ngủ liền tan biến khi nó nhận thấy khuôn mặt baby của Phong đang kề sát mặt mình. Ăc... nãy giờ nó tựa vào vai Phong để ngủ sao???
Bốn mắt chạm nhau, vẻ lúng túng lộ rõ trên khuôn mặt cả hai. Nó giật mình đẩy người lùi ra sau, nghe con tim đập loạn và hai má nóng ran, Phong cũng gãi đầu bối rối đảo mắt đi hướng khác.
Ặc... @.@ tình huống quái quỷ gì đây chứ???
Vén ít tóc mai ra sau, nó lắp bắp mấy từ rồi mở cửa xe phóng ra ngoài:
- Đếnnnn... đến rồi hả???
Trước mặt nó bây giờ là một cánh cổng bằng gỗ thiết kế đơn giản bên trên có tấm biển khắc nổi dòng chữ
"Peaceful Farm". Thấy vậy, mắt nó sáng lên tỉnh cả ngủ chạy nhanh vào bên trong nông trại.
Đi trên con đường nhỏ lát sỏi, nó thích thú xoay một vòng rồi đảo mắt nhìn ngắm xung quanh. Hai bên con đường đều là cỏ non xanh mướt, còn có vài bụi hoa dại mọc xung quanh những gốc cây to. Phía xa xa, có một đàn cừu trắng đang thi nhau gặm cỏ, tất cả mọi thứ ở đây đều làm nó thích thú và lạ lẫm... Nó hết chạy, rồi nhảy, rồi cười toe toét ^^
Con đường sỏi trắng dẫn đến một căn nhà nhỏ xinh nằm giữa cánh đồng cỏ. Nó theo chân Phong đến trước căn nhà và gõ cửa. Không để Phong và nó phải chờ lâu, cánh cửa đã bật mở, người đàn ông trung tuổi với mái tóc đã phai màu niềm nở tiếp đón:
- Đến rồi hả cháu??? - người đàn ông trung tuổi nở nụ cười sảng khoái vỗ vai Phong.
-Dạ!!! - Phong hơi cúi đầu đáp, nó cũng nhanh nhảu chào hỏi:
- Cháu chào bác ạ!!!^^ - nói xong nó nởi một nụ cười tươi rói.
- Ohh... Bạn của cháu đây à??? - vừa nói bác ấy vừa xoa đầu nó làm cho mái tóc không mấy suôn mượt của nó xù lên như đống rơm.
- Dạ!!!
- Haha... thôi hai đứa vào nhà đi - có vẻ như bác của Phong rất thích cười.
Người bác vui tính của Phong dẫn nó và cậu ấy đến một căn phòng bếp nho nhỏ, sàn lát gỗ và để đèn vàng mang lại cho mỗi người một cẩm giác ấm cúng gần gũi.
- Bà ơi!!! thằng Phong nó đến rồi nè.
Người phụ nữ trung tuổi đang loay hoay nấu nướng trong bếp nghe có tiếng gọi liền quay lại nhìn. Đôi mắt bà ánh lên tia vui mừng khi thấy nó và Phong.
- Hai đứa đến rồi à... đi... lại bàn ngồi.
- Đây là Linh, bạn của cháu - Phong lên tiếng giới thiệu - Còn đây là bác Phúc và bác Lan, bác ngoại của tớ.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc bác Phúc mới giục hai đứa nó lên phòng xếp đồ đạc để còn xuống ăn cơm. Phong có riêng một phòng ở đây còn nó thì ở phòng của con gái hai bác. Thấy nó có vẻ ngập ngừ nên bác lan mới bảo:
- Cháu không phải ngại, con gái bác nó lấy chồng rồi, lâu lâu mới về, thấy thằng Phong nó bảo đi cùng một bạn nữ xuống nên bác dọn lại phòng rồi, cháu vào đi, cứ xem như đây là nhà của mình.
- Dạ... cháu cảm ơn ạ!!! - nói rồi nó cũng bước vào phòng, căn phòng này dễ thương chẳng kém gì phòng nó mỗi tội nổi mật là ga màu xanh da trời.
Xếp đồ đạc xong , nó tham quan căn phòng một chút, đây là tầng hai nên có một ban công nhỏ dẫn ra bên ngoài. Từ trên cao, quang cảnh cánh đồng cỏ hiện lên lung linh tuyệt diệu như một bức tranh, mấy con cừu bông vẫn đang mải miết gặm cỏ, một làn gió mát ùa tới thổi tung mái tóc bồng bềnh khiến nó rối tung. Nó nhắm nhẹ đôi mắt tận hưởng hương hoa thoang thoảng trong gió.
Chợt có tiếng gõ cửa cùng tiếng nói của Phong vang lên:
- Linh ơi... xuống ăn trưa thôi.
- Ừm...!!^^ - nó cười tít mắt, bây giờ cũng là 11h rồi nhỉ, đói quá.
....
*3:10 Pm.
Nó cựa mình tỉnh giấc trên chiếc giường ga màu xanh nhạt, lấy tay cào lại mái tóc rối, nó nhảy phóc xuống giường rồi chạy ra ban công. Bên dưới Phong đang vuốt ve mấy chú cừu, bác Lan đang trồng rau còn bác Phúc đang sửa lại hàng rào. Một cảnh tượng giản dị mà cũng thật bình yên, nó vui vẻ chạy xuống khu vườn bên cạnh căn nhà. Hừ... sao Phong không gọi nó dậy chứ, hết mất nửa buổi chiều tươi đẹp của nó rồi.
Phải công nhận là hai bác của Phong vui tính thật đó, nói chuyện với hai bác mà nó cười nghiêng cười ngả suốt cả buổi chiều trong khi Phong thì thỉnh thoảng chỉ cười mỉm một chút. Haizzz... chán Phong quá, khi nào thì cậu ấy mới hết buồn đây???
Nó và Phong ngồi bệt xuống cỏ cùng nhau cho cừu ăn, ước gì cuộc sống của nó ngày nào cũng bình yên như vậy thì tốt quá. Mỗi tội chúng ta càng ước cuộc sống của mình đơn giản thì nó lại càng phức tạp và rối tung lên.
Mới đó mà trời đã xế chiều, chân trời ngả một màu vàng rực thơ mộng. Hiha... bác Phúc phân công cho nó và Phong nhiệm vụ bắt gà, hehe... hôm nay sẽ có món gà nướng ò ó o. Ôi... nghĩ đến thôi là thèm rồi.
Nó bẻ tay răng rắc, đi ủng và chuẩn bị những thứ cần thiết để chiến đấu với mấy con gà. Gruuu... vừa nhìn thấy mấy con gà nó đã nhanh chóng lao đến, nhưng mấy con gà này biết bay làm nó chẳng bắt được con nào.. hừ... bực mình quá.
Bác trai bác gái thấy vậy liền ôm bụng cười, Phong cũng cười nhẹ rồi nói:
- Không phải như thế... Linh phải đuổi chúng vào chuồng nữa.
Nó nghe vậy mới " À " lên một tiếng, hehe ngốc (ngu) thật, nếu Phong không nói chắc nó sẽ chạy khắp cánh đồng để bắt gà quá.
Cho ít thức ăn của gà vào chuồng, thế là mấy con gà ngu ngốc ham ăn đã chạy hết vào chuồng ( nói gà mà cứ tưởng là nói nó ) . Chốt cửa chuồng lại, nó và phong bắt đầu bàn bạc:
- Kia kìa...^^ con kia bự nhất - nó nháy mắt với Phong.
- Linh đứng bên nè... phong sang bên kia, không được để nó thoát. ok - Phong nói rồi cả hai cùng thực hiện kế hoạch.
Nó và Phong "anh ở đầu sông em cuối sông" cùng dồn đàn gà về một góc, nhắm con bự nhất đếm 1...2...3 và...
Phóc... đàn gà bay tứ lung tung, có con còn nhảy cả lên đầu nó để lại trên đầu nó và Phong toàn rơm với lông gà nhìn ngộ kinh khủng ( amen.. may mà không để lại shit).
(0_o ) (*_*)
Oắt...???? Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Nó và Phong mắt tròn mắt dẹp nhìn con gà đang ngắc ngoải trong tay mình. Hờ... sao con gà béo bự lại biến thành con còi cọc ốm yếu như que củi vậy nè???
Nhìn một hồi, nó và Phong liền phá ra cười, há há... Phong cười rồi kìa, Phong cười rồi nhá... vui quá đi, đau bụng chết mất.
Thế là lại phải bày thế trận " thiên la địa võng" lần nữa, và lần này cũng không khả quan hơn lần trước là bao. Gruu... nó bắt đầu bực mình rồi đấy.
" Tốt nhất là chúng bay nên bắt con gà béo bự ra đây giao nộp cho ta nếu không để đến lúc ta sôi máu lên thì chúng bay đừng có trách" - nó nghĩ bụng.
Lần 3 rồi đến lần 4, Phong thì vẫn kiên trì nhưng nó thì chịu hết nổi rồi nhá. Mấy con gà chết tiệt, sao chồm hoài mà không được con nào nhìn sáng sủa một chút zảaaa??? Trông con nào con nấy cứ như trẻ lên 3 vậy??? Mấy con gà kia béo người rồi óc cũng to luôn hay sao mà khôn thế???
Bực mình quá nó phi luôn chiếc ủng về phía đàn gà đang sợ hãi lùi về một góc thế là đàn gà lại bay loạn xạ, bây giờ thì nó cóc cần bày thế trận nữa nhá, nhắm mắt nhắm mũi lao vào được con nào thì được. Mệt hết cả người nhưng mà cười muốn toạc miệng, Phong cũng thế, có lúc nó cắm đầu chạy mà va phải lưng Phong ngả ngửa ra sau lun.
Mãi một hồi hai đứa đã mệt rã, đàn gà cũng vậy, Phong mới chớp thời cơ túm được con gà bự thứ nhì... hì hì... còn tưởng là phải gọi bác Phúc ra kia chứ, may mà bắt được... Omeoi mệt muốn chớt.
Gruu.. mấy con gà chết tiệc cục tác điếc hết cả tai @.@ chẳng biết đi tắm có bay hết được mùi gà không đây.
Bữa tối thơm phức với món gà nướng ò ó o, ôi công sức cả buổi chiều của nó cuối cùng cũng được đền đáp, nó gặm ngấu nghiếm cái cánh gà như căm thù điều gì lắm, bác trai thấy vậy lại phá ra cười:
- Con bé này... ăn từ từ thôi.
- Tại cháu ghét con gà này quá!!!
- Đừng ăn cánh nữa... cánh thì có gì đâu mà ăn - nói rồi bác Lan liền gắp cho nó một miếng thịt.
Nó mỉm cười, Phong cũng cười, ôi... ở đây vui quá, mọi người quan tâm nhau như một gia đình chả trách phong lại hay đến đây mỗi khi có chuyện buồn, chắc tâm trang của Phong cũng khá lên nhiều rồi hen ^^!
Ăn uống no say, nó lên phòng thay một bộ đò ngủ thoải mái và ra ban công hóng gió. Nghe thấy điện thoại có tin nhắn nó mới lại xem, là của Phong.
- Ra sau nhà đi!!!
Nó cười mỉm, chắc phong lại có trò gì vui nữa đây.
Phong đang đứng tựa lưng ở cây cột trước cái chuồng gà... gruu mấy con gà chết bầm. Cậu ấy mặc một cái áo thun trắng kết hợp với quần short nâu sữa và đôi dép xỏ ngón trông rất thoải mái.
Một tay cho vào túi quần còn tay kia buông dọc thân người, đầu hơi nhếch lên, bên tai đeo headphone với đôi mắt nâu đã nhắm nghiền. Ngoài kia gió vẫn thổi khiến mái tóc lãng tử của Phong thêm sống động.
Gruu.. Phong đang định giết chết thị giác của nó bằng cách tạo một tư thế đẹp nhất đó sao???
Mà bây giờ Phong lại đang đứng dưới cái đèn vàng treo ở trước chuồng gà nữa chứ... ôi đúng, chính xác là Phong đang tỏa sáng thiệt rồi, thứ ánh sang màu vàng ấm áp như muốn thắp sáng cả cánh đồng làm nó vô thức đứng ngẩn ngơ *.*
Bất chợt... Phong mở mắt, quay đầu về hướng nó, làm nó giật thóp người. Phong cất giọng trầm ấm:
- Linh đến sao không nói? - Phong giật headphone ra.
- À... ờ...ờ Linh vừa mới đến hì hì - nó gãi đầu rồi cười hì hì, may mà Phong không biết nó nhìn trộm cậu ấy nãy giờ, phù... đúng là thót tim.
- Đi theo Phong, có chổ này hay lắm!!! - Phong nháy mắt với nó rồi quay lưng bước đi, giây phút đó, nó thấy trái tim mình đập lệch mất một nhịp... Sao Phong làm gì cũng thấy đẹp hết vậy??? :) :) :)
Phải đến mười mấy giây sau hồn nó mới nhập xác và chạy theo Phong trước khi cậu ấy quay lại và hỏi : " Cậu bị sao thế Linh" - Nó bật cười với ý nghĩ vớ vẩn của mình, Phong hẳn là sẽ không nói câu đó đâu.
Ánh trăng sáng vằng vặc trải xuống nền cỏ, đổ lên bóng hai tâm hồn đang phiêu du. Nơi này... giường như chưa bao giờ hết gió, gió mang một mùi hương hoa cỏ, một thứ mùi thoang thoảng khó quên.
Ngôi nhà nhỏ với những ánh đèn vàng ngày một xa dần, Phong và nó lang thang trên cánh đồng cỏ mênh mông tưởng như trải dài đến vô tận. Phong im lặng, nó thì chạy khắp nơi :D
Đi qua con đồi nhỏ và thoải, nó bắt đầu thấy mỏi chân nhưng ngay lập tức mắt nó ánh lên tinh anh níu cánh tay Phong hồ hởi :
- Oaaa... cái gì, cái gì ở kia kìa - nó chỉ tay về phía trước ^_^ , chân không ngừng nhảy tưng tưng vì phấn khích.
Phong gé tai nó thì thầm :
- Đom đóm đó :P :P :P
- Wow... đẹp quá (*_*) (^_^) !!! - Mắt nó hoa lên vì cảnh tượng trước mắt, một cánh đồng cỏ xanh ngắt không phải vì màu cỏ mà là vì màu sắc tuyệt đẹp do hàng ngàng chú đom đóm đang phát ra.
Nó sung sướng chạy lên phía trước, bãi cỏ yên bình cũng vì nó mà rộn ràng hẳn lên. Nó chạy đến đâu, đom đóm lại bay lên đến đó khiến những nới nó vừa chạy qua sáng rực lên một màu xanh lung linh tuyệt diệu.
Phong đứng gần chỗ nó, thấy nụ cười vui vẻ và sự vô tư của nó, cậu bất giác cũng mĩm cười theo.
Chạy nhảy một hồi (tăng động) , nó quên béng mất Phong lun, đảo mắt tìm kiếm xung quanh thì thấy Phong đang ngồi tự vào một gốc cây to gần đó.
Phong lại đeo headphone và đôi mắt đã nhắm nghiền, hình như Phong ngủ rồi thì phải, trông lúc phong ngủ có cái gì đó kiểu đzai ý. Hơ...^.^ tự nhiên nghĩ vẫn vơ rồi lại đỏ mặt, nó bị điên rồi... Mà thôi, mệt quá, không nghĩ lung tung nữa, nó cũng chạy lại chỗ Phong và tự lưng vào gốc cây để ngủ.
Hừ... nhưng sao cái tư thế nửa ngồi nửa nằm nè khó ngủ quá, nó trược dần rồi nằm luôn xuống cỏ, cỏ ở đây êm như nằm đệm ý, thích thật >.<
Nó là thế, ngủ một cái là ngủ luôn, mơ mơ màng màng thấy có giọng nói quen thuộc gọi mình, nhưng nó mặc kệ, ngủ cái đã.
Lúc sau thì hình như nó bị mất thăng bằng kiểu lơ lửng ý, lúc đó nó mới biết là Phong đang cõng mình. Hố...hố... vuiii quá, tự nhiên tim đập loạn lên làm nó tỉnh cả ngủ.
Tỉnh rồi nhưng đểu lắm, nó vẫn giả vờ ngủ để được Phong cõng về, ngu chiii... >.<
" Đêm nay tớ mà mất ngủ vì hạnh phúc là tại cậu đó nhé !!! "
...
Chủ nhật tức thứ tám ^.^... mới sáng sớm ra nó đã được nghe một tràng rất hoàng tráng :
RING... RING... RING...
Hơ... có ngu cũng biết hôm nay là chủ nhật mà, thế nên nó đâu có cài báo thức... hơ...hơ... (đậm chất ngơ ngác) à... ờ quên, chuông điện thoại. Hừ... mà mới sáng sớm đứa điên nào lại gọi cho nó vậy, đúng là vô duyên.
- Aloooo - chất giọng của nó không được trong trẻo cho lắm.
- Hiii đâu rồi??? Sao không ra mở của cho tao??? - Amen giọng giấm chua của con Như, câu trước thì dịu dàng, câu sau lại hét lên - ĐỪNG CÓ NÓI LÀ MÀY ĐANG NGỦ ĐÓ NHÁ!!! RA MỞ CỦA NHANH.
- Không có ở phòng trọ đâu.
- Thế mày ở đâu??? - Ngọc Như nhướng mày hỏi.
- Ở nông trại.
- Nông trại nào???
- "Peaceful Farm" gì gì đó... - nó gãi gãi đầu, đúng là phiền phức, buồn ngủ muốn chết.
- Xuống đó làm gì???
- Ờ... đi chơi.
- Sao không rủ tao??? Bảo sao hôm qua kiếm mày hoài không thấy !!! Mày đi với ai thế???
- Đi với Phong lớp tao.
- Tao xuống đó được không?
- Ý.. không, không được.
- Sao???
- À ừm... không biết - nhỏ này xuống thì cái nông trại yên bình sẽ tan tành, mình nó ở đây là quá đủ rồi.
- Sao không biết? Đang không có chỗ đi chơi, cho tao xuống đó đi.
- Không, không được, nhất định không được - nó kiêm quyết.
... 5p' sau:
- Haizz... thôi được rồi, để tao hỏi phong cái đã - hừ, nhỏ này dai như đẻ đói.
Đi đi đi lại trước cửa phòng Phong gần nửa tiếng mà nó vẫn chưa giám gõ cửa, đến lúc nó đưa tay lên đinh gõ cửa thì cửa phòng Phong bật mở làm nó hết hồn.
Đợi nó ổn định lại tinh thần đang bị khủng hoảng xong Phong mới hỏi:
- Định hỏi tớ gì vậy???
- À... ờ... thì là - nó lắp bắp mãi mới được mấy từ - Tớ có nhỏ bạn , chắc cậu biết Ngọc Như B5 nhỉ - nó đoán vậy, Ngọc Như, nhỏ này nổi tiếng cả trường mà.
- Ừm... có quen.
- Nó muốn xuống đây với tớ... - nó vặn vặn ngón tay - ... có được không???
- Được chứ !!! :D
- Ohh year... Cảm ơn cậu nha!!! - há há... nó biết ngay mà, Phong tối lắm. có bao giờ cậu ấy từ chối đề nghị của nó đâu, phải báo ngay với nhỏ Như mới được.
...
- Này!!! Nhớ là chỉ mình mày xuống thôi nhá, nhớ đó, cấm đem theo tên Thiên xuống - đúng, nó không cho tên Thiên đến nông trại là là 1 trong những phương án sáng suốt nhất cuộc đời nó. Tên Thiên mà đến đây thì nơi này sẽ ầm ầm lên mất, như vậy sẽ đi ngược lại với mục đích nó và Phong đến đây để tìm kiếm sự yên bình.
- Rồi rồi... nhớ rồi, tao không rủ tên điên đó đâu.
- Ờ tốt... lúc nào đến ibox tao.
Nhưng nó đâu biết rằng, ở đầu dây bên kia.
- Hố hố... há há - hai điệu cười man rợ nhất hành tinh đang vang ầm ầm trong căn Phòng khách sang trọng nhà tên Thiên @.@
- À mà... ai cho phép nói tao bị điên...HẢ???
- Xì... gì chứ.. nó vậy con Linh nó mới tin. Thôi lên dọn đồ đi để còn lên đường. Đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích... HIỂU CHƯA???
- Tự dưng lên cơn đạo lí - tên Thiên liếc con Như một cái.
- Muốn gì??? - nhỏ Như hếch mặt, máu giang hồ của bà lại nổi lên, tên Thiên chạy biến.
....
Đang loay hoay tưới hoa cùng bác Lan thì điện thoại của nó reo liên hoàn. Đọc xong tin nhắn của nhỏ Như nó cầm luôn bình tưới hoa chạy ra cổng.
Từ xa, nó thấy chiếc ô tô màu xám bạc không biết là xe gì nhưng có vẻ đắt tiền đang tiến lại gần. Trời... đúng là xa xỉ, có mình nhỏ Như thôi mà đi cái xe 6 chỗ.
Chiếc xe xám bạc từ từ dừng lại trước cổng nông trại, nhìn vào cửa kính đen nghịt của chiếc xe, lòng nó chợt nổi lên một hồi bất an. -_-
" Cạch"
Cửa xe vừa được mở ra Ngọc Như đã nhảy tót xuống kèm theo một câu nghe nổi da gà :
- Hello bạn tốt, nhớ tao không???
" Bộp" - cái bình tưới hoa trên tay nó rớt đất, không phải do nó bị nổi da gà mà là vì ngay sau câu nói nổi da gà của Ngọc Như là cái mặt nham nhở của tên Thiên xuất hiện.
Ôi trời đất, nó giận đến run người, nhìn cái mặt nhây không tả xiết của tên Thiên là nó lại tức điên lên.
- NÀY - nó hét toáng lên làm tên Thiên và nhỏ Như giật cả người - ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC RỦ TÊN THIÊN XUỐNG KIA MÀ - á á á nó thấy máu trong người mình đang sôi lên, mặt nó đỏ lựng, nó muốn đánh người.
Thấy phản ứng quá kích của nó Ngọc Như liền lên tiếng, dịu dàng hết sức mong sao nó hạ hỏa:
- Mày cứ bình tĩnh, nghe tao giải thích đã.
Còn chưa để nó kịp bình tĩnh, cửa xe lại tiếp tục mở " cạch ".
Ặc... vẫn còn người sao??? *.*
Nhìn về hướng cánh cửa xe đang từ từ mở ra, tim nó chợt run lên từng hồi... @.@
" ĐOÀNG " - sấm nổ ngang trời, nó cảm thấy đầu óc xoay mòng , bên tai như ù đi.
Đây không lẽ là cơn ác mộng mà hôm say sỉn nó đã mơ phải ???
Ở đây có cánh đồng xanh mướt, có Phong - hoàng tử bạch mã, có hai tên phải diện là Thiên & Như và đặc biệt, có cả cậu ta - cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời nó.
Không phải chứ??? Không lẽ cơn ác mộng đã trở thành sự thật??? Huhu... nó không muốn thở nữa ~.~
Cậu ta đứng đó với ánh nhìn thách thức và nhếch mép cười, nụ cười của thần chết... DEVIL
...
Like & cmt để truyện ra nhanh hơn... thanks my readers ^^!
Nó đang mê man trong giấc ngủ thì nghe có tiếng gọi trầm ấm bên tai :
- Linh -.-! dậy đi, đến nơi rồi.
Nó hơi cựa người, đưa tay lên dụi mắt và ngước mặt lên hướng phát ra tiếng nói.
Lập tức.... cơn buồn ngủ liền tan biến khi nó nhận thấy khuôn mặt baby của Phong đang kề sát mặt mình. Ăc... nãy giờ nó tựa vào vai Phong để ngủ sao???
Bốn mắt chạm nhau, vẻ lúng túng lộ rõ trên khuôn mặt cả hai. Nó giật mình đẩy người lùi ra sau, nghe con tim đập loạn và hai má nóng ran, Phong cũng gãi đầu bối rối đảo mắt đi hướng khác.
Ặc... @.@ tình huống quái quỷ gì đây chứ???
Vén ít tóc mai ra sau, nó lắp bắp mấy từ rồi mở cửa xe phóng ra ngoài:
- Đếnnnn... đến rồi hả???
Trước mặt nó bây giờ là một cánh cổng bằng gỗ thiết kế đơn giản bên trên có tấm biển khắc nổi dòng chữ
"Peaceful Farm". Thấy vậy, mắt nó sáng lên tỉnh cả ngủ chạy nhanh vào bên trong nông trại.
Đi trên con đường nhỏ lát sỏi, nó thích thú xoay một vòng rồi đảo mắt nhìn ngắm xung quanh. Hai bên con đường đều là cỏ non xanh mướt, còn có vài bụi hoa dại mọc xung quanh những gốc cây to. Phía xa xa, có một đàn cừu trắng đang thi nhau gặm cỏ, tất cả mọi thứ ở đây đều làm nó thích thú và lạ lẫm... Nó hết chạy, rồi nhảy, rồi cười toe toét ^^
Con đường sỏi trắng dẫn đến một căn nhà nhỏ xinh nằm giữa cánh đồng cỏ. Nó theo chân Phong đến trước căn nhà và gõ cửa. Không để Phong và nó phải chờ lâu, cánh cửa đã bật mở, người đàn ông trung tuổi với mái tóc đã phai màu niềm nở tiếp đón:
- Đến rồi hả cháu??? - người đàn ông trung tuổi nở nụ cười sảng khoái vỗ vai Phong.
-Dạ!!! - Phong hơi cúi đầu đáp, nó cũng nhanh nhảu chào hỏi:
- Cháu chào bác ạ!!!^^ - nói xong nó nởi một nụ cười tươi rói.
- Ohh... Bạn của cháu đây à??? - vừa nói bác ấy vừa xoa đầu nó làm cho mái tóc không mấy suôn mượt của nó xù lên như đống rơm.
- Dạ!!!
- Haha... thôi hai đứa vào nhà đi - có vẻ như bác của Phong rất thích cười.
Người bác vui tính của Phong dẫn nó và cậu ấy đến một căn phòng bếp nho nhỏ, sàn lát gỗ và để đèn vàng mang lại cho mỗi người một cẩm giác ấm cúng gần gũi.
- Bà ơi!!! thằng Phong nó đến rồi nè.
Người phụ nữ trung tuổi đang loay hoay nấu nướng trong bếp nghe có tiếng gọi liền quay lại nhìn. Đôi mắt bà ánh lên tia vui mừng khi thấy nó và Phong.
- Hai đứa đến rồi à... đi... lại bàn ngồi.
- Đây là Linh, bạn của cháu - Phong lên tiếng giới thiệu - Còn đây là bác Phúc và bác Lan, bác ngoại của tớ.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc bác Phúc mới giục hai đứa nó lên phòng xếp đồ đạc để còn xuống ăn cơm. Phong có riêng một phòng ở đây còn nó thì ở phòng của con gái hai bác. Thấy nó có vẻ ngập ngừ nên bác lan mới bảo:
- Cháu không phải ngại, con gái bác nó lấy chồng rồi, lâu lâu mới về, thấy thằng Phong nó bảo đi cùng một bạn nữ xuống nên bác dọn lại phòng rồi, cháu vào đi, cứ xem như đây là nhà của mình.
- Dạ... cháu cảm ơn ạ!!! - nói rồi nó cũng bước vào phòng, căn phòng này dễ thương chẳng kém gì phòng nó mỗi tội nổi mật là ga màu xanh da trời.
Xếp đồ đạc xong , nó tham quan căn phòng một chút, đây là tầng hai nên có một ban công nhỏ dẫn ra bên ngoài. Từ trên cao, quang cảnh cánh đồng cỏ hiện lên lung linh tuyệt diệu như một bức tranh, mấy con cừu bông vẫn đang mải miết gặm cỏ, một làn gió mát ùa tới thổi tung mái tóc bồng bềnh khiến nó rối tung. Nó nhắm nhẹ đôi mắt tận hưởng hương hoa thoang thoảng trong gió.
Chợt có tiếng gõ cửa cùng tiếng nói của Phong vang lên:
- Linh ơi... xuống ăn trưa thôi.
- Ừm...!!^^ - nó cười tít mắt, bây giờ cũng là 11h rồi nhỉ, đói quá.
....
*3:10 Pm.
Nó cựa mình tỉnh giấc trên chiếc giường ga màu xanh nhạt, lấy tay cào lại mái tóc rối, nó nhảy phóc xuống giường rồi chạy ra ban công. Bên dưới Phong đang vuốt ve mấy chú cừu, bác Lan đang trồng rau còn bác Phúc đang sửa lại hàng rào. Một cảnh tượng giản dị mà cũng thật bình yên, nó vui vẻ chạy xuống khu vườn bên cạnh căn nhà. Hừ... sao Phong không gọi nó dậy chứ, hết mất nửa buổi chiều tươi đẹp của nó rồi.
Phải công nhận là hai bác của Phong vui tính thật đó, nói chuyện với hai bác mà nó cười nghiêng cười ngả suốt cả buổi chiều trong khi Phong thì thỉnh thoảng chỉ cười mỉm một chút. Haizzz... chán Phong quá, khi nào thì cậu ấy mới hết buồn đây???
Nó và Phong ngồi bệt xuống cỏ cùng nhau cho cừu ăn, ước gì cuộc sống của nó ngày nào cũng bình yên như vậy thì tốt quá. Mỗi tội chúng ta càng ước cuộc sống của mình đơn giản thì nó lại càng phức tạp và rối tung lên.
Mới đó mà trời đã xế chiều, chân trời ngả một màu vàng rực thơ mộng. Hiha... bác Phúc phân công cho nó và Phong nhiệm vụ bắt gà, hehe... hôm nay sẽ có món gà nướng ò ó o. Ôi... nghĩ đến thôi là thèm rồi.
Nó bẻ tay răng rắc, đi ủng và chuẩn bị những thứ cần thiết để chiến đấu với mấy con gà. Gruuu... vừa nhìn thấy mấy con gà nó đã nhanh chóng lao đến, nhưng mấy con gà này biết bay làm nó chẳng bắt được con nào.. hừ... bực mình quá.
Bác trai bác gái thấy vậy liền ôm bụng cười, Phong cũng cười nhẹ rồi nói:
- Không phải như thế... Linh phải đuổi chúng vào chuồng nữa.
Nó nghe vậy mới " À " lên một tiếng, hehe ngốc (ngu) thật, nếu Phong không nói chắc nó sẽ chạy khắp cánh đồng để bắt gà quá.
Cho ít thức ăn của gà vào chuồng, thế là mấy con gà ngu ngốc ham ăn đã chạy hết vào chuồng ( nói gà mà cứ tưởng là nói nó ) . Chốt cửa chuồng lại, nó và phong bắt đầu bàn bạc:
- Kia kìa...^^ con kia bự nhất - nó nháy mắt với Phong.
- Linh đứng bên nè... phong sang bên kia, không được để nó thoát. ok - Phong nói rồi cả hai cùng thực hiện kế hoạch.
Nó và Phong "anh ở đầu sông em cuối sông" cùng dồn đàn gà về một góc, nhắm con bự nhất đếm 1...2...3 và...
Phóc... đàn gà bay tứ lung tung, có con còn nhảy cả lên đầu nó để lại trên đầu nó và Phong toàn rơm với lông gà nhìn ngộ kinh khủng ( amen.. may mà không để lại shit).
(0_o ) (*_*)
Oắt...???? Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Nó và Phong mắt tròn mắt dẹp nhìn con gà đang ngắc ngoải trong tay mình. Hờ... sao con gà béo bự lại biến thành con còi cọc ốm yếu như que củi vậy nè???
Nhìn một hồi, nó và Phong liền phá ra cười, há há... Phong cười rồi kìa, Phong cười rồi nhá... vui quá đi, đau bụng chết mất.
Thế là lại phải bày thế trận " thiên la địa võng" lần nữa, và lần này cũng không khả quan hơn lần trước là bao. Gruu... nó bắt đầu bực mình rồi đấy.
" Tốt nhất là chúng bay nên bắt con gà béo bự ra đây giao nộp cho ta nếu không để đến lúc ta sôi máu lên thì chúng bay đừng có trách" - nó nghĩ bụng.
Lần 3 rồi đến lần 4, Phong thì vẫn kiên trì nhưng nó thì chịu hết nổi rồi nhá. Mấy con gà chết tiệt, sao chồm hoài mà không được con nào nhìn sáng sủa một chút zảaaa??? Trông con nào con nấy cứ như trẻ lên 3 vậy??? Mấy con gà kia béo người rồi óc cũng to luôn hay sao mà khôn thế???
Bực mình quá nó phi luôn chiếc ủng về phía đàn gà đang sợ hãi lùi về một góc thế là đàn gà lại bay loạn xạ, bây giờ thì nó cóc cần bày thế trận nữa nhá, nhắm mắt nhắm mũi lao vào được con nào thì được. Mệt hết cả người nhưng mà cười muốn toạc miệng, Phong cũng thế, có lúc nó cắm đầu chạy mà va phải lưng Phong ngả ngửa ra sau lun.
Mãi một hồi hai đứa đã mệt rã, đàn gà cũng vậy, Phong mới chớp thời cơ túm được con gà bự thứ nhì... hì hì... còn tưởng là phải gọi bác Phúc ra kia chứ, may mà bắt được... Omeoi mệt muốn chớt.
Gruu.. mấy con gà chết tiệc cục tác điếc hết cả tai @.@ chẳng biết đi tắm có bay hết được mùi gà không đây.
Bữa tối thơm phức với món gà nướng ò ó o, ôi công sức cả buổi chiều của nó cuối cùng cũng được đền đáp, nó gặm ngấu nghiếm cái cánh gà như căm thù điều gì lắm, bác trai thấy vậy lại phá ra cười:
- Con bé này... ăn từ từ thôi.
- Tại cháu ghét con gà này quá!!!
- Đừng ăn cánh nữa... cánh thì có gì đâu mà ăn - nói rồi bác Lan liền gắp cho nó một miếng thịt.
Nó mỉm cười, Phong cũng cười, ôi... ở đây vui quá, mọi người quan tâm nhau như một gia đình chả trách phong lại hay đến đây mỗi khi có chuyện buồn, chắc tâm trang của Phong cũng khá lên nhiều rồi hen ^^!
Ăn uống no say, nó lên phòng thay một bộ đò ngủ thoải mái và ra ban công hóng gió. Nghe thấy điện thoại có tin nhắn nó mới lại xem, là của Phong.
- Ra sau nhà đi!!!
Nó cười mỉm, chắc phong lại có trò gì vui nữa đây.
Phong đang đứng tựa lưng ở cây cột trước cái chuồng gà... gruu mấy con gà chết bầm. Cậu ấy mặc một cái áo thun trắng kết hợp với quần short nâu sữa và đôi dép xỏ ngón trông rất thoải mái.
Một tay cho vào túi quần còn tay kia buông dọc thân người, đầu hơi nhếch lên, bên tai đeo headphone với đôi mắt nâu đã nhắm nghiền. Ngoài kia gió vẫn thổi khiến mái tóc lãng tử của Phong thêm sống động.
Gruu.. Phong đang định giết chết thị giác của nó bằng cách tạo một tư thế đẹp nhất đó sao???
Mà bây giờ Phong lại đang đứng dưới cái đèn vàng treo ở trước chuồng gà nữa chứ... ôi đúng, chính xác là Phong đang tỏa sáng thiệt rồi, thứ ánh sang màu vàng ấm áp như muốn thắp sáng cả cánh đồng làm nó vô thức đứng ngẩn ngơ *.*
Bất chợt... Phong mở mắt, quay đầu về hướng nó, làm nó giật thóp người. Phong cất giọng trầm ấm:
- Linh đến sao không nói? - Phong giật headphone ra.
- À... ờ...ờ Linh vừa mới đến hì hì - nó gãi đầu rồi cười hì hì, may mà Phong không biết nó nhìn trộm cậu ấy nãy giờ, phù... đúng là thót tim.
- Đi theo Phong, có chổ này hay lắm!!! - Phong nháy mắt với nó rồi quay lưng bước đi, giây phút đó, nó thấy trái tim mình đập lệch mất một nhịp... Sao Phong làm gì cũng thấy đẹp hết vậy??? :) :) :)
Phải đến mười mấy giây sau hồn nó mới nhập xác và chạy theo Phong trước khi cậu ấy quay lại và hỏi : " Cậu bị sao thế Linh" - Nó bật cười với ý nghĩ vớ vẩn của mình, Phong hẳn là sẽ không nói câu đó đâu.
Ánh trăng sáng vằng vặc trải xuống nền cỏ, đổ lên bóng hai tâm hồn đang phiêu du. Nơi này... giường như chưa bao giờ hết gió, gió mang một mùi hương hoa cỏ, một thứ mùi thoang thoảng khó quên.
Ngôi nhà nhỏ với những ánh đèn vàng ngày một xa dần, Phong và nó lang thang trên cánh đồng cỏ mênh mông tưởng như trải dài đến vô tận. Phong im lặng, nó thì chạy khắp nơi :D
Đi qua con đồi nhỏ và thoải, nó bắt đầu thấy mỏi chân nhưng ngay lập tức mắt nó ánh lên tinh anh níu cánh tay Phong hồ hởi :
- Oaaa... cái gì, cái gì ở kia kìa - nó chỉ tay về phía trước ^_^ , chân không ngừng nhảy tưng tưng vì phấn khích.
Phong gé tai nó thì thầm :
- Đom đóm đó :P :P :P
- Wow... đẹp quá (*_*) (^_^) !!! - Mắt nó hoa lên vì cảnh tượng trước mắt, một cánh đồng cỏ xanh ngắt không phải vì màu cỏ mà là vì màu sắc tuyệt đẹp do hàng ngàng chú đom đóm đang phát ra.
Nó sung sướng chạy lên phía trước, bãi cỏ yên bình cũng vì nó mà rộn ràng hẳn lên. Nó chạy đến đâu, đom đóm lại bay lên đến đó khiến những nới nó vừa chạy qua sáng rực lên một màu xanh lung linh tuyệt diệu.
Phong đứng gần chỗ nó, thấy nụ cười vui vẻ và sự vô tư của nó, cậu bất giác cũng mĩm cười theo.
Chạy nhảy một hồi (tăng động) , nó quên béng mất Phong lun, đảo mắt tìm kiếm xung quanh thì thấy Phong đang ngồi tự vào một gốc cây to gần đó.
Phong lại đeo headphone và đôi mắt đã nhắm nghiền, hình như Phong ngủ rồi thì phải, trông lúc phong ngủ có cái gì đó kiểu đzai ý. Hơ...^.^ tự nhiên nghĩ vẫn vơ rồi lại đỏ mặt, nó bị điên rồi... Mà thôi, mệt quá, không nghĩ lung tung nữa, nó cũng chạy lại chỗ Phong và tự lưng vào gốc cây để ngủ.
Hừ... nhưng sao cái tư thế nửa ngồi nửa nằm nè khó ngủ quá, nó trược dần rồi nằm luôn xuống cỏ, cỏ ở đây êm như nằm đệm ý, thích thật >.<
Nó là thế, ngủ một cái là ngủ luôn, mơ mơ màng màng thấy có giọng nói quen thuộc gọi mình, nhưng nó mặc kệ, ngủ cái đã.
Lúc sau thì hình như nó bị mất thăng bằng kiểu lơ lửng ý, lúc đó nó mới biết là Phong đang cõng mình. Hố...hố... vuiii quá, tự nhiên tim đập loạn lên làm nó tỉnh cả ngủ.
Tỉnh rồi nhưng đểu lắm, nó vẫn giả vờ ngủ để được Phong cõng về, ngu chiii... >.<
" Đêm nay tớ mà mất ngủ vì hạnh phúc là tại cậu đó nhé !!! "
...
Chủ nhật tức thứ tám ^.^... mới sáng sớm ra nó đã được nghe một tràng rất hoàng tráng :
RING... RING... RING...
Hơ... có ngu cũng biết hôm nay là chủ nhật mà, thế nên nó đâu có cài báo thức... hơ...hơ... (đậm chất ngơ ngác) à... ờ quên, chuông điện thoại. Hừ... mà mới sáng sớm đứa điên nào lại gọi cho nó vậy, đúng là vô duyên.
- Aloooo - chất giọng của nó không được trong trẻo cho lắm.
- Hiii đâu rồi??? Sao không ra mở của cho tao??? - Amen giọng giấm chua của con Như, câu trước thì dịu dàng, câu sau lại hét lên - ĐỪNG CÓ NÓI LÀ MÀY ĐANG NGỦ ĐÓ NHÁ!!! RA MỞ CỦA NHANH.
- Không có ở phòng trọ đâu.
- Thế mày ở đâu??? - Ngọc Như nhướng mày hỏi.
- Ở nông trại.
- Nông trại nào???
- "Peaceful Farm" gì gì đó... - nó gãi gãi đầu, đúng là phiền phức, buồn ngủ muốn chết.
- Xuống đó làm gì???
- Ờ... đi chơi.
- Sao không rủ tao??? Bảo sao hôm qua kiếm mày hoài không thấy !!! Mày đi với ai thế???
- Đi với Phong lớp tao.
- Tao xuống đó được không?
- Ý.. không, không được.
- Sao???
- À ừm... không biết - nhỏ này xuống thì cái nông trại yên bình sẽ tan tành, mình nó ở đây là quá đủ rồi.
- Sao không biết? Đang không có chỗ đi chơi, cho tao xuống đó đi.
- Không, không được, nhất định không được - nó kiêm quyết.
... 5p' sau:
- Haizz... thôi được rồi, để tao hỏi phong cái đã - hừ, nhỏ này dai như đẻ đói.
Đi đi đi lại trước cửa phòng Phong gần nửa tiếng mà nó vẫn chưa giám gõ cửa, đến lúc nó đưa tay lên đinh gõ cửa thì cửa phòng Phong bật mở làm nó hết hồn.
Đợi nó ổn định lại tinh thần đang bị khủng hoảng xong Phong mới hỏi:
- Định hỏi tớ gì vậy???
- À... ờ... thì là - nó lắp bắp mãi mới được mấy từ - Tớ có nhỏ bạn , chắc cậu biết Ngọc Như B5 nhỉ - nó đoán vậy, Ngọc Như, nhỏ này nổi tiếng cả trường mà.
- Ừm... có quen.
- Nó muốn xuống đây với tớ... - nó vặn vặn ngón tay - ... có được không???
- Được chứ !!! :D
- Ohh year... Cảm ơn cậu nha!!! - há há... nó biết ngay mà, Phong tối lắm. có bao giờ cậu ấy từ chối đề nghị của nó đâu, phải báo ngay với nhỏ Như mới được.
...
- Này!!! Nhớ là chỉ mình mày xuống thôi nhá, nhớ đó, cấm đem theo tên Thiên xuống - đúng, nó không cho tên Thiên đến nông trại là là 1 trong những phương án sáng suốt nhất cuộc đời nó. Tên Thiên mà đến đây thì nơi này sẽ ầm ầm lên mất, như vậy sẽ đi ngược lại với mục đích nó và Phong đến đây để tìm kiếm sự yên bình.
- Rồi rồi... nhớ rồi, tao không rủ tên điên đó đâu.
- Ờ tốt... lúc nào đến ibox tao.
Nhưng nó đâu biết rằng, ở đầu dây bên kia.
- Hố hố... há há - hai điệu cười man rợ nhất hành tinh đang vang ầm ầm trong căn Phòng khách sang trọng nhà tên Thiên @.@
- À mà... ai cho phép nói tao bị điên...HẢ???
- Xì... gì chứ.. nó vậy con Linh nó mới tin. Thôi lên dọn đồ đi để còn lên đường. Đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích... HIỂU CHƯA???
- Tự dưng lên cơn đạo lí - tên Thiên liếc con Như một cái.
- Muốn gì??? - nhỏ Như hếch mặt, máu giang hồ của bà lại nổi lên, tên Thiên chạy biến.
....
Đang loay hoay tưới hoa cùng bác Lan thì điện thoại của nó reo liên hoàn. Đọc xong tin nhắn của nhỏ Như nó cầm luôn bình tưới hoa chạy ra cổng.
Từ xa, nó thấy chiếc ô tô màu xám bạc không biết là xe gì nhưng có vẻ đắt tiền đang tiến lại gần. Trời... đúng là xa xỉ, có mình nhỏ Như thôi mà đi cái xe 6 chỗ.
Chiếc xe xám bạc từ từ dừng lại trước cổng nông trại, nhìn vào cửa kính đen nghịt của chiếc xe, lòng nó chợt nổi lên một hồi bất an. -_-
" Cạch"
Cửa xe vừa được mở ra Ngọc Như đã nhảy tót xuống kèm theo một câu nghe nổi da gà :
- Hello bạn tốt, nhớ tao không???
" Bộp" - cái bình tưới hoa trên tay nó rớt đất, không phải do nó bị nổi da gà mà là vì ngay sau câu nói nổi da gà của Ngọc Như là cái mặt nham nhở của tên Thiên xuất hiện.
Ôi trời đất, nó giận đến run người, nhìn cái mặt nhây không tả xiết của tên Thiên là nó lại tức điên lên.
- NÀY - nó hét toáng lên làm tên Thiên và nhỏ Như giật cả người - ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC RỦ TÊN THIÊN XUỐNG KIA MÀ - á á á nó thấy máu trong người mình đang sôi lên, mặt nó đỏ lựng, nó muốn đánh người.
Thấy phản ứng quá kích của nó Ngọc Như liền lên tiếng, dịu dàng hết sức mong sao nó hạ hỏa:
- Mày cứ bình tĩnh, nghe tao giải thích đã.
Còn chưa để nó kịp bình tĩnh, cửa xe lại tiếp tục mở " cạch ".
Ặc... vẫn còn người sao??? *.*
Nhìn về hướng cánh cửa xe đang từ từ mở ra, tim nó chợt run lên từng hồi... @.@
" ĐOÀNG " - sấm nổ ngang trời, nó cảm thấy đầu óc xoay mòng , bên tai như ù đi.
Đây không lẽ là cơn ác mộng mà hôm say sỉn nó đã mơ phải ???
Ở đây có cánh đồng xanh mướt, có Phong - hoàng tử bạch mã, có hai tên phải diện là Thiên & Như và đặc biệt, có cả cậu ta - cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời nó.
Không phải chứ??? Không lẽ cơn ác mộng đã trở thành sự thật??? Huhu... nó không muốn thở nữa ~.~
Cậu ta đứng đó với ánh nhìn thách thức và nhếch mép cười, nụ cười của thần chết... DEVIL
...
Like & cmt để truyện ra nhanh hơn... thanks my readers ^^!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.