Chương 39
Mặc Mi Mi
17/12/2022
Tần Lệ nhìn mấy chữ "đêm nay không tỏ tình với em đâu" nhíu mày.
Người này bị sao vậy trời. Cô có gì phải lo lắng chứ. Nói cứ như cô rất sợ gặp anh không bằng.
Tần Lệ nhìn căn phòng vắng vẻ, lại nhìn chương trình Xuân Vãn đã bắt đầu chiếu trên Tivi, cũng không muốn ở nhà lắm.
Cô trả lời: "Em uống một chút rượu, không thể lái xe."
Giang Thịnh Ngự: "Anh tới đón em."
Trả lời tin nhắn xong, Tần Lệ đặt ly rượu xuống, vừa định vào phòng thay quần áo thì điện thoại di động kêu lên.
Màn hình gọi đến hiển thị ba chữ "Hoa Tĩnh Lan", là mẹ kế của cô. Hoa Tĩnh Lan với bốn anh em bọn họ vẫn luôn trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng, đang yên đang lành gọi điện thoại cho cô làm gì?
Tần Lệ nhận điện thoại: "Alo?"
Hoa Tĩnh Lan: "Lệ Lệ, bố con tỉnh rồi."
Tần Lệ có chút kinh ngạc. Ông già vậy mà tỉnh rồi?
"Được, biết rồi, tôi lập tức tới bệnh viện."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hoa Tĩnh Lan, Tần Lệ gọi cho Giang Thịnh Ngự. Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp của Giang Thịnh Ngự truyền đến:
"Sao thế?"
"Xin lỗi Giang sư huynh, em bận chút việc, phải cho anh leo cây rồi." Nghĩ tới chuyện anh đón Tết một mình, còn bị cô cho leo cây, Tần Lệ lại bổ sung, "Là bố em tỉnh rồi, em phải tới bệnh viện."
"Không sao. Em uống rượu không thể lái xe, tầm này lại không dễ bắt xe, anh đưa em đến bệnh viện nhé. Dù sao anh cũng đang trên đường tới rồi."
"Vậy làm phiền Giang sư huynh."
Trong điện thoại, Giang Thịnh Ngự mỉm cười, rất dịu dàng: "Không phiền."
Tần Lệ ho nhẹ một cái: "Vậy em cúp trước đây."
"Được, lúc nào đến anh gửi tin nhắn cho em."
Lúc Tần Lệ sửa soạn xong xuống lầu, xe Giang Thịnh Ngự đã đỗ ở ven đường một lúc rồi. Ánh sáng trong xe chiếu sáng gương mặt trắng lạnh của anh, khôi ngô trưởng thành.
"Bệnh viện nào?"
"Thụy Đức."
Giang Thịnh Ngự đánh tay lái quay đầu. Đường ở thành phố B khó có lúc vắng vẻ giống như bây giờ, một đường thông suốt.
Ngay cả người trên đường cũng ít như thế, một mình đón Tết chắc chắn rất cô đơn.
"Giang sư huynh sao lại đón Tết một mình?"
"Bố mẹ anh đều ở nước ngoài, chưa trở về."
Tần Lệ gật đầu. Cô nhớ tới những chỗ hôm nay xem không hiểu ở phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước, cảm thấy Giang Thịnh Ngự xuất thân chính quy hẳn là sẽ biết, liền hỏi anh.
Giang Thịnh Ngự giải thích kỹ càng cho cô từng cái một. Tần Lệ nghe xong bừng tỉnh đại ngộ.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Giang Thịnh Ngự câu môi hỏi: "Sao lại cảm thấy hứng thú với mấy cái này rồi?"
"Dạo này có thời gian rảnh, cho nên xem mấy bộ phim lịch sử, xem như là trau dồi diễn xuất luôn."
"Ồ, là như vậy sao." Ý cười nơi đáy mắt Giang Thịnh Ngự càng rõ hơn, "Vậy chỗ nào không hiểu em có thể hỏi anh, trước kia anh học về phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước cũng không tồi đâu. Bút ký lúc anh đi học vẫn còn, em có cần không? Chắc sẽ tiện hơn đó."
Tần Lệ: "Cần chứ. Có bút ký đương nhiên là tốt nhất, đỡ phải cái gì cũng cần đi tra tài liệu."
"Vậy anh trở về tìm được sẽ gửi cho em."
Hai mấy phút sau, xe đến cổng bệnh viện Thụy Đức.
"Thế em xuống đây." Tần Lệ nói, "Hôm nào em mời Giang sư huynh đi xem phim nhé."
"Được, vậy anh chờ em." Giang Thịnh Ngự nhìn cô, đôi mắt sâu xa. Tần Lệ hơi bối rối chuyển mắt: "Trên đường trở về cẩn thận."
Khi cô xuống xe, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe khác chạy tới đây, cũng dừng ở cổng bệnh viện Thụy Đức, tiểu vương tử của quán ăn đêm Tần Thăng Dương từ trên xe bước xuống.
"Trùng hợp thế, chúng ta lại đến cùng lúc."
Tần Lệ đóng cửa xe: "Đúng đó, đoán xem Tần Đại Đầu đến sớm hơn hay trễ hơn chúng ta?"
"Tôi đoán là trễ hơn chúng ta."
Tần Thăng Dương tò mò nhìn chiếc xe sau lưng cô, "Chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ, ai đưa chị đến thế?"
Thấy cậu ta muốn qua xem ai lái xe, Tần Lệ bỗng nhớ tới chuyện cậu ta nói khoác mà không biết ngượng muốn tìm Giang Thịnh Ngự quay phim điện ảnh.
Không thể để Giang Thịnh Ngự bị Tần Thăng Dương đeo bám, loại đạo diễn ba xu này chỉ cần tán gẫu cùng thôi cũng làm mất hình tượng.
"Liên quan gì đến cậu?" Cô ngăn Tần Thăng Dương lại, cho tới khi xe của Giang Thịnh Ngự rời đi.
Tần Thăng Dương "hừ" một tiếng: "Lẽ nào là người đàn ông thần bí kia?"
Xem ra lúc rảnh cậu ta còn xem cả tin vịt.
Tần Lệ liếc mắt: "Liên quan đến cậu à? Hay là cậu thấy hứng thú?"
Tần Thăng Dương tức tới suýt chút nhảy dựng lên: "Tần Nhị Bạng cô còn đặt chuyện cẩn thận luật sư của tôi tới tìm cô đó!"
Nói cứ như người ta không có luật sư ấy. Tần Lệ cười nhạo: "Tôi nói cái gì cơ, cậu nhạy cảm thế làm gì?"
Giữa lúc bọn họ đang nói chuyện, hai vợ chồng Tần Thần Vũ và Liễu Du cũng đã đến.
Sau khi xuống xe, Tần Thần Vũ hỏi: "Hai người ở đây làm gì?"
Tần Lệ vuốt mái tóc bị gió thổi xuống: "Còn có thể làm gì chứ?"
Tần Thăng Dương: "Cãi nhau thôi."
Tần Thần Vũ không thấy kinh ngạc.
Bốn người vào bệnh viện thì trực tiếp đi tới phòng bệnh luôn.
Sau khi vào, bọn họ nhìn thấy Hoa Tĩnh Lan, mà phòng bệnh của Tần Hoành lại kéo rèm.
Hoa Tĩnh Lan nói: "Bác sĩ đang kiểm tra cho bố của các con."
Bọn họ tự tìm chỗ ngồi xuống, chờ kiểm tra kết thúc.
Không lâu sau, một nhà chú hai của Tần Lệ cũng tới, mọi người tiếp tục đợi.
Trong phòng, âm thanh thông báo của điện thoại vang lên hết đợt này tới đợt khác, không cần nghĩ cũng biết là tin nhắn chúc phúc đêm giao thừa.
Tần Lệ phát lì xì trong group chat "Lệ tổng và nhân viên của cô ấy".
Hi Hi: "Woaaaa, tôi giật được nhiều nhất."
Hi Hi: "Chị Lệ giao thừa vui vẻ!"
Đới Quận: "Cám ơn bà chủ! Giao thừa vui vẻ."
Hi Hi: "Anh Đới, anh chơi mạt chược thắng hay là thua thế."
Đới Quận gửi cái nhãn dán khóc thút thít.
Kết quả quá rõ ràng rồi.
Tần Lệ nở nụ cười, lại ngẩng đầu nhìn những người khác. Ai cũng đang ôm điện thoại, nhìn rất nhàm chán.
Người ở trong phòng bây giờ thừa sức gộp được một bàn mạt chược rồi, nhưng mà lão đầu tử còn đang kiểm tra, không biết tình hình thế nào, bọn họ mà chơi mạt chược thì hình như hơi quá đáng.
Tần Lệ ngồi trên ghế sofa đối diện với tivi, cầm điều khiển mở tivi.
Tivi hiện đúng kênh chiếu tiết mục Xuân Vãn.
Âm thanh trong tivi truyền tới, đám người Tần Thần Vũ đều đưa mắt nhìn về bên này một cái.
"Cô thế mà còn xem Xuân Vãn." Tần Thăng Dương ghét bỏ nói.
"Cậu quản được tôi à?" Tần Lệ vừa lướt điện thoại, vừa không đếm xỉa xem tiếp.
Không bao lâu sau, Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương cũng lần lượt tới ngồi xuống.
Tần Lệ liếc Tần Thăng Dương một cái, đem những lời cậu ta vừa nói trả lại cho cậu ta: "Cậu thế mà còn xem Xuân Vãn à?"
Tần Thăng Dương không trả lời cô, tự xem tự diss nữ minh tinh đang hát: "Hôm nay trang điểm xấu quá đi."
Sau khi tiết mục ca hát kết thúc, lại đến một tiểu phẩm.
Tần Thần Vũ ngẩng đầu nhìn vài cái, rất ghét bỏ: "Tình tiết này dùng tới nát rồi."
Tần Lệ: "Tiết mục ngắn này vừa xem liền biết là trên mạng."
Tần Thăng Dương: "Khán giả bên dưới nghiêm túc thật à? Này mà cũng có thể cười?"
Tần Thần Vũ và Tần Lệ nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: "Không biết có tổ tạo không khí à?"
Tần Thăng Dương: "Tất nhiên là tôi biết!"
Tất cả mọi người đều vô cùng buồn chán, cho nên bỏ điện thoại xuống, bắt đầu chuyên tâm diss tiểu phẩm.
Liễu Du, Hoa Tĩnh Lan còn có cả nhà chú hai đều trợn mắt há mồm mà nhìn ba anh em bọn họ, cảm thấy bọn họ quả nhiên là người một nhà, người này càng độc miệng hơn người kia. Xem tiểu phẩm còn không bằng xem ba người họ "hát tướng thanh".
Chờ tiểu phẩm kết thúc, Tần Thăng Dương hỏi: "Mọi người cười à? Dù sao thì tôi cũng không cười."
Tần Thần Vũ: "Không có."
Tần Lệ: "Có bị ngượng hộ."
Tần Thăng Dương lắc đầu: "Để tôi lên thì tôi cũng có thể hướng dẫn."
Tần Thần Vũ: "Cậu không thể."
Tần Thăng Dương: "..."
Tần Lệ: "Cậu có thể thử đổi nghề sang làm đạo diễn tiểu phẩm, tiểu phẩm theo đuổi ước mơ có lẽ sẽ thích hợp với cậu."
...Tần Thăng Dương bị bọn họ làm tức muốn thổ huyết.
Thời gian kiểm tra vô cùng lâu, lúc bọn họ đến trời đã không còn sớm nữa, thấm thoát đã gần đến mười hai giờ rồi.
Bệnh viện Thụy Đức là nơi có hoàn cảnh rất tốt nằm ở ngoại ô thành phố B, nơi này cho phép bắn pháo hoa.
Trên TV, những người MC bắt đầu đếm ngược: "Năm, bốn, ba, hai, một, chúc mọi người năm mới vui vẻ!"
Bên ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy pháo hoa bắn lên, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Trong bầu không khí náo nhiệt này, trong phòng ngược lại có chút yên tĩnh và lúng túng, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hoa Tĩnh Lan lên tiếng đầu tiên: "Chúc mừng năm mới."
Hiển nhiên bà chẳng có địa vị gì, ngoại trừ Liễu Du và chú hai của Tần Lệ ngoài mặt đáp lại một chút thì không có ai thèm nghía bà.
Qua mấy chục giây sau, Tần Thần Vũ từ tốn nói: "Chúc mừng năm mới."
Tần Lệ khoanh tay, tựa vào sofa: "Ồ, chúc mừng năm mới."
Tần Thăng Dương: "Chúc mừng năm mới."
Ba tiếng "chúc mừng năm mới" này nghe chẳng có chút vui vẻ nào, lộ rõ sự qua loa miễn cưỡng.
Nói ra thì mấy người anh em bọn họ sau khi lớn lên đã không còn cùng nhau đón giao thừa nữa, chứ đừng nói là cùng nhau xem Xuân Vãn, cùng đón năm mới. Nếu không phải đêm nay lão đầu tử tỉnh lại, thì có lẽ cả đời này đều sẽ không có cảnh tượng này.
Tần Lệ nhận được rất nhiều lời chúc năm mới, có vài tin là đúng 0 giờ gửi tới.
Trong đó có một tin là Giang Thịnh Ngự gửi tới: "Chúc mừng năm mới, Lệ Lệ."
Tần Lệ trả lời: "Giang sư huynh, chúc mừng năm mới."
Lúc Giang Thịnh Ngự nhận được tin nhắn còn đang ngồi đối diện với máy tính trong thư phòng biên soạn bút ký phim điện ảnh lịch sử trong ngoài nước. Thời đi học có bút kí hay không không nói, cho dù có, cũng rất khó có thể giữ đến tận bây giờ, anh mới soạn lại, từ sau khi nhiệm vụ được tuyên bố, thì đã chuẩn bị rồi. Muốn tìm cơ hội thích hợp tặng cho cô.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời, Giang Thịnh Ngự hơi nhoẻn miệng.
Ốp điện thoại và giấy dán tường cũng bị anh đổi thành hình đại tiểu thư vô cùng đáng yêu.
Khoảng 0 giờ mười lăm phút, mấy bác sĩ y tá rốt cục cũng ra.
Rèm trong phòng bệnh được kéo ra, có thể nhìn thấy Tần Hoành ở bên trong đã tỉnh táo.
Hoa Tĩnh Lan hỏi: "Bác sĩ, sao rồi?"
Bác sĩ trả lời: "Chúng tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho chủ tịch Tần, các mục chỉ tiêu cơ bản là bình thường, chỉ là thân thể còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng thật tốt. Nhưng dù sao chủ tịch Tần cũng đã lớn tuổi rồi, coi như về sau hồi phục, thân thể cũng không thể hồi phục được đến trạng thái ban đầu. Người nhà cần chuẩn bị kĩ tâm lý trước."
Hoa Tĩnh Lan gật đầu.
Chú hai Tần Lệ hỏi: "Bây giờ có thể vào thăm không?"
"Có thể."
Vợ chồng chú hai đi vào đầu tiên: "Anh cả!"
Tiếp đến là Hoa Tĩnh Lan, cuối cùng mới là ba anh em Tần Lệ.
Chú hai: "Anh cả, anh hù chết bọn em rồi."
Tần Thần Vũ: "Bố, bố thấy sao rồi?"
Liễu Du: "Bố, bố không sao chứ?"
Tần Hoành nhìn những người đứng trong phòng bệnh, nói: "Yên tâm, ta rất khoẻ." Giọng nói của ông còn rất yếu ớt.
"Bây giờ công ty thế nào rồi?"
Người có tư cách trả lời câu hỏi này nhất ở đây là Tần Lệ, người trong khoảng thời gian này thay thế cầm quyền công ty. "Rất tốt ạ." Cô nói.
"Ừm, hẳn là có không ít người thừa dịp ta hôn mê mà bỏ đá xuống giếng, truyền tin tức ta tỉnh lại ra ngoài đi."
Hoa Tĩnh Lan dịu dàng nói: "Bác sĩ nói ông vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi cho tốt."
"Được."
**
Tin tức Tần Hoành tỉnh lại căn bản không cần tận lực đi truyền bá, chỉ cần có chút phong thanh thì tất cả mọi người đã chú ý rồi.
Mùng một đầu năm, Weibo chính thức của tập đoàn Tần thị công bố chuyện này.
Xem như tin tức lớn đầu tiên trong vòng tài chính năm nay.
Một vài biên tập viên truyền thông tài chính kinh tế bị ép tăng ca viết bản thảo, bên ngoài bệnh viện Thụy Đức cũng có cẩu tử đang ngồi xổm, đều muốn biết tình trạng cơ thể của Tần Hoành như thế nào, sau khi ông tỉnh lại thì tiếp theo tập đoàn Tần thị sẽ hoạt động như thế nào.
Mễ Nghiên gửi tin nhắn cho Tần Lệ hỏi: "Lệ Lệ, tình hình hiện tại của bố cậu sao rồi?"
Tần Lệ: "Nghe nói đã có thể mắng người rồi, hẳn là rất tốt đó."
Mễ Nghiên: "Cậu không đi thăm à?"
Tần Lệ: "Hôm tỉnh lại đã đi thăm rồi."
Mễ Nghiên: "Bây giờ cậu không phải nên chạy qua chỗ đó nhiều chút, xem tình hình sao!"
Tần Lệ biết nguyên nhân Mễ Nghiên nói như vậy. Lão đầu vốn là chủ tịch kiêm CEO, là người cầm quyền công ty. Bây giờ người nắm quyền tỉnh rồi, cái vị trí CEO tạm thời này của cô trở nên có chút lúng túng.
Bên ngoài rất nhiều người đang đoán có phải là cô sắp phải rời vị trí rồi không.
Thật ra bản thân Tần Lệ ngược lại không sao. Cô vốn là bị ép làm CEO.
Mùng 5 đầu năm, Tần Lệ tiếp điện thoại của Hoa Tĩnh Lan, nói là Tần Hoành bảo cô tới bệnh viện một chuyến.
Tần Lệ cho rằng Tần Thần Vũ, Tần Thăng Dương cũng bị gọi đến, tới nơi mới phát hiện chỉ có mình cô. Mặt khác, trong phòng bệnh còn có Vinh Hải và Lý Hàm trợ lý đặc biệt của lão đầu tử.
Lão đầu tử tỉnh lại vào đêm giao thừa, rất nhiều người trong tập đoàn Tần thị đều phải kết thúc kì nghỉ Tết trước thời hạn. Tần Lệ còn khá đau lòng vì bọn họ. Thật sự là quá thảm rồi.
Khí sắc của Tần Hoành tốt hơn so với lúc vừa tỉnh lại, đã có thể kéo đệm lên tựa vào rồi.
"Bố, bố gọi con đến có chuyện gì?" Tần Lệ hỏi.
"Tình hình hiện tại và mấy hạng mục của công ty ta đã nghe Vinh Hải nói qua, hơn nửa năm này con làm rất tốt."
Tần Lệ hơi bất ngờ. Cho nên lão đầu tử gọi cô tới là để khen ngợi cô?
Trong ấn tượng của Tần Lệ, lão đầu tử không chỉ rất ít khen cô, cũng rất ít khen Tần Thần Vũ, Tần Thăng Dương và Tần Đào.
Thật sự là lần đầu tiên, xưa nay chưa từng thấy.
Cô mỉm cười: "Chuyện nhỏ, con cũng chỉ là tùy tiện làm mà thôi."
Lý Hàm: "..." Có phải là cũng quá không khiêm tốn rồi không.
Trên mặt Vinh Hải xuất hiện ý cười, giống như đang nói: "Không hổ là em."
Tần Hoành trầm mặc. Mấy đứa nhóc đứa này còn tự luyến hơn đứa kia.
"Khoảng thời gian tiếp theo này ta vẫn cần phải nghỉ ngơi, bên công ty tiếp tục giao cho con quản lý."
Tần Lệ gật đầu: "Vâng."
Kế tiếp là mấy giây trầm mặc.
Tần Lệ: "Đào Đào làm xong việc ở trường học sẽ quay về."
Tần Hoành: "Ừ."
Lại là trầm mặc.
Không có gì để nói nữa rồi.
Tần Lệ quyết định không nói những lời ngượng ngùng nữa: "Không còn việc gì thì con đi trước đây."
"Ừ, đi đi."
Sau khi chào hỏi với Vinh Hải xong, Tần Lệ liền rời khỏi phòng bệnh.
Hệ thống: [Hình như tâm trạng của cô không tồi nha.]
Tần Lệ: [Có sao?]
Cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc sắc thôi.
Hệ thống: [Có phải là vì được khen không.]
Tần Lệ cảm thấy rất buồn cười. A, cho rằng cô là trẻ con trong nhà trẻ à? Được khen ngợi còn phải vui vẻ?
Một bên khác, Giang Thịnh Ngự ở trong nhìn thấy miệng của người nhỏ trên màn hình cong thành một đường khẽ mỉm cười.
Khóe miệng của anh cũng giương lên theo, tạo một độ cong nhỏ.
[Tâm trạng hôm nay: Có chút vui vẻ.]
Xem ra tâm trạng không tệ.
Giang Thịnh Ngự nhìn tài liệu trên màn hình máy tính mà anh bỏ rất nhiều thời gian ra chỉnh sửa, tìm tài khoản của Tần Lệ trong Wechat, gửi cho cô.
Tần Lệ về tới nhà nhìn thấy tài liệu Giang Thịnh Ngự gửi tới.
Cô đã quên béng mất chuyện này từ lâu rồi, không ngờ anh lại thật sự gửi tới.
Mở ra xem, nội dung được sắp xếp vừa rõ ràng lại vừa kỹ càng tỉ mỉ, vô cùng mạch lạc. Bút ký này rõ ràng là chỉ có học bá lúc đi học mới có thể viết ra được.
Có phần bút ký này, cô chỉ cần đánh giá sơ qua hiệu suất của bản thân ít nhất cũng có thể tăng lên gấp đôi.
Tần Lệ: "Nhận được rồi, cảm ơn Giang sư huynh."
Giang Thịnh Ngự: "Anh phải tốn chút thời gian mới tìm được, chỗ nào không rõ có thể tới hỏi anh."
Tần Lệ không có cách nào nói cho Giang Thịnh Ngự hiểu phần bút ký này có thể giúp đỡ cho cô nhiều tới mức nào.
Đoán chừng anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô muốn hiểu rõ, hoặc là chợt có ý nghĩ muốn xem xem. Nhưng cô vẫn phải cảm ơn anh.
Tần Lệ: "Giang sư huynh, buổi tối có rảnh không?"
Giang Thịnh Ngự: "Đương nhiên là có."
Tần lệ ngừng lại.
Có chính là có, tại sao còn phải dùng hai từ "đương nhiên" chứ. Cô có lý do để hoài nghi anh đang trêu ghẹo cô.
Tần Lệ: "Em mời anh ăn cơm nhé, cả xem phim nữa."
Giang Thịnh Ngự nhìn thấy câu nói này, độ cong khóe miệng càng lớn hơn, giống như nhìn thấy động vật cắn câu của bác thợ săn. Anh trả lời "Được."
Tần Lệ: "Cần bao rạp không?"
Hệ thống: [Oaaaa, cô đúng là lắm tiền nhiều của.]
Đó là đương nhiên.
Tần Lệ muốn bao rạp là cân nhắc tới việc chẳng may bị nhận ra trong rạp chiếu phim, vậy thì bọn họ đừng mong xem được phim nữa. Nhưng mà ngẫm lại thì cô với Giang Thịnh Ngự, hai người ngồi ở chỗ vắng vẻ trong rạp chiếu phim nhìn hình ảnh gia đình đoàn viên, hình như cũng rất kỳ quái.
Giang Thịnh Ngự trả lời: "Không cần, đến lúc đó chúng ta lặng lẽ đi vào."
Dường như anh rất có kinh nghiệm.
**
Tần Lệ tùy tiện mặc một chiếc áo lông màu đen, là loại kiểu dáng dài ấy, trùm kín cả người cô lại, chỉ lộ ra một đoạn bắp chân. Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, đội mũ lưỡi trai, cuối cùng lại quàng khăn quàng cổ lên, vô cùng thoải mái, rất khác so với phong cách ngày thường của cô.
Lại thêm việc trong rạp chiếu phim tối như mực, cô rất có lòng tin sẽ không bị nhận ra.
Sau khi Giang Thịnh Ngự tới, Tần Lệ nhận được tin nhắn xuống lầu, lúc nhìn thấy cách ăn mặc của Giang Thịnh Ngự thì trầm mặc.
Giang Thịnh Ngự mặc không khác cô lắm, đều là mũ lưỡi trai màu đen và áo lông dài màu đen, có hơi giống...đồ tình nhân.
Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Giang Thịnh Ngự, cô cảm thấy anh cũng ý thức được chuyện này.
Sau đó anh nói câu: "Trùng hợp như vậy."
Tần Lệ nhạt nhẽo tiếp lời: "Đúng đó."
Ngoại trừ câu này, cô cũng không biết phải đáp thế nào, cũng không thể nói "đúng nha, chúng ta trời sinh một" đâu.
Cô rất nhanh dời chủ đề, hỏi xem bộ phim nào.
Sức cạnh tranh của Tết Âm lịch quá lợi hại, ba mươi Tết ra rạp năm bộ phim, hôm nay lại ra thêm hai bộ mới.
Tần Lệ không có tìm hiểu mấy bộ phim này, cô cảm thấy Giang Thịnh Ngự hẳn là tương đối biết chọn.
Xe còn dừng ở ven đường, Giang Thịnh Ngự hơi nghiêng thân tới.
Tần Lệ ngồi bên cạnh ghế lái lập tức cảm nhận được hơi thở mát lạnh của người đàn ông, mặc dù cũng không dựa gần lắm. Một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt của cô, ấn nhẹ một cái trên màn hình điện thoại của cô, chọn phim.
Tay của anh nhìn rất đẹp, da trắng, các khớp xương rõ ràng, có khí chất cấm dục giống với con người anh.
"Bộ này đi, người sản xuất phim là một sư huynh của chúng ta." Giang Thịnh Ngự thu tay lại.
Nghe được lời nói của anh, lúc này Tần Lệ mới đem sự chú ý chuyển tới màn hình điện thoại di động: "Sư huynh?"
"Sinh nhật cô Tăng lần trước không tới, em vẫn chưa gặp qua, lần sau có thể dẫn em đi gặp."
Nếu đã là phim của sư huynh, tất nhiên là phải ủng hộ rồi.
"Xem suất mấy giờ?" Tần Lệ hỏi.
"Anh sao cũng được, em chọn đi." Giang Thịnh Ngự khởi động ô tô.
Bảy giờ là thời điểm rạp chiếu phim nhiều người, vì lý do an toàn, Tần Lệ chọn suất chiếu lúc mười một giờ hai mươi.
Sau khi ăn xong, Tần Lệ ý thức được một vấn đề.
Cô chọn suất chiếu quá muộn rồi, bây giờ mới bảy giờ, còn những hơn bốn tiếng nữa, cũng không thể ai về nhà nấy rồi quay lại chứ.
Bây giờ những suất chiếu sớm hơn cơ bản đều đầy rồi.
"Không sao, chúng ta có thể tìm nơi ngồi một lát, nói về phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước cũng được."
Tần Lệ: "..."
Cùng thảo luận phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước cũng không phải không được, có thể để nhiệm vụ sớm được hoàn thành.
Ngay tại thời điểm Tần Lệ chuẩn bị tới tiệm trà với Giang Thịnh Ngự, xem anh là công cụ giải thích phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước, đúng lúc Mễ Nghiên nhắn trong nhóm tìm cô, hỏi cô có tới chơi mạt chược không.
Mễ Nghiên: "Có ba rồi thiếu một, Lệ Lệ tới chứ?"
Tần Lệ: "Có những ai?"
Sầm Triệt: "Anh với Hạ Phùng Xuyên."
Tần Lệ cảm thấy lựa chọn này cũng không tồi, bằng không xem Giang Thịnh Ngự như công cụ làm nhiệm vụ cũng không tốt lắm.
Cô hỏi ý kiến Giang Thịnh Ngự: "Có đi đánh mạt chược không? Bọn họ có ba người còn thiếu một chân, có Sầm Triệt, Mễ Nghiên, còn có một người cũng là bạn lớn lên từ nhỏ với em."
"Có."
Tần Lệ trả lời trong nhóm: "Tôi mang một người bạn tới chơi một lúc."
Sầm Triệt: "Ai?"
Mễ Nghiên: "Sẽ không phải là Giang Thịnh Ngự chứ?"
Sầm Triệt: "??? Vì sao sẽ là Giang Thịnh Ngự?"
Người này bị sao vậy trời. Cô có gì phải lo lắng chứ. Nói cứ như cô rất sợ gặp anh không bằng.
Tần Lệ nhìn căn phòng vắng vẻ, lại nhìn chương trình Xuân Vãn đã bắt đầu chiếu trên Tivi, cũng không muốn ở nhà lắm.
Cô trả lời: "Em uống một chút rượu, không thể lái xe."
Giang Thịnh Ngự: "Anh tới đón em."
Trả lời tin nhắn xong, Tần Lệ đặt ly rượu xuống, vừa định vào phòng thay quần áo thì điện thoại di động kêu lên.
Màn hình gọi đến hiển thị ba chữ "Hoa Tĩnh Lan", là mẹ kế của cô. Hoa Tĩnh Lan với bốn anh em bọn họ vẫn luôn trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng, đang yên đang lành gọi điện thoại cho cô làm gì?
Tần Lệ nhận điện thoại: "Alo?"
Hoa Tĩnh Lan: "Lệ Lệ, bố con tỉnh rồi."
Tần Lệ có chút kinh ngạc. Ông già vậy mà tỉnh rồi?
"Được, biết rồi, tôi lập tức tới bệnh viện."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hoa Tĩnh Lan, Tần Lệ gọi cho Giang Thịnh Ngự. Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp của Giang Thịnh Ngự truyền đến:
"Sao thế?"
"Xin lỗi Giang sư huynh, em bận chút việc, phải cho anh leo cây rồi." Nghĩ tới chuyện anh đón Tết một mình, còn bị cô cho leo cây, Tần Lệ lại bổ sung, "Là bố em tỉnh rồi, em phải tới bệnh viện."
"Không sao. Em uống rượu không thể lái xe, tầm này lại không dễ bắt xe, anh đưa em đến bệnh viện nhé. Dù sao anh cũng đang trên đường tới rồi."
"Vậy làm phiền Giang sư huynh."
Trong điện thoại, Giang Thịnh Ngự mỉm cười, rất dịu dàng: "Không phiền."
Tần Lệ ho nhẹ một cái: "Vậy em cúp trước đây."
"Được, lúc nào đến anh gửi tin nhắn cho em."
Lúc Tần Lệ sửa soạn xong xuống lầu, xe Giang Thịnh Ngự đã đỗ ở ven đường một lúc rồi. Ánh sáng trong xe chiếu sáng gương mặt trắng lạnh của anh, khôi ngô trưởng thành.
"Bệnh viện nào?"
"Thụy Đức."
Giang Thịnh Ngự đánh tay lái quay đầu. Đường ở thành phố B khó có lúc vắng vẻ giống như bây giờ, một đường thông suốt.
Ngay cả người trên đường cũng ít như thế, một mình đón Tết chắc chắn rất cô đơn.
"Giang sư huynh sao lại đón Tết một mình?"
"Bố mẹ anh đều ở nước ngoài, chưa trở về."
Tần Lệ gật đầu. Cô nhớ tới những chỗ hôm nay xem không hiểu ở phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước, cảm thấy Giang Thịnh Ngự xuất thân chính quy hẳn là sẽ biết, liền hỏi anh.
Giang Thịnh Ngự giải thích kỹ càng cho cô từng cái một. Tần Lệ nghe xong bừng tỉnh đại ngộ.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Giang Thịnh Ngự câu môi hỏi: "Sao lại cảm thấy hứng thú với mấy cái này rồi?"
"Dạo này có thời gian rảnh, cho nên xem mấy bộ phim lịch sử, xem như là trau dồi diễn xuất luôn."
"Ồ, là như vậy sao." Ý cười nơi đáy mắt Giang Thịnh Ngự càng rõ hơn, "Vậy chỗ nào không hiểu em có thể hỏi anh, trước kia anh học về phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước cũng không tồi đâu. Bút ký lúc anh đi học vẫn còn, em có cần không? Chắc sẽ tiện hơn đó."
Tần Lệ: "Cần chứ. Có bút ký đương nhiên là tốt nhất, đỡ phải cái gì cũng cần đi tra tài liệu."
"Vậy anh trở về tìm được sẽ gửi cho em."
Hai mấy phút sau, xe đến cổng bệnh viện Thụy Đức.
"Thế em xuống đây." Tần Lệ nói, "Hôm nào em mời Giang sư huynh đi xem phim nhé."
"Được, vậy anh chờ em." Giang Thịnh Ngự nhìn cô, đôi mắt sâu xa. Tần Lệ hơi bối rối chuyển mắt: "Trên đường trở về cẩn thận."
Khi cô xuống xe, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe khác chạy tới đây, cũng dừng ở cổng bệnh viện Thụy Đức, tiểu vương tử của quán ăn đêm Tần Thăng Dương từ trên xe bước xuống.
"Trùng hợp thế, chúng ta lại đến cùng lúc."
Tần Lệ đóng cửa xe: "Đúng đó, đoán xem Tần Đại Đầu đến sớm hơn hay trễ hơn chúng ta?"
"Tôi đoán là trễ hơn chúng ta."
Tần Thăng Dương tò mò nhìn chiếc xe sau lưng cô, "Chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ, ai đưa chị đến thế?"
Thấy cậu ta muốn qua xem ai lái xe, Tần Lệ bỗng nhớ tới chuyện cậu ta nói khoác mà không biết ngượng muốn tìm Giang Thịnh Ngự quay phim điện ảnh.
Không thể để Giang Thịnh Ngự bị Tần Thăng Dương đeo bám, loại đạo diễn ba xu này chỉ cần tán gẫu cùng thôi cũng làm mất hình tượng.
"Liên quan gì đến cậu?" Cô ngăn Tần Thăng Dương lại, cho tới khi xe của Giang Thịnh Ngự rời đi.
Tần Thăng Dương "hừ" một tiếng: "Lẽ nào là người đàn ông thần bí kia?"
Xem ra lúc rảnh cậu ta còn xem cả tin vịt.
Tần Lệ liếc mắt: "Liên quan đến cậu à? Hay là cậu thấy hứng thú?"
Tần Thăng Dương tức tới suýt chút nhảy dựng lên: "Tần Nhị Bạng cô còn đặt chuyện cẩn thận luật sư của tôi tới tìm cô đó!"
Nói cứ như người ta không có luật sư ấy. Tần Lệ cười nhạo: "Tôi nói cái gì cơ, cậu nhạy cảm thế làm gì?"
Giữa lúc bọn họ đang nói chuyện, hai vợ chồng Tần Thần Vũ và Liễu Du cũng đã đến.
Sau khi xuống xe, Tần Thần Vũ hỏi: "Hai người ở đây làm gì?"
Tần Lệ vuốt mái tóc bị gió thổi xuống: "Còn có thể làm gì chứ?"
Tần Thăng Dương: "Cãi nhau thôi."
Tần Thần Vũ không thấy kinh ngạc.
Bốn người vào bệnh viện thì trực tiếp đi tới phòng bệnh luôn.
Sau khi vào, bọn họ nhìn thấy Hoa Tĩnh Lan, mà phòng bệnh của Tần Hoành lại kéo rèm.
Hoa Tĩnh Lan nói: "Bác sĩ đang kiểm tra cho bố của các con."
Bọn họ tự tìm chỗ ngồi xuống, chờ kiểm tra kết thúc.
Không lâu sau, một nhà chú hai của Tần Lệ cũng tới, mọi người tiếp tục đợi.
Trong phòng, âm thanh thông báo của điện thoại vang lên hết đợt này tới đợt khác, không cần nghĩ cũng biết là tin nhắn chúc phúc đêm giao thừa.
Tần Lệ phát lì xì trong group chat "Lệ tổng và nhân viên của cô ấy".
Hi Hi: "Woaaaa, tôi giật được nhiều nhất."
Hi Hi: "Chị Lệ giao thừa vui vẻ!"
Đới Quận: "Cám ơn bà chủ! Giao thừa vui vẻ."
Hi Hi: "Anh Đới, anh chơi mạt chược thắng hay là thua thế."
Đới Quận gửi cái nhãn dán khóc thút thít.
Kết quả quá rõ ràng rồi.
Tần Lệ nở nụ cười, lại ngẩng đầu nhìn những người khác. Ai cũng đang ôm điện thoại, nhìn rất nhàm chán.
Người ở trong phòng bây giờ thừa sức gộp được một bàn mạt chược rồi, nhưng mà lão đầu tử còn đang kiểm tra, không biết tình hình thế nào, bọn họ mà chơi mạt chược thì hình như hơi quá đáng.
Tần Lệ ngồi trên ghế sofa đối diện với tivi, cầm điều khiển mở tivi.
Tivi hiện đúng kênh chiếu tiết mục Xuân Vãn.
Âm thanh trong tivi truyền tới, đám người Tần Thần Vũ đều đưa mắt nhìn về bên này một cái.
"Cô thế mà còn xem Xuân Vãn." Tần Thăng Dương ghét bỏ nói.
"Cậu quản được tôi à?" Tần Lệ vừa lướt điện thoại, vừa không đếm xỉa xem tiếp.
Không bao lâu sau, Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương cũng lần lượt tới ngồi xuống.
Tần Lệ liếc Tần Thăng Dương một cái, đem những lời cậu ta vừa nói trả lại cho cậu ta: "Cậu thế mà còn xem Xuân Vãn à?"
Tần Thăng Dương không trả lời cô, tự xem tự diss nữ minh tinh đang hát: "Hôm nay trang điểm xấu quá đi."
Sau khi tiết mục ca hát kết thúc, lại đến một tiểu phẩm.
Tần Thần Vũ ngẩng đầu nhìn vài cái, rất ghét bỏ: "Tình tiết này dùng tới nát rồi."
Tần Lệ: "Tiết mục ngắn này vừa xem liền biết là trên mạng."
Tần Thăng Dương: "Khán giả bên dưới nghiêm túc thật à? Này mà cũng có thể cười?"
Tần Thần Vũ và Tần Lệ nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: "Không biết có tổ tạo không khí à?"
Tần Thăng Dương: "Tất nhiên là tôi biết!"
Tất cả mọi người đều vô cùng buồn chán, cho nên bỏ điện thoại xuống, bắt đầu chuyên tâm diss tiểu phẩm.
Liễu Du, Hoa Tĩnh Lan còn có cả nhà chú hai đều trợn mắt há mồm mà nhìn ba anh em bọn họ, cảm thấy bọn họ quả nhiên là người một nhà, người này càng độc miệng hơn người kia. Xem tiểu phẩm còn không bằng xem ba người họ "hát tướng thanh".
Chờ tiểu phẩm kết thúc, Tần Thăng Dương hỏi: "Mọi người cười à? Dù sao thì tôi cũng không cười."
Tần Thần Vũ: "Không có."
Tần Lệ: "Có bị ngượng hộ."
Tần Thăng Dương lắc đầu: "Để tôi lên thì tôi cũng có thể hướng dẫn."
Tần Thần Vũ: "Cậu không thể."
Tần Thăng Dương: "..."
Tần Lệ: "Cậu có thể thử đổi nghề sang làm đạo diễn tiểu phẩm, tiểu phẩm theo đuổi ước mơ có lẽ sẽ thích hợp với cậu."
...Tần Thăng Dương bị bọn họ làm tức muốn thổ huyết.
Thời gian kiểm tra vô cùng lâu, lúc bọn họ đến trời đã không còn sớm nữa, thấm thoát đã gần đến mười hai giờ rồi.
Bệnh viện Thụy Đức là nơi có hoàn cảnh rất tốt nằm ở ngoại ô thành phố B, nơi này cho phép bắn pháo hoa.
Trên TV, những người MC bắt đầu đếm ngược: "Năm, bốn, ba, hai, một, chúc mọi người năm mới vui vẻ!"
Bên ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy pháo hoa bắn lên, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Trong bầu không khí náo nhiệt này, trong phòng ngược lại có chút yên tĩnh và lúng túng, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hoa Tĩnh Lan lên tiếng đầu tiên: "Chúc mừng năm mới."
Hiển nhiên bà chẳng có địa vị gì, ngoại trừ Liễu Du và chú hai của Tần Lệ ngoài mặt đáp lại một chút thì không có ai thèm nghía bà.
Qua mấy chục giây sau, Tần Thần Vũ từ tốn nói: "Chúc mừng năm mới."
Tần Lệ khoanh tay, tựa vào sofa: "Ồ, chúc mừng năm mới."
Tần Thăng Dương: "Chúc mừng năm mới."
Ba tiếng "chúc mừng năm mới" này nghe chẳng có chút vui vẻ nào, lộ rõ sự qua loa miễn cưỡng.
Nói ra thì mấy người anh em bọn họ sau khi lớn lên đã không còn cùng nhau đón giao thừa nữa, chứ đừng nói là cùng nhau xem Xuân Vãn, cùng đón năm mới. Nếu không phải đêm nay lão đầu tử tỉnh lại, thì có lẽ cả đời này đều sẽ không có cảnh tượng này.
Tần Lệ nhận được rất nhiều lời chúc năm mới, có vài tin là đúng 0 giờ gửi tới.
Trong đó có một tin là Giang Thịnh Ngự gửi tới: "Chúc mừng năm mới, Lệ Lệ."
Tần Lệ trả lời: "Giang sư huynh, chúc mừng năm mới."
Lúc Giang Thịnh Ngự nhận được tin nhắn còn đang ngồi đối diện với máy tính trong thư phòng biên soạn bút ký phim điện ảnh lịch sử trong ngoài nước. Thời đi học có bút kí hay không không nói, cho dù có, cũng rất khó có thể giữ đến tận bây giờ, anh mới soạn lại, từ sau khi nhiệm vụ được tuyên bố, thì đã chuẩn bị rồi. Muốn tìm cơ hội thích hợp tặng cho cô.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời, Giang Thịnh Ngự hơi nhoẻn miệng.
Ốp điện thoại và giấy dán tường cũng bị anh đổi thành hình đại tiểu thư vô cùng đáng yêu.
Khoảng 0 giờ mười lăm phút, mấy bác sĩ y tá rốt cục cũng ra.
Rèm trong phòng bệnh được kéo ra, có thể nhìn thấy Tần Hoành ở bên trong đã tỉnh táo.
Hoa Tĩnh Lan hỏi: "Bác sĩ, sao rồi?"
Bác sĩ trả lời: "Chúng tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho chủ tịch Tần, các mục chỉ tiêu cơ bản là bình thường, chỉ là thân thể còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng thật tốt. Nhưng dù sao chủ tịch Tần cũng đã lớn tuổi rồi, coi như về sau hồi phục, thân thể cũng không thể hồi phục được đến trạng thái ban đầu. Người nhà cần chuẩn bị kĩ tâm lý trước."
Hoa Tĩnh Lan gật đầu.
Chú hai Tần Lệ hỏi: "Bây giờ có thể vào thăm không?"
"Có thể."
Vợ chồng chú hai đi vào đầu tiên: "Anh cả!"
Tiếp đến là Hoa Tĩnh Lan, cuối cùng mới là ba anh em Tần Lệ.
Chú hai: "Anh cả, anh hù chết bọn em rồi."
Tần Thần Vũ: "Bố, bố thấy sao rồi?"
Liễu Du: "Bố, bố không sao chứ?"
Tần Hoành nhìn những người đứng trong phòng bệnh, nói: "Yên tâm, ta rất khoẻ." Giọng nói của ông còn rất yếu ớt.
"Bây giờ công ty thế nào rồi?"
Người có tư cách trả lời câu hỏi này nhất ở đây là Tần Lệ, người trong khoảng thời gian này thay thế cầm quyền công ty. "Rất tốt ạ." Cô nói.
"Ừm, hẳn là có không ít người thừa dịp ta hôn mê mà bỏ đá xuống giếng, truyền tin tức ta tỉnh lại ra ngoài đi."
Hoa Tĩnh Lan dịu dàng nói: "Bác sĩ nói ông vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi cho tốt."
"Được."
**
Tin tức Tần Hoành tỉnh lại căn bản không cần tận lực đi truyền bá, chỉ cần có chút phong thanh thì tất cả mọi người đã chú ý rồi.
Mùng một đầu năm, Weibo chính thức của tập đoàn Tần thị công bố chuyện này.
Xem như tin tức lớn đầu tiên trong vòng tài chính năm nay.
Một vài biên tập viên truyền thông tài chính kinh tế bị ép tăng ca viết bản thảo, bên ngoài bệnh viện Thụy Đức cũng có cẩu tử đang ngồi xổm, đều muốn biết tình trạng cơ thể của Tần Hoành như thế nào, sau khi ông tỉnh lại thì tiếp theo tập đoàn Tần thị sẽ hoạt động như thế nào.
Mễ Nghiên gửi tin nhắn cho Tần Lệ hỏi: "Lệ Lệ, tình hình hiện tại của bố cậu sao rồi?"
Tần Lệ: "Nghe nói đã có thể mắng người rồi, hẳn là rất tốt đó."
Mễ Nghiên: "Cậu không đi thăm à?"
Tần Lệ: "Hôm tỉnh lại đã đi thăm rồi."
Mễ Nghiên: "Bây giờ cậu không phải nên chạy qua chỗ đó nhiều chút, xem tình hình sao!"
Tần Lệ biết nguyên nhân Mễ Nghiên nói như vậy. Lão đầu vốn là chủ tịch kiêm CEO, là người cầm quyền công ty. Bây giờ người nắm quyền tỉnh rồi, cái vị trí CEO tạm thời này của cô trở nên có chút lúng túng.
Bên ngoài rất nhiều người đang đoán có phải là cô sắp phải rời vị trí rồi không.
Thật ra bản thân Tần Lệ ngược lại không sao. Cô vốn là bị ép làm CEO.
Mùng 5 đầu năm, Tần Lệ tiếp điện thoại của Hoa Tĩnh Lan, nói là Tần Hoành bảo cô tới bệnh viện một chuyến.
Tần Lệ cho rằng Tần Thần Vũ, Tần Thăng Dương cũng bị gọi đến, tới nơi mới phát hiện chỉ có mình cô. Mặt khác, trong phòng bệnh còn có Vinh Hải và Lý Hàm trợ lý đặc biệt của lão đầu tử.
Lão đầu tử tỉnh lại vào đêm giao thừa, rất nhiều người trong tập đoàn Tần thị đều phải kết thúc kì nghỉ Tết trước thời hạn. Tần Lệ còn khá đau lòng vì bọn họ. Thật sự là quá thảm rồi.
Khí sắc của Tần Hoành tốt hơn so với lúc vừa tỉnh lại, đã có thể kéo đệm lên tựa vào rồi.
"Bố, bố gọi con đến có chuyện gì?" Tần Lệ hỏi.
"Tình hình hiện tại và mấy hạng mục của công ty ta đã nghe Vinh Hải nói qua, hơn nửa năm này con làm rất tốt."
Tần Lệ hơi bất ngờ. Cho nên lão đầu tử gọi cô tới là để khen ngợi cô?
Trong ấn tượng của Tần Lệ, lão đầu tử không chỉ rất ít khen cô, cũng rất ít khen Tần Thần Vũ, Tần Thăng Dương và Tần Đào.
Thật sự là lần đầu tiên, xưa nay chưa từng thấy.
Cô mỉm cười: "Chuyện nhỏ, con cũng chỉ là tùy tiện làm mà thôi."
Lý Hàm: "..." Có phải là cũng quá không khiêm tốn rồi không.
Trên mặt Vinh Hải xuất hiện ý cười, giống như đang nói: "Không hổ là em."
Tần Hoành trầm mặc. Mấy đứa nhóc đứa này còn tự luyến hơn đứa kia.
"Khoảng thời gian tiếp theo này ta vẫn cần phải nghỉ ngơi, bên công ty tiếp tục giao cho con quản lý."
Tần Lệ gật đầu: "Vâng."
Kế tiếp là mấy giây trầm mặc.
Tần Lệ: "Đào Đào làm xong việc ở trường học sẽ quay về."
Tần Hoành: "Ừ."
Lại là trầm mặc.
Không có gì để nói nữa rồi.
Tần Lệ quyết định không nói những lời ngượng ngùng nữa: "Không còn việc gì thì con đi trước đây."
"Ừ, đi đi."
Sau khi chào hỏi với Vinh Hải xong, Tần Lệ liền rời khỏi phòng bệnh.
Hệ thống: [Hình như tâm trạng của cô không tồi nha.]
Tần Lệ: [Có sao?]
Cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc sắc thôi.
Hệ thống: [Có phải là vì được khen không.]
Tần Lệ cảm thấy rất buồn cười. A, cho rằng cô là trẻ con trong nhà trẻ à? Được khen ngợi còn phải vui vẻ?
Một bên khác, Giang Thịnh Ngự ở trong nhìn thấy miệng của người nhỏ trên màn hình cong thành một đường khẽ mỉm cười.
Khóe miệng của anh cũng giương lên theo, tạo một độ cong nhỏ.
[Tâm trạng hôm nay: Có chút vui vẻ.]
Xem ra tâm trạng không tệ.
Giang Thịnh Ngự nhìn tài liệu trên màn hình máy tính mà anh bỏ rất nhiều thời gian ra chỉnh sửa, tìm tài khoản của Tần Lệ trong Wechat, gửi cho cô.
Tần Lệ về tới nhà nhìn thấy tài liệu Giang Thịnh Ngự gửi tới.
Cô đã quên béng mất chuyện này từ lâu rồi, không ngờ anh lại thật sự gửi tới.
Mở ra xem, nội dung được sắp xếp vừa rõ ràng lại vừa kỹ càng tỉ mỉ, vô cùng mạch lạc. Bút ký này rõ ràng là chỉ có học bá lúc đi học mới có thể viết ra được.
Có phần bút ký này, cô chỉ cần đánh giá sơ qua hiệu suất của bản thân ít nhất cũng có thể tăng lên gấp đôi.
Tần Lệ: "Nhận được rồi, cảm ơn Giang sư huynh."
Giang Thịnh Ngự: "Anh phải tốn chút thời gian mới tìm được, chỗ nào không rõ có thể tới hỏi anh."
Tần Lệ không có cách nào nói cho Giang Thịnh Ngự hiểu phần bút ký này có thể giúp đỡ cho cô nhiều tới mức nào.
Đoán chừng anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô muốn hiểu rõ, hoặc là chợt có ý nghĩ muốn xem xem. Nhưng cô vẫn phải cảm ơn anh.
Tần Lệ: "Giang sư huynh, buổi tối có rảnh không?"
Giang Thịnh Ngự: "Đương nhiên là có."
Tần lệ ngừng lại.
Có chính là có, tại sao còn phải dùng hai từ "đương nhiên" chứ. Cô có lý do để hoài nghi anh đang trêu ghẹo cô.
Tần Lệ: "Em mời anh ăn cơm nhé, cả xem phim nữa."
Giang Thịnh Ngự nhìn thấy câu nói này, độ cong khóe miệng càng lớn hơn, giống như nhìn thấy động vật cắn câu của bác thợ săn. Anh trả lời "Được."
Tần Lệ: "Cần bao rạp không?"
Hệ thống: [Oaaaa, cô đúng là lắm tiền nhiều của.]
Đó là đương nhiên.
Tần Lệ muốn bao rạp là cân nhắc tới việc chẳng may bị nhận ra trong rạp chiếu phim, vậy thì bọn họ đừng mong xem được phim nữa. Nhưng mà ngẫm lại thì cô với Giang Thịnh Ngự, hai người ngồi ở chỗ vắng vẻ trong rạp chiếu phim nhìn hình ảnh gia đình đoàn viên, hình như cũng rất kỳ quái.
Giang Thịnh Ngự trả lời: "Không cần, đến lúc đó chúng ta lặng lẽ đi vào."
Dường như anh rất có kinh nghiệm.
**
Tần Lệ tùy tiện mặc một chiếc áo lông màu đen, là loại kiểu dáng dài ấy, trùm kín cả người cô lại, chỉ lộ ra một đoạn bắp chân. Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, đội mũ lưỡi trai, cuối cùng lại quàng khăn quàng cổ lên, vô cùng thoải mái, rất khác so với phong cách ngày thường của cô.
Lại thêm việc trong rạp chiếu phim tối như mực, cô rất có lòng tin sẽ không bị nhận ra.
Sau khi Giang Thịnh Ngự tới, Tần Lệ nhận được tin nhắn xuống lầu, lúc nhìn thấy cách ăn mặc của Giang Thịnh Ngự thì trầm mặc.
Giang Thịnh Ngự mặc không khác cô lắm, đều là mũ lưỡi trai màu đen và áo lông dài màu đen, có hơi giống...đồ tình nhân.
Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Giang Thịnh Ngự, cô cảm thấy anh cũng ý thức được chuyện này.
Sau đó anh nói câu: "Trùng hợp như vậy."
Tần Lệ nhạt nhẽo tiếp lời: "Đúng đó."
Ngoại trừ câu này, cô cũng không biết phải đáp thế nào, cũng không thể nói "đúng nha, chúng ta trời sinh một" đâu.
Cô rất nhanh dời chủ đề, hỏi xem bộ phim nào.
Sức cạnh tranh của Tết Âm lịch quá lợi hại, ba mươi Tết ra rạp năm bộ phim, hôm nay lại ra thêm hai bộ mới.
Tần Lệ không có tìm hiểu mấy bộ phim này, cô cảm thấy Giang Thịnh Ngự hẳn là tương đối biết chọn.
Xe còn dừng ở ven đường, Giang Thịnh Ngự hơi nghiêng thân tới.
Tần Lệ ngồi bên cạnh ghế lái lập tức cảm nhận được hơi thở mát lạnh của người đàn ông, mặc dù cũng không dựa gần lắm. Một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt của cô, ấn nhẹ một cái trên màn hình điện thoại của cô, chọn phim.
Tay của anh nhìn rất đẹp, da trắng, các khớp xương rõ ràng, có khí chất cấm dục giống với con người anh.
"Bộ này đi, người sản xuất phim là một sư huynh của chúng ta." Giang Thịnh Ngự thu tay lại.
Nghe được lời nói của anh, lúc này Tần Lệ mới đem sự chú ý chuyển tới màn hình điện thoại di động: "Sư huynh?"
"Sinh nhật cô Tăng lần trước không tới, em vẫn chưa gặp qua, lần sau có thể dẫn em đi gặp."
Nếu đã là phim của sư huynh, tất nhiên là phải ủng hộ rồi.
"Xem suất mấy giờ?" Tần Lệ hỏi.
"Anh sao cũng được, em chọn đi." Giang Thịnh Ngự khởi động ô tô.
Bảy giờ là thời điểm rạp chiếu phim nhiều người, vì lý do an toàn, Tần Lệ chọn suất chiếu lúc mười một giờ hai mươi.
Sau khi ăn xong, Tần Lệ ý thức được một vấn đề.
Cô chọn suất chiếu quá muộn rồi, bây giờ mới bảy giờ, còn những hơn bốn tiếng nữa, cũng không thể ai về nhà nấy rồi quay lại chứ.
Bây giờ những suất chiếu sớm hơn cơ bản đều đầy rồi.
"Không sao, chúng ta có thể tìm nơi ngồi một lát, nói về phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước cũng được."
Tần Lệ: "..."
Cùng thảo luận phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước cũng không phải không được, có thể để nhiệm vụ sớm được hoàn thành.
Ngay tại thời điểm Tần Lệ chuẩn bị tới tiệm trà với Giang Thịnh Ngự, xem anh là công cụ giải thích phim điện ảnh lịch sử trong và ngoài nước, đúng lúc Mễ Nghiên nhắn trong nhóm tìm cô, hỏi cô có tới chơi mạt chược không.
Mễ Nghiên: "Có ba rồi thiếu một, Lệ Lệ tới chứ?"
Tần Lệ: "Có những ai?"
Sầm Triệt: "Anh với Hạ Phùng Xuyên."
Tần Lệ cảm thấy lựa chọn này cũng không tồi, bằng không xem Giang Thịnh Ngự như công cụ làm nhiệm vụ cũng không tốt lắm.
Cô hỏi ý kiến Giang Thịnh Ngự: "Có đi đánh mạt chược không? Bọn họ có ba người còn thiếu một chân, có Sầm Triệt, Mễ Nghiên, còn có một người cũng là bạn lớn lên từ nhỏ với em."
"Có."
Tần Lệ trả lời trong nhóm: "Tôi mang một người bạn tới chơi một lúc."
Sầm Triệt: "Ai?"
Mễ Nghiên: "Sẽ không phải là Giang Thịnh Ngự chứ?"
Sầm Triệt: "??? Vì sao sẽ là Giang Thịnh Ngự?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.