Chương 105: Ba ngày dài như một thế kỷ (3)
Lục Thiểu
20/01/2016
Ôn Hinh nhìn
chỗ ngồi của Mạc Tư Tước chồng chất đầy tàn thuốc, trong lòng hơi đau
khổ, sau đó đứng dậy chuẩn bị trở về gian phòng lại phát hiện Mạc Tư
Tước đã trở về.
“Ăn xong rồi ah ?” Trên người hắn mùi thuốc lá rất nặng, vẻ mặt Ôn Hinh phức tạp nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu, Mạc Tư Tước cầm giấy ăn lau miệng cho cô, sau đó ôm lấy cô đi ra ngoài.
Ôn Hinh đột nhiên dừng bước, chỉ chỉ trước thức ăn trước mặt hắn chưa động , “Anh cũng chưa ăn cái gì!”
“Anh nhìn em ăn là no rồi!” Mạc Tư Tước không nghiêm túc trêu chọc cô, làm cho Ôn Hinh hơi đỏ mặt .
“Ngày mai tuyết sẽ rơi!” Khi trở lại gian phòng , Ôn Hinh say sưa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Mạc Tư Tước đột nhiên đi tới phía sau cô nói .
Trên tay hắn cầm một lon bia,trong lòng cảm thấy lạnh lẽo từ yết hầu tràn ra trong miệng , Mạc Tư Tước chòa ng chiếc khăn tắm màu trắng lên người cô.
“Làm sao anh biết?” Ôn Hinh nghe vậy liền quay đầu đi nhìn hắn, Mạc Tư Tước chỉ là cười cười, cũng không trả lời.
Hai người mặt đối mặt nhìn chăm chú vào nhau, tay Ôn Hinh đột nhiên với vào trong cổ, sau đó lấy ra chiếc nhẫn màu hồng lúc trước hắn đeo lên cổ cho cô
“Này trả lại cho anh…”
Mạc Tư Tước cũng không có đưa tay đón, Ôn Hinh bị chiếc nhẫn đuôi kim cương lóe lên mắt một cái, sau đó tiến lên một bước nhét vào trong tay hắn.
“Cái này vốn chính là tặng cho em …” Mạc Tư Tước giải thích, lại có vài phần vô lực cùng tang thương.
Cũng là bởi vì chiếc nhẫn này vô hình ngăn cách giữa hai người, Ôn Hinh lắc đầu có chút giễu cợt nói, “Cái này, em không cần!”
Nó còn tồn tại là lúc nào cũng từng khắc nhắc nhở Ôn Hinh, ngày đó hắn lợi dụng cô như thế nào !
Mạc Tư Tước dường như hiểu ánh mắt cô là có ý gì, hắn không nói nữa, buông lon bia trong tay xuống sau đó lẳng lặng đi ra.
Trong lòng Ôn Hinh liền cảm thấy lạnh , hắn tức giận sao ?
Năm phút đồng hồ sau, Mạc Tư Tước lại đã trở về, trong tay hắn một lần nữa cầm một lon bia, trong ánh mắt Ôn Hinh kinh ngạc đưa tay giật lon bia sau bị hắn giật lại, sau đó đi tới trước mặt Ôn Hinh, giơ ngón tay cái lên trực tiếp móc vào ngón tay út của cô.
“Hiện tại còn muốn cự tuyệt sao?” Sắc mặt của Mạc Tư Tước thật không tốt lắm, hắn thở dốc vẻ mặt lại có chút khẩn trương nhìn Ôn Hinh.
Ôn Hinh kinh sợ ,sao với chiếc nhẫn hồng kia thì cái này không đang giá hắn kéo bàn tay cô mạnh đến đau nhức , thế nhưng ở trong mắt cô cái này so sánh tất cả kim cương châu báu đều trân quý hơn.
Ôn Hinh lắc đầu, sau đó vươn tay trái, đeo chiếc móc bạc vào trong tay nhìn có chút chẳng giống ai nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc đến muốn rời lệ.
Mạc Tư Tước, người đàn ông này thật là ngu ngốc đến một cách đáng yêu!
Mạc Tư Tước hài lòng cười, sau đó đem chiếc nhẫn hồng kia ném mạnh ra ngoài cửa sổ, Ôn Hinh kinh hô một tiếng, còn chưa kịp ngăn cản hắn, ngoài cửa sổ một đạo ngân sắc quang mang hiện lên, nó đã biến mất không thấy đâu.
Cô biết Daniel một lòng muốn lấy được thứ đồ này nó nhất định rất trân quý, thế nhưng hắn lại ném đi như vậy!
“Ôn Hinh, từ giờ khắc này trở đi, Mạc Tư Tước ta sẽ không làm tổn thương em một lần nào nữa ——” Hắn khoác qua vai của cô, nghiêm túc nói.
Này, xem như là đồng ý?
Ôn Hinh không dám nhắm mắt, nằm ở trên giường trong lòng Mạc Tư Tước, hơi thở bạc hà trên người hắn càng ngày càng làm cho cô mê luyến.
Ôn Hinh kéo tay hắn, làm nũng nói, “Mạc Tư Tước, đêm nay không ngủ, chúng ta nói chuyện phiếm có được hay không?”
“So với nói chuyện phiếm,anh càng muốn làm những chuyện khác!” Con ngươi Mạc Tư Tước như là đang dức dục hỏa nóng rực, nhìn chằm chằm chiếc váy ngủ và thân hình rất đẹp của Ôn Hinh.
“Chán ghét!” Ôn Hinh quay đầu đi bịt kín ánh mắt của hắn, sau đó đem đầu gối lên trên bả vai của hắn.
“Em muốn trò chuyện cái gì?” Mạc Tư Tước cười nhẹ, kéo tay cô đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó vẻ mặt chiều theo nhìn cô.
“Ưm, nói chuyện trước kia của anh đi …Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ ?”
“Bảo bối, là em đang ghen phải không ?” Mạc Tư Tước nhíu mày nụ cười trên mặt càng rộng.
“Không nên từ chối trả lời, nhanh lên một chút trả lời !” Ôn Hinh đâm đâm lồng ngực của hắn làm cho hắn nhột và đau.
“…” Mạc Tư Tước im lặng.
“Trả Lời nhanh lên một chút!” Ôn Hinh không thuận theo, liền đưa tay vuốt lên mặt của hắn.
Mạc Tư Tước cầm hai tay của cô, sau đó trừng mắt liếc cô một cái, “Đừng động đậy , anh đang tính !”
Ôn Hinh tức giận cắn răng, quai hàm tức giận phản bác , “Là tính không hết thôi…”
“Oh, lớn hơn nhỏ một ít thì một trăm!” Mạc Tư Tước thành thực trả lời, Ôn Hinh dương nanh múa vuốt lôi kéo tay hắn liền cắn đi xuống.
“Cầm thú!”
Tay Mạc Tư Tước mới bị Ôn Hinh cắn , trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng một hàng dấu răng kia khéo léo chỉnh tề, Mạc Tư Tước dường như cảm thấy rất hài lòng biểu hiện của cô.
“Trước khi chưa quen biết em, anh cho rằng phụ nữ đều một dạng, thế nhưng sau khi quen biết em ,trong mắt anh chỉ có một loại phụ nữ !”
“Cái gì?” Lỗ tai của Ôn Hinh dường như nghe thông một chút, cô nhìn môi của Mạc Tư Tước hé ra hợp lại, chờ hắn nói xong rồi,cô lắp bắp hỏi.
“Không có gì!” Mạc Tư Tước cho rằng cô là cố ý , chỉ vuốt vuốt tóc của cô không lặp lại lần nữa.
Ôn Hinh bực bội hờn dỗi, sau đó xoay người đưa lưng về phía Mạc Tư Tước , Mạc Tư Tước quay qua lấy lòng dụ dỗ cô, “Bảo bối, anh nói rồi anh muốn cho em làm VIP tình nhân của anh, là nghiêm túc! Em nên suy nghĩ một chút, nha?”
Duy nhất, hắn muốn cô trở thành người duy nhất!
“Mạc Tư Tước, anh đi chết đi !” Ôn Hinh mắng hắn một tiếng, Người đàn ông này thực sự không biết xấu hổ chút nào !
“Nếu như em nhớ không lầm, em hiện tại nên gọi anh một tiếng, Anh rể ?” Ôn Hinh học điệu bộ nhíu mày của hắn , Mạc Tư tước châm chọc khiêu khích hỏi ngược lại.
“Em thật là không ngoan, dám kêu một tiếng thử xem?” Mạc Tư Tước tức giận đến thổ huyết, đe dọa đè lên trên người của cô, bàn tay xinh đẹp kia xiết chặt kháng cự bảo Mạc Tư Tước không được đi xuống .
“Anh là đồ lưu manh!” Ôn Hinh giơ hai chân kẹp lấy tay của Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước khó chịu gầm nhẹ một tiếng, ngón tay càng vô sỉ hướng vào bên trong tìm kiếm, Ôn Hinh đột nhiên ôi một tiếng, “Mạc Tư Tước em lại nhìn không thấy !”
“Cái gì?” Mạc Tư Tước vội vã rút tay về , nâng lên mặt của cô lên nghiêm túc nhìn, mới phát hiện trong cặp mắt lóe sáng kia tiết lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
“Em đúng là tiểu phiến tử!” Mạc Tư Tước yêu hận xen vào nhau, hắn không muốn miễn cưỡng cô,cô không muốn cho, vậy hắn sẽ không cần nữa !
Mạc Tư Tước từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng tắm, lúc trở lại toàn thân lạnh ngắt, hắn cũng không dám gần Ôn Hinh chút nữa , Ôn Hinh len lén cười nhìn hắn,giờ đang là mùa đông nhưng hắn lại tắm nước lạnh!
“Mạc Tư Tước, trước đây anh có thích một người phải không?” Cách một hồi, Ôn Hinh lại chui vào trong ngực của hắn, hiếu kỳ hỏi.
Ôn Hinh trong lòng mơ hồ mong mỏi, hắn có nói qua với cô bốn chữ kia rồi, nhưng có phải là người con gái đầu tiên trong lòng hắn hay không?
“Có a ,là em gái của anh!” Mạc Tư Tước thốt ra, sau khi nói xong sắc mặt lại đột nhiên chìm xuống
“Ăn xong rồi ah ?” Trên người hắn mùi thuốc lá rất nặng, vẻ mặt Ôn Hinh phức tạp nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu, Mạc Tư Tước cầm giấy ăn lau miệng cho cô, sau đó ôm lấy cô đi ra ngoài.
Ôn Hinh đột nhiên dừng bước, chỉ chỉ trước thức ăn trước mặt hắn chưa động , “Anh cũng chưa ăn cái gì!”
“Anh nhìn em ăn là no rồi!” Mạc Tư Tước không nghiêm túc trêu chọc cô, làm cho Ôn Hinh hơi đỏ mặt .
“Ngày mai tuyết sẽ rơi!” Khi trở lại gian phòng , Ôn Hinh say sưa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Mạc Tư Tước đột nhiên đi tới phía sau cô nói .
Trên tay hắn cầm một lon bia,trong lòng cảm thấy lạnh lẽo từ yết hầu tràn ra trong miệng , Mạc Tư Tước chòa ng chiếc khăn tắm màu trắng lên người cô.
“Làm sao anh biết?” Ôn Hinh nghe vậy liền quay đầu đi nhìn hắn, Mạc Tư Tước chỉ là cười cười, cũng không trả lời.
Hai người mặt đối mặt nhìn chăm chú vào nhau, tay Ôn Hinh đột nhiên với vào trong cổ, sau đó lấy ra chiếc nhẫn màu hồng lúc trước hắn đeo lên cổ cho cô
“Này trả lại cho anh…”
Mạc Tư Tước cũng không có đưa tay đón, Ôn Hinh bị chiếc nhẫn đuôi kim cương lóe lên mắt một cái, sau đó tiến lên một bước nhét vào trong tay hắn.
“Cái này vốn chính là tặng cho em …” Mạc Tư Tước giải thích, lại có vài phần vô lực cùng tang thương.
Cũng là bởi vì chiếc nhẫn này vô hình ngăn cách giữa hai người, Ôn Hinh lắc đầu có chút giễu cợt nói, “Cái này, em không cần!”
Nó còn tồn tại là lúc nào cũng từng khắc nhắc nhở Ôn Hinh, ngày đó hắn lợi dụng cô như thế nào !
Mạc Tư Tước dường như hiểu ánh mắt cô là có ý gì, hắn không nói nữa, buông lon bia trong tay xuống sau đó lẳng lặng đi ra.
Trong lòng Ôn Hinh liền cảm thấy lạnh , hắn tức giận sao ?
Năm phút đồng hồ sau, Mạc Tư Tước lại đã trở về, trong tay hắn một lần nữa cầm một lon bia, trong ánh mắt Ôn Hinh kinh ngạc đưa tay giật lon bia sau bị hắn giật lại, sau đó đi tới trước mặt Ôn Hinh, giơ ngón tay cái lên trực tiếp móc vào ngón tay út của cô.
“Hiện tại còn muốn cự tuyệt sao?” Sắc mặt của Mạc Tư Tước thật không tốt lắm, hắn thở dốc vẻ mặt lại có chút khẩn trương nhìn Ôn Hinh.
Ôn Hinh kinh sợ ,sao với chiếc nhẫn hồng kia thì cái này không đang giá hắn kéo bàn tay cô mạnh đến đau nhức , thế nhưng ở trong mắt cô cái này so sánh tất cả kim cương châu báu đều trân quý hơn.
Ôn Hinh lắc đầu, sau đó vươn tay trái, đeo chiếc móc bạc vào trong tay nhìn có chút chẳng giống ai nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc đến muốn rời lệ.
Mạc Tư Tước, người đàn ông này thật là ngu ngốc đến một cách đáng yêu!
Mạc Tư Tước hài lòng cười, sau đó đem chiếc nhẫn hồng kia ném mạnh ra ngoài cửa sổ, Ôn Hinh kinh hô một tiếng, còn chưa kịp ngăn cản hắn, ngoài cửa sổ một đạo ngân sắc quang mang hiện lên, nó đã biến mất không thấy đâu.
Cô biết Daniel một lòng muốn lấy được thứ đồ này nó nhất định rất trân quý, thế nhưng hắn lại ném đi như vậy!
“Ôn Hinh, từ giờ khắc này trở đi, Mạc Tư Tước ta sẽ không làm tổn thương em một lần nào nữa ——” Hắn khoác qua vai của cô, nghiêm túc nói.
Này, xem như là đồng ý?
Ôn Hinh không dám nhắm mắt, nằm ở trên giường trong lòng Mạc Tư Tước, hơi thở bạc hà trên người hắn càng ngày càng làm cho cô mê luyến.
Ôn Hinh kéo tay hắn, làm nũng nói, “Mạc Tư Tước, đêm nay không ngủ, chúng ta nói chuyện phiếm có được hay không?”
“So với nói chuyện phiếm,anh càng muốn làm những chuyện khác!” Con ngươi Mạc Tư Tước như là đang dức dục hỏa nóng rực, nhìn chằm chằm chiếc váy ngủ và thân hình rất đẹp của Ôn Hinh.
“Chán ghét!” Ôn Hinh quay đầu đi bịt kín ánh mắt của hắn, sau đó đem đầu gối lên trên bả vai của hắn.
“Em muốn trò chuyện cái gì?” Mạc Tư Tước cười nhẹ, kéo tay cô đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó vẻ mặt chiều theo nhìn cô.
“Ưm, nói chuyện trước kia của anh đi …Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ ?”
“Bảo bối, là em đang ghen phải không ?” Mạc Tư Tước nhíu mày nụ cười trên mặt càng rộng.
“Không nên từ chối trả lời, nhanh lên một chút trả lời !” Ôn Hinh đâm đâm lồng ngực của hắn làm cho hắn nhột và đau.
“…” Mạc Tư Tước im lặng.
“Trả Lời nhanh lên một chút!” Ôn Hinh không thuận theo, liền đưa tay vuốt lên mặt của hắn.
Mạc Tư Tước cầm hai tay của cô, sau đó trừng mắt liếc cô một cái, “Đừng động đậy , anh đang tính !”
Ôn Hinh tức giận cắn răng, quai hàm tức giận phản bác , “Là tính không hết thôi…”
“Oh, lớn hơn nhỏ một ít thì một trăm!” Mạc Tư Tước thành thực trả lời, Ôn Hinh dương nanh múa vuốt lôi kéo tay hắn liền cắn đi xuống.
“Cầm thú!”
Tay Mạc Tư Tước mới bị Ôn Hinh cắn , trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng một hàng dấu răng kia khéo léo chỉnh tề, Mạc Tư Tước dường như cảm thấy rất hài lòng biểu hiện của cô.
“Trước khi chưa quen biết em, anh cho rằng phụ nữ đều một dạng, thế nhưng sau khi quen biết em ,trong mắt anh chỉ có một loại phụ nữ !”
“Cái gì?” Lỗ tai của Ôn Hinh dường như nghe thông một chút, cô nhìn môi của Mạc Tư Tước hé ra hợp lại, chờ hắn nói xong rồi,cô lắp bắp hỏi.
“Không có gì!” Mạc Tư Tước cho rằng cô là cố ý , chỉ vuốt vuốt tóc của cô không lặp lại lần nữa.
Ôn Hinh bực bội hờn dỗi, sau đó xoay người đưa lưng về phía Mạc Tư Tước , Mạc Tư Tước quay qua lấy lòng dụ dỗ cô, “Bảo bối, anh nói rồi anh muốn cho em làm VIP tình nhân của anh, là nghiêm túc! Em nên suy nghĩ một chút, nha?”
Duy nhất, hắn muốn cô trở thành người duy nhất!
“Mạc Tư Tước, anh đi chết đi !” Ôn Hinh mắng hắn một tiếng, Người đàn ông này thực sự không biết xấu hổ chút nào !
“Nếu như em nhớ không lầm, em hiện tại nên gọi anh một tiếng, Anh rể ?” Ôn Hinh học điệu bộ nhíu mày của hắn , Mạc Tư tước châm chọc khiêu khích hỏi ngược lại.
“Em thật là không ngoan, dám kêu một tiếng thử xem?” Mạc Tư Tước tức giận đến thổ huyết, đe dọa đè lên trên người của cô, bàn tay xinh đẹp kia xiết chặt kháng cự bảo Mạc Tư Tước không được đi xuống .
“Anh là đồ lưu manh!” Ôn Hinh giơ hai chân kẹp lấy tay của Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước khó chịu gầm nhẹ một tiếng, ngón tay càng vô sỉ hướng vào bên trong tìm kiếm, Ôn Hinh đột nhiên ôi một tiếng, “Mạc Tư Tước em lại nhìn không thấy !”
“Cái gì?” Mạc Tư Tước vội vã rút tay về , nâng lên mặt của cô lên nghiêm túc nhìn, mới phát hiện trong cặp mắt lóe sáng kia tiết lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
“Em đúng là tiểu phiến tử!” Mạc Tư Tước yêu hận xen vào nhau, hắn không muốn miễn cưỡng cô,cô không muốn cho, vậy hắn sẽ không cần nữa !
Mạc Tư Tước từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng tắm, lúc trở lại toàn thân lạnh ngắt, hắn cũng không dám gần Ôn Hinh chút nữa , Ôn Hinh len lén cười nhìn hắn,giờ đang là mùa đông nhưng hắn lại tắm nước lạnh!
“Mạc Tư Tước, trước đây anh có thích một người phải không?” Cách một hồi, Ôn Hinh lại chui vào trong ngực của hắn, hiếu kỳ hỏi.
Ôn Hinh trong lòng mơ hồ mong mỏi, hắn có nói qua với cô bốn chữ kia rồi, nhưng có phải là người con gái đầu tiên trong lòng hắn hay không?
“Có a ,là em gái của anh!” Mạc Tư Tước thốt ra, sau khi nói xong sắc mặt lại đột nhiên chìm xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.