Chương 8
Phoenix
19/09/2014
Kỳ Vy to mắt, hắn không hề rớt xuống đó ! Làm sao hắn có thể
An Phong chìa tay ra như muốn nó nắm lấy tay hắn, có chút lúng túng, khẽ rụt rè chìa tay ra và đặt tay lên bàn tay lạnh như băng đó…
- Bây giờ, khi là vợ ta nàng đã trở thành một vị thần, không còn là một linh hồn tầm thừơng nữa…
Nó to mắt nhìn An Phong “ Mình đã thành một vị thần sao ?”. Chợt hắn giật mạnh tay nó, Kỳ Vy hỏang sợ nhắm mắt lại và hét lên…
- Có gì mà nàng lại la tóan lên thế hả ? - Tiếng An Phong với chút bực tức – Ta chưa bao giờ thấy một Thái Tử Phi nào vụng về như nàng cả…
Trong phút chốc Kỳ Vy đã ôm chầm lấy cổ An Phong, đôi mắt nhắm tịt, chân nó đang lơ lững giữa những tầng mây, vì không muốn hắn coi thừơng, nó khẽ nhướng mắt lên và nhìn xuống chân, quả thật nó không hề cảm thấy như bị rơi xuống…
- Nếu nàng không muốn rơi xuống đó, thì tốt nhất nên nghe theo ta…đừơng đừơng là một vị Thái Tử Phi của Thiên Giới mà đi đâu cũng phải có người hầu bên cạnh, quả thật chẳng khác nào một đứa trẻ…- An Phong liết nhìn nó rồi nhếch miệng cười.
Kỳ Vy lại chau mày bậm môi nhìn hắn “ Cái gì ? Nói mình chẳng khác một đứa trẻ ? Quá đáng…”
- Nàng hãy thả lỏng cơ thể, và cứ cảm giác như mình có thể bay…đừng nghĩ đến việc nàng sẽ rơi xuống đó…
Kỳ Vy cố nuốt nước bọt, và làm theo.Tay hơi run run, nhưng dần dần nới lỏng tay ra khỏi cổ An Phong, tập trung và cố quên đi việc mình bị rơi xuống đó, nó không rơi được xuống đó nữa vì nó đã là một vị thần rồi mà ? Có ai mà thấy thần thánh bị rớt xuống trần gian bao giờ chưa chứ?
Và hai tay hòan tòan tự do, không chạm vào bất cứ cái gì nữa và nó đã bay được…
- Được rồi, tốt lắm….- An Phong đứng đó khoanh tay nhìn nó…
Kỳ Vy có chút đắc ý “ Dám bảo mình vụng về sao ?”.
- Nếu nàng muốn di chuyển xung quanh, thì cứ nghĩ rằng mình như một chú chim và muốn bay lượn xung quanh, muốn đến nơi mà nàng muốn đến.
Kỳ Vy lại nhắm mắt lại, buông lỏng cơ thể và lượn nhè nhẹ, và từ từ tăng tốc độ, cảm giác như hòa mình vào trong gió, được gió nâng lên .Trong lòng nó rất rất cảm ơn An Phong đã giúp nó có thể bay lượn như những tiên nữ và những thiên thần khác…
Trong thời gian ngắn, nó có thể đi chuyển xung quanh An Phong mà không còn cảm giác nặng nề như trước nữa. Chợt An Phong bắt lấy tay nó, làm nó khựng lại bất ngờ nhìn An Phong…
- Nếu nàng thích, ta có thể cùng nàng dạo xung quanh Thiên Giới…
Hơi bất ngờ trước câu nói đó nhưng nó rất hiếu kỳ những gì ở thiên giới này, từ những vị thần, cách suy nghĩ của họ và những việc làm của họ.
Hắn ôm lấy eo nó và đưa nó bay khắp thiên giới, trong lòng không còn nghĩ ngợi về những quá khứ nữa. Nhìn An Phong không đáng ghét như nó tửơng, mà lại rất dễ thương và dễ gần, tuy hơi nóng tính.
Chợt trong đầu Kỳ Vy lại hiện lên một câu hỏi, từ khi bước chân lên thiên giới và biết được mình là Người Được chọn thì nó đã có ngay câu hỏi đó.
Nhìn An Phong, trong hắn có vẻ say mê quan sát xung quanh.
- An Phong…
An Phong xoay sang nhìn nó, và đón chờ câu nói tiếp theo của nó:
- à hm..! Tôi định hỏi, một câu hỏi nhỏ thôi anh không cần căng thẳng…tôi…
An Phong bực bội với cái câu mở đầu dài dòng của nàng ta, chợt nhíu mày lại:
- Hỏi gì thì hỏi đi, sao nàng cứ lôi thôi vậy…
- Tôi muốn hỏi, tôi là Cô Dâu thứ mấy của anh…?
Đang bay thì An Phong chợt ngưng lại, lại nhìn nó nhíu mày rồi nhếch môi:
- Chỉ câu hỏi đó thôi à ?
Nó khẽ gật đầu: “Ừm!”
- Thứ 9 – An Phong đáp gọn - còn gì nữa không ? Đã thỏa lòng tò mò của nàng rồi chứ? – Có vẻ như không vui khi Kỳ Vy hỏi câu hỏi đó. – Từ nay về sau, ta không muốn nàng hỏi những câu hỏi tương tự như thế, hiểu chứ ?
- Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ anh sẽ không vui… - chưa kịp nói hết, An Phong liền xen vào
- Không cần nàng phải nói những câu như thế đâu ! – Rồi An Phong chợt thay đổi sắc mặt – Mà ! Hôm qua nàng đã khóc à ?
- Sao ? – Kỳ Vy bất ngờ to mắt thất thần..
An Phong chìa tay ra như muốn nó nắm lấy tay hắn, có chút lúng túng, khẽ rụt rè chìa tay ra và đặt tay lên bàn tay lạnh như băng đó…
- Bây giờ, khi là vợ ta nàng đã trở thành một vị thần, không còn là một linh hồn tầm thừơng nữa…
Nó to mắt nhìn An Phong “ Mình đã thành một vị thần sao ?”. Chợt hắn giật mạnh tay nó, Kỳ Vy hỏang sợ nhắm mắt lại và hét lên…
- Có gì mà nàng lại la tóan lên thế hả ? - Tiếng An Phong với chút bực tức – Ta chưa bao giờ thấy một Thái Tử Phi nào vụng về như nàng cả…
Trong phút chốc Kỳ Vy đã ôm chầm lấy cổ An Phong, đôi mắt nhắm tịt, chân nó đang lơ lững giữa những tầng mây, vì không muốn hắn coi thừơng, nó khẽ nhướng mắt lên và nhìn xuống chân, quả thật nó không hề cảm thấy như bị rơi xuống…
- Nếu nàng không muốn rơi xuống đó, thì tốt nhất nên nghe theo ta…đừơng đừơng là một vị Thái Tử Phi của Thiên Giới mà đi đâu cũng phải có người hầu bên cạnh, quả thật chẳng khác nào một đứa trẻ…- An Phong liết nhìn nó rồi nhếch miệng cười.
Kỳ Vy lại chau mày bậm môi nhìn hắn “ Cái gì ? Nói mình chẳng khác một đứa trẻ ? Quá đáng…”
- Nàng hãy thả lỏng cơ thể, và cứ cảm giác như mình có thể bay…đừng nghĩ đến việc nàng sẽ rơi xuống đó…
Kỳ Vy cố nuốt nước bọt, và làm theo.Tay hơi run run, nhưng dần dần nới lỏng tay ra khỏi cổ An Phong, tập trung và cố quên đi việc mình bị rơi xuống đó, nó không rơi được xuống đó nữa vì nó đã là một vị thần rồi mà ? Có ai mà thấy thần thánh bị rớt xuống trần gian bao giờ chưa chứ?
Và hai tay hòan tòan tự do, không chạm vào bất cứ cái gì nữa và nó đã bay được…
- Được rồi, tốt lắm….- An Phong đứng đó khoanh tay nhìn nó…
Kỳ Vy có chút đắc ý “ Dám bảo mình vụng về sao ?”.
- Nếu nàng muốn di chuyển xung quanh, thì cứ nghĩ rằng mình như một chú chim và muốn bay lượn xung quanh, muốn đến nơi mà nàng muốn đến.
Kỳ Vy lại nhắm mắt lại, buông lỏng cơ thể và lượn nhè nhẹ, và từ từ tăng tốc độ, cảm giác như hòa mình vào trong gió, được gió nâng lên .Trong lòng nó rất rất cảm ơn An Phong đã giúp nó có thể bay lượn như những tiên nữ và những thiên thần khác…
Trong thời gian ngắn, nó có thể đi chuyển xung quanh An Phong mà không còn cảm giác nặng nề như trước nữa. Chợt An Phong bắt lấy tay nó, làm nó khựng lại bất ngờ nhìn An Phong…
- Nếu nàng thích, ta có thể cùng nàng dạo xung quanh Thiên Giới…
Hơi bất ngờ trước câu nói đó nhưng nó rất hiếu kỳ những gì ở thiên giới này, từ những vị thần, cách suy nghĩ của họ và những việc làm của họ.
Hắn ôm lấy eo nó và đưa nó bay khắp thiên giới, trong lòng không còn nghĩ ngợi về những quá khứ nữa. Nhìn An Phong không đáng ghét như nó tửơng, mà lại rất dễ thương và dễ gần, tuy hơi nóng tính.
Chợt trong đầu Kỳ Vy lại hiện lên một câu hỏi, từ khi bước chân lên thiên giới và biết được mình là Người Được chọn thì nó đã có ngay câu hỏi đó.
Nhìn An Phong, trong hắn có vẻ say mê quan sát xung quanh.
- An Phong…
An Phong xoay sang nhìn nó, và đón chờ câu nói tiếp theo của nó:
- à hm..! Tôi định hỏi, một câu hỏi nhỏ thôi anh không cần căng thẳng…tôi…
An Phong bực bội với cái câu mở đầu dài dòng của nàng ta, chợt nhíu mày lại:
- Hỏi gì thì hỏi đi, sao nàng cứ lôi thôi vậy…
- Tôi muốn hỏi, tôi là Cô Dâu thứ mấy của anh…?
Đang bay thì An Phong chợt ngưng lại, lại nhìn nó nhíu mày rồi nhếch môi:
- Chỉ câu hỏi đó thôi à ?
Nó khẽ gật đầu: “Ừm!”
- Thứ 9 – An Phong đáp gọn - còn gì nữa không ? Đã thỏa lòng tò mò của nàng rồi chứ? – Có vẻ như không vui khi Kỳ Vy hỏi câu hỏi đó. – Từ nay về sau, ta không muốn nàng hỏi những câu hỏi tương tự như thế, hiểu chứ ?
- Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ anh sẽ không vui… - chưa kịp nói hết, An Phong liền xen vào
- Không cần nàng phải nói những câu như thế đâu ! – Rồi An Phong chợt thay đổi sắc mặt – Mà ! Hôm qua nàng đã khóc à ?
- Sao ? – Kỳ Vy bất ngờ to mắt thất thần..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.