Chương 30
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Về đến căn hộ 2030, tôi vui vẻ cầm quần áo vào nhà tắm. Nghỉ ngơi chính là đi tắm! Thời tiết bắt đầu ấm áp chờ đợi một mùa hè phía trước, tắm nhanh còn đi ăn với Lâm Đạt thôi!
Háo ha háo hức bước ra, mái tóc còn ướt rượt cuốn lại trên đầu, Lâm Đạt đã đứng chờ tôi bên ngoài, khuôn mặt anh trầm mặc căng thẳng hơn bao giờ hết. Lâm Đạt ơi, đi ăn với tôi một bữa mà anh căng thẳng vậy sao?
– Phương, tôi rất tiếc. Tôi phải đi ngay bây giờ.
Trong lòng có chút hụt hẫng nhưng chính vẻ căng thẳng của Lâm Đạt mới làm tôi thực sự lo lắng, lập tức hỏi:
– Anh… có chuyện gì xảy ra phải không?
– Không cần quan tâm. Cơm tối tôi đặt rồi, chốc nữa cô ra nhận, ăn rồi ngủ sớm đi.
Đáy mắt nâu sẫm hiện lên tia áy náy, Đạt trầm giọng. Rất nhanh anh xoay người, tấm lưng rộng lớn lại đối diện tôi. Lúc nào cũng vậy… lúc nào cũng chỉ được nhìn thấy lưng anh thôi, vậy mà lúc này… muốn nhìn cũng chẳng thể nhìn nữa. Nơi anh đến, không có tôi. Cũng không muốn chia sẻ, không thèm giải thích. Cảm giác ấm ức đòi hỏi dâng lên tận họng, tôi sụt sịt nói:
– Em… em thực sự quan tâm.
– …
– Em chấp nhận tất cả, anh không cần phải giấu em gì hết. Không biết anh lo lắng vì chuyện gì, em… em sẽ không yên lòng, sẽ không ăn được, không ngủ được!
Mỗi lúc tôi lại thêm tiến đến lời thừa nhận: tôi thích anh, nhưng lời thừa nhận ấy của tôi liệu có ý nghĩa gì với anh không? Chỉ sợ nói ra, anh lại càng khinh bỉ tôi hơn.
Không một lời giải thích, Lâm Đạt mặc kệ tôi đứng lặng ở đó, bước nhanh ra ngoài, như thể chỉ chậm một phút thôi là không kịp nữa.
Dõi mắt theo anh cho đến khi cánh cửa đóng sầm một tiếng, cảm giác trong tôi, như kẻ bước hụt chân… hụt hẫng đến loạng choạng. Hít sâu một hơi, gạt nước mắt rớm mi, tôi bỗng cảm thấy hiểu hơn bao giờ hết. Thân phận con sâu cái kiến thì đòi hỏi gì chứ, người ta có coi mình ra cái gì đâu? Có khi… chỉ là một hạt bụi trong mắt, muốn gạt đi càng nhanh càng tốt…
Bữa tối đầy đủ đóng hộp từ một nhà hàng nổi tiếng đưa đến, thực tình mà nói, là rất ngon. Lâm Đạt luôn chu đáo như vậy, vì hoàn cảnh anh không thể đưa tôi đi ăn, nhưng anh đã tìm cách bù đắp cho tôi trong khả năng có thể rồi, tôi còn đòi hỏi gì nữa đây? Chuyện anh gặp phải, có lẽ không tiện chia sẻ. Tôi chẳng tự nhận mình là kẻ biết điều sao, biết điều thêm lần nữa đi Quyên!
Tôi làm thêm vài việc rồi lên giường nghỉ sớm. Chẳng hiểu sao… trong lòng bỗng lo anh gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Nghĩ rồi lại khẽ lắc đầu. Vệ sĩ của anh xếp hàng dài như thế, còn có thể gặp chuyện nguy hiểm gì chứ?
Mười một giờ, cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra. Lâm Đạt mệt mỏi trở về, trên khuôn mặt anh dường như là nỗi chua xót đau đớn đến nghẹn lòng. Thoáng nhìn anh… bất giác lòng tôi thắt lại.
Tôi ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, khẽ hỏi:
– Anh… xong việc rồi sao?
Trầm lặng gật đầu, Đạt mở tủ lấy quần áo, bước vào nhà tắm. Hai mắt tôi cứ vô thức nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ đó. Cho đến tận khi Đạt bước ra trong bộ đồ ngủ mềm, mái tóc ướt rượt, đôi mắt anh đỏ hoe… như vừa trải qua một trận khóc, tôi lập tức chấn động. Anh… đã khóc sao?
Cắm chiếc máy sấy nhỏ vào ổ điện, tôi mỉm cười:
– Anh ngồi đây, em sấy tóc nhanh cho còn đi ngủ. Muộn lắm rồi!
Không dám kỳ vọng Đạt nghe lời, tôi chỉ hỏi thôi. Bất ngờ anh tiến lại, chấp nhận ngồi trước mặt tôi, xoay lưng lại để tôi giúp anh hong khô mái tóc. Được phục vụ anh thôi mà tôi mừng rỡ như bắt được vàng, liền để chế độ sấy nhẹ nhàng sợ làm anh khó chịu. Vừa sấy tóc tôi vừa nhẹ giọng an ủi, chắc hẳn Đạt đã gặp chuyện gì vô cùng đau lòng, đến mức không sao chịu nổi.
– Ngày bé, mỗi khi em bị ngã rồi khóc toáng lên, mẹ thường bảo em là, con thử nghĩ đến những người chỉ mong một lần được bước đi bằng đôi chân của mình để biết con may mắn đến mức nào, vài ba cái ngã này ăn thua gì, thế là em lại cười toe toét đấy!
Bàn tay ai kia… bất chợt giữ lấy những ngón tay tôi, những ngón tay còn đang chạm vào tóc anh. Một cảm giác điện giật thoáng qua khiến tôi khựng lại. Cả cơ thể lập tức tê rần truyền từ nơi tay anh nắm lấy. Chỉ mấy giây thôi, anh buông tay tôi ra, vậy mà tôi có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài.
– Anh…
– Nóng quá.
– À… để em giảm nhiệt xuống nữa nhé.
Tôi đúng là… thích ăn dưa bở rồi. Người ta có ai nắm tay con sâu cái kiến bao giờ? Nhưng mà… chế độ sấy này… đã thấp nhất rồi đấy! Kéo máy sấy ra xa một chút, nhất định anh sẽ không thể kêu nóng được. Tôi sợ… rất sợ… thêm một lần nữa… anh lại tặng tôi một quả dưa…
Háo ha háo hức bước ra, mái tóc còn ướt rượt cuốn lại trên đầu, Lâm Đạt đã đứng chờ tôi bên ngoài, khuôn mặt anh trầm mặc căng thẳng hơn bao giờ hết. Lâm Đạt ơi, đi ăn với tôi một bữa mà anh căng thẳng vậy sao?
– Phương, tôi rất tiếc. Tôi phải đi ngay bây giờ.
Trong lòng có chút hụt hẫng nhưng chính vẻ căng thẳng của Lâm Đạt mới làm tôi thực sự lo lắng, lập tức hỏi:
– Anh… có chuyện gì xảy ra phải không?
– Không cần quan tâm. Cơm tối tôi đặt rồi, chốc nữa cô ra nhận, ăn rồi ngủ sớm đi.
Đáy mắt nâu sẫm hiện lên tia áy náy, Đạt trầm giọng. Rất nhanh anh xoay người, tấm lưng rộng lớn lại đối diện tôi. Lúc nào cũng vậy… lúc nào cũng chỉ được nhìn thấy lưng anh thôi, vậy mà lúc này… muốn nhìn cũng chẳng thể nhìn nữa. Nơi anh đến, không có tôi. Cũng không muốn chia sẻ, không thèm giải thích. Cảm giác ấm ức đòi hỏi dâng lên tận họng, tôi sụt sịt nói:
– Em… em thực sự quan tâm.
– …
– Em chấp nhận tất cả, anh không cần phải giấu em gì hết. Không biết anh lo lắng vì chuyện gì, em… em sẽ không yên lòng, sẽ không ăn được, không ngủ được!
Mỗi lúc tôi lại thêm tiến đến lời thừa nhận: tôi thích anh, nhưng lời thừa nhận ấy của tôi liệu có ý nghĩa gì với anh không? Chỉ sợ nói ra, anh lại càng khinh bỉ tôi hơn.
Không một lời giải thích, Lâm Đạt mặc kệ tôi đứng lặng ở đó, bước nhanh ra ngoài, như thể chỉ chậm một phút thôi là không kịp nữa.
Dõi mắt theo anh cho đến khi cánh cửa đóng sầm một tiếng, cảm giác trong tôi, như kẻ bước hụt chân… hụt hẫng đến loạng choạng. Hít sâu một hơi, gạt nước mắt rớm mi, tôi bỗng cảm thấy hiểu hơn bao giờ hết. Thân phận con sâu cái kiến thì đòi hỏi gì chứ, người ta có coi mình ra cái gì đâu? Có khi… chỉ là một hạt bụi trong mắt, muốn gạt đi càng nhanh càng tốt…
Bữa tối đầy đủ đóng hộp từ một nhà hàng nổi tiếng đưa đến, thực tình mà nói, là rất ngon. Lâm Đạt luôn chu đáo như vậy, vì hoàn cảnh anh không thể đưa tôi đi ăn, nhưng anh đã tìm cách bù đắp cho tôi trong khả năng có thể rồi, tôi còn đòi hỏi gì nữa đây? Chuyện anh gặp phải, có lẽ không tiện chia sẻ. Tôi chẳng tự nhận mình là kẻ biết điều sao, biết điều thêm lần nữa đi Quyên!
Tôi làm thêm vài việc rồi lên giường nghỉ sớm. Chẳng hiểu sao… trong lòng bỗng lo anh gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Nghĩ rồi lại khẽ lắc đầu. Vệ sĩ của anh xếp hàng dài như thế, còn có thể gặp chuyện nguy hiểm gì chứ?
Mười một giờ, cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra. Lâm Đạt mệt mỏi trở về, trên khuôn mặt anh dường như là nỗi chua xót đau đớn đến nghẹn lòng. Thoáng nhìn anh… bất giác lòng tôi thắt lại.
Tôi ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, khẽ hỏi:
– Anh… xong việc rồi sao?
Trầm lặng gật đầu, Đạt mở tủ lấy quần áo, bước vào nhà tắm. Hai mắt tôi cứ vô thức nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ đó. Cho đến tận khi Đạt bước ra trong bộ đồ ngủ mềm, mái tóc ướt rượt, đôi mắt anh đỏ hoe… như vừa trải qua một trận khóc, tôi lập tức chấn động. Anh… đã khóc sao?
Cắm chiếc máy sấy nhỏ vào ổ điện, tôi mỉm cười:
– Anh ngồi đây, em sấy tóc nhanh cho còn đi ngủ. Muộn lắm rồi!
Không dám kỳ vọng Đạt nghe lời, tôi chỉ hỏi thôi. Bất ngờ anh tiến lại, chấp nhận ngồi trước mặt tôi, xoay lưng lại để tôi giúp anh hong khô mái tóc. Được phục vụ anh thôi mà tôi mừng rỡ như bắt được vàng, liền để chế độ sấy nhẹ nhàng sợ làm anh khó chịu. Vừa sấy tóc tôi vừa nhẹ giọng an ủi, chắc hẳn Đạt đã gặp chuyện gì vô cùng đau lòng, đến mức không sao chịu nổi.
– Ngày bé, mỗi khi em bị ngã rồi khóc toáng lên, mẹ thường bảo em là, con thử nghĩ đến những người chỉ mong một lần được bước đi bằng đôi chân của mình để biết con may mắn đến mức nào, vài ba cái ngã này ăn thua gì, thế là em lại cười toe toét đấy!
Bàn tay ai kia… bất chợt giữ lấy những ngón tay tôi, những ngón tay còn đang chạm vào tóc anh. Một cảm giác điện giật thoáng qua khiến tôi khựng lại. Cả cơ thể lập tức tê rần truyền từ nơi tay anh nắm lấy. Chỉ mấy giây thôi, anh buông tay tôi ra, vậy mà tôi có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài.
– Anh…
– Nóng quá.
– À… để em giảm nhiệt xuống nữa nhé.
Tôi đúng là… thích ăn dưa bở rồi. Người ta có ai nắm tay con sâu cái kiến bao giờ? Nhưng mà… chế độ sấy này… đã thấp nhất rồi đấy! Kéo máy sấy ra xa một chút, nhất định anh sẽ không thể kêu nóng được. Tôi sợ… rất sợ… thêm một lần nữa… anh lại tặng tôi một quả dưa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.