Chương 5:
Sơn Hữu Thanh Mộc
03/07/2022
“Có kẻ đánh đệ!” - Tiểu sư đệ vội đáp.
Ngay lúc sư tỷ đang định hỏi tình hình cụ thể như thế nào, thì đột nhiên bị một hòn đá đập trúng chân, vẻ mặt đại sư tỷ đau đớn vặn vẹo, hai người kia cũng càng lúc càng hoảng sợ.
Tiêu Tịch Hòa thích thú đến phát nghiện, kéo cái này nắm cái kia, ba người đều bị cô hành cho sợ hãi chết khiếp. Đột nhiên, sư tỷ bị dọa sợ bỗng rút thanh trường kiếm ra và chém loạn xạ không ngừng.
Tiêu Tịch Hòa không ngờ rằng nàng ta sẽ đột ngột tấn công, nhất thời cô chưa kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn những nhát kiếm lạnh lẽo chém về phía mình. Sắc mặt Tiêu Tịch Hòa tái đi vì sợ hãi, tưởng rằng mình sắp chết rồi, ai ngờ cổ tay sư tỷ đột nhiên run rẩy, thanh trường kiếm rơi xuống đất lúc nào không hay.
"Aaa..." Sư tỷ nắm chặt cổ tay rên lên đau đớn, giống như đang bị thương vậy. Hai gã sư đệ hốt hoảng, vội vàng chạy tới đỡ nàng ta. Cả ba người vừa căng thẳng vừa sợ hãi, loạng choạng chạy đi rồi biến mất sau gốc cây, không dám ngạo mạn như vừa rồi nữa. Tiêu Tịch Hòa, tròn mắt không hiểu, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của nữ nhân kia, hình như nàng đã bị vật gì đó va vào tay, hay là bị chuột rút... Chắc là chuột rút rồi, Tiểu Tịch Hòa nhìn thấy rất rõ ràng, hoàn toàn không có ai động vào nàng ta cả. Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, kiên nhẫn đợi một hồi, sau khi chắc chắn không có ai quay lại, cô mới cởi áo choàng ra, vội vàng nhặt những con cá trên mặt đất lên.
May mà vớt lên kịp thời, hầu hết bầy cá đều còn sống nhưng không còn giãy giụa mạnh mẽ như trước nữa. Tiêu Tịch Hòa không dám chậm trễ, cô ngồi xổm ngay bên bờ suối và bắt đầu chế biến cá. Vảy của loài cá này không cứng, chỉ cần dùng ngón tay cạo vào lớp vảy là có thể cạo được một mảng vảy cá lớn, sau đó dùng dao găm rạch một lỗ trong bụng cá, bóp lấy nội tạng rồi rửa sạch, vậy là cá đã được làm sạch hoàn toàn. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, hai mươi con cá đều được rửa sạch. Từ trong túi Càn Khôn, Tiêu Tịch Hòa lấy chiếc chảo đất trước đó cô đã mua ở chợ ra, sau đó lấy bột mì, dầu hạt cải và các loại gia vị khác. Trước hết dùng muối và rượu để ướp cá, sau đó cho dầu vào chảo đun nóng.
Tạ Trích Tinh lười biếng dựa vào thân cây, trong bóng tối, hắn uể oải nhìn Tiêu Tịch Hòa đang tất bật nấu cá, và có lẽ hắn cũng hiểu ra Tiêu Tịch Hòa đang muốn làm gì. Ướp cá được một lúc thì Tiêu Tịch Hòa lại dùng nước suối rửa sạch, sau đó thêm gia vị, bột nêm và bột năng, trộn đều rồi bắt đầu rán. Khi chảo cá đầu tiên bắt đầu rán, Ma Tôn, người mà Tiêu Tịch Hòa đang nghĩ đến, bất ngờ xuất hiện.
“Loại cá tạp nham này không có chút thịt nào, có gì đáng để ăn chứ?” Hắn bình đạm hỏi.
“Ma tôn?!” - Tiêu Tịch Hòa có vẻ ngạc nhiên. Tạ Trích Tinh liếc nhìn cô một cái, nửa cười nửa không nói: "Giả vờ ngạc nhiên gì chứ? Ngươi bỏ công sức như vậy, chẳng phải chỉ muốn dẫn dụ ta xuất hiện sao?"
Một trong những đặc điểm ít ai biết của Tạ Trích Tinh là thích ăn ngon. Tiêu Tịch Hòa gượng cười: "Quả thực là muốn dụ ngươi ra, nhưng ngươi thật sự xuất hiện, ta vẫn thấy rất kinh ngạc."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cá trong chảo đã chín được bảy phần, tỏa ra mùi thơm nức mũi, Tạ Trích Tinh miễn cưỡng nhìn chảo cá đang kêu "xèo xèo". Tiêu Tịch Hòa gắp cá ra, thêm một vài nhánh củi, sau đó đưa cá cho Tạ Viễn Hưng: "Ngươi muốn nếm thử không?"
“Không!” Tạ Trích Tinh từ chối một cách dứt khoác.
Ma tôn đại nhân có hai niềm yêu thích lớn nhất là tu luyện và ăn uống, chỉ cần mùi vị ngon thì không có thứ gì là hắn ta không ăn, kể cả đó là hạt dẻ hay là khoai lang đang ăn còn thừa. Lúc Tiêu Tịch Hòa mời hắn ăn cá, không ngờ hắn lại từ chối, cô ngớ người một lúc, sau đó mới nhanh chóng giải thích: "Loại cá này tên là cá mú lạch. Thấy nó nhỏ vậy thôi, chứ thịt rất ngon ngọt!"
“Ngươi cho rằng ta không biết cá mú lạch hay sao?” - Tạ Trích Tinh ngắt lời một cách đầy ẩn ý.
Tiêu Tịch Hòa dừng lại một chút, cũng đúng, tên Ma Tôn này đã ăn bao nhiêu là sơn hào hải vị, tuyệt vị thiên hạ, sao lại có thể không biết cá mú lạch được… Nếu mấy thứ lộn xộn này được xem là tuyệt bị.
“Tại sao hắn lại không muốn thử chứ?” - Tiêu Tịch Hòa hiếu kỳ. Cô rất tin tưởng vào hương vị của món cá mú lạch này, phải có lý do gì đó thì tên này mới không chịu ăn.
Tạ Trích Tinh liếc cô một cái, sau đó xoay người rời đi. Tiêu Tịch Hòa nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi, trong lòng có chút sốt sắng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc Ma Tôn đại nhân thích nhất chính là tu luyện và ăn uống, còn điều hắn ghét nhất chính là phiền phức. Cô ấy ngay lập tức vui như vớ được vàng: "Ta có thể giúp ngươi nhặt xương cá"
Ngay lúc sư tỷ đang định hỏi tình hình cụ thể như thế nào, thì đột nhiên bị một hòn đá đập trúng chân, vẻ mặt đại sư tỷ đau đớn vặn vẹo, hai người kia cũng càng lúc càng hoảng sợ.
Tiêu Tịch Hòa thích thú đến phát nghiện, kéo cái này nắm cái kia, ba người đều bị cô hành cho sợ hãi chết khiếp. Đột nhiên, sư tỷ bị dọa sợ bỗng rút thanh trường kiếm ra và chém loạn xạ không ngừng.
Tiêu Tịch Hòa không ngờ rằng nàng ta sẽ đột ngột tấn công, nhất thời cô chưa kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn những nhát kiếm lạnh lẽo chém về phía mình. Sắc mặt Tiêu Tịch Hòa tái đi vì sợ hãi, tưởng rằng mình sắp chết rồi, ai ngờ cổ tay sư tỷ đột nhiên run rẩy, thanh trường kiếm rơi xuống đất lúc nào không hay.
"Aaa..." Sư tỷ nắm chặt cổ tay rên lên đau đớn, giống như đang bị thương vậy. Hai gã sư đệ hốt hoảng, vội vàng chạy tới đỡ nàng ta. Cả ba người vừa căng thẳng vừa sợ hãi, loạng choạng chạy đi rồi biến mất sau gốc cây, không dám ngạo mạn như vừa rồi nữa. Tiêu Tịch Hòa, tròn mắt không hiểu, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của nữ nhân kia, hình như nàng đã bị vật gì đó va vào tay, hay là bị chuột rút... Chắc là chuột rút rồi, Tiểu Tịch Hòa nhìn thấy rất rõ ràng, hoàn toàn không có ai động vào nàng ta cả. Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, kiên nhẫn đợi một hồi, sau khi chắc chắn không có ai quay lại, cô mới cởi áo choàng ra, vội vàng nhặt những con cá trên mặt đất lên.
May mà vớt lên kịp thời, hầu hết bầy cá đều còn sống nhưng không còn giãy giụa mạnh mẽ như trước nữa. Tiêu Tịch Hòa không dám chậm trễ, cô ngồi xổm ngay bên bờ suối và bắt đầu chế biến cá. Vảy của loài cá này không cứng, chỉ cần dùng ngón tay cạo vào lớp vảy là có thể cạo được một mảng vảy cá lớn, sau đó dùng dao găm rạch một lỗ trong bụng cá, bóp lấy nội tạng rồi rửa sạch, vậy là cá đã được làm sạch hoàn toàn. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, hai mươi con cá đều được rửa sạch. Từ trong túi Càn Khôn, Tiêu Tịch Hòa lấy chiếc chảo đất trước đó cô đã mua ở chợ ra, sau đó lấy bột mì, dầu hạt cải và các loại gia vị khác. Trước hết dùng muối và rượu để ướp cá, sau đó cho dầu vào chảo đun nóng.
Tạ Trích Tinh lười biếng dựa vào thân cây, trong bóng tối, hắn uể oải nhìn Tiêu Tịch Hòa đang tất bật nấu cá, và có lẽ hắn cũng hiểu ra Tiêu Tịch Hòa đang muốn làm gì. Ướp cá được một lúc thì Tiêu Tịch Hòa lại dùng nước suối rửa sạch, sau đó thêm gia vị, bột nêm và bột năng, trộn đều rồi bắt đầu rán. Khi chảo cá đầu tiên bắt đầu rán, Ma Tôn, người mà Tiêu Tịch Hòa đang nghĩ đến, bất ngờ xuất hiện.
“Loại cá tạp nham này không có chút thịt nào, có gì đáng để ăn chứ?” Hắn bình đạm hỏi.
“Ma tôn?!” - Tiêu Tịch Hòa có vẻ ngạc nhiên. Tạ Trích Tinh liếc nhìn cô một cái, nửa cười nửa không nói: "Giả vờ ngạc nhiên gì chứ? Ngươi bỏ công sức như vậy, chẳng phải chỉ muốn dẫn dụ ta xuất hiện sao?"
Một trong những đặc điểm ít ai biết của Tạ Trích Tinh là thích ăn ngon. Tiêu Tịch Hòa gượng cười: "Quả thực là muốn dụ ngươi ra, nhưng ngươi thật sự xuất hiện, ta vẫn thấy rất kinh ngạc."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cá trong chảo đã chín được bảy phần, tỏa ra mùi thơm nức mũi, Tạ Trích Tinh miễn cưỡng nhìn chảo cá đang kêu "xèo xèo". Tiêu Tịch Hòa gắp cá ra, thêm một vài nhánh củi, sau đó đưa cá cho Tạ Viễn Hưng: "Ngươi muốn nếm thử không?"
“Không!” Tạ Trích Tinh từ chối một cách dứt khoác.
Ma tôn đại nhân có hai niềm yêu thích lớn nhất là tu luyện và ăn uống, chỉ cần mùi vị ngon thì không có thứ gì là hắn ta không ăn, kể cả đó là hạt dẻ hay là khoai lang đang ăn còn thừa. Lúc Tiêu Tịch Hòa mời hắn ăn cá, không ngờ hắn lại từ chối, cô ngớ người một lúc, sau đó mới nhanh chóng giải thích: "Loại cá này tên là cá mú lạch. Thấy nó nhỏ vậy thôi, chứ thịt rất ngon ngọt!"
“Ngươi cho rằng ta không biết cá mú lạch hay sao?” - Tạ Trích Tinh ngắt lời một cách đầy ẩn ý.
Tiêu Tịch Hòa dừng lại một chút, cũng đúng, tên Ma Tôn này đã ăn bao nhiêu là sơn hào hải vị, tuyệt vị thiên hạ, sao lại có thể không biết cá mú lạch được… Nếu mấy thứ lộn xộn này được xem là tuyệt bị.
“Tại sao hắn lại không muốn thử chứ?” - Tiêu Tịch Hòa hiếu kỳ. Cô rất tin tưởng vào hương vị của món cá mú lạch này, phải có lý do gì đó thì tên này mới không chịu ăn.
Tạ Trích Tinh liếc cô một cái, sau đó xoay người rời đi. Tiêu Tịch Hòa nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi, trong lòng có chút sốt sắng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc Ma Tôn đại nhân thích nhất chính là tu luyện và ăn uống, còn điều hắn ghét nhất chính là phiền phức. Cô ấy ngay lập tức vui như vớ được vàng: "Ta có thể giúp ngươi nhặt xương cá"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.