Quyển 7 - Chương 147: Lương Châu chẩn ngân
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Tiểu Thư nói:
- Đại sự cũng có một việc, nhưng là về quan gia, Vương Tư Đồ đã bị ám sát!
- A!
Có người kinh hô:
- Vương Tư Đồ chính là trọng thần triều đình mà, ai dám hạ thủ?
Tiểu Thư nói:
- Không ai biết, tuy nhiên hiện tại Trần đại phu đã thay thế đảm nhiệm chức Tư Đồ.
- Sao? Vương Tư Đồ vốn là thế giao với Hoa thừa tướng, Trần đại phu là bè đảng của Nghiêm thái sư mà, chẳng lẽ trong chuyện này. . .
Người nọ cũng cũng không nói tiếp.
Chẳng qua bất kể là ai cũng đoán được là y muốn nói cái gì, có người than thở:
- Hiện tại Hoa thừa tướng tại triều đình càng thêm cô chưởng nan minh. Bỏ đi, tiểu cô nương, việc triều đình chúng ta cũng không muốn nghe nữa, hay là cô nói chuyện khác đi.
Tiểu Thư nói:
- Còn có một việc, nhưng cũng có quan hệ với triều đình. Về nạn đói ở Lương Châu, triều đình đã lệnh địa phận sông Hoài áp giải năm trăm vạn lượng đi trước cứu trợ thiên tai.
- Việc này chúng ta sớm đã biết rồi, cũng không tính là chuyện mới mẻ gì.
- Vậy các người có biết lần này triều đình vì sao lại đồng ý cấp pháp chẩn ngân hay không?
- Nghe nói tình hình thiên tai ở Lương Châu đặc biệt nghiêm trọng, đã chấn động đến triều đình và dân gian, cho nên thiên tử hạ chiếu cấp pháp chẩn ngân!
- Vậy thì các người đã sai rồi, thiên tử đang thoải mái ngồi ở trên long vị, còn lâu mới rảnh đi quản đến tai tình của người khác! Nói cho các người, lần này thiên tử đồng ý hạ chiếu cấp pháp chẩn ngân, đều là do Hoa thừa tướng tranh đấu, Hoa thừa tướng vì việc này thiếu chút nữa cũng đã đập đầu vào cột trụ ở đại điện !
Có người than thở:
- Vẫn là lão thừa tướng một lòng vì bách tính, đáng tiếc thần tử như lão thừa tướng cũng không được mấy người.
Có người nói:
- Xem ra thiên tử vẫn còn rất nghe lời nói của lão thừa tướng.
Tiểu Thư nói:
- Các ngươi vẫn còn chưa hiểu rồi. Con trai Hoa thừa tướng tay cầm trọng binh, đang trấn thủ cửa ải ở Tây Vực, thiên tử không thể không có điều cố kỵ với Hoa thừa tương được!
Có người nói:
- Đúng rồi, nghe nói bọn Hung nô ở vực ngoại vô cùng cường hãn, đang rục rịch muốn xâm nhập vào Tây Vực!
Tiểu Thư nói:
- Cho nên thiên tử mới có vài phần kiêng kỵ đối với Hoa thừa tướng. Không nói đến chuyện này nữa, các ngươi có biết là ai phụ trách việc chẩn ngân lần này không?
- Việc này. . . đương nhiên là triều đình chứ sao.
- Lần này các ngươi sai hoàn toàn nhé. Nói đến cũng buồn cười, một khoản chẩn ngân lớn như vậy chính triều đình lại không dám áp giải, nhưng là do Giang Nam tiêu cục thay thế áp vận, các ngươi nói có buồn cười hay không nào!
Có người hỏi:
- Giang Nam tiêu cục dám tiếp nhận chuyến tiêu này sao?
Có người nói:
- Ô hay! Nguồn lợi trước mắt, ai không động tâm chứ? Ngươi nghĩ xem, năm trăm vạn lượng quan ngân, thù lao áp vận thì sẽ hậu hĩnh bao nhiêu đây!
Tiểu Thư lại nói:
- Các ngươi lại nghĩ sai nữa rồi. Lần này Giang Nam tiêu cục một đồng cũng không thu!
- Sao? Không thu tiền?
Tất cả mọi người thập phần kinh ngạc.
Tiểu Thư tiếp tục nói:
- Cả Giang Nam Giang Bắc vốn không một có tiêu cục nào dám tiếp chuyến tiêu này, đây cũng khó trách, hiện nay đạo tặc nổi lên bốn phía, tin tức này vừa ra, không biết có bao nhiêu kẻ chuẩn bị đánh chủ ý tới lượng chẩn ngân này rồi, đâu có một tiêu cục nào lại đồng ý liều lĩnh gánh mối nguy này chứ! Tuy nhiên Giang lão tiêu đầu vẫn là ráng sức tiếp nhận chuyến tiêu này, thù lao một đồng cũng không thu, đồng thời còn tự mình áp giải chẩn ngân! Y đã thỉnh cầu Võ Đang lấy thân phận minh chủ hiệu lệnh thiên hạ giang hồ lục lâm, đừng đánh chủ ý tới lượng chẩn ngân này, nhằm bảo đảm thuận lợi giải tới Lương Châu cứu tế nạn dân.
- Vậy Võ Đang đã phát ra hiệu lệnh hay chưa?
Lập tức có người hỏi.
- Phát rồi!
- Nếu Võ Đang đã phát ra hiệu lệnh, vậy không cần quá lo lắng.
Có người nói.
- Các người lại sai rồi.
Tiểu Thư nói:
- Thiên hạ rộng lớn, nguồn lợi lớn như vậy, ai có thể không động tâm nào?"
Sở Phong thầm cả kinh: nghe hàm ý của nàng, hình như đã biết một vài nội tình gì rồi! Không khỏi dựng lên hai lỗ tai muốn nghe rốt cuộc là ai sẽ đánh chủ ý tới lượng chẩn ngân này, nào ngờ Tiểu Thư lại nói:
- Hôm nay tạm thời nói đến đây thôi, mọi người nếu cảm thấy đặc sắc, xin thưởng vài đồng tiền, nếu không vỗ tay một cái cũng rất cảm tạ.
Nói rồi bưng một cái mâm đi tới trước mặt mọi người, mọi người vừa rồi nghe rất vui vẻ, cũng đều móc ra một hoặc hai đồng tiền ném vào trong mâm, tức thì vang lên "Leng keng".
Sở Phong cũng lấy ra một đồng tiền, đang muốn để vào, nhưng Tiểu Thư lại chợt né đi cái mâm, nói:
- Cái mâm này của ta tiền của ai cũng thu, nhưng không thu tiền của đồ ngốc!
Mọi người cười ầm lên, có người nói với Sở Phong:
- Tiểu ca, xem ra cậu đã đắc tội với vị tiên sinh kể chuyện này rồi.
Sở Phong lấy đồng tiền về, cười "Hì hì", nói:
- Đỡ tốn.
Tiểu Thư thu xong tiền thưởng, lấy ra vài đồng tiền từ trong chậu đưa cho tiểu nhị trên lầu nói:
- Đa tạ tiểu nhị ca chiếu cố.
Tiểu nhị tiếp nhận, cười nói:
- Tiểu cô nương khách khí, tiểu điếm chúng ta còn phải đa tạ cô nương đến kể chuyện chứ, vì tiểu điếm làm rạng rỡ không ít.
Tiểu Thư thu hồi những đồng tiền còn lại, nói với Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, chúng ta đi thôi!
- Sao vậy, không đoán số à?
- Còn đoán cái gì nữa! Lại gặp phải tên tiểu tử ngốc kia chỉ khiến người ta bực bội, còn tâm tình đâu mà đoán số!
- Cháu không có tâm tình, nhưng gia gia lại rất có tâm tình. . .
- Gia gia!
Tiểu Thư lại đưa tay túm lấy bộ râu bạc của Thiên Cơ lão nhân
- Được! Được! Không đoán, không đoán, cháu định đoạt, cháu định đoạt.
Thế là hai người dìu nhau đi xuống lầu.
Sở Phong vội vã tính tiền, đuổi xuống lầu, vẫn đi theo hai người tới một chỗ yên lặng. Tiểu Thư đột nhiên dừng lại, xoay người trừng mắt Sở Phong nói:
- Ngươi theo chúng ta làm gì!
Sở Phong nói:
- Đường để người đi, sao có thể nói là ai theo ai?
- Vậy được! Ngươi nói đi, hiện tại ngươi muốn đi hướng nào, đi bên trái hay là bên phải?
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Tạm thời còn chưa có nghĩ đến.
- Hừ, ta hiện tại đi bên trái, ngươi đừng có mà đi theo!
Tiểu Thư nói xong dắt Thiên Cơ lão nhân chuyển hướng về bên trái, Sở Phong cũng quẹo trái đi theo, Tiểu Thư trừng mắt nói:
- Sao ngươi lại còn đi theo!
Sở Phong cười nói:
- Ta vừa nghĩ ra rồi, ta đang muốn đi về bên trái.
- Hừ!
Tiểu Thư hừ một tiếng, kéo theo gia gia chuyển hướng đi về bên phải. Ai ngờ đi chưa được mấy bước, Sở Phong lại cũng đi theo.Tiểu Thư cả giận nói:
- Rốt cuộc là ngươi đi bên trái hay bên phải đây? Có người nào chốc một chuyển trái, chốc một lại chuyển phải hay không!
Sở Phong hì hì cười nói:
- Có! Cô vừa rồi là như thế!
- Ngươi!
Tiểu Thư tức giận quá xoay người nhào vào trong lòng gia gia, cố làm nũng nói:
- Gia gia, tiểu tử xấu kia lại tới khi dễ người ta!
- Ha ha, thật không. Nó khi dễ cháu thế nào?
- Người ta đi tới đâu, hắn cứ đi theo tới đó!
- Cái này. . . không thể nói a!
Thiên Cơ lão nhân khó xử nói:
- Cháu cũng không phải là gia gia đi tới đâu, cháu cũng đi theo tới đó sao? Chung quy không thể nói cháu khi dễ gia gia mà!
- Gia gia! Ngay cả ông cũng khi dễ người ta.
Tiểu Thư một bên hờn dỗi, một bên dùng sức túm lấy bộ râu của Thiên Cơ lão nhân.
Thiên Cơ lão nhân vội nói với Sở Phong:
- Tiểu tử, còn không mau mau nhận lỗi với tiểu tôn nữ của ta, trễ chút nữa bộ râu của ta cũng sắp bị kéo đứt rồi đây này.
Sở Phong quả nhiên hướng về Tiểu Thư vái chào, nói:
- Tại hạ vừa rồi mạo phạm Tiểu Thư cô nương, tại hạ nhận lỗi với Tiểu Thư cô nương.
- Hừ!
Tiểu Thư Tiểu Thư từ trong lòng gia gia nhảy lên, còn ưỡn người làm dáng nhận cái lạy của Sở Phong, sau đó xòe tay ra:
- Đưa đây!
Sở Phong ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Đưa gì?
- Tiền!
- Tiền gì?
- Tiền nghe kể chuyện! Ngươi vừa rồi ở trên lầu nghe rất hăng say mà, muốn nghe chùa sao!
Sở Phong bật cười, vừa rồi cho cô, cô lại không muốn, bây giờ lại còn chìa tay ra đòi. Hắn lấy ra đồng tiền lúc trước, đặt vào trong bàn tay trắng nõn như tuyết của Tiểu Thư, nói:
- Được rồi chứ.
Tiểu Thư mũi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thực sự là keo kiệt!
Nhưng vẫn thu lấy đồng tiền vào trong người, bỗng nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi có phải là có một miếng ngọc quyết không?
Sở Phong kỳ quái nói:
- Tiểu Thư cô nương, cô sẽ không phải muốn để mắt tới miếng ngọc quyết đó của ta chứ, ta cũng không thể cho cô đâu à!
- Xí! Ai thèm! Ngươi tặng ta ta cũng không cần!
Sở Phong nhún nhún vai, hỏi:
- Tiểu Thư, cô vừa rồi ở trên tửu lâu, nói Giang Nam tiêu cục áp giải năm trăm vạn lượng chẩn ngân tới Lương Châu. . .
- Thế nào? Ngay cả ngươi cũng muốn đánh chủ ý tới số tiêu ngân này?
Sở Phong vội nói:
- Không dám, ta võ công thấp, sao dám có chủ ý tới số tiêu ngân đó chứ.
Tiểu Thư "Khì" cười nói:
- Thách ngươi cũng không dám!
Sở Phong lại vội hỏi:
- Cô hình như nói có người đã động tâm tới số tiêu ngân đó mà, là xảy ra chuyện gì vậy?
- Cái gì mà xảy ra chuyện, thì có người muốn đánh chủ ý tới số tiêu ngân đó chứ sao, vậy cũng hỏi, đúng là vừa ngốc vừa dốt!
- Số tiêu ngân đó là dùng để cứu tế nạn dân, là quan ngân của triều đình, hơn nữa Võ Đang cũng phát ra hiệu lệnh minh chủ, ai còn lớn mật như vậy dám động tới số tiêu ngân đó vậy, chẳng lẽ là Ma Thần Tông?
- Chính bản thân ngươi cũng khó tự bảo toàn cho mình, còn dám xen vào việc của người khác, thật là thấy chán sống lâu rồi hả!
Sở Phong cười nói:
- Thì ra Tiểu Thư cô nương cũng không biết ai muốn động tới số tiêu ngân này, thế mà. . .
Không chờ Sở Phong nói xong, Tiểu Thư nhếch mày lên, nói:
- Ta không biết? Trong thiên hạ còn có cái gì mà ta không biết! Nói cho ngươi, có một số người chẳng thèm quan tâm đến cái gì nạn dân, cái gì triều đình, cái gì minh chủ đâu!
- Thiệt?
Thiên Cơ lão nhân chợt nói:
- Tiểu tử, có rất nhiều chuyện cậu muốn xen vào cũng không nên xen vào, vẫn cứ tự lo lấy thân đi!
- Có nghe chưa, gia gia ta bảo ngươi tự mà lo lấy thân đi! Hiện tại ngay cả Nga Mi cũng đã phái người truy sát ngươi rồi, ngươi còn dám long nhong khắp nơi kiếm chuyện, không biết sống chết!
Tiểu Thư nói xong dắt gia gia bỏ đi.
- Đại sự cũng có một việc, nhưng là về quan gia, Vương Tư Đồ đã bị ám sát!
- A!
Có người kinh hô:
- Vương Tư Đồ chính là trọng thần triều đình mà, ai dám hạ thủ?
Tiểu Thư nói:
- Không ai biết, tuy nhiên hiện tại Trần đại phu đã thay thế đảm nhiệm chức Tư Đồ.
- Sao? Vương Tư Đồ vốn là thế giao với Hoa thừa tướng, Trần đại phu là bè đảng của Nghiêm thái sư mà, chẳng lẽ trong chuyện này. . .
Người nọ cũng cũng không nói tiếp.
Chẳng qua bất kể là ai cũng đoán được là y muốn nói cái gì, có người than thở:
- Hiện tại Hoa thừa tướng tại triều đình càng thêm cô chưởng nan minh. Bỏ đi, tiểu cô nương, việc triều đình chúng ta cũng không muốn nghe nữa, hay là cô nói chuyện khác đi.
Tiểu Thư nói:
- Còn có một việc, nhưng cũng có quan hệ với triều đình. Về nạn đói ở Lương Châu, triều đình đã lệnh địa phận sông Hoài áp giải năm trăm vạn lượng đi trước cứu trợ thiên tai.
- Việc này chúng ta sớm đã biết rồi, cũng không tính là chuyện mới mẻ gì.
- Vậy các người có biết lần này triều đình vì sao lại đồng ý cấp pháp chẩn ngân hay không?
- Nghe nói tình hình thiên tai ở Lương Châu đặc biệt nghiêm trọng, đã chấn động đến triều đình và dân gian, cho nên thiên tử hạ chiếu cấp pháp chẩn ngân!
- Vậy thì các người đã sai rồi, thiên tử đang thoải mái ngồi ở trên long vị, còn lâu mới rảnh đi quản đến tai tình của người khác! Nói cho các người, lần này thiên tử đồng ý hạ chiếu cấp pháp chẩn ngân, đều là do Hoa thừa tướng tranh đấu, Hoa thừa tướng vì việc này thiếu chút nữa cũng đã đập đầu vào cột trụ ở đại điện !
Có người than thở:
- Vẫn là lão thừa tướng một lòng vì bách tính, đáng tiếc thần tử như lão thừa tướng cũng không được mấy người.
Có người nói:
- Xem ra thiên tử vẫn còn rất nghe lời nói của lão thừa tướng.
Tiểu Thư nói:
- Các ngươi vẫn còn chưa hiểu rồi. Con trai Hoa thừa tướng tay cầm trọng binh, đang trấn thủ cửa ải ở Tây Vực, thiên tử không thể không có điều cố kỵ với Hoa thừa tương được!
Có người nói:
- Đúng rồi, nghe nói bọn Hung nô ở vực ngoại vô cùng cường hãn, đang rục rịch muốn xâm nhập vào Tây Vực!
Tiểu Thư nói:
- Cho nên thiên tử mới có vài phần kiêng kỵ đối với Hoa thừa tướng. Không nói đến chuyện này nữa, các ngươi có biết là ai phụ trách việc chẩn ngân lần này không?
- Việc này. . . đương nhiên là triều đình chứ sao.
- Lần này các ngươi sai hoàn toàn nhé. Nói đến cũng buồn cười, một khoản chẩn ngân lớn như vậy chính triều đình lại không dám áp giải, nhưng là do Giang Nam tiêu cục thay thế áp vận, các ngươi nói có buồn cười hay không nào!
Có người hỏi:
- Giang Nam tiêu cục dám tiếp nhận chuyến tiêu này sao?
Có người nói:
- Ô hay! Nguồn lợi trước mắt, ai không động tâm chứ? Ngươi nghĩ xem, năm trăm vạn lượng quan ngân, thù lao áp vận thì sẽ hậu hĩnh bao nhiêu đây!
Tiểu Thư lại nói:
- Các ngươi lại nghĩ sai nữa rồi. Lần này Giang Nam tiêu cục một đồng cũng không thu!
- Sao? Không thu tiền?
Tất cả mọi người thập phần kinh ngạc.
Tiểu Thư tiếp tục nói:
- Cả Giang Nam Giang Bắc vốn không một có tiêu cục nào dám tiếp chuyến tiêu này, đây cũng khó trách, hiện nay đạo tặc nổi lên bốn phía, tin tức này vừa ra, không biết có bao nhiêu kẻ chuẩn bị đánh chủ ý tới lượng chẩn ngân này rồi, đâu có một tiêu cục nào lại đồng ý liều lĩnh gánh mối nguy này chứ! Tuy nhiên Giang lão tiêu đầu vẫn là ráng sức tiếp nhận chuyến tiêu này, thù lao một đồng cũng không thu, đồng thời còn tự mình áp giải chẩn ngân! Y đã thỉnh cầu Võ Đang lấy thân phận minh chủ hiệu lệnh thiên hạ giang hồ lục lâm, đừng đánh chủ ý tới lượng chẩn ngân này, nhằm bảo đảm thuận lợi giải tới Lương Châu cứu tế nạn dân.
- Vậy Võ Đang đã phát ra hiệu lệnh hay chưa?
Lập tức có người hỏi.
- Phát rồi!
- Nếu Võ Đang đã phát ra hiệu lệnh, vậy không cần quá lo lắng.
Có người nói.
- Các người lại sai rồi.
Tiểu Thư nói:
- Thiên hạ rộng lớn, nguồn lợi lớn như vậy, ai có thể không động tâm nào?"
Sở Phong thầm cả kinh: nghe hàm ý của nàng, hình như đã biết một vài nội tình gì rồi! Không khỏi dựng lên hai lỗ tai muốn nghe rốt cuộc là ai sẽ đánh chủ ý tới lượng chẩn ngân này, nào ngờ Tiểu Thư lại nói:
- Hôm nay tạm thời nói đến đây thôi, mọi người nếu cảm thấy đặc sắc, xin thưởng vài đồng tiền, nếu không vỗ tay một cái cũng rất cảm tạ.
Nói rồi bưng một cái mâm đi tới trước mặt mọi người, mọi người vừa rồi nghe rất vui vẻ, cũng đều móc ra một hoặc hai đồng tiền ném vào trong mâm, tức thì vang lên "Leng keng".
Sở Phong cũng lấy ra một đồng tiền, đang muốn để vào, nhưng Tiểu Thư lại chợt né đi cái mâm, nói:
- Cái mâm này của ta tiền của ai cũng thu, nhưng không thu tiền của đồ ngốc!
Mọi người cười ầm lên, có người nói với Sở Phong:
- Tiểu ca, xem ra cậu đã đắc tội với vị tiên sinh kể chuyện này rồi.
Sở Phong lấy đồng tiền về, cười "Hì hì", nói:
- Đỡ tốn.
Tiểu Thư thu xong tiền thưởng, lấy ra vài đồng tiền từ trong chậu đưa cho tiểu nhị trên lầu nói:
- Đa tạ tiểu nhị ca chiếu cố.
Tiểu nhị tiếp nhận, cười nói:
- Tiểu cô nương khách khí, tiểu điếm chúng ta còn phải đa tạ cô nương đến kể chuyện chứ, vì tiểu điếm làm rạng rỡ không ít.
Tiểu Thư thu hồi những đồng tiền còn lại, nói với Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, chúng ta đi thôi!
- Sao vậy, không đoán số à?
- Còn đoán cái gì nữa! Lại gặp phải tên tiểu tử ngốc kia chỉ khiến người ta bực bội, còn tâm tình đâu mà đoán số!
- Cháu không có tâm tình, nhưng gia gia lại rất có tâm tình. . .
- Gia gia!
Tiểu Thư lại đưa tay túm lấy bộ râu bạc của Thiên Cơ lão nhân
- Được! Được! Không đoán, không đoán, cháu định đoạt, cháu định đoạt.
Thế là hai người dìu nhau đi xuống lầu.
Sở Phong vội vã tính tiền, đuổi xuống lầu, vẫn đi theo hai người tới một chỗ yên lặng. Tiểu Thư đột nhiên dừng lại, xoay người trừng mắt Sở Phong nói:
- Ngươi theo chúng ta làm gì!
Sở Phong nói:
- Đường để người đi, sao có thể nói là ai theo ai?
- Vậy được! Ngươi nói đi, hiện tại ngươi muốn đi hướng nào, đi bên trái hay là bên phải?
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Tạm thời còn chưa có nghĩ đến.
- Hừ, ta hiện tại đi bên trái, ngươi đừng có mà đi theo!
Tiểu Thư nói xong dắt Thiên Cơ lão nhân chuyển hướng về bên trái, Sở Phong cũng quẹo trái đi theo, Tiểu Thư trừng mắt nói:
- Sao ngươi lại còn đi theo!
Sở Phong cười nói:
- Ta vừa nghĩ ra rồi, ta đang muốn đi về bên trái.
- Hừ!
Tiểu Thư hừ một tiếng, kéo theo gia gia chuyển hướng đi về bên phải. Ai ngờ đi chưa được mấy bước, Sở Phong lại cũng đi theo.Tiểu Thư cả giận nói:
- Rốt cuộc là ngươi đi bên trái hay bên phải đây? Có người nào chốc một chuyển trái, chốc một lại chuyển phải hay không!
Sở Phong hì hì cười nói:
- Có! Cô vừa rồi là như thế!
- Ngươi!
Tiểu Thư tức giận quá xoay người nhào vào trong lòng gia gia, cố làm nũng nói:
- Gia gia, tiểu tử xấu kia lại tới khi dễ người ta!
- Ha ha, thật không. Nó khi dễ cháu thế nào?
- Người ta đi tới đâu, hắn cứ đi theo tới đó!
- Cái này. . . không thể nói a!
Thiên Cơ lão nhân khó xử nói:
- Cháu cũng không phải là gia gia đi tới đâu, cháu cũng đi theo tới đó sao? Chung quy không thể nói cháu khi dễ gia gia mà!
- Gia gia! Ngay cả ông cũng khi dễ người ta.
Tiểu Thư một bên hờn dỗi, một bên dùng sức túm lấy bộ râu của Thiên Cơ lão nhân.
Thiên Cơ lão nhân vội nói với Sở Phong:
- Tiểu tử, còn không mau mau nhận lỗi với tiểu tôn nữ của ta, trễ chút nữa bộ râu của ta cũng sắp bị kéo đứt rồi đây này.
Sở Phong quả nhiên hướng về Tiểu Thư vái chào, nói:
- Tại hạ vừa rồi mạo phạm Tiểu Thư cô nương, tại hạ nhận lỗi với Tiểu Thư cô nương.
- Hừ!
Tiểu Thư Tiểu Thư từ trong lòng gia gia nhảy lên, còn ưỡn người làm dáng nhận cái lạy của Sở Phong, sau đó xòe tay ra:
- Đưa đây!
Sở Phong ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Đưa gì?
- Tiền!
- Tiền gì?
- Tiền nghe kể chuyện! Ngươi vừa rồi ở trên lầu nghe rất hăng say mà, muốn nghe chùa sao!
Sở Phong bật cười, vừa rồi cho cô, cô lại không muốn, bây giờ lại còn chìa tay ra đòi. Hắn lấy ra đồng tiền lúc trước, đặt vào trong bàn tay trắng nõn như tuyết của Tiểu Thư, nói:
- Được rồi chứ.
Tiểu Thư mũi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thực sự là keo kiệt!
Nhưng vẫn thu lấy đồng tiền vào trong người, bỗng nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi có phải là có một miếng ngọc quyết không?
Sở Phong kỳ quái nói:
- Tiểu Thư cô nương, cô sẽ không phải muốn để mắt tới miếng ngọc quyết đó của ta chứ, ta cũng không thể cho cô đâu à!
- Xí! Ai thèm! Ngươi tặng ta ta cũng không cần!
Sở Phong nhún nhún vai, hỏi:
- Tiểu Thư, cô vừa rồi ở trên tửu lâu, nói Giang Nam tiêu cục áp giải năm trăm vạn lượng chẩn ngân tới Lương Châu. . .
- Thế nào? Ngay cả ngươi cũng muốn đánh chủ ý tới số tiêu ngân này?
Sở Phong vội nói:
- Không dám, ta võ công thấp, sao dám có chủ ý tới số tiêu ngân đó chứ.
Tiểu Thư "Khì" cười nói:
- Thách ngươi cũng không dám!
Sở Phong lại vội hỏi:
- Cô hình như nói có người đã động tâm tới số tiêu ngân đó mà, là xảy ra chuyện gì vậy?
- Cái gì mà xảy ra chuyện, thì có người muốn đánh chủ ý tới số tiêu ngân đó chứ sao, vậy cũng hỏi, đúng là vừa ngốc vừa dốt!
- Số tiêu ngân đó là dùng để cứu tế nạn dân, là quan ngân của triều đình, hơn nữa Võ Đang cũng phát ra hiệu lệnh minh chủ, ai còn lớn mật như vậy dám động tới số tiêu ngân đó vậy, chẳng lẽ là Ma Thần Tông?
- Chính bản thân ngươi cũng khó tự bảo toàn cho mình, còn dám xen vào việc của người khác, thật là thấy chán sống lâu rồi hả!
Sở Phong cười nói:
- Thì ra Tiểu Thư cô nương cũng không biết ai muốn động tới số tiêu ngân này, thế mà. . .
Không chờ Sở Phong nói xong, Tiểu Thư nhếch mày lên, nói:
- Ta không biết? Trong thiên hạ còn có cái gì mà ta không biết! Nói cho ngươi, có một số người chẳng thèm quan tâm đến cái gì nạn dân, cái gì triều đình, cái gì minh chủ đâu!
- Thiệt?
Thiên Cơ lão nhân chợt nói:
- Tiểu tử, có rất nhiều chuyện cậu muốn xen vào cũng không nên xen vào, vẫn cứ tự lo lấy thân đi!
- Có nghe chưa, gia gia ta bảo ngươi tự mà lo lấy thân đi! Hiện tại ngay cả Nga Mi cũng đã phái người truy sát ngươi rồi, ngươi còn dám long nhong khắp nơi kiếm chuyện, không biết sống chết!
Tiểu Thư nói xong dắt gia gia bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.