Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa!!

Chương 28

Rùaaa đean [Mika]

02/01/2017

Buổi tối, ở một góc phố khá ít người qua lại, có một cô gái, hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng vẻ lấm lét…

Hạc Di khẽ nuốt nước bọt, khuôn mặt mồ hôi nhể nhãi, khó khăn lắm cô mới có thể thoát được cái trận đồ bát quái kia trốn khỏi nhà, uầy, thật ra đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, cô đã trốn ra rất nhiều lần rồi…

Cô muốn đến căn cứ bí mật của mình, là nơi của riêng cô, kể cả em trai cô cũng chẳng biết, đây là lúc còn nhỏ đi chơi vô tình phát hiện được, một xưởng bỏ hoang lâu năm nhưng lại có cảm giác an toàn, chẳng hiểu vì sao, nên cô đem hết những thứ yêu thích bị cha mẹ cấm đều bỏ vào đây, khi nào buồn chán lại đến, chính xác là hôm nay cô rất buồn chán…

Cô nhẹ thở phào, vui vẻ bước thẳng về phía trước, con đường vào xưởng có một cái hẻm nhỏ, mặc dù đi nhiều lần nhưng cô vẫn thấy sợ, may mà ở đây không có người, cô không sợ ma thật chỉ sợ ma “giả” thôi…

- A…_ Di hét lên, ngã khụy xuống đất, có cái gì đó cản đường cô thì phải, đã buồn rồi còn xui xẻo, định đứng lên mắng cái “vật thể” bất động ấy, thì cô phát hiện, tay mình nhơn nhớt thì phải…

Di tái mặt, run rẩy đưa tay ra ngoài ánh đèn đường, một màu đỏ tươi chói mắt hiện lên khiến cô trợn mắt, dù xem nhiều phim “máu tanh” rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy máu, hít sâu một hơi…

- Aa… ưm…?_ Định hét lên thì một bàn tay che kính miệng cô lại, cô có thể cảm thấy nhiệt độ và mềm mại từ bàn tay ấy, điều ấy khiến cô càng sợ hơn, cô gặp phải xã hội đen a, thật….. quá xui mà…

- Hét cái gì, phụ nữ đều là một đám phiền phức…_ Tiếng nói khàn khàn bị đè đến mức thấp nhất, nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ chí mạng…

Di căm tức, cái chi?? Giọng nói dễ nghe như thế nhưng lời nói lại thật đáng ghét, dồn hết sức, cô há miệng cắn mạnh vào cái tay kia…

- A…?_ Nhanh chóng giật tay ra như một phản xạ có điều kiện, đôi mắt chim ưng hẹp dài khẽ híp lại trừng cô…_ Tiểu dã miêu…

- Anh…_ Vốn định mắng lại, bàn tay kia lại nhanh chóng tóm lấy đôi môi xinh xắn của cô, kéo sát lại, kề vào tay cô…_ Im lặng nếu không muốn chết…

Không hiểu vì sao, cô bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời, lúc này, cô nghe thấy tiếng “soạt soạt” rồi những giọng nói cộc cằn vang lên…

- Đâu rồi, nãy mới thấy mà…



- Bị thương nặng như thế, mà còn bò dậy được, đúng là thiếu chủ, không diệt trừ sớm sẽ có tai họa…

- Tại sao khắp nơi đều không thấy….

- Bỏ đi, hắn mất máu nhiều vậy, trốn được bao lâu, chúng ta chẳng cần ra tay…

Nghe tiếng bước chân xa dần, hắn bỏ cô ra, tựa vào tường thở hồng hốc đứt quãng…

- Này, anh bị thương sao???_ Di bình tĩnh lại, ánh mắt khó hiểu nhìn vào mặt hắn mặc dù không thấy…

- Cô đi đi, nếu không muốn bị giết…_ Tiếng nói hắn bỗng trở nên lạnh thấu xương, kèm theo tiếng thở có phần gấp gáp kiềm nén…

- Hừ, với anh của bây giờ à?? Đừng tự cho mình là mạnh thế!!_ Hạc Di khinh thường hừ mũi, cúi đầu đỡ lấy cánh tay hắn, ây, thật là nặng…

- Cô định đưa tôi đi đâu??_ Tiếng thở lại càng nặng nề, nhưng hắn không giãy giụa, chỉ khe khẽ hỏi…

- Đi đến đồn cảnh sát!_ Di lườm hắn, dường như hắn hỏi một câu rất dở hơi, vừa đỡ hắn, vừa đi những bước khấp khểnh…

Hắn dựa toàn bộ sức lực vào người Di, khuôn mặt đang cúi gầm xuống khẽ nghiêng qua nhìn Di, khuôn mặt luôn lạnh lùng lại giãn ra, mỉm cười nhẹ nhàng, dường như hắn gặp được một vật nhỏ đáng yêu…

- Đến rồi…_ Di thả hắn xuống chiếc sofa màu hồng của cô như trút bỏ gánh nặng, mỉm cười nhìn xung quanh căn cứ mà đã lâu mình bỏ quên….

- Thật không ngờ ở một xưởng xí nghiệp bỏ hoang lại có nơi như thế này…_ Tiếng nói trầm thấp vang lên kèm theo tiếng cười khe khẽ…

- Thế nào?? Căn cứ bí mật của tôi đấy…



Hạc Di cúi xuống nhìn hắn, bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ hắn, là một đại soái ca nha, hắn sở hữu một làn da hơi rám, nhưng khuôn mặt lại trắng mịn không tì vết như minh tinh hàn, đôi mắt màu tím than quyến rũ, đôi mày rậm đang chau lại lơ đãng, cái mũi cao thẳng hơn người, đôi môi mỏng hơi tái nhợt, dường như bị mất máu khá nhiều, khuôn mặt vốn trắng nay lại thấy hơi xanh xao…

- Nhìn đủ chưa??_ Đôi môi khẽ nhếch lên, ánh mắt màu tím tìm tòi nhìn lướt qua Di rồi khép hờ lại…

- Haizzz, thật không ngờ tôi lại cứu được một đại mĩ nam, nếu đi ra ngoài đường người ta sẽ không tin anh là xã hội đen mà là một đại minh tinh ấy…_ Di nháy mắt, khoanh tay tiếp tục đánh giá hắn…

- Thế nào?? Muốn tôi lấy thân báo đáp…_ Đôi mắt hơi khép hờ bỗng mở ra liếc qua Di rồi bỗng che miệng ho…_ Khụ khụ…

Di mở to mắt, quên mất việc chính rồi, cô nhanh chóng chạy đến chiếc bàn nhỏ ở gốc, lấy ra một cái hộp cứu thương…

- Trên vai anh có đạn, tôi lại chưa bao giờ xử lí vết đạn bắn, làm sao đây??_ Di hơi bối rối, cô từng nhìn thấy cảnh xử lí vết đạn trong phim, nhưng cô sợ làm không đúng sẽ bị nhiễm trùng…

- Không sao! Hãy làm theo tôi nói là ổn thôi…_ Đôi môi hơi tái khẽ thở gấp hai cái…_ Lấy một cây dao y tế, sau đó nung vào lửa khử trùng trước đã…

Hạc Di nghe lời, lấy ra một chiếc dao, rồi cởi chiếc áo màu đen của hắn, vết thương lộ ra, máu be bét trong rất ghê gớm, nhưng cơ bắp kia rất mê người khiến mặt Hạc Di khe khẽ hồng…

- Sau đó thì sao??_ Di vừa hơ cây dao trong lửa, vừa ngước lên nhìn hắn….

- Sau đó, cắt thật mạnh vào vết thương lấy đạn ra, nhớ rõ, phải dứt khoát…_ Đôi mắt nhìn chằm chằm Di, thật ra hắn rất lo, nhìn thoảng qua cũng biết cô là một tiểu thư được nuông chiều, không biết có ổn không…

Di cắn răng, tim đập thình thích, ánh mắt kiên định ngước lên nhìn hắn, như muốn nói “Hãy tin tôi!”, không hiểu vì sao, hắn lại thấy yên tâm lạ thường, có một sự tin tưởng…

Di cụp mắt, ánh mắt nhìn vào vết thương, ánh mắt lại bình tĩnh bất thường khiến hắn bỗng thấy bất ngờ, trong suốt quá trình, hành động của Di vô cùng dứt khoát, cơn đau hắn phải chịu đựng rất ít, đôi mày khẽ nhíu lại, hắn thật rất muốn hỏi “cô là ai??”, vì sao một cô gái nhỏ bé lại có được đôi mắt bình tĩnh và việc làm dứt khoát như thế??

- Xong rồi!!_ Di thở nhẹ một hơi, sau khi đã băng bó xong, rồi mới ngước đầu lên nhìn hắn…_Anh tên là gì??

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook