Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa!!
Chương 29
Rùaaa đean [Mika]
07/02/2017
- Tôi không có tên…_ Anh tựa vào sofa, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ, nhắm mắt thư thái như đó là một chuyện rất ư là bình thản…
Di trợn mắt, cứ như đang gặp người ngoài hành tinh, à không, người ngoài hành tinh cũng có tên đó…
- Anh… không phải vừa từ núi xuống chứ?? Lâu nay sống với khỉ à?_ Di khẽ hắng giọng, nghi hoặc quét nhìn…
Đôi mắt tím than liếc nhìn Di, rõ ràng chỉ nhìn nhưng lại khiến cô rợn tóc gáy, ầy, quả nhiên là đại ca xã hội đen nha, ngay cả ánh mắt cũng oai phong như vậy, Di không nhịn được mà hâm mộ…
- Không phải, trong thế giới tôi sống, vốn dĩ không cần tên, hơn nữa, không ai xứng đặt tên cho tôi cả…_ Giọng nói trầm ấm lại vang lên, mang theo lãnh khí mà khàn khàn, khóe miệng như có như không mà nhếch lên, tư thế kiêu ngạo kia, như không ai có thể khuất phục được…
Hạc Di sững sờ nhìn anh, đôi mắt hổ phách đỏ khẽ lay động, có lẽ… cô thật sự rất thông cảm cho anh, một người không hề có tuổi thơ…
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy!!_ Hắn khẽ lườm cô, nếu là một người bình thường nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, có lẽ, đã không còn nguyên vẹn mà ngồi ngẩn ngơ ở đây rồi, chỉ là cô…
- Ha, thế nếu một người địa vị cao hơn anh thì sao?? Chẳng lẽ lại gọi anh là “Lão đại”??_ Di chống tay lên cằm, đôi mắt mở to tò mò nhìn anh…
- Nếu đã thế, thì phải phấn đấu, để có thể trở thành kẻ mạnh nhất…_ Hắn mím môi, khẽ hạ mí mắt…
Đúng vậy, trong thế giới sát thủ, tổ chức của hắn là tổ chức lớn mạnh nhất, dù là hắc đạo, nhưng họ vẫn phân chia ranh giới giữa sát thủ và bang nhóm, nếu Devil là bá chủ buôn vũ khí thì anh chính là vương giả sát thủ…
- Không được, vậy tôi phải xưng hô với anh là gì?? Dù sao cũng là ân nhân của anh nha, không lẽ cứ kêu “này, này”…_ Di nhăn mặt, khinh thường liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại hỏi…_ Đừng nói tôi phải gọi mật danh của anh nhá…
Hắn kinh ngạc nhìn cô, rồi nhếch môi cười nhẹ, hắn từng nghĩ, không ai có quyền đặt tên cho hắn cả, hắn sống trong bóng tối, không họ tên, không quốc tịch, nhà cửa thì đầy rẫy, nhưng chẳng cái nào là đứng tên hắn cả, thật buồn cười…
- Anh là con lai, đúng chứ??
- Đúng vậy, là “Hàn_ Nhật”, nhưng tôi lại được một người Việt nhận nuôi…_ Anh trầm tĩnh nói, chậm rãi đứng dậy…
- Sao anh biết anh lai Hàn Nhật thế?? Ê khoan, định đi đâu thế??_ Di vuốt mặt ngẫm nghĩ thì bỗng thấy hắn gượng dậy đứng lên, không quan tâm lắm mà bước ra ngoài…
- Đương nhiên là phải đi, bọn chúng đi rồi, nhưng ở cùng tôi lâu cô sẽ gặp nguy hiểm…_ Vừa đi vừa nói, bước đi tuy hơi chậm chạp nhưng vô cùng vững vàng…
- Đừng lo, anh cứ ở đây nghĩ ngơi đi, sắp đến giờ tôi phải về rồi, hơn nữa chỗ này rất an toàn, tỉ lệ tìm ra nơi này là 1/10000, trừ tôi ra, cho dù anh đã vào rồi nếu không có tôi, anh cũng sẽ không tìm được nơi này…_ Di tủm tỉm cười, ánh mắt nhìn hắn mang theo tia đắc ý, sau đó đứng dậy…_ 3h khuya rồi, tôi cần phải về nhà, nếu không sẽ bị phát hiện mất, anh cần gì không, sáng mai tôi sẽ mang đến cho anh…
- Tôi cần một bộ quần áo màu tối và … một cái điện thoại…_ Hắn nhướng mày, một tiểu thư như cô, hẳn là yêu cầu này không quá đáng chứ??
- Ok…_ Nói xong, cô chạy nhanh ra ngoài, dừng ở cửa, cô nhớ ra một việc, quay đầu lại, nở nụ cười nói…_ Tôi nghĩ ra rồi, gọi anh là… Won nhé, thật ra thì anh vốn dĩ không phải người Việt, nên không nhất thiết phải đặt tên tiếng Việt…
Không đợi hắn kịp thời tiêu hóa cái tên, bóng dáng Di đã mất hút, anh bỗng dưng mỉm cười, ánh mắt khẽ nhắm lại, tựa vào ghế sofa…
Won??
Tại sao lại là Won? Nghe cái tên thật ẻo lả, nó chẳng phù hợp chút nào với thân phận thiếu chủ tổ chức như anh, nhưng mà, tạm chấp nhận vậy, dù sao, anh cũng đáng thương đến nổi chẳng có nổi một cái tên ngoài mật danh…
Ngẫm đến dáng vẻ xoay đầu lại, trên khuôn mặt là nụ cười vô ưu trong sáng, cả thế giới giây phút ấy như ngừng lại, chỉ còn lại nụ cười của cô ấy luôn tỏa sáng. Rất lâu về sau, anh đã không còn được nhìn thấy nụ cười ấy nữa… vì ai??
Hạc Di lặng lẽ bước giữa đêm khuya, đường phố khuya chỉ còn lác đác vài người, nhưng nó lại khá an toàn, đây con đường dẫn đến Vũ Hoang Xa Hoa, khu dân cư trọng điểm của thành phố, chỉ một căn biệt thự giá đủ để một người bình thường sống mấy đời…
Đương nhiên, an ninh an toàn tuyệt đối, hằng ngày cảnh sát an ninh đều đi tuần mà, cho nên, Di vui vẻ đi về…
À, đường về thì cô không hề lo, việc cô lo là hệ thống an ninh ở nhà và… đội ngũ vệ sĩ đáng ngưỡng mộ…
Thật ra việc này làm cô… khá phấn khích, mỗi lần trốn nhà, nó làm cô có cảm giác mình đang thực thi nhiệm vụ nguy hiểm, cảm giác hồi hộp này, cô rất thích thú, khi trốn ra và vào nhà thành công mà không bị ai phát hiện, đó là cảm giác hoàn thành nhiệm vụ, rất thành tựu…
Nhưng mà hôm nay…
- Cô chủ!_ Một người vệ sĩ khẽ khàng lên tiếng, đầu cúi xuống nghiêm nghị…
Di giật mình, cứng ngắt quay đầu lại, ánh mắt hốt hoảng...
Không phải chứ?? Còn… còn chưa thực hiện đã bị nắm thót, sao mà xui ghê vậy chứ, hụ hụ…
- Không sao thưa cô, tôi sẽ giúp cô!_ Lúc người ấy ngước lên, khuôn mặt pha chút đùa cợt khiến mắt cô trợn to, kinh ngạc nhìn người trước mặt,….
- Thiên… Thiên Hạo…_ Hạc Di ngạc nhiên đến nổi lắp ba lắp bắp, khó hiểu nhìn cái người đang mặc đồ vệ sĩ, tay đút túi quần, thong thả vô cùng…
- Em đi đâu mà lại khuya thế này??_ Hạo nhíu mày, nhím nhỏ lại quậy phá rồi, anh biết cô rất hay trốn ra ngoài, nhưng không biết là đi đâu, thủ hạ của anh luôn nói lúc vào con hẻm thì cô đột nhiên biến mất, thật kỳ lạ…
- Còn anh sao lại trùng hợp ở khu Vũ Hoang Xa Hoa thế??? Còn mặc đồ vệ sĩ??_ Di nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạo, rồi cúi đầu, xoa xoa đôi tay lạnh cống…
Hạo cau mày, đưa tay ôm lấy hai bàn tay của Di, ủ lại, anh đến đây làm gì?? Đương nhiên là xem cô có về nhà an toàn không rồi! Nhưng là… anh sẽ không nói ra đâu…
Rùa: Tự hỏi mình xây dựng hình tượng nam chính tệ lắm sao?? Nhiều người phản cảm thế?? Hì hì, thật ra, mọi người càng ghét Hạo càng tốt, đó là điều Rùa mong muốn, bởi hình tượng nam chính trong bộ này mà Rùa nhắm đến là "Vừa đáng ghét vừa đáng thương", "vừa yêu lại vừa hận".... Hì hì...
Di trợn mắt, cứ như đang gặp người ngoài hành tinh, à không, người ngoài hành tinh cũng có tên đó…
- Anh… không phải vừa từ núi xuống chứ?? Lâu nay sống với khỉ à?_ Di khẽ hắng giọng, nghi hoặc quét nhìn…
Đôi mắt tím than liếc nhìn Di, rõ ràng chỉ nhìn nhưng lại khiến cô rợn tóc gáy, ầy, quả nhiên là đại ca xã hội đen nha, ngay cả ánh mắt cũng oai phong như vậy, Di không nhịn được mà hâm mộ…
- Không phải, trong thế giới tôi sống, vốn dĩ không cần tên, hơn nữa, không ai xứng đặt tên cho tôi cả…_ Giọng nói trầm ấm lại vang lên, mang theo lãnh khí mà khàn khàn, khóe miệng như có như không mà nhếch lên, tư thế kiêu ngạo kia, như không ai có thể khuất phục được…
Hạc Di sững sờ nhìn anh, đôi mắt hổ phách đỏ khẽ lay động, có lẽ… cô thật sự rất thông cảm cho anh, một người không hề có tuổi thơ…
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy!!_ Hắn khẽ lườm cô, nếu là một người bình thường nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, có lẽ, đã không còn nguyên vẹn mà ngồi ngẩn ngơ ở đây rồi, chỉ là cô…
- Ha, thế nếu một người địa vị cao hơn anh thì sao?? Chẳng lẽ lại gọi anh là “Lão đại”??_ Di chống tay lên cằm, đôi mắt mở to tò mò nhìn anh…
- Nếu đã thế, thì phải phấn đấu, để có thể trở thành kẻ mạnh nhất…_ Hắn mím môi, khẽ hạ mí mắt…
Đúng vậy, trong thế giới sát thủ, tổ chức của hắn là tổ chức lớn mạnh nhất, dù là hắc đạo, nhưng họ vẫn phân chia ranh giới giữa sát thủ và bang nhóm, nếu Devil là bá chủ buôn vũ khí thì anh chính là vương giả sát thủ…
- Không được, vậy tôi phải xưng hô với anh là gì?? Dù sao cũng là ân nhân của anh nha, không lẽ cứ kêu “này, này”…_ Di nhăn mặt, khinh thường liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại hỏi…_ Đừng nói tôi phải gọi mật danh của anh nhá…
Hắn kinh ngạc nhìn cô, rồi nhếch môi cười nhẹ, hắn từng nghĩ, không ai có quyền đặt tên cho hắn cả, hắn sống trong bóng tối, không họ tên, không quốc tịch, nhà cửa thì đầy rẫy, nhưng chẳng cái nào là đứng tên hắn cả, thật buồn cười…
- Anh là con lai, đúng chứ??
- Đúng vậy, là “Hàn_ Nhật”, nhưng tôi lại được một người Việt nhận nuôi…_ Anh trầm tĩnh nói, chậm rãi đứng dậy…
- Sao anh biết anh lai Hàn Nhật thế?? Ê khoan, định đi đâu thế??_ Di vuốt mặt ngẫm nghĩ thì bỗng thấy hắn gượng dậy đứng lên, không quan tâm lắm mà bước ra ngoài…
- Đương nhiên là phải đi, bọn chúng đi rồi, nhưng ở cùng tôi lâu cô sẽ gặp nguy hiểm…_ Vừa đi vừa nói, bước đi tuy hơi chậm chạp nhưng vô cùng vững vàng…
- Đừng lo, anh cứ ở đây nghĩ ngơi đi, sắp đến giờ tôi phải về rồi, hơn nữa chỗ này rất an toàn, tỉ lệ tìm ra nơi này là 1/10000, trừ tôi ra, cho dù anh đã vào rồi nếu không có tôi, anh cũng sẽ không tìm được nơi này…_ Di tủm tỉm cười, ánh mắt nhìn hắn mang theo tia đắc ý, sau đó đứng dậy…_ 3h khuya rồi, tôi cần phải về nhà, nếu không sẽ bị phát hiện mất, anh cần gì không, sáng mai tôi sẽ mang đến cho anh…
- Tôi cần một bộ quần áo màu tối và … một cái điện thoại…_ Hắn nhướng mày, một tiểu thư như cô, hẳn là yêu cầu này không quá đáng chứ??
- Ok…_ Nói xong, cô chạy nhanh ra ngoài, dừng ở cửa, cô nhớ ra một việc, quay đầu lại, nở nụ cười nói…_ Tôi nghĩ ra rồi, gọi anh là… Won nhé, thật ra thì anh vốn dĩ không phải người Việt, nên không nhất thiết phải đặt tên tiếng Việt…
Không đợi hắn kịp thời tiêu hóa cái tên, bóng dáng Di đã mất hút, anh bỗng dưng mỉm cười, ánh mắt khẽ nhắm lại, tựa vào ghế sofa…
Won??
Tại sao lại là Won? Nghe cái tên thật ẻo lả, nó chẳng phù hợp chút nào với thân phận thiếu chủ tổ chức như anh, nhưng mà, tạm chấp nhận vậy, dù sao, anh cũng đáng thương đến nổi chẳng có nổi một cái tên ngoài mật danh…
Ngẫm đến dáng vẻ xoay đầu lại, trên khuôn mặt là nụ cười vô ưu trong sáng, cả thế giới giây phút ấy như ngừng lại, chỉ còn lại nụ cười của cô ấy luôn tỏa sáng. Rất lâu về sau, anh đã không còn được nhìn thấy nụ cười ấy nữa… vì ai??
Hạc Di lặng lẽ bước giữa đêm khuya, đường phố khuya chỉ còn lác đác vài người, nhưng nó lại khá an toàn, đây con đường dẫn đến Vũ Hoang Xa Hoa, khu dân cư trọng điểm của thành phố, chỉ một căn biệt thự giá đủ để một người bình thường sống mấy đời…
Đương nhiên, an ninh an toàn tuyệt đối, hằng ngày cảnh sát an ninh đều đi tuần mà, cho nên, Di vui vẻ đi về…
À, đường về thì cô không hề lo, việc cô lo là hệ thống an ninh ở nhà và… đội ngũ vệ sĩ đáng ngưỡng mộ…
Thật ra việc này làm cô… khá phấn khích, mỗi lần trốn nhà, nó làm cô có cảm giác mình đang thực thi nhiệm vụ nguy hiểm, cảm giác hồi hộp này, cô rất thích thú, khi trốn ra và vào nhà thành công mà không bị ai phát hiện, đó là cảm giác hoàn thành nhiệm vụ, rất thành tựu…
Nhưng mà hôm nay…
- Cô chủ!_ Một người vệ sĩ khẽ khàng lên tiếng, đầu cúi xuống nghiêm nghị…
Di giật mình, cứng ngắt quay đầu lại, ánh mắt hốt hoảng...
Không phải chứ?? Còn… còn chưa thực hiện đã bị nắm thót, sao mà xui ghê vậy chứ, hụ hụ…
- Không sao thưa cô, tôi sẽ giúp cô!_ Lúc người ấy ngước lên, khuôn mặt pha chút đùa cợt khiến mắt cô trợn to, kinh ngạc nhìn người trước mặt,….
- Thiên… Thiên Hạo…_ Hạc Di ngạc nhiên đến nổi lắp ba lắp bắp, khó hiểu nhìn cái người đang mặc đồ vệ sĩ, tay đút túi quần, thong thả vô cùng…
- Em đi đâu mà lại khuya thế này??_ Hạo nhíu mày, nhím nhỏ lại quậy phá rồi, anh biết cô rất hay trốn ra ngoài, nhưng không biết là đi đâu, thủ hạ của anh luôn nói lúc vào con hẻm thì cô đột nhiên biến mất, thật kỳ lạ…
- Còn anh sao lại trùng hợp ở khu Vũ Hoang Xa Hoa thế??? Còn mặc đồ vệ sĩ??_ Di nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạo, rồi cúi đầu, xoa xoa đôi tay lạnh cống…
Hạo cau mày, đưa tay ôm lấy hai bàn tay của Di, ủ lại, anh đến đây làm gì?? Đương nhiên là xem cô có về nhà an toàn không rồi! Nhưng là… anh sẽ không nói ra đâu…
Rùa: Tự hỏi mình xây dựng hình tượng nam chính tệ lắm sao?? Nhiều người phản cảm thế?? Hì hì, thật ra, mọi người càng ghét Hạo càng tốt, đó là điều Rùa mong muốn, bởi hình tượng nam chính trong bộ này mà Rùa nhắm đến là "Vừa đáng ghét vừa đáng thương", "vừa yêu lại vừa hận".... Hì hì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.