Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 16
Tổng Công Đại Nhân
26/08/2020
Phòng họp công ty Duyệt Đồ.
Toàn viên trình diện, tổng giám đốc chủ trì hội nghị, tất cả đều thuận lợi lại thong dong.
Nữ trợ lý quan sát cấp trên một chút, có chút khác thường so với mọi lần, hình như bình tĩnh hơn không ít so với hôm trước, có lẽ là tối hôm qua nghỉ ngơi không tồi đi? Mặc kệ nói như thế nào, tất cả đều là suy đoán, tình huống thực tế như thế nào, chỉ có bản thân Giang Gia Niên biết.
Hơn ba giờ chiều, cô mới bớt bận việc một chút, chuẩn bị ăn bữa cơm đơn giản.
Cơm hộp đã sớm được gọi đến, để ở một bên đã nguội lạnh, vừa rồi trợ lý đi vào hỏi cô có muốn hâm nóng một chút không, cô từ chối, hiện tại cầm hộp cơm lạnh lại có chút hối hận.
Thôi, cứ như vậy đi, rốt cuộc thì người đàn ông sẽ luôn "trùng hợp" mang đồ ăn nóng hầm hập đến cho cô sau khi hết bận việc, sẽ phải kết hôn cùng người khác, về sau cô phải học cách thích ứng sinh hoạt ăn cơm lạnh.
Mở nắp hộp cơm, lấy đũa ra, Giang Gia Niên đang chuẩn bị ăn thì điện thoại ở một bên rung lên, cô cũng không nhìn, trực tiếp nghe luôn, còn thuận tiện ăn một miếng cơm, nhai nuốt nói: "Xin chào, tôi là Giang Gia Niên."
Chẳng qua mới có mấy ngày không nói chuyện, người ở đầu điện thoại bên kia đã cảm thấy thanh âm của cô như đã lâu không được nghe, một lúc sau mới nói một câu: "Em đang ăn cơm?"
Giang Gia Niên nghe được, động tác nhai nuốt dừng lại trong nháy mắt, cô vội vàng nuốt xuống, cầm cái ly lên uống một ngụm nước, một hồi lâu mới nói: "Lâm Đổng?"
Rất nhiều thời điểm quan hệ thay đổi đều bắt đầu tư xưng hô, trước kia cô vẫn luôn gọi tên của anh, nhưng lần này lại gọi Lâm Đổng vô cùng xa cách, đặc biệt nghe được xưng hô này, tâm tình Lâm Hàn Dữ cũng đã không tốt lắm, càng đừng nói đến đề tài kế tiếp bọn họ muốn nói.
Thật ra anh ta muốn trực tiếp hỏi "Người đàn ông kia là ai?", nhưng vấn đề như vậy, lấy thân phận của anh ta căn bản không có lập trường để hỏi.
Anh ta nhẫn một lúc lâu mới tìm ra một cách phù hợp thân phận nhất để nói: "Tối qua ăn cơm cùng hãng bay An Bình thuận lợi chứ?"
Giang Gia Niên không nghi ngờ gì anh ta, vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng vậy, vô cùng thuận lợi, sắp tới tôi sẽ bay đến Mỹ một chuyến, làm một chút công việc cuối cùng, sau khi tôi trở lại liền có thể ký hợp đồng."
Nói đến công việc, cô vẫn chuyên nghiệp cùng lưu loát như vậy, Lâm Hàn Dữ bên này vẫn là buổi sáng, anh ta đứng trên ban công ngửa đầu nhìn bầu trời sáng sớm, lại yên lặng một đoạn thời gian thật dài mới nói: "Đêm qua anh có gọi điện thoại cho em." Ngừng một chút, anh ta đè thấp âm lượng, cảm xúc nặng nề nói, "Tiếp điện thoại là một người đàn ông."
Ký ức quay trở lại tối hôm qua, tất cả những chuyện phát sinh giống như ấn ký khắc vào trong đầu Giang Gia Niên, cô muốn quên cũng khó.
Nguyên nhân chính là vì ký ức vẫn còn mới mẻ cho nên vấn đề này mới không dễ trả lời.
Cô không trả lời làm Lâm Hàn Dữ càng thêm miên man suy nghĩ, anh ta đã không ngủ, nói chuyện ngay cả thanh âm cũng mang theo sự mệt mỏi.
"Gia Niên, ngày hôm qua muộn như vậy em còn ở cùng một người đàn ông khác, anh không thể thuyết phục chính mình đó là ba của em hoặc người nhà nào khác, em ở một mình, không ai rõ ràng hơn anh, em có thể nói cho anh... Người đàn ông kia là ai không?"
Lời nói của anh ta kéo dài lại thương cảm, có thể rõ ràng nhận ra anh ta để ý và lo lắng cho cô, nhưng càng như vậy Giang Gia Niên lại càng thấy phiền chán, chính bởi vì anh ta luôn có những lời nói cùng hành động ái muội như vậy mới làm cô luôn hiểu lầm, cuối cùng còn mất hết mặt mũi trước mặt người phụ nữ mình ghét nhất, như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao? Bây giờ anh ta sắp kết hôn rồi, nói với cô những lời này có ý nghĩa gì chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nên khi mở miệng ngữ khí của Giang Gia Niên cũng không tốt lắm, cô không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi anh ta: "Người đàn ông kia là ai đối với anh rất quan trọng sao?"
Lâm Hàn Dữ không biết nên trả lời như thế nào.
Trên ban công có thêm một người, Hứa Hoan Nhan mặc áo ngủ đứng ở đó, hai tay khoanh trước ngực, im lặng mỉm cười mà nhìn anh ta.
Bên này Giang Gia Niên không đợi câu trả lời, trực tiếp nói với anh ta: "Lâm Đổng, tôi rất cảm kích anh thưởng thức tôi nhưng mong anh về sau đừng dễ dàng nói ra những lời dễ làm người ta hiểu lầm, anh đã sắp kết hôn, kể cả anh không tôn trọng tôi cũng mong anh tôn trọng vợ của anh. Tạm biệt."
Nói xong liền dứt khoát ngắt điện thoại, ở bên phía Giang Gia Niên là lo lắng chính mình nếu tiếp tục nói sẽ không nhịn được nghẹn ngào, cho nên nhanh cắt đứt một chút. Nhưng ở bên phía Lâm Hàn Dữ liền cho rằng cô không còn hảo cảm với anh, thậm chí nhiều lời vài câu đều cảm thấy bị mạo phạm.
Thu hồi di động, Lâm Hàn Dữ cúi đầu im lặng một lúc mới nhìn Hứa Hoan Nhan, miễn cưỡng cười nói: "Em tỉnh rồi."
Hứa Hoan Nhan vuốt vuốt tóc, nói: "Em đã tỉnh từ sớm rồi, lúc anh nửa đêm không ngủ được đi gọi điện thoại cho người phụ nữ khác."
Lâm Hàn Dữ nao nao, không nói gì.
Hứa Hoan Nhan tiếp tục cười nói: "Hàn Dữ, mặc kệ tâm ý trước kia của anh như thế nào, hiện tại anh muốn kết hôn với em, hôm nay chúng ta liền phải đi chụp ảnh cưới, em muốn anh hiểu rõ, những việc đã quyết định cũng không thể lùi lại hay đổi ý."
Lâm Hàn Dữ không đáp lại lời nào, chỉ tiếp tục im lặng.
Có lẽ chỉ có chính anh ta biết, di động bị anh ta nắm chặt trong tay, cơ hồ muốn nứt ra.
Toàn viên trình diện, tổng giám đốc chủ trì hội nghị, tất cả đều thuận lợi lại thong dong.
Nữ trợ lý quan sát cấp trên một chút, có chút khác thường so với mọi lần, hình như bình tĩnh hơn không ít so với hôm trước, có lẽ là tối hôm qua nghỉ ngơi không tồi đi? Mặc kệ nói như thế nào, tất cả đều là suy đoán, tình huống thực tế như thế nào, chỉ có bản thân Giang Gia Niên biết.
Hơn ba giờ chiều, cô mới bớt bận việc một chút, chuẩn bị ăn bữa cơm đơn giản.
Cơm hộp đã sớm được gọi đến, để ở một bên đã nguội lạnh, vừa rồi trợ lý đi vào hỏi cô có muốn hâm nóng một chút không, cô từ chối, hiện tại cầm hộp cơm lạnh lại có chút hối hận.
Thôi, cứ như vậy đi, rốt cuộc thì người đàn ông sẽ luôn "trùng hợp" mang đồ ăn nóng hầm hập đến cho cô sau khi hết bận việc, sẽ phải kết hôn cùng người khác, về sau cô phải học cách thích ứng sinh hoạt ăn cơm lạnh.
Mở nắp hộp cơm, lấy đũa ra, Giang Gia Niên đang chuẩn bị ăn thì điện thoại ở một bên rung lên, cô cũng không nhìn, trực tiếp nghe luôn, còn thuận tiện ăn một miếng cơm, nhai nuốt nói: "Xin chào, tôi là Giang Gia Niên."
Chẳng qua mới có mấy ngày không nói chuyện, người ở đầu điện thoại bên kia đã cảm thấy thanh âm của cô như đã lâu không được nghe, một lúc sau mới nói một câu: "Em đang ăn cơm?"
Giang Gia Niên nghe được, động tác nhai nuốt dừng lại trong nháy mắt, cô vội vàng nuốt xuống, cầm cái ly lên uống một ngụm nước, một hồi lâu mới nói: "Lâm Đổng?"
Rất nhiều thời điểm quan hệ thay đổi đều bắt đầu tư xưng hô, trước kia cô vẫn luôn gọi tên của anh, nhưng lần này lại gọi Lâm Đổng vô cùng xa cách, đặc biệt nghe được xưng hô này, tâm tình Lâm Hàn Dữ cũng đã không tốt lắm, càng đừng nói đến đề tài kế tiếp bọn họ muốn nói.
Thật ra anh ta muốn trực tiếp hỏi "Người đàn ông kia là ai?", nhưng vấn đề như vậy, lấy thân phận của anh ta căn bản không có lập trường để hỏi.
Anh ta nhẫn một lúc lâu mới tìm ra một cách phù hợp thân phận nhất để nói: "Tối qua ăn cơm cùng hãng bay An Bình thuận lợi chứ?"
Giang Gia Niên không nghi ngờ gì anh ta, vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng vậy, vô cùng thuận lợi, sắp tới tôi sẽ bay đến Mỹ một chuyến, làm một chút công việc cuối cùng, sau khi tôi trở lại liền có thể ký hợp đồng."
Nói đến công việc, cô vẫn chuyên nghiệp cùng lưu loát như vậy, Lâm Hàn Dữ bên này vẫn là buổi sáng, anh ta đứng trên ban công ngửa đầu nhìn bầu trời sáng sớm, lại yên lặng một đoạn thời gian thật dài mới nói: "Đêm qua anh có gọi điện thoại cho em." Ngừng một chút, anh ta đè thấp âm lượng, cảm xúc nặng nề nói, "Tiếp điện thoại là một người đàn ông."
Ký ức quay trở lại tối hôm qua, tất cả những chuyện phát sinh giống như ấn ký khắc vào trong đầu Giang Gia Niên, cô muốn quên cũng khó.
Nguyên nhân chính là vì ký ức vẫn còn mới mẻ cho nên vấn đề này mới không dễ trả lời.
Cô không trả lời làm Lâm Hàn Dữ càng thêm miên man suy nghĩ, anh ta đã không ngủ, nói chuyện ngay cả thanh âm cũng mang theo sự mệt mỏi.
"Gia Niên, ngày hôm qua muộn như vậy em còn ở cùng một người đàn ông khác, anh không thể thuyết phục chính mình đó là ba của em hoặc người nhà nào khác, em ở một mình, không ai rõ ràng hơn anh, em có thể nói cho anh... Người đàn ông kia là ai không?"
Lời nói của anh ta kéo dài lại thương cảm, có thể rõ ràng nhận ra anh ta để ý và lo lắng cho cô, nhưng càng như vậy Giang Gia Niên lại càng thấy phiền chán, chính bởi vì anh ta luôn có những lời nói cùng hành động ái muội như vậy mới làm cô luôn hiểu lầm, cuối cùng còn mất hết mặt mũi trước mặt người phụ nữ mình ghét nhất, như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao? Bây giờ anh ta sắp kết hôn rồi, nói với cô những lời này có ý nghĩa gì chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nên khi mở miệng ngữ khí của Giang Gia Niên cũng không tốt lắm, cô không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi anh ta: "Người đàn ông kia là ai đối với anh rất quan trọng sao?"
Lâm Hàn Dữ không biết nên trả lời như thế nào.
Trên ban công có thêm một người, Hứa Hoan Nhan mặc áo ngủ đứng ở đó, hai tay khoanh trước ngực, im lặng mỉm cười mà nhìn anh ta.
Bên này Giang Gia Niên không đợi câu trả lời, trực tiếp nói với anh ta: "Lâm Đổng, tôi rất cảm kích anh thưởng thức tôi nhưng mong anh về sau đừng dễ dàng nói ra những lời dễ làm người ta hiểu lầm, anh đã sắp kết hôn, kể cả anh không tôn trọng tôi cũng mong anh tôn trọng vợ của anh. Tạm biệt."
Nói xong liền dứt khoát ngắt điện thoại, ở bên phía Giang Gia Niên là lo lắng chính mình nếu tiếp tục nói sẽ không nhịn được nghẹn ngào, cho nên nhanh cắt đứt một chút. Nhưng ở bên phía Lâm Hàn Dữ liền cho rằng cô không còn hảo cảm với anh, thậm chí nhiều lời vài câu đều cảm thấy bị mạo phạm.
Thu hồi di động, Lâm Hàn Dữ cúi đầu im lặng một lúc mới nhìn Hứa Hoan Nhan, miễn cưỡng cười nói: "Em tỉnh rồi."
Hứa Hoan Nhan vuốt vuốt tóc, nói: "Em đã tỉnh từ sớm rồi, lúc anh nửa đêm không ngủ được đi gọi điện thoại cho người phụ nữ khác."
Lâm Hàn Dữ nao nao, không nói gì.
Hứa Hoan Nhan tiếp tục cười nói: "Hàn Dữ, mặc kệ tâm ý trước kia của anh như thế nào, hiện tại anh muốn kết hôn với em, hôm nay chúng ta liền phải đi chụp ảnh cưới, em muốn anh hiểu rõ, những việc đã quyết định cũng không thể lùi lại hay đổi ý."
Lâm Hàn Dữ không đáp lại lời nào, chỉ tiếp tục im lặng.
Có lẽ chỉ có chính anh ta biết, di động bị anh ta nắm chặt trong tay, cơ hồ muốn nứt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.