Chương 38
Mặc Mi Mi
10/12/2022
Tần Lệ hơi sửng sốt.
Nhìn dáng vẻ của Giang Thịnh Ngự không giống như là đang nói đùa, ngay lúc này cô không biết nên phản ứng ra sao.
Anh ấy vậy mà thật sự thích cô?
Bộ dạng sững sờ của cô được Giang Thịnh Ngự thu vào trong mắt, anh nói tiếp: "Lệ Lệ, nếu như không phải sợ mang đến phiền phức cho em, anh rất muốn đứng ra thừa nhận, anh chính là "người đàn ông thần bí" kia.
Đáy mắt anh rất sâu, cứ như thế chăm chú nhìn cô, giống như là có thể hút cô vào trong đó. Tần Lệ ho nhẹ một cái, rời ánh mắt đi, chớp chớp lông mi che giấu một giây bối rối của mình.
Nếu như anh đứng ra thừa nhận, thì sẽ khiến biết bao người kinh ngạc chứ. Nói không chừng Weibo cũng tê liệt mất.
"Em đừng coi đây là gánh nặng. Anh có thể chậm rãi theo đuổi em, cho đến khi em...rung động."
Hệ thống: 【Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường nha.】
A, sao có thể.
Thích cô không phải rất bình thường sao?
Tình cảnh kiểu này cô đã gặp rất nhiều rồi, nội tâm sớm đã không chút gợn sóng.
Chẳng mấy chốc, Tần Lệ đã khôi phục lại như bình thường, nháy mắt với Giang Thịnh Ngự: "Vậy Giang sư huynh phải cố gắng lên nha."
"Được, có em cổ vũ, anh sẽ dốc hết sức mình."
Tần Lệ:...
Cô cổ vũ anh lúc nào chứ?
Ăn xong bữa khuya, Giang Thịnh Ngự đưa Tần Lệ trở về.
Trên đường về, Tần Lệ vẫn luôn nói chuyện phiếm với Giang Thịnh Ngự, nói từ cô giáo Tăng cho đến mấy người sư huynh sư tỷ, lại nói tới cả việc trước đây cùng nhau xem mấy bộ phim. Lời nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Từ đầu tới cuối, Giang Thịnh Ngự vẫn luôn giữ ý cười nhẹ trên môi. Lái xe đến dưới lầu, Tần Lệ chuẩn bị xuống xe.
Giang Thịnh Ngự gọi cô lại: "Lệ Lệ."
Tần Lệ quay đầu: "Ừm?"
"Em không cần căng thẳng."
Tần Lệ rất muốn nói mình không căng thẳng chút nào.
"Cứ coi anh là một người đàn ông bình thường đang theo đuổi em đi."
Nhưng mà anh chẳng bình thường tẹo nào, nếu anh là đàn ông bình thường thì những người đàn ông bình thường khác phải móc đâu ra tự tin bây giờ?
"...Được thôi."
"Lên đi. Ngủ ngon, Lệ Lệ."
Giọng nói của Giang Thịnh Ngự rất dịu dàng.
"Ngủ ngon."
**
Tần Lệ về đến nhà, Mễ Nghiên còn chưa trở lại.
Cô cởi áo khoác, ôm lấy gối ôm, cả người ngã trên ghế sofa, sững sờ nhìn trần nhà một lúc, cho tới khi Đỗ Huyên nhắn tin cho cô.
Đỗ Huyên: "Nhiệt độ vẫn còn rất cao."
Đỗ Huyên: "Trực tiếp hủy hot search sẽ càng khiến mọi người cảm thấy là có gì đó, cô tự đăng Weibo nói một chút đi."
Tần Lệ: "Được."
Trả lời xong, Tần Lệ ngồi dậy, hất tóc dính ở trên mặt ra đằng sau, bắt đầu soạn Weibo.
Mấy phút sau, trên Weibo của Tần Lệ xuất hiện một status mới: "Giả thôi, tôi với Vinh tổng chỉ có quan hệ hợp tác công việc và bạn bè bình thường, các bạn đoán lung tung như thế sẽ hại Vinh tổng không tìm được đối tượng đó, ai sẽ chịu trách nhiệm với Vinh tổng? Những doanh tiêu hào tung tin đồn không đúng sự thật về CEO và COO tập đoàn Tần Thị, mấy ngày này chờ bên pháp vụ của Tần thị liên hệ với các người đi. Ngoài ra, nhớ bỏ phiếu cho Kim Vi của chúng ta, ủng hộ cô ấy debut nhé!"
Đăng Weibo xong, Tần Lệ ngẫm nghĩ, lại lên Wechat tìm Đới Quận, nhắn tin cho anh ta.
Tần Lệ: "Người đàn ông cậu thích nhất thật sự thích tôi."
Đới Quận đã dần miễn cảm với câu nói này rồi, thậm chí còn có thể phụ họa thêm.
Đới Quận: "Đúng vậy nha, ai lại không thích Lệ tổng được chứ!"
Bất kể Lệ tổng của anh ta nói ai thích cô ấy, anh ta cũng sẽ không ngạc nhiên.
Tần Lệ cảm thấy Đới Quận không xem chuyện này là thật.
Tần Lệ: "Tôi nói thật."
Đới Quận: "Tôi đương nhiên biết là thật!"
Tần Lệ:...
Tần Lệ: "Cậu cút đi."
Đới Quận không biết chỗ nào lại khiến cho vị tổ tông này không vui rồi.
**
Ngày thứ hai đi làm, ở Tần thị khắp nơi đều có người thảo luận tin đồn và hot search.
"Lệ tỷ, chị sao vậy? Sao trông lại không có sức sống như thế?"
Hi Hi đưa ly cà phê cho Tần Lệ.
"Không ngủ ngon." Đang nói chuyện, Tần Lệ lại ngáp một cái, khóe mắt cũng nổi lên ánh nước lấp lánh.
Sáng nay Giang Thịnh Ngự mở ra thì thấy mai mắt của người nhỏ bên trong biến thành hai gạch đen mất rồi, dưới mắt thâm thâm giống như gấu trúc, khóe mắt còn có nước mắt.
(Tâm trạng hôm nay: Mất ngủ, không vui.)
Giang Thịnh Ngự chọc chọc cô chủ đáng thương. Là bởi vì lời thổ lộ của anh nên cô mất ngủ sao?
Đến thời gian họp, Tần Lệ sốc lại tinh thần đi họp. Buổi họp hôm nay cũng có người nhắc đến hot search tối qua, chỉ là không phải chuyện tốt gì.
"Lệ tổng, chuyện của cô với Vinh Hải sẽ gây ảnh hưởng tới nề nếp của công ty." Tiểu Hồng nói.
Bắt đầu rồi bắt đầu rồi. Tần Lệ biết kiểu gì mấy ông già cấp cao cũng sẽ giảng đạo lí với cô. Từ sau khi cư dân mạng đặt biệt hiệu cho mấy lão già này, trong lòng Tần Lệ, bọn họ đã không còn là X Tổng, X Tổng, X Tổng nữa mà là Tiểu Hồng, Câu Kỷ, Địa Trung Hải,...
Vinh Hải lên tiếng: "Mọi chuyện đều là hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng rồi."
Địa Trung Hải: "Lệ tổng, tác phong bình thường của cô vẫn nên thu liễm lại một chút, không thì tự nhiên sao lại khiến người ta hiểu lầm chứ."
"Đúng đó, không riêng gì lần này, mấy ngày trước cũng có một người đàn ông khác, tôi cũng nghe nói rồi."
"Xảy ra những chuyện này bảo người khác nhìn tập đoàn Tần thị của chúng ta như thế nào."
Ba ngày không giáo huấn, các vị cha già lại xuất hiện rồi. Ý tứ này rõ ràng là đang nói "không có lửa làm sao có khói", Đới Quận với Hi Hi nghe thấy đều tức giận. Vinh Hải cũng nhíu mày.
Tần Lệ chống cằm lười biếng, thỉnh thoảng lại lặng lẽ ngáp một cái, gương mặt tinh xảo kia chỉ to bằng bàn tay.
Đến tận lúc mấy lão già này nói xong, cô mới thả tay xuống ngồi thẳng lưng mở miệng, chậm rãi ung dung hỏi: "Các vị nói lâu như thế, rốt cuộc là tôi ngoại tình hay là bội tình bạc nghĩa?"
Địa Trung Hải: "Lệ tổng, chúng tôi biết chuyện kia là giả..."
Tần Lệ ngắt lời hắn: "À, đã biết là giả rồi thì sao lại ảnh hưởng tới nề nếp công ty chứ? Có phải nếu tôi là đàn ông, thì chuyện này chẳng coi là vấn đề gì, còn có thể tỏ ra tôi phong lưu phóng khoáng, chạm tay có thể bỏng không?"
Ánh mắt cô đảo qua mấy người kia, nói tiếp: "Lúc các ông từng người từng người một ăn vụng sau lưng vợ mình sao lại không nghĩ sẽ ảnh hưởng tới nề nếp của công ty?"
"Tần Lệ cô đừng có nói bậy!"
Sau khi trải qua đoạn thời gian giả vờ hoà bình ghi hình chương trình kia thì trong phòng hội nghị cấp cao của Tập đoàn Tần thị cuối cùng cũng khôi phục lại mùi thuốc súng như bình thường, lại bắt đầu chỉ mặt gọi tên rồi.
"Tôi nói sai gì nào? Bằng không nhân lúc bây giờ cửa đang đóng, chúng ta trao đổi chút, xem xem các chú rốt cục là có hay không."
Loại chuyện như thế này trong lòng mọi người đều biết rõ, đem ra bàn luận cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tức khắc, mấy ông già đều sợ hãi, trong lòng thầm mắng Tần Lệ là cái đồ không biết phép tắc, chuyện gì cũng đem ra nói được.
Địa Trung Hải lại tới hòa giải: "Vấn đề đời sống không thích hợp nói trong cuộc họp đâu."
Tần Lệ hỏi ngược lại: "Thế vấn đề đời sống cá nhân của tôi thì thích hợp nói trong cuộc họp à?"
Đám người không phản bác được.
Tần Lệ che môi tao nhã ngáp một cái, đứng lên nói: "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi. Mọi người nếu hiếu kỳ cuộc sống riêng tư của tôi, lần sau chúng ta mở một cuộc họp bàn riêng vấn đề này, chia sẻ đời sống cá nhân của nhau."
Những người khác:...
Cmn ai hiếu kỳ đời sống cá nhân của cô chứ!
Sau khi tan họp, mọi người tự mình rời đi. Tần Thần Vũ gọi Vinh Hải lại.
Lúc này, những người trong phòng họp đã rời đi hết rồi, chỉ còn hai người bọn họ.
"Tiểu Tần tổng còn có chuyện gì sao?"
Từ trước khi Tần Lệ đi quay , Vinh Hải nói Tần Thần Vũ một trận, hai người vẫn luôn ở thế bằng mặt không bằng lòng, cũng chẳng qua lại gì với nhau.
Tần Thần Vũ nhìn Vinh Hải, chế giễu: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu lại dung túng Tần Lệ như thế rồi."
"Tiểu Tần tổng muốn nói cái gì?"
"Tin đồn không nhất định sẽ đều là giả, chí ít, cậu thích Tần Lệ nhỉ?" Tần Thần Vũ đi đến trước mặt Vinh Hải.
Vinh Hải nhíu mày, ánh mắt sâu xa.
Xem phản ứng của hắn ta, Tần Thần Vũ càng thêm vững tin.
Anh ta khinh miệt nói: "Cho nên cậu mới chuyện gì cũng nghe theo cô ta, giúp đỡ cô ta như thế. Nói không chừng...cậu sớm đã quỳ gục dưới váy Tần Lệ rồi."
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, Vinh Hải đã tung một quyền đấm vào mặt anh ta.
Tần Thần Vũ không kịp phòng bị, ngã xuống bàn hội nghị.
Ánh mắt Vinh Hải nhìn anh ta lạnh như băng, giọng nói chứa sự cảnh cáo: "Tần Thần Vũ, đó là em gái của cậu. Hi vọng cậu tôn trọng cô ấy một chút."
Tần Thần Vũ không ngờ người nhã nhặn như Vinh Hải sẽ động thủ, sửng sốt mất một lúc mới đứng lên, muốn đánh trả.
Anh ta lớn bằng tần này rồi còn chưa bị ai đánh như thế bao giờ đâu, tức không chịu nổi.
Vinh Hải ngăn nắm đấm của anh ta lại, Tần Thần Vũ túm chặt cổ áo hắn ta.
Có người nghe thấy tiếng động rất lớn truyền đến từ phòng họp, qua nhìn xem, kết quả là nhìn thấy tiểu Tần tổng ngày thường vẫn luôn tao nhã và Vinh tổng ôn hòa lịch sự thế mà lại đang đánh nhau. Đây không phải điều cô ta nên nhìn thấy.
Cô ta giật nảy mình, ước gì bản thân chưa từng qua đây, xoay người đi luôn.
Lúc này Vinh Hải với Tần Thần Vũ mới ngừng lại, buông đối phương ra. Bộ vest thủ công hai người đang mặc đều xuất hiện nếp nhăn.
Vinh Hải vừa chỉnh lại cái cà vạt xiêu vẹo của mình vừa nói: "Mở mắt ra mà đối diện với hiện thực đi, cô ấy mạnh hơn cậu nhiều."
Sắc mặt của Tần Thần Vũ rất kém.
"Nếu như chủ tịch nhìn thấy bộ dạng này của cậu, ông ấy nhất định sẽ rất thất vọng." Dứt lời, Vinh Hải rời đi luôn.
Mặc dù nhân viên chính mắt trông thấy cảnh bọn họ đánh nhau đã quyết định giữ kín chuyện này cho tới tận lúc chết, nhưng lúc sau vẫn có vài người nhìn thấy Vinh Hải và Tần Thần Vũ một trước một sau từ trong phòng họp đi ra, sắc mặt người này so với người kia càng lạnh, nhất là khóe miệng Tần Thần Vũ còn có chút máu ứ đọng.
Về sau có người lặng lẽ truyền ra, Vinh Hải và Tần Thần Vũ đánh nhau trong phòng họp.
Nhưng mà số người tin tưởng không nhiều.
Hai người này đều không giống kiểu người sẽ đánh nhau, hơn nữa Vinh tổng của bọn họ lịch sự như thế, sao có thể chứ.
Tin đồn này thông qua Hi Hi truyền đến tai Tần Lệ.
Tần Lệ ở trong phòng nghỉ ngủ bù, còn hoài nghi mình nghe lầm rồi.
Tần Thần Vũ với Vinh Hải đánh nhau?
"Nghe nói mặt tiểu Tần tổng còn bị thương, em cũng không biết là thật hay giả." Hi Hi nói.
Tần Lệ: "Chuyện kích động lòng người như thế, tất nhiên chị phải đích thân xác nhận một chút."
Cô gửi tin nhắn cho Tần Thần Vũ.
Tần Lệ: "Anh trai yêu dấu của tôi, nghe nói mặt anh bị thương, thật hay giả thế?"
Quần chúng ăn dưa Đới Quận cùng Hi Hi:...
Đây là giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, chị như thế thật sự sẽ không bị đánh sao?
Không đợi được câu trả lời của Tần Thần Vũ, Tần Lệ quyết định tự mình đến phòng làm việc của anh ta xác nhận lại, kết quả người trong phòng làm việc của Tần Thần Vũ nói anh ta rời đi rồi.
"Xem ra chắc là đúng rồi."
Đới Quận và Hi Hi cùng đi với cô: "Hăng hái thế này thật sự ổn sao?"
Trên đường về phòng làm việc, Tần Lệ đúng lúc gặp được Vinh Hải.
"Lệ tổng."
Vinh Hải vẫn là dáng vẻ ôn hòa như thường, bộ vest mặc trên người phẳng phiu vuông vức, không nhìn ra chút vết tích đánh nhau nào.
Khi Tần Lệ định thu hồi ánh mắt dò xét hắn, vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay hắn đỏ một mảng.
"Cho nên hai người thật sự đánh nhau à?" Cô hỏi.
Vinh Hải nương theo ánh mắt của cô, nhìn lại mu bàn tay mình, cũng không phủ nhận.
Hắn thế mà lại đánh nhau với Tần Thần Vũ. Tần Lệ kinh ngạc: "Tại sao?"
Vinh Hải hời hợt nói: "Chỉ là chút chuyện giữa những người đàn ông với nhau."
Thấy hắn không muốn đề cập đến, Tần Lệ cũng không hỏi tiếp, chỉ căn dặn: "Nhớ xoa dầu thuốc."
Vinh Hải nở nụ cười: "Được."
**
Buổi tối về nhà, Tần Lệ nhìn thấy Mễ Nghiên trở về rồi, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
"Sao cậu lại qua đêm ở ngoài không về nữa rồi?"
Nhìn thấy ánh mắt của Mễ Nghiên có chút úp mở, cô hỏi: "Không phải cậu lại ở bên tên nhóc nhà họ Tạ đó rồi chứ?"
Mễ Nghiên nhẹ gật đầu.
Tần Lệ nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, còn rất...kịch liệt.
"Tên nhóc đó quyến rũ tớ! Tớ nhất thời không kìm lòng nổi."
Tối qua Mễ Nghiên gặp Tạ Trạch Minh ở Wells, giằng co qua lại cuối cùng biến thành không thể khống chế, sau đó đi khách sạn.
Sáng nay cô vốn dĩ muốn lặp lại chiêu cũ chạy đi, nhưng ai mà biết Tạ Trạch Minh đã sớm đoán được, lúc cô ngồi dậy cậu ta đột nhiên mở mắt, kéo cô quay trở về, còn cố ý dùng giọng điệu trêu ghẹo thì thầm bên tai cô: "Xem ra chị Nghiên còn chưa đủ mệt mỏi."
Sau đó bọn họ lại ở trên giường trải qua mất nửa buổi sáng, cô mệt đến mức trực tiếp ngủ thiếp đi.
Không thể không nói, thể lực của người trẻ tuổi tốt thật.
"Cho nên bây giờ cậu dự định thử tiếp nhận cậu ta?" Tần Lệ hỏi.
Thực ra trong lòng Mễ Nghiên rất loạn: "Nhưng mà có nhỏ quá không?"
"Cũng kém cậu 4 tuổi."
"Để tớ suy nghĩ lại đã. Tớ còn chưa định đính hôn kết hôn gì đó."
**
Tối thứ bảy là đêm chung kết để Kim Vi debut.
Tần Lệ, Phạm Khê và Đỗ Huyên cùng tới hiện trường để xem.
Bất tri bất giác, Kim Vi đã thu được rất nhiều fan hâm mộ, từ ngoài trường quay đến bên trong khán đài đều có rất nhiều người giơ đèn led và băng rôn của cô ấy.
Sự xuất hiện của Tần Lệ đưa đến một trận rối loạn. Có vài người là đặc biệt đến để gặp Tần Lệ.
Hôm nay trong vòng bạn bè và trên Weibo Tần Lệ đều chia sẻ đường link bỏ phiếu, kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho Kim Vi, cũng phát không ít lì xì, giống như là phụ huynh kéo phiếu khắp nơi cho con mình tham gia cuộc thi đọc diễn cảm hay cuộc thi biểu diễn tranh tài gì đó, lo muốn bể tim.
Đêm chung kết là phát sóng trực tiếp tại hiện trường, bầu không khí rất náo nhiệt.
Có thể được ở lại đến bây giờ đều là những người có thực lực và nhân khí tương đối cao, các màn biểu diễn đều rất mãn nhãn.
Lúc tổ của Kim Vi biểu diễn, máy quay còn cố ý lia đến Tần Lệ.
Tần Lệ mở băng rôn tiếp ứng chuẩn bị từ trước ra, Đỗ Huyên và Phạm Khê cũng có, một trái một phải, vô cùng bắt mắt.
"Tần thị đúng là không có gì ngoài tiền, đến băng rôn cũng phải to gấp mấy lần của người khác."
"Này rõ ràng là câu đối mà! Cái mà người phụ nữ xấu xa nâng ở giữa chính là hoành phi."
"Tôi biết tỏng người phụ nữ xấu xa đó đang nghĩ gì rồi: "Bà đây lại thắng.""
Bình luận trực tiếp chạy trên màn hình đều là những lời nói kiểu này.
Chờ tất cả các tiết mục biểu diễn xong, phân đoạn kéo phiếu kết thúc, hết thời gian bỏ phiếu, nhân viên bắt đầu kiểm phiếu.
Cũng không lâu lắm, MC đã cầm trong tay kết quả cuối cùng, bắt đầu công bố.
Tất cả có chín suất debut, bắt đầu công bố từ vị trí thứ tám.
Lúc công bố đến vị trí thứ nhất và thứ hai, MC để Kim Vi và một cô gái khác cùng đứng dậy. Vị trí Center (C vị) thuộc về một trong hai người bọn họ.
"Tôi căng thẳng muốn chết." Phạm Khê nhỏ giọng nói.
Tần Lệ trấn an: "Yên tâm, cô ấy có thể mà."
Ống kính trực tiếp quay đến Tần Lệ, chính là dáng vẻ ung dung tao nhã, nắm chắc thắng lợi trong tay.
Người xem tự động ghép chữ trên phần bình luận cho cô.
"Bà đây lợi hại nhất."
"Nghệ nhân của bà đây cũng là lợi hại nhất."
Hệ thống: 【Rõ ràng là cô cũng rất căng thẳng.】
Sau khi kéo đủ hứng thú của mọi người, MC rốt cục cũng tuyên bố kết quả cuối cùng.
Kim Vi debut với C vị.
Cô ấy kích động rơi nước mắt, cầm micro nghẹn ngào, sau đó mới khống chế được cảm xúc của mình phát biểu cảm nghĩ.
Cô ấy nói về khoảng thời gian mình đã trải qua này, cảm ơn sự đồng hành của fan hâm mộ và sự ủng hộ của bố mẹ.
"Ngoài việc cảm ơn bố mẹ của tôi, và sự ủng hộ của fan hâm mộ, tôi còn muốn cảm ơn một người, đó chính là sếp của tôi, Tần Lệ."
Tần Lệ không nghĩ tới trong lời phát biểu cảm nghĩ của Kim Vi còn có cả mình.
Kim Vi nói tiếp: "Tôi và Phạm Khê có thể quen biết Tần Lệ hoàn toàn là ngẫu nhiên, khi đó cô ấy dùng tên Tần Lực, từ "lực" trong "lực lượng", chúng tôi căn bản không biết cô ấy là ai, còn tưởng cô ấy cũng là người mới. Chúng tôi có thể gặp được cô ấy là chuyện vô cùng vô cùng may mắn, nếu như không có cô ấy, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang là diễn viên quần chúng. Lúc cô ấy ký với tôi, thật ra tôi rất lo lắng, sợ mình không đáng, thật may, tôi đã không phụ tấm lòng của cô ấy. Cô ấy là người có thể mang đến sức mạnh cho người khác, giống như một tia sáng chiếu rọi cuộc đời tôi, sau này, tôi cũng sẽ vì cô ấy mà vượt mọi chông gai, đạp gió rẽ sóng."
Cho đến tận lúc Đỗ Huyên đưa khăn giấy cho cô, Tần Lệ mới ý thức được hốc mắt của mình đã ướt.
"Đang yên đang lành tự nhiên nói mấy lời sến súa gì đâu."
Ngữ khí của cô rất bất mãn, "Cô làm người đại diện, phải dạy cô ấy trong bài phát biểu nên nói cái gì càng tốt cho cô ấy chứ."
Đỗ Huyên nói: "Chân thành là tốt nhất."
Nhìn thấy có ống kính quay đến mình, Tần Lệ lập tức cúi đầu, muốn che giấu tâm trạng của mình.
Cô rũ mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, cô tranh thủ thời gian dùng khăn giấy lau đi.
Dân mạng nhìn thấy trong phát sóng trực tiếp Tần Lệ mắt đen môi đỏ đang cúi đầu, một sợi sợi tóc rủ xuống, đôi mắt phong tình phiếm hồng xen chút yếu đuối đáng thương, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt lấp lánh chưa rơi xuống.
Hoa lê đái vũ.
"Oaaaa, người phụ nữ xấu xa kia thế mà bị cảm động rồi."
"Người phụ nữ mạnh mẽ rơi lệ, đúng là trí mạng."
"Huhuhu cảm giác bảo hộ và thưởng thức kiểu con gái như thế này cũng quá tốt rồi."
Phạm Khê đứng bên cạnh cũng khóc, đầu tiên là vui thay cho Kim Vi, sau là bị lời nói của Kim Vi làm cảm động. Cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Kim Vi đã làm được, cô ấy hi vọng mình cũng làm được. Cô ấy sẽ càng cố gắng hơn nữa.
Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, đám người Tần Lệ ở phía sau khán đài gặp được Kim Vi.
Tần Lệ trêu chọc nói: "Lần sau muốn nói những lời sến sẩm như thế, nhớ báo trước với tôi một câu, để tôi còn chuẩn bị tốt tâm lý."
Đôi mắt Kim Vi vẫn còn đỏ, ngượng ngùng khi gặp Tần Lệ. Những lời sến sẩm kia lúc bình thường chắc chắn là cô ấy không nói ra được, nhưng hoà vào bầu không khí lúc đó, cô ấy đã nói ra rất tự nhiên.
"Đúng rồi, vẫn còn một tin tốt muốn báo cho cô, đã định ngày ra rạp rồi, vào lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2."
chính là bộ phim điện ảnh mà Phạm Khê diễn nữ hai, Kim Vi diễn nữ ba, cũng là bộ phim giúp Tần Lệ quen biết hai người họ.
Kim Vi vui mừng: "Hi vọng vé có thể bán chạy!"
**
Sau khi show tuyển chọn kết thúc thì cũng tới gần cửa ải cuối năm.
Trong công ty mỗi ngày đều có các loại hội nghị tổng kết, Tần Lệ bận tới quay vòng vòng.
Bố mẹ Mễ Nghiên vẫn là thương con gái diệu của mình, sau khi căng thẳng nhiều ngày với Mễ Nghiên như thế thì quyết định không ép cô đính hôn nữa, mọi chuyện đều nghe theo mong muốn của cô. Cuối cùng Mễ Nghiên cũng kết thúc chuỗi ngày rời nhà đi bụi, trở về nhà.
Mấy ngày trước Tần Lệ đã cho Đới Quận và Hi Hi nghỉ phép để bọn họ về nhà, cũng cho dì giúp việc nghỉ phép luôn.
Theo dòng người qua lại về nhà đón Tết, thành phố B cũng dần vắng vẻ đi.
Trước giờ Tần gia không có truyền thống ăn cơm tất niên đêm 30 Tết, bình thường đều là việc ai nấy làm, năm nay Tần Hồng còn nằm đó, đại khái trong suốt thời gian đón Tết, Tần Thần Vũ, Tần Lệ và Tần Thăng Dương đều sẽ không gặp mặt nhau.
Ngày ba mươi tết này, không ai quấy rầy, Tần Lệ vừa lúc có thể làm nhiệm vụ. Buổi sáng cô xem phim điện ảnh đề tài lịch sử trong và ngoài nước, buổi tối video call với Tần Đào.
Trong video, Tần Đào đang ở cùng mấy du học sinh, cách trang trí của gian phòng tràn ngập không khí Tết, rất náo nhiệt.
"Chị, giao thừa vui vẻ."
"Giao thừa vui vẻ, chăm sóc bản thân cho tốt."
Sau khi video call với Tần Đào xong, Tần Lệ khui chai rượu vang, làm tổ trên sofa vừa mở Tivi chuẩn bị xem chương trình cuối năm, vừa lướt điện thoại di động.
Vòng bạn bè đêm nay rất náo nhiệt.
Hi Hi đăng ảnh chụp bữa cơm tất niên, Đới Quận đăng video chơi mạt chược, Kim Vi đăng ảnh chụp chung với người nhà, Phạm Khê đăng ảnh sủi cảo mình gói. Tần Thăng Dương lại có chút khác với mọi người.
Nhìn thấy đêm 30 Tết Tần Thăng Dương vẫn ở quán ăn đêm làm tiểu vương tử, Tần Lệ yên tâm rồi.
Vẫn còn có người giống với cô.
**
Sáng nay Giang Thịnh Ngự xem cảm thấy không đúng lắm.
Mấy ngày trước nhiệm vụ vẫn luôn không có tiến độ hôm nay lại hoạt động. Thời gian một ngày, tìm hiểu phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước đã tiến hành đến 32%.
Đến tối, anh nhìn thấy tâm trạng bình thường mọi ngày của cô chủ có sự thay đổi.
(Tâm trạng hôm nay: Có chút cô đơn.)
Hôm nay trên tay của người nhỏ trong trò chơi có thêm một chai rượu, phối hợp với tâm trạng mọi ngày để xem thì nhìn hơi đáng thương.
Cô ấy đang uống rượu một mình sao?
Giang Thịnh Ngự nhớ tới đêm cô giáo Tăng đón sinh nhật, tâm trạng của cô là: "Ở cùng với rất nhiều người, có chút vui vẻ."
Lúc ấy anh đã cảm thấy tâm trạng này lộ ra cả sự cô đơn.
Bây giờ nhớ lại, anh lại cảm thấy đau lòng.
Muốn ở bên cạnh cô.
Giang Thịnh Ngự mở Wechat. Tài khoản được ghim trên đầu phần trò chuyện của anh là của Tần Lệ.
Không tới mấy phút sau, Tần Lệ ở bên kia trông thấy giữa một đống tin nhắn chúc phúc của mọi người có tin nhắn Giang Thịnh Ngự gửi tới.
Giang Thịnh Ngự: "Giao thừa vui vẻ, Lệ Lệ."
Tần Lệ trả lời: "Giao thừa vui vẻ, Giang sư huynh."
Giang Thịnh Ngự: "Em có rảnh không?"
Tần Lệ: "Sao thế?"
Giang Thịnh Ngự: " Một mình anh ở thành phố B đón tết, muốn hẹn mấy người bạn."
Tần Lệ không ngờ Giang Thịnh Ngự vậy mà lại đón tết một mình.
Lúc này phần lớn mọi người đều đang ở với người nhà, hẳn là rất khó hẹn.
Tần Lệ: "Vậy anh đã hẹn được chưa?"
Lúc nhận được tin nhắn này Giang Thịnh Ngự vừa mới rời khỏi biệt thự náo nhiệt sau lưng. Anh cầm điện thoại, ánh sáng từ điện thoại phát ra phác hoạ khuôn mặt anh.
Giang Thịnh Ngự: "Vẫn chưa, cho nên muốn hỏi em xem."
Giang Thịnh Ngự: "Đừng lo lắng, đêm nay không tỏ tình với em đâu, chỉ cùng nhau đi chơi thôi, muộn chút có thể đi xem phim."
Nhìn dáng vẻ của Giang Thịnh Ngự không giống như là đang nói đùa, ngay lúc này cô không biết nên phản ứng ra sao.
Anh ấy vậy mà thật sự thích cô?
Bộ dạng sững sờ của cô được Giang Thịnh Ngự thu vào trong mắt, anh nói tiếp: "Lệ Lệ, nếu như không phải sợ mang đến phiền phức cho em, anh rất muốn đứng ra thừa nhận, anh chính là "người đàn ông thần bí" kia.
Đáy mắt anh rất sâu, cứ như thế chăm chú nhìn cô, giống như là có thể hút cô vào trong đó. Tần Lệ ho nhẹ một cái, rời ánh mắt đi, chớp chớp lông mi che giấu một giây bối rối của mình.
Nếu như anh đứng ra thừa nhận, thì sẽ khiến biết bao người kinh ngạc chứ. Nói không chừng Weibo cũng tê liệt mất.
"Em đừng coi đây là gánh nặng. Anh có thể chậm rãi theo đuổi em, cho đến khi em...rung động."
Hệ thống: 【Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường nha.】
A, sao có thể.
Thích cô không phải rất bình thường sao?
Tình cảnh kiểu này cô đã gặp rất nhiều rồi, nội tâm sớm đã không chút gợn sóng.
Chẳng mấy chốc, Tần Lệ đã khôi phục lại như bình thường, nháy mắt với Giang Thịnh Ngự: "Vậy Giang sư huynh phải cố gắng lên nha."
"Được, có em cổ vũ, anh sẽ dốc hết sức mình."
Tần Lệ:...
Cô cổ vũ anh lúc nào chứ?
Ăn xong bữa khuya, Giang Thịnh Ngự đưa Tần Lệ trở về.
Trên đường về, Tần Lệ vẫn luôn nói chuyện phiếm với Giang Thịnh Ngự, nói từ cô giáo Tăng cho đến mấy người sư huynh sư tỷ, lại nói tới cả việc trước đây cùng nhau xem mấy bộ phim. Lời nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Từ đầu tới cuối, Giang Thịnh Ngự vẫn luôn giữ ý cười nhẹ trên môi. Lái xe đến dưới lầu, Tần Lệ chuẩn bị xuống xe.
Giang Thịnh Ngự gọi cô lại: "Lệ Lệ."
Tần Lệ quay đầu: "Ừm?"
"Em không cần căng thẳng."
Tần Lệ rất muốn nói mình không căng thẳng chút nào.
"Cứ coi anh là một người đàn ông bình thường đang theo đuổi em đi."
Nhưng mà anh chẳng bình thường tẹo nào, nếu anh là đàn ông bình thường thì những người đàn ông bình thường khác phải móc đâu ra tự tin bây giờ?
"...Được thôi."
"Lên đi. Ngủ ngon, Lệ Lệ."
Giọng nói của Giang Thịnh Ngự rất dịu dàng.
"Ngủ ngon."
**
Tần Lệ về đến nhà, Mễ Nghiên còn chưa trở lại.
Cô cởi áo khoác, ôm lấy gối ôm, cả người ngã trên ghế sofa, sững sờ nhìn trần nhà một lúc, cho tới khi Đỗ Huyên nhắn tin cho cô.
Đỗ Huyên: "Nhiệt độ vẫn còn rất cao."
Đỗ Huyên: "Trực tiếp hủy hot search sẽ càng khiến mọi người cảm thấy là có gì đó, cô tự đăng Weibo nói một chút đi."
Tần Lệ: "Được."
Trả lời xong, Tần Lệ ngồi dậy, hất tóc dính ở trên mặt ra đằng sau, bắt đầu soạn Weibo.
Mấy phút sau, trên Weibo của Tần Lệ xuất hiện một status mới: "Giả thôi, tôi với Vinh tổng chỉ có quan hệ hợp tác công việc và bạn bè bình thường, các bạn đoán lung tung như thế sẽ hại Vinh tổng không tìm được đối tượng đó, ai sẽ chịu trách nhiệm với Vinh tổng? Những doanh tiêu hào tung tin đồn không đúng sự thật về CEO và COO tập đoàn Tần Thị, mấy ngày này chờ bên pháp vụ của Tần thị liên hệ với các người đi. Ngoài ra, nhớ bỏ phiếu cho Kim Vi của chúng ta, ủng hộ cô ấy debut nhé!"
Đăng Weibo xong, Tần Lệ ngẫm nghĩ, lại lên Wechat tìm Đới Quận, nhắn tin cho anh ta.
Tần Lệ: "Người đàn ông cậu thích nhất thật sự thích tôi."
Đới Quận đã dần miễn cảm với câu nói này rồi, thậm chí còn có thể phụ họa thêm.
Đới Quận: "Đúng vậy nha, ai lại không thích Lệ tổng được chứ!"
Bất kể Lệ tổng của anh ta nói ai thích cô ấy, anh ta cũng sẽ không ngạc nhiên.
Tần Lệ cảm thấy Đới Quận không xem chuyện này là thật.
Tần Lệ: "Tôi nói thật."
Đới Quận: "Tôi đương nhiên biết là thật!"
Tần Lệ:...
Tần Lệ: "Cậu cút đi."
Đới Quận không biết chỗ nào lại khiến cho vị tổ tông này không vui rồi.
**
Ngày thứ hai đi làm, ở Tần thị khắp nơi đều có người thảo luận tin đồn và hot search.
"Lệ tỷ, chị sao vậy? Sao trông lại không có sức sống như thế?"
Hi Hi đưa ly cà phê cho Tần Lệ.
"Không ngủ ngon." Đang nói chuyện, Tần Lệ lại ngáp một cái, khóe mắt cũng nổi lên ánh nước lấp lánh.
Sáng nay Giang Thịnh Ngự mở ra thì thấy mai mắt của người nhỏ bên trong biến thành hai gạch đen mất rồi, dưới mắt thâm thâm giống như gấu trúc, khóe mắt còn có nước mắt.
(Tâm trạng hôm nay: Mất ngủ, không vui.)
Giang Thịnh Ngự chọc chọc cô chủ đáng thương. Là bởi vì lời thổ lộ của anh nên cô mất ngủ sao?
Đến thời gian họp, Tần Lệ sốc lại tinh thần đi họp. Buổi họp hôm nay cũng có người nhắc đến hot search tối qua, chỉ là không phải chuyện tốt gì.
"Lệ tổng, chuyện của cô với Vinh Hải sẽ gây ảnh hưởng tới nề nếp của công ty." Tiểu Hồng nói.
Bắt đầu rồi bắt đầu rồi. Tần Lệ biết kiểu gì mấy ông già cấp cao cũng sẽ giảng đạo lí với cô. Từ sau khi cư dân mạng đặt biệt hiệu cho mấy lão già này, trong lòng Tần Lệ, bọn họ đã không còn là X Tổng, X Tổng, X Tổng nữa mà là Tiểu Hồng, Câu Kỷ, Địa Trung Hải,...
Vinh Hải lên tiếng: "Mọi chuyện đều là hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng rồi."
Địa Trung Hải: "Lệ tổng, tác phong bình thường của cô vẫn nên thu liễm lại một chút, không thì tự nhiên sao lại khiến người ta hiểu lầm chứ."
"Đúng đó, không riêng gì lần này, mấy ngày trước cũng có một người đàn ông khác, tôi cũng nghe nói rồi."
"Xảy ra những chuyện này bảo người khác nhìn tập đoàn Tần thị của chúng ta như thế nào."
Ba ngày không giáo huấn, các vị cha già lại xuất hiện rồi. Ý tứ này rõ ràng là đang nói "không có lửa làm sao có khói", Đới Quận với Hi Hi nghe thấy đều tức giận. Vinh Hải cũng nhíu mày.
Tần Lệ chống cằm lười biếng, thỉnh thoảng lại lặng lẽ ngáp một cái, gương mặt tinh xảo kia chỉ to bằng bàn tay.
Đến tận lúc mấy lão già này nói xong, cô mới thả tay xuống ngồi thẳng lưng mở miệng, chậm rãi ung dung hỏi: "Các vị nói lâu như thế, rốt cuộc là tôi ngoại tình hay là bội tình bạc nghĩa?"
Địa Trung Hải: "Lệ tổng, chúng tôi biết chuyện kia là giả..."
Tần Lệ ngắt lời hắn: "À, đã biết là giả rồi thì sao lại ảnh hưởng tới nề nếp công ty chứ? Có phải nếu tôi là đàn ông, thì chuyện này chẳng coi là vấn đề gì, còn có thể tỏ ra tôi phong lưu phóng khoáng, chạm tay có thể bỏng không?"
Ánh mắt cô đảo qua mấy người kia, nói tiếp: "Lúc các ông từng người từng người một ăn vụng sau lưng vợ mình sao lại không nghĩ sẽ ảnh hưởng tới nề nếp của công ty?"
"Tần Lệ cô đừng có nói bậy!"
Sau khi trải qua đoạn thời gian giả vờ hoà bình ghi hình chương trình kia thì trong phòng hội nghị cấp cao của Tập đoàn Tần thị cuối cùng cũng khôi phục lại mùi thuốc súng như bình thường, lại bắt đầu chỉ mặt gọi tên rồi.
"Tôi nói sai gì nào? Bằng không nhân lúc bây giờ cửa đang đóng, chúng ta trao đổi chút, xem xem các chú rốt cục là có hay không."
Loại chuyện như thế này trong lòng mọi người đều biết rõ, đem ra bàn luận cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tức khắc, mấy ông già đều sợ hãi, trong lòng thầm mắng Tần Lệ là cái đồ không biết phép tắc, chuyện gì cũng đem ra nói được.
Địa Trung Hải lại tới hòa giải: "Vấn đề đời sống không thích hợp nói trong cuộc họp đâu."
Tần Lệ hỏi ngược lại: "Thế vấn đề đời sống cá nhân của tôi thì thích hợp nói trong cuộc họp à?"
Đám người không phản bác được.
Tần Lệ che môi tao nhã ngáp một cái, đứng lên nói: "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi. Mọi người nếu hiếu kỳ cuộc sống riêng tư của tôi, lần sau chúng ta mở một cuộc họp bàn riêng vấn đề này, chia sẻ đời sống cá nhân của nhau."
Những người khác:...
Cmn ai hiếu kỳ đời sống cá nhân của cô chứ!
Sau khi tan họp, mọi người tự mình rời đi. Tần Thần Vũ gọi Vinh Hải lại.
Lúc này, những người trong phòng họp đã rời đi hết rồi, chỉ còn hai người bọn họ.
"Tiểu Tần tổng còn có chuyện gì sao?"
Từ trước khi Tần Lệ đi quay , Vinh Hải nói Tần Thần Vũ một trận, hai người vẫn luôn ở thế bằng mặt không bằng lòng, cũng chẳng qua lại gì với nhau.
Tần Thần Vũ nhìn Vinh Hải, chế giễu: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu lại dung túng Tần Lệ như thế rồi."
"Tiểu Tần tổng muốn nói cái gì?"
"Tin đồn không nhất định sẽ đều là giả, chí ít, cậu thích Tần Lệ nhỉ?" Tần Thần Vũ đi đến trước mặt Vinh Hải.
Vinh Hải nhíu mày, ánh mắt sâu xa.
Xem phản ứng của hắn ta, Tần Thần Vũ càng thêm vững tin.
Anh ta khinh miệt nói: "Cho nên cậu mới chuyện gì cũng nghe theo cô ta, giúp đỡ cô ta như thế. Nói không chừng...cậu sớm đã quỳ gục dưới váy Tần Lệ rồi."
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, Vinh Hải đã tung một quyền đấm vào mặt anh ta.
Tần Thần Vũ không kịp phòng bị, ngã xuống bàn hội nghị.
Ánh mắt Vinh Hải nhìn anh ta lạnh như băng, giọng nói chứa sự cảnh cáo: "Tần Thần Vũ, đó là em gái của cậu. Hi vọng cậu tôn trọng cô ấy một chút."
Tần Thần Vũ không ngờ người nhã nhặn như Vinh Hải sẽ động thủ, sửng sốt mất một lúc mới đứng lên, muốn đánh trả.
Anh ta lớn bằng tần này rồi còn chưa bị ai đánh như thế bao giờ đâu, tức không chịu nổi.
Vinh Hải ngăn nắm đấm của anh ta lại, Tần Thần Vũ túm chặt cổ áo hắn ta.
Có người nghe thấy tiếng động rất lớn truyền đến từ phòng họp, qua nhìn xem, kết quả là nhìn thấy tiểu Tần tổng ngày thường vẫn luôn tao nhã và Vinh tổng ôn hòa lịch sự thế mà lại đang đánh nhau. Đây không phải điều cô ta nên nhìn thấy.
Cô ta giật nảy mình, ước gì bản thân chưa từng qua đây, xoay người đi luôn.
Lúc này Vinh Hải với Tần Thần Vũ mới ngừng lại, buông đối phương ra. Bộ vest thủ công hai người đang mặc đều xuất hiện nếp nhăn.
Vinh Hải vừa chỉnh lại cái cà vạt xiêu vẹo của mình vừa nói: "Mở mắt ra mà đối diện với hiện thực đi, cô ấy mạnh hơn cậu nhiều."
Sắc mặt của Tần Thần Vũ rất kém.
"Nếu như chủ tịch nhìn thấy bộ dạng này của cậu, ông ấy nhất định sẽ rất thất vọng." Dứt lời, Vinh Hải rời đi luôn.
Mặc dù nhân viên chính mắt trông thấy cảnh bọn họ đánh nhau đã quyết định giữ kín chuyện này cho tới tận lúc chết, nhưng lúc sau vẫn có vài người nhìn thấy Vinh Hải và Tần Thần Vũ một trước một sau từ trong phòng họp đi ra, sắc mặt người này so với người kia càng lạnh, nhất là khóe miệng Tần Thần Vũ còn có chút máu ứ đọng.
Về sau có người lặng lẽ truyền ra, Vinh Hải và Tần Thần Vũ đánh nhau trong phòng họp.
Nhưng mà số người tin tưởng không nhiều.
Hai người này đều không giống kiểu người sẽ đánh nhau, hơn nữa Vinh tổng của bọn họ lịch sự như thế, sao có thể chứ.
Tin đồn này thông qua Hi Hi truyền đến tai Tần Lệ.
Tần Lệ ở trong phòng nghỉ ngủ bù, còn hoài nghi mình nghe lầm rồi.
Tần Thần Vũ với Vinh Hải đánh nhau?
"Nghe nói mặt tiểu Tần tổng còn bị thương, em cũng không biết là thật hay giả." Hi Hi nói.
Tần Lệ: "Chuyện kích động lòng người như thế, tất nhiên chị phải đích thân xác nhận một chút."
Cô gửi tin nhắn cho Tần Thần Vũ.
Tần Lệ: "Anh trai yêu dấu của tôi, nghe nói mặt anh bị thương, thật hay giả thế?"
Quần chúng ăn dưa Đới Quận cùng Hi Hi:...
Đây là giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, chị như thế thật sự sẽ không bị đánh sao?
Không đợi được câu trả lời của Tần Thần Vũ, Tần Lệ quyết định tự mình đến phòng làm việc của anh ta xác nhận lại, kết quả người trong phòng làm việc của Tần Thần Vũ nói anh ta rời đi rồi.
"Xem ra chắc là đúng rồi."
Đới Quận và Hi Hi cùng đi với cô: "Hăng hái thế này thật sự ổn sao?"
Trên đường về phòng làm việc, Tần Lệ đúng lúc gặp được Vinh Hải.
"Lệ tổng."
Vinh Hải vẫn là dáng vẻ ôn hòa như thường, bộ vest mặc trên người phẳng phiu vuông vức, không nhìn ra chút vết tích đánh nhau nào.
Khi Tần Lệ định thu hồi ánh mắt dò xét hắn, vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay hắn đỏ một mảng.
"Cho nên hai người thật sự đánh nhau à?" Cô hỏi.
Vinh Hải nương theo ánh mắt của cô, nhìn lại mu bàn tay mình, cũng không phủ nhận.
Hắn thế mà lại đánh nhau với Tần Thần Vũ. Tần Lệ kinh ngạc: "Tại sao?"
Vinh Hải hời hợt nói: "Chỉ là chút chuyện giữa những người đàn ông với nhau."
Thấy hắn không muốn đề cập đến, Tần Lệ cũng không hỏi tiếp, chỉ căn dặn: "Nhớ xoa dầu thuốc."
Vinh Hải nở nụ cười: "Được."
**
Buổi tối về nhà, Tần Lệ nhìn thấy Mễ Nghiên trở về rồi, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
"Sao cậu lại qua đêm ở ngoài không về nữa rồi?"
Nhìn thấy ánh mắt của Mễ Nghiên có chút úp mở, cô hỏi: "Không phải cậu lại ở bên tên nhóc nhà họ Tạ đó rồi chứ?"
Mễ Nghiên nhẹ gật đầu.
Tần Lệ nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, còn rất...kịch liệt.
"Tên nhóc đó quyến rũ tớ! Tớ nhất thời không kìm lòng nổi."
Tối qua Mễ Nghiên gặp Tạ Trạch Minh ở Wells, giằng co qua lại cuối cùng biến thành không thể khống chế, sau đó đi khách sạn.
Sáng nay cô vốn dĩ muốn lặp lại chiêu cũ chạy đi, nhưng ai mà biết Tạ Trạch Minh đã sớm đoán được, lúc cô ngồi dậy cậu ta đột nhiên mở mắt, kéo cô quay trở về, còn cố ý dùng giọng điệu trêu ghẹo thì thầm bên tai cô: "Xem ra chị Nghiên còn chưa đủ mệt mỏi."
Sau đó bọn họ lại ở trên giường trải qua mất nửa buổi sáng, cô mệt đến mức trực tiếp ngủ thiếp đi.
Không thể không nói, thể lực của người trẻ tuổi tốt thật.
"Cho nên bây giờ cậu dự định thử tiếp nhận cậu ta?" Tần Lệ hỏi.
Thực ra trong lòng Mễ Nghiên rất loạn: "Nhưng mà có nhỏ quá không?"
"Cũng kém cậu 4 tuổi."
"Để tớ suy nghĩ lại đã. Tớ còn chưa định đính hôn kết hôn gì đó."
**
Tối thứ bảy là đêm chung kết để Kim Vi debut.
Tần Lệ, Phạm Khê và Đỗ Huyên cùng tới hiện trường để xem.
Bất tri bất giác, Kim Vi đã thu được rất nhiều fan hâm mộ, từ ngoài trường quay đến bên trong khán đài đều có rất nhiều người giơ đèn led và băng rôn của cô ấy.
Sự xuất hiện của Tần Lệ đưa đến một trận rối loạn. Có vài người là đặc biệt đến để gặp Tần Lệ.
Hôm nay trong vòng bạn bè và trên Weibo Tần Lệ đều chia sẻ đường link bỏ phiếu, kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho Kim Vi, cũng phát không ít lì xì, giống như là phụ huynh kéo phiếu khắp nơi cho con mình tham gia cuộc thi đọc diễn cảm hay cuộc thi biểu diễn tranh tài gì đó, lo muốn bể tim.
Đêm chung kết là phát sóng trực tiếp tại hiện trường, bầu không khí rất náo nhiệt.
Có thể được ở lại đến bây giờ đều là những người có thực lực và nhân khí tương đối cao, các màn biểu diễn đều rất mãn nhãn.
Lúc tổ của Kim Vi biểu diễn, máy quay còn cố ý lia đến Tần Lệ.
Tần Lệ mở băng rôn tiếp ứng chuẩn bị từ trước ra, Đỗ Huyên và Phạm Khê cũng có, một trái một phải, vô cùng bắt mắt.
"Tần thị đúng là không có gì ngoài tiền, đến băng rôn cũng phải to gấp mấy lần của người khác."
"Này rõ ràng là câu đối mà! Cái mà người phụ nữ xấu xa nâng ở giữa chính là hoành phi."
"Tôi biết tỏng người phụ nữ xấu xa đó đang nghĩ gì rồi: "Bà đây lại thắng.""
Bình luận trực tiếp chạy trên màn hình đều là những lời nói kiểu này.
Chờ tất cả các tiết mục biểu diễn xong, phân đoạn kéo phiếu kết thúc, hết thời gian bỏ phiếu, nhân viên bắt đầu kiểm phiếu.
Cũng không lâu lắm, MC đã cầm trong tay kết quả cuối cùng, bắt đầu công bố.
Tất cả có chín suất debut, bắt đầu công bố từ vị trí thứ tám.
Lúc công bố đến vị trí thứ nhất và thứ hai, MC để Kim Vi và một cô gái khác cùng đứng dậy. Vị trí Center (C vị) thuộc về một trong hai người bọn họ.
"Tôi căng thẳng muốn chết." Phạm Khê nhỏ giọng nói.
Tần Lệ trấn an: "Yên tâm, cô ấy có thể mà."
Ống kính trực tiếp quay đến Tần Lệ, chính là dáng vẻ ung dung tao nhã, nắm chắc thắng lợi trong tay.
Người xem tự động ghép chữ trên phần bình luận cho cô.
"Bà đây lợi hại nhất."
"Nghệ nhân của bà đây cũng là lợi hại nhất."
Hệ thống: 【Rõ ràng là cô cũng rất căng thẳng.】
Sau khi kéo đủ hứng thú của mọi người, MC rốt cục cũng tuyên bố kết quả cuối cùng.
Kim Vi debut với C vị.
Cô ấy kích động rơi nước mắt, cầm micro nghẹn ngào, sau đó mới khống chế được cảm xúc của mình phát biểu cảm nghĩ.
Cô ấy nói về khoảng thời gian mình đã trải qua này, cảm ơn sự đồng hành của fan hâm mộ và sự ủng hộ của bố mẹ.
"Ngoài việc cảm ơn bố mẹ của tôi, và sự ủng hộ của fan hâm mộ, tôi còn muốn cảm ơn một người, đó chính là sếp của tôi, Tần Lệ."
Tần Lệ không nghĩ tới trong lời phát biểu cảm nghĩ của Kim Vi còn có cả mình.
Kim Vi nói tiếp: "Tôi và Phạm Khê có thể quen biết Tần Lệ hoàn toàn là ngẫu nhiên, khi đó cô ấy dùng tên Tần Lực, từ "lực" trong "lực lượng", chúng tôi căn bản không biết cô ấy là ai, còn tưởng cô ấy cũng là người mới. Chúng tôi có thể gặp được cô ấy là chuyện vô cùng vô cùng may mắn, nếu như không có cô ấy, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang là diễn viên quần chúng. Lúc cô ấy ký với tôi, thật ra tôi rất lo lắng, sợ mình không đáng, thật may, tôi đã không phụ tấm lòng của cô ấy. Cô ấy là người có thể mang đến sức mạnh cho người khác, giống như một tia sáng chiếu rọi cuộc đời tôi, sau này, tôi cũng sẽ vì cô ấy mà vượt mọi chông gai, đạp gió rẽ sóng."
Cho đến tận lúc Đỗ Huyên đưa khăn giấy cho cô, Tần Lệ mới ý thức được hốc mắt của mình đã ướt.
"Đang yên đang lành tự nhiên nói mấy lời sến súa gì đâu."
Ngữ khí của cô rất bất mãn, "Cô làm người đại diện, phải dạy cô ấy trong bài phát biểu nên nói cái gì càng tốt cho cô ấy chứ."
Đỗ Huyên nói: "Chân thành là tốt nhất."
Nhìn thấy có ống kính quay đến mình, Tần Lệ lập tức cúi đầu, muốn che giấu tâm trạng của mình.
Cô rũ mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, cô tranh thủ thời gian dùng khăn giấy lau đi.
Dân mạng nhìn thấy trong phát sóng trực tiếp Tần Lệ mắt đen môi đỏ đang cúi đầu, một sợi sợi tóc rủ xuống, đôi mắt phong tình phiếm hồng xen chút yếu đuối đáng thương, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt lấp lánh chưa rơi xuống.
Hoa lê đái vũ.
"Oaaaa, người phụ nữ xấu xa kia thế mà bị cảm động rồi."
"Người phụ nữ mạnh mẽ rơi lệ, đúng là trí mạng."
"Huhuhu cảm giác bảo hộ và thưởng thức kiểu con gái như thế này cũng quá tốt rồi."
Phạm Khê đứng bên cạnh cũng khóc, đầu tiên là vui thay cho Kim Vi, sau là bị lời nói của Kim Vi làm cảm động. Cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Kim Vi đã làm được, cô ấy hi vọng mình cũng làm được. Cô ấy sẽ càng cố gắng hơn nữa.
Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, đám người Tần Lệ ở phía sau khán đài gặp được Kim Vi.
Tần Lệ trêu chọc nói: "Lần sau muốn nói những lời sến sẩm như thế, nhớ báo trước với tôi một câu, để tôi còn chuẩn bị tốt tâm lý."
Đôi mắt Kim Vi vẫn còn đỏ, ngượng ngùng khi gặp Tần Lệ. Những lời sến sẩm kia lúc bình thường chắc chắn là cô ấy không nói ra được, nhưng hoà vào bầu không khí lúc đó, cô ấy đã nói ra rất tự nhiên.
"Đúng rồi, vẫn còn một tin tốt muốn báo cho cô, đã định ngày ra rạp rồi, vào lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2."
chính là bộ phim điện ảnh mà Phạm Khê diễn nữ hai, Kim Vi diễn nữ ba, cũng là bộ phim giúp Tần Lệ quen biết hai người họ.
Kim Vi vui mừng: "Hi vọng vé có thể bán chạy!"
**
Sau khi show tuyển chọn kết thúc thì cũng tới gần cửa ải cuối năm.
Trong công ty mỗi ngày đều có các loại hội nghị tổng kết, Tần Lệ bận tới quay vòng vòng.
Bố mẹ Mễ Nghiên vẫn là thương con gái diệu của mình, sau khi căng thẳng nhiều ngày với Mễ Nghiên như thế thì quyết định không ép cô đính hôn nữa, mọi chuyện đều nghe theo mong muốn của cô. Cuối cùng Mễ Nghiên cũng kết thúc chuỗi ngày rời nhà đi bụi, trở về nhà.
Mấy ngày trước Tần Lệ đã cho Đới Quận và Hi Hi nghỉ phép để bọn họ về nhà, cũng cho dì giúp việc nghỉ phép luôn.
Theo dòng người qua lại về nhà đón Tết, thành phố B cũng dần vắng vẻ đi.
Trước giờ Tần gia không có truyền thống ăn cơm tất niên đêm 30 Tết, bình thường đều là việc ai nấy làm, năm nay Tần Hồng còn nằm đó, đại khái trong suốt thời gian đón Tết, Tần Thần Vũ, Tần Lệ và Tần Thăng Dương đều sẽ không gặp mặt nhau.
Ngày ba mươi tết này, không ai quấy rầy, Tần Lệ vừa lúc có thể làm nhiệm vụ. Buổi sáng cô xem phim điện ảnh đề tài lịch sử trong và ngoài nước, buổi tối video call với Tần Đào.
Trong video, Tần Đào đang ở cùng mấy du học sinh, cách trang trí của gian phòng tràn ngập không khí Tết, rất náo nhiệt.
"Chị, giao thừa vui vẻ."
"Giao thừa vui vẻ, chăm sóc bản thân cho tốt."
Sau khi video call với Tần Đào xong, Tần Lệ khui chai rượu vang, làm tổ trên sofa vừa mở Tivi chuẩn bị xem chương trình cuối năm, vừa lướt điện thoại di động.
Vòng bạn bè đêm nay rất náo nhiệt.
Hi Hi đăng ảnh chụp bữa cơm tất niên, Đới Quận đăng video chơi mạt chược, Kim Vi đăng ảnh chụp chung với người nhà, Phạm Khê đăng ảnh sủi cảo mình gói. Tần Thăng Dương lại có chút khác với mọi người.
Nhìn thấy đêm 30 Tết Tần Thăng Dương vẫn ở quán ăn đêm làm tiểu vương tử, Tần Lệ yên tâm rồi.
Vẫn còn có người giống với cô.
**
Sáng nay Giang Thịnh Ngự xem cảm thấy không đúng lắm.
Mấy ngày trước nhiệm vụ vẫn luôn không có tiến độ hôm nay lại hoạt động. Thời gian một ngày, tìm hiểu phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước đã tiến hành đến 32%.
Đến tối, anh nhìn thấy tâm trạng bình thường mọi ngày của cô chủ có sự thay đổi.
(Tâm trạng hôm nay: Có chút cô đơn.)
Hôm nay trên tay của người nhỏ trong trò chơi có thêm một chai rượu, phối hợp với tâm trạng mọi ngày để xem thì nhìn hơi đáng thương.
Cô ấy đang uống rượu một mình sao?
Giang Thịnh Ngự nhớ tới đêm cô giáo Tăng đón sinh nhật, tâm trạng của cô là: "Ở cùng với rất nhiều người, có chút vui vẻ."
Lúc ấy anh đã cảm thấy tâm trạng này lộ ra cả sự cô đơn.
Bây giờ nhớ lại, anh lại cảm thấy đau lòng.
Muốn ở bên cạnh cô.
Giang Thịnh Ngự mở Wechat. Tài khoản được ghim trên đầu phần trò chuyện của anh là của Tần Lệ.
Không tới mấy phút sau, Tần Lệ ở bên kia trông thấy giữa một đống tin nhắn chúc phúc của mọi người có tin nhắn Giang Thịnh Ngự gửi tới.
Giang Thịnh Ngự: "Giao thừa vui vẻ, Lệ Lệ."
Tần Lệ trả lời: "Giao thừa vui vẻ, Giang sư huynh."
Giang Thịnh Ngự: "Em có rảnh không?"
Tần Lệ: "Sao thế?"
Giang Thịnh Ngự: " Một mình anh ở thành phố B đón tết, muốn hẹn mấy người bạn."
Tần Lệ không ngờ Giang Thịnh Ngự vậy mà lại đón tết một mình.
Lúc này phần lớn mọi người đều đang ở với người nhà, hẳn là rất khó hẹn.
Tần Lệ: "Vậy anh đã hẹn được chưa?"
Lúc nhận được tin nhắn này Giang Thịnh Ngự vừa mới rời khỏi biệt thự náo nhiệt sau lưng. Anh cầm điện thoại, ánh sáng từ điện thoại phát ra phác hoạ khuôn mặt anh.
Giang Thịnh Ngự: "Vẫn chưa, cho nên muốn hỏi em xem."
Giang Thịnh Ngự: "Đừng lo lắng, đêm nay không tỏ tình với em đâu, chỉ cùng nhau đi chơi thôi, muộn chút có thể đi xem phim."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.