Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 14: Cháo Trắng 2
Tùy Vân Khê
21/03/2024
Thẩm Ninh chớp chớp đôi mắt, những lời nói dài dòng đằng sau con bé đều không nghe vào, Thẩm Ninh chỉ nghe vào câu tẩu tử lần này suýt chút nữa đói chết ở phía trước, quay đầu liếc nhìn nhị ca của mình.
Thẩm An lộ ra thần sắc rối rắm, rõ ràng trong lòng cũng đang dao động, nghĩ nghĩ, duỗi tay vào nồi đất lấy ra lớp mỏng chưa dính nước bỏ lại vào tút gạo: "Nấu từng này, đệ không ăn nhiều."
Hiểu chuyện đến quá đáng.
Tang La lại nhớ mình khi còn nhỏ, cuộc sống bất hạnh mới nuôi ra kiểu tính khí như thế này.
Nàng gật đầu, không cưỡng cầu nữa.
Thẩm An và Thẩm Ninh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng không cho Tang La cơ hội hối hận, ôm lấy nồi đất đi ra ngoài lấy nước suối vo gạo.
Một lớn hai nhỏ, quây quần bếp chiếc bếp đơn sơ đặt trên đá, canh nồi đất đang phát ra âm thanh sùng sục, Thẩm An cầm thìa gỗ thỉnh thoảng khuấy đều, đợi hạt gạo lăn lộn nở hoa, chỉ ngửi mùi thơm của cháo nức mũi kia thôi đã thấy đói đến không xong.
Lúc chia cháo, cũng là Thẩm An tay cầm thìa phân chia, Tang La một thìa, Thẩm Ninh ít hơn một chút, đến lượt cậu bé chỉ có nửa thìa.
Chiếc thìa gỗ để múc cháo không tính là to, đặt ở thời hiện đại thì chỉ được lưng cái bát nhỏ tinh xảo to bằng nắm tay mà thôi, nàng và Thẩm Ninh được một thìa thì còn tốt một chút, Thẩm An chỉ có nửa thìa, để vào loại bát to dùng ở thời cổ đại cũng chỉ đến đáy bát.
Tang La thấy không được, cầm lấy thìa gỗ múc non nửa cháo từ bát mình qua cho cậu bé, Thẩm An hơi sững sờ, Tang La mỉm cười: "Được rồi, tiểu nam tử hán, ăn đi, lúc trước ta quá đói, thật ra cũng không thể ăn nhiều, ăn ít một chút mới là cách chăm dạ dày đúng."
Huynh muội hai người nhìn cháo trắng đặc bốc hơi nghi ngút, nhưng vẫn không dám động đũa.
Tang La nhìn tiểu huynh muội, thúc giục: "Ăn đi, nhớ thổi một chút, đừng để bị bỏng."
Lần này Thẩm An không lên tiếng, Thẩm Ninh nhìn cháo trắng trong bát lại nhìn Tang La: "Đại tẩu, thật sự ăn sao? Chỗ này đủ để chúng ta ăn nhiều ngày."
"Ăn!" Tang La rất chắc chắn: "Ăn xong nghỉ ngơi một lúc, đại tẩu dẫn các ngươi đi tìm đồ ăn."
Dáng vẻ kiên quyết lại tự tin của nàng rốt cuộc cho hai hài tử đói khát sợ hãi một chút tự tin, cho dù chút tự tin này thật ra ít đến đáng thương, nhưng mùi thơm của cháo trắng lại xông thẳng vào mũi, trái tim của hai tiểu hài tử rung động trước lời nói của Tang La!
Ăn!?
Ăn một bữa no nê.
Không có ghế đẩu, bát lại quá nóng, không cầm lên được, ba người liền nửa ngồi xổm ở bên cạnh bục đá miễn cưỡng được bọn họ dùng làm bàn kia, cúi đầu thổi phù phù vào trong bát cháo của mình, đợi mặt trên của cháo được thổi nguội, cầm đũa cẩn thận vớt tầng ở trên, nuốt từng ngụm nhỏ vào miệng.
Hai tiểu hài tử ăn một cách đặt biệt trân trọng, không nỡ ăn quá nhanh, Thẩm Ninh đang lúc ăn không khỏi quay đầu sang bên phía Thẩm An nói: "Nhị ca, cháo trắng thơm quá! Muội đã lâu rồi chưa được ăn cháo trắng thơm như vậy."
Dáng vẻ say mê đó phảng phất như trong bát không phải cháo trắng mà là sơn hào hải vị.
Thẩm An biết đã lâu là bao lâu, là trước khi đại ca rời khỏi nhà, đôi mắt Thẩm An chua xót, giơ tay đè xuống, mỉm cười với muội muội: "Ăn đi."
Về sau ca sẽ cho muội ăn no.
Lời này chỉ dám nói trong lòng, không dám nói ra ngoài, bởi vì Thẩm An hiểu rõ, chính mình còn quá yếu đuối, cũng không thể làm được.
Tâm trạng của cậu bé rõ ràng đã giảm xuống, chỉ là khi Thẩm Ninh nhìn qua vẫn nở nụ cười, nhưng tốc độ ăn rõ ràng đã chậm lại.
Một bát cháo nhỏ, khi Tang La và Thẩm Ninh đều ăn xong, trong bát Thẩm An vẫn còn lại một nửa.
Khi Thẩm Ninh nhìn Thẩm An, Thẩm An đặt bát cháo vào giữa bục đá: "Phần còn lại để buổi trưa cho muội ăn."
Sau đó nhanh nhẹn đi rửa bát, lúc về lấy một cái bát úp lại chỗ cháo còn lại kia.
Tang La lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình, thở dài trong lòng: Đúng là hiểu chuyện.
Nhưng cũng là gánh nặng quá lớn, rất khổ sở.
Kiếp trước khi còn nhỏ nàng ở cô nhi viện, thời đại học bận rộn đọc sách kiếm tiền, một năm làm việc kia bận rộn tiết kiệm tiền mua nhà, sau lại mắc bệnh một mình sống trong núi năm năm, đoạn đường nhỏ cuối đời mới vượt qua trong bệnh viện.
Cho nên những tháng ngày yên bình thật ra cũng chẳng có bao lâu.
Tang La lúc này nhìn Thẩm An, giống như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ, nhìn không nổi dáng vẻ trầm trọng kia của tiểu gia hoả, nàng mỉm cười đứng dậy, cầm cái sọt không ở góc tường: "Đi thôi, nói dẫn các ngươi đi tìm đồ ăn, chúng ta bây giờ có thể xuất phát rồi."
Thẩm An lộ ra thần sắc rối rắm, rõ ràng trong lòng cũng đang dao động, nghĩ nghĩ, duỗi tay vào nồi đất lấy ra lớp mỏng chưa dính nước bỏ lại vào tút gạo: "Nấu từng này, đệ không ăn nhiều."
Hiểu chuyện đến quá đáng.
Tang La lại nhớ mình khi còn nhỏ, cuộc sống bất hạnh mới nuôi ra kiểu tính khí như thế này.
Nàng gật đầu, không cưỡng cầu nữa.
Thẩm An và Thẩm Ninh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng không cho Tang La cơ hội hối hận, ôm lấy nồi đất đi ra ngoài lấy nước suối vo gạo.
Một lớn hai nhỏ, quây quần bếp chiếc bếp đơn sơ đặt trên đá, canh nồi đất đang phát ra âm thanh sùng sục, Thẩm An cầm thìa gỗ thỉnh thoảng khuấy đều, đợi hạt gạo lăn lộn nở hoa, chỉ ngửi mùi thơm của cháo nức mũi kia thôi đã thấy đói đến không xong.
Lúc chia cháo, cũng là Thẩm An tay cầm thìa phân chia, Tang La một thìa, Thẩm Ninh ít hơn một chút, đến lượt cậu bé chỉ có nửa thìa.
Chiếc thìa gỗ để múc cháo không tính là to, đặt ở thời hiện đại thì chỉ được lưng cái bát nhỏ tinh xảo to bằng nắm tay mà thôi, nàng và Thẩm Ninh được một thìa thì còn tốt một chút, Thẩm An chỉ có nửa thìa, để vào loại bát to dùng ở thời cổ đại cũng chỉ đến đáy bát.
Tang La thấy không được, cầm lấy thìa gỗ múc non nửa cháo từ bát mình qua cho cậu bé, Thẩm An hơi sững sờ, Tang La mỉm cười: "Được rồi, tiểu nam tử hán, ăn đi, lúc trước ta quá đói, thật ra cũng không thể ăn nhiều, ăn ít một chút mới là cách chăm dạ dày đúng."
Huynh muội hai người nhìn cháo trắng đặc bốc hơi nghi ngút, nhưng vẫn không dám động đũa.
Tang La nhìn tiểu huynh muội, thúc giục: "Ăn đi, nhớ thổi một chút, đừng để bị bỏng."
Lần này Thẩm An không lên tiếng, Thẩm Ninh nhìn cháo trắng trong bát lại nhìn Tang La: "Đại tẩu, thật sự ăn sao? Chỗ này đủ để chúng ta ăn nhiều ngày."
"Ăn!" Tang La rất chắc chắn: "Ăn xong nghỉ ngơi một lúc, đại tẩu dẫn các ngươi đi tìm đồ ăn."
Dáng vẻ kiên quyết lại tự tin của nàng rốt cuộc cho hai hài tử đói khát sợ hãi một chút tự tin, cho dù chút tự tin này thật ra ít đến đáng thương, nhưng mùi thơm của cháo trắng lại xông thẳng vào mũi, trái tim của hai tiểu hài tử rung động trước lời nói của Tang La!
Ăn!?
Ăn một bữa no nê.
Không có ghế đẩu, bát lại quá nóng, không cầm lên được, ba người liền nửa ngồi xổm ở bên cạnh bục đá miễn cưỡng được bọn họ dùng làm bàn kia, cúi đầu thổi phù phù vào trong bát cháo của mình, đợi mặt trên của cháo được thổi nguội, cầm đũa cẩn thận vớt tầng ở trên, nuốt từng ngụm nhỏ vào miệng.
Hai tiểu hài tử ăn một cách đặt biệt trân trọng, không nỡ ăn quá nhanh, Thẩm Ninh đang lúc ăn không khỏi quay đầu sang bên phía Thẩm An nói: "Nhị ca, cháo trắng thơm quá! Muội đã lâu rồi chưa được ăn cháo trắng thơm như vậy."
Dáng vẻ say mê đó phảng phất như trong bát không phải cháo trắng mà là sơn hào hải vị.
Thẩm An biết đã lâu là bao lâu, là trước khi đại ca rời khỏi nhà, đôi mắt Thẩm An chua xót, giơ tay đè xuống, mỉm cười với muội muội: "Ăn đi."
Về sau ca sẽ cho muội ăn no.
Lời này chỉ dám nói trong lòng, không dám nói ra ngoài, bởi vì Thẩm An hiểu rõ, chính mình còn quá yếu đuối, cũng không thể làm được.
Tâm trạng của cậu bé rõ ràng đã giảm xuống, chỉ là khi Thẩm Ninh nhìn qua vẫn nở nụ cười, nhưng tốc độ ăn rõ ràng đã chậm lại.
Một bát cháo nhỏ, khi Tang La và Thẩm Ninh đều ăn xong, trong bát Thẩm An vẫn còn lại một nửa.
Khi Thẩm Ninh nhìn Thẩm An, Thẩm An đặt bát cháo vào giữa bục đá: "Phần còn lại để buổi trưa cho muội ăn."
Sau đó nhanh nhẹn đi rửa bát, lúc về lấy một cái bát úp lại chỗ cháo còn lại kia.
Tang La lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình, thở dài trong lòng: Đúng là hiểu chuyện.
Nhưng cũng là gánh nặng quá lớn, rất khổ sở.
Kiếp trước khi còn nhỏ nàng ở cô nhi viện, thời đại học bận rộn đọc sách kiếm tiền, một năm làm việc kia bận rộn tiết kiệm tiền mua nhà, sau lại mắc bệnh một mình sống trong núi năm năm, đoạn đường nhỏ cuối đời mới vượt qua trong bệnh viện.
Cho nên những tháng ngày yên bình thật ra cũng chẳng có bao lâu.
Tang La lúc này nhìn Thẩm An, giống như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ, nhìn không nổi dáng vẻ trầm trọng kia của tiểu gia hoả, nàng mỉm cười đứng dậy, cầm cái sọt không ở góc tường: "Đi thôi, nói dẫn các ngươi đi tìm đồ ăn, chúng ta bây giờ có thể xuất phát rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.