Chương 317: PHỤ NỮ CẦM SÚNG KHÔNG THÍCH HỢP.
Công Tử Nguyệt
28/12/2020
Gió biển vào buổi tối, thật sự là lạnh đến tận xương cốt.
Nhưng dù là như thế, An Đình Đình cũng không muốn ở lại trong cái "nhà giam" kia nữa.
Sao trời rơi xuống biển lớn, cảnh sắc đúng là đẹp đến mức khiến người ta say mê. Hoàn toàn không giống bầu trời đêm ở thành phố, cho dù là vùng ngoại thành cũng có nghi ngờ là bị ô nhiễm bởi bầu không khí hiện đại.
Tiếng sóng biển rất nhẹ nhàng, mênh *** vô bờ giao nhau với chân trời ở phía xa, như là bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn, trút dòng nước từ trên trời xuống nhân gian.
Ngẩng cổ lâu không khỏi cảm thấy mỏi nhức, An Đình Đình bỗng nhiên quay đầu, lại bị bóng dáng cao thẳng đứng cách đó không xa dọa giật mình, ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo khoác da màu nâu, thân trên cao lớn và uy nghiêm, quần tây đen và giày đinh tán tôn lên đôi chân dài của anh ta một cách hoàn hảo.
Thân hình tuấn tú dựa vào lan can. Dưới ánh trăng, ánh mắt tối tăm như mắt của loài sói đói đến từ địa ngục, hung hãn thành tính, khát máu tàn nhẫn!
Người này không phải cái tên kiêu ngạo nóng nảy Vân Diệp thì còn có thể là ai.
Ngay tại lúc An Đình Đình đang giật mình vì kinh ngạc thì anh ta đã bước tới và đi đến bên cô. Nếu nói Mặc Diệu Dương đến gần thì khí thế mạnh mẽ của anh sẽ làm cho người ta hít thở khó thông thì khi Vân Diệp đến gần sẽ khiến người ta cảm nhận được hơi thở của tử vong!
Vân Diệp nhếch môi cười xấu xa, vươn bàn tay to nắm lấy hàm dưới của An Đình Đình, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm.
"Món đồ nhỏ, còn dám chạy trốn! Em nói tôi nên trừng phạt em như thế nào mới tốt đây?"
An Đình Đình còn chưa kịp nói chuyện thì Vân Diệp đã buông tay ra, ngay sau đó lại nhanh chóng vòng qua eo cô, không hề hỏi ý kiến của cô mà mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
"Làm càn!" An Đình Đình giãy dụa trong ngực anh ta, nhận ra giãy dụa cũng vô dụng, cô tức giận quát một câu.
"Cái này đã là làm càn?" Hơi thở nam tính cùng giọng nói nóng rực của Vân Diệp phun vào tai An Đình Đình. Chỉ vài hành động này đã đủ truyền đạt lại tin tức nguy hiểm kề cận cho cô!
"Vậy đêm nay cho em trải nghiệm xem làm càn thật sự là như nào."
Người đàn ông vừa dứt lời, An Đình Đình lập tức cảm thấy cơ thể mình bị nâng lên, tầm nhìn mơ hồ, sau đó nhận ra mình đã bị anh ta bế lên.
"Buông ra, anh muốn làm gì!" An Đình Đình ra sức giãy dụa.
"Làm em!" Anh ta trả lời đơn giản mà thô bạo.
"Anh... Qủa thực vô liêm sỉ!" An Đình Đình thật sự sắp khóc vì tức.
"Ha ha... Đàn ông chính là vô liêm sỉ, chẳng lẽ ngay cả điều này mà em cũng không biết? Xem ra vẫn chỉ là cô nhóc thôi." Ý cười bên môi Vân Diệp càng sâu, càng đùa giỡn mà không thèm kiêng nể gì.
An Đình Đình khó thở. Chỉ hận trong tay không có dao, nếu không cô nhất định phải một dao chém chết anh ta.
Mặc kệ cô giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng gì, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện. Cô vươn tay ra, nhanh chóng hướng tới vết thương ở cánh tay anh ta, năm ngón tay sử dụng hết sức lực, bóp mạnh một cái.
"Á!!" Người đàn ông hét lên một tiếng.
Qủa nhiên vết thương của anh ta ở trên cánh ta. An Đình Đình thấy anh ta đau đớn kêu lên, ngón tay lại càng dùng sức lớn.
Vân Diệp nhíu mày, trên trán chảy ra mấy giọt mồ hôi. Anh ta nghiến răng gầm nhẹ: "Cô bé, em xem thường sói rồi."
"Buông ra, nếu không... Tôi sẽ tiếp tục!" An Đình Đình cắn răng, làm bộ sẽ tiếp tục nắm vết thương của anh ta.
"Ông đây có lòng tốt cứu em, em, con quỷ nhỏ em lại lấy oán trả ơn. Xem ra phải thật sự dạy bảo lại em mới được." Vân Diệp chẳng những không ngừng lại mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Đàn ông đều có dục vọng chinh phục, nhất là ở phương diện chinh phục phái nữ. Càng chính xác hơn, phàm là người phụ nữ có cá tính, quá trình chinh phục càng khiến đàn ông thỏa mãn hơn, khiến họ muốn chiếm được hơn.
Ngay khi An Đình Đình nghĩ đêm nay khẳng định sẽ bị tên khốn này "bắt nạt", xa xa đột nhiên truyền đến tiếng súng. Không đợi cô kịp nhận rõ chuyện xảy ra, Vân Diệp đã nhanh chóng nhảy sang một bên, đặt An Đình Đình xuống sau đó kéo cô về phía sau lưng mình.
An Đình Đình cũng bị sự việc đột ngột xảy ra dọa sợ, trốn phía sau lưng anh ta, cô tận lực không để mình hộ hấp dồn dập, biểu lộ lo lắng.
Vân Diệp lấy súng ở bên eo ra, bắn về phía viên đạn vừa bắn tới, bùm bùm bùm... Bắn ba phát súng.
Rất nhanh, người trên du thuyền nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cuối cùng, có người nổ phát súng đầu tiên, máu chảy thành dòng. Có người tích cực ứng chiến, không hề lùi bước.
Thật giống như tình huống này thường xuyên xảy ra. Thái độ của mỗi người đều rất hăng hái, không có tiếng phụ nữ thét chói tai, không có tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non, càng không có tiếng đàn ông đau đớn vì trúng đạn mà la hét.
Nói cách khác, đối với bọn họ, tình huống này xảy ra nhiều như cơm bữa, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên xảy ra!
"Có súng không?" An Đình Đình hỏi.
Cô cũng không hy vọng mình luôn ở trạng thái cần người khác bảo vệ. Cô muốn học được cách bảo vệ chính mình!
Vân Diệp quay đầu, lộ ra khuôn mặt đẹp khiến người say đắm, lại bởi vì biểu cảm trào phúng không thèm dấu và khiến người khác sinh ra cảm giác muốn đánh anh ta một trận.
Chỉ nghe anh ta cười lạnh, trào phúng nói: "Phụ nữ không thích hợp dùng súng, chỉ thích hợp tránh ở sau lưng đàn ông."
"Anh...." An Đình Đình tức giận, sắc mặt đều thay đổi.
Có tiếng bước chân tiến đến, An Đình Đình quay đầu nhìn, là Sơ Thất. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cậu ta, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác mắc nợ. Luôn cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với cậu bé này.
"Đại ca." Sơ Thất cung kính chào, đưa vũ khí vào tay Vân Diệp.
Vân Diệp nhận lấy, động tác nhanh nhẹn lại không mất phần đẹp trai, sau đó quay đầu ra lệnh: "Đưa cô ấy đến nơi an toàn."
"Vâng!" Sơ Thất gật đầu, sau đó nói với An Đình Đình: "Chị dâu, đi theo tôi đi."
An Đình Đình muốn ở lại, nhưng lại nghĩ chuyện này có liên quan gì đến mình đâu? Người đàn ông đáng chết này... Cô hận không thế giết chết anh ta, vì sao cô phải ở lại chứ.
Mà cô thất thần như vậy lại làm cho Vân Diệp nghĩ cô muốn ở lại. Bắn ra một phát súng, sau đó quay lại tức giận nói: "Sơ Thất, còn sững sờ ở đây làm gì? Đưa cô ấy đi cho ông!"
"Vâng!" Sơ Thất lại hét lên, sau đó cũng không cần biết An Đình Đình có đồng ý hay không, một tay ôm lấy cô rồi xoay người bước đi.
"Này... Này... Này..." Khuôn mặt An Đình Đình đỏ bừng, cô thế mà lại bị một thằng nhóc ôm như vậy: "Này, Sơ Thất, thả tôi xuống dưới, tôi có thể tự đi được."
Cũng không biết là Sơ Thất có nghe được hay không, cậu ta không trả lời cô mà vẫn chăm chú bước đi. Ôm An Đình Đình đi qua các khoang tàu, khéo léo tránh được đạn bắn tới, còn không bị dối phương phát hiện.
Cứ như vậy, An Đình Đình bị Sơ Thất ôm xuyên qua mưa bom bão đạn, đi tới nơi an toàn.
Cái gọi là nơi an toàn chính là nơi cô ở đầu tiên khi lên du thuyền. Ban đầu còn tưởng rằng nơi bí ẩn nào, An Đình Đình không khỏi tức giận.
Chỉ là cô không biết rằng khoang thuyền cô đang ở không giống những khoang thuyền khác. Bên ngoài được làm bằng vật liệu chống đạn, bom và chống chấn động, khoang thuyền này dù bị đạn bắn vào cũng không thể bắn xuyên qua được.
Nhưng dù là như thế, An Đình Đình cũng không muốn ở lại trong cái "nhà giam" kia nữa.
Sao trời rơi xuống biển lớn, cảnh sắc đúng là đẹp đến mức khiến người ta say mê. Hoàn toàn không giống bầu trời đêm ở thành phố, cho dù là vùng ngoại thành cũng có nghi ngờ là bị ô nhiễm bởi bầu không khí hiện đại.
Tiếng sóng biển rất nhẹ nhàng, mênh *** vô bờ giao nhau với chân trời ở phía xa, như là bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn, trút dòng nước từ trên trời xuống nhân gian.
Ngẩng cổ lâu không khỏi cảm thấy mỏi nhức, An Đình Đình bỗng nhiên quay đầu, lại bị bóng dáng cao thẳng đứng cách đó không xa dọa giật mình, ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo khoác da màu nâu, thân trên cao lớn và uy nghiêm, quần tây đen và giày đinh tán tôn lên đôi chân dài của anh ta một cách hoàn hảo.
Thân hình tuấn tú dựa vào lan can. Dưới ánh trăng, ánh mắt tối tăm như mắt của loài sói đói đến từ địa ngục, hung hãn thành tính, khát máu tàn nhẫn!
Người này không phải cái tên kiêu ngạo nóng nảy Vân Diệp thì còn có thể là ai.
Ngay tại lúc An Đình Đình đang giật mình vì kinh ngạc thì anh ta đã bước tới và đi đến bên cô. Nếu nói Mặc Diệu Dương đến gần thì khí thế mạnh mẽ của anh sẽ làm cho người ta hít thở khó thông thì khi Vân Diệp đến gần sẽ khiến người ta cảm nhận được hơi thở của tử vong!
Vân Diệp nhếch môi cười xấu xa, vươn bàn tay to nắm lấy hàm dưới của An Đình Đình, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm.
"Món đồ nhỏ, còn dám chạy trốn! Em nói tôi nên trừng phạt em như thế nào mới tốt đây?"
An Đình Đình còn chưa kịp nói chuyện thì Vân Diệp đã buông tay ra, ngay sau đó lại nhanh chóng vòng qua eo cô, không hề hỏi ý kiến của cô mà mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
"Làm càn!" An Đình Đình giãy dụa trong ngực anh ta, nhận ra giãy dụa cũng vô dụng, cô tức giận quát một câu.
"Cái này đã là làm càn?" Hơi thở nam tính cùng giọng nói nóng rực của Vân Diệp phun vào tai An Đình Đình. Chỉ vài hành động này đã đủ truyền đạt lại tin tức nguy hiểm kề cận cho cô!
"Vậy đêm nay cho em trải nghiệm xem làm càn thật sự là như nào."
Người đàn ông vừa dứt lời, An Đình Đình lập tức cảm thấy cơ thể mình bị nâng lên, tầm nhìn mơ hồ, sau đó nhận ra mình đã bị anh ta bế lên.
"Buông ra, anh muốn làm gì!" An Đình Đình ra sức giãy dụa.
"Làm em!" Anh ta trả lời đơn giản mà thô bạo.
"Anh... Qủa thực vô liêm sỉ!" An Đình Đình thật sự sắp khóc vì tức.
"Ha ha... Đàn ông chính là vô liêm sỉ, chẳng lẽ ngay cả điều này mà em cũng không biết? Xem ra vẫn chỉ là cô nhóc thôi." Ý cười bên môi Vân Diệp càng sâu, càng đùa giỡn mà không thèm kiêng nể gì.
An Đình Đình khó thở. Chỉ hận trong tay không có dao, nếu không cô nhất định phải một dao chém chết anh ta.
Mặc kệ cô giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng gì, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện. Cô vươn tay ra, nhanh chóng hướng tới vết thương ở cánh tay anh ta, năm ngón tay sử dụng hết sức lực, bóp mạnh một cái.
"Á!!" Người đàn ông hét lên một tiếng.
Qủa nhiên vết thương của anh ta ở trên cánh ta. An Đình Đình thấy anh ta đau đớn kêu lên, ngón tay lại càng dùng sức lớn.
Vân Diệp nhíu mày, trên trán chảy ra mấy giọt mồ hôi. Anh ta nghiến răng gầm nhẹ: "Cô bé, em xem thường sói rồi."
"Buông ra, nếu không... Tôi sẽ tiếp tục!" An Đình Đình cắn răng, làm bộ sẽ tiếp tục nắm vết thương của anh ta.
"Ông đây có lòng tốt cứu em, em, con quỷ nhỏ em lại lấy oán trả ơn. Xem ra phải thật sự dạy bảo lại em mới được." Vân Diệp chẳng những không ngừng lại mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Đàn ông đều có dục vọng chinh phục, nhất là ở phương diện chinh phục phái nữ. Càng chính xác hơn, phàm là người phụ nữ có cá tính, quá trình chinh phục càng khiến đàn ông thỏa mãn hơn, khiến họ muốn chiếm được hơn.
Ngay khi An Đình Đình nghĩ đêm nay khẳng định sẽ bị tên khốn này "bắt nạt", xa xa đột nhiên truyền đến tiếng súng. Không đợi cô kịp nhận rõ chuyện xảy ra, Vân Diệp đã nhanh chóng nhảy sang một bên, đặt An Đình Đình xuống sau đó kéo cô về phía sau lưng mình.
An Đình Đình cũng bị sự việc đột ngột xảy ra dọa sợ, trốn phía sau lưng anh ta, cô tận lực không để mình hộ hấp dồn dập, biểu lộ lo lắng.
Vân Diệp lấy súng ở bên eo ra, bắn về phía viên đạn vừa bắn tới, bùm bùm bùm... Bắn ba phát súng.
Rất nhanh, người trên du thuyền nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cuối cùng, có người nổ phát súng đầu tiên, máu chảy thành dòng. Có người tích cực ứng chiến, không hề lùi bước.
Thật giống như tình huống này thường xuyên xảy ra. Thái độ của mỗi người đều rất hăng hái, không có tiếng phụ nữ thét chói tai, không có tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non, càng không có tiếng đàn ông đau đớn vì trúng đạn mà la hét.
Nói cách khác, đối với bọn họ, tình huống này xảy ra nhiều như cơm bữa, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên xảy ra!
"Có súng không?" An Đình Đình hỏi.
Cô cũng không hy vọng mình luôn ở trạng thái cần người khác bảo vệ. Cô muốn học được cách bảo vệ chính mình!
Vân Diệp quay đầu, lộ ra khuôn mặt đẹp khiến người say đắm, lại bởi vì biểu cảm trào phúng không thèm dấu và khiến người khác sinh ra cảm giác muốn đánh anh ta một trận.
Chỉ nghe anh ta cười lạnh, trào phúng nói: "Phụ nữ không thích hợp dùng súng, chỉ thích hợp tránh ở sau lưng đàn ông."
"Anh...." An Đình Đình tức giận, sắc mặt đều thay đổi.
Có tiếng bước chân tiến đến, An Đình Đình quay đầu nhìn, là Sơ Thất. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cậu ta, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác mắc nợ. Luôn cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với cậu bé này.
"Đại ca." Sơ Thất cung kính chào, đưa vũ khí vào tay Vân Diệp.
Vân Diệp nhận lấy, động tác nhanh nhẹn lại không mất phần đẹp trai, sau đó quay đầu ra lệnh: "Đưa cô ấy đến nơi an toàn."
"Vâng!" Sơ Thất gật đầu, sau đó nói với An Đình Đình: "Chị dâu, đi theo tôi đi."
An Đình Đình muốn ở lại, nhưng lại nghĩ chuyện này có liên quan gì đến mình đâu? Người đàn ông đáng chết này... Cô hận không thế giết chết anh ta, vì sao cô phải ở lại chứ.
Mà cô thất thần như vậy lại làm cho Vân Diệp nghĩ cô muốn ở lại. Bắn ra một phát súng, sau đó quay lại tức giận nói: "Sơ Thất, còn sững sờ ở đây làm gì? Đưa cô ấy đi cho ông!"
"Vâng!" Sơ Thất lại hét lên, sau đó cũng không cần biết An Đình Đình có đồng ý hay không, một tay ôm lấy cô rồi xoay người bước đi.
"Này... Này... Này..." Khuôn mặt An Đình Đình đỏ bừng, cô thế mà lại bị một thằng nhóc ôm như vậy: "Này, Sơ Thất, thả tôi xuống dưới, tôi có thể tự đi được."
Cũng không biết là Sơ Thất có nghe được hay không, cậu ta không trả lời cô mà vẫn chăm chú bước đi. Ôm An Đình Đình đi qua các khoang tàu, khéo léo tránh được đạn bắn tới, còn không bị dối phương phát hiện.
Cứ như vậy, An Đình Đình bị Sơ Thất ôm xuyên qua mưa bom bão đạn, đi tới nơi an toàn.
Cái gọi là nơi an toàn chính là nơi cô ở đầu tiên khi lên du thuyền. Ban đầu còn tưởng rằng nơi bí ẩn nào, An Đình Đình không khỏi tức giận.
Chỉ là cô không biết rằng khoang thuyền cô đang ở không giống những khoang thuyền khác. Bên ngoài được làm bằng vật liệu chống đạn, bom và chống chấn động, khoang thuyền này dù bị đạn bắn vào cũng không thể bắn xuyên qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.