Chương 32
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Hơn mười một giờ, Đạt nhắn tôi anh bận việc, tôi tự lo bữa trưa. Mua một suất cơm văn phòng rồi đem lên, ngồi ở bàn của mình, tôi ăn cùng lúc với mấy chị em phụ nữ trong phòng. Ngoài trưởng phó phòng là nam, phòng trực điện thoại có tất cả hai mươi tám nữ nhân viên tính cả tôi. Không kể tôi, người trẻ nhất mới ra trường, còn người nhiều tuổi nhất cũng mới có ba tư, thế nên không khí tuổi trẻ luôn rộn rã.
Buôn dưa lê luôn là một thú vui của cánh phụ nữ, nhất là vào bữa trưa.
– Không biết anh Khánh có bạn gái chưa nhỉ?
Tiếng một nhân viên nữ tò mò hỏi. Thực tình tôi chưa biết được ai với ai, quá đông, mọi người cũng có thái độ xa cách nên tôi chưa quen được.
– Đẹp trai như nó mà chưa có người yêu thì có mà pê đê! Có khi vợ con đề huề rồi đấy!
– Vợ thì chưa đâu, cái này em chắc chắn, có đứa hỏi rồi!
– Nghe nói ông này tốt nghiệp ở Úc đấy! Mới về nước nên vào đây làm tạm thế chân, chắc rồi cũng sớm lên vị trí cao hơn thôi!
– Kể mà ông Hải có cơ to hơn có khi lên giám đốc bộ phận mình rồi! Là cháu bà Huệ thật nhưng nhà bà ấy đông anh em, nhiều cháu, bà ấy giúp hết cũng bở hơi tai, coi như tự lực cánh sinh thôi!
– Hôm qua ông Hải đưa vợ con đến công ty mình xem tập kịch, em thấy vợ ông ấy cũng hiền y như ông ấy. Được cả vợ cả chồng đều hiền thế chứ!
– Ờ… mà tối nay có lịch tập đấy, cấm có trốn về!
– Sếp Hải bảo ai cũng phải góp mặt đấy! Ba mươi năm phát triển Mạnh Phát nên tổ chức thi thố văn nghệ to lắm, giải cũng to!
Những tiếng cười đùa rộ lên. Nghe đến tập kịch, khóe miệng tôi khẽ giật giật. Mạnh Phát cũng có thi thố văn nghệ chào mừng dịp quan trọng sao? Tôi diễn vai kẻ khác đã hết hơi rồi, lỡ như bị ép tham gia nữa thì…
– À… chị Phương, tối nay chị cũng ở lại tham gia đội kịch phòng mình nhá!
Biết ngay mà! Tôi cũng đành ậm ừ:
– Chị… xem đã, có khi anh Đạt không cho em ạ!
Dùng Lâm Đạt làm lá chắn xem ra rất ổn! Tuyệt! Bọn họ không dám nói gì nữa thật. Bất chợt, âm giọng mỉa mai của bà chị lớn tuổi to béo nhất phòng vang lên:
– Em chồng cô vào viện, chỉ sợ chồng cô chẳng còn tâm trí nào mà cấm cô thôi!
Tôi sững lại, miếng cơm như nghẹn đắng nơi cổ họng. Linh San… nhập viện?
– Chị nói thế là ý gì hả?
Tôi bực mình gắt, trừng mắt nhìn kẻ vừa trực tiếp tuyên chiến. Chị ta hếch mặt, cứ như chẳng sợ chút nào kẻ chỉ là bù nhìn trước mặt chị ta là tôi.
– Cô phải hỏi chồng cô chứ, sao lại hỏi tôi?
Cơn tức giận trong tôi bùng phát, hai mắt đỏ lên, tôi không còn giữ nổi bình tĩnh. Đặt cạch thìa đũa xuống bàn, tôi gằn giọng:
– Chị nói rõ ra, nếu không chị không yên với tôi đâu! Chị có tin, tôi đủ khả năng cho chị nghỉ việc không hả?
Trong cơn tức giận, tôi cũng chẳng biết mình nói cái gì nữa. Những lời chị ta nói… đâm thẳng vào nỗi đau của tôi. Đau… đau đến tức thở! Chị ta biết, hoặc nghe ngóng được ở đâu đó… Lâm Đạt và Linh San không bình thường. Có lẽ Linh San bị làm sao nên tối qua thái độ của Lâm Đạt mới vậy. Cô ta phải vào viện, anh không muốn chia sẻ với tôi vì biết tôi căm ghét, nếu không muốn nói là hận thù cô ta. Cả những giọt nước mắt kia… anh khóc vì cô ta, có phải không?
Đến lúc này, chị ta mới có chút sợ hãi trước phản ứng không dễ bị bắt nạt của tôi, ậm ừ đáp như muốn cho qua chuyện:
– Thì… có người thấy… hai người họ trong… bệnh viện phụ sản…
Bốn tiếng “bệnh viện phụ sản” như một tia sét đánh từ đầu xuống chân, tôi cứ trân trân mắt nhìn chị ta. Anh và cô ta… trong bệnh viện phụ sản? Đau đớn đến tê tái, tôi nhăn mặt, không muốn phải rơi nước mắt dù sống mũi đã cay xè.
Cố gắng trấn tĩnh để không làm mất mặt Lâm Đạt, ít nhất, tôi cũng phải diễn tròn vai diễn của mình. Tôi “à” lên một tiếng, cứng giọng đáp:
– Tưởng chuyện gì ghê gớm? Anh trai đưa em gái đi khám phụ khoa không được sao? Các chị em phòng mình chắc hẳn đã nghe nhiều đồn đoán sai lệch, chính tai tôi cũng đã nghe thấy, thì nhân dịp này, tôi cũng nói rõ một lần cho mọi người rõ. Vợ chồng tôi rất hạnh phúc, thế nên những tin đồn kia là vô căn cứ. Nếu tôi còn nghe ai nói ra nói vào chuyện này, nhất định người đó sẽ không thể yên ổn ở Mạnh Phát.
Một lời khẳng định đồng thời đe dọa khiến những nhân viên “thấp cổ bé họng” trong căn phòng này chỉ có thể im lặng, đồng loạt gật đầu. Tôi đang là vợ Lâm Đạt, mà anh là ai? Là người thừa kế hàng đầu của tập đoàn gia đình vững mạnh này. Quyền lực của tôi không chỉ trong vị trí phu nhân phó tổng giám đốc, mà xa hơn, là phu nhân của người đứng đầu Mạnh Phát. Nếu bọn họ muốn giữ miếng cơm thì tốt hơn hết là hãy biết điều, đừng nên thử vận may mà chọc điên tôi!
Buôn dưa lê luôn là một thú vui của cánh phụ nữ, nhất là vào bữa trưa.
– Không biết anh Khánh có bạn gái chưa nhỉ?
Tiếng một nhân viên nữ tò mò hỏi. Thực tình tôi chưa biết được ai với ai, quá đông, mọi người cũng có thái độ xa cách nên tôi chưa quen được.
– Đẹp trai như nó mà chưa có người yêu thì có mà pê đê! Có khi vợ con đề huề rồi đấy!
– Vợ thì chưa đâu, cái này em chắc chắn, có đứa hỏi rồi!
– Nghe nói ông này tốt nghiệp ở Úc đấy! Mới về nước nên vào đây làm tạm thế chân, chắc rồi cũng sớm lên vị trí cao hơn thôi!
– Kể mà ông Hải có cơ to hơn có khi lên giám đốc bộ phận mình rồi! Là cháu bà Huệ thật nhưng nhà bà ấy đông anh em, nhiều cháu, bà ấy giúp hết cũng bở hơi tai, coi như tự lực cánh sinh thôi!
– Hôm qua ông Hải đưa vợ con đến công ty mình xem tập kịch, em thấy vợ ông ấy cũng hiền y như ông ấy. Được cả vợ cả chồng đều hiền thế chứ!
– Ờ… mà tối nay có lịch tập đấy, cấm có trốn về!
– Sếp Hải bảo ai cũng phải góp mặt đấy! Ba mươi năm phát triển Mạnh Phát nên tổ chức thi thố văn nghệ to lắm, giải cũng to!
Những tiếng cười đùa rộ lên. Nghe đến tập kịch, khóe miệng tôi khẽ giật giật. Mạnh Phát cũng có thi thố văn nghệ chào mừng dịp quan trọng sao? Tôi diễn vai kẻ khác đã hết hơi rồi, lỡ như bị ép tham gia nữa thì…
– À… chị Phương, tối nay chị cũng ở lại tham gia đội kịch phòng mình nhá!
Biết ngay mà! Tôi cũng đành ậm ừ:
– Chị… xem đã, có khi anh Đạt không cho em ạ!
Dùng Lâm Đạt làm lá chắn xem ra rất ổn! Tuyệt! Bọn họ không dám nói gì nữa thật. Bất chợt, âm giọng mỉa mai của bà chị lớn tuổi to béo nhất phòng vang lên:
– Em chồng cô vào viện, chỉ sợ chồng cô chẳng còn tâm trí nào mà cấm cô thôi!
Tôi sững lại, miếng cơm như nghẹn đắng nơi cổ họng. Linh San… nhập viện?
– Chị nói thế là ý gì hả?
Tôi bực mình gắt, trừng mắt nhìn kẻ vừa trực tiếp tuyên chiến. Chị ta hếch mặt, cứ như chẳng sợ chút nào kẻ chỉ là bù nhìn trước mặt chị ta là tôi.
– Cô phải hỏi chồng cô chứ, sao lại hỏi tôi?
Cơn tức giận trong tôi bùng phát, hai mắt đỏ lên, tôi không còn giữ nổi bình tĩnh. Đặt cạch thìa đũa xuống bàn, tôi gằn giọng:
– Chị nói rõ ra, nếu không chị không yên với tôi đâu! Chị có tin, tôi đủ khả năng cho chị nghỉ việc không hả?
Trong cơn tức giận, tôi cũng chẳng biết mình nói cái gì nữa. Những lời chị ta nói… đâm thẳng vào nỗi đau của tôi. Đau… đau đến tức thở! Chị ta biết, hoặc nghe ngóng được ở đâu đó… Lâm Đạt và Linh San không bình thường. Có lẽ Linh San bị làm sao nên tối qua thái độ của Lâm Đạt mới vậy. Cô ta phải vào viện, anh không muốn chia sẻ với tôi vì biết tôi căm ghét, nếu không muốn nói là hận thù cô ta. Cả những giọt nước mắt kia… anh khóc vì cô ta, có phải không?
Đến lúc này, chị ta mới có chút sợ hãi trước phản ứng không dễ bị bắt nạt của tôi, ậm ừ đáp như muốn cho qua chuyện:
– Thì… có người thấy… hai người họ trong… bệnh viện phụ sản…
Bốn tiếng “bệnh viện phụ sản” như một tia sét đánh từ đầu xuống chân, tôi cứ trân trân mắt nhìn chị ta. Anh và cô ta… trong bệnh viện phụ sản? Đau đớn đến tê tái, tôi nhăn mặt, không muốn phải rơi nước mắt dù sống mũi đã cay xè.
Cố gắng trấn tĩnh để không làm mất mặt Lâm Đạt, ít nhất, tôi cũng phải diễn tròn vai diễn của mình. Tôi “à” lên một tiếng, cứng giọng đáp:
– Tưởng chuyện gì ghê gớm? Anh trai đưa em gái đi khám phụ khoa không được sao? Các chị em phòng mình chắc hẳn đã nghe nhiều đồn đoán sai lệch, chính tai tôi cũng đã nghe thấy, thì nhân dịp này, tôi cũng nói rõ một lần cho mọi người rõ. Vợ chồng tôi rất hạnh phúc, thế nên những tin đồn kia là vô căn cứ. Nếu tôi còn nghe ai nói ra nói vào chuyện này, nhất định người đó sẽ không thể yên ổn ở Mạnh Phát.
Một lời khẳng định đồng thời đe dọa khiến những nhân viên “thấp cổ bé họng” trong căn phòng này chỉ có thể im lặng, đồng loạt gật đầu. Tôi đang là vợ Lâm Đạt, mà anh là ai? Là người thừa kế hàng đầu của tập đoàn gia đình vững mạnh này. Quyền lực của tôi không chỉ trong vị trí phu nhân phó tổng giám đốc, mà xa hơn, là phu nhân của người đứng đầu Mạnh Phát. Nếu bọn họ muốn giữ miếng cơm thì tốt hơn hết là hãy biết điều, đừng nên thử vận may mà chọc điên tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.