Chương 31
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Một đêm không mộng mị trôi qua bên “tảng đá lạnh lùng”. Khi tôi tỉnh giấc, hai mắt lập tức căng ra. Tám giờ sáng rồi! Ôi trời đất ơi, sao tôi ngủ say vậy chứ? Điện thoại của tôi… tôi nhớ mình đã bật báo thức cơ mà. Tại sao… tắt đi lúc nào mà tôi cũng không nhớ vậy? Mà hình như… tôi để nó ở bên phải, cách xa Lâm Đạt nhất, tránh làm phiền anh. Lúc này… nó đã ở bên trái tôi rồi. Cũng có nghĩa là… anh cố tình để tôi ngủ thêm. Bất giác khóe miệng lại khẽ cong. Chút quan tâm nhỏ bé của ai kia mà làm tôi sướng rơn, ngốc ngếch thật.
Mạnh Phát có chế độ làm việc hai ngày thứ bảy trong tháng, theo lịch hôm nay nhân viên vẫn phải đến công ty. Tôi gặm tạm cái bánh mì, đến công ty đương nhiên là muộn, nhưng vì đang làm ở chế độ “giúp chồng” nên cũng không lo vấn đề điểm danh hay trừ lương. Thấy tôi, một vài đồng nghiệp quan tâm hỏi han. Chuyện tôi gặp tai nạn mọi người đã biết, có thể vì Lâm Đạt tra hỏi Ánh. Có điều, bàn làm việc của chị ta cạnh bàn trưởng phòng không còn nữa. Tôi chưa kịp hỏi ai, phía sau đã có âm giọng đàn ông quen thuộc vang lên:
– Phương, em đã khỏe chưa mà đi làm rồi?
Tôi mỉm cười quay đầu lại, đối diện tôi là khuôn mặt hiền hòa của Hải:
– Em khỏe rồi. Mà… chị Ánh…
– Cô ấy xin nghỉ việc cách đây ba ngày rồi.
Tôi trầm xuống, thầm hiểu chuyện. Rất có thể Ánh có liên quan đến âm mưu chiều hôm đó, dù ít dù nhiều. Việc chị ta tự dưng xin nghỉ sẽ gây nghi ngờ, thế nên tôi cho là, chị ta bị buộc thôi việc. Ai là kẻ ép chị ta phải nghỉ việc, nếu không phải… Lâm Đạt? Linh San không ngu ngốc ép Ánh nghỉ việc ngay lúc này, chỉ có thể là Lâm Đạt, khi anh đã có lời cam kết không để tôi gặp nguy hiểm.
Khẽ gật đầu, tôi bước ra bàn trà, muốn tự pha cho mình một tách cà phê. Bất ngờ, một người đàn ông trẻ cũng chạm tay vào chiếc cốc giấy mà tôi định lấy. Thoáng giật mình, tôi liền rụt tay lại. Quay đầu, bắt gặp nụ cười tươi rói của anh ta. Một khuôn mặt xa lạ, cực kỳ đẹp trai với đôi má lúm, rất giống một diễn viên điện ảnh. Anh ra còn khá trẻ, chỉ độ hai bảy hai tám tuổi.
Cũng rút tay về, anh ta vui vẻ nói:
– Em lấy cốc trước đi! Mà… anh vào làm từ hôm qua, sao không thấy em nhỉ? Em là nhân viên phòng mình à?
Tôi hiếu kỳ nhìn người đàn ông trẻ lạ mặt này. Người mới sao? Mới nghỉ có ba ngày mà cứ như tôi đã nghỉ ba tháng vậy!
– Khánh, cậu có vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ! Người trước mặt cậu là phu nhân phó tổng giám đốc Lâm Đạt đấy!
Tiếng Hải vang lên từ xa. Kẻ lạ mặt đứng trước tôi lập tức tròn mắt rồi lại nở nụ cười. Phải công nhận nhìn anh ta rất có duyên, nhất định không thiếu đàn bà con gái ưa thích anh ta.
– Chết thật, tôi vô ý quá! Phu nhân phó tổng thứ lỗi nhé!
– Không sao… Tôi nghỉ ốm mấy hôm nên cũng không biết anh. Anh mới vào phòng này à?
Tôi mỉm cười đáp lại. Có âm giọng con gái trêu chọc vang lên gần nơi tôi đứng:
– Phu nhân không biết rồi, anh Khánh là phó phòng mới của chúng ta đấy!
Thêm tiếng một chị gái đẫy đà vang lên trêu đùa:
– Từ giờ phòng mình có hai trưởng phó phòng đẹp trai quản lý một bầy vịt giời nhé!
Hải cười bất lực, lắc đầu, tập trung trở lại công việc của mình. Khánh hơi cúi xuống, nói nhỏ bên tai tôi. Mùi nước hoa của anh ta… hình như cũng là mùi gỗ thông, nhưng không hiểu sao… tôi lại cảm thấy rất khó ngửi.
– Em còn trẻ quá, anh xin phép xưng anh nhé!
Phụ nữ được khen trẻ đương nhiên là thích, anh ta thật khéo ăn nói. Tôi gật đầu, dù sao cũng là đồng nghiệp, xưng hô thoải mái cho dễ giao tiếp. Mỉm cười tôi lịch sự đáp:
– Vâng. Anh Khánh cũng còn trẻ mà đã là phó phòng rồi, rất đáng ngưỡng mộ.
– Cũng bình thường thôi mà. Nhiều người ở tuổi anh còn làm hẳn giám đốc, tổng giám đốc ấy chứ.
Có ánh mắt con gái sắc lẹm liếc về tôi. Khánh ơi, anh làm ơn tránh tôi xa xa một chút!
Cầm trên tay cốc cà phê nóng hổi, tôi bước trở lại bàn làm việc của mình. Mải làm việc, bất ngờ tôi ngẩng lên rồi giật thót mình. Vị trí bàn làm việc đối diện tôi, chỉ cách một khoảng trống cỡ hai bước chân, từ lúc nào đã là bàn làm việc của Khánh! Lúc trước Ánh đâu có ngồi ở đó chứ, tại sao anh ta lại kê bàn ra đấy hả?
Thấy tôi để ý, Khánh nâng cốc cà phê, nhướng mày như mời tôi cùng uống. Rùng mình một lượt, tôi nhắm mắt lại, lắc lắc đầu. Chỉ đơn giản là trùng hợp, tôi đừng nên quan tâm đến việc này nữa. Tập trung làm việc thôi!
Mạnh Phát có chế độ làm việc hai ngày thứ bảy trong tháng, theo lịch hôm nay nhân viên vẫn phải đến công ty. Tôi gặm tạm cái bánh mì, đến công ty đương nhiên là muộn, nhưng vì đang làm ở chế độ “giúp chồng” nên cũng không lo vấn đề điểm danh hay trừ lương. Thấy tôi, một vài đồng nghiệp quan tâm hỏi han. Chuyện tôi gặp tai nạn mọi người đã biết, có thể vì Lâm Đạt tra hỏi Ánh. Có điều, bàn làm việc của chị ta cạnh bàn trưởng phòng không còn nữa. Tôi chưa kịp hỏi ai, phía sau đã có âm giọng đàn ông quen thuộc vang lên:
– Phương, em đã khỏe chưa mà đi làm rồi?
Tôi mỉm cười quay đầu lại, đối diện tôi là khuôn mặt hiền hòa của Hải:
– Em khỏe rồi. Mà… chị Ánh…
– Cô ấy xin nghỉ việc cách đây ba ngày rồi.
Tôi trầm xuống, thầm hiểu chuyện. Rất có thể Ánh có liên quan đến âm mưu chiều hôm đó, dù ít dù nhiều. Việc chị ta tự dưng xin nghỉ sẽ gây nghi ngờ, thế nên tôi cho là, chị ta bị buộc thôi việc. Ai là kẻ ép chị ta phải nghỉ việc, nếu không phải… Lâm Đạt? Linh San không ngu ngốc ép Ánh nghỉ việc ngay lúc này, chỉ có thể là Lâm Đạt, khi anh đã có lời cam kết không để tôi gặp nguy hiểm.
Khẽ gật đầu, tôi bước ra bàn trà, muốn tự pha cho mình một tách cà phê. Bất ngờ, một người đàn ông trẻ cũng chạm tay vào chiếc cốc giấy mà tôi định lấy. Thoáng giật mình, tôi liền rụt tay lại. Quay đầu, bắt gặp nụ cười tươi rói của anh ta. Một khuôn mặt xa lạ, cực kỳ đẹp trai với đôi má lúm, rất giống một diễn viên điện ảnh. Anh ra còn khá trẻ, chỉ độ hai bảy hai tám tuổi.
Cũng rút tay về, anh ta vui vẻ nói:
– Em lấy cốc trước đi! Mà… anh vào làm từ hôm qua, sao không thấy em nhỉ? Em là nhân viên phòng mình à?
Tôi hiếu kỳ nhìn người đàn ông trẻ lạ mặt này. Người mới sao? Mới nghỉ có ba ngày mà cứ như tôi đã nghỉ ba tháng vậy!
– Khánh, cậu có vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ! Người trước mặt cậu là phu nhân phó tổng giám đốc Lâm Đạt đấy!
Tiếng Hải vang lên từ xa. Kẻ lạ mặt đứng trước tôi lập tức tròn mắt rồi lại nở nụ cười. Phải công nhận nhìn anh ta rất có duyên, nhất định không thiếu đàn bà con gái ưa thích anh ta.
– Chết thật, tôi vô ý quá! Phu nhân phó tổng thứ lỗi nhé!
– Không sao… Tôi nghỉ ốm mấy hôm nên cũng không biết anh. Anh mới vào phòng này à?
Tôi mỉm cười đáp lại. Có âm giọng con gái trêu chọc vang lên gần nơi tôi đứng:
– Phu nhân không biết rồi, anh Khánh là phó phòng mới của chúng ta đấy!
Thêm tiếng một chị gái đẫy đà vang lên trêu đùa:
– Từ giờ phòng mình có hai trưởng phó phòng đẹp trai quản lý một bầy vịt giời nhé!
Hải cười bất lực, lắc đầu, tập trung trở lại công việc của mình. Khánh hơi cúi xuống, nói nhỏ bên tai tôi. Mùi nước hoa của anh ta… hình như cũng là mùi gỗ thông, nhưng không hiểu sao… tôi lại cảm thấy rất khó ngửi.
– Em còn trẻ quá, anh xin phép xưng anh nhé!
Phụ nữ được khen trẻ đương nhiên là thích, anh ta thật khéo ăn nói. Tôi gật đầu, dù sao cũng là đồng nghiệp, xưng hô thoải mái cho dễ giao tiếp. Mỉm cười tôi lịch sự đáp:
– Vâng. Anh Khánh cũng còn trẻ mà đã là phó phòng rồi, rất đáng ngưỡng mộ.
– Cũng bình thường thôi mà. Nhiều người ở tuổi anh còn làm hẳn giám đốc, tổng giám đốc ấy chứ.
Có ánh mắt con gái sắc lẹm liếc về tôi. Khánh ơi, anh làm ơn tránh tôi xa xa một chút!
Cầm trên tay cốc cà phê nóng hổi, tôi bước trở lại bàn làm việc của mình. Mải làm việc, bất ngờ tôi ngẩng lên rồi giật thót mình. Vị trí bàn làm việc đối diện tôi, chỉ cách một khoảng trống cỡ hai bước chân, từ lúc nào đã là bàn làm việc của Khánh! Lúc trước Ánh đâu có ngồi ở đó chứ, tại sao anh ta lại kê bàn ra đấy hả?
Thấy tôi để ý, Khánh nâng cốc cà phê, nhướng mày như mời tôi cùng uống. Rùng mình một lượt, tôi nhắm mắt lại, lắc lắc đầu. Chỉ đơn giản là trùng hợp, tôi đừng nên quan tâm đến việc này nữa. Tập trung làm việc thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.