Chương 7
Zun.synk ( Zun )
05/11/2013
Cánh cửa sắt màu đen to lớn từ từ được mở ra.
_Mừng thiếu gia và tiểu thư đã trở về.
Tôi ngạc nhiên trố mắt ra nhìn hàng loạt người hầu đứng xếp hàng cúi đầu cung kính ngay cái cổng to oành này.
Trong một ngày mà những chuyện của gia đình hắn đã đưa tôi hết từ nhiên này đến ngạc nhiên khác _ _!!...Cứ ngạc nhiên vậy hoài chắc tôi chết mất T_T.
_Bác Trương! Có ba mẹ con ở nhà không ?.
Đan Đan nhìn ông quản gia già, nhí nhảnh hỏi.
_Cậu này là.
Ông quản gia nhíu mày nhìn Đan Đan vì hiện giờ cô bé này đang trong hình dạng là một cậu con trai mà ^o^.
_Con là Đan Đan nè bác Trương, bác không nhận ra con sao ?.
Lúc này Đan Đan mới cởi cái nón lưỡi trai ra, mái tóc ngắn mượt mà từ trong cái nón rơi xuống.
_Tiểu thư Nhã Đan, là cô sao ?.
Ông quản gia vui ra mặt, ánh mắt âu yếm nhìn Đan Đan.
_Không là con thì là ai ?, mà ba mẹ con có trong nhà không bác Trương ? – Đan Đan mĩm cười tinh nghịch.
_Có thưa tiểu thư, ông bà chủ đang dùng bữa.
_Dạ…Chị Thiên Thanh mau đi thôi.
Đan Đan nói rồi xoay qua tôi, nắm tay tôi và kéo nhanh vào nhà. Ôi trời ơi, cái kiểu lôi xềnh xệch này không khác vào đâu được, nói không phải là anh em chắc chắn sẽ không ai tin TT_TT.
Còn hắn thì đúc hai tay vào túi quần và từ từ đi theo sau. Còn đống hành lý thì để cho đám người hầu mang vào.
_Ba mẹ ơi, con gái yêu của ba mẹ đã về rồi đây !.
Vừa bước chân vào nhà thì miệng của Đan Đan không ngừng la bài hãi lên. Còn tôi thì bắt đầu cảm thấy hơi lo, vì đây là lần đầu tiên tôi bước chân về nhà chồng mà, cái cảm giác lo sợ mấy ngày nay đang ùa về trong tôi…
_Nhã Đan.
Một giọng nói trầm ấm nhưng vẫn chứa đầy quyền lực vang lên. Từ bên trong, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc trên người là bộ đầm đen quyền quý bước ra. Ở bà như toát lên một vẻ đẹp quý phái và đầy uy quyền…
Tôi bắt đầu thấy run run, đôi chân tôi như muốn rụng rời.
_Mẹ, lần nay con về còn có chị dâu nữa nè.
Đan Đan cười tới híp mắt và đột nhiên Đan Đan đẩy tôi lên đứng trước mặt bà…
WHAT THE HELL ?????.
Tôi như chết đứng, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Tôi liếc nhìn Đan Đan cầu cứu nhưng khi vừa quay qua nhìn thì không thấy bóng dáng con bé đâu, không biết chạy biến đi đâu rồi. Cái con bé này thật làm tôi tức chết nha, vào lúc dầu sôi lửa bỏng ( đối với tôi ) như thế này thì nó lại chạy đi đâu mất rồi.
_Thiên Thanh.
Giọng nói đầy quyền lực của bà vang lên, bà khẽ đưa tay chạm vào tôi khiến cho tôi phải giật mình một cái ~>o
_Dạ…dạ b…ác.
Tôi run sợ lắp bắp TT_TT.
_Sao lại gọi là bác, phải là mẹ chứ.
Nói rồi bà mĩm cười nhẹ nhàng với tôi, tôi mở to mắt ra nhìn bà…bà mĩm cười với tôi đó sao ?.
_D…ạ m…ẹ.
Tôi cố gắng nói cho tròn chữ mẹ, vì đây là lần đầu tiên tôi gọi người ngoài là mẹ nên có phần hơi khó gọi í mà.
_Con dâu ngoan, con đi hưởng tuần trăng mật vui không ?.
Bà đưa tay lên sờ vào mái tóc suông dài của tôi. Tôi cảm thấy dần có thiện cảm với bà, có lẽ bà không xấu như tôi đã nghĩ. Hura cứ thế này thì tôi không phải đụng độ “mẹ chồng nàng dâu” rồi ^O^.
_Vui gì chứ, tệ hại thì có.
Tôi lẩm bẩm trong miệng, và bắt đầu nhớ tới tuần trăng mật đó, ôi thật là tức chết đi được mà, trên đời này sao lại có tuần trăng mật tệ hại đến như thế chứ >”
_Con nói gì vậy ?.
Mẹ nhíu mày khó hiểu nhìn tôi.
_Dạ, không có gì ạ.
Tôi mĩm cười giả lã…ngoài mặt thì cười chứ trong lòng thì tức muốn lộn ruột luôn này.
_Mẹ! vợ con mới vừa về chắc cũng mệt rồi, thôi mẹ để cô ấy lên phòng nghỉ ngơi đi.
Hắn từ bên ngoài bước vào.
_Ừ! Thôi Thiên Thanh con lên phòng nghỉ ngơi đi.
_Dạ!.
Tôi dạ một tiếng rồi quay qua nhìn hắn như muốn nói “Tôi ở phòng nào ?”.
_Vậy…chào mẹ, tụi con lên phòng trước.
Hắn nói xong rồi choàng tay ôm eo tôi kéo lên phòng.
.
.
.
Khi đi ra khỏi tầm nhìn của mẹ, tôi bắt đầu vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay của hắn.
_Anh buông ra, buông ra. – Tôi bực bội.
_Yên nào! Mẹ mà nghe thấy thì tôi và cô chỉ có nước là ra đường mà ở đó.
Hắn đưa ngón tay trỏ lên miệng làm động tác “ Im lặng”.
Khi nghe đến đó thôi thì tôi lập tức không la lối nữa, nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Vào trong phòng, tôi như choáng ngợp trước vẻ sang trọng và độ rộng lớn của căn phòng. Tất cả vật dụng đều rất hiện đại và đẹp. Lúc trước tôi cũng có một căn phòng rộng như thế này nhưng vẫn không sang trọng bằng căn phòng này, vì tôi không chú tâm mấy vào những thứ xa hoa.
_Đây…đây là…là…- Tôi nói lắp.
_Phòng tôi.
_Phòng anh ?...vậy…vậy tôi…ở đâu ?.
Tôi nhìn hắn, hắn dẫn tôi vào phòng hắn làm gì…không phải là có ý đồ gì chứ ?.
Tôi lui về phía sau vài bước…tôi phải đề phòng cảnh giác với tên này mới được.
_Ở đây chứ đâu. Bộ cô tưởng mẹ và ba tôi sẽ cho cô ngủ riêng sao ?.
Ờ hắn nói cũng phải, ai đời vợ chồng mỗi người một phòng chứ, với lại ba mẹ hắn mà cho tôi ngủ riêng chắc trời sập quá vì tuần trăng mật lần rồi của tôi ba mẹ hắn chẳng phải đã đặt phòng đôi cho tôi và hắn sao…Đã vậy thì sao cho tôi ngủ riêng được chứ >”<.
Hắn đi tới bên tủ lấy ra một cái áo thun…và sau đó hắn cởi cái áo sơ mi màu trắng đang mặc ra…ngay trước mặt tôi O_O.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn…Đứng hình vài giây.
1s
2s
3s
Hồn nhập về xác…tôi hét lên một tiếng chói tai.
_AAAAAAAAA..ưm…ưm…
Nhanh như cắt hắn chạy lại lấy tay bịt miệng tôi lại.
_Cô điên à ? Bộ muốn tất cả mọi người trong nhà chạy lên đây coi tôi thay đồ sao ?.
_Ô…í…ò, ỏ…ay…a…a. ( Dịch : Tôi biết rồi, bỏ tay anh ra ).
Hắn thả tôi ra, tôi liền thở gấp…bịt miệng ngạt muốn chết, bộ tính ám sát vợ à ?
_Tất cả là tại anh…ai kêu anh thay đồ trước mặt tôi chi ?
Tôi giở giọng trách móc.
_Thì có sao ?! Rồi cô sẽ quen thôi.
Nói rồi hắn mĩm cười gian rồi trùm cái áo sơ mi lúc nãy của hắn lên đầu tôi…Ôi chắc tức chết với thằng cha này quá
_Mừng thiếu gia và tiểu thư đã trở về.
Tôi ngạc nhiên trố mắt ra nhìn hàng loạt người hầu đứng xếp hàng cúi đầu cung kính ngay cái cổng to oành này.
Trong một ngày mà những chuyện của gia đình hắn đã đưa tôi hết từ nhiên này đến ngạc nhiên khác _ _!!...Cứ ngạc nhiên vậy hoài chắc tôi chết mất T_T.
_Bác Trương! Có ba mẹ con ở nhà không ?.
Đan Đan nhìn ông quản gia già, nhí nhảnh hỏi.
_Cậu này là.
Ông quản gia nhíu mày nhìn Đan Đan vì hiện giờ cô bé này đang trong hình dạng là một cậu con trai mà ^o^.
_Con là Đan Đan nè bác Trương, bác không nhận ra con sao ?.
Lúc này Đan Đan mới cởi cái nón lưỡi trai ra, mái tóc ngắn mượt mà từ trong cái nón rơi xuống.
_Tiểu thư Nhã Đan, là cô sao ?.
Ông quản gia vui ra mặt, ánh mắt âu yếm nhìn Đan Đan.
_Không là con thì là ai ?, mà ba mẹ con có trong nhà không bác Trương ? – Đan Đan mĩm cười tinh nghịch.
_Có thưa tiểu thư, ông bà chủ đang dùng bữa.
_Dạ…Chị Thiên Thanh mau đi thôi.
Đan Đan nói rồi xoay qua tôi, nắm tay tôi và kéo nhanh vào nhà. Ôi trời ơi, cái kiểu lôi xềnh xệch này không khác vào đâu được, nói không phải là anh em chắc chắn sẽ không ai tin TT_TT.
Còn hắn thì đúc hai tay vào túi quần và từ từ đi theo sau. Còn đống hành lý thì để cho đám người hầu mang vào.
_Ba mẹ ơi, con gái yêu của ba mẹ đã về rồi đây !.
Vừa bước chân vào nhà thì miệng của Đan Đan không ngừng la bài hãi lên. Còn tôi thì bắt đầu cảm thấy hơi lo, vì đây là lần đầu tiên tôi bước chân về nhà chồng mà, cái cảm giác lo sợ mấy ngày nay đang ùa về trong tôi…
_Nhã Đan.
Một giọng nói trầm ấm nhưng vẫn chứa đầy quyền lực vang lên. Từ bên trong, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc trên người là bộ đầm đen quyền quý bước ra. Ở bà như toát lên một vẻ đẹp quý phái và đầy uy quyền…
Tôi bắt đầu thấy run run, đôi chân tôi như muốn rụng rời.
_Mẹ, lần nay con về còn có chị dâu nữa nè.
Đan Đan cười tới híp mắt và đột nhiên Đan Đan đẩy tôi lên đứng trước mặt bà…
WHAT THE HELL ?????.
Tôi như chết đứng, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Tôi liếc nhìn Đan Đan cầu cứu nhưng khi vừa quay qua nhìn thì không thấy bóng dáng con bé đâu, không biết chạy biến đi đâu rồi. Cái con bé này thật làm tôi tức chết nha, vào lúc dầu sôi lửa bỏng ( đối với tôi ) như thế này thì nó lại chạy đi đâu mất rồi.
_Thiên Thanh.
Giọng nói đầy quyền lực của bà vang lên, bà khẽ đưa tay chạm vào tôi khiến cho tôi phải giật mình một cái ~>o
_Dạ…dạ b…ác.
Tôi run sợ lắp bắp TT_TT.
_Sao lại gọi là bác, phải là mẹ chứ.
Nói rồi bà mĩm cười nhẹ nhàng với tôi, tôi mở to mắt ra nhìn bà…bà mĩm cười với tôi đó sao ?.
_D…ạ m…ẹ.
Tôi cố gắng nói cho tròn chữ mẹ, vì đây là lần đầu tiên tôi gọi người ngoài là mẹ nên có phần hơi khó gọi í mà.
_Con dâu ngoan, con đi hưởng tuần trăng mật vui không ?.
Bà đưa tay lên sờ vào mái tóc suông dài của tôi. Tôi cảm thấy dần có thiện cảm với bà, có lẽ bà không xấu như tôi đã nghĩ. Hura cứ thế này thì tôi không phải đụng độ “mẹ chồng nàng dâu” rồi ^O^.
_Vui gì chứ, tệ hại thì có.
Tôi lẩm bẩm trong miệng, và bắt đầu nhớ tới tuần trăng mật đó, ôi thật là tức chết đi được mà, trên đời này sao lại có tuần trăng mật tệ hại đến như thế chứ >”
_Con nói gì vậy ?.
Mẹ nhíu mày khó hiểu nhìn tôi.
_Dạ, không có gì ạ.
Tôi mĩm cười giả lã…ngoài mặt thì cười chứ trong lòng thì tức muốn lộn ruột luôn này.
_Mẹ! vợ con mới vừa về chắc cũng mệt rồi, thôi mẹ để cô ấy lên phòng nghỉ ngơi đi.
Hắn từ bên ngoài bước vào.
_Ừ! Thôi Thiên Thanh con lên phòng nghỉ ngơi đi.
_Dạ!.
Tôi dạ một tiếng rồi quay qua nhìn hắn như muốn nói “Tôi ở phòng nào ?”.
_Vậy…chào mẹ, tụi con lên phòng trước.
Hắn nói xong rồi choàng tay ôm eo tôi kéo lên phòng.
.
.
.
Khi đi ra khỏi tầm nhìn của mẹ, tôi bắt đầu vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay của hắn.
_Anh buông ra, buông ra. – Tôi bực bội.
_Yên nào! Mẹ mà nghe thấy thì tôi và cô chỉ có nước là ra đường mà ở đó.
Hắn đưa ngón tay trỏ lên miệng làm động tác “ Im lặng”.
Khi nghe đến đó thôi thì tôi lập tức không la lối nữa, nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Vào trong phòng, tôi như choáng ngợp trước vẻ sang trọng và độ rộng lớn của căn phòng. Tất cả vật dụng đều rất hiện đại và đẹp. Lúc trước tôi cũng có một căn phòng rộng như thế này nhưng vẫn không sang trọng bằng căn phòng này, vì tôi không chú tâm mấy vào những thứ xa hoa.
_Đây…đây là…là…- Tôi nói lắp.
_Phòng tôi.
_Phòng anh ?...vậy…vậy tôi…ở đâu ?.
Tôi nhìn hắn, hắn dẫn tôi vào phòng hắn làm gì…không phải là có ý đồ gì chứ ?.
Tôi lui về phía sau vài bước…tôi phải đề phòng cảnh giác với tên này mới được.
_Ở đây chứ đâu. Bộ cô tưởng mẹ và ba tôi sẽ cho cô ngủ riêng sao ?.
Ờ hắn nói cũng phải, ai đời vợ chồng mỗi người một phòng chứ, với lại ba mẹ hắn mà cho tôi ngủ riêng chắc trời sập quá vì tuần trăng mật lần rồi của tôi ba mẹ hắn chẳng phải đã đặt phòng đôi cho tôi và hắn sao…Đã vậy thì sao cho tôi ngủ riêng được chứ >”<.
Hắn đi tới bên tủ lấy ra một cái áo thun…và sau đó hắn cởi cái áo sơ mi màu trắng đang mặc ra…ngay trước mặt tôi O_O.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn…Đứng hình vài giây.
1s
2s
3s
Hồn nhập về xác…tôi hét lên một tiếng chói tai.
_AAAAAAAAA..ưm…ưm…
Nhanh như cắt hắn chạy lại lấy tay bịt miệng tôi lại.
_Cô điên à ? Bộ muốn tất cả mọi người trong nhà chạy lên đây coi tôi thay đồ sao ?.
_Ô…í…ò, ỏ…ay…a…a. ( Dịch : Tôi biết rồi, bỏ tay anh ra ).
Hắn thả tôi ra, tôi liền thở gấp…bịt miệng ngạt muốn chết, bộ tính ám sát vợ à ?
_Tất cả là tại anh…ai kêu anh thay đồ trước mặt tôi chi ?
Tôi giở giọng trách móc.
_Thì có sao ?! Rồi cô sẽ quen thôi.
Nói rồi hắn mĩm cười gian rồi trùm cái áo sơ mi lúc nãy của hắn lên đầu tôi…Ôi chắc tức chết với thằng cha này quá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.