Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn (Bản Dịch)
Chương 1841: Rừng Rậm Màu Đen (5)
Thư Trường Ca
05/06/2024
Cha ruột mất rồi? Cố Thanh nhíu mày, lại mở thư ra, lúc này mới cầm hai tay xem. Bức thư này do Sở Mạch viết, đại ý là Văn Nguyên Phi đã chết, tộc Văn thị bị Thượng Quan Uyển diệt tộc, chỉ có ba tộc nhân Văn thị chạy thoát.
Lại nói Thượng Quan Uyển và Hữu sứ đều đã trở thành phế nhân, không đáng sợ.
Cố Thanh kinh hãi trong lòng, tộc Văn thị có hơn một nghìn người, lại bị diệt tộc như vậy sao?
Đây là mối thù lớn đến mức nào mới diệt tộc người ta?
Xem tiếp thư nói cả nhà Thượng Quan thừa tướng bị chém đầu trước công chúng, dường như lại có phần hiểu được sự căm phẫn của Thượng Quan Uyển, ngay cả Văn Khánh cũng bị Văn Nguyên Phi giết, mối hận này sâu đến mức nào cũng có thể hiểu được.
“Đều chết rồi.” Cố Thanh nhất thời hơi ngơ ngác.
Cố Phán Nhi nhận lấy thư, lại xem kỹ một lần nữa, chỉ vào Tả Hữu sứ Âm Minh cung nói với Cố Thanh: “Chưa chết hết đâu, không phải còn hai người sống sót sao?”
Nhưng gân mạch quan trọng toàn thân Thượng Quan Uyển gần như đều bị cắt đứt, đã trở thành phế nhân.
Hữu sứ thì đan điền bị phá, kinh mạch tay chân đứt đoạn, cũng là một phế nhân.
Hai người này đều không đáng sợ, thậm chí có thể nói tiếp tục sống sót đều là một giày vò đối với hai người. Chỉ tiếc cho những người tộc Văn thị, lại đều chôn cùng vì một người Văn Nguyên Phi.
Sau đó Cố Phán Nhi lại nói: “Đúng là hổ dữ không ăn thịt con, cha ruột của ngươi cũng đủ tàn nhẫn, ngay cả đích tử mà mình thương yêu từ nhỏ đến lớn cũng nỡ bóp chết, không biết sau khi hắn giết Văn Khánh, trong lòng hắn có cảm giác gì.”
Cố Thanh mím môi: “Hắn đã chết rồi.”
Cố Phán Nhi nhún vai, nói: “Được rồi, chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua, nể tình hắn đã chết, ta sẽ không nói xấu hắn.”
Cố Thanh lườm Cố Phán Nhi, lại cầm thư về, cầm trên tay xem.
Từng chữ từng chữ, nhìn rất rõ ràng, trong lòng hơi khó chịu.
Cố Phán Nhi nhìn Cố Thanh, lại liếc bức thư, trong lòng thấy kỳ lạ. Chuyện Thượng Quan Uyển và Văn Khánh trở về phủ tướng quân, Cố Phán Nhi đã sớm nghe Sở Hàm nói, chỉ là từ trong thư có thể thấy, mặc dù Văn Nguyên Phi vẫn luôn không hài lòng với Văn Khánh, nhưng vẫn coi như khá yêu thương nhi tử này, nếu không sẽ không nhắm mắt làm ngơ những việc ác Văn Khánh đã làm, thậm chí có lúc còn chùi đít cho hắn.
Bây giờ đột nhiên truyền ra tin Văn Nguyên Phi bóp chết Văn Khánh, trong lòng Cố Phán Nhi không thấy kỳ lạ là không thể.
Thậm chí Cố Phán Nhi còn nghi ngờ, có phải Văn Nguyên Phi biết được Văn Khánh đã chữa khỏi bệnh bằng cách nào nên mới tức giận đến mức bóp chết Văn Khánh không.
Chỉ không biết trước khi chết Văn Khánh có khai ra nàng không, cũng không biết Thượng Quan Uyển có nói chuyện này không, nếu chuyện này để Cố Thanh biết được, liệu hắn có trách nàng không?
Cố Phán Nhi chưa bao giờ nghĩ Văn Nguyên Phi sẽ giết Văn Khánh, chỉ muốn biết khi Văn Nguyên Phi biết được nguyên nhân Văn Khánh khỏi bệnh, sẽ có biểu cảm như thế nào, cảm nhận trong lòng sẽ ra sao.
Tất cả những điều này đều không thể biết được, dù sao thì cả Văn Nguyên Phi và Văn Khánh đều đã chết.
Nếu có thể tìm được Thượng Quan Uyển, có lẽ cũng có thể tìm ra đáp án.
Nhưng bây giờ Cố Phán Nhi không có thời gian đến kinh thành, muốn đến kinh thành thì phải giải quyết xong chuyện ở Bắc Đại Hoang trước đã.
“Này, lúc đầu bảo ngươi đừng đi theo, ngươi cứ nhất quyết phải đi theo! Nếu không đi theo ta đến đây, ngươi có thể đến kinh thành xem, tiện thể đi bái tế cha ruột của ngươi.” Cố Phán Nhi bĩu môi, khoanh chân đắc ý nói: “Bây giờ ngươi đừng hòng kêu ta đổi đường đến kinh thành, muốn đến kinh thành thì phải đến Bắc Đại Hoang một chuyến trước, sau đó về chờ Lục Thiếu Vân sinh con, xong rồi ta mới có thời gian đi kinh thành với ngươi. Nếu không thì ngươi tự đến kinh thành, dù sao bây giờ võ công của ngươi cao cường, người thường không làm gì được ngươi, ta cũng không cần lo lắng...”
Chỉ là vừa dứt lời, Cố Phán Nhi quay đầu quan sát Cố Thanh, vẻ mặt không mấy tin tưởng.
“Lại nói ngươi sẽ không ngốc đến mức để người ta lừa đi bán thân chứ?” Cố Phán Nhi nhìn Cố Thanh đầy nghi ngờ.
Cố Thanh lập tức đen mặt, môi hé mở: “Cút!”
Cố Phán Nhi bĩu môi: “Hung dữ như vậy, cho dù có người lừa ngươi đi, e rằng cũng không tiếp được khách, nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức giận bỏ đi mất! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một số người lại thích kiểu này, ngươi càng hung dữ càng ngang ngược, họ càng phấn khích...”
Cố Thanh giơ chân đá một cái, muốn đá Cố Phán Nhi xuống khỏi lưng bò, không ngờ Cố Phán Nhi đã sớm đoán trước được, ngồi vững vàng ở đó, ngược lại hắn bị lực phản chấn bay ngược ra sau. Hắn đụng phải một đệ tử rồi rơi xuống lưng ngựa nhưng không bị ngã, chỉ là đệ tử bị đụng phải hơi xui xẻo, ngã lộn nhào, suýt bị ngựa phía sau giẫm lên, sợ toát cả mồ hôi.
“Mụ điên này của ngươi cầm tinh con lợn hả? Nặng thế!” Đá mãi mà không đá được! Cố Thanh đứng dậy từ trên ngựa, lại bay về lưng bò, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi nhe răng: “Đã nói vô số lần rồi, ta cầm tinh con hổ!”
Cố Thanh: “...”
Trong vấn đề này, Cố Thanh không cho rằng mình có thể nói thắng được Cố Phán Nhi, dứt khoát không thèm để ý đến Cố Phán Nhi nữa, lại cầm thư lên xem, lông mày lại nhíu lại.
Lại nói Thượng Quan Uyển và Hữu sứ đều đã trở thành phế nhân, không đáng sợ.
Cố Thanh kinh hãi trong lòng, tộc Văn thị có hơn một nghìn người, lại bị diệt tộc như vậy sao?
Đây là mối thù lớn đến mức nào mới diệt tộc người ta?
Xem tiếp thư nói cả nhà Thượng Quan thừa tướng bị chém đầu trước công chúng, dường như lại có phần hiểu được sự căm phẫn của Thượng Quan Uyển, ngay cả Văn Khánh cũng bị Văn Nguyên Phi giết, mối hận này sâu đến mức nào cũng có thể hiểu được.
“Đều chết rồi.” Cố Thanh nhất thời hơi ngơ ngác.
Cố Phán Nhi nhận lấy thư, lại xem kỹ một lần nữa, chỉ vào Tả Hữu sứ Âm Minh cung nói với Cố Thanh: “Chưa chết hết đâu, không phải còn hai người sống sót sao?”
Nhưng gân mạch quan trọng toàn thân Thượng Quan Uyển gần như đều bị cắt đứt, đã trở thành phế nhân.
Hữu sứ thì đan điền bị phá, kinh mạch tay chân đứt đoạn, cũng là một phế nhân.
Hai người này đều không đáng sợ, thậm chí có thể nói tiếp tục sống sót đều là một giày vò đối với hai người. Chỉ tiếc cho những người tộc Văn thị, lại đều chôn cùng vì một người Văn Nguyên Phi.
Sau đó Cố Phán Nhi lại nói: “Đúng là hổ dữ không ăn thịt con, cha ruột của ngươi cũng đủ tàn nhẫn, ngay cả đích tử mà mình thương yêu từ nhỏ đến lớn cũng nỡ bóp chết, không biết sau khi hắn giết Văn Khánh, trong lòng hắn có cảm giác gì.”
Cố Thanh mím môi: “Hắn đã chết rồi.”
Cố Phán Nhi nhún vai, nói: “Được rồi, chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua, nể tình hắn đã chết, ta sẽ không nói xấu hắn.”
Cố Thanh lườm Cố Phán Nhi, lại cầm thư về, cầm trên tay xem.
Từng chữ từng chữ, nhìn rất rõ ràng, trong lòng hơi khó chịu.
Cố Phán Nhi nhìn Cố Thanh, lại liếc bức thư, trong lòng thấy kỳ lạ. Chuyện Thượng Quan Uyển và Văn Khánh trở về phủ tướng quân, Cố Phán Nhi đã sớm nghe Sở Hàm nói, chỉ là từ trong thư có thể thấy, mặc dù Văn Nguyên Phi vẫn luôn không hài lòng với Văn Khánh, nhưng vẫn coi như khá yêu thương nhi tử này, nếu không sẽ không nhắm mắt làm ngơ những việc ác Văn Khánh đã làm, thậm chí có lúc còn chùi đít cho hắn.
Bây giờ đột nhiên truyền ra tin Văn Nguyên Phi bóp chết Văn Khánh, trong lòng Cố Phán Nhi không thấy kỳ lạ là không thể.
Thậm chí Cố Phán Nhi còn nghi ngờ, có phải Văn Nguyên Phi biết được Văn Khánh đã chữa khỏi bệnh bằng cách nào nên mới tức giận đến mức bóp chết Văn Khánh không.
Chỉ không biết trước khi chết Văn Khánh có khai ra nàng không, cũng không biết Thượng Quan Uyển có nói chuyện này không, nếu chuyện này để Cố Thanh biết được, liệu hắn có trách nàng không?
Cố Phán Nhi chưa bao giờ nghĩ Văn Nguyên Phi sẽ giết Văn Khánh, chỉ muốn biết khi Văn Nguyên Phi biết được nguyên nhân Văn Khánh khỏi bệnh, sẽ có biểu cảm như thế nào, cảm nhận trong lòng sẽ ra sao.
Tất cả những điều này đều không thể biết được, dù sao thì cả Văn Nguyên Phi và Văn Khánh đều đã chết.
Nếu có thể tìm được Thượng Quan Uyển, có lẽ cũng có thể tìm ra đáp án.
Nhưng bây giờ Cố Phán Nhi không có thời gian đến kinh thành, muốn đến kinh thành thì phải giải quyết xong chuyện ở Bắc Đại Hoang trước đã.
“Này, lúc đầu bảo ngươi đừng đi theo, ngươi cứ nhất quyết phải đi theo! Nếu không đi theo ta đến đây, ngươi có thể đến kinh thành xem, tiện thể đi bái tế cha ruột của ngươi.” Cố Phán Nhi bĩu môi, khoanh chân đắc ý nói: “Bây giờ ngươi đừng hòng kêu ta đổi đường đến kinh thành, muốn đến kinh thành thì phải đến Bắc Đại Hoang một chuyến trước, sau đó về chờ Lục Thiếu Vân sinh con, xong rồi ta mới có thời gian đi kinh thành với ngươi. Nếu không thì ngươi tự đến kinh thành, dù sao bây giờ võ công của ngươi cao cường, người thường không làm gì được ngươi, ta cũng không cần lo lắng...”
Chỉ là vừa dứt lời, Cố Phán Nhi quay đầu quan sát Cố Thanh, vẻ mặt không mấy tin tưởng.
“Lại nói ngươi sẽ không ngốc đến mức để người ta lừa đi bán thân chứ?” Cố Phán Nhi nhìn Cố Thanh đầy nghi ngờ.
Cố Thanh lập tức đen mặt, môi hé mở: “Cút!”
Cố Phán Nhi bĩu môi: “Hung dữ như vậy, cho dù có người lừa ngươi đi, e rằng cũng không tiếp được khách, nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức giận bỏ đi mất! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một số người lại thích kiểu này, ngươi càng hung dữ càng ngang ngược, họ càng phấn khích...”
Cố Thanh giơ chân đá một cái, muốn đá Cố Phán Nhi xuống khỏi lưng bò, không ngờ Cố Phán Nhi đã sớm đoán trước được, ngồi vững vàng ở đó, ngược lại hắn bị lực phản chấn bay ngược ra sau. Hắn đụng phải một đệ tử rồi rơi xuống lưng ngựa nhưng không bị ngã, chỉ là đệ tử bị đụng phải hơi xui xẻo, ngã lộn nhào, suýt bị ngựa phía sau giẫm lên, sợ toát cả mồ hôi.
“Mụ điên này của ngươi cầm tinh con lợn hả? Nặng thế!” Đá mãi mà không đá được! Cố Thanh đứng dậy từ trên ngựa, lại bay về lưng bò, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi nhe răng: “Đã nói vô số lần rồi, ta cầm tinh con hổ!”
Cố Thanh: “...”
Trong vấn đề này, Cố Thanh không cho rằng mình có thể nói thắng được Cố Phán Nhi, dứt khoát không thèm để ý đến Cố Phán Nhi nữa, lại cầm thư lên xem, lông mày lại nhíu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.