Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 15: Mò Tôm Bắt Cá 1
Tùy Vân Khê
22/03/2024
Huyện Kỳ Dương nhiều núi, thôn Thập Lý chính là một tiểu thôn trang nép mình vào núi.
Những người khác trong thôn đều sống tập trung ở phía đông, mặc dù cũng có núi, nhưng không gần núi lớn như bọn họ. Chỗ Tang La dẫn Thẩm An và Thẩm Ninh đến sống cách nơi người trong thôn sống tập trung hơi xa, vào trong thôn đến hộ gia đình cách bọn họ gần nhất cũng phải đi qua ba ngọn đồi về phía đông mới đến.
Tất nhiên, không ít ngọn đồi gần thôn đều có chủ, mỗi nhà thường lên núi nhà mình kiếm củi, ngọn đồi nơi Tang La bọn họ sống là một trong hai ngọn đồi năm đó phân cho nhà bọn họ sau khi định cư ở đây, cho nên, loại đỉnh đồi cách gần thôn thường có người qua lại, đi nhiều thành một con đường mòn nhỏ, tương đối an toàn.
Về phần phía tây, nơi đó chính là núi non trùng điệp, một ngón núi lớn không biết điểm cuối, ít nhất trong ký ức của nguyên thân, thôn Thập Lý ít có người đi quá sâu vào trong núi.
Đương nhiên, có một phần nguyên nhân là do thôn Thập Lý bây giờ phần lớn đều là người già nữ nhân và đám hài tử, phần lớn nam đinh trai tráng đều đã bị bắt đi tiền tuyến, có người một lần đi là mấy năm không trở về, còn có người ở trong quân đội, nhưng ít nhất vẫn còn sống, cũng có người không may mắn, giống như Thẩm Liệt, không bao giờ trở về.
Trưng binh là chuyện thường ở triều Đại Càn, đặc biệt là trong những năm gần đây khi tân hoàng kế vị, thích chinh phạt, gần như mỗi nhà đều có người bị bắt lên tiền tuyến, giống lần trưng binh hơn hai năm trước không phải là đợt đầu tiên, cũng sẽ không là đợt cuối cùng.
Cho nên, đám người già yếu đuối như vậy, trong thôn cũng không có ai dám đi sâu vào trong rừng
Lúc này, hai tiểu hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh đang cõng một cái sọt rỗng trên lưng, bước chân của hai tiểu huynh muội có chút do dự đi theo Tang La.
Thẩm Ninh do dự rồi khuyên: "Đại tẩu, người tẩu vẫn còn chưa khoẻ, ở trong nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày được không? Tiết kiệm thức ăn một chút vẫn đủ cho chúng ta sống một đoạn thời gian, muội và nhị ca có thể đi tìm rau dại."
Này là bị dáng vẻ lúc trước của Tang La dọa sợ.
Thẩm An lại nhìn Tang La đi về phía tây, nghi hoặc: "Đại tẩu, lúc trước không phải tẩu không cho phép chúng ta vào núi sao? Đại ca lúc trước cũng không cho phép chúng ta vào núi."
Đương nhiên Tang La không dám lên núi, chứ đừng nói đến... Nàng khẽ liếc nhìn cái quần ngắn đến mức còn không bằng cái quần khố của tiểu huynh muội, lộ ra cả một đoạn cổ chân, nàng cũng không dám dẫn hai tiểu hài tử này đi sâu vào trong, nếu thật sự bị con trùng rắn cắn một ngụm vào cổ chân, tội nghiệp của nàng quá lớn.
"Không đi vào trong, chúng ta chỉ đi ở bên ngoài."
Bả vai của Thẩm An rõ ràng rủ xuống: "Bên ngoài cái gì cũng không có, không phải ngày nào chúng ta cũng đi sao?"
Lúc đầu sao cậu bé lại ma sai quỷ khiến tin đại tẩu có cách chứ? Có cách còn phải lâu như vậy mà không lộ ra ngoài, để đói đến mức suýt chút nữa mất mạng?
Thẩm An cảm thấy lúc đó mình thật sự ngu ngốc, hẳn là cháo trắng buổi sáng quá thơm, thơm đến mức khiến đầu óc cậu bé trở thành hồ nhão.
Vừa bực bội, vừa cảm thấy may mắn lúc đó mình tốt xấu gì còn bốc lại chút gạo bỏ vào trong túi, lại may mắn vừa rồi mình để lại gần nửa bát cháo cho A Ninh ăn.
Những người khác trong thôn đều sống tập trung ở phía đông, mặc dù cũng có núi, nhưng không gần núi lớn như bọn họ. Chỗ Tang La dẫn Thẩm An và Thẩm Ninh đến sống cách nơi người trong thôn sống tập trung hơi xa, vào trong thôn đến hộ gia đình cách bọn họ gần nhất cũng phải đi qua ba ngọn đồi về phía đông mới đến.
Tất nhiên, không ít ngọn đồi gần thôn đều có chủ, mỗi nhà thường lên núi nhà mình kiếm củi, ngọn đồi nơi Tang La bọn họ sống là một trong hai ngọn đồi năm đó phân cho nhà bọn họ sau khi định cư ở đây, cho nên, loại đỉnh đồi cách gần thôn thường có người qua lại, đi nhiều thành một con đường mòn nhỏ, tương đối an toàn.
Về phần phía tây, nơi đó chính là núi non trùng điệp, một ngón núi lớn không biết điểm cuối, ít nhất trong ký ức của nguyên thân, thôn Thập Lý ít có người đi quá sâu vào trong núi.
Đương nhiên, có một phần nguyên nhân là do thôn Thập Lý bây giờ phần lớn đều là người già nữ nhân và đám hài tử, phần lớn nam đinh trai tráng đều đã bị bắt đi tiền tuyến, có người một lần đi là mấy năm không trở về, còn có người ở trong quân đội, nhưng ít nhất vẫn còn sống, cũng có người không may mắn, giống như Thẩm Liệt, không bao giờ trở về.
Trưng binh là chuyện thường ở triều Đại Càn, đặc biệt là trong những năm gần đây khi tân hoàng kế vị, thích chinh phạt, gần như mỗi nhà đều có người bị bắt lên tiền tuyến, giống lần trưng binh hơn hai năm trước không phải là đợt đầu tiên, cũng sẽ không là đợt cuối cùng.
Cho nên, đám người già yếu đuối như vậy, trong thôn cũng không có ai dám đi sâu vào trong rừng
Lúc này, hai tiểu hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh đang cõng một cái sọt rỗng trên lưng, bước chân của hai tiểu huynh muội có chút do dự đi theo Tang La.
Thẩm Ninh do dự rồi khuyên: "Đại tẩu, người tẩu vẫn còn chưa khoẻ, ở trong nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày được không? Tiết kiệm thức ăn một chút vẫn đủ cho chúng ta sống một đoạn thời gian, muội và nhị ca có thể đi tìm rau dại."
Này là bị dáng vẻ lúc trước của Tang La dọa sợ.
Thẩm An lại nhìn Tang La đi về phía tây, nghi hoặc: "Đại tẩu, lúc trước không phải tẩu không cho phép chúng ta vào núi sao? Đại ca lúc trước cũng không cho phép chúng ta vào núi."
Đương nhiên Tang La không dám lên núi, chứ đừng nói đến... Nàng khẽ liếc nhìn cái quần ngắn đến mức còn không bằng cái quần khố của tiểu huynh muội, lộ ra cả một đoạn cổ chân, nàng cũng không dám dẫn hai tiểu hài tử này đi sâu vào trong, nếu thật sự bị con trùng rắn cắn một ngụm vào cổ chân, tội nghiệp của nàng quá lớn.
"Không đi vào trong, chúng ta chỉ đi ở bên ngoài."
Bả vai của Thẩm An rõ ràng rủ xuống: "Bên ngoài cái gì cũng không có, không phải ngày nào chúng ta cũng đi sao?"
Lúc đầu sao cậu bé lại ma sai quỷ khiến tin đại tẩu có cách chứ? Có cách còn phải lâu như vậy mà không lộ ra ngoài, để đói đến mức suýt chút nữa mất mạng?
Thẩm An cảm thấy lúc đó mình thật sự ngu ngốc, hẳn là cháo trắng buổi sáng quá thơm, thơm đến mức khiến đầu óc cậu bé trở thành hồ nhão.
Vừa bực bội, vừa cảm thấy may mắn lúc đó mình tốt xấu gì còn bốc lại chút gạo bỏ vào trong túi, lại may mắn vừa rồi mình để lại gần nửa bát cháo cho A Ninh ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.