Cô Con Gái Quốc Dân Ba Tuổi Rưỡi
Chương 48: Bắt Đầu Thích
Vân Trĩ
07/02/2023
Phó Oánh Ngọc nhìn về phía chỗ ngồi của Kỷ Mẫn, tỏ vẻ lơ đãng hỏi: “Cô bé, chị hỏi em một chuyện nhé, em có thích chị gái bên kia không?”
Cố Tuế Tuế nhìn theo phương hướng cô nhìn sang, lắc đầu nói với vẻ thật thà: “Không thích ạ.”
Vốn dĩ Phó Oánh Ngọc chỉ thuận miệng hỏi vu vơ một chút, cũng không mong chờ cô bé này có thể trả lời làm mình hài lòng.
Dù sao Kỷ Mẫn cũng có ngoại hình thanh thuần ngọt ngào, lại quen giả vờ dáng vẻ dịu dàng rộng rãi, rất dễ lừa gạt được kiểu bé gái đơn thuần ngây thơ này.
Bỗng nhiên nghe được một câu trả lời không giống như mình đoán, Phó Oánh Ngọc bỗng có một chút hứng thú, tiếp tục hỏi: “Vì sao vậy? Không phải là lúc nãy cô ấy vừa mua trà sữa cho em sao?”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Cố Tuế Tuế tròn tròn, làm cho người ta cảm thấy rất ngây thơ, cô bé nói: “Mặc dù chị gái kia mua trà sữa cho mọi người trong đoàn làm phim nhưng mà chị ấy không thích chúng ta đâu.”
Điểm này cô bé có thể cảm nhận được.
Phó Oánh Ngọc nghe xong thì cong môi cười một tiếng, khí chất lạnh lùng trên người cô đã dịu bớt vài phần, cô đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm nhỏ nhắn của Cố Tuế Tuế rồi nói: “Trông em rất ngốc, ngược lại con mắt nhìn người không tồi.”
Chà, không ngờ rằng cô bé mít ướt này cũng thông minh phết, thế mà cũng nhìn ra được.
Phó Oánh Ngọc phát hiện ra mình bắt đầu có chút thích cô bé này rồi.
Hiếm khi gặp được một người có duyên hợp với cô như vậy, không ngờ rằng đối phương là một cô bé ba tuổi.
“Cô bé, sao em lại đến đoàn làm phim này vậy?” Phó Oánh Ngọc có tâm trạng không tồi, lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn tìm hiểu một người xa lạ.
Cố Tuế Tuế: “Là do bác đạo diễn ở đoàn làm phim trước đây đề cử em đến, bác ấy nói trong đoàn phim này thiếu một diễn viên nhí, còn nói là vai diễn này rất thích hợp với em, hỏi em có muốn đến giúp đỡ hay không.”
Phó Oánh Ngọc nghe thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra một cách đơn giản và tùy ý như vậy thì hơi sững sờ một chút.
Xem ra đạo diễn Trần thật sự rất thích cô nhóc đáng yêu này, đề cử vai diễn cho người ta mà cũng nói uyển chuyển như thế, sợ cô bé có áp lực tâm lý.
Tuy rằng danh tiếng và giá trị thương mại của đạo diễn Hạ Tri Lương không bằng đạo diễn Trần, nhưng mà ở phương diện phim văn nghệ này vẫn có thành tựu nhất định, thường xuyên nhận được giải thưởng ở các lễ trao giải điện ảnh.
Cố Tuế Tuế nhìn theo phương hướng cô nhìn sang, lắc đầu nói với vẻ thật thà: “Không thích ạ.”
Vốn dĩ Phó Oánh Ngọc chỉ thuận miệng hỏi vu vơ một chút, cũng không mong chờ cô bé này có thể trả lời làm mình hài lòng.
Dù sao Kỷ Mẫn cũng có ngoại hình thanh thuần ngọt ngào, lại quen giả vờ dáng vẻ dịu dàng rộng rãi, rất dễ lừa gạt được kiểu bé gái đơn thuần ngây thơ này.
Bỗng nhiên nghe được một câu trả lời không giống như mình đoán, Phó Oánh Ngọc bỗng có một chút hứng thú, tiếp tục hỏi: “Vì sao vậy? Không phải là lúc nãy cô ấy vừa mua trà sữa cho em sao?”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Cố Tuế Tuế tròn tròn, làm cho người ta cảm thấy rất ngây thơ, cô bé nói: “Mặc dù chị gái kia mua trà sữa cho mọi người trong đoàn làm phim nhưng mà chị ấy không thích chúng ta đâu.”
Điểm này cô bé có thể cảm nhận được.
Phó Oánh Ngọc nghe xong thì cong môi cười một tiếng, khí chất lạnh lùng trên người cô đã dịu bớt vài phần, cô đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm nhỏ nhắn của Cố Tuế Tuế rồi nói: “Trông em rất ngốc, ngược lại con mắt nhìn người không tồi.”
Chà, không ngờ rằng cô bé mít ướt này cũng thông minh phết, thế mà cũng nhìn ra được.
Phó Oánh Ngọc phát hiện ra mình bắt đầu có chút thích cô bé này rồi.
Hiếm khi gặp được một người có duyên hợp với cô như vậy, không ngờ rằng đối phương là một cô bé ba tuổi.
“Cô bé, sao em lại đến đoàn làm phim này vậy?” Phó Oánh Ngọc có tâm trạng không tồi, lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn tìm hiểu một người xa lạ.
Cố Tuế Tuế: “Là do bác đạo diễn ở đoàn làm phim trước đây đề cử em đến, bác ấy nói trong đoàn phim này thiếu một diễn viên nhí, còn nói là vai diễn này rất thích hợp với em, hỏi em có muốn đến giúp đỡ hay không.”
Phó Oánh Ngọc nghe thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra một cách đơn giản và tùy ý như vậy thì hơi sững sờ một chút.
Xem ra đạo diễn Trần thật sự rất thích cô nhóc đáng yêu này, đề cử vai diễn cho người ta mà cũng nói uyển chuyển như thế, sợ cô bé có áp lực tâm lý.
Tuy rằng danh tiếng và giá trị thương mại của đạo diễn Hạ Tri Lương không bằng đạo diễn Trần, nhưng mà ở phương diện phim văn nghệ này vẫn có thành tựu nhất định, thường xuyên nhận được giải thưởng ở các lễ trao giải điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.