Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 17
Tổng Công Đại Nhân
26/08/2020
Hai ngày sau.
Sân bay.
Tòa nhà quốc tế hình tháp, mỗi người trong phòng chờ khác biệt về quốc tịch những đều im lặng mà làm việc của mình, Giang Gia Niên cũng vậy.
Cô để notebook ở đầu gối, dựa vào trên sô pha chỉnh sửa PPT ngày mai cần dùng khi tới Mỹ, thẳng đến khi có tiếng nhắc nhở đăng ký vang lên mới cất notebook, đeo ba lô rời khỏi phòng chờ.
Hôm nay vẫn là chuyến bay của hãng bay An Bình bởi vì Duyệt Đồ hợp tác với An Bình, vé máy bay được giảm giá, đương nhiên sẽ ưu tiên đặt vé máy bay của An Bình.
Chuyến bay AP591, cũng là máy bay boeing, bộ phận hành chính bên kia thấy lần trước cô đi thuận lợi nên lần này không nghĩ nhiều, tiếp tục đặt loại máy bay này, bởi vì thời gian thích hợp, chỉ có chuyến bay này là bay thẳng. Giang Gia Niên cũng không nghĩ nhiều, ngồi loại máy bay gì tóm lại cũng đều không khỏe, vậy nên vấn đề này cũng không còn quan trọng.
Bây giờ cô chỉ hy vọng lần bay đi Mỹ này ngàn vạn lần không phải là đội bay lần trước phục vụ.
Chỉ là, khi cô bước lên máy bay, nhìn thấy tiếp viên hàng không đứng ở cửa cabin, tâm tình vẫn có chút vi diệu.
Đều là gương mặt quen thuộc.
Cô không nhiều lời, tìm vị trí của mình ngồi xuống, chờ những hành khách khác đăng ký xong, sau thông báo của Tiếp viên trưởng liền vang lên âm thanh quảng bá của cơ trưởng, quả nhiên vô cùng quen thuộc.
Là thanh âm của Hạ Kinh Chước.
Tiếng anh của anh vẫn tiêu chuẩn mê người như vậy, nói thông báo thuần thục mà dễ nghe, người khác nghe được sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cô nghe được lại cầm lòng không đậu mà nhớ tới buổi tối mấy ngày trước kia, anh thở dốc ở bên tai cô, âm thanh giàu có mà từ tính.
Giang Gia Niên đè đè thái dương, cảm thấy sống lưng như có gió lạnh lướt qua, thật ra cô đối với Hạ cơ trưởng không có ý nghĩ không an phận, chỉ là cô không khéo lại một lần nữa ngồi trên máy bay anh điều khiển, không hiểu người ta có cảm thấy cô muốn quấn lấy anh hay không.
Nghĩ như vậy, máy bay dần dần bắt đầu cất cánh, bệnh cũ lại tái phát, Giang Gia Niên không khỏi ngừng thở, sắc mặt trở nên không tốt lắm.
Nữ hành khách ngồi bên cạnh phát hiện cô khác thường, chần chờ hồi lâu vẫn hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Giang Gia Niên quay đầu nhìn lại, cười cười tỏ ý xin lỗi: "Tôi không sao, ngại quá, ảnh hưởng đến cô sao?"
Nữ hành khách lắc đầu, đơn giản nở nụ cười, nhưng có thể nhìn ra được chắc chắn là cô ấy bị ảnh hưởng rồi, rốt cuộc muốn bắt đầu mười mấy giờ bay, trên đường bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai hy vọng mình ngồi gần một người có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, mười mấy giờ bay.
Việc này đối với Giang Gia Niên mà nói sao lại không phải một loại thử thách chứ.
Khoang điều khiển, nhìn danh sách hành khách trong tay, Hạ Kinh Chước hơi hơi nhướng máy, thần bí mà gợi lên khóe miệng.
Phó phi công Hình Chu nhìn thấy, cười hỏi anh: "Anh Kinh Chước, anh cười cái gfi vậy?"
Hạ Kinh Chước ngước mắt nhìn cậu ta, bởi vì hai người đều mang kính râm màu đen cho nên khó có thể phân biệt ánh mắt lẫn nhau, nhưng từ trên người mình bắt đầu có cảm giác lông tơ dựng đứng, Hình Chu dám khẳng định, hiện tại ánh mắt của cơ trưởng tiên sinh nhất định không thân thiện.
"Tôi cười sao?" Anh hỏi như vậy.
Hình Chu theo đúng sự thật nói: "Cười, thừa dịp còn chưa cất cánh, có muốn em chụp giúp anh một tấm hình hay không?"
Hạ Kinh Chước nhìn lướt qua di động của Hình Chu, làm lơ vui đùa của đối phương, quay mặt đi nhìn hình ảnh phía bên ngoài cửa sổ, bọn họ sắp cất cánh, mười mấy giờ kế tiếp, trên máy bay này, khoảng cách của anh với người phụ nữ kia cực kỳ nhỏ bé.
"Được rồi, anh không cần chụp thì anh chụp giúp em một tấm đi."
Hình Chu nóng lòng muốn thử mà đưa điện thoại cho Hạ Kinh Chước, Hạ Kinh Chước ném điện thoại lại cho cậu ta, nhàn nhạt hỏi: "Chụp ảnh? Cũng có thể. Xem hết số liệu phi hành chưa?"
Hình Chu sửng sốt, mặt đeo mắt kính râm ngây ngốc, sau khi phản ứng lại lập tức bắt đầu mở FMS (máy tính quản lý phi hành), đưa số liệu hôm nay vào, Hạ Kinh Chước nhìn cậu ta, ngữ điệu sâu thẳm, không nhanh không chậm nói: "Đây là việc nên làm trước khi hành khách hoàn thành đăng ký, bây giờ cậu mới làm, hiện tại tôi chỉ là thấy nếu để Lâm cơ trưởng biết thì cậu đoán xem khi xuống máy bay sẽ như thế nào?"
Khi bay đường dài, các công ty hàng không đều sẽ trang bị hai đội bay, trong đó có bốn phi công, cho nên hôm nay trên máy bay không chỉ có hai phi công là Hạ Kinh Chước và Hình Chu mà còn có người khác, đó là Lâm cơ trưởng Lâm Đổng và phó phi công ông ta phụ trách Trần Phong.
Nói đến hai người này, đúng là oan gia với Hình Chu.
Đầu tiên là Trần Phong, vị phó phi công này cùng Hình Chi chân trước chân sau tiến vào công ty, hai người có chênh lệch về thiên phú phi hành, Hình Chu không bằng Trần Phong, học tập cũng không nỗ lực bằng Trần Phong, mà Trần Phong vẫn coi sự nghiệp phi hành là thần thánh không thể xâm phạm, Hình Chu lấy thái độ cà lơ phất phơ như vậy lại có thành tích không sai biệt lắm với chính mình khiến cho Trần Phong rất bất mãn.
Tiếp theo, Lâm cơ trưởng mang theo Trần Phong, là cùng chức vị với Hạ Kinh Chước trong công ty. Nhưng Lâm cơ trưởng là lão cơ trưởng, năm nay gần năm mươi tuổi, đã làm trong ngành này mấy chục năm, chưa bao giờ có người có thể dao động địa vị của ông ta, Hạ Kinh Chước là người đầu tiên.
Ở trong công ty, mỗi người đều hiểu hai đội bay này không hòa thuận, nhưng cố tình bọn họ lại luôn cùng nhau bay, vì thế mỗi lần bay đều có vẻ có chút ý vị sâu xa.
Lúc này Hạ Kinh Chước nhắc tới Lâm cơ trưởng, Hình Chu cũng biết chính mình qua loa sẽ dẫn đến hậu quả gì, ngay lập tức không dám ngẩng đầu, nói: "Anh Kinh Chước, em này không phải...Ngày hôm qua chơi quá muộn, có chút hưng phấn quá độ, anh tha cho em lần này đi, ngàn vạn lần đừng nói với Lâm cơ trưởng? Anh cũng biết ông ấy là bất cận nhân tình."
Nói đến đây cậu ta tháo kính râm lộ ra ánh mắt cầu xin Hạ Kinh Chước, đáng tiếc Hạ Kinh Chước căn bản không đi nhìn, anh đã sớm phát hiện ra sai lầm của cậu ta, lại không nhắc nhở, chờ tới bây giờ mới nói, chính là muốn cho Hình Chu ăn mệt một chút, như vậy lần sau cậu ta mới có thể nhớ kỹ.
Anh mở đai an toàn đèn tín hiệu, để nhân viên đội bay tiến hành kiểm tra, sau khi đảm bảo tất cả các máy móc, tiếp theo bắt đầu kiểm tra số liệu Hình Chu đưa vào.
Cậu ta đã qua loa tạo ra một sai lầm, vậy cậu ta cũng phải phụ trách những vấn đề có thể xảy ra.
Ở FMS lưu trự phần lớn số liệu các chuyến bay của công ty hành không, sau khi Hạ Kinh Chước kiểm tra số liệu xong, đưa số hiệu tương ứng vào, FMS tự động hình thành đường hàng hải, Hình Chu thấy vậy, nhanh chóng lấy biểu đổ chuyên chở hành khách, căn cứ con số trên FMS đưa tốc độ phi hành vào, mở đèn lên, đóng lại chốt mở.
Cuối cùng Hạ Kinh Chước xác nhận công tác chuẩn bị đã xong, ngồi xuống chờ một lát, Lâm cơ trưởng cùng phó phi công liền tiến vào khoang điều khiển, bọn họ vừa mới ngồi xuống, khoang điều khiển liền nhận được điện thoại của Ân Mạn, cô ấy dùng microphone ở bên ngoài sườn khoang điều khiển gọi đến cho anh, ôn nhu nói: "Hạ cơ trưởng, chuẩn bị trong khoang máy bay đã xong."
***
Editor: quy trình bên trên t cũng ko hiểu lắm. có gì sai sót mong mn bỏ qua.
Sân bay.
Tòa nhà quốc tế hình tháp, mỗi người trong phòng chờ khác biệt về quốc tịch những đều im lặng mà làm việc của mình, Giang Gia Niên cũng vậy.
Cô để notebook ở đầu gối, dựa vào trên sô pha chỉnh sửa PPT ngày mai cần dùng khi tới Mỹ, thẳng đến khi có tiếng nhắc nhở đăng ký vang lên mới cất notebook, đeo ba lô rời khỏi phòng chờ.
Hôm nay vẫn là chuyến bay của hãng bay An Bình bởi vì Duyệt Đồ hợp tác với An Bình, vé máy bay được giảm giá, đương nhiên sẽ ưu tiên đặt vé máy bay của An Bình.
Chuyến bay AP591, cũng là máy bay boeing, bộ phận hành chính bên kia thấy lần trước cô đi thuận lợi nên lần này không nghĩ nhiều, tiếp tục đặt loại máy bay này, bởi vì thời gian thích hợp, chỉ có chuyến bay này là bay thẳng. Giang Gia Niên cũng không nghĩ nhiều, ngồi loại máy bay gì tóm lại cũng đều không khỏe, vậy nên vấn đề này cũng không còn quan trọng.
Bây giờ cô chỉ hy vọng lần bay đi Mỹ này ngàn vạn lần không phải là đội bay lần trước phục vụ.
Chỉ là, khi cô bước lên máy bay, nhìn thấy tiếp viên hàng không đứng ở cửa cabin, tâm tình vẫn có chút vi diệu.
Đều là gương mặt quen thuộc.
Cô không nhiều lời, tìm vị trí của mình ngồi xuống, chờ những hành khách khác đăng ký xong, sau thông báo của Tiếp viên trưởng liền vang lên âm thanh quảng bá của cơ trưởng, quả nhiên vô cùng quen thuộc.
Là thanh âm của Hạ Kinh Chước.
Tiếng anh của anh vẫn tiêu chuẩn mê người như vậy, nói thông báo thuần thục mà dễ nghe, người khác nghe được sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cô nghe được lại cầm lòng không đậu mà nhớ tới buổi tối mấy ngày trước kia, anh thở dốc ở bên tai cô, âm thanh giàu có mà từ tính.
Giang Gia Niên đè đè thái dương, cảm thấy sống lưng như có gió lạnh lướt qua, thật ra cô đối với Hạ cơ trưởng không có ý nghĩ không an phận, chỉ là cô không khéo lại một lần nữa ngồi trên máy bay anh điều khiển, không hiểu người ta có cảm thấy cô muốn quấn lấy anh hay không.
Nghĩ như vậy, máy bay dần dần bắt đầu cất cánh, bệnh cũ lại tái phát, Giang Gia Niên không khỏi ngừng thở, sắc mặt trở nên không tốt lắm.
Nữ hành khách ngồi bên cạnh phát hiện cô khác thường, chần chờ hồi lâu vẫn hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Giang Gia Niên quay đầu nhìn lại, cười cười tỏ ý xin lỗi: "Tôi không sao, ngại quá, ảnh hưởng đến cô sao?"
Nữ hành khách lắc đầu, đơn giản nở nụ cười, nhưng có thể nhìn ra được chắc chắn là cô ấy bị ảnh hưởng rồi, rốt cuộc muốn bắt đầu mười mấy giờ bay, trên đường bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai hy vọng mình ngồi gần một người có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, mười mấy giờ bay.
Việc này đối với Giang Gia Niên mà nói sao lại không phải một loại thử thách chứ.
Khoang điều khiển, nhìn danh sách hành khách trong tay, Hạ Kinh Chước hơi hơi nhướng máy, thần bí mà gợi lên khóe miệng.
Phó phi công Hình Chu nhìn thấy, cười hỏi anh: "Anh Kinh Chước, anh cười cái gfi vậy?"
Hạ Kinh Chước ngước mắt nhìn cậu ta, bởi vì hai người đều mang kính râm màu đen cho nên khó có thể phân biệt ánh mắt lẫn nhau, nhưng từ trên người mình bắt đầu có cảm giác lông tơ dựng đứng, Hình Chu dám khẳng định, hiện tại ánh mắt của cơ trưởng tiên sinh nhất định không thân thiện.
"Tôi cười sao?" Anh hỏi như vậy.
Hình Chu theo đúng sự thật nói: "Cười, thừa dịp còn chưa cất cánh, có muốn em chụp giúp anh một tấm hình hay không?"
Hạ Kinh Chước nhìn lướt qua di động của Hình Chu, làm lơ vui đùa của đối phương, quay mặt đi nhìn hình ảnh phía bên ngoài cửa sổ, bọn họ sắp cất cánh, mười mấy giờ kế tiếp, trên máy bay này, khoảng cách của anh với người phụ nữ kia cực kỳ nhỏ bé.
"Được rồi, anh không cần chụp thì anh chụp giúp em một tấm đi."
Hình Chu nóng lòng muốn thử mà đưa điện thoại cho Hạ Kinh Chước, Hạ Kinh Chước ném điện thoại lại cho cậu ta, nhàn nhạt hỏi: "Chụp ảnh? Cũng có thể. Xem hết số liệu phi hành chưa?"
Hình Chu sửng sốt, mặt đeo mắt kính râm ngây ngốc, sau khi phản ứng lại lập tức bắt đầu mở FMS (máy tính quản lý phi hành), đưa số liệu hôm nay vào, Hạ Kinh Chước nhìn cậu ta, ngữ điệu sâu thẳm, không nhanh không chậm nói: "Đây là việc nên làm trước khi hành khách hoàn thành đăng ký, bây giờ cậu mới làm, hiện tại tôi chỉ là thấy nếu để Lâm cơ trưởng biết thì cậu đoán xem khi xuống máy bay sẽ như thế nào?"
Khi bay đường dài, các công ty hàng không đều sẽ trang bị hai đội bay, trong đó có bốn phi công, cho nên hôm nay trên máy bay không chỉ có hai phi công là Hạ Kinh Chước và Hình Chu mà còn có người khác, đó là Lâm cơ trưởng Lâm Đổng và phó phi công ông ta phụ trách Trần Phong.
Nói đến hai người này, đúng là oan gia với Hình Chu.
Đầu tiên là Trần Phong, vị phó phi công này cùng Hình Chi chân trước chân sau tiến vào công ty, hai người có chênh lệch về thiên phú phi hành, Hình Chu không bằng Trần Phong, học tập cũng không nỗ lực bằng Trần Phong, mà Trần Phong vẫn coi sự nghiệp phi hành là thần thánh không thể xâm phạm, Hình Chu lấy thái độ cà lơ phất phơ như vậy lại có thành tích không sai biệt lắm với chính mình khiến cho Trần Phong rất bất mãn.
Tiếp theo, Lâm cơ trưởng mang theo Trần Phong, là cùng chức vị với Hạ Kinh Chước trong công ty. Nhưng Lâm cơ trưởng là lão cơ trưởng, năm nay gần năm mươi tuổi, đã làm trong ngành này mấy chục năm, chưa bao giờ có người có thể dao động địa vị của ông ta, Hạ Kinh Chước là người đầu tiên.
Ở trong công ty, mỗi người đều hiểu hai đội bay này không hòa thuận, nhưng cố tình bọn họ lại luôn cùng nhau bay, vì thế mỗi lần bay đều có vẻ có chút ý vị sâu xa.
Lúc này Hạ Kinh Chước nhắc tới Lâm cơ trưởng, Hình Chu cũng biết chính mình qua loa sẽ dẫn đến hậu quả gì, ngay lập tức không dám ngẩng đầu, nói: "Anh Kinh Chước, em này không phải...Ngày hôm qua chơi quá muộn, có chút hưng phấn quá độ, anh tha cho em lần này đi, ngàn vạn lần đừng nói với Lâm cơ trưởng? Anh cũng biết ông ấy là bất cận nhân tình."
Nói đến đây cậu ta tháo kính râm lộ ra ánh mắt cầu xin Hạ Kinh Chước, đáng tiếc Hạ Kinh Chước căn bản không đi nhìn, anh đã sớm phát hiện ra sai lầm của cậu ta, lại không nhắc nhở, chờ tới bây giờ mới nói, chính là muốn cho Hình Chu ăn mệt một chút, như vậy lần sau cậu ta mới có thể nhớ kỹ.
Anh mở đai an toàn đèn tín hiệu, để nhân viên đội bay tiến hành kiểm tra, sau khi đảm bảo tất cả các máy móc, tiếp theo bắt đầu kiểm tra số liệu Hình Chu đưa vào.
Cậu ta đã qua loa tạo ra một sai lầm, vậy cậu ta cũng phải phụ trách những vấn đề có thể xảy ra.
Ở FMS lưu trự phần lớn số liệu các chuyến bay của công ty hành không, sau khi Hạ Kinh Chước kiểm tra số liệu xong, đưa số hiệu tương ứng vào, FMS tự động hình thành đường hàng hải, Hình Chu thấy vậy, nhanh chóng lấy biểu đổ chuyên chở hành khách, căn cứ con số trên FMS đưa tốc độ phi hành vào, mở đèn lên, đóng lại chốt mở.
Cuối cùng Hạ Kinh Chước xác nhận công tác chuẩn bị đã xong, ngồi xuống chờ một lát, Lâm cơ trưởng cùng phó phi công liền tiến vào khoang điều khiển, bọn họ vừa mới ngồi xuống, khoang điều khiển liền nhận được điện thoại của Ân Mạn, cô ấy dùng microphone ở bên ngoài sườn khoang điều khiển gọi đến cho anh, ôn nhu nói: "Hạ cơ trưởng, chuẩn bị trong khoang máy bay đã xong."
***
Editor: quy trình bên trên t cũng ko hiểu lắm. có gì sai sót mong mn bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.