Chương 13: Cố Gắng Lấy Lòng
Diep Son
31/07/2023
Về đến nhà liền thấy hai cha con đang chơi cờ ở phòng khách, nhìn thấy anh trong lòng Bạch Điểm liền vui lên mà đi đến nở nụ cười chào hỏi bọn họ.
" Chào Bác Cố, chào anh Cố Nhậm"
" Ừm! hai người về rồi sao?"
Với sự hiện diện của cô ta Cố Nhậm chỉ gật đầu chào qua loa cho xong chuyện rồi tiếp tục ván cờ với ba của mình, thấy anh phớt lờ mình có chút chụt hẫng tay cầm chặt túi đồ.
" Đây tôi mua đồ cho ông đây, của con đây là của con chính tay Nhược Giang chọn cho đấy"
Nghe cái tên này cánh tay định đánh tiếp liền dừng lại, vẻ mặt không tin tưởng nhìn người mẹ đang cười tươi tắn trước mặt mình, Cố Thẩm cũng vừa mới biết Nhược Giang là ai! lúc vừa về Lưu Thi liền chạy đến bên ông mà kể hết toàn bộ cho ông nghe.
" Mẹ gặp Nhược Giang sao?"
" Ừm gặp ở trung tâm thương mại, con bé đi cùng với hai người bạn! nếu con không tin thì hỏi Bạch Điểm đi"
Dù không muốn trả lời về vấn đề này cô ta vẫn cố cắn răng trả lời
" P..phải ạ"
Cố Nhậm nhìn túi đồ mà trong lòng nở hoa, cô thật sự đã chọn đồ cho anh sao? biết như vậy anh sẽ theo mẹ đến trung tâm thương mại rồi.
" Hai cha con cứ ở đây, ta và Bạch Điểm xuống nấu chút thức ăn rồi cùng nhau ăn cơm"
" Con xin phép"
Cô ta vừa vào phòng bếp vừa suy nghĩ quả nhiên là anh đã có ý với Nhược Giang từ trước, cô ta cũng khá bất ngờ khi thấy họ còn có mối quan hệ tốt thế kia, nhất định cô ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
Ở ngoài phòng khách, Cố Thẩm nhìn con trai mình trước mặt, tuy đang thể hiện bộ dạng nghiêm túc đánh cờ nhưng tâm hồn thì đang bay đến nơi nào đó rồi, ông nhịn không được mà cười lên, mới có chọn đồ cho mà vui đến thế kia! đúng là không có tiền đồ.
" Có thời gian đưa con bé đến đây chơi"
" Vâng con biết rồi chỉ sợ cô ấy ngại thôi"
Đến giờ ăn trưa, Bạch Điểm đã vận dụng hết trình độ của mình để làm một món yêu thích của Cố Nhậm, lúc nhỏ cô ta để ý đến mỗi khi đến bữa ăn anh đều ăn hết món đó nên đã cố gắng học nấu ăn.
Cô ta nghĩ chắc anh sẽ ăn hết món cô ta nấu nhưng trái lại với suy nghĩ đó, anh gặp được một miếng liền không đụng đến miếng thứ hai, mặt cô ta giống như mèo bị dẫm phải đuôi vậy, rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy anh lại không hề có chút lay động.
Dùng bữa xong Bạch Điểm còn muốn nán lại thêm một chút nữa, cô ta cố tình ngồi gần Cố Nhậm nhưng một cái liếc mắt anh cũng chẳng để lên người cô ta.
Thấy bước vào phòng bếp cô ta liền đi theo sau lưng vào trong, Cố Thẩm thấy vậy cũng chẳng quan tâm đến cứ để con trai ông giải quyết. Cố Thẩm tuy biết đây là con gái của bạn nhưng ông vẫn không thích tình tình của con bé đó chút nào.
Anh biết Bạch Điểm vẫn đi sau lưng mình nên nhân tiện này nói chuyện với cô ta rõ ràng một chút.
" Cố Nhậm món hồi trưa là em nấu đấy! em là lần đầu nấu món này đấy không biết có vừa miệng anh không? hay để lần em làm.."
" Cô không mệt sao?"
" Anh đang quan tâm em sao! bản thân em không mệt, em sẽ cố gắng học thêm mấy món khác để nấu cho anh thưởng thức"
" Hình như cô đang hiểu lầm về câu hỏi của tôi rồi"
" Hiểu lầm? gì chứ "
" Tôi nói nguyên buổi sáng bày ra vẻ mặt này để lấy lòng cả nhà tôi, cô không mệt sao?"
" Anh..em không có"
" Tôi nói thẳng từ nhỏ cho tôi chỉ xem cô là em gái, nhưng bây giờ tôi lại thấy từ em gái này không phù hợp với cô rồi! cô nên biết điều một chút! bây giờ cô có thể về nhà rồi, ở đây chỉ làm tốn thời gian của tôi thôi"
Nghe đến đây Bạch Điểm không thể tỏ ra mình mềm yếu nữa mà trực tiếp hỏi thẳng Cố Nhậm
" Anh đang có ý con nhỏ Nhược Giang sao?"
" Liên quan đến cô sao?"
" Quả nhiên em đoán trúng rồi! được thôi! nếu em không có được anh thì cô ta đừng hòng"
" Cô tính làm gì?"
" Anh thông minh như vậy chắc biết em sẽ làm gì rồi! em về đây! tạm biệt tình yêu của em"
"Cô ta bị điên sao"
Có lẽ cô ta đi nhanh nên mới không nghe hai từ này, anh nghe cô ta nói vậy trong lòng cũng có chút sợ hãi, sợ cô ta sẽ làm tổn thương Ngược Giang. Suy nghĩ cách thì cũng chọn được cách tốt nhất là cho người âm thầm bảo vệ cô trước, nghĩ như vậy anh liền liên lạc bảo A Thành tìm vài người để bảo vệ cô.
Nhược Giang cùng hai người kia đi thêm vài cửa hàng và ghé vào tiệm dùng bữa mới trở về nhà của mình, ở ngoài ban công của nhà cô giờ đây giống như một vườn hoa được thu nhỏ lại vậy! cô đã mua rất nhiều loại hoa để trồng, đây cũng là sở thích hằng ngày của cô.
Nằm trên sô pha thêm một chút giai điệu của âm làm cho cả người cô đều thoải mái hẳn và cũng giúp cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
" Chào Bác Cố, chào anh Cố Nhậm"
" Ừm! hai người về rồi sao?"
Với sự hiện diện của cô ta Cố Nhậm chỉ gật đầu chào qua loa cho xong chuyện rồi tiếp tục ván cờ với ba của mình, thấy anh phớt lờ mình có chút chụt hẫng tay cầm chặt túi đồ.
" Đây tôi mua đồ cho ông đây, của con đây là của con chính tay Nhược Giang chọn cho đấy"
Nghe cái tên này cánh tay định đánh tiếp liền dừng lại, vẻ mặt không tin tưởng nhìn người mẹ đang cười tươi tắn trước mặt mình, Cố Thẩm cũng vừa mới biết Nhược Giang là ai! lúc vừa về Lưu Thi liền chạy đến bên ông mà kể hết toàn bộ cho ông nghe.
" Mẹ gặp Nhược Giang sao?"
" Ừm gặp ở trung tâm thương mại, con bé đi cùng với hai người bạn! nếu con không tin thì hỏi Bạch Điểm đi"
Dù không muốn trả lời về vấn đề này cô ta vẫn cố cắn răng trả lời
" P..phải ạ"
Cố Nhậm nhìn túi đồ mà trong lòng nở hoa, cô thật sự đã chọn đồ cho anh sao? biết như vậy anh sẽ theo mẹ đến trung tâm thương mại rồi.
" Hai cha con cứ ở đây, ta và Bạch Điểm xuống nấu chút thức ăn rồi cùng nhau ăn cơm"
" Con xin phép"
Cô ta vừa vào phòng bếp vừa suy nghĩ quả nhiên là anh đã có ý với Nhược Giang từ trước, cô ta cũng khá bất ngờ khi thấy họ còn có mối quan hệ tốt thế kia, nhất định cô ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
Ở ngoài phòng khách, Cố Thẩm nhìn con trai mình trước mặt, tuy đang thể hiện bộ dạng nghiêm túc đánh cờ nhưng tâm hồn thì đang bay đến nơi nào đó rồi, ông nhịn không được mà cười lên, mới có chọn đồ cho mà vui đến thế kia! đúng là không có tiền đồ.
" Có thời gian đưa con bé đến đây chơi"
" Vâng con biết rồi chỉ sợ cô ấy ngại thôi"
Đến giờ ăn trưa, Bạch Điểm đã vận dụng hết trình độ của mình để làm một món yêu thích của Cố Nhậm, lúc nhỏ cô ta để ý đến mỗi khi đến bữa ăn anh đều ăn hết món đó nên đã cố gắng học nấu ăn.
Cô ta nghĩ chắc anh sẽ ăn hết món cô ta nấu nhưng trái lại với suy nghĩ đó, anh gặp được một miếng liền không đụng đến miếng thứ hai, mặt cô ta giống như mèo bị dẫm phải đuôi vậy, rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy anh lại không hề có chút lay động.
Dùng bữa xong Bạch Điểm còn muốn nán lại thêm một chút nữa, cô ta cố tình ngồi gần Cố Nhậm nhưng một cái liếc mắt anh cũng chẳng để lên người cô ta.
Thấy bước vào phòng bếp cô ta liền đi theo sau lưng vào trong, Cố Thẩm thấy vậy cũng chẳng quan tâm đến cứ để con trai ông giải quyết. Cố Thẩm tuy biết đây là con gái của bạn nhưng ông vẫn không thích tình tình của con bé đó chút nào.
Anh biết Bạch Điểm vẫn đi sau lưng mình nên nhân tiện này nói chuyện với cô ta rõ ràng một chút.
" Cố Nhậm món hồi trưa là em nấu đấy! em là lần đầu nấu món này đấy không biết có vừa miệng anh không? hay để lần em làm.."
" Cô không mệt sao?"
" Anh đang quan tâm em sao! bản thân em không mệt, em sẽ cố gắng học thêm mấy món khác để nấu cho anh thưởng thức"
" Hình như cô đang hiểu lầm về câu hỏi của tôi rồi"
" Hiểu lầm? gì chứ "
" Tôi nói nguyên buổi sáng bày ra vẻ mặt này để lấy lòng cả nhà tôi, cô không mệt sao?"
" Anh..em không có"
" Tôi nói thẳng từ nhỏ cho tôi chỉ xem cô là em gái, nhưng bây giờ tôi lại thấy từ em gái này không phù hợp với cô rồi! cô nên biết điều một chút! bây giờ cô có thể về nhà rồi, ở đây chỉ làm tốn thời gian của tôi thôi"
Nghe đến đây Bạch Điểm không thể tỏ ra mình mềm yếu nữa mà trực tiếp hỏi thẳng Cố Nhậm
" Anh đang có ý con nhỏ Nhược Giang sao?"
" Liên quan đến cô sao?"
" Quả nhiên em đoán trúng rồi! được thôi! nếu em không có được anh thì cô ta đừng hòng"
" Cô tính làm gì?"
" Anh thông minh như vậy chắc biết em sẽ làm gì rồi! em về đây! tạm biệt tình yêu của em"
"Cô ta bị điên sao"
Có lẽ cô ta đi nhanh nên mới không nghe hai từ này, anh nghe cô ta nói vậy trong lòng cũng có chút sợ hãi, sợ cô ta sẽ làm tổn thương Ngược Giang. Suy nghĩ cách thì cũng chọn được cách tốt nhất là cho người âm thầm bảo vệ cô trước, nghĩ như vậy anh liền liên lạc bảo A Thành tìm vài người để bảo vệ cô.
Nhược Giang cùng hai người kia đi thêm vài cửa hàng và ghé vào tiệm dùng bữa mới trở về nhà của mình, ở ngoài ban công của nhà cô giờ đây giống như một vườn hoa được thu nhỏ lại vậy! cô đã mua rất nhiều loại hoa để trồng, đây cũng là sở thích hằng ngày của cô.
Nằm trên sô pha thêm một chút giai điệu của âm làm cho cả người cô đều thoải mái hẳn và cũng giúp cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.