Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy
Chương 30: Nông Trại Rắc Rối (1)
ʚʬʚCún's Lady-yʚʬʚ
18/07/2016
Tôi không thể nào diễn tả được cái tâm trạng tồi tệ của tôi bây giờ
nữa... Ax... mặt tôi chắc đang đổi màu liên tục như tắc kè đấy.
Ôii... cái cuộc sống bình yên mà tôi hằng mơ ước, nó chỉ mới diễn ra được một ngày thôi mà. Huhu... why? why? why?
Nhìn vào ánh mắt cậu ta, tôi cảm thấy như bị trút hết sức lực, hai chân cứ nhũn ra. Mắt bắt đầu rưng rưng nước, nếu đứng ở đây và nhìn cậu ta thêm lúc nữa chắc tôi sẽ khóc thật mất. Tôi quay đầu và chạy một mạch về phòng ngủ.
Tại sao cậu ta cứ "ám" tôi hoài vậy??? Đỗ Quang Thành khi nào thì cậu mới chịu buông tha cho tôi đây?
Đóng "rầm" cửa và thả úp mình xuống nệm, tôi nằm bất động đến khi không thở được nữa thì mới lật người lại.
Biểu hiện của tôi hôm nay chắc đang làm cậu ta rất đắc ý đây mà, nhưng thật khó để có thể giữ bình tĩnh được.
Tôi cần phải ổn định lại tinh thần, hít thở thật sâu... Hừ... được rồi, tôi sẽ không bao giờ để cậu ta thấy tôi yếu đuối thêm một lần nào nữa, phải thật tỉnh táo để còn nghĩ cách trả thù lại cậu ta chứ.
Đúng... Linh Đan đã trở lại haha... >>>
- THÔI CHẾT!!! - tôi ngồi bật dậy hét toáng lên, mếu máo rồi lại thả mình xuống nệm lăn qua lăn lại, đạp hết chăn gối trên giường xuống đất bằng tất cả phẫn uất trong người.
Nếu bạn nghĩ tôi đang lên cơn thì cũng gần đúng rồi đấy, tôi đang " ĐIÊN " đây Á Á Á...
- Trời ơi... Phong mà biết chuyện này thì làm sao đây??? Huhu... cậu ấy giận mình chết mất.
" CỐC CỐC " có tiếng gõ cửa, kẻ cần đến cũng đã đến, để coi tao xử mày thế nào Ngọc Như.
Đưa khuôn mặt tối sầm ra mở cửa, nhỏ như tròn mắt với khung cảnh bừa bộn trong phòng. Biết tôi đang giận nên nhỏ này im re và "ngoan ngoãn" lạ thường.
- Hì hì - nhỏ cười, cười gì chứ? đừng tưởng làm thế là tôi bớt giận nhá, còn lâu, tôi giận dai lắm.
- Giận tao à? Đừng giận nữa nha - nhỏ Như cầm tay tôi lắc qua lắc lại đến mệt cả người.
- KHÔNG - tôi tỏ vẻ giận dữ và nghiêm khắc kiểu của mấy bà giáo viên chủ nhiệm - Còn lâu nhá!!! - rồi hếch mặt đi hướng khác, thấy ý chí của tôi vững vàng quá, Ngọc Như tuôn một tràng:
- Không phải là tao cố ý đâu, đang dọn đồ đến chỗ mày thì tên Thiên tới, tao dấu mãi nhưng tên Thiên chết tiệt cứ nghi ngờ, sau đó thì hắn thấy hành lí của tao và thế là toẹt - nhỏ Như làm động tác tay trái chém lên tay phải kiểu chặt cá.
- Ờ - tôi cao giọng - Thế còn Đỗ Thành thì sao? - không biết nhỏ này giải thích kiểu gì mà làm tôi điên thêm, nghe là biết nhỏ xạo rồi.
Nhỏ kéo tôi ngồi xuống giường và bắt đầu huyên thuyên:
- Tao không có xe, tên Thiên có moto nhưng không biết đường, thế là....
- Dừng!!! - tôi chặn họng nhỏ Như, nhỏ nói đến đây thì tôi biết rồi - Thế là mày và Thiên dắt nhau đến nhà Đỗ Thành nhờ tài xế của cậu ta đưa đến đây chứ gì???
- Đúng!!! - nhỏ Như vỗ đùi một cái " bốp " đưa ngón tay cái lên tán thưởng tôi.
Gruuu... dù rất bực nhưng tôi quyết định tạm tha cho nhỏ để trả thù sau, vì có giận thì cũng chẳng thể nào thay đổi được điều gì.
- Muốn tao hết giận không??? - tôi hỏi.
- Gật gật.
- Rồi... khi tao quay lại, tao muốn nơi này thật gọn gàng, okkk - mỉm cười trước sự đau khổ của Ngọc Như, cho nhỏ dọn đống bừa bãi mà tôi vừa bày ra, còn giờ tôi phải đi giải quyết đống rắc rối mà nhỏ mang đến (@.@).
Xuống tầng, tôi thấy Phong đang nâng mấy thùng carton xếp cao hơn đầu, chắc là đang dọn phòng cho hai tên kia.
Tôi chạy lại nâng giúp Phong mấy thùng rồi bắt chuyện:
- Tớ không biết là Như sẽ rủ cả Thiên và Thành đến.
Phong chỉ nhún vai, tôi đứng sững lại, thôi chết, cậu ấy giận thật rồi huhu (0^0)
Mặt tôi xụ xuống chạy theo Phong.
- Tớ xin lỗi - tôi nói lí nhí, không dám ngước lên nhìn Phong.
Phong quay lại, nhìn tôi và mỉm cười, thật không thể hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì trong đầu.
- Không sao đâu, họ cũng là bạn của tớ mà.
Phù!!! câu nói của Phong làm tôi nhẹ cả người, giải quyết xong Phong tôi đảo mắt tìm kiếm "thần chết" và
"kẻ phá rối" (tên Thiên) để còn biết họ ở đâu mà tránh.
Kia rồi, cậu ta đang trong phòng nghỉ của khách, ngồi trên thang leo tường sửa lại cái bóng đèn bị hỏng lơ lửng trên không còn tên Thiên đang hì hục mang đồ từ trong phòng nghỉ của khách mà được bác Phúc tận dụng làm nơi để đồ ra nhà kho.
Hai tên độc ác này mà cũng biết dọn Phòng sao???
Liếc mắt xuống dưới một chút, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta bắt gặp tôi đang nhìn cậu ta trừng trừng, tôi giật thót người.
Thế đấy, tôi lại phản ứng thái quá rồi, có gì đâu mà phải giật mình chứ, tôi đâu có làm gì sai.
Cậu ta ngồi trên cao, kiêu ngạo nhìn tôi, híp nhẹ đôi mắt sau đó nhếch mép cười. Tôi dám chắc trong đầu cậu ta đang có những ý tưởng cực kỳ ngu dốt nhằm hãm hại tôi thế nên tôi đã lấy đà sẵn để chạy thật nhanh trước khi...
- Mặt khỉ...!!! - ngay giây phút đó, tôi đã biết rằng, cuộc sống bình yên của mình đã chấm dứt, tôi nhanh cậu ta còn nhanh hơn.
Gruu... cậu ta đúng là khắc tinh của tôi mà, tôi vừa chạy được ba bước thì cơ thể đã hoàn toàn đông cứng khi nghe cậu ta gọi hai tiếng thân thương rồi, gruu... tôi ghét hai từ đó.
Lúc nãy, trong phòng ngủ tôi đã hạ quyết tâm phải thật mạnh mẽ, phải trả đũa lại cậu ta, không thể để cậu ta đắc ý mãi như vậy được. Nếu bây giờ tôi mà chạy thì không phải là nhận thua sao??? Không, cuộc chiến còn chưa bắt đầu sao tôi có thể thua dễ dàng vậy chứ... hừ tôi sẽ đấu với cậu đến cùng " thần chết " ạ !!!
Quay đầu, đối diện với ánh mắt của cậu ta, tôi dõng dạc nói :
- Cái gì? Muốn cầu xin sự giúp đỡ hả? - sau đó tôi nở một nụ cười mỉm thật tự nhiên (^_^)
Cậu ta vặn vặn cái bóng đèn treo tường bâng quơ trả lời :
- Không có gì, chỉ là cần một người quét phòng thôi!!!
What??? cái gì??? quét phòng á??? Cậu ta tưởng tôi là osin chắc.
- Ohh... nếu có người tự nguyện đi quét phòng cho cậu thì chắc chắn tôi sẽ không phải là đứa ngu đó... há há - tuyệt, không ngờ tôi lại ăn nói trôi chảy đến vậy, haha.
- Thế à ??? - cậu ta ngừng động tác vặn vẹo cái đèn, nhìn tôi đầy thách thức. Tôi biết, nhìn cái kiểu đấy của cậu ta là tôi biết cậu ta định làm gì tiếp theo rồi... gruu.
Cậu ta đưa tay vào túi quần, lấy smartphone ra và bắt đầu bấm, gruu... tôi đoán đâu có sai, tôi quá hiểu con người xấu xa của cậu ta rồi.
- Này... sao có mỗi một trò nhai đi nhai lại không thấy chán à??? - tôi gắt lên, hừ... lần nào gặp cậu ta cũng khiến tôi tức điên lên được, cậu ta đúng là "thần chết" chuyên đi gieo dắt nỗi "bực tức" cho chúng sinh mà, kiểu như bây giờ tôi bắt được một tỷ đang vui sướng và cười đến toạc miệng mà "không may" gặp phải cậu ta thì cũng muốn nổi quạu.
Thế đấy, cậu ta có một ma lực xấu xa độc ác đến kinh hồn, gặp chó chó sủa, gặp gà gà bay, là con người thì tốt nhất nên tránh xa cậu ta 15 mét giống như khoảng cách an toàn giữa con người đối với tàu hỏa ý (^.^)
- Trò gì??? - cậu ta rời mắt khỏi màn hình nhướng mày nhìn tôi, ách... định giả "nai tơ' hả "sói xám"? Có chọn thì cũng phải chọn con vật nào giống cậu một chút chứ, chú nai bé nhỏ không hợp với cậu đâu, sói xám như cậu thì giả trâu bò là thích hợp nhất khà khà (^0^)
- Ngoài trò đuổi việc ba mẹ tôi ra thì cậu còn trò gì khác chứ, lần sau động não một chút đi (tôi chỉ chỉ vào đầu mình) kiếm trò gì hay hơn chứ trò đó cũ rích rồi - tôi chống nạnh nhìn cậu ta đầy mỉa mai, haha... hôm nay tôi đã có một bước tiến lớn trong cuộc chiến không cân sức giữa tôi và cậu ta rồi, sẽ có ngày tôi lật ngược tình thế và hạ gục cậu ta để trở thành người chiến thắng " YOU WIN" haha.
- Vậy lần sau tôi sẽ cố gắng - cậu ta vuốt cằm suy nghĩ - Trừ lương thì sao??? - cậu ta cười đểu, mắt tôi trợn tròn.
- Trừ... trừ cái đầu cậu ý, công sức lao động của ba mẹ tôi sao cậu có thể... - tôi còn chưa kịp nói hết bức xúc trong người thì cậu ta đã cắt ngang lời :
- Không muốn ba mẹ cô bị trừ lương thì vào quét phòng đi!!! - nói xong cậu ta lại tiếp tục với công việc đang dang dở của mình. Hừ... đúng là tức chết mà, tôi phải tìm cách phục thù.
- Còn đứng đó.
- Biết rồi !!! - vùng vằng cầm lấy cây chổi, làm sao tôi có thể quét nhà khi kẻ địch đang ở trước mắt và nỗi căm thù đang dâng trào đây???
Vừa quét, tôi vừa liếc ngang liếc dọc xem có thứ gì có thể hãm hại cậu ta được không, hừ... sao mà muốn đá cái thang của cậu ta một phát cho cậu ta ngã đập đầu xuống đất quá. Nhưng ngã đập đầu không thôi thì nhẹ nhàng cho cậu ta quá, phải để cậu ta mất trí nhớ luôn mới hả, đến lúc đó tôi sẽ nói cậu ta là osin của tôi để tôi sai khiến suốt đời há há
(má này độc ác mà ảo tưởng khiếp quá).
Trở lại với hiện thực, tôi chán nản khi thấy cậu ta vẫn bình yên ngồi trên chiếc thang, gruu... nếu tôi không làm cậu ta ngã được thì hí hí... tôi quét thật mạnh xuống nền nhà, một phát, hai phát rồi ba phát, cho bụi bốc lên chỗ cậu ta haha.
- Này!!! Cô làm gì vậy??? - cậu ta lấy tay bịt mũi rồi quát lên, thấy thế tôi càng quét mạnh hơn, há há vui quá đi mấy khi mới có dịp phải tận dụng cơ hội chứ (^_^)
- Này!!! Dừng lại - cậu ta phải kéo áo lên che mũi còn tôi càng khoái chí quét cho bụi bốc lên ầm ầm như quạt ba tiêu.
- Dừng lại, tôi nói cô không nghe hả, cô muốn chết à??? - ồ tức rồi à, há há.
- Tiếng gì vậy nhỉ??? - tôi giả điếc - Động vật gầm rú sao??? - rồi lại hăng say quét nhà, siêng gê ý há há.
Bất chợt... trong làn "bụi" trắng đưa ra một cánh tay bắt lấy tay tôi, tiếp đó là khuôn mặt tức giận của thần chết xuất hiện làm tôi muốn đột quỵ tại chỗ, cậu ta như ma vậy, lần này tiêu đời rồi, huhu tôi đã để thần chết tóm được.
- Cậu... cậu xuống đây khi nào vậy hì hì - tôi cười gượng gạo cứu vớt tình thế, nhìn ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của cậu ta tay chân tôi bắt đầu run rẩy, sao hôm nay cậu ta trông đáng sợ vậy chứ, biết thế này tôi đã không động vào cậu ta làm gì, ông trời ơi con hối hận rồi, ông cứu con với huhu.
- Cô muốn tôi ngạt thở đến chết à??? - cậu ta nghiến răng giận dữ xiết chặt tay tôi.
- Á đau quá... huhu thả tay ra - tôi vùng vằng khỏi tay cậu ta, nhưng ngày càng cảm thấy tay cậu ta đang xiết chặt tay tôi hơn, ôi đau quá, cậu ta bị sao vậy chứ - Thả tay ra... tôi xin lỗi mà, tôi chỉ quét hơi mạnh một chút thôi chứ không cố ý đâu huhu... Á - tôi sắp khóc rồi này huhu, nhưng tôi đã hạ quyết tâm không được để cậu ta thấy mình yếu đuối rồi, phải làm sao đây hix ???
Cậu ta nới lỏng bàn tay và bắt đầu di chuyển từng bước một dồn tôi vào góc tường, huhu không phải cậu ta định dồn tôi đến góc tường rồi bóp cổ xách tôi lên cao đấy chứ huhu, tôi sắp chết rồi sao??? Tôi còn trẻ mà, chỉ vì đi quét phòng cho cậu ta mà tôi bị giết sao, trời ơi oan uổng quá huhu.
- Cậu... cậu định làm gì??? - tôi lùi dần, hoảng loạn lẫn run sợ - Tôi đã xin lỗi rồi còn gì, cậu tha cho tôi đi hix - tình thế nguy cấp khiến tôi phải nhún nhường, nhìn cậu ta như muốn giết tôi đến nơi vậy (=.+)
Đúng là ác mộng mà huhu ^^!!!
Chỉ trong chớp mắt, lưng tôi đã chạm tường, bức tường lạnh lẽo làm tôi cảm nhận được nhịp đập dồn dập của con tim mình, mà cậu ta vẫn không có dấu hiệu muốn tha cho tôi huhu, tôi mà thoát được thì tôi thề là tôi sẽ từ mặt cậu thần chết ạ.
Một tay cậu ta ghìm tay tôi vào tường, tay còn lại cuộn thành nắm đấm giơ lên, xé gió lao tới, tôi chỉ còn biết nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Ôi không!!!
* BỐP *
Ặc ặc... Tôi mở mắt, không đau, phù... may quá, mặt tôi vẫn còn nguyên vẹn vậy nắm đấm của cậu ta đáp xuống đâu??? Tôi nhớ là có tiếng động như kiểu cái gì đập vào tường mà.
Đập...Đập vào tường, ôi trời, cậu ta đấm vào tường, ngay bên cạnh mặt tôi, cậu ta điên rồi sao??? Đấm mạnh như vậy không chảy máu mới lạ.
- Cô mà còn ngu ngốc như vậy nữa thì nắm đấm này sẽ không đáp vào tường đâu - cậu ta ghé sát vào mặt tôi rồi gằn từng chữ rồi quay lưng bỏ đi, đúng lúc đó thì Phong đến, trời ơi Phong sao cậu đến đúng lúc thế, tôi bị dọa gần chết rồi cậu mới đến.
- Bụi quá...!!!( lấy tay phẩy phẩy bụi) Sao cậu ở trong này? - Phong hỏi, tôi liền dấu cánh tay bị cậu ta xiết đến sưng đỏ đi, cậu ta mà tốt bụng bằng nửa phong thì thế giới này sẽ hòa bình và tốt đẹp lên biết mấy.
- À tớ quét... quét phòng đó - tôi ấp úng vì còn chưa hết hoảng sợ, nhưng thấy Phong làm tôi an tâm hơn rất nhiều.
Không hiểu sao khi nghe câu trả lời của tôi Phong lại phì cười.
- Cậu quét phòng kiểu gì thế haha??? - á... Phong, cậu giám chê cười khả năng quét dọn của tôi sao? hừ.
Kẻ phá rối vừa trở về từ nhà kho thì gặp cậu ta đi ra khỏi phòng, thấy cậu ta, tên Thiên liền ôm bụng cười:
- Há há... mày chui từ xó nào ra vậy Thành??? há há... nhìn như ăn xin ý, tóc thì trắng xóa người thì bám đầy bụi, há há chơi với mày lâu rồi hôm nay tao mới thấy mày bẩn vậy đấy há há - tên Thiên nói một câu lại cười một câu, hình như từ sáng đến giờ chưa được cười miếng nào nên giờ bộc phát.
- Không phải việc của mày - buông một câu cộc cằn làm tên Thiên hết cười nổi rồi cậu ta bỏ đi luôn.
- Thằng nè bị sao thế ??? - tên Thiên ngơ ngác gãi đầu rồi lại cười tiếp =.=
Vừa ra khỏi căn phòng đầy bụi thì thấy tên Thiên đang đứng cười như điên, tốt nhất là tôi nên tránh xa tên Thiên một chút, mới có một ít buổi sáng mà đã đã rắc rối như vậy rồi, không biết ngày hôm nay của tôi sẽ còn những điều tồi tệ gì xảy đến nữa đây, thế nên, tốt nhất là tránh xa mấy người này một chút để tránh nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy tôi, tên Thiên liền chạy theo, ax... sao không cười tiếp đi mà theo tôi làm gì???
- Cậu làm gì mà thằng Thành tức giận thế??? - tên Thiên hỏi, ách... làm gì là làm gì, cậu ta làm gì tôi thì có.
- Ai biết... quét có tý bụi (ặc... tỷ bụi) vào người cậu ta thôi mà cậu ta nổi khùng lên thế đấy - tôi giơ cánh tay bị cậu ta xiết lên cho tên Thiên xem - Nhìn nè!!!
-Thế còn nhẹ đấy!!!
- Cái gì??? - tôi ngạc nhiên, đau gần chết mà còn nhẹ á.
- Tớ còn bị đấm cho vỡ mũi kia - tên Thiên nói, tôi bất giác đưa tay lên sờ mũi mình, may mà còn nguyên vẹn - Thằng Thành nó ghét nhất là khói và bụi đấy, hồi cấp hai không biết lại tưởng nó sợ bẩn không chơi bột màu nên tớ mới ném bột màu vào người nó, thế là nó nổi khùng lên đấm cho tớ một cái chảy máu mũi - tên Thiên nói làm tôi nổi da gà, đúng là ông trời có mắt không phụ người "hiền lành" nếu không cái mũi của tôi đã chết tươi rồi ẹc ~.~ ( thật ra là do cậu ta không chấp con gái).
- Có thật là cậu chỉ quét có " một tý " bụi không đấy? - tên Thiên híp mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ - Ít bụi thì không ảnh hưởng gì nhưng nếu nhiều khói bụi quá thì thằng Thành sẽ bị khó thở nên cậu coi chừng đấy - tên Thên cảnh cáo tôi rồi đi tìm cậu ta, ách... bảo sao trông cậu ta đáng sợ đến thế, phù... đúng là thần chết mà. Khó thở á??? sao không tắc thở luôn đi.
...
Tới giờ ăn trưa nó và Ngọc Như lăng xăng xuống bếp phụ giúp bác Lan dọn cơm. Nói là dọn cơm cho oai chứ 2 đứa nó chỉ được cái vướng chân.
Thấy tên Thiên đến làm nó ngứa cả mắt, đáng ra tên Thiên không nên xuất hiện ở đây mà nên ở địa ngục mới phải, thế là trong đầu nó liền lóe lên một ý tưởng độc ác haha, nở một nụ cười thâm hiểm chỉ mình nó biết rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch.
- Thiên dọn phòng mệt rồi ngồi xuống ăn cơm đi - nó làm ra vẻ dịu dàng nhất kéo ghế cho tên Thiên, tên Thiên nhìn nó nghi ngờ một lúc kiểu " nhỏ này có đúng là có ý tốt không đây???" rồi cũng ngồi xuống.
* RẦM * tên Thiên tiếp đất bằng mông, mọi người đứng sững lại, còn nó chỉ chờ có thế để ôm bụng cười há há.
- Sao cháu lại đùa kiểu vậy??? - bác Lan lên tiếng, Ngọc Như vội chạy lại đỡ tên Thiên. Cho chừa cái tội dám đến đây phá vỡ cuộc sống tươi đẹp của nó haha, nó cười sắp sập nhà đến nơi rồi.
- Hơ... mệt quá, cười nhiều mệt quá haha - ôm bụng ngồi vào bàn ăn, chà chà... không ngờ chọc tên Thiên lại có tác dụng xả xì trét cực mạnh đến vậy. Nhưng khi vừa thấy cậu ta ngồi vào bàn ăn ở phía đối diện, nụ cười của nó liền tắt ngấm.
Đấy...!!! nói cậu ta là"thần chết" chuyên đi gieo dắt nỗi "bực tức" cho chúng sinh đâu có sai, thấy cậu ta là nó hết cười nổi.
Ohh... tay cậu ta bị thương à, đừng tưởng cậu ta bị thương thì nó sẽ cảm thấy bứt rứt lương tâm nhé!!! nó đang đau tay chết đi được đây nè, từ giờ nó sẽ từ mặt cậu ta như đã thề luôn.
Quay sang thì thấy ánh mắt của tên Thiên đang nhìn nó tóe điện, may mà Ngọc Như ngồi giữa nó và Thiên nếu không chiến tranh thế giới thứ 3 đã nổ ra ầm ầm rồi.
Ngồi vào bàn ăn rồi mà nó và tên Thiên vẫn chưa hết chí chóe.
- Cánh gà là của ta - nó dùng đũa kéo cái cánh gà cuối cùng lại gần phía mình.
- Đừng mơ!!! - tên Thiên cũng không chịu thua dùng lực kéo lại và cái cánh gà tội nghiệp như muốn đứt đôi dưới lực kéo của hai đôi đũa.
Tên Thiên "bẩn thỉu" đã nhanh tay bốc luôn cái cánh gà cho vào bát của mình rồi nhìn nó cười khoái chí.
- Ở dơ !!!@@@ - Ngọc như đánh vào tay tên Thiên, còn nó thì tức điên lên được, tên này to đầu mà không chịu nhường nó hừ... Thế là nó giơ chân đạp một phát thật mạnh vào chân tên Thiên làm tên Thiên méo mặt còn mình thì ngồi cười đắc ý.
- Có tin là tớ xiên đũa vào mũi cậu không??? - tên Thiên trợn mắt, giơ đũa lên.
- Thách đấy !!! - nó cũng đâu có vừa hếch mặt lên thách thức, tên Thiên thấy thế phi đũa lên luôn. Khà khà... nó dùng nội lực thâm hậu của mình chặn lại và thế là cuộc chiến giữa hai đôi đũa bắt đầu (cheng cheng).
Đến khi Ngọc Như ngồi giữa chịu không nổi hai đứa này nữa nên cốc đầu cho mỗi đứa mỗi cái đau điếng thì hai đứa nó mới chịu dừng lại.
- Thôi... hai đứa ngồi ăn đi - bác Lan lên tiếng, Phong thì gắp cho nó đầy thịt vào bát nhưng nó và tên Thiên vẫn đấu mắt với nhau một lúc rồi mới chịu ngồi ăn nghiêm chỉnh.
Theo nó thấy thì nông trại của bác Phúc nên đổi tên thành " Nông trại rắc rối " thì đúng hơn đấy, mới có buổi sáng thôi mà đã ầm ĩ như vậy rồi không biết chiều nay sẽ ra sao đây ^^!!! Haizzz...>>>
Ôii... cái cuộc sống bình yên mà tôi hằng mơ ước, nó chỉ mới diễn ra được một ngày thôi mà. Huhu... why? why? why?
Nhìn vào ánh mắt cậu ta, tôi cảm thấy như bị trút hết sức lực, hai chân cứ nhũn ra. Mắt bắt đầu rưng rưng nước, nếu đứng ở đây và nhìn cậu ta thêm lúc nữa chắc tôi sẽ khóc thật mất. Tôi quay đầu và chạy một mạch về phòng ngủ.
Tại sao cậu ta cứ "ám" tôi hoài vậy??? Đỗ Quang Thành khi nào thì cậu mới chịu buông tha cho tôi đây?
Đóng "rầm" cửa và thả úp mình xuống nệm, tôi nằm bất động đến khi không thở được nữa thì mới lật người lại.
Biểu hiện của tôi hôm nay chắc đang làm cậu ta rất đắc ý đây mà, nhưng thật khó để có thể giữ bình tĩnh được.
Tôi cần phải ổn định lại tinh thần, hít thở thật sâu... Hừ... được rồi, tôi sẽ không bao giờ để cậu ta thấy tôi yếu đuối thêm một lần nào nữa, phải thật tỉnh táo để còn nghĩ cách trả thù lại cậu ta chứ.
Đúng... Linh Đan đã trở lại haha... >>>
- THÔI CHẾT!!! - tôi ngồi bật dậy hét toáng lên, mếu máo rồi lại thả mình xuống nệm lăn qua lăn lại, đạp hết chăn gối trên giường xuống đất bằng tất cả phẫn uất trong người.
Nếu bạn nghĩ tôi đang lên cơn thì cũng gần đúng rồi đấy, tôi đang " ĐIÊN " đây Á Á Á...
- Trời ơi... Phong mà biết chuyện này thì làm sao đây??? Huhu... cậu ấy giận mình chết mất.
" CỐC CỐC " có tiếng gõ cửa, kẻ cần đến cũng đã đến, để coi tao xử mày thế nào Ngọc Như.
Đưa khuôn mặt tối sầm ra mở cửa, nhỏ như tròn mắt với khung cảnh bừa bộn trong phòng. Biết tôi đang giận nên nhỏ này im re và "ngoan ngoãn" lạ thường.
- Hì hì - nhỏ cười, cười gì chứ? đừng tưởng làm thế là tôi bớt giận nhá, còn lâu, tôi giận dai lắm.
- Giận tao à? Đừng giận nữa nha - nhỏ Như cầm tay tôi lắc qua lắc lại đến mệt cả người.
- KHÔNG - tôi tỏ vẻ giận dữ và nghiêm khắc kiểu của mấy bà giáo viên chủ nhiệm - Còn lâu nhá!!! - rồi hếch mặt đi hướng khác, thấy ý chí của tôi vững vàng quá, Ngọc Như tuôn một tràng:
- Không phải là tao cố ý đâu, đang dọn đồ đến chỗ mày thì tên Thiên tới, tao dấu mãi nhưng tên Thiên chết tiệt cứ nghi ngờ, sau đó thì hắn thấy hành lí của tao và thế là toẹt - nhỏ Như làm động tác tay trái chém lên tay phải kiểu chặt cá.
- Ờ - tôi cao giọng - Thế còn Đỗ Thành thì sao? - không biết nhỏ này giải thích kiểu gì mà làm tôi điên thêm, nghe là biết nhỏ xạo rồi.
Nhỏ kéo tôi ngồi xuống giường và bắt đầu huyên thuyên:
- Tao không có xe, tên Thiên có moto nhưng không biết đường, thế là....
- Dừng!!! - tôi chặn họng nhỏ Như, nhỏ nói đến đây thì tôi biết rồi - Thế là mày và Thiên dắt nhau đến nhà Đỗ Thành nhờ tài xế của cậu ta đưa đến đây chứ gì???
- Đúng!!! - nhỏ Như vỗ đùi một cái " bốp " đưa ngón tay cái lên tán thưởng tôi.
Gruuu... dù rất bực nhưng tôi quyết định tạm tha cho nhỏ để trả thù sau, vì có giận thì cũng chẳng thể nào thay đổi được điều gì.
- Muốn tao hết giận không??? - tôi hỏi.
- Gật gật.
- Rồi... khi tao quay lại, tao muốn nơi này thật gọn gàng, okkk - mỉm cười trước sự đau khổ của Ngọc Như, cho nhỏ dọn đống bừa bãi mà tôi vừa bày ra, còn giờ tôi phải đi giải quyết đống rắc rối mà nhỏ mang đến (@.@).
Xuống tầng, tôi thấy Phong đang nâng mấy thùng carton xếp cao hơn đầu, chắc là đang dọn phòng cho hai tên kia.
Tôi chạy lại nâng giúp Phong mấy thùng rồi bắt chuyện:
- Tớ không biết là Như sẽ rủ cả Thiên và Thành đến.
Phong chỉ nhún vai, tôi đứng sững lại, thôi chết, cậu ấy giận thật rồi huhu (0^0)
Mặt tôi xụ xuống chạy theo Phong.
- Tớ xin lỗi - tôi nói lí nhí, không dám ngước lên nhìn Phong.
Phong quay lại, nhìn tôi và mỉm cười, thật không thể hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì trong đầu.
- Không sao đâu, họ cũng là bạn của tớ mà.
Phù!!! câu nói của Phong làm tôi nhẹ cả người, giải quyết xong Phong tôi đảo mắt tìm kiếm "thần chết" và
"kẻ phá rối" (tên Thiên) để còn biết họ ở đâu mà tránh.
Kia rồi, cậu ta đang trong phòng nghỉ của khách, ngồi trên thang leo tường sửa lại cái bóng đèn bị hỏng lơ lửng trên không còn tên Thiên đang hì hục mang đồ từ trong phòng nghỉ của khách mà được bác Phúc tận dụng làm nơi để đồ ra nhà kho.
Hai tên độc ác này mà cũng biết dọn Phòng sao???
Liếc mắt xuống dưới một chút, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta bắt gặp tôi đang nhìn cậu ta trừng trừng, tôi giật thót người.
Thế đấy, tôi lại phản ứng thái quá rồi, có gì đâu mà phải giật mình chứ, tôi đâu có làm gì sai.
Cậu ta ngồi trên cao, kiêu ngạo nhìn tôi, híp nhẹ đôi mắt sau đó nhếch mép cười. Tôi dám chắc trong đầu cậu ta đang có những ý tưởng cực kỳ ngu dốt nhằm hãm hại tôi thế nên tôi đã lấy đà sẵn để chạy thật nhanh trước khi...
- Mặt khỉ...!!! - ngay giây phút đó, tôi đã biết rằng, cuộc sống bình yên của mình đã chấm dứt, tôi nhanh cậu ta còn nhanh hơn.
Gruu... cậu ta đúng là khắc tinh của tôi mà, tôi vừa chạy được ba bước thì cơ thể đã hoàn toàn đông cứng khi nghe cậu ta gọi hai tiếng thân thương rồi, gruu... tôi ghét hai từ đó.
Lúc nãy, trong phòng ngủ tôi đã hạ quyết tâm phải thật mạnh mẽ, phải trả đũa lại cậu ta, không thể để cậu ta đắc ý mãi như vậy được. Nếu bây giờ tôi mà chạy thì không phải là nhận thua sao??? Không, cuộc chiến còn chưa bắt đầu sao tôi có thể thua dễ dàng vậy chứ... hừ tôi sẽ đấu với cậu đến cùng " thần chết " ạ !!!
Quay đầu, đối diện với ánh mắt của cậu ta, tôi dõng dạc nói :
- Cái gì? Muốn cầu xin sự giúp đỡ hả? - sau đó tôi nở một nụ cười mỉm thật tự nhiên (^_^)
Cậu ta vặn vặn cái bóng đèn treo tường bâng quơ trả lời :
- Không có gì, chỉ là cần một người quét phòng thôi!!!
What??? cái gì??? quét phòng á??? Cậu ta tưởng tôi là osin chắc.
- Ohh... nếu có người tự nguyện đi quét phòng cho cậu thì chắc chắn tôi sẽ không phải là đứa ngu đó... há há - tuyệt, không ngờ tôi lại ăn nói trôi chảy đến vậy, haha.
- Thế à ??? - cậu ta ngừng động tác vặn vẹo cái đèn, nhìn tôi đầy thách thức. Tôi biết, nhìn cái kiểu đấy của cậu ta là tôi biết cậu ta định làm gì tiếp theo rồi... gruu.
Cậu ta đưa tay vào túi quần, lấy smartphone ra và bắt đầu bấm, gruu... tôi đoán đâu có sai, tôi quá hiểu con người xấu xa của cậu ta rồi.
- Này... sao có mỗi một trò nhai đi nhai lại không thấy chán à??? - tôi gắt lên, hừ... lần nào gặp cậu ta cũng khiến tôi tức điên lên được, cậu ta đúng là "thần chết" chuyên đi gieo dắt nỗi "bực tức" cho chúng sinh mà, kiểu như bây giờ tôi bắt được một tỷ đang vui sướng và cười đến toạc miệng mà "không may" gặp phải cậu ta thì cũng muốn nổi quạu.
Thế đấy, cậu ta có một ma lực xấu xa độc ác đến kinh hồn, gặp chó chó sủa, gặp gà gà bay, là con người thì tốt nhất nên tránh xa cậu ta 15 mét giống như khoảng cách an toàn giữa con người đối với tàu hỏa ý (^.^)
- Trò gì??? - cậu ta rời mắt khỏi màn hình nhướng mày nhìn tôi, ách... định giả "nai tơ' hả "sói xám"? Có chọn thì cũng phải chọn con vật nào giống cậu một chút chứ, chú nai bé nhỏ không hợp với cậu đâu, sói xám như cậu thì giả trâu bò là thích hợp nhất khà khà (^0^)
- Ngoài trò đuổi việc ba mẹ tôi ra thì cậu còn trò gì khác chứ, lần sau động não một chút đi (tôi chỉ chỉ vào đầu mình) kiếm trò gì hay hơn chứ trò đó cũ rích rồi - tôi chống nạnh nhìn cậu ta đầy mỉa mai, haha... hôm nay tôi đã có một bước tiến lớn trong cuộc chiến không cân sức giữa tôi và cậu ta rồi, sẽ có ngày tôi lật ngược tình thế và hạ gục cậu ta để trở thành người chiến thắng " YOU WIN" haha.
- Vậy lần sau tôi sẽ cố gắng - cậu ta vuốt cằm suy nghĩ - Trừ lương thì sao??? - cậu ta cười đểu, mắt tôi trợn tròn.
- Trừ... trừ cái đầu cậu ý, công sức lao động của ba mẹ tôi sao cậu có thể... - tôi còn chưa kịp nói hết bức xúc trong người thì cậu ta đã cắt ngang lời :
- Không muốn ba mẹ cô bị trừ lương thì vào quét phòng đi!!! - nói xong cậu ta lại tiếp tục với công việc đang dang dở của mình. Hừ... đúng là tức chết mà, tôi phải tìm cách phục thù.
- Còn đứng đó.
- Biết rồi !!! - vùng vằng cầm lấy cây chổi, làm sao tôi có thể quét nhà khi kẻ địch đang ở trước mắt và nỗi căm thù đang dâng trào đây???
Vừa quét, tôi vừa liếc ngang liếc dọc xem có thứ gì có thể hãm hại cậu ta được không, hừ... sao mà muốn đá cái thang của cậu ta một phát cho cậu ta ngã đập đầu xuống đất quá. Nhưng ngã đập đầu không thôi thì nhẹ nhàng cho cậu ta quá, phải để cậu ta mất trí nhớ luôn mới hả, đến lúc đó tôi sẽ nói cậu ta là osin của tôi để tôi sai khiến suốt đời há há
(má này độc ác mà ảo tưởng khiếp quá).
Trở lại với hiện thực, tôi chán nản khi thấy cậu ta vẫn bình yên ngồi trên chiếc thang, gruu... nếu tôi không làm cậu ta ngã được thì hí hí... tôi quét thật mạnh xuống nền nhà, một phát, hai phát rồi ba phát, cho bụi bốc lên chỗ cậu ta haha.
- Này!!! Cô làm gì vậy??? - cậu ta lấy tay bịt mũi rồi quát lên, thấy thế tôi càng quét mạnh hơn, há há vui quá đi mấy khi mới có dịp phải tận dụng cơ hội chứ (^_^)
- Này!!! Dừng lại - cậu ta phải kéo áo lên che mũi còn tôi càng khoái chí quét cho bụi bốc lên ầm ầm như quạt ba tiêu.
- Dừng lại, tôi nói cô không nghe hả, cô muốn chết à??? - ồ tức rồi à, há há.
- Tiếng gì vậy nhỉ??? - tôi giả điếc - Động vật gầm rú sao??? - rồi lại hăng say quét nhà, siêng gê ý há há.
Bất chợt... trong làn "bụi" trắng đưa ra một cánh tay bắt lấy tay tôi, tiếp đó là khuôn mặt tức giận của thần chết xuất hiện làm tôi muốn đột quỵ tại chỗ, cậu ta như ma vậy, lần này tiêu đời rồi, huhu tôi đã để thần chết tóm được.
- Cậu... cậu xuống đây khi nào vậy hì hì - tôi cười gượng gạo cứu vớt tình thế, nhìn ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của cậu ta tay chân tôi bắt đầu run rẩy, sao hôm nay cậu ta trông đáng sợ vậy chứ, biết thế này tôi đã không động vào cậu ta làm gì, ông trời ơi con hối hận rồi, ông cứu con với huhu.
- Cô muốn tôi ngạt thở đến chết à??? - cậu ta nghiến răng giận dữ xiết chặt tay tôi.
- Á đau quá... huhu thả tay ra - tôi vùng vằng khỏi tay cậu ta, nhưng ngày càng cảm thấy tay cậu ta đang xiết chặt tay tôi hơn, ôi đau quá, cậu ta bị sao vậy chứ - Thả tay ra... tôi xin lỗi mà, tôi chỉ quét hơi mạnh một chút thôi chứ không cố ý đâu huhu... Á - tôi sắp khóc rồi này huhu, nhưng tôi đã hạ quyết tâm không được để cậu ta thấy mình yếu đuối rồi, phải làm sao đây hix ???
Cậu ta nới lỏng bàn tay và bắt đầu di chuyển từng bước một dồn tôi vào góc tường, huhu không phải cậu ta định dồn tôi đến góc tường rồi bóp cổ xách tôi lên cao đấy chứ huhu, tôi sắp chết rồi sao??? Tôi còn trẻ mà, chỉ vì đi quét phòng cho cậu ta mà tôi bị giết sao, trời ơi oan uổng quá huhu.
- Cậu... cậu định làm gì??? - tôi lùi dần, hoảng loạn lẫn run sợ - Tôi đã xin lỗi rồi còn gì, cậu tha cho tôi đi hix - tình thế nguy cấp khiến tôi phải nhún nhường, nhìn cậu ta như muốn giết tôi đến nơi vậy (=.+)
Đúng là ác mộng mà huhu ^^!!!
Chỉ trong chớp mắt, lưng tôi đã chạm tường, bức tường lạnh lẽo làm tôi cảm nhận được nhịp đập dồn dập của con tim mình, mà cậu ta vẫn không có dấu hiệu muốn tha cho tôi huhu, tôi mà thoát được thì tôi thề là tôi sẽ từ mặt cậu thần chết ạ.
Một tay cậu ta ghìm tay tôi vào tường, tay còn lại cuộn thành nắm đấm giơ lên, xé gió lao tới, tôi chỉ còn biết nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Ôi không!!!
* BỐP *
Ặc ặc... Tôi mở mắt, không đau, phù... may quá, mặt tôi vẫn còn nguyên vẹn vậy nắm đấm của cậu ta đáp xuống đâu??? Tôi nhớ là có tiếng động như kiểu cái gì đập vào tường mà.
Đập...Đập vào tường, ôi trời, cậu ta đấm vào tường, ngay bên cạnh mặt tôi, cậu ta điên rồi sao??? Đấm mạnh như vậy không chảy máu mới lạ.
- Cô mà còn ngu ngốc như vậy nữa thì nắm đấm này sẽ không đáp vào tường đâu - cậu ta ghé sát vào mặt tôi rồi gằn từng chữ rồi quay lưng bỏ đi, đúng lúc đó thì Phong đến, trời ơi Phong sao cậu đến đúng lúc thế, tôi bị dọa gần chết rồi cậu mới đến.
- Bụi quá...!!!( lấy tay phẩy phẩy bụi) Sao cậu ở trong này? - Phong hỏi, tôi liền dấu cánh tay bị cậu ta xiết đến sưng đỏ đi, cậu ta mà tốt bụng bằng nửa phong thì thế giới này sẽ hòa bình và tốt đẹp lên biết mấy.
- À tớ quét... quét phòng đó - tôi ấp úng vì còn chưa hết hoảng sợ, nhưng thấy Phong làm tôi an tâm hơn rất nhiều.
Không hiểu sao khi nghe câu trả lời của tôi Phong lại phì cười.
- Cậu quét phòng kiểu gì thế haha??? - á... Phong, cậu giám chê cười khả năng quét dọn của tôi sao? hừ.
Kẻ phá rối vừa trở về từ nhà kho thì gặp cậu ta đi ra khỏi phòng, thấy cậu ta, tên Thiên liền ôm bụng cười:
- Há há... mày chui từ xó nào ra vậy Thành??? há há... nhìn như ăn xin ý, tóc thì trắng xóa người thì bám đầy bụi, há há chơi với mày lâu rồi hôm nay tao mới thấy mày bẩn vậy đấy há há - tên Thiên nói một câu lại cười một câu, hình như từ sáng đến giờ chưa được cười miếng nào nên giờ bộc phát.
- Không phải việc của mày - buông một câu cộc cằn làm tên Thiên hết cười nổi rồi cậu ta bỏ đi luôn.
- Thằng nè bị sao thế ??? - tên Thiên ngơ ngác gãi đầu rồi lại cười tiếp =.=
Vừa ra khỏi căn phòng đầy bụi thì thấy tên Thiên đang đứng cười như điên, tốt nhất là tôi nên tránh xa tên Thiên một chút, mới có một ít buổi sáng mà đã đã rắc rối như vậy rồi, không biết ngày hôm nay của tôi sẽ còn những điều tồi tệ gì xảy đến nữa đây, thế nên, tốt nhất là tránh xa mấy người này một chút để tránh nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy tôi, tên Thiên liền chạy theo, ax... sao không cười tiếp đi mà theo tôi làm gì???
- Cậu làm gì mà thằng Thành tức giận thế??? - tên Thiên hỏi, ách... làm gì là làm gì, cậu ta làm gì tôi thì có.
- Ai biết... quét có tý bụi (ặc... tỷ bụi) vào người cậu ta thôi mà cậu ta nổi khùng lên thế đấy - tôi giơ cánh tay bị cậu ta xiết lên cho tên Thiên xem - Nhìn nè!!!
-Thế còn nhẹ đấy!!!
- Cái gì??? - tôi ngạc nhiên, đau gần chết mà còn nhẹ á.
- Tớ còn bị đấm cho vỡ mũi kia - tên Thiên nói, tôi bất giác đưa tay lên sờ mũi mình, may mà còn nguyên vẹn - Thằng Thành nó ghét nhất là khói và bụi đấy, hồi cấp hai không biết lại tưởng nó sợ bẩn không chơi bột màu nên tớ mới ném bột màu vào người nó, thế là nó nổi khùng lên đấm cho tớ một cái chảy máu mũi - tên Thiên nói làm tôi nổi da gà, đúng là ông trời có mắt không phụ người "hiền lành" nếu không cái mũi của tôi đã chết tươi rồi ẹc ~.~ ( thật ra là do cậu ta không chấp con gái).
- Có thật là cậu chỉ quét có " một tý " bụi không đấy? - tên Thiên híp mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ - Ít bụi thì không ảnh hưởng gì nhưng nếu nhiều khói bụi quá thì thằng Thành sẽ bị khó thở nên cậu coi chừng đấy - tên Thên cảnh cáo tôi rồi đi tìm cậu ta, ách... bảo sao trông cậu ta đáng sợ đến thế, phù... đúng là thần chết mà. Khó thở á??? sao không tắc thở luôn đi.
...
Tới giờ ăn trưa nó và Ngọc Như lăng xăng xuống bếp phụ giúp bác Lan dọn cơm. Nói là dọn cơm cho oai chứ 2 đứa nó chỉ được cái vướng chân.
Thấy tên Thiên đến làm nó ngứa cả mắt, đáng ra tên Thiên không nên xuất hiện ở đây mà nên ở địa ngục mới phải, thế là trong đầu nó liền lóe lên một ý tưởng độc ác haha, nở một nụ cười thâm hiểm chỉ mình nó biết rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch.
- Thiên dọn phòng mệt rồi ngồi xuống ăn cơm đi - nó làm ra vẻ dịu dàng nhất kéo ghế cho tên Thiên, tên Thiên nhìn nó nghi ngờ một lúc kiểu " nhỏ này có đúng là có ý tốt không đây???" rồi cũng ngồi xuống.
* RẦM * tên Thiên tiếp đất bằng mông, mọi người đứng sững lại, còn nó chỉ chờ có thế để ôm bụng cười há há.
- Sao cháu lại đùa kiểu vậy??? - bác Lan lên tiếng, Ngọc Như vội chạy lại đỡ tên Thiên. Cho chừa cái tội dám đến đây phá vỡ cuộc sống tươi đẹp của nó haha, nó cười sắp sập nhà đến nơi rồi.
- Hơ... mệt quá, cười nhiều mệt quá haha - ôm bụng ngồi vào bàn ăn, chà chà... không ngờ chọc tên Thiên lại có tác dụng xả xì trét cực mạnh đến vậy. Nhưng khi vừa thấy cậu ta ngồi vào bàn ăn ở phía đối diện, nụ cười của nó liền tắt ngấm.
Đấy...!!! nói cậu ta là"thần chết" chuyên đi gieo dắt nỗi "bực tức" cho chúng sinh đâu có sai, thấy cậu ta là nó hết cười nổi.
Ohh... tay cậu ta bị thương à, đừng tưởng cậu ta bị thương thì nó sẽ cảm thấy bứt rứt lương tâm nhé!!! nó đang đau tay chết đi được đây nè, từ giờ nó sẽ từ mặt cậu ta như đã thề luôn.
Quay sang thì thấy ánh mắt của tên Thiên đang nhìn nó tóe điện, may mà Ngọc Như ngồi giữa nó và Thiên nếu không chiến tranh thế giới thứ 3 đã nổ ra ầm ầm rồi.
Ngồi vào bàn ăn rồi mà nó và tên Thiên vẫn chưa hết chí chóe.
- Cánh gà là của ta - nó dùng đũa kéo cái cánh gà cuối cùng lại gần phía mình.
- Đừng mơ!!! - tên Thiên cũng không chịu thua dùng lực kéo lại và cái cánh gà tội nghiệp như muốn đứt đôi dưới lực kéo của hai đôi đũa.
Tên Thiên "bẩn thỉu" đã nhanh tay bốc luôn cái cánh gà cho vào bát của mình rồi nhìn nó cười khoái chí.
- Ở dơ !!!@@@ - Ngọc như đánh vào tay tên Thiên, còn nó thì tức điên lên được, tên này to đầu mà không chịu nhường nó hừ... Thế là nó giơ chân đạp một phát thật mạnh vào chân tên Thiên làm tên Thiên méo mặt còn mình thì ngồi cười đắc ý.
- Có tin là tớ xiên đũa vào mũi cậu không??? - tên Thiên trợn mắt, giơ đũa lên.
- Thách đấy !!! - nó cũng đâu có vừa hếch mặt lên thách thức, tên Thiên thấy thế phi đũa lên luôn. Khà khà... nó dùng nội lực thâm hậu của mình chặn lại và thế là cuộc chiến giữa hai đôi đũa bắt đầu (cheng cheng).
Đến khi Ngọc Như ngồi giữa chịu không nổi hai đứa này nữa nên cốc đầu cho mỗi đứa mỗi cái đau điếng thì hai đứa nó mới chịu dừng lại.
- Thôi... hai đứa ngồi ăn đi - bác Lan lên tiếng, Phong thì gắp cho nó đầy thịt vào bát nhưng nó và tên Thiên vẫn đấu mắt với nhau một lúc rồi mới chịu ngồi ăn nghiêm chỉnh.
Theo nó thấy thì nông trại của bác Phúc nên đổi tên thành " Nông trại rắc rối " thì đúng hơn đấy, mới có buổi sáng thôi mà đã ầm ĩ như vậy rồi không biết chiều nay sẽ ra sao đây ^^!!! Haizzz...>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.