Chương 8
Zun.synk ( Zun )
05/11/2013
Tôi đưa tay lấy cái áo sơ mi của hắn đang nằm trên đầu tôi xuống.
“Từ đó em không còn cười em lạnh lùng em chẵng buồn em không vui
Học cách quên anh theo thời gian trôi cũng đã quên anh rồi
Nhưng rồi trái tim em giờ đây chẵng thể yêu anh
Quên được anh em cũng quên cách để em yêu 1 người”.
Bỗng nhạc chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi móc chiếc Iphone 5S ra, trên màn hình điện thoại là một dòng chữ “Ánh Tuyết is calling”. Tôi giật mình liền bấm nút nghe.
_[ THIÊN THANH]
Đầu dây bên kia là một tiếng hét kinh thiên động địa của một cô gái, tiếng hét vang dội đến nổi tôi phải để chiếc điện thoại cách xa tai nhưng mà vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Tôi ngoáy ngoáy cái lỗ tai, nuốt nước bọt cái ực, rồi lấy hết can đảm áp sát chiếc điện thoại vào tai.
_Hề hề…Ánh Tuyết.
Tôi nhỏ nhẹ gọi.
_[Thiên Thanh bà có còn coi tôi là bạn nữa không hã ????]
Nó lại hét nhưng nhỏ hơn lúc nãy ^^!!.
_Có chứ, Ánh Tuyết bà là bạn thân nhất của tôi mà hihi.
_[Vậy sao bà đám cưới mà bà lại không nói tôi nghe hã ????].
_Cái đó…cái đó…
Tôi bối rối không biết giải thích thế nào, thật là lúc đó khi nghe được thông báo tôi phải lấy chồng thì đầu óc tôi nhu quay cuống, không thể nghĩ cái gì khác ngoài tìm cách bỏ trốn TT_TT. Thôi tiu rồi, Ánh Tuyết là đứa hay làm quá mọi chuyện lên, nhất định nó sẽ không buông tha cho tôi đâu TT_TT.
_[Cái đó sao ? Hay bà không muốn mời con Ánh Tuyết này hã ???].
Nó lại lên giọng trách tôi.
_Thôi cho tôi xin lỗi mà!...à sao bà biết tôi đám cưới chứ ?.
_[Nghe tin bà về nước…tôi định qua nhà bà rủ đi ăn mừng, nào ngờ tới nhà bà thì tôi được nghe cái tin động trời đó đó, gọi bà thì không liên lạc được, Hoàng Thiên Thanh bà có coi Trương Ánh Tuyết này là bạn không hã ????].
Liên lạc không được ? O_O…Chắc ba ngày trước đi “hưởng tuần trăng mật” điện thoại tôi hết pin nên nó không liên lạc được đây mà. Tất cả là tại hắn…quên đem cái gì không quên lại quên ngay cái cục sạc pin >”
_Ánh Tuyết bà bỏ qua cho tôi đi mà, chuyện này tôi đâu có muốn giấu bà…tại…tại bất đắc dĩ thôi TT_TT.
_[Bất đắc dĩ ???]
Nó ngạc nhiên hỏi lại tôi
_Phải…Thôi để tôi đãi bà một bữa coi như tạ lỗi nha.
Tôi hí ha hí hửng đưa ra lời đề nghị…Tôi biết chắc thế nào nó cũng sẽ gật đầu đồng ý bỏ qua cho tôi thôi, vì đối với một con heo hàm ăn như nó thì thế nào cũng sẽ phải khuất phục trước một lời đề nghị tuyệt vời như thế này.
_[Khác khen cho bà-Hoàng Thiên Thanh, biết đánh vào điểm yếu của tôi].
_Hihi…Quá khen quá khen.
_[Được thôi, vậy gặp ở đâu đây ?].
_Ở quán cũ 30 phút nữa có mặt nha.
_[OK].
Nói rồi nó cúp máy cái rụp…Ôi Ánh Tuyết ơi là Ánh Tuyết…bà thật dễ dụ ^O^. Tôi vui sướng như muốn nhãy cẩng lên để ăn mừng nếu như không có mặt hắn ở trong phòng này >”
_Lát cô đi đâu hả ?
Hắn nằm trên giường vừa chơi game vừa hỏi tôi nhưng con mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop.
_Ừ…có gì không ?
Tôi thờ ơ hỏi lại.
_À không! Chỉ muốn hỏi lát cô đi bằng cách nào thôi.
Nghe đến đây tôi liền giật mình chợt nhớ ra là tôi mới về nước chưa kịp mua xe gì cả thì đã về nhà chồng rồi TT_TT…Thế bây giờ tôi đi tới chỗ hẹn bằng cái quái gì đây ???. Nếu mà thất hẹn thì tôi chỉ có nước là chết với con Ánh Tuyết thôi TT_TT.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ…có chút điên khùng nhưng có còn hơn không TT_TT.
_Thiên Vươnggggggg.
Tôi giở giọng mật ruồi của mình ra để dụ dỗ
_Chuyện gì ?. Đừng nói là nhờ tôi chở đi nha.
Hắn đưa mắt nhìn tôi…Khỏi nói thì cũng biết là hắn không chịu chở rồi. Haiz thôi từ bỏ ý định này đi là vừa _ _!!.
_Không có gì! – Tôi chán nản nói rồi lấy một bộ đồ vào phòng tắm thay. Không ai chở thì chắc tôi phải bắt taxi đi rồi.
…………………………
_Thiên Vương anh nói…
Tôi từ phòm tắm bước ra định nhờ hắn nói với mẹ là tôi đi gặp bạn chút xíu rồi về, nào ngờ khi vừa bước ra thì không thấy hắn đâu. Chắc hắn đi chơi rồi, thôi tôi tự nói luôn vậy.
.
.
.
Tôi vừa bước xuống cầu thang thì đã thấy hắn ngồi chễnh chệ ở ghế salong rồi.
_Cô lâu quá đấy. Bộ là rùa hay sao chứ ?.
_Tôi ?
Tôi ngơ ngác hỏi lại. Tôi thay đồ lâu thì đã sao ? Bộ nó làm cho anh ăn không ngon ngủ không yên à ? Hứ cái đồ chết bầm. Tôi dám nghĩ thôi chứ đâu dám nói ^^. Tôi lườm hắn một cái.
_Đi thôi.
Hắn đứng dậy định bước ra ngoài thì liền bị tôi gọi lại.
_Này này…đi đâu chứ ?.
_Tới chổ hẹn của cô và bạn cô.
_Anh chở tôi sao ?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn hắn.
_Không muốn cũng không sao.
Hắn xoay lưng lại định bước lên lầu nhưng đâu có dễ vậy. Có cơ hội đi xe miễn phí sao tôi bỏ qua được chứ ^O^.
_Ai nói, nếu anh chở thì tốt quá ^^.
Tôi vui vẻ chạy lại chổ hắn.
_Vậy thì đi.
Rồi tôi và hắn bước đi ra ngoài gara lấy xe.
Ra tới gara, hắn dắt ra một chiếc xe môtô phân khối lớn màu đen. Tôi trố mắt ra nhìn chiếc xe…không lẽ hắn định chở tôi bằng chiếc xe quái dị này sao ?
_Lên đi.
Hắn leo lên xe rồi thẩy cho tôi một cái nón bảo hiểm
_A…nh a…nh đừng có nói…là chở tôi đi bằng xe này nha.
Tôi chỉ tay vào chiếc xe lắp bắp nói.
_Ừ. Bộ nó có gì à ?
Hắn nhíu mày nhìn tôi.
_Không…nhưng tôi…tôi chưa bao giờ đi xe này.
Tôi e dè nhìn vào chiếc xe.
_Chưa bao giờ đi thì lần này đi cho biết. Cô mau lên đi, trễ hẹn thì đừng có trách tôi nha.
Tôi hoảng hồn nhìn lại đồng hồ…O_O AAAAAAA trễ 5 phút rồi, thôi rồi lần này tôi chết chắc. Trễ hẹn với ai cũng được nhưng trễ hẹn với con Anh Tuyết này thì thế nào tôi cũng sẽ phải nghe nó tụng kinh cho coi TT_TT.
Bỏ qua nổi sợ, tôi lấy hết can đảm leo lên xe. Trước sao gì cũng chết thôi thì trước khi chết thử một lần đi môtô coi nó ra sao
“Từ đó em không còn cười em lạnh lùng em chẵng buồn em không vui
Học cách quên anh theo thời gian trôi cũng đã quên anh rồi
Nhưng rồi trái tim em giờ đây chẵng thể yêu anh
Quên được anh em cũng quên cách để em yêu 1 người”.
Bỗng nhạc chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi móc chiếc Iphone 5S ra, trên màn hình điện thoại là một dòng chữ “Ánh Tuyết is calling”. Tôi giật mình liền bấm nút nghe.
_[ THIÊN THANH]
Đầu dây bên kia là một tiếng hét kinh thiên động địa của một cô gái, tiếng hét vang dội đến nổi tôi phải để chiếc điện thoại cách xa tai nhưng mà vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Tôi ngoáy ngoáy cái lỗ tai, nuốt nước bọt cái ực, rồi lấy hết can đảm áp sát chiếc điện thoại vào tai.
_Hề hề…Ánh Tuyết.
Tôi nhỏ nhẹ gọi.
_[Thiên Thanh bà có còn coi tôi là bạn nữa không hã ????]
Nó lại hét nhưng nhỏ hơn lúc nãy ^^!!.
_Có chứ, Ánh Tuyết bà là bạn thân nhất của tôi mà hihi.
_[Vậy sao bà đám cưới mà bà lại không nói tôi nghe hã ????].
_Cái đó…cái đó…
Tôi bối rối không biết giải thích thế nào, thật là lúc đó khi nghe được thông báo tôi phải lấy chồng thì đầu óc tôi nhu quay cuống, không thể nghĩ cái gì khác ngoài tìm cách bỏ trốn TT_TT. Thôi tiu rồi, Ánh Tuyết là đứa hay làm quá mọi chuyện lên, nhất định nó sẽ không buông tha cho tôi đâu TT_TT.
_[Cái đó sao ? Hay bà không muốn mời con Ánh Tuyết này hã ???].
Nó lại lên giọng trách tôi.
_Thôi cho tôi xin lỗi mà!...à sao bà biết tôi đám cưới chứ ?.
_[Nghe tin bà về nước…tôi định qua nhà bà rủ đi ăn mừng, nào ngờ tới nhà bà thì tôi được nghe cái tin động trời đó đó, gọi bà thì không liên lạc được, Hoàng Thiên Thanh bà có coi Trương Ánh Tuyết này là bạn không hã ????].
Liên lạc không được ? O_O…Chắc ba ngày trước đi “hưởng tuần trăng mật” điện thoại tôi hết pin nên nó không liên lạc được đây mà. Tất cả là tại hắn…quên đem cái gì không quên lại quên ngay cái cục sạc pin >”
_Ánh Tuyết bà bỏ qua cho tôi đi mà, chuyện này tôi đâu có muốn giấu bà…tại…tại bất đắc dĩ thôi TT_TT.
_[Bất đắc dĩ ???]
Nó ngạc nhiên hỏi lại tôi
_Phải…Thôi để tôi đãi bà một bữa coi như tạ lỗi nha.
Tôi hí ha hí hửng đưa ra lời đề nghị…Tôi biết chắc thế nào nó cũng sẽ gật đầu đồng ý bỏ qua cho tôi thôi, vì đối với một con heo hàm ăn như nó thì thế nào cũng sẽ phải khuất phục trước một lời đề nghị tuyệt vời như thế này.
_[Khác khen cho bà-Hoàng Thiên Thanh, biết đánh vào điểm yếu của tôi].
_Hihi…Quá khen quá khen.
_[Được thôi, vậy gặp ở đâu đây ?].
_Ở quán cũ 30 phút nữa có mặt nha.
_[OK].
Nói rồi nó cúp máy cái rụp…Ôi Ánh Tuyết ơi là Ánh Tuyết…bà thật dễ dụ ^O^. Tôi vui sướng như muốn nhãy cẩng lên để ăn mừng nếu như không có mặt hắn ở trong phòng này >”
_Lát cô đi đâu hả ?
Hắn nằm trên giường vừa chơi game vừa hỏi tôi nhưng con mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop.
_Ừ…có gì không ?
Tôi thờ ơ hỏi lại.
_À không! Chỉ muốn hỏi lát cô đi bằng cách nào thôi.
Nghe đến đây tôi liền giật mình chợt nhớ ra là tôi mới về nước chưa kịp mua xe gì cả thì đã về nhà chồng rồi TT_TT…Thế bây giờ tôi đi tới chỗ hẹn bằng cái quái gì đây ???. Nếu mà thất hẹn thì tôi chỉ có nước là chết với con Ánh Tuyết thôi TT_TT.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ…có chút điên khùng nhưng có còn hơn không TT_TT.
_Thiên Vươnggggggg.
Tôi giở giọng mật ruồi của mình ra để dụ dỗ
_Chuyện gì ?. Đừng nói là nhờ tôi chở đi nha.
Hắn đưa mắt nhìn tôi…Khỏi nói thì cũng biết là hắn không chịu chở rồi. Haiz thôi từ bỏ ý định này đi là vừa _ _!!.
_Không có gì! – Tôi chán nản nói rồi lấy một bộ đồ vào phòng tắm thay. Không ai chở thì chắc tôi phải bắt taxi đi rồi.
…………………………
_Thiên Vương anh nói…
Tôi từ phòm tắm bước ra định nhờ hắn nói với mẹ là tôi đi gặp bạn chút xíu rồi về, nào ngờ khi vừa bước ra thì không thấy hắn đâu. Chắc hắn đi chơi rồi, thôi tôi tự nói luôn vậy.
.
.
.
Tôi vừa bước xuống cầu thang thì đã thấy hắn ngồi chễnh chệ ở ghế salong rồi.
_Cô lâu quá đấy. Bộ là rùa hay sao chứ ?.
_Tôi ?
Tôi ngơ ngác hỏi lại. Tôi thay đồ lâu thì đã sao ? Bộ nó làm cho anh ăn không ngon ngủ không yên à ? Hứ cái đồ chết bầm. Tôi dám nghĩ thôi chứ đâu dám nói ^^. Tôi lườm hắn một cái.
_Đi thôi.
Hắn đứng dậy định bước ra ngoài thì liền bị tôi gọi lại.
_Này này…đi đâu chứ ?.
_Tới chổ hẹn của cô và bạn cô.
_Anh chở tôi sao ?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn hắn.
_Không muốn cũng không sao.
Hắn xoay lưng lại định bước lên lầu nhưng đâu có dễ vậy. Có cơ hội đi xe miễn phí sao tôi bỏ qua được chứ ^O^.
_Ai nói, nếu anh chở thì tốt quá ^^.
Tôi vui vẻ chạy lại chổ hắn.
_Vậy thì đi.
Rồi tôi và hắn bước đi ra ngoài gara lấy xe.
Ra tới gara, hắn dắt ra một chiếc xe môtô phân khối lớn màu đen. Tôi trố mắt ra nhìn chiếc xe…không lẽ hắn định chở tôi bằng chiếc xe quái dị này sao ?
_Lên đi.
Hắn leo lên xe rồi thẩy cho tôi một cái nón bảo hiểm
_A…nh a…nh đừng có nói…là chở tôi đi bằng xe này nha.
Tôi chỉ tay vào chiếc xe lắp bắp nói.
_Ừ. Bộ nó có gì à ?
Hắn nhíu mày nhìn tôi.
_Không…nhưng tôi…tôi chưa bao giờ đi xe này.
Tôi e dè nhìn vào chiếc xe.
_Chưa bao giờ đi thì lần này đi cho biết. Cô mau lên đi, trễ hẹn thì đừng có trách tôi nha.
Tôi hoảng hồn nhìn lại đồng hồ…O_O AAAAAAA trễ 5 phút rồi, thôi rồi lần này tôi chết chắc. Trễ hẹn với ai cũng được nhưng trễ hẹn với con Anh Tuyết này thì thế nào tôi cũng sẽ phải nghe nó tụng kinh cho coi TT_TT.
Bỏ qua nổi sợ, tôi lấy hết can đảm leo lên xe. Trước sao gì cũng chết thôi thì trước khi chết thử một lần đi môtô coi nó ra sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.