Chương 316: LÀM HOÀNG HẬU CỦA TÔI
Công Tử Nguyệt
28/12/2020
Khi du thuyền cập bến hòn đảo, đã là chạng vạng tối.
Vân Diệp giơ tay, muốn nắm tay An Đình Đình, nhưng bị cô khéo léo né tránh. Anh ta cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười cho qua.
Đi lên đảo, phong cảnh nơi này quả thực rất đẹp. Tuy nói là mùa đông, nhưng khắp nơi đều có thể nhìn thấy cành lá tươi xanh và những đóa hoa khoe sắc. Không khí cũng vô cùng trong lành, thường xuyên có cả tiếng chim hót.
Có thể nhận ra, Vân Diệp vì để xây dựng hòn đảo này cũng hao tốn không ít tài lực.
“Đi, đưa em đi xem thử hoàng cung của chúng tôi.” Gương mặt Vân Diệp thấp thoáng vẻ kiêu hãnh.
An Đình Đình hơi cau mày, cúi đầu theo sau anh ta. Trong lòng lại đang tính toán, làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này. Bởi vì, dự cảm xấu trong lòng cô càng ngày càng nặng rồi. Hơn nữa, cán cân trong lòng dần dần ứng với sự suy đoán của cô!
Căn nhà trước mặt, không không, nếu như nói là căn nhà, chi bằng nói là hoàng cung. Giống đúng như những gì anh ta nói, căn biệt thự rộng lớn này, vẻ nghiêm trang chính là được xây dựng theo quy cách hoàng cung.
Hoành tráng đồ sộ, hừng hực khí thế, xa xỉ tôn quý!
Vân Diệp dừng bước, đứng ở bậc thấp nhất của bậc thềm, ngó nghiêng xung quanh, sau đó chỉ hai bên nói: “Tương lai, tôi muốn dùng kỵ sĩ*, đứng ở bên cạnh này, bảo vệ an toàn cho hoàng cung và hoàng hậu của tôi!”
Kỵ sĩ*: hiệp sĩ
Người này có phải điên rồi không? Bây giờ là xã hội hiện đại, lấy đâu ra hoàng cung, hoàng hậu. Hơn nữa, anh ta cũng đâu phải người nước ngoài!
An Đình Đình ngoài mặt chỉ mỉm cười, không tỏ thái độ gì với lời của anh ta.
“Đi, vào trong xem thử. Chỗ nào em cảm thấy không vừa ý thì nêu ra, tôi lập tức nói bọn họ đi làm.” Vân Diệp bỗng nhiên trở nên rất hưng phấn, quay người bước lên bậc thềm.
An Đình Đình theo sau anh ta, cũng nâng chân, bước lên bậc thềm.
Nhưng mà, bỗng nhiên, người đàn ông trước mặt đột ngột dừng bước, quay người dứt khoát.
Cũng may An Đình Đình dừng bước kịp thời, lại cộng thêm giữa hai người có khoảng cách nhất định, không thì cô nhất định sẽ bị đâm mà lăn xuống dưới không chừng. Cô trừng đôi mắt hơi kích động, nghi hoặc nhìn anh ta.
Hai tay Vân Diệp mở rộng, đón lấy ánh chiều tà nơi xa, hét lớn một câu: “Tôi muốn để tất cả người trong thiên hạ này biết, tôi! Vân Diệp! Là vua của nơi này!”
Gương mặt người đàn ông mang theo niềm kiêu hãnh trước nay chưa từng có, thậm chí còn có biểu hiện hoang tưởng. Đây là những điều mà An Đình Đình cảm nhận được trong sự kinh hãi, ấn tượng mà anh ta để lại cho cô đã hoàn toàn không còn là quý ông lịch thiệp ngày trước nữa rồi, dường như tất cả những thứ đó đều là anh ta giả bộ vậy.
Nói thẳng ra! Anh ta chính là người bị bệnh tâm lý.
An Đình Đình kinh ngạc phát hiện, người đàn ông tuy rằng mặc áo khoác sẫm màu, nhưng ở một phần nào đó của cánh tay lại hiện rõ hơi sưng hơn so với cánh tay còn lại. Hơn nữa, vô cùng rõ ràng, chính là chỗ đó.
An Đình Đình bỗng nhiên nhớ lại, lúc ngồi trong xe ô tô, cô vô tình chạm phải bộ phận nào đó trên cơ thể của Vân Diệp điên cuồng bất chấp, anh ta đau đến mức nhỏ giọng kêu. Đó nhất định là chỗ vết thương của anh ta.
Cô im lặng đi lên, nhân lúc người đàn ông còn chưa phản ứng lại, cô giơ tay, khoác lấy cánh tay đó của người đàn ông, và dùng ngón tay bắt lấy một chút.
Quả nhiên, Vân Diệp dường như ý thức được, khẽ động đậy cánh tay đó.
An Đình Đình giả vờ như rất khá ngạc nhiên, nhìn anh ta: “Anh làm sao thế?”
Người đàn ông hơi càu mày, nhưng rất nhanh lại thoải mái trở lại. Che giấu đi tất cả những điều không phù hợp. Anh ta chỉ cười nhàn nhạt, nói: “Không sao.”
Sau này hai người tham quan nội bộ hoàng cung một lát, nhưng khi tối đến lại không hề sắp xếp để An Đình Đình ở lại đây. Dùng lời của Vân Diệp mà nói, ở đây vẫn chưa tinh thiện tinh mỹ đến mức mà anh ta hài lòng.
Còn An Đình Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu buổi tối thật sự sắp xếp ở lại đây, nếu như nửa đêm anh ta nổi dã tâm lên, vậy cô chẳng phải không có đường chạy sao. Vẫn là ở trên du thuyền tốt hơn, nếu như anh ta dám bắt nạt cô, cô sẽ nhảy thẳng xuống biển.
Thế là, An Đình Đình lại bị Vân Diệp đưa trở về du thuyền. Lúc này, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Vân Diệp ở bên An Đình Đình, cùng nhau ăn một bữa tối ánh nến, mới mượn cớ có việc rời đi.
An Đình Đình ngạc nhiên. Xem ra, là cô nghĩ nhiều rồi.
Không lâu sau, Sơ Bát qua phục vụ cô nghỉ ngơi.
“Sơ Bát, Sơ Thất thế nào rồi?” An Đình Đình hỏi.
Sơ Bát ngẩng gương mặt xinh đẹp trẻ trung lên, lộ ra thần sắc buồn bã: “Hạ sốt rồi.”
An Đình Đình nhớ rằng, lúc cô sắp ngất trong biển, là có nghe thấy đằng sau lưng vang lên âm thanh có người nhảy xuống biển, không cần đoán cũng biết, nhất định là Sơ Thất nhảy xuống.
Nhưng mà, cậu ấy đang khỏe mạnh sao lại bị sốt cao rồi? Bản thân cũng chẳng qua mới ngủ vùi rất lâu mà thôi, vốn không hề bị sốt sinh bệnh. Lẽ nào là, thể chất của chàng trai thực ra không phải tốt lắm.
Sơ Bát dường như nhận ra sự nghi ngờ của cô, lại nói: “Anh Vân trừng phạt cậu ấy, ướt như chuột lột quỳ cả một ngày. Cho nên mới…”
An Đình Đình kinh ngạc. Quả nhiên, Tiểu Sơ Thất vẫn là vì mình mà bị… Nhưng mà, vì sao cô lại cảm thấy loạn đến thế này? Nếu thật sự như vậy, vậy thì người trừng phạt cậu ấy nên là tên Vân Diệp cuồng ngạo kia. Còn bản thân chạy trốn đến bây giờ, đã qua đi lâu như thế rồi, theo tính cách của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm mình.
Nhưng mà… lẽ nào… trong lòng An Đình Đình lại nghi ngờ, hỏi rõ nghi hoặc trong lòng mình.
“Sơ Bát, bến cảng này chỉ có một mình Vân Diệp tên là Vân Diệp thôi sao?”
Có thể là bởi vì An Đình Đình gọi thẳng tên của Vân Diệp, nên Sơ Bát hơi cau mày, cô nhóc gật đầu, phải đó.
“Ý của em là nói, anh Vân mà các em vẫn hay nói đó, là một người?” An Đình Đình hơi không tin, hỏi lại lần nữa.
“Phải đó, ở đây chỉ có một mình anh Vân gọi là anh Vân thôi.”
Sự hoài nghi trong lòng An Đình Đình càng sâu, nhưng cô vẫn chưa tuyệt vọng, hỏi tiếp: “Có thể nào anh Vân là hai người, là anh em song sinh không?”
“Làm sao có thể chứ, cô chủ, chị thật là thích nói đùa.”
“Thật sự chỉ có một người?” An Đình Đình mở to đôi mắt đẹp đẽ, khẽ khàng nắm bắt thần sắc trên mặt Sơ Bát.
Sắc mặt của Sơ Bát lại rất bình thường, chỉ là ánh mắt của cô ta có hơi né tránh, cười haha nói: “Cô chủ, vấn đề chị hỏi thật sự quá kỳ lạ, ở đây đương nhiên chỉ có một mình anh Vân được gọi là anh Vân thôi.”
“…” An Đình Đình kinh ngạc nhìn cô ta.
“Đúng rồi, cô chủ à, em còn phải đi chăm sóc Sơ Thất, chị nghỉ ngơi sớm điạ.” Sơ Bát nói xong câu này, quay người rời khỏi khoang thuyền, bước đi cực kỳ nhanh, giống như trốn tránh An Đình Đình vậy.
Cứ như vậy, An Đình Đình lại càng không thể yên giấc.
Hai người đàn ông này đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, tất cả đều nhìn có vẻ giống như là tình cờ, nhưng mà nghĩ kỹ lại, tất cả lại dường như quá đỗi trùng hợp. Luôn giống như bị người ta cẩn thận sắp xếp vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, An Đình Đình cảm thấy trong phòng buồn chán sắp không hít thở nổi nữa rồi. Vì thế, đẩy cửa, đi lên boong tàu. Điều khiến cô ngạc nhiên là, trước cửa lại không có ai trông coi cô.
Lẽ nào, thật sự có hai Vân Diệp. Phong cách, tính cách làm việc lại khác nhau một trời một vực như thế.
Vân Diệp giơ tay, muốn nắm tay An Đình Đình, nhưng bị cô khéo léo né tránh. Anh ta cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười cho qua.
Đi lên đảo, phong cảnh nơi này quả thực rất đẹp. Tuy nói là mùa đông, nhưng khắp nơi đều có thể nhìn thấy cành lá tươi xanh và những đóa hoa khoe sắc. Không khí cũng vô cùng trong lành, thường xuyên có cả tiếng chim hót.
Có thể nhận ra, Vân Diệp vì để xây dựng hòn đảo này cũng hao tốn không ít tài lực.
“Đi, đưa em đi xem thử hoàng cung của chúng tôi.” Gương mặt Vân Diệp thấp thoáng vẻ kiêu hãnh.
An Đình Đình hơi cau mày, cúi đầu theo sau anh ta. Trong lòng lại đang tính toán, làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này. Bởi vì, dự cảm xấu trong lòng cô càng ngày càng nặng rồi. Hơn nữa, cán cân trong lòng dần dần ứng với sự suy đoán của cô!
Căn nhà trước mặt, không không, nếu như nói là căn nhà, chi bằng nói là hoàng cung. Giống đúng như những gì anh ta nói, căn biệt thự rộng lớn này, vẻ nghiêm trang chính là được xây dựng theo quy cách hoàng cung.
Hoành tráng đồ sộ, hừng hực khí thế, xa xỉ tôn quý!
Vân Diệp dừng bước, đứng ở bậc thấp nhất của bậc thềm, ngó nghiêng xung quanh, sau đó chỉ hai bên nói: “Tương lai, tôi muốn dùng kỵ sĩ*, đứng ở bên cạnh này, bảo vệ an toàn cho hoàng cung và hoàng hậu của tôi!”
Kỵ sĩ*: hiệp sĩ
Người này có phải điên rồi không? Bây giờ là xã hội hiện đại, lấy đâu ra hoàng cung, hoàng hậu. Hơn nữa, anh ta cũng đâu phải người nước ngoài!
An Đình Đình ngoài mặt chỉ mỉm cười, không tỏ thái độ gì với lời của anh ta.
“Đi, vào trong xem thử. Chỗ nào em cảm thấy không vừa ý thì nêu ra, tôi lập tức nói bọn họ đi làm.” Vân Diệp bỗng nhiên trở nên rất hưng phấn, quay người bước lên bậc thềm.
An Đình Đình theo sau anh ta, cũng nâng chân, bước lên bậc thềm.
Nhưng mà, bỗng nhiên, người đàn ông trước mặt đột ngột dừng bước, quay người dứt khoát.
Cũng may An Đình Đình dừng bước kịp thời, lại cộng thêm giữa hai người có khoảng cách nhất định, không thì cô nhất định sẽ bị đâm mà lăn xuống dưới không chừng. Cô trừng đôi mắt hơi kích động, nghi hoặc nhìn anh ta.
Hai tay Vân Diệp mở rộng, đón lấy ánh chiều tà nơi xa, hét lớn một câu: “Tôi muốn để tất cả người trong thiên hạ này biết, tôi! Vân Diệp! Là vua của nơi này!”
Gương mặt người đàn ông mang theo niềm kiêu hãnh trước nay chưa từng có, thậm chí còn có biểu hiện hoang tưởng. Đây là những điều mà An Đình Đình cảm nhận được trong sự kinh hãi, ấn tượng mà anh ta để lại cho cô đã hoàn toàn không còn là quý ông lịch thiệp ngày trước nữa rồi, dường như tất cả những thứ đó đều là anh ta giả bộ vậy.
Nói thẳng ra! Anh ta chính là người bị bệnh tâm lý.
An Đình Đình kinh ngạc phát hiện, người đàn ông tuy rằng mặc áo khoác sẫm màu, nhưng ở một phần nào đó của cánh tay lại hiện rõ hơi sưng hơn so với cánh tay còn lại. Hơn nữa, vô cùng rõ ràng, chính là chỗ đó.
An Đình Đình bỗng nhiên nhớ lại, lúc ngồi trong xe ô tô, cô vô tình chạm phải bộ phận nào đó trên cơ thể của Vân Diệp điên cuồng bất chấp, anh ta đau đến mức nhỏ giọng kêu. Đó nhất định là chỗ vết thương của anh ta.
Cô im lặng đi lên, nhân lúc người đàn ông còn chưa phản ứng lại, cô giơ tay, khoác lấy cánh tay đó của người đàn ông, và dùng ngón tay bắt lấy một chút.
Quả nhiên, Vân Diệp dường như ý thức được, khẽ động đậy cánh tay đó.
An Đình Đình giả vờ như rất khá ngạc nhiên, nhìn anh ta: “Anh làm sao thế?”
Người đàn ông hơi càu mày, nhưng rất nhanh lại thoải mái trở lại. Che giấu đi tất cả những điều không phù hợp. Anh ta chỉ cười nhàn nhạt, nói: “Không sao.”
Sau này hai người tham quan nội bộ hoàng cung một lát, nhưng khi tối đến lại không hề sắp xếp để An Đình Đình ở lại đây. Dùng lời của Vân Diệp mà nói, ở đây vẫn chưa tinh thiện tinh mỹ đến mức mà anh ta hài lòng.
Còn An Đình Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu buổi tối thật sự sắp xếp ở lại đây, nếu như nửa đêm anh ta nổi dã tâm lên, vậy cô chẳng phải không có đường chạy sao. Vẫn là ở trên du thuyền tốt hơn, nếu như anh ta dám bắt nạt cô, cô sẽ nhảy thẳng xuống biển.
Thế là, An Đình Đình lại bị Vân Diệp đưa trở về du thuyền. Lúc này, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Vân Diệp ở bên An Đình Đình, cùng nhau ăn một bữa tối ánh nến, mới mượn cớ có việc rời đi.
An Đình Đình ngạc nhiên. Xem ra, là cô nghĩ nhiều rồi.
Không lâu sau, Sơ Bát qua phục vụ cô nghỉ ngơi.
“Sơ Bát, Sơ Thất thế nào rồi?” An Đình Đình hỏi.
Sơ Bát ngẩng gương mặt xinh đẹp trẻ trung lên, lộ ra thần sắc buồn bã: “Hạ sốt rồi.”
An Đình Đình nhớ rằng, lúc cô sắp ngất trong biển, là có nghe thấy đằng sau lưng vang lên âm thanh có người nhảy xuống biển, không cần đoán cũng biết, nhất định là Sơ Thất nhảy xuống.
Nhưng mà, cậu ấy đang khỏe mạnh sao lại bị sốt cao rồi? Bản thân cũng chẳng qua mới ngủ vùi rất lâu mà thôi, vốn không hề bị sốt sinh bệnh. Lẽ nào là, thể chất của chàng trai thực ra không phải tốt lắm.
Sơ Bát dường như nhận ra sự nghi ngờ của cô, lại nói: “Anh Vân trừng phạt cậu ấy, ướt như chuột lột quỳ cả một ngày. Cho nên mới…”
An Đình Đình kinh ngạc. Quả nhiên, Tiểu Sơ Thất vẫn là vì mình mà bị… Nhưng mà, vì sao cô lại cảm thấy loạn đến thế này? Nếu thật sự như vậy, vậy thì người trừng phạt cậu ấy nên là tên Vân Diệp cuồng ngạo kia. Còn bản thân chạy trốn đến bây giờ, đã qua đi lâu như thế rồi, theo tính cách của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm mình.
Nhưng mà… lẽ nào… trong lòng An Đình Đình lại nghi ngờ, hỏi rõ nghi hoặc trong lòng mình.
“Sơ Bát, bến cảng này chỉ có một mình Vân Diệp tên là Vân Diệp thôi sao?”
Có thể là bởi vì An Đình Đình gọi thẳng tên của Vân Diệp, nên Sơ Bát hơi cau mày, cô nhóc gật đầu, phải đó.
“Ý của em là nói, anh Vân mà các em vẫn hay nói đó, là một người?” An Đình Đình hơi không tin, hỏi lại lần nữa.
“Phải đó, ở đây chỉ có một mình anh Vân gọi là anh Vân thôi.”
Sự hoài nghi trong lòng An Đình Đình càng sâu, nhưng cô vẫn chưa tuyệt vọng, hỏi tiếp: “Có thể nào anh Vân là hai người, là anh em song sinh không?”
“Làm sao có thể chứ, cô chủ, chị thật là thích nói đùa.”
“Thật sự chỉ có một người?” An Đình Đình mở to đôi mắt đẹp đẽ, khẽ khàng nắm bắt thần sắc trên mặt Sơ Bát.
Sắc mặt của Sơ Bát lại rất bình thường, chỉ là ánh mắt của cô ta có hơi né tránh, cười haha nói: “Cô chủ, vấn đề chị hỏi thật sự quá kỳ lạ, ở đây đương nhiên chỉ có một mình anh Vân được gọi là anh Vân thôi.”
“…” An Đình Đình kinh ngạc nhìn cô ta.
“Đúng rồi, cô chủ à, em còn phải đi chăm sóc Sơ Thất, chị nghỉ ngơi sớm điạ.” Sơ Bát nói xong câu này, quay người rời khỏi khoang thuyền, bước đi cực kỳ nhanh, giống như trốn tránh An Đình Đình vậy.
Cứ như vậy, An Đình Đình lại càng không thể yên giấc.
Hai người đàn ông này đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, tất cả đều nhìn có vẻ giống như là tình cờ, nhưng mà nghĩ kỹ lại, tất cả lại dường như quá đỗi trùng hợp. Luôn giống như bị người ta cẩn thận sắp xếp vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, An Đình Đình cảm thấy trong phòng buồn chán sắp không hít thở nổi nữa rồi. Vì thế, đẩy cửa, đi lên boong tàu. Điều khiến cô ngạc nhiên là, trước cửa lại không có ai trông coi cô.
Lẽ nào, thật sự có hai Vân Diệp. Phong cách, tính cách làm việc lại khác nhau một trời một vực như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.