Chương 12: Phản Đòn
Diep Son
31/07/2023
Sự xuất hiện của Lưu Thi và Bạch Điểm làm cho ba người bất ngờ một phen, nghe có người gọi mình Nhược Giang có chút tỉnh táo.
" Con đến đây lựa đồ sao?"
" Vâng, con chào bác"
" Chào phu nhân"
" Chào mọi người! bác bọn họ đều là nhân viên cấp dưới của con"
Hai người kia biết rõ đây mà mẹ của Cố Tổng và cũng bất ngờ khi bà có quen biết Nhược Giang.
" Nhược Giang con có thể giúp bác chọn đồ không?"
Câu nói này của Lưu Thi làm cho lửa giận của Bạch Điểm tăng lên vèo vèo, rõ ràng là đang đi chung với cô ta lại đi nhờ người khác chọn đồ, rõ đây là muốn làm mất mặt của cô ta mà.
Lưu Thi lại không suy nghĩ như cô ta, bà nghĩ nếu Nhược Giang là người chọn đồ cho Cố Nhậm thì con trai bà chịu mặc hơn thay vì bà mua nên muốn ngõ lời bảo cô giúp chọn.
Hai người kia thấy sự tinh ý của phu nhân liền ca tụng cô hết nấc, về sự việc được Cố Tổng đem về Nguyệt Đồng đã không thể giấu được đành nói lại hết cho Linh San nghe. Bây nhìn xem chẳng khác gì là mẹ chồng nàng dâu là mấy, còn nhìn lại người bên cạnh xem cố chen vào mà không được.
" Dạ như vậy hình như.."
" Phu nhân cậu ấy chọn đồ rất chuẩn đấy"
" Phải đấy! Nhược Giang em giúp phu nhân đi! a đột nhiên chị nhớ là chị cần phải mua thêm đồ ở cửa hàng kia rồi em ở đây lựa nha, Linh San sẽ đi chung với chị phải không?"
" A đúng rồi! bọn tớ đi trước đây! tạm biệt phu nhân"
Nhìn hai bạn chí cốt kia bỏ lại bản thân mình ở đây, chẳng phải bọn họ kéo cô lại đây mà sao lại bỏ đi như vậy chứ làm cho cô khóc không ra nước mắt.
" Nhược Giang sao này ta có thể gọi con là Giang Giang được chứ?"
" Dạ được ạ"
" À đúng rồi Bạch Điểm con tiếp tục lựa đồ của mình đi"
" Dạ"
Bạch Điểm đưa mắt cảnh cáo đến Nhược Giang, cô vẫn ghi hận mối thù khi còn ở phòng ăn, cách nói chuyện của cô ta cô cũng biết là đang cố tình lấy lòng rồi, như vậy bây giờ chính là thời cơ cô trả thù lại rồi sẽ khiến cô ta tức chết luôn.
Xưa nay tính tình cô rất hiền lành và giỏi chịu đựng nhưng đôi khi cô sẽ phản đòn lại, khi còn nhỏ vì chịu uất ức bị Tô Vương đổ thừa chuyện lặt vặt đến tối lúc ngủ cô liền đi đến phòng của cậu ta mà giáng một cú đấm lên đầu em trai mình rồi bỏ chạy, đơn nhiên vì ngủ say nên cậu ta không biết bản thân có đang mơ hay không.
Nhược Giang cố tình nhìn không thấy ánh mắt ấy mà trực tiếp lướt ngang người cô ta, cười nói vui vẻ với Lưu Thi. Quả nhiên hành động của cô đã làm chọc giận cô ta rồi.
"Bác muốn đồ cho nam hay nữ ạ?"
" Là mua cho Cố Nhậm con trai bác"
" Mua cho Cố Tổng sao?"
Giọng cô có chút lớn cố tình cho người bên kia nghe, cô ta nghe cuộc trò chuyện kia hận không thể xông tới giết chết cô ngay tại đây.
" Con thấy dáng người anh ấy rất hợp với màu đen vậy chúng ta lấy áo sơ mi này đi, còn áo thun này nữa"
" Thằng bé biết con chọn đồ cho nó chắc nó sẽ mặc đấy"
" Hả??"
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô Lưu Thi không nhịn được mà vươn tay véo má cô một cái, mỉm cười đầy ẩn ý với cô rồi tiếp tục lựa đồ.
" Bác con thấy anh Nhậm vẫn thích hợp với màu sáng hơn"
Cô ta nào chịu thua như vậy chứ, cố gắng lấy điểm từ Bạch Điểm nhưng có vẻ bà không quan tâm lắm.
" Ta thấy con cũng nên mua tặng cho bố của con đấy"
" Vâng ạ"
Lời nói này chẳng khác nào đang viện cớ đuổi cô ta đi chỗ khác chứ, sắc mặc của cô ta tối sầm đi. Sau khi thanh toán bà còn đem đồ tặng cho cô, mặc dù đã từ chối nhưng không thể thắng nổi lời bà nói được nên đành nhận lấy.
" Con còn đợi hai người bạn của con nữa nên không thể đi cùng bác được"
" Vậy đến khi nào con rãnh thì nhớ đến chỗ ta chơi đấy"
" Vâng ạ"
Bạch Điểm không thể nhìn nổi sự thân thiết này nữa, đầu cô ta vừa có một ý này liền lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện kia.
" Bác gái hay chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đi ạ! dạo này con có nấu được một món rất ngon, con muốn nấu cho gia đình bác thưởng thức"
" Vậy cũng được! Giang Giang nhớ giữ lời đấy! ta đi trước"
" Vâng tạm biệt bác"
Trước khi đi cô ta còn không quên nhếch mép với cô một cái nữa, xem đây là một sự chiến thắng của bản thân.
Cô cũng chẳng quan tâm đến cô ta vì khi nãy đã chọc tức cô ta, nhìn gương mặt âm u của cô ta mà lòng cô đầy thỏa mãn nhưng cũng có chút hơi đáng sợ, nếu không có Lưu Thi ở đây chắc cô ta đã bay lại bóp cổ cô rồi.
Nhìn quanh đây chẳng thấy bóng dáng của hai người kia đâu, cô lấy di động mình ra để gọi cho họ, khi biết chỗ họ đang ở liền cầm túi đồ bước đi chỗ họ, đến nơi nhất định sẽ hỏi tội bọn họ vì sao lại để cô một mình ở đó chứ.
" Con đến đây lựa đồ sao?"
" Vâng, con chào bác"
" Chào phu nhân"
" Chào mọi người! bác bọn họ đều là nhân viên cấp dưới của con"
Hai người kia biết rõ đây mà mẹ của Cố Tổng và cũng bất ngờ khi bà có quen biết Nhược Giang.
" Nhược Giang con có thể giúp bác chọn đồ không?"
Câu nói này của Lưu Thi làm cho lửa giận của Bạch Điểm tăng lên vèo vèo, rõ ràng là đang đi chung với cô ta lại đi nhờ người khác chọn đồ, rõ đây là muốn làm mất mặt của cô ta mà.
Lưu Thi lại không suy nghĩ như cô ta, bà nghĩ nếu Nhược Giang là người chọn đồ cho Cố Nhậm thì con trai bà chịu mặc hơn thay vì bà mua nên muốn ngõ lời bảo cô giúp chọn.
Hai người kia thấy sự tinh ý của phu nhân liền ca tụng cô hết nấc, về sự việc được Cố Tổng đem về Nguyệt Đồng đã không thể giấu được đành nói lại hết cho Linh San nghe. Bây nhìn xem chẳng khác gì là mẹ chồng nàng dâu là mấy, còn nhìn lại người bên cạnh xem cố chen vào mà không được.
" Dạ như vậy hình như.."
" Phu nhân cậu ấy chọn đồ rất chuẩn đấy"
" Phải đấy! Nhược Giang em giúp phu nhân đi! a đột nhiên chị nhớ là chị cần phải mua thêm đồ ở cửa hàng kia rồi em ở đây lựa nha, Linh San sẽ đi chung với chị phải không?"
" A đúng rồi! bọn tớ đi trước đây! tạm biệt phu nhân"
Nhìn hai bạn chí cốt kia bỏ lại bản thân mình ở đây, chẳng phải bọn họ kéo cô lại đây mà sao lại bỏ đi như vậy chứ làm cho cô khóc không ra nước mắt.
" Nhược Giang sao này ta có thể gọi con là Giang Giang được chứ?"
" Dạ được ạ"
" À đúng rồi Bạch Điểm con tiếp tục lựa đồ của mình đi"
" Dạ"
Bạch Điểm đưa mắt cảnh cáo đến Nhược Giang, cô vẫn ghi hận mối thù khi còn ở phòng ăn, cách nói chuyện của cô ta cô cũng biết là đang cố tình lấy lòng rồi, như vậy bây giờ chính là thời cơ cô trả thù lại rồi sẽ khiến cô ta tức chết luôn.
Xưa nay tính tình cô rất hiền lành và giỏi chịu đựng nhưng đôi khi cô sẽ phản đòn lại, khi còn nhỏ vì chịu uất ức bị Tô Vương đổ thừa chuyện lặt vặt đến tối lúc ngủ cô liền đi đến phòng của cậu ta mà giáng một cú đấm lên đầu em trai mình rồi bỏ chạy, đơn nhiên vì ngủ say nên cậu ta không biết bản thân có đang mơ hay không.
Nhược Giang cố tình nhìn không thấy ánh mắt ấy mà trực tiếp lướt ngang người cô ta, cười nói vui vẻ với Lưu Thi. Quả nhiên hành động của cô đã làm chọc giận cô ta rồi.
"Bác muốn đồ cho nam hay nữ ạ?"
" Là mua cho Cố Nhậm con trai bác"
" Mua cho Cố Tổng sao?"
Giọng cô có chút lớn cố tình cho người bên kia nghe, cô ta nghe cuộc trò chuyện kia hận không thể xông tới giết chết cô ngay tại đây.
" Con thấy dáng người anh ấy rất hợp với màu đen vậy chúng ta lấy áo sơ mi này đi, còn áo thun này nữa"
" Thằng bé biết con chọn đồ cho nó chắc nó sẽ mặc đấy"
" Hả??"
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô Lưu Thi không nhịn được mà vươn tay véo má cô một cái, mỉm cười đầy ẩn ý với cô rồi tiếp tục lựa đồ.
" Bác con thấy anh Nhậm vẫn thích hợp với màu sáng hơn"
Cô ta nào chịu thua như vậy chứ, cố gắng lấy điểm từ Bạch Điểm nhưng có vẻ bà không quan tâm lắm.
" Ta thấy con cũng nên mua tặng cho bố của con đấy"
" Vâng ạ"
Lời nói này chẳng khác nào đang viện cớ đuổi cô ta đi chỗ khác chứ, sắc mặc của cô ta tối sầm đi. Sau khi thanh toán bà còn đem đồ tặng cho cô, mặc dù đã từ chối nhưng không thể thắng nổi lời bà nói được nên đành nhận lấy.
" Con còn đợi hai người bạn của con nữa nên không thể đi cùng bác được"
" Vậy đến khi nào con rãnh thì nhớ đến chỗ ta chơi đấy"
" Vâng ạ"
Bạch Điểm không thể nhìn nổi sự thân thiết này nữa, đầu cô ta vừa có một ý này liền lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện kia.
" Bác gái hay chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đi ạ! dạo này con có nấu được một món rất ngon, con muốn nấu cho gia đình bác thưởng thức"
" Vậy cũng được! Giang Giang nhớ giữ lời đấy! ta đi trước"
" Vâng tạm biệt bác"
Trước khi đi cô ta còn không quên nhếch mép với cô một cái nữa, xem đây là một sự chiến thắng của bản thân.
Cô cũng chẳng quan tâm đến cô ta vì khi nãy đã chọc tức cô ta, nhìn gương mặt âm u của cô ta mà lòng cô đầy thỏa mãn nhưng cũng có chút hơi đáng sợ, nếu không có Lưu Thi ở đây chắc cô ta đã bay lại bóp cổ cô rồi.
Nhìn quanh đây chẳng thấy bóng dáng của hai người kia đâu, cô lấy di động mình ra để gọi cho họ, khi biết chỗ họ đang ở liền cầm túi đồ bước đi chỗ họ, đến nơi nhất định sẽ hỏi tội bọn họ vì sao lại để cô một mình ở đó chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.