Chương 4:
Sơn Hữu Thanh Mộc
03/07/2022
Có lẽ là vì Bối Âm Cốc không có ai sống, Tạ Trích Tinh cũng không nhàn rỗi ở đây chơi trò bắt cá, cho nên những con cá vốn dĩ phải rụt rè và nhát người này không hề có chút cảm giác phòng bị nào. Tiêu Tịch Hòa loay hoay nửa tiếng, đã bắt được hơn 20 con cá. Cô nhìn giỏ cá và bắt đầu đếm, cảm thấy cũng đủ nấu rồi, liền đứng thẳng người vươn vai vỗ lưng. Cô vừa định lên khỏi mặt nước, đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ xa vang đến.
- Sư tỷ, tên Tạ Trích Tinh đó cổ quái lắm. Vừa rồi đệ đang đứng đối diện với hắn, đang yên đang lành đột nhiên bị đá đập vào đầu, hơn nữa còn bị đập liên tục hai lần.
- Hắn ta bị giam ở đây, chẳng khác gì một người bình thường. Làm sao hắn có thể đánh lén đệ được? Đệ chắc đó không phải là ảo giác không?
- Đệ chắc chắn 100% luôn, sư đệ cũng có thể làm chứng. - Tên đại sư huynh vừa đi vừa sốt sắng nói.
Tên tiểu sư đệ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đệ làm chứng, mặc dù không nhìn thấy cục đá, nhưng khi đại sư huynh bị đánh, thật sự đệ cũng cảm nhận được sau lưng có tiếng gió thổi qua."
"Vậy chúng ta đi xem hắn thử. Nếu thật sự có điều gì gian xảo, chúng ta sẽ lập tức báo ngay cho sư môn. Nói không chừng còn lập được đại công." - Sư tỷ hứng thú nói.
Ngay khi giọng nói nữ nhân này vừa dứt, cả ba người họ lập tức xuất hiện.
Đại sư huynh nhanh mắt lẹ tay, nhanh chân luồn lách, vội vàng chạy tới bên bờ suối, nhấc cái giỏ tre lên: "Sư tỷ, nhìn này! Tạ Viễn Hưng còn có thú vui nhàn nhã ở đây bắt cá."
Nữ nhân mà hắn gọi là sư tỷ bước tới, liếc nhìn bầy cá trong giỏ tre: "Giỏ tre vẫn còn đó, chắc chắn Tạ Trích Tinh vẫn đang ở gần đây." - Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy những khu rừng âm u và mặt đất ẩm thấp.
“Chẳng lẽ hắn nghe thấy động tĩnh rồi chạy trốn đó chứ?” - Tiểu sư đệ nghi ngờ.
Đại sư huynh chế nhạo: "Chắc chắn là biết sư tỷ tới, sợ quá nên trốn rồi."
“Sư tỷ thật oai phong!” Sư đệ lập tức nịnh nọt.
Tiêu Tịch Hòa đang ẩn trốn dưới lớp áo tàng hình chợt nhếch môi cười khinh bỉ. Cô nghĩ thâm hai tên đệ tử này trên núi tu đạo thật quá lãng phí tài năng, bọn chúng đáng lẽ phải xuống núi làm cẩu nô tài cho đám đại quan quý tộc mới xứng.
“Bối Âm Cốc cũng không hề nhỏ, nếu hắn cố ý ẩn trốn, e rằng nhất thời chúng ta cũng không thể tìm được hắn.” - Sư tỷ nhíu mày.
“Không sao, chúng ta cứ ở đây đợi, đệ không tin hắn sẽ trốn suốt đời không xuất hiện!” - Đại sư huynh nói xong liền đá bay cái giỏ tre.
Bởi vì trước giờ Tạ Trích Tinh chưa bao giờ càn quấy náo loạn, nên các đệ tử ngoại môn của phái Côn Lôn cũng không cảm tháy e sợ hắn, ngoại trừ không dám trực tiếp gây rối với hắn, thì mấy lời khiêu khích này, bọn họ rất mạnh miệng.
Chiếc giỏ tre bị đá bay xa hai thước, toàn bộ cá trong đó rơi hết ra ngoài, giãy giụa trên mặt đất như lò xo. Nhìn thấy thành quả lao động của mình bị lãng phí như vậy, Tiêu Tịch Hòa rất tức giận, trong lòng thầm chửi rủa tổ tiên ba đời nhà bọn họ. Ba người bị mắng cũng không hay biết, vẫn thong dong đi dạo ven bờ suối, đi một hồi lâu cũng không có ý định rời khỏi.
Tiêu Tịch Hòa nhìn thấy những con cá giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, trong đó vài con đã nằm im bất động, trong lòng không khỏi tiếc nuối, xót đến rỉ máu. Giống cá này làm món gì cũng cần phải tươi mới, phải xẻ thịt ngay khi bắt lên rồi đem đi nấu chín mới giữ được mùi vị tươi ngon tối đa của nó. Nếu đợi chúng chết rồi mới nấu, e rằng vị ngon sẽ giảm đi. Hơn nữa những con cá này đều do chính tay cô tỉ mỉ chọn bắt, những con còn lại trong suối, nếu không quá nhỏ thì cũng quá gầy. Vì không muốn uổng công vô ích, Tiêu Tịch Hòa âm thầm hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nhặt một viên đá lên, dùng lại mánh cũ, tranh thủ trong lúc ba người họ không phòng bị, liền ném đá về phía họ.
“Ui ya!” Tên đại sư huynh đau đớn thốt lên, vội vàng ôm đầu rên rỉ: “Sư tỷ! Quả nhiên hắn đang ở gần đây!
“Đệ nhìn thấy rồi, hòn đá bay từ đằng kia tới.” - Tiểu sư đệ vội vàng chỉ về hướng Tiêu Tịch Hòa.
Hai người còn lại ngoảnh mặt lại nhìn theo hướng ngón tay của tiểu sư đệ: "Tạ Trích Tinh, ta khuyên ngươi mau ra đây đi, ngươi còn giả ma giả quỷ nữa, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Rừng núi trống không, thậm chí không có lấy một tiếng hồi đáp. Ba người chìm trong im lặng, đại su huynh thăm dò: "Lúc nãy đệ cũng bị đánh vào sau đầu, nhưng Tạ Trích Tinh lại đứng đối diện đệ."
Đại sư tỷ như hiểu ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng đối diện: "Tạ Trích Tinh, mau ra đây!"
"Phụt..." Tiêu Tịch Hòa không kìm được bật cười.
"Ai? Kẻ nào đang cười!" Sư tỷ nhanh nhạy... Hoặc là, đang tỏ ra nhạy bén quay đầu lại nhìn.
Tiêu Tịch Hòa đã nhìn ra, cả ba người này, ai cũng là những kẻ vô dụng không có não, cũng không thèm trốn ở xa nữa, nhẹ nhàng đi đến giữa bọn họ, nhân lúc khi cả ba người đang tập trung cao độ thì bất ngờ đá vào tên tiêu sư đệ một cái. Tên tiểu đệ sợ hãi hét lên, sư tỷ lập tức quay lại: "Chuyện gì?!"
- Sư tỷ, tên Tạ Trích Tinh đó cổ quái lắm. Vừa rồi đệ đang đứng đối diện với hắn, đang yên đang lành đột nhiên bị đá đập vào đầu, hơn nữa còn bị đập liên tục hai lần.
- Hắn ta bị giam ở đây, chẳng khác gì một người bình thường. Làm sao hắn có thể đánh lén đệ được? Đệ chắc đó không phải là ảo giác không?
- Đệ chắc chắn 100% luôn, sư đệ cũng có thể làm chứng. - Tên đại sư huynh vừa đi vừa sốt sắng nói.
Tên tiểu sư đệ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đệ làm chứng, mặc dù không nhìn thấy cục đá, nhưng khi đại sư huynh bị đánh, thật sự đệ cũng cảm nhận được sau lưng có tiếng gió thổi qua."
"Vậy chúng ta đi xem hắn thử. Nếu thật sự có điều gì gian xảo, chúng ta sẽ lập tức báo ngay cho sư môn. Nói không chừng còn lập được đại công." - Sư tỷ hứng thú nói.
Ngay khi giọng nói nữ nhân này vừa dứt, cả ba người họ lập tức xuất hiện.
Đại sư huynh nhanh mắt lẹ tay, nhanh chân luồn lách, vội vàng chạy tới bên bờ suối, nhấc cái giỏ tre lên: "Sư tỷ, nhìn này! Tạ Viễn Hưng còn có thú vui nhàn nhã ở đây bắt cá."
Nữ nhân mà hắn gọi là sư tỷ bước tới, liếc nhìn bầy cá trong giỏ tre: "Giỏ tre vẫn còn đó, chắc chắn Tạ Trích Tinh vẫn đang ở gần đây." - Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy những khu rừng âm u và mặt đất ẩm thấp.
“Chẳng lẽ hắn nghe thấy động tĩnh rồi chạy trốn đó chứ?” - Tiểu sư đệ nghi ngờ.
Đại sư huynh chế nhạo: "Chắc chắn là biết sư tỷ tới, sợ quá nên trốn rồi."
“Sư tỷ thật oai phong!” Sư đệ lập tức nịnh nọt.
Tiêu Tịch Hòa đang ẩn trốn dưới lớp áo tàng hình chợt nhếch môi cười khinh bỉ. Cô nghĩ thâm hai tên đệ tử này trên núi tu đạo thật quá lãng phí tài năng, bọn chúng đáng lẽ phải xuống núi làm cẩu nô tài cho đám đại quan quý tộc mới xứng.
“Bối Âm Cốc cũng không hề nhỏ, nếu hắn cố ý ẩn trốn, e rằng nhất thời chúng ta cũng không thể tìm được hắn.” - Sư tỷ nhíu mày.
“Không sao, chúng ta cứ ở đây đợi, đệ không tin hắn sẽ trốn suốt đời không xuất hiện!” - Đại sư huynh nói xong liền đá bay cái giỏ tre.
Bởi vì trước giờ Tạ Trích Tinh chưa bao giờ càn quấy náo loạn, nên các đệ tử ngoại môn của phái Côn Lôn cũng không cảm tháy e sợ hắn, ngoại trừ không dám trực tiếp gây rối với hắn, thì mấy lời khiêu khích này, bọn họ rất mạnh miệng.
Chiếc giỏ tre bị đá bay xa hai thước, toàn bộ cá trong đó rơi hết ra ngoài, giãy giụa trên mặt đất như lò xo. Nhìn thấy thành quả lao động của mình bị lãng phí như vậy, Tiêu Tịch Hòa rất tức giận, trong lòng thầm chửi rủa tổ tiên ba đời nhà bọn họ. Ba người bị mắng cũng không hay biết, vẫn thong dong đi dạo ven bờ suối, đi một hồi lâu cũng không có ý định rời khỏi.
Tiêu Tịch Hòa nhìn thấy những con cá giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, trong đó vài con đã nằm im bất động, trong lòng không khỏi tiếc nuối, xót đến rỉ máu. Giống cá này làm món gì cũng cần phải tươi mới, phải xẻ thịt ngay khi bắt lên rồi đem đi nấu chín mới giữ được mùi vị tươi ngon tối đa của nó. Nếu đợi chúng chết rồi mới nấu, e rằng vị ngon sẽ giảm đi. Hơn nữa những con cá này đều do chính tay cô tỉ mỉ chọn bắt, những con còn lại trong suối, nếu không quá nhỏ thì cũng quá gầy. Vì không muốn uổng công vô ích, Tiêu Tịch Hòa âm thầm hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nhặt một viên đá lên, dùng lại mánh cũ, tranh thủ trong lúc ba người họ không phòng bị, liền ném đá về phía họ.
“Ui ya!” Tên đại sư huynh đau đớn thốt lên, vội vàng ôm đầu rên rỉ: “Sư tỷ! Quả nhiên hắn đang ở gần đây!
“Đệ nhìn thấy rồi, hòn đá bay từ đằng kia tới.” - Tiểu sư đệ vội vàng chỉ về hướng Tiêu Tịch Hòa.
Hai người còn lại ngoảnh mặt lại nhìn theo hướng ngón tay của tiểu sư đệ: "Tạ Trích Tinh, ta khuyên ngươi mau ra đây đi, ngươi còn giả ma giả quỷ nữa, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Rừng núi trống không, thậm chí không có lấy một tiếng hồi đáp. Ba người chìm trong im lặng, đại su huynh thăm dò: "Lúc nãy đệ cũng bị đánh vào sau đầu, nhưng Tạ Trích Tinh lại đứng đối diện đệ."
Đại sư tỷ như hiểu ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng đối diện: "Tạ Trích Tinh, mau ra đây!"
"Phụt..." Tiêu Tịch Hòa không kìm được bật cười.
"Ai? Kẻ nào đang cười!" Sư tỷ nhanh nhạy... Hoặc là, đang tỏ ra nhạy bén quay đầu lại nhìn.
Tiêu Tịch Hòa đã nhìn ra, cả ba người này, ai cũng là những kẻ vô dụng không có não, cũng không thèm trốn ở xa nữa, nhẹ nhàng đi đến giữa bọn họ, nhân lúc khi cả ba người đang tập trung cao độ thì bất ngờ đá vào tên tiêu sư đệ một cái. Tên tiểu đệ sợ hãi hét lên, sư tỷ lập tức quay lại: "Chuyện gì?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.