Chương 82
Vũ Ngọc Hương
12/01/2024
– Sau những gì ba làm, anh đã rút hết số cổ phần của anh ra khỏi Mạnh Phát. Cũng không còn giữ chức vụ gì ở đó.
Vậy là… Lâm Đạt đã quyết định rời khỏi Mạnh Phát, nhưng liệu cuộc chiến giữa anh và Phạm Thiên Dương đã kết thúc chưa?
Tôi không biết… không biết liệu bình yên đã thực sự đến với chúng tôi chưa? Anh đón con chúng tôi về… có phải… anh đã đối phó được với anh ta rồi?
Cánh cửa căn hộ 2030 vừa mở, âm thanh con trẻ ọ ọe vang lên làm tôi run rẩy. Hốc mắt cay xè, dù rất mệt nhưng sức lực ở đâu dâng lên đầy ắp, tôi bước như bay vào phòng ngủ. Mẹ tôi… mẹ đang bế cu Tin nhỏ bé của tôi trên tay!
Nước mắt lăn dài tôi lao đến, vừa ôm lấy con vừa hôn hít lên trán lên mũi lên má con. Con chưa đầy một tháng mà mặt mũi đã nét nào ra nét đấy của Lâm Đạt. Toàn nét lạnh lùng nghiêm nghị mới ngộ chứ! Thằng bé ăn sữa ngoài quen rồi, chẳng cần mẹ nữa. Bé tí đã lạnh lùng bơ phớt mẹ nó. Con bé bỏng của mẹ… cuối cùng mẹ cũng được ôm con rồi!
Hai mắt đỏ hoe, mẹ tôi đưa khuỷu tay lau nước mắt:
– Mẹ nghe Đạt nói con ra đảo nghỉ dưỡng tĩnh tâm, đón được thằng bé về đây thì nó đi đón con. Sáng nay bà ôm thằng cu tí mà bà sướng quá, cứ tưởng chẳng bao giờ được gặp nó cơ!
Tôi ngẩng lên, Đạt vừa bước vào phòng. Chẳng biết nói gì, tôi chỉ biết gật đầu đồng tình cùng cảm kích anh. Anh không muốn mẹ tôi lo lắng, chuyện trong gia đình anh tốt hơn không để bố mẹ tôi phải suy nghĩ. Thực tình, dù rất tức ông Kiên nhưng suy cho cùng, ông ta cũng thương cháu, chăm nó mầm mẫm thế này, cũng không phải đuổi cùng giết tận tôi, mục tiêu của ông ta chỉ ngăn cản tôi và anh một cách “nhẹ nhàng” nhất. Chỉ là, tôi có thế nào cũng không thể gọi ông ta một tiếng “ba chồng” được!
Sắp xếp phòng ngủ cho con mà chúng tôi đã làm từ trước, nhờ mẹ tôi ở đó chăm cháu, tôi níu tay Lâm Đạt cùng ngồi xuống giường. Lúc này tôi mới có thể giãi bày mọi chuyện:
– Em lao xuống biển là sự thật, vì em sợ ba anh dùng em uy hiếp anh. Em muốn bơi đến tàu cá nhờ bọn họ cứu, có điều sức yếu mà suýt chết, may được họ vớt lên. Nói gì thì nói, cha con người đàn ông kia cũng là ân nhân của chúng ta anh à. Em rất muốn chúng ta đền ơn cho họ.
– Không cho hắn một trận là may cho hắn!
Lâm Đạt gằn giọng, sắc mặt đen kịt như đít nồi, vẻ ghen tuông rõ ràng không thèm che giấu.
– Anh đã cho người tìm em khắp các đảo ở tỉnh P, từng đến hỏi hắn mà hắn chối bay biến.
– Cái này… vì sợ ba anh bắt lại mà em dặn anh ta giấu giếm. Em chỉ trách anh ta không cho em liên lạc với anh!
Tôi sà vào lòng anh, cơ thể vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho xức hương nước hoa anh thích. Anh từng thừa nhận anh thích mùi nước hoa năm củ rưỡi ngày đó tôi dùng. Lúc này, tôi chỉ mong anh đừng đẩy tôi ra!
Vậy mà… anh đẩy tôi ra, lạnh lùng đứng dậy. Tôi bẽ bàng chết lặng, chưa bao giờ anh hờ hững với tôi thế này. Sau bao khổ sở, cuối cùng điều tôi nhận được là thế này sao?
– Hai tuần qua, em và hắn… đã làm những gì?
Anh nín lại cơn tức giận để hỏi. Hai mắt đỏ hoe, tôi nhìn anh trong đớn đau uất ức:
– Anh… anh vẫn không tin em trong sạch, một lòng một dạ với anh?
Đạt im lặng. Tàu chở nhu yếu phẩm đến đảo rồi quay trở lại đất liền, tôi không có mặt trên tàu mà lại nói là muốn tìm về với anh. Tất cả những gì xảy ra trước anh… khiến anh không thể tin tôi!
– Anh… trưa nay Cương nói đưa em ra tàu chở nhu yếu phẩm, nhưng vì anh ta nói trên tàu có người của ba anh, nên quyết định chờ dịp khác, đưa em trở lại đảo thì gặp anh. Anh tin em được không? Tình yêu em dành cho anh bao ngày tháng qua… chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?
Thực tình, tàu chở nhu yếu phẩm không có ai ngoài hai người một lái tàu một phụ tàu mặc đồng phục và cu Biên, lúc tàu cập cảng tôi và anh đều nhìn tận mắt.
Đạt trầm giọng:
– Em nghỉ ngơi đi!
Anh quay người, bước về phía cửa. Cơn ấm ức dâng thành bão tố, tôi run rẩy khóc trong tủi hờn:
– Anh… anh thật độc ác! Anh chỉ biết ghen tuông, anh có biết em khổ sở vì ba anh, vì mẹ anh, vì cả gia đình anh thế nào không? Đứa con bản thân sinh ra cũng không được ấp ủ, chỉ vì… em không xứng với anh, không xứng với gia tộc nhà anh.
Tôi cắn răng vào môi, nước mắt lăn dài nhìn cánh cửa gỗ đóng sầm một tiếng. Lâm Đạt… cho đến cuối cùng, tình yêu, niềm tin anh dành cho tôi cũng chỉ như một cơn gió, chỉ một thoáng thôi đã bay đi mất rồi. Bông hoa tàn trong mưa giông gió giật… bởi vốn dĩ cánh hoa quá mỏng manh…
Vậy là… Lâm Đạt đã quyết định rời khỏi Mạnh Phát, nhưng liệu cuộc chiến giữa anh và Phạm Thiên Dương đã kết thúc chưa?
Tôi không biết… không biết liệu bình yên đã thực sự đến với chúng tôi chưa? Anh đón con chúng tôi về… có phải… anh đã đối phó được với anh ta rồi?
Cánh cửa căn hộ 2030 vừa mở, âm thanh con trẻ ọ ọe vang lên làm tôi run rẩy. Hốc mắt cay xè, dù rất mệt nhưng sức lực ở đâu dâng lên đầy ắp, tôi bước như bay vào phòng ngủ. Mẹ tôi… mẹ đang bế cu Tin nhỏ bé của tôi trên tay!
Nước mắt lăn dài tôi lao đến, vừa ôm lấy con vừa hôn hít lên trán lên mũi lên má con. Con chưa đầy một tháng mà mặt mũi đã nét nào ra nét đấy của Lâm Đạt. Toàn nét lạnh lùng nghiêm nghị mới ngộ chứ! Thằng bé ăn sữa ngoài quen rồi, chẳng cần mẹ nữa. Bé tí đã lạnh lùng bơ phớt mẹ nó. Con bé bỏng của mẹ… cuối cùng mẹ cũng được ôm con rồi!
Hai mắt đỏ hoe, mẹ tôi đưa khuỷu tay lau nước mắt:
– Mẹ nghe Đạt nói con ra đảo nghỉ dưỡng tĩnh tâm, đón được thằng bé về đây thì nó đi đón con. Sáng nay bà ôm thằng cu tí mà bà sướng quá, cứ tưởng chẳng bao giờ được gặp nó cơ!
Tôi ngẩng lên, Đạt vừa bước vào phòng. Chẳng biết nói gì, tôi chỉ biết gật đầu đồng tình cùng cảm kích anh. Anh không muốn mẹ tôi lo lắng, chuyện trong gia đình anh tốt hơn không để bố mẹ tôi phải suy nghĩ. Thực tình, dù rất tức ông Kiên nhưng suy cho cùng, ông ta cũng thương cháu, chăm nó mầm mẫm thế này, cũng không phải đuổi cùng giết tận tôi, mục tiêu của ông ta chỉ ngăn cản tôi và anh một cách “nhẹ nhàng” nhất. Chỉ là, tôi có thế nào cũng không thể gọi ông ta một tiếng “ba chồng” được!
Sắp xếp phòng ngủ cho con mà chúng tôi đã làm từ trước, nhờ mẹ tôi ở đó chăm cháu, tôi níu tay Lâm Đạt cùng ngồi xuống giường. Lúc này tôi mới có thể giãi bày mọi chuyện:
– Em lao xuống biển là sự thật, vì em sợ ba anh dùng em uy hiếp anh. Em muốn bơi đến tàu cá nhờ bọn họ cứu, có điều sức yếu mà suýt chết, may được họ vớt lên. Nói gì thì nói, cha con người đàn ông kia cũng là ân nhân của chúng ta anh à. Em rất muốn chúng ta đền ơn cho họ.
– Không cho hắn một trận là may cho hắn!
Lâm Đạt gằn giọng, sắc mặt đen kịt như đít nồi, vẻ ghen tuông rõ ràng không thèm che giấu.
– Anh đã cho người tìm em khắp các đảo ở tỉnh P, từng đến hỏi hắn mà hắn chối bay biến.
– Cái này… vì sợ ba anh bắt lại mà em dặn anh ta giấu giếm. Em chỉ trách anh ta không cho em liên lạc với anh!
Tôi sà vào lòng anh, cơ thể vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho xức hương nước hoa anh thích. Anh từng thừa nhận anh thích mùi nước hoa năm củ rưỡi ngày đó tôi dùng. Lúc này, tôi chỉ mong anh đừng đẩy tôi ra!
Vậy mà… anh đẩy tôi ra, lạnh lùng đứng dậy. Tôi bẽ bàng chết lặng, chưa bao giờ anh hờ hững với tôi thế này. Sau bao khổ sở, cuối cùng điều tôi nhận được là thế này sao?
– Hai tuần qua, em và hắn… đã làm những gì?
Anh nín lại cơn tức giận để hỏi. Hai mắt đỏ hoe, tôi nhìn anh trong đớn đau uất ức:
– Anh… anh vẫn không tin em trong sạch, một lòng một dạ với anh?
Đạt im lặng. Tàu chở nhu yếu phẩm đến đảo rồi quay trở lại đất liền, tôi không có mặt trên tàu mà lại nói là muốn tìm về với anh. Tất cả những gì xảy ra trước anh… khiến anh không thể tin tôi!
– Anh… trưa nay Cương nói đưa em ra tàu chở nhu yếu phẩm, nhưng vì anh ta nói trên tàu có người của ba anh, nên quyết định chờ dịp khác, đưa em trở lại đảo thì gặp anh. Anh tin em được không? Tình yêu em dành cho anh bao ngày tháng qua… chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?
Thực tình, tàu chở nhu yếu phẩm không có ai ngoài hai người một lái tàu một phụ tàu mặc đồng phục và cu Biên, lúc tàu cập cảng tôi và anh đều nhìn tận mắt.
Đạt trầm giọng:
– Em nghỉ ngơi đi!
Anh quay người, bước về phía cửa. Cơn ấm ức dâng thành bão tố, tôi run rẩy khóc trong tủi hờn:
– Anh… anh thật độc ác! Anh chỉ biết ghen tuông, anh có biết em khổ sở vì ba anh, vì mẹ anh, vì cả gia đình anh thế nào không? Đứa con bản thân sinh ra cũng không được ấp ủ, chỉ vì… em không xứng với anh, không xứng với gia tộc nhà anh.
Tôi cắn răng vào môi, nước mắt lăn dài nhìn cánh cửa gỗ đóng sầm một tiếng. Lâm Đạt… cho đến cuối cùng, tình yêu, niềm tin anh dành cho tôi cũng chỉ như một cơn gió, chỉ một thoáng thôi đã bay đi mất rồi. Bông hoa tàn trong mưa giông gió giật… bởi vốn dĩ cánh hoa quá mỏng manh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.