Chương 104: Ba ngày dài như một thế kỷ (2)
Lục Thiểu
20/01/2016
Mạc Tư Tước
lái xe chở Ôn Hinh đi ra biển, khi trời mới sáng, hắn mặc lên trên người Ôn Hinh rất nhiều quần áo giống như con nít, mang theo khăn quàng cổ
cùng với bao tay, sau đó đi đến trên bờ cát.
Mùa đông trên bờ biển dường như không có ai,trong lòng Ôn Hinh vẫn còn sợ hãi, ngày đó sau khi cô bị rơi xuống nước hít thở không thông, máu của Daniel máu nhiễm đỏ khắp biển.
Mạc Tư Tước ngừng xe ở ven đường bờ biển, hắn mở mui xe ra, sáng sớm là thời gian ánh mặt trời mọc từ phía đông lên Ôn Hinh mở mắt thật to ,chớp mắt cũng không dám chớp.
Mang theo vầng hào quang chậm rãi rọi lên , Ôn Hinh lập tức kéo cửa xe ra, cố ý chạy đến nơi gần mặt biển để nhìn mặt trời mọc.
Ngắn ngủn hai mươi phút, ở trong mắt cô nhìn thấy phong cảnh rất đẹp, Ôn Hinh giẫm dày dọc theo bãi cát chậm rãi chạy, đợi cho mặt trời hoàn toàn mọc lên, Mạc Tư Tước đứng ở tại chỗ, nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô không lẫn vào trong tia nắng ban mai .
“Ôn Hinh!” Hắn đột nhiên đi động chân dài,đuổi theo phía sau Ôn Hinh.
Mạc Tư Tước mắt thấy cách cô càng ngày càng gần, đang lúc đến gần cô thì hắn cảm giác cô cách hắn rất xa.
Rõ ràng đưa tay lên là có thể nắm lấy cô, Ôn Hinh đột nhiên ngừng lại, trong lòng Mạc Tư Tước “hồi hộp” một chút, chỉ thấy cô đột nhiên bưng kín mũi ngồi xổm người xuống, Mạc Tư Tước hoảng loạn, vội vã lấy trong túi ra chiếc khăn tay có tẩm thuốc .
“Ha ha, lừa anh nha!” Ôn Hinh thấy dáng vẻ hắn khẩn trương, nghịch ngợm trừng mắt nhìn, sau đó lúc Mạc Tư Tước ôm cô,cô lấy tay đẩy hắn ra , vẻ mặt cười xán lạn.
Nhìn thấy cô cười đơn thuần như vậy, Mạc Tư Tước bị dọa sợ chết khiếp nhưng lại không có một chút tức giận .
“Ôn Hinh,em có hận anh hay không ?” Mạc Tư Tước cũng không buông tay cô ra, mà hai tay hắn đều cầm hai cánh tay của cơ, sau đó đem thân thể cô xoay vòng chín mươi độ, hướng về mặt biển rộng.
“Muốn nói với anh cái gì, cứ nói đi, anh cam đoan không tức giận!” Mạc Tư Tước kéo bàn tay của cô lên trên miệng hôn , phía sau dấu chân hai người một lớn một nhỏ giống như một chương nhạc hoa lệ , phổ tấu giai điệu lãng mạn nhất .
Ôn Hinh nháy mắt, dựa lưng vào lồng ngực của hắn, mặc dù trên mặt biển gió thật to thế nhưng dựa vào hắn,cô cảm thấy không lạnh một chút nào.
Cô tham lam hít thở mấy cái, sau đó nhìn ngoài khơi mênh mông bát ngát, đem cảm xúc trong lòng tất cả đều phát tiết đi ra.
“Mạc Tư Tước, anh là đồ tồi, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, cầm thú!”
“Em chán ghét anh luôn tự cho mình là đúng, chán ghét cách lạnh lùng bá đạo của anh, chán ghét anh , chán ghét anh !”
“Người đàn ông xấu xa , người đàn ông hư hỏng , Mạc Tư Tước trên đời này là người đàn ông xấu nhất xấu nhất !”
“A! ! ! ! ! !”
Một tiếng trống làm tinh thần Ôn Hinh hăng hái thêm, trong đầu cảm thấy rất thoải mái dễ chịu cô loại bỏ ý nghĩ từ lúc quen biết Mạc Tư Tước tới giờ từng ly từng tý.
Cô phát hiện chỉ sợ cô lại chán ghét hắn,cô biết tính mạng của mình không kéo dài được lâu nữa , nhưng cô vẫn muốn ở chung một chỗ với hắn!
Ôn Hinh la đến mệt mỏi,cả người đều tựa ở trên người Mạc Tư Tước, cô nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn, sau đó hắn dùng áo của mình bao cô lại ôm càng chặt hơn, sau đó nhìn theo hướng biển rộng hét lên.
“Ôn Hinh, xin lỗi!”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! ! !”
Hắn liên tiếp nói nhiều lần, mỗi một câu nói Ôn Hinh cảm giác tim của mình cũng đập nhanh , càng về sau hai người ở bên nhau trên bờ cát ôm nhau, người đàn ông cao to anh tuấn đem người con gái đẹp động lòng người che ở trong ngực , thân hình cao to anh tuấn của hắn đỡ những cơn gió lạnh thổi vào cô .
Đợi đến khi mặt trời nặn, Mạc Tư Tước cùng Ôn Hinh ngồi ở trong xe nhìn , bởi vì sợ cô không chịu được nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài Mạc Tư Tước nhìn khăn tay dính máu đầy đất ngoài cừa sổ xe, con ngươi màu xanh giống như khí trời lạnh lẽo.
” Mặt trời lặn ở đây với ở Luân Đôn cái nào đẹp hơn?” Mạc Tư Tước vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ giọng hỏi.
“Oh .. Hình như ở trên cầu tháp nhìn đẹp hơn một chút …” Ôn Hinh thành thực trả lời , một lần kia cô lần đầu tiên chủ động bước về phía Mạc Tư Tước ,đó cũng là phong cảnh đẹp nhất trong cuộc đời cô
Cô nghị, bởi vì có hắn sao ?
“Nếu em thích, sau này chúng ta cùng nhau đi nữa !” Mạc Tư Tước nhìn máu mũi cô chảy ra, tay run rẩy giúp cô lau đi.
Ôn Hinh cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn là cố gắng trợn tròn mắt, cảnh đẹp ở trước mắt cô lại trở nên bắt đầu mơ hồ.
Cô lắc đầu, không tiếng động cự tuyệt, sau này… Cô còn có sau này sao?
“Hinh nhi, không nên ngủ, chúng đi về có được hay không?”
Giọng của Mạc Tư Tước như là bài hát ru con, thấp trầm như vậy , có mùi vị ấm áp như vậy, Ôn Hinh bóp lòng bàn tay của mình , bức bách chính mình tỉnh lại .
“Mạc Tư Tước, em rất sợ, sợ lúc tỉnh dậy có thể lại không nhìn thấy hay không ?”
Cô bất lực khóc giống như cô bé sắp chết rúc vào ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, Mạc Tư Tước nghe trong lòng yếu mềm đi , hắn căm giận hận chính mình, tại sao lại muốn đưa cô vào trong chuyện của hắn và Daniel .
Nếu như ngay từ đầu hắn không có tìm tới cô, có thể cô bây giờ rất vui vẻ sinh hoạt bình thường, thế nhưng hắn không hối hận, bởi vì gặp cô, hắn mới cảm giác trái tim của mình được hâm nóng !
“Sẽ không , Hinh nhi, chỉ cần sống qua ba ngày này, tất cả đều tốt rồi, em cố gắng chịu đựng có được hay không?” Mạc Tư Tước hôn lên trán của cô, ngăn cản cô tiếp tục ngược đãi chính mình, trong lòng bàn tay của cô vết sẹo mờ đi, hiện tại lại bị cô nhéo mạnh đến đỏ lên.
“Nếu đau thì nhéo anh đi !” Mạc Tư Tước đem bàn tay mình tiến vào giữa lòng bàn tay của cô , bởi vì Ôn Hinh không chịu được đau đớn, trực tiếp cầm lấy tay hắn cũng nặng nặng cắn xuống.
Cô không dám ngủ, rất sợ thế giới của mình lại biến thành màu đen .
Mạc Tư Tước đưa cô đi ngâm suối nước nóng ,cô còn nhớ rõ ngày đó trong hồ bơi nhà hắn , hắn nói qua sẽ đưa cô đi ngâm nước nóng.
Hắn hứa với cô cũng đã lừa gạt cô, thế nhưng đáp ứng mỗi một việc của cô hắn đều làm được!
Toàn bộ suối nước nóng đều bị Mạc Tư Tước bao hết, sương mù quanh quẩn trong nước ấm , hắn và Ôn Hinh ngâm trong làn nước, ánh mắt hắn nhìn cô cực nóng , không che dấu được ngắm cô.
Mắt Ôn Hinh né tránh, tránh được cách quan sát trắng trợn của hắn, ánh mắt của Mạc Tư Tước ngày càng nóng bỏng, đi tới về phía cô.Ôn Hinh cho là hắn sẽ làm những thứ gì, sau đó hắn cũng không có làm gì, chỉ là bắt được cổ tay của cô, nhìn chiếc vòng trên tay cô hắn hài lòng cười, “Hinh nhi thật ngoan!”
Cô biết lời hắn nói là có ý gì, bởi vì hắn từng ra lệnh bảo cô không được tháo ra , mà Ôn Hinh thật tình cũng không có tháo qua !
Buổi tối bọn họ ở lại bên trong khách sạn qua đêm, bữa cơm là đồ ăn Nhật, Ôn Hinh khẩu vị tốt, Mạc Tư Tước chỉ là ngồi ở đối diện cô trầm mặc hút thuốc, như mê như say nhìn chằm chằm cô.
Di động của hắn đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, Mạc Tư Tước nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi bên ngoài nhận điện thoại, Ôn Hinh nhìn phục vụ đưa tới món điểm tâm ngọt tinh xảo,cô lắc đầu cự tuyệt.
Mùa đông trên bờ biển dường như không có ai,trong lòng Ôn Hinh vẫn còn sợ hãi, ngày đó sau khi cô bị rơi xuống nước hít thở không thông, máu của Daniel máu nhiễm đỏ khắp biển.
Mạc Tư Tước ngừng xe ở ven đường bờ biển, hắn mở mui xe ra, sáng sớm là thời gian ánh mặt trời mọc từ phía đông lên Ôn Hinh mở mắt thật to ,chớp mắt cũng không dám chớp.
Mang theo vầng hào quang chậm rãi rọi lên , Ôn Hinh lập tức kéo cửa xe ra, cố ý chạy đến nơi gần mặt biển để nhìn mặt trời mọc.
Ngắn ngủn hai mươi phút, ở trong mắt cô nhìn thấy phong cảnh rất đẹp, Ôn Hinh giẫm dày dọc theo bãi cát chậm rãi chạy, đợi cho mặt trời hoàn toàn mọc lên, Mạc Tư Tước đứng ở tại chỗ, nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô không lẫn vào trong tia nắng ban mai .
“Ôn Hinh!” Hắn đột nhiên đi động chân dài,đuổi theo phía sau Ôn Hinh.
Mạc Tư Tước mắt thấy cách cô càng ngày càng gần, đang lúc đến gần cô thì hắn cảm giác cô cách hắn rất xa.
Rõ ràng đưa tay lên là có thể nắm lấy cô, Ôn Hinh đột nhiên ngừng lại, trong lòng Mạc Tư Tước “hồi hộp” một chút, chỉ thấy cô đột nhiên bưng kín mũi ngồi xổm người xuống, Mạc Tư Tước hoảng loạn, vội vã lấy trong túi ra chiếc khăn tay có tẩm thuốc .
“Ha ha, lừa anh nha!” Ôn Hinh thấy dáng vẻ hắn khẩn trương, nghịch ngợm trừng mắt nhìn, sau đó lúc Mạc Tư Tước ôm cô,cô lấy tay đẩy hắn ra , vẻ mặt cười xán lạn.
Nhìn thấy cô cười đơn thuần như vậy, Mạc Tư Tước bị dọa sợ chết khiếp nhưng lại không có một chút tức giận .
“Ôn Hinh,em có hận anh hay không ?” Mạc Tư Tước cũng không buông tay cô ra, mà hai tay hắn đều cầm hai cánh tay của cơ, sau đó đem thân thể cô xoay vòng chín mươi độ, hướng về mặt biển rộng.
“Muốn nói với anh cái gì, cứ nói đi, anh cam đoan không tức giận!” Mạc Tư Tước kéo bàn tay của cô lên trên miệng hôn , phía sau dấu chân hai người một lớn một nhỏ giống như một chương nhạc hoa lệ , phổ tấu giai điệu lãng mạn nhất .
Ôn Hinh nháy mắt, dựa lưng vào lồng ngực của hắn, mặc dù trên mặt biển gió thật to thế nhưng dựa vào hắn,cô cảm thấy không lạnh một chút nào.
Cô tham lam hít thở mấy cái, sau đó nhìn ngoài khơi mênh mông bát ngát, đem cảm xúc trong lòng tất cả đều phát tiết đi ra.
“Mạc Tư Tước, anh là đồ tồi, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, cầm thú!”
“Em chán ghét anh luôn tự cho mình là đúng, chán ghét cách lạnh lùng bá đạo của anh, chán ghét anh , chán ghét anh !”
“Người đàn ông xấu xa , người đàn ông hư hỏng , Mạc Tư Tước trên đời này là người đàn ông xấu nhất xấu nhất !”
“A! ! ! ! ! !”
Một tiếng trống làm tinh thần Ôn Hinh hăng hái thêm, trong đầu cảm thấy rất thoải mái dễ chịu cô loại bỏ ý nghĩ từ lúc quen biết Mạc Tư Tước tới giờ từng ly từng tý.
Cô phát hiện chỉ sợ cô lại chán ghét hắn,cô biết tính mạng của mình không kéo dài được lâu nữa , nhưng cô vẫn muốn ở chung một chỗ với hắn!
Ôn Hinh la đến mệt mỏi,cả người đều tựa ở trên người Mạc Tư Tước, cô nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn, sau đó hắn dùng áo của mình bao cô lại ôm càng chặt hơn, sau đó nhìn theo hướng biển rộng hét lên.
“Ôn Hinh, xin lỗi!”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! ! !”
Hắn liên tiếp nói nhiều lần, mỗi một câu nói Ôn Hinh cảm giác tim của mình cũng đập nhanh , càng về sau hai người ở bên nhau trên bờ cát ôm nhau, người đàn ông cao to anh tuấn đem người con gái đẹp động lòng người che ở trong ngực , thân hình cao to anh tuấn của hắn đỡ những cơn gió lạnh thổi vào cô .
Đợi đến khi mặt trời nặn, Mạc Tư Tước cùng Ôn Hinh ngồi ở trong xe nhìn , bởi vì sợ cô không chịu được nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài Mạc Tư Tước nhìn khăn tay dính máu đầy đất ngoài cừa sổ xe, con ngươi màu xanh giống như khí trời lạnh lẽo.
” Mặt trời lặn ở đây với ở Luân Đôn cái nào đẹp hơn?” Mạc Tư Tước vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ giọng hỏi.
“Oh .. Hình như ở trên cầu tháp nhìn đẹp hơn một chút …” Ôn Hinh thành thực trả lời , một lần kia cô lần đầu tiên chủ động bước về phía Mạc Tư Tước ,đó cũng là phong cảnh đẹp nhất trong cuộc đời cô
Cô nghị, bởi vì có hắn sao ?
“Nếu em thích, sau này chúng ta cùng nhau đi nữa !” Mạc Tư Tước nhìn máu mũi cô chảy ra, tay run rẩy giúp cô lau đi.
Ôn Hinh cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn là cố gắng trợn tròn mắt, cảnh đẹp ở trước mắt cô lại trở nên bắt đầu mơ hồ.
Cô lắc đầu, không tiếng động cự tuyệt, sau này… Cô còn có sau này sao?
“Hinh nhi, không nên ngủ, chúng đi về có được hay không?”
Giọng của Mạc Tư Tước như là bài hát ru con, thấp trầm như vậy , có mùi vị ấm áp như vậy, Ôn Hinh bóp lòng bàn tay của mình , bức bách chính mình tỉnh lại .
“Mạc Tư Tước, em rất sợ, sợ lúc tỉnh dậy có thể lại không nhìn thấy hay không ?”
Cô bất lực khóc giống như cô bé sắp chết rúc vào ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, Mạc Tư Tước nghe trong lòng yếu mềm đi , hắn căm giận hận chính mình, tại sao lại muốn đưa cô vào trong chuyện của hắn và Daniel .
Nếu như ngay từ đầu hắn không có tìm tới cô, có thể cô bây giờ rất vui vẻ sinh hoạt bình thường, thế nhưng hắn không hối hận, bởi vì gặp cô, hắn mới cảm giác trái tim của mình được hâm nóng !
“Sẽ không , Hinh nhi, chỉ cần sống qua ba ngày này, tất cả đều tốt rồi, em cố gắng chịu đựng có được hay không?” Mạc Tư Tước hôn lên trán của cô, ngăn cản cô tiếp tục ngược đãi chính mình, trong lòng bàn tay của cô vết sẹo mờ đi, hiện tại lại bị cô nhéo mạnh đến đỏ lên.
“Nếu đau thì nhéo anh đi !” Mạc Tư Tước đem bàn tay mình tiến vào giữa lòng bàn tay của cô , bởi vì Ôn Hinh không chịu được đau đớn, trực tiếp cầm lấy tay hắn cũng nặng nặng cắn xuống.
Cô không dám ngủ, rất sợ thế giới của mình lại biến thành màu đen .
Mạc Tư Tước đưa cô đi ngâm suối nước nóng ,cô còn nhớ rõ ngày đó trong hồ bơi nhà hắn , hắn nói qua sẽ đưa cô đi ngâm nước nóng.
Hắn hứa với cô cũng đã lừa gạt cô, thế nhưng đáp ứng mỗi một việc của cô hắn đều làm được!
Toàn bộ suối nước nóng đều bị Mạc Tư Tước bao hết, sương mù quanh quẩn trong nước ấm , hắn và Ôn Hinh ngâm trong làn nước, ánh mắt hắn nhìn cô cực nóng , không che dấu được ngắm cô.
Mắt Ôn Hinh né tránh, tránh được cách quan sát trắng trợn của hắn, ánh mắt của Mạc Tư Tước ngày càng nóng bỏng, đi tới về phía cô.Ôn Hinh cho là hắn sẽ làm những thứ gì, sau đó hắn cũng không có làm gì, chỉ là bắt được cổ tay của cô, nhìn chiếc vòng trên tay cô hắn hài lòng cười, “Hinh nhi thật ngoan!”
Cô biết lời hắn nói là có ý gì, bởi vì hắn từng ra lệnh bảo cô không được tháo ra , mà Ôn Hinh thật tình cũng không có tháo qua !
Buổi tối bọn họ ở lại bên trong khách sạn qua đêm, bữa cơm là đồ ăn Nhật, Ôn Hinh khẩu vị tốt, Mạc Tư Tước chỉ là ngồi ở đối diện cô trầm mặc hút thuốc, như mê như say nhìn chằm chằm cô.
Di động của hắn đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, Mạc Tư Tước nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi bên ngoài nhận điện thoại, Ôn Hinh nhìn phục vụ đưa tới món điểm tâm ngọt tinh xảo,cô lắc đầu cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.