Chương 51
Tatsu Bi
31/07/2018
Hạo Vương đang cưỡi ngựa thì bất chợt anh chàng đưa tin đến.
" Có chuyện gì sao?"
" Vương Bộ Lão đã gọi thêm người đến hỗ trợ trong đó có Hương Phi Phi và Khắc Lâm - tên tóc tím "
" Khắc Lâm sao?"
" Hắn là tên máu lạnh có tiếng nên Bạch Dương báo với cậu rằng đánh nhau không phải là chính mà bảo vệ người dân mới là chính "
" Tôi biết rồi giờ tôi sẽ đi báo cho người dân rút lui ngay "
" Tôi cũng đi "
----
" Bạch Hàn rẽ trái đi " - Tiểu Mận giơ tay chỉ về ngõ tối bên trái đường.
" Có chuyện gì sao?"
Bạch Hàn vừa rẽ vào Tiểu Mận vội nhảy xuống.
" Từ nãy giờ không ai theo ta cậu không thấy gì đáng ngờ sao? Vương Ngọc cũng không thấy đâu "
" Cậu nói đúng, để tôi đi xem "
Bạch Hàn đang quay ngựa thì Tiểu Mận túm tay lôi lại cô không nói gì cả mà chỉ lắc đầu.
Bạch Hàn nhảy xuống ngựa.
" Đợi một chút, có người đang tới " - Tiểu Mận nói.
Cô dương cung chĩa về đầu ngõ...
Một tên sát thủ cầm súng chạy qua.
- Phật - Hắn ngã xuống, mũi tên trúng vào sườn khiến toàn thân hắn tê cứng và lịm dần. Bạch Hàn chạy ra nhặt khẩu súng lên, chợt cậu bị chú ý bởi hình xăm, vén cổ áo ra xem cậu hơi lo lắng.
" Có chuyện gì sao?"- Tiểu Mận hỏi.
" Hắn ta có súng khác với mấy tên kia, đặc biệt là hình xăm này "
" Thì sao chứ "
" Nghĩa là bọn chúng là người của Khắc Lâm, là những tên ma cà rồng sinh ra chỉ biết chém giết, bây giờ mới chỉ là một tên có súng không biết ngoài kia còn bao nhiêu tên nữa "
" Như vậy con người sẽ gặp nguy hiểm lớn "
" Đúng vậy, chúng ta phải ngăn cản họ thôi "
Từ phía trên cao Vương Ngọc nhảy bổ xuống đâm thẳng con dao vào vai Tiểu Mận.
" A...A..." - Tiểu Mận ngã xuống, Bạch Hàn chạy tới đỡ lấy cô.
" Máu của cô vẫn thơm lắm, nếu mà Khắc Lâm ngửi được mùi máu này dù cô có là ma cà rồng cũng phải chịu cảnh khô máu mà chết "
" Cô nhầm rồi, còn có ta ở đây cô mới là người phải chịu cảnh đó "- Bạch Hàn nói.
Soạt - Bạch Hàn xé một mảnh khăn dài trên áo choàng của Tiểu Mận rồi quất vào vết thương.
" Đây là dao bạc mười người như anh cũng không cứu được cô ta " - Vương Ngọc tiếp tục xông tới.
Ánh mắt Bạch Hàn đỏ rực lên...
Hự - Cô ta chưa kịp chạm vào Tiểu Mận đã bị cậu bóp cổ gì vào tường.
" Lẽ ra cô nên biến đi sớm vì bổn thiếu gia ta không muốn đánh phụ nữ nhưng chuyện này đi quá xa rồi. Hút máu của cô ta có thể làm một cách dễ dàng thậm chí còn có thể xé cô ra nhưng làm việc đó chỉ bẩn miệng mà thôi " - Nói rồi cậu hất tay cái, Vương Ngọc ngã văng ra.
" hụ... hụ... "- Đầu óc cô ta choáng váng, tay ôm vào cổ thở dốc
Bạch Hàn tiến bên Tiểu Mận lấy máu của mình nhỏ vào viên pha lê...
" Cậu đang làm gì thế?"
Viên pha lên sáng hẳn lên...
" Có thứ này rồi cậu sẽ bình phục sớm thôi "- Bạch Hàn vội đeo lại lên cổ Tiểu Mận. " Pha lên đỏ...?" - Vương ngọc hỏi.
Tiểu Mận lo lắng cô chạy tới rồi đỡ lấy Vương Ngọc, cô ta cáu giận vung tay ra.
" Vương Ngọc cô bị thương rồi đó "
" Cô đang quan tâm tôi sao?" - Vương Ngọc cố nói
" Bây giờ hãy nhìn vào mắt tôi nhé "
Bạch Hàn bất ngờ cậu đứng đơ ra...
" Mọi chuyện xảy ra cô hãy quên hết đi... hãy quên hết đi... hãy quên đi..."
Vương Ngọc lờ đờ mắt cô lắc lắc cái đầu rồi dơ tay khua khua về phía trước rồi bất tỉnh.
" Thôi miên dễ như vậy sao?" - Tiểu Mận hỏi.
" Tôi cũng có thể làm nhưng chỉ với người thường thôi, cậu làm được điều này là vì có viên pha lên và máu của tôi thôi, cậu xem bây giờ ánh sáng đỏ của nó phải chiếu bao quanh cậu, ý chí của cậu mạnh hơn tất cả rồi "
" Cậu nói đúng Bạch Hàn, tôi cảm thấy rất khỏe "
" Nên tôi mới trao nó cho cậu, tôi mong cậu luôn bình an với sức mạnh này nó sẽ bảo vệ cậu và khiến cho ai nhìn vào viên pha lê này sẽ bị lảo đảo theo thôi "- Bạch Hàn nói rồi bế Tiểu Mận lên đặt vào ngựa.
" Cậu vì tôi sao...?"
" Thế nên cậu đừng làm tôi thất vọng, giờ hãy đi cùng tôi chứ "
" Tất nhiên rồi " - Mặt Tiểu Mận đỏ rực lên.
Bạch Hàn trèo lên ngựa rồi đặt tay Tiểu Mận vào hông mình:
" Lên đường thôi báu vật và cũng là vũ khí mạnh nhất của tôi "
" Bắt lấy chúng!!!" - Một đám người từ phía sau hô hào chạy tới.
Bạch Hàn cười khểnh rồi phất dây ngựa một cái con người chạy thẳng lên phía trước.
Đám người kia chạy theo rồi vài tên chạy tới đỡ Vương Ngọc.
" Vương Ngọc tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi "
-----
Bạch Dương cưỡi con ngựa chạy ra tay cầm một thanh kiếm nhật lưỡi kiếm dài được rèn hoàn toàn bằng bạc bên hông còn cài khẩu súng để dự phòng... ánh mắt tức giận vô cùng cậu kéo theo hơn năm mươi xạ thủ theo phần còn lại thì giữ trách nhiệm bảo vệ người dân và những người khác...
" Con chuột đầu tiên đã lộ diện rồi đây "
Vương Bộ Lão vẫy tay ra lệnh về phía trước, đám binh lính hơn năm mươi người đều lao lên chưa kịp bóp cò thì...
Phật - phật - phật -...
Mũi tên bạc găm trúng tim bọn chúng.
Có Mấy tên lao thẳng lên phía trước thì bị lưỡi kiếm của Bạch Dương chém ngay máu bắn lên thân ngựa của cậu...
" Ôi cảm máu me này thích thú làm sao?"- Hương Phi Phi nói.
" Bây giờ mới chính thức bắt đầu "- Vương Bộ Lão nói.
Bất ngờ con ngựa của Bạch Dương bị một tên sát thủ bắn chúng cậu ngã xuống, hắn ta cầm dao định xông tới thì cậu rút kiếm đâm định đâm thì...
bùm - viên đạn lao thẳng vào tim hắn, máu bắn lên mặt Bạch Dương.
Một bàn tay dơ ra trước mặt cậu.
" Không sao chứ anh trai?"
Bạch Hàn tay cầm khẩu súng cưỡi trên ngựa cùng Tiểu Mận xuất hiện, Bạch Dương cười rồi nắm lấy tay em trai, Bạch Hàn kéo anh đứng dậy...
Đúng lúc đó Hạo Vương cùng với anh chàng đưa tin chạy tới.
" Đừng quên chúng tôi chứ! "- Hạo Vương cười.
" trò vui bây giờ mới bắt đầu đây "- Khắc Lâm nói.
" Có chuyện gì sao?"
" Vương Bộ Lão đã gọi thêm người đến hỗ trợ trong đó có Hương Phi Phi và Khắc Lâm - tên tóc tím "
" Khắc Lâm sao?"
" Hắn là tên máu lạnh có tiếng nên Bạch Dương báo với cậu rằng đánh nhau không phải là chính mà bảo vệ người dân mới là chính "
" Tôi biết rồi giờ tôi sẽ đi báo cho người dân rút lui ngay "
" Tôi cũng đi "
----
" Bạch Hàn rẽ trái đi " - Tiểu Mận giơ tay chỉ về ngõ tối bên trái đường.
" Có chuyện gì sao?"
Bạch Hàn vừa rẽ vào Tiểu Mận vội nhảy xuống.
" Từ nãy giờ không ai theo ta cậu không thấy gì đáng ngờ sao? Vương Ngọc cũng không thấy đâu "
" Cậu nói đúng, để tôi đi xem "
Bạch Hàn đang quay ngựa thì Tiểu Mận túm tay lôi lại cô không nói gì cả mà chỉ lắc đầu.
Bạch Hàn nhảy xuống ngựa.
" Đợi một chút, có người đang tới " - Tiểu Mận nói.
Cô dương cung chĩa về đầu ngõ...
Một tên sát thủ cầm súng chạy qua.
- Phật - Hắn ngã xuống, mũi tên trúng vào sườn khiến toàn thân hắn tê cứng và lịm dần. Bạch Hàn chạy ra nhặt khẩu súng lên, chợt cậu bị chú ý bởi hình xăm, vén cổ áo ra xem cậu hơi lo lắng.
" Có chuyện gì sao?"- Tiểu Mận hỏi.
" Hắn ta có súng khác với mấy tên kia, đặc biệt là hình xăm này "
" Thì sao chứ "
" Nghĩa là bọn chúng là người của Khắc Lâm, là những tên ma cà rồng sinh ra chỉ biết chém giết, bây giờ mới chỉ là một tên có súng không biết ngoài kia còn bao nhiêu tên nữa "
" Như vậy con người sẽ gặp nguy hiểm lớn "
" Đúng vậy, chúng ta phải ngăn cản họ thôi "
Từ phía trên cao Vương Ngọc nhảy bổ xuống đâm thẳng con dao vào vai Tiểu Mận.
" A...A..." - Tiểu Mận ngã xuống, Bạch Hàn chạy tới đỡ lấy cô.
" Máu của cô vẫn thơm lắm, nếu mà Khắc Lâm ngửi được mùi máu này dù cô có là ma cà rồng cũng phải chịu cảnh khô máu mà chết "
" Cô nhầm rồi, còn có ta ở đây cô mới là người phải chịu cảnh đó "- Bạch Hàn nói.
Soạt - Bạch Hàn xé một mảnh khăn dài trên áo choàng của Tiểu Mận rồi quất vào vết thương.
" Đây là dao bạc mười người như anh cũng không cứu được cô ta " - Vương Ngọc tiếp tục xông tới.
Ánh mắt Bạch Hàn đỏ rực lên...
Hự - Cô ta chưa kịp chạm vào Tiểu Mận đã bị cậu bóp cổ gì vào tường.
" Lẽ ra cô nên biến đi sớm vì bổn thiếu gia ta không muốn đánh phụ nữ nhưng chuyện này đi quá xa rồi. Hút máu của cô ta có thể làm một cách dễ dàng thậm chí còn có thể xé cô ra nhưng làm việc đó chỉ bẩn miệng mà thôi " - Nói rồi cậu hất tay cái, Vương Ngọc ngã văng ra.
" hụ... hụ... "- Đầu óc cô ta choáng váng, tay ôm vào cổ thở dốc
Bạch Hàn tiến bên Tiểu Mận lấy máu của mình nhỏ vào viên pha lê...
" Cậu đang làm gì thế?"
Viên pha lên sáng hẳn lên...
" Có thứ này rồi cậu sẽ bình phục sớm thôi "- Bạch Hàn vội đeo lại lên cổ Tiểu Mận. " Pha lên đỏ...?" - Vương ngọc hỏi.
Tiểu Mận lo lắng cô chạy tới rồi đỡ lấy Vương Ngọc, cô ta cáu giận vung tay ra.
" Vương Ngọc cô bị thương rồi đó "
" Cô đang quan tâm tôi sao?" - Vương Ngọc cố nói
" Bây giờ hãy nhìn vào mắt tôi nhé "
Bạch Hàn bất ngờ cậu đứng đơ ra...
" Mọi chuyện xảy ra cô hãy quên hết đi... hãy quên hết đi... hãy quên đi..."
Vương Ngọc lờ đờ mắt cô lắc lắc cái đầu rồi dơ tay khua khua về phía trước rồi bất tỉnh.
" Thôi miên dễ như vậy sao?" - Tiểu Mận hỏi.
" Tôi cũng có thể làm nhưng chỉ với người thường thôi, cậu làm được điều này là vì có viên pha lên và máu của tôi thôi, cậu xem bây giờ ánh sáng đỏ của nó phải chiếu bao quanh cậu, ý chí của cậu mạnh hơn tất cả rồi "
" Cậu nói đúng Bạch Hàn, tôi cảm thấy rất khỏe "
" Nên tôi mới trao nó cho cậu, tôi mong cậu luôn bình an với sức mạnh này nó sẽ bảo vệ cậu và khiến cho ai nhìn vào viên pha lê này sẽ bị lảo đảo theo thôi "- Bạch Hàn nói rồi bế Tiểu Mận lên đặt vào ngựa.
" Cậu vì tôi sao...?"
" Thế nên cậu đừng làm tôi thất vọng, giờ hãy đi cùng tôi chứ "
" Tất nhiên rồi " - Mặt Tiểu Mận đỏ rực lên.
Bạch Hàn trèo lên ngựa rồi đặt tay Tiểu Mận vào hông mình:
" Lên đường thôi báu vật và cũng là vũ khí mạnh nhất của tôi "
" Bắt lấy chúng!!!" - Một đám người từ phía sau hô hào chạy tới.
Bạch Hàn cười khểnh rồi phất dây ngựa một cái con người chạy thẳng lên phía trước.
Đám người kia chạy theo rồi vài tên chạy tới đỡ Vương Ngọc.
" Vương Ngọc tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi "
-----
Bạch Dương cưỡi con ngựa chạy ra tay cầm một thanh kiếm nhật lưỡi kiếm dài được rèn hoàn toàn bằng bạc bên hông còn cài khẩu súng để dự phòng... ánh mắt tức giận vô cùng cậu kéo theo hơn năm mươi xạ thủ theo phần còn lại thì giữ trách nhiệm bảo vệ người dân và những người khác...
" Con chuột đầu tiên đã lộ diện rồi đây "
Vương Bộ Lão vẫy tay ra lệnh về phía trước, đám binh lính hơn năm mươi người đều lao lên chưa kịp bóp cò thì...
Phật - phật - phật -...
Mũi tên bạc găm trúng tim bọn chúng.
Có Mấy tên lao thẳng lên phía trước thì bị lưỡi kiếm của Bạch Dương chém ngay máu bắn lên thân ngựa của cậu...
" Ôi cảm máu me này thích thú làm sao?"- Hương Phi Phi nói.
" Bây giờ mới chính thức bắt đầu "- Vương Bộ Lão nói.
Bất ngờ con ngựa của Bạch Dương bị một tên sát thủ bắn chúng cậu ngã xuống, hắn ta cầm dao định xông tới thì cậu rút kiếm đâm định đâm thì...
bùm - viên đạn lao thẳng vào tim hắn, máu bắn lên mặt Bạch Dương.
Một bàn tay dơ ra trước mặt cậu.
" Không sao chứ anh trai?"
Bạch Hàn tay cầm khẩu súng cưỡi trên ngựa cùng Tiểu Mận xuất hiện, Bạch Dương cười rồi nắm lấy tay em trai, Bạch Hàn kéo anh đứng dậy...
Đúng lúc đó Hạo Vương cùng với anh chàng đưa tin chạy tới.
" Đừng quên chúng tôi chứ! "- Hạo Vương cười.
" trò vui bây giờ mới bắt đầu đây "- Khắc Lâm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.