Chương 81
Vũ Ngọc Hương
06/01/2024
– Anh… người kia nói với em… đảo không có tên, cũng không có sóng điện thoại. Em lạ nước lạ cái chẳng biết thế nào, chỉ sợ bị ba anh bắt lại thì không có cách nào về được với anh, nên em đành chịu ở cùng anh ta chờ tàu nhu yếu phẩm đến đảo.
Hai mắt đỏ hoe tôi hướng về Lâm Đạt. Bất ngờ, cách không xa nơi tôi cùng anh đứng, tàu nhu yếu phẩm đề biển tên cũng vừa cập bến. Cu Biên hai mắt tối lại khi thấy tôi đứng cùng Lâm Đạt, nó chạy nhanh đến chỗ tôi, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ngây thơ van lơn:
– Cô, cô không ở cùng bố cháu nữa à? Cô cũng thích bố cháu mà, cô về với bố cháu đi, cô đi rồi bố cháu sẽ buồn lắm! Nhà ông bà cháu to cực kỳ, có cả trang trại nuôi rất nhiều bò, bố cháu chỉ ở đảo chơi thôi!
Tôi há hốc miệng nhìn thằng nhóc tinh quái này. Trước đôi mắt long lên một màu tức giận của Lâm Đạt, khuôn mặt anh trắng bệch ấm ức, cổ họng rung rung như nghẹn lại, tôi không biết phải nói sao. Anh giật tay tôi, phăm phăm bước. Dù bực cu Biên lắm nhưng tôi không biết phải làm gì với nó. Thằng nhóc này rất ma lanh, nó muốn ghép đôi cho tôi với bố nó là tìm cách bằng được. Ban nãy, chẳng có người nào của ông Kiên trên tàu nhu yếu phẩm nhưng hai bố con bọn họ bày trò, mục đích để mình tôi còn ở lại với Cương.
Cu Biên níu tay tôi, thút thít khóc nhìn rất tội, quả thực thằng bé tội nghiệp nhưng tôi không thể nào chiều theo nó. Cuối cùng, tôi đành hít một hơi, giật tay nó để chạy theo Lâm Đạt. Anh đang bước đến khu vực đỗ xe ở cổng bến tàu. Tỉnh P cách thành phố S nơi chúng tôi sống khoảng 100km, anh phóng xe từ thành phố đến đây tìm tôi, cuối cùng lại chứng kiến những điều tức đến nghẹn họng.
– Anh… nghe em nói đi!
– LÊN XE!
Đạt quát to, tôi giật bắn mình nhưng cũng vội vã mở cửa xe chui vào. Vừa thắt dây an toàn tôi vừa ấm ức giải thích:
– Thằng nhóc là con trai của người đàn ông kia. Nó trẻ con nhưng rất khôn, nó muốn… em làm mẹ nó! Anh đừng nghe lời nó! Em với bố nó chẳng có gì hết!
Anh không nói năng gì, chiếc xe phóng nhanh trên đường trong cơn tức giận. Tôi im thin thít, nước mắt tủi thân lại lăn dài. Khốn khổ nghĩ cách về với anh, cuối cùng gặp được lại thành ra thế này.
– Anh… con của chúng ta…
– Đã đòi về rồi!
Tôi há hốc miệng lần hai, mừng đến mức run lên. Anh… đã đòi được con chúng tôi từ tay ông Kiên? Mọi chuyện trong thời gian tôi bị bắt cóc… đã xảy ra thế nào vậy?
– Thật… thật vậy sao? Ôi… em mừng quá… hức… hức! Chúng ta… có cần phải giấu con đi nữa không anh?
Đạt vẫn còn tức giận, anh không trả lời, mặc tôi ngập chìm trong cảm xúc mừng rỡ đến khó kiềm chế. Nếu ông Kiên cứ giữ chặt con tôi, chỉ sợ chúng tôi sẽ chẳng có cách nào đón con về. Thà là nó ở cùng vú nuôi… nhất định sẽ có ngày tôi được đón con, được ôm con vào lòng mà thủ thỉ.
Hai tiếng trên xe, tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Đến khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trên tay anh, nước mắt lại lăn dài. Vòng tay ôm lấy cổ anh, tôi hít hà mùi hương bao lâu tôi nhung nhớ. Chẳng còn tâm trạng mà xức nước hoa, cơ thể anh tỏa ra mùi mồ hôi gây gây trong thời tiết mùa hè nhưng lại quyến rũ tôi không thể tả. Hai mắt tôi cứ lim dim tận hưởng như phê thuốc. Ai kia vẫn rất giận nhưng cũng chịu để yên cho tôi làm càn.
Một hồi cảm thấy đã cơn thèm, tôi nói nhỏ:
– Anh… để em xuống, em đi được!
Lâm Đạt thả tôi ra, bước đi trước. Vẫn là tôi bước theo anh.
Tôi níu áo anh, khẽ hỏi:
– Hôm đó, anh có biết ba anh bắt cóc em không?
Anh bấm nút thang máy, quay lại nhìn tôi, chua xót nói:
– Biết, nhưng anh không về kịp.
– Vậy… sau đó…?
– Anh đến tìm ba đòi người. Ba nói ba đưa em đi nghỉ dưỡng ở đảo Ngọc, trên đường ra đó em lao xuống biển, được ngư dân vớt. Ba cũng không biết em ở đâu.
Ông Kiên thật là quá đáng! Đảo Ngọc là một đảo du lịch nổi tiếng cũng thuộc tỉnh P nhưng nằm gần đất liền hơn đảo Xanh rất nhiều. Tỉnh P có nhiều đảo nhỏ, đếm cũng không xuể. Ông ta cố tình đánh lạc hướng Đạt, không để anh tìm được tôi. Để tìm được tôi như trưa hôm nay chắc chắn anh đã phải rất khổ sở.
Anh nghẹn giọng nói tiếp, đáy mắt chuyển đỏ từ lúc nào:
– Đêm qua có người báo về, em đang ở đảo Xanh, anh chưa bao giờ mừng đến thế, anh đã muốn chạy đến với em ngay trong đêm. Vậy mà… họ còn nói, người dân ở đó thấy em ở cùng cha con kia suốt bao ngày, bình lặng ăn ngủ cùng bọn họ như chẳng muốn trở về… Anh…
Tôi chỉ biết nhìn anh trân trân, lòng rộn lên bao xót xa cay đắng. Vì hoàn cảnh, vì ba anh mà cả tôi và anh đều khổ sở.
Lâm Đạt ngưng lại, quay đi, anh không muốn nói tiếp nỗi ghen tuông chất chồng trong lòng. Một hồi, anh nhàn nhạt lên tiếng:
– Sau những gì ba làm, anh đã rút hết số cổ phần của anh ra khỏi Mạnh Phát. Cũng không còn giữ chức vụ gì ở đó.
Hai mắt đỏ hoe tôi hướng về Lâm Đạt. Bất ngờ, cách không xa nơi tôi cùng anh đứng, tàu nhu yếu phẩm đề biển tên cũng vừa cập bến. Cu Biên hai mắt tối lại khi thấy tôi đứng cùng Lâm Đạt, nó chạy nhanh đến chỗ tôi, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ngây thơ van lơn:
– Cô, cô không ở cùng bố cháu nữa à? Cô cũng thích bố cháu mà, cô về với bố cháu đi, cô đi rồi bố cháu sẽ buồn lắm! Nhà ông bà cháu to cực kỳ, có cả trang trại nuôi rất nhiều bò, bố cháu chỉ ở đảo chơi thôi!
Tôi há hốc miệng nhìn thằng nhóc tinh quái này. Trước đôi mắt long lên một màu tức giận của Lâm Đạt, khuôn mặt anh trắng bệch ấm ức, cổ họng rung rung như nghẹn lại, tôi không biết phải nói sao. Anh giật tay tôi, phăm phăm bước. Dù bực cu Biên lắm nhưng tôi không biết phải làm gì với nó. Thằng nhóc này rất ma lanh, nó muốn ghép đôi cho tôi với bố nó là tìm cách bằng được. Ban nãy, chẳng có người nào của ông Kiên trên tàu nhu yếu phẩm nhưng hai bố con bọn họ bày trò, mục đích để mình tôi còn ở lại với Cương.
Cu Biên níu tay tôi, thút thít khóc nhìn rất tội, quả thực thằng bé tội nghiệp nhưng tôi không thể nào chiều theo nó. Cuối cùng, tôi đành hít một hơi, giật tay nó để chạy theo Lâm Đạt. Anh đang bước đến khu vực đỗ xe ở cổng bến tàu. Tỉnh P cách thành phố S nơi chúng tôi sống khoảng 100km, anh phóng xe từ thành phố đến đây tìm tôi, cuối cùng lại chứng kiến những điều tức đến nghẹn họng.
– Anh… nghe em nói đi!
– LÊN XE!
Đạt quát to, tôi giật bắn mình nhưng cũng vội vã mở cửa xe chui vào. Vừa thắt dây an toàn tôi vừa ấm ức giải thích:
– Thằng nhóc là con trai của người đàn ông kia. Nó trẻ con nhưng rất khôn, nó muốn… em làm mẹ nó! Anh đừng nghe lời nó! Em với bố nó chẳng có gì hết!
Anh không nói năng gì, chiếc xe phóng nhanh trên đường trong cơn tức giận. Tôi im thin thít, nước mắt tủi thân lại lăn dài. Khốn khổ nghĩ cách về với anh, cuối cùng gặp được lại thành ra thế này.
– Anh… con của chúng ta…
– Đã đòi về rồi!
Tôi há hốc miệng lần hai, mừng đến mức run lên. Anh… đã đòi được con chúng tôi từ tay ông Kiên? Mọi chuyện trong thời gian tôi bị bắt cóc… đã xảy ra thế nào vậy?
– Thật… thật vậy sao? Ôi… em mừng quá… hức… hức! Chúng ta… có cần phải giấu con đi nữa không anh?
Đạt vẫn còn tức giận, anh không trả lời, mặc tôi ngập chìm trong cảm xúc mừng rỡ đến khó kiềm chế. Nếu ông Kiên cứ giữ chặt con tôi, chỉ sợ chúng tôi sẽ chẳng có cách nào đón con về. Thà là nó ở cùng vú nuôi… nhất định sẽ có ngày tôi được đón con, được ôm con vào lòng mà thủ thỉ.
Hai tiếng trên xe, tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Đến khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trên tay anh, nước mắt lại lăn dài. Vòng tay ôm lấy cổ anh, tôi hít hà mùi hương bao lâu tôi nhung nhớ. Chẳng còn tâm trạng mà xức nước hoa, cơ thể anh tỏa ra mùi mồ hôi gây gây trong thời tiết mùa hè nhưng lại quyến rũ tôi không thể tả. Hai mắt tôi cứ lim dim tận hưởng như phê thuốc. Ai kia vẫn rất giận nhưng cũng chịu để yên cho tôi làm càn.
Một hồi cảm thấy đã cơn thèm, tôi nói nhỏ:
– Anh… để em xuống, em đi được!
Lâm Đạt thả tôi ra, bước đi trước. Vẫn là tôi bước theo anh.
Tôi níu áo anh, khẽ hỏi:
– Hôm đó, anh có biết ba anh bắt cóc em không?
Anh bấm nút thang máy, quay lại nhìn tôi, chua xót nói:
– Biết, nhưng anh không về kịp.
– Vậy… sau đó…?
– Anh đến tìm ba đòi người. Ba nói ba đưa em đi nghỉ dưỡng ở đảo Ngọc, trên đường ra đó em lao xuống biển, được ngư dân vớt. Ba cũng không biết em ở đâu.
Ông Kiên thật là quá đáng! Đảo Ngọc là một đảo du lịch nổi tiếng cũng thuộc tỉnh P nhưng nằm gần đất liền hơn đảo Xanh rất nhiều. Tỉnh P có nhiều đảo nhỏ, đếm cũng không xuể. Ông ta cố tình đánh lạc hướng Đạt, không để anh tìm được tôi. Để tìm được tôi như trưa hôm nay chắc chắn anh đã phải rất khổ sở.
Anh nghẹn giọng nói tiếp, đáy mắt chuyển đỏ từ lúc nào:
– Đêm qua có người báo về, em đang ở đảo Xanh, anh chưa bao giờ mừng đến thế, anh đã muốn chạy đến với em ngay trong đêm. Vậy mà… họ còn nói, người dân ở đó thấy em ở cùng cha con kia suốt bao ngày, bình lặng ăn ngủ cùng bọn họ như chẳng muốn trở về… Anh…
Tôi chỉ biết nhìn anh trân trân, lòng rộn lên bao xót xa cay đắng. Vì hoàn cảnh, vì ba anh mà cả tôi và anh đều khổ sở.
Lâm Đạt ngưng lại, quay đi, anh không muốn nói tiếp nỗi ghen tuông chất chồng trong lòng. Một hồi, anh nhàn nhạt lên tiếng:
– Sau những gì ba làm, anh đã rút hết số cổ phần của anh ra khỏi Mạnh Phát. Cũng không còn giữ chức vụ gì ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.