Quyển 7 - Chương 146: Sông Hoài nghe kể chuyện
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Ngày hôm sau Sở Phong rời khỏi quán trọ, đang đi trên đường cái ở trấn nhỏ, thấy trên đường có một đội quan binh nha dịch tiến vào từng cửa hiệu nhà dân ở hai bên đường đòi thu ngân lượng, vừa cướp vừa đoạt, rất hung ác ngang ngược!
Sở Phong hỏi chưởng quỹ một cửa hiệu xem đã xảy ra chuyện gì, thì ra địa phận Lương Châu mấy năm liền bị hạn hán, thiên tai nghiêm trọng, mấy trăm vạn nạn dân bị thiếu y cạn lương, trôi giạt khấp nơi, có một số địa phương thậm chí còn phát sinh phản loạn. Triều đình đành phải khẩn cấp hạ lệnh chính quyền địa phận sông Hoài phát năm trăm vạn lượng khố ngân cứu trợ thiên tai tạm trước. Nhưng châu phủ quận huyện khu sông Hoài làm sao lại đồng ý quyên góp ngân khố trong tay dễ dàng như thế, vì vậy bèn lấy cớ cứu trợ thiên tai, cưỡng ép dân chúng thu bạc quyên góp, không có ngân lượng thì đi đoạt tài vật.
Chưởng quỹ kia lại lặng lẽ nói:
- Khu vực sông Hoài bề ngoài tuy là giàu có đông đúc, chẳng qua đa số là giàu ở bọn đại quan thương nhân lớn, những bình dân bách tính như chúng tôi đây kỳ thực cũng rất khó khăn. Chúng tôi thì còn đỡ, ít nhất còn có chút đồ vật để cho bọn họ cướp đi, chỉ khổ những điền phu bách tính, không biết lại có bao nhiêu gia đình phải bán đi con cái, nhà tan cửa nát!
Sở Phong phẫn nộ nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Đây rõ ràng là cướp bóc bách tính! Triều đình không hề quản gì sao?
- Triều đình nếu như chịu quản, những tên quan binh này làm sao lại càn rỡ như vậy chứ!
Chưởng quỹ thở dài nói.
Sở Phong cũng nghe nói triều đình hủ bại, thiên tử vô đạo, lại hỏi:
- Bách tính Lương Châu là thiếu lương, triều đình sao không trực tiếp vận lương vậy? Vận bạc thì có tác dụng gì?
- Cái này thì tiểu ca có điều không biết chứ. Lương Châu mặc dù mấy năm liên tục bị thiên tai, bách tính không có lương thực, nhưng kỳ thực những thương nhân ở địa phương này sớm đã tích trữ lương thực từ lâu, chỉ là không chịu xuất ra nữa, còn thừa cơ nâng giá lương lên mấy lần, bách tính vốn rất nghèo khổ, làm sao có năng lực đi mua chứ!
- Quan phủ địa phương sao lại để mặc cho những thương nhân đó trữ lương nâng giá?
Chưởng quỹ cười nói:
- Quan thương vốn chính là một nhà, thương gia bán lương với giá cao, quan phủ cũng sẽ từ đó mà mưu lợi bất chính, bọn họ làm gì còn quản đến bách tính chết sống thế nào.
- Vô đạo! Thực sự là vô đạo!
Sở Phong cắn răng, tay cũng nắm đến muốn bị nát.
Chưởng quỹ lại nói:
- Nghe đồn Lương Châu hầu như đã đến tình trạng trao đổi con cái để lấy thức ăn, có điều tình hình thiên tai vẫn đang nghiêm trọng như vậy, triều đình vốn vẫn còn ngoảnh mặt làm ngơ, nếu không phải lão thừa tướng cố gắng, triều đình căn bản còn không chịu thông qua năm trăm vạn lượng ngân khố. Nghe nói năm trăm vạn lượng quan ngân đó mấy ngày trước đây đã xuất phát áp giải đến Lương Châu, nhưng bọn chúng vẫn còn đang mượn cớ để cưỡng ép thu bạc quyên góp, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này mà vơ vét một khoản lớn. Những ngân lượng bị cưỡng thu này trên danh nghĩa đã quyên cho Lương Châu, nhưng căn bản không cần phải nhập khố, toàn bộ rơi vào trong túi bọn chúng hết, aii, việc này chúng tôi cũng đã thấy nhiều rồi. Kỳ thực trong lòng biết mọi người cũng rất rõ ràng, năm trăm vạn lượng quan ngân kia cho dù thật sự áp giải tới được Lương Châu, còn không phải là cũng bị bọn quan phủ nuốt đi sao, có thể còn sót bao nhiêu đưa tới tay bách tính chứ. . .
Sở Phong trong lòng trầm xuống, không nói thêm nữa, xoay người lên một gian tửu lâu, tùy tiện chọn hai món, tự ăn một mình.
"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc" truyền đến một trận thanh âm trèo thang lên lầu quen thuộc, tiếp theo một lão nhân râu tóc bạc trắng chống gậy, dắt một tiểu cô nương đi lên lầu, là Thiên Cơ lão nhân và Tiểu Thư. Tiểu Thư mắt sắc, liếc mắt nhìn thấy Sở Phong, không khỏi hừ mũi một tiếng.
Thiên Cơ lão nhân vẫn như cũ ngồi ở một bên, Tiểu Thư chắp tay mọi nơi, sau đó bắt đầu bài mở đầu láu lỉnh quen thuộc:
- Các vị khách quan đại gia, ta sẽ kể cho mọi người vài mẩu chuyện mới mẻ, nếu nói được hay, xin vỗ tay, thưởng chút tiền, nói không hay cũng xin mọi người mở miệng cười một tiếng, ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Mọi người thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, tức thì cũng thấy hăng hái.
Tiểu Thư nói:
- Mấy ngày qua trên giang hồ có vài chuyện khá oanh động, việc đầu tiên, Lục Ngọc Phiến đã tái hiện giang hồ!
- Lục Ngọc Phiến?
- Không sai! Lục Ngọc Phiến là do tổ tiên Đường môn Đường Ky Trữ chế tạo, đã bị thất lạc nhiều năm, Đường môn đã bắt đầu toàn lực truy xét việc này, thề sẽ không tiếc tất cả đoạt lại Lục Ngọc Phiến!
- Cây quạt đó có gì thần kỳ chứ?
Có người không nhịn được hỏi.
Tiểu Thư nói:
- Cây quạt này do hàn sơn lục ngọc chế thành, điêu luyện sắc sảo, chứa đựng toàn bộ sự thần kỳ của ám khí, được tôn sùng là thần ám khí, quạt một khi mở, chín nan quạt có thể đồng thời phát ra chín cây Kinh lôi đinh, mỗi một cây Kinh lôi đinh lại có thể bạo nổ nứt ra thành chín cây Trùy hồn thứ, nghe đồn mỗi một cây Trùy hồn thứ còn có thể bắn ra chín cây Xuyên hồn châm, tổng cộng 729 cây Xuyên hồn châm tập kích tới, ùn ùn kéo đến, nhưng lại có thể bắn liên tục ba lần! Cho dù ngươi thân pháp xảo tuyệt thiên hạ thế nào, cũng chắc chắn phải chết!
- Có đáng sợ như vậy sao?
Có người không quá tin tưởng.
Tiểu Thư nói:
- Ngươi không tin cứ để cho cây quạt này quạt một cái sẽ biết, đảm bảo ngươi sẽ biến thành một con nhím!
Mọi người không khỏi cười rộ lên.
Tiểu Thư lại nói:
- Có điều là, Đường môn đã coi trọng cây quạt này như vậy, không chỉ vì sự lợi hại phách tuyệt của nó, thêm nữa bởi vì nó cất giấu một bí mật kinh thiên của Đường môn!
- Bí mật gì?
Sở Phong nhịn không được hỏi.
Tiểu thuyết trừng mắt hắn một cái, nói:
- Đã nói là bí mật còn muốn hỏi? Đồ ngốc!
Mọi người lại cười vang lên.
Sở Phong nhún nhún vai, Tiểu Thư lại nói:
- Việc thứ hai, mấy ngày trước, Sở Phong đại náo đại hội Cái Bang, dẫn mọi người Cái Bang vào phân đường Ma Giáo, còn bức tử Hoàng Phủ trưởng lão cùng Kim Hương phu nhân!
- Chính là tên tiểu tử diệt môn Chấn Giang Bảo sao?
- Không sai!
- Nghe nói tiểu tử này có ba đầu sáu tay, vô cùng kinh khủng!
Có người nói .
Có người tiếp lời nói:
- Oài, không có ba đầu sáu tay thì sao có thể một đêm giết sạch Chấn Giang Bảo, còn đại náo đại hội Cái Bang, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão chứ!
Có người nói:
- Tuy nhiên ta nghe nói đại náo đại hội Cái Bang chính là Trích Tiên Tử mà?
Tiểu Thư nói:
- Trích Tiên Tử cũng là tin tưởng tiểu tử này, bị hắn lừa gạt!
Có người nói:
- Thật không ngờ thiên hạ đệ nhất tiên tử lại bị một tên vô danh tiểu tử lừa gạt.
Tiểu Thư nói:
- Nhưng hiện tại tiếng tăm của hắn còn rất lớn nữa chứ. Vừa xuất hiện thì phá giải ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, tiếp theo diệt môn Chấn Giang Bảo, bị Phi Tương Quân đuổi vào Vân Mộng Trạch, sau khi đi ra lại liều chết cứu phái Nga Mi, còn bị đánh rơi xuống Hán Thủy, nhưng lại vẫn không chết, tại Hồi Long tự bị tên Tống Tử Đô của Võ Đang tính kế, lại vẫn có thể trốn thoát được, bị truy sát tới mỏm đá Thái thạch ki, giúp thôn dân hai bờ sông Ngưu Chử giết chết hà quái, bây giờ lại thêm đại náo đại hội Cái Bang ,bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, thiên hạ đều nghe tiếng!
- Nói như vậy, tên Sở Phong đó rốt cuộc là tốt hay xấu, chắc không phải là vừa chính vừa tà đấy chứ?
Tiểu Thư quét mắt qua Sở Phong nói:
- Tên này đầu óc có chút không bình thường, khi vui vẻ thì làm chuyện tốt, khi không vui thì đi làm chuyện xấu!
- Vậy không phải là hỉ nộ vô thường à!
- Đúng vậy! Cho nên ta nói cho các người, các người khi thấy hắn phải nghìn vạn lần cẩn thận đấy, lỡ mà hắn không vui sẽ muốn đi đánh người!
Giọng của Tiểu Thư còn mang theo một chút khủng bố dọa người.
Sở Phong từ lâu bị nàng ta bôi nhọ đã quen, cũng không để ý, trái lại còn thấy rất buồn cười.
Thiên Cơ lão nhân ngồi bên cạnh lại bới lông tìm vết nói:
- Không đúng, Tiểu Thư, ngày hôm qua cháu còn nói tiểu tử này lòng dạ rất tốt, chỉ là hay thích chõ mũi vào chuyện người khác thôi mà, còn có chút ngu đần. . .
Tiểu Thư vội vàng xoay người lại, đưa tay kéo bộ râu của Thiên Cơ lão nhân sẵng giọng:
- Gia gia! Sao ông cứ thích phản biện thế! Tiểu tử đó ngày hôm qua vui vẻ, nhưng ngày hôm nay không vui mà.
Mọi người thấy Tiểu Thư ngụy biện như vậy, lại nở nụ cười.
Có người nói:
- Nghe nói tiểu tử này luôn luôn mặc một bộ lam sam, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm, trên mặt còn có một vết sẹo!
- Không sai! Giống như hắn!
Tiểu Thư bỗng lấy tay chỉ Sở Phong.
"Bá!" Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về Sở Phong, lam sam, cổ kiếm, chỉ ngân, quả nhiên giống như đúc tên tiểu tử trong truyền thuyết kia.
Sở Phong kinh ngạc, lập tức hì hì cười nói:
- Tại hạ chính là tiểu tử Sở Phong đó, thất lễ thất lễ!
Mọi người cười ầm lên, có người quay đầu lại cười nói:
- Đầu năm nay những người vàng thau lẫn lộn đúng nhiều thật, ngay cả kẻ đại hung đại ác cũng muốn giả mạo!
- Hài, giả mạo cho có tiếng đó mà, chắc hôm nào ta cũng mặc vào bộ lam sam, lưng đeo cổ kiếm, vẽ một vết sẹo trên mặt giả làm kẻ ác nhân thử xem thế nào. . .
Sở Phong thở dài, lắc đầu.
Có người hỏi:
- Tiểu cô nương, còn có đại sự nào nữa không?
Sở Phong hỏi chưởng quỹ một cửa hiệu xem đã xảy ra chuyện gì, thì ra địa phận Lương Châu mấy năm liền bị hạn hán, thiên tai nghiêm trọng, mấy trăm vạn nạn dân bị thiếu y cạn lương, trôi giạt khấp nơi, có một số địa phương thậm chí còn phát sinh phản loạn. Triều đình đành phải khẩn cấp hạ lệnh chính quyền địa phận sông Hoài phát năm trăm vạn lượng khố ngân cứu trợ thiên tai tạm trước. Nhưng châu phủ quận huyện khu sông Hoài làm sao lại đồng ý quyên góp ngân khố trong tay dễ dàng như thế, vì vậy bèn lấy cớ cứu trợ thiên tai, cưỡng ép dân chúng thu bạc quyên góp, không có ngân lượng thì đi đoạt tài vật.
Chưởng quỹ kia lại lặng lẽ nói:
- Khu vực sông Hoài bề ngoài tuy là giàu có đông đúc, chẳng qua đa số là giàu ở bọn đại quan thương nhân lớn, những bình dân bách tính như chúng tôi đây kỳ thực cũng rất khó khăn. Chúng tôi thì còn đỡ, ít nhất còn có chút đồ vật để cho bọn họ cướp đi, chỉ khổ những điền phu bách tính, không biết lại có bao nhiêu gia đình phải bán đi con cái, nhà tan cửa nát!
Sở Phong phẫn nộ nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Đây rõ ràng là cướp bóc bách tính! Triều đình không hề quản gì sao?
- Triều đình nếu như chịu quản, những tên quan binh này làm sao lại càn rỡ như vậy chứ!
Chưởng quỹ thở dài nói.
Sở Phong cũng nghe nói triều đình hủ bại, thiên tử vô đạo, lại hỏi:
- Bách tính Lương Châu là thiếu lương, triều đình sao không trực tiếp vận lương vậy? Vận bạc thì có tác dụng gì?
- Cái này thì tiểu ca có điều không biết chứ. Lương Châu mặc dù mấy năm liên tục bị thiên tai, bách tính không có lương thực, nhưng kỳ thực những thương nhân ở địa phương này sớm đã tích trữ lương thực từ lâu, chỉ là không chịu xuất ra nữa, còn thừa cơ nâng giá lương lên mấy lần, bách tính vốn rất nghèo khổ, làm sao có năng lực đi mua chứ!
- Quan phủ địa phương sao lại để mặc cho những thương nhân đó trữ lương nâng giá?
Chưởng quỹ cười nói:
- Quan thương vốn chính là một nhà, thương gia bán lương với giá cao, quan phủ cũng sẽ từ đó mà mưu lợi bất chính, bọn họ làm gì còn quản đến bách tính chết sống thế nào.
- Vô đạo! Thực sự là vô đạo!
Sở Phong cắn răng, tay cũng nắm đến muốn bị nát.
Chưởng quỹ lại nói:
- Nghe đồn Lương Châu hầu như đã đến tình trạng trao đổi con cái để lấy thức ăn, có điều tình hình thiên tai vẫn đang nghiêm trọng như vậy, triều đình vốn vẫn còn ngoảnh mặt làm ngơ, nếu không phải lão thừa tướng cố gắng, triều đình căn bản còn không chịu thông qua năm trăm vạn lượng ngân khố. Nghe nói năm trăm vạn lượng quan ngân đó mấy ngày trước đây đã xuất phát áp giải đến Lương Châu, nhưng bọn chúng vẫn còn đang mượn cớ để cưỡng ép thu bạc quyên góp, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này mà vơ vét một khoản lớn. Những ngân lượng bị cưỡng thu này trên danh nghĩa đã quyên cho Lương Châu, nhưng căn bản không cần phải nhập khố, toàn bộ rơi vào trong túi bọn chúng hết, aii, việc này chúng tôi cũng đã thấy nhiều rồi. Kỳ thực trong lòng biết mọi người cũng rất rõ ràng, năm trăm vạn lượng quan ngân kia cho dù thật sự áp giải tới được Lương Châu, còn không phải là cũng bị bọn quan phủ nuốt đi sao, có thể còn sót bao nhiêu đưa tới tay bách tính chứ. . .
Sở Phong trong lòng trầm xuống, không nói thêm nữa, xoay người lên một gian tửu lâu, tùy tiện chọn hai món, tự ăn một mình.
"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc" truyền đến một trận thanh âm trèo thang lên lầu quen thuộc, tiếp theo một lão nhân râu tóc bạc trắng chống gậy, dắt một tiểu cô nương đi lên lầu, là Thiên Cơ lão nhân và Tiểu Thư. Tiểu Thư mắt sắc, liếc mắt nhìn thấy Sở Phong, không khỏi hừ mũi một tiếng.
Thiên Cơ lão nhân vẫn như cũ ngồi ở một bên, Tiểu Thư chắp tay mọi nơi, sau đó bắt đầu bài mở đầu láu lỉnh quen thuộc:
- Các vị khách quan đại gia, ta sẽ kể cho mọi người vài mẩu chuyện mới mẻ, nếu nói được hay, xin vỗ tay, thưởng chút tiền, nói không hay cũng xin mọi người mở miệng cười một tiếng, ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Mọi người thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, tức thì cũng thấy hăng hái.
Tiểu Thư nói:
- Mấy ngày qua trên giang hồ có vài chuyện khá oanh động, việc đầu tiên, Lục Ngọc Phiến đã tái hiện giang hồ!
- Lục Ngọc Phiến?
- Không sai! Lục Ngọc Phiến là do tổ tiên Đường môn Đường Ky Trữ chế tạo, đã bị thất lạc nhiều năm, Đường môn đã bắt đầu toàn lực truy xét việc này, thề sẽ không tiếc tất cả đoạt lại Lục Ngọc Phiến!
- Cây quạt đó có gì thần kỳ chứ?
Có người không nhịn được hỏi.
Tiểu Thư nói:
- Cây quạt này do hàn sơn lục ngọc chế thành, điêu luyện sắc sảo, chứa đựng toàn bộ sự thần kỳ của ám khí, được tôn sùng là thần ám khí, quạt một khi mở, chín nan quạt có thể đồng thời phát ra chín cây Kinh lôi đinh, mỗi một cây Kinh lôi đinh lại có thể bạo nổ nứt ra thành chín cây Trùy hồn thứ, nghe đồn mỗi một cây Trùy hồn thứ còn có thể bắn ra chín cây Xuyên hồn châm, tổng cộng 729 cây Xuyên hồn châm tập kích tới, ùn ùn kéo đến, nhưng lại có thể bắn liên tục ba lần! Cho dù ngươi thân pháp xảo tuyệt thiên hạ thế nào, cũng chắc chắn phải chết!
- Có đáng sợ như vậy sao?
Có người không quá tin tưởng.
Tiểu Thư nói:
- Ngươi không tin cứ để cho cây quạt này quạt một cái sẽ biết, đảm bảo ngươi sẽ biến thành một con nhím!
Mọi người không khỏi cười rộ lên.
Tiểu Thư lại nói:
- Có điều là, Đường môn đã coi trọng cây quạt này như vậy, không chỉ vì sự lợi hại phách tuyệt của nó, thêm nữa bởi vì nó cất giấu một bí mật kinh thiên của Đường môn!
- Bí mật gì?
Sở Phong nhịn không được hỏi.
Tiểu thuyết trừng mắt hắn một cái, nói:
- Đã nói là bí mật còn muốn hỏi? Đồ ngốc!
Mọi người lại cười vang lên.
Sở Phong nhún nhún vai, Tiểu Thư lại nói:
- Việc thứ hai, mấy ngày trước, Sở Phong đại náo đại hội Cái Bang, dẫn mọi người Cái Bang vào phân đường Ma Giáo, còn bức tử Hoàng Phủ trưởng lão cùng Kim Hương phu nhân!
- Chính là tên tiểu tử diệt môn Chấn Giang Bảo sao?
- Không sai!
- Nghe nói tiểu tử này có ba đầu sáu tay, vô cùng kinh khủng!
Có người nói .
Có người tiếp lời nói:
- Oài, không có ba đầu sáu tay thì sao có thể một đêm giết sạch Chấn Giang Bảo, còn đại náo đại hội Cái Bang, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão chứ!
Có người nói:
- Tuy nhiên ta nghe nói đại náo đại hội Cái Bang chính là Trích Tiên Tử mà?
Tiểu Thư nói:
- Trích Tiên Tử cũng là tin tưởng tiểu tử này, bị hắn lừa gạt!
Có người nói:
- Thật không ngờ thiên hạ đệ nhất tiên tử lại bị một tên vô danh tiểu tử lừa gạt.
Tiểu Thư nói:
- Nhưng hiện tại tiếng tăm của hắn còn rất lớn nữa chứ. Vừa xuất hiện thì phá giải ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, tiếp theo diệt môn Chấn Giang Bảo, bị Phi Tương Quân đuổi vào Vân Mộng Trạch, sau khi đi ra lại liều chết cứu phái Nga Mi, còn bị đánh rơi xuống Hán Thủy, nhưng lại vẫn không chết, tại Hồi Long tự bị tên Tống Tử Đô của Võ Đang tính kế, lại vẫn có thể trốn thoát được, bị truy sát tới mỏm đá Thái thạch ki, giúp thôn dân hai bờ sông Ngưu Chử giết chết hà quái, bây giờ lại thêm đại náo đại hội Cái Bang ,bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, thiên hạ đều nghe tiếng!
- Nói như vậy, tên Sở Phong đó rốt cuộc là tốt hay xấu, chắc không phải là vừa chính vừa tà đấy chứ?
Tiểu Thư quét mắt qua Sở Phong nói:
- Tên này đầu óc có chút không bình thường, khi vui vẻ thì làm chuyện tốt, khi không vui thì đi làm chuyện xấu!
- Vậy không phải là hỉ nộ vô thường à!
- Đúng vậy! Cho nên ta nói cho các người, các người khi thấy hắn phải nghìn vạn lần cẩn thận đấy, lỡ mà hắn không vui sẽ muốn đi đánh người!
Giọng của Tiểu Thư còn mang theo một chút khủng bố dọa người.
Sở Phong từ lâu bị nàng ta bôi nhọ đã quen, cũng không để ý, trái lại còn thấy rất buồn cười.
Thiên Cơ lão nhân ngồi bên cạnh lại bới lông tìm vết nói:
- Không đúng, Tiểu Thư, ngày hôm qua cháu còn nói tiểu tử này lòng dạ rất tốt, chỉ là hay thích chõ mũi vào chuyện người khác thôi mà, còn có chút ngu đần. . .
Tiểu Thư vội vàng xoay người lại, đưa tay kéo bộ râu của Thiên Cơ lão nhân sẵng giọng:
- Gia gia! Sao ông cứ thích phản biện thế! Tiểu tử đó ngày hôm qua vui vẻ, nhưng ngày hôm nay không vui mà.
Mọi người thấy Tiểu Thư ngụy biện như vậy, lại nở nụ cười.
Có người nói:
- Nghe nói tiểu tử này luôn luôn mặc một bộ lam sam, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm, trên mặt còn có một vết sẹo!
- Không sai! Giống như hắn!
Tiểu Thư bỗng lấy tay chỉ Sở Phong.
"Bá!" Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về Sở Phong, lam sam, cổ kiếm, chỉ ngân, quả nhiên giống như đúc tên tiểu tử trong truyền thuyết kia.
Sở Phong kinh ngạc, lập tức hì hì cười nói:
- Tại hạ chính là tiểu tử Sở Phong đó, thất lễ thất lễ!
Mọi người cười ầm lên, có người quay đầu lại cười nói:
- Đầu năm nay những người vàng thau lẫn lộn đúng nhiều thật, ngay cả kẻ đại hung đại ác cũng muốn giả mạo!
- Hài, giả mạo cho có tiếng đó mà, chắc hôm nào ta cũng mặc vào bộ lam sam, lưng đeo cổ kiếm, vẽ một vết sẹo trên mặt giả làm kẻ ác nhân thử xem thế nào. . .
Sở Phong thở dài, lắc đầu.
Có người hỏi:
- Tiểu cô nương, còn có đại sự nào nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.