Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn (Bản Dịch)
Chương 1844: Vào Rừng Rậm
Thư Trường Ca
05/06/2024
Mặc dù đã yên tâm, nhưng không còn thử đi vào rừng rậm nữa, lại cọ móng vuốt, mới ngậm cành cây bay lên, bay về hướng lúc đến.
Chỉ bay được nửa ngày, đã tìm thấy Cố Thanh, ném cành cây cho Cố Thanh rồi dùng một cánh vỗ con ưng lông tạp từ trên lưng bò xuống, sau đó bản thân nhảy lên, ngồi xổm ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ưng lông tạp bị vỗ xuống, mặc dù ấm ức nhưng không dám kêu với tiểu ưng, chạy xa rồi mới bay lên.
Thực ra tuy rằng ưng lông tạp có bộ lông màu lộn xộn, nhưng lông trên người nó là màu đỏ vàng, hơn nữa vì có chút phản tổ nên mặc dù không bằng tiểu ưng thì vẫn được coi là cao quý hơn ưng bình thường, cũng có thể nói là một con tiểu ưng vương.
Chỉ là con ưng lông tạp này được lão quái vật nuôi lớn bằng xác chết, cho dù có hơi biến dị, nhưng nhìn tổng thể vẫn có vẻ âm trầm, không được đáng yêu.
Cố Thanh nhìn qua, không để ý nhiều, tập trung nhìn cành cây trong tay, sau khi xem xong chữ trên đó thì nhíu mày.
Cố Phán Nhi bảo hắn lưu lại tại chỗ chờ nàng, hoặc cũng có thể chậm rãi đi tới.
Rõ ràng đã nói là cùng đi, bây giờ nàng lại tự chạy trước rồi!
Cố Thanh không khỏi nhìn về phía tiểu ưng, muốn bảo tiểu ưng đưa mình bay đi, vừa nghĩ như vậy đã mở miệng: “Đại điểu, ngươi chở ta đi tìm nàng, được không?”
Tiểu ưng nghiêng đầu liếc nhìn Cố Thanh, lại đánh giá Cố Thanh từ trên xuống dưới, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, ý tứ rất rõ ràng, chính là không chở Cố Thanh đi.
Cố Thanh không cam lòng, lại thương lượng với tiểu ưng thêm lần nữa.
Nhưng tiểu ưng thì hoặc là không để ý đến hắn, hoặc là dùng ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn hắn, nói nát cả miệng cũng chỉ nhận được kết quả này, Cố Thanh buồn bực trong lòng, không thể không từ bỏ.
Thực ra không phải tiểu ưng không muốn chở Cố Thanh đi, chỉ là tiểu ưng cảm thấy năng lực của Cố Thanh quá thấp, trước không nói đến việc sau khi bay lên trời có thể giữ vững thân mình không rơi xuống hay không, chỉ cần đến khu rừng rậm màu đen kia cũng không tìm được Cố Phán Nhi, nếu lúc đó tên này nhất quyết phải vào trong, xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?
Tuy rằng tiểu ưng có hơi ngốc, nhưng cũng là một con ưng biết suy nghĩ, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không thấp.
Vì vậy đối với việc Cố Thanh dùng tình cảm và lý lẽ thuyết phục, nó khinh thường.
Lại cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, thấy màu đen trên đó đã biến mất, vội vàng giơ lên nhìn, lại nhìn về phía ánh nắng, xác định không có chút màu đen nào, tiểu ưng mới yên tâm buông móng vuốt xuống.
May mà không cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa móng vuốt cũng đã khỏi, nếu không thì tiểu ưng nhất định sẽ hối hận đến chết.
Cố Thanh căn bản không biết tiểu ưng đang làm gì, trong lòng lo lắng cho Cố Phán Nhi, không biết Cố Phán Nhi đã phát hiện ra điều gì nên mới vội vàng đi, lại bỏ mặc cả đám người bọn họ ở đây.
Đang ngẩn người suy nghĩ, trong đám người truyền đến một trận náo động, Cố Thanh nhíu mày quay đầu nhìn lại.
Thì ra có một đệ tử nội môn bắt được một con thỏ, nhưng con thỏ này trông có vẻ khác với những con thỏ bình thường, lớn hơn thỏ bình thường không chỉ gấp đôi, nhìn vào có vẻ nặng khoảng bảy ký rưỡi tám ký.
“Tướng công chưởng môn, người xem con thỏ này, có đến mười ký đấy.” Đệ tử nội môn kia thấy Cố Thanh nhìn lại, vội vàng chạy đến đưa con thỏ tới.
Cố Thanh nhận lấy con thỏ ước lượng một chút, lại đưa tay sờ sờ con thỏ này, phát hiện con thỏ này đúng như đệ tử nội môn này nói, có đến mười ký, không phải bảy ký rưỡi tám ký như nhìn bằng mắt thường, bởi vì con thỏ này khá chắc nịch. Lại lật con thỏ này ra xem, ngoài ý muốn phát hiện con thỏ này cũng chỉ mới bốn năm tháng tuổi.
“Trời đất thay đổi, vạn vật trên thế gian đều trở nên khác biệt, những loài cầm thú này sẽ càng ngày càng lợi hại.” Cố Thanh trả lại con thỏ, lại nói: “Các ngươi phải cố gắng tu luyện, ít nhất không thể chậm hơn những loài cầm thú này, nếu không rất có thể sẽ như chưởng môn của các ngươi nói, không gian sinh tồn sẽ bị những loài cầm thú này chiếm mất.”
Nghe tướng công chưởng môn tuấn mỹ vô song, dùng giọng nói vô cùng ôn hòa nói, ánh mắt của các nữ đệ tử đều nổi bong bóng. Nhưng cũng chỉ dám tưởng tượng một chút, ai bảo tướng công chưởng môn chính là tướng công chưởng môn chứ, đó chính là phu quân của chưởng môn, ai dám chán sống đi trêu chọc chứ.
Nhưng nhìn thêm vài lần nữa thì hẳn là không sao chứ?
Phải làm sao bây giờ? Nhìn tướng công chưởng môn như vậy, cảm thấy nam tử trên đời này đều kém cỏi, không muốn gả chồng thì phải làm sao? Các nữ đệ tử than thở trong lòng.
Không chỉ các nữ đệ tử, mà các nam đệ tử cũng than thở trong lòng, những chấp sự, trưởng lão trong sơn môn này, ai nấy đều đẹp mắt, hơn nữa ai nấy cũng lợi hại, để cho bọn họ những người không được đẹp lắm này sống sao đây?
Nhìn ánh mắt của các nữ đệ tử, các nam đệ tử cảm thấy vô cùng buồn bã, sau này còn tán gái thế nào đây?
Nhưng các nam đệ tử lại chỉ có thể hâm mộ nhóm người Cố Thanh và Thiên Thương, bởi vì bọn họ hiểu rằng, có một số chuyện bọn họ muốn ghen tị cũng không ghen tị được. Người ta không chỉ dựa vào khuôn mặt, quan trọng nhất vẫn là dựa vào võ lực, ngay cả tướng công chưởng môn hiện tại, giá trị võ lực cũng rất cao.
Chỉ bay được nửa ngày, đã tìm thấy Cố Thanh, ném cành cây cho Cố Thanh rồi dùng một cánh vỗ con ưng lông tạp từ trên lưng bò xuống, sau đó bản thân nhảy lên, ngồi xổm ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ưng lông tạp bị vỗ xuống, mặc dù ấm ức nhưng không dám kêu với tiểu ưng, chạy xa rồi mới bay lên.
Thực ra tuy rằng ưng lông tạp có bộ lông màu lộn xộn, nhưng lông trên người nó là màu đỏ vàng, hơn nữa vì có chút phản tổ nên mặc dù không bằng tiểu ưng thì vẫn được coi là cao quý hơn ưng bình thường, cũng có thể nói là một con tiểu ưng vương.
Chỉ là con ưng lông tạp này được lão quái vật nuôi lớn bằng xác chết, cho dù có hơi biến dị, nhưng nhìn tổng thể vẫn có vẻ âm trầm, không được đáng yêu.
Cố Thanh nhìn qua, không để ý nhiều, tập trung nhìn cành cây trong tay, sau khi xem xong chữ trên đó thì nhíu mày.
Cố Phán Nhi bảo hắn lưu lại tại chỗ chờ nàng, hoặc cũng có thể chậm rãi đi tới.
Rõ ràng đã nói là cùng đi, bây giờ nàng lại tự chạy trước rồi!
Cố Thanh không khỏi nhìn về phía tiểu ưng, muốn bảo tiểu ưng đưa mình bay đi, vừa nghĩ như vậy đã mở miệng: “Đại điểu, ngươi chở ta đi tìm nàng, được không?”
Tiểu ưng nghiêng đầu liếc nhìn Cố Thanh, lại đánh giá Cố Thanh từ trên xuống dưới, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, ý tứ rất rõ ràng, chính là không chở Cố Thanh đi.
Cố Thanh không cam lòng, lại thương lượng với tiểu ưng thêm lần nữa.
Nhưng tiểu ưng thì hoặc là không để ý đến hắn, hoặc là dùng ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn hắn, nói nát cả miệng cũng chỉ nhận được kết quả này, Cố Thanh buồn bực trong lòng, không thể không từ bỏ.
Thực ra không phải tiểu ưng không muốn chở Cố Thanh đi, chỉ là tiểu ưng cảm thấy năng lực của Cố Thanh quá thấp, trước không nói đến việc sau khi bay lên trời có thể giữ vững thân mình không rơi xuống hay không, chỉ cần đến khu rừng rậm màu đen kia cũng không tìm được Cố Phán Nhi, nếu lúc đó tên này nhất quyết phải vào trong, xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?
Tuy rằng tiểu ưng có hơi ngốc, nhưng cũng là một con ưng biết suy nghĩ, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không thấp.
Vì vậy đối với việc Cố Thanh dùng tình cảm và lý lẽ thuyết phục, nó khinh thường.
Lại cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, thấy màu đen trên đó đã biến mất, vội vàng giơ lên nhìn, lại nhìn về phía ánh nắng, xác định không có chút màu đen nào, tiểu ưng mới yên tâm buông móng vuốt xuống.
May mà không cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa móng vuốt cũng đã khỏi, nếu không thì tiểu ưng nhất định sẽ hối hận đến chết.
Cố Thanh căn bản không biết tiểu ưng đang làm gì, trong lòng lo lắng cho Cố Phán Nhi, không biết Cố Phán Nhi đã phát hiện ra điều gì nên mới vội vàng đi, lại bỏ mặc cả đám người bọn họ ở đây.
Đang ngẩn người suy nghĩ, trong đám người truyền đến một trận náo động, Cố Thanh nhíu mày quay đầu nhìn lại.
Thì ra có một đệ tử nội môn bắt được một con thỏ, nhưng con thỏ này trông có vẻ khác với những con thỏ bình thường, lớn hơn thỏ bình thường không chỉ gấp đôi, nhìn vào có vẻ nặng khoảng bảy ký rưỡi tám ký.
“Tướng công chưởng môn, người xem con thỏ này, có đến mười ký đấy.” Đệ tử nội môn kia thấy Cố Thanh nhìn lại, vội vàng chạy đến đưa con thỏ tới.
Cố Thanh nhận lấy con thỏ ước lượng một chút, lại đưa tay sờ sờ con thỏ này, phát hiện con thỏ này đúng như đệ tử nội môn này nói, có đến mười ký, không phải bảy ký rưỡi tám ký như nhìn bằng mắt thường, bởi vì con thỏ này khá chắc nịch. Lại lật con thỏ này ra xem, ngoài ý muốn phát hiện con thỏ này cũng chỉ mới bốn năm tháng tuổi.
“Trời đất thay đổi, vạn vật trên thế gian đều trở nên khác biệt, những loài cầm thú này sẽ càng ngày càng lợi hại.” Cố Thanh trả lại con thỏ, lại nói: “Các ngươi phải cố gắng tu luyện, ít nhất không thể chậm hơn những loài cầm thú này, nếu không rất có thể sẽ như chưởng môn của các ngươi nói, không gian sinh tồn sẽ bị những loài cầm thú này chiếm mất.”
Nghe tướng công chưởng môn tuấn mỹ vô song, dùng giọng nói vô cùng ôn hòa nói, ánh mắt của các nữ đệ tử đều nổi bong bóng. Nhưng cũng chỉ dám tưởng tượng một chút, ai bảo tướng công chưởng môn chính là tướng công chưởng môn chứ, đó chính là phu quân của chưởng môn, ai dám chán sống đi trêu chọc chứ.
Nhưng nhìn thêm vài lần nữa thì hẳn là không sao chứ?
Phải làm sao bây giờ? Nhìn tướng công chưởng môn như vậy, cảm thấy nam tử trên đời này đều kém cỏi, không muốn gả chồng thì phải làm sao? Các nữ đệ tử than thở trong lòng.
Không chỉ các nữ đệ tử, mà các nam đệ tử cũng than thở trong lòng, những chấp sự, trưởng lão trong sơn môn này, ai nấy đều đẹp mắt, hơn nữa ai nấy cũng lợi hại, để cho bọn họ những người không được đẹp lắm này sống sao đây?
Nhìn ánh mắt của các nữ đệ tử, các nam đệ tử cảm thấy vô cùng buồn bã, sau này còn tán gái thế nào đây?
Nhưng các nam đệ tử lại chỉ có thể hâm mộ nhóm người Cố Thanh và Thiên Thương, bởi vì bọn họ hiểu rằng, có một số chuyện bọn họ muốn ghen tị cũng không ghen tị được. Người ta không chỉ dựa vào khuôn mặt, quan trọng nhất vẫn là dựa vào võ lực, ngay cả tướng công chưởng môn hiện tại, giá trị võ lực cũng rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.