Chương 15: Có hóa giải được hiểu lầm?
ngốc kute
31/03/2014
Nụ cười rạng rỡ hiện diện trên gương mặt đẹp trai của hắn , nó mới đẹp làm sao thật là tỏa nắng nhưng đang tiếc chỉ có "Bốn bức tường " được chiêm ngắm.
Hắn đứng dậy nụ cười vẫn nở ra mà có phần rạng rỡ hơn đi ra ngoài .
Khởi động xe , ông bảo vệ thấy thế liền mở cổng . Trong khoảng khắc hắn lướt qua cửa ông bảo vệ thấy một hình ảnh làm ông như muốn ngất ngay tại chỗ , vị chủ tịch lạnh lùng mà cười tươi như vậy sao?
-Chắc nhìn lầm rồi . Ông bảo vệ nó thầm rồi đóng cửa ngủ tiếp .
Trên đường màn đêm đã thống lĩnh tất cả , màn đêm tới thì chính là lúc những vũ trường quán bar hoạt động ,những trận đua xe tử thần ,những vụ thanh toán nhau ,........
Một chiếc xe đang phóng nhanh trong màn đêm tĩnh mịch , chủ nhân chiếc xe có vẻ rất nóng ruột nên lái với tốc độ nhanh khủng khiếp.
*Bệnh viện NP*
-Cuối cũng đến . Hắn để lại 3 chữ đầy bực dọc rồi nhanh chóng chạy vào trong .
Nhanh lên phòng bệnh của nó ,khi đã đứng trước cửa hắn lại chần chừ , hai chân cứ đá và nhau trông bối rồi đến phát tối .
-Haiz không biết tiểu yêu ngủ chưa nhỉ . Hắn khẽ nói tay định đưa lên mở cửa thì.........
-Không được nỡ chưa ngủ , tự nhiên mở cửa thì vô duyên quá . Hắn gãi đầu , cánh tay đang nắm tay cầm lơ lửng .
Mặt hắn nhăn nhó hết lên , ý này cũng không được ý kia cũng không xong , giờ bảo hắn làm sao đây . Đường đường là chủ tịch tập đoàn NP lừng lẫy mà có ngày đứng trước cửa bệnh viên lẩm bẩm một mình hả trời.
-Bực mình quá .hắn hét lên trong lòng chỉ hận không thể làm gì để hả giận .
-Haiz thôi mặc kệ . Nó rồi hắn đưa tay lên mở cửa chầm chầm bước vào
Một gian phòng tối thui tối mịt đó là hắn cảm nhận được khi bước vào trong . "chắc ngủ rồi" hắn nghĩ thầm từ từ tiến lại không dám bật đèn sợ nó thức giấc . Hắn lần mò từng bước một , ánh trăng chiệu rọi qua những khe cửa làm hắn cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo. Chợt hắn đụng phải một cái gì đó khá là đâu kêu lên cái " cốp " một cái ,mặt hắn chợt tái lại đứng im bất động xem động tĩnh .
1 giây.............2 giây............3giây..............1 phút sau.........
Qua một 1 phút hắn chợt thở phù một cái , vậy là không sao rồi . Hắn đưa mắt hướng về giữa phòng ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống và hắn biết chắc đấy chính là cái giường bệnh nhưng rất tiếc người nằm trên đó lại chùm chăn kít mít chẳng thấy mặt đâu .
Hắn nhíu mày " không nóng chết à" rồi đi lại chầm chầm ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Ngước đôi mắt khá bối rối nhìn về phía nó đầu óc hắn bây giờ trống rỗng chẳng biết phải làm sao trong lúc này .Lúc nãy đi trên đường hắn chỉ nghĩ là sẽ gặp nó nhưng không nghĩ đến truyện sẽ nói những gì , cũng may nó đã ngủ rồi ,nếu nó mà chưa ngủ ..............chắc trông hắn sẽ ngố lắm.
Hắn chỉ ngồi đó nhẹ nhàng nhìn nó đang ngủ mà không hề biết đúng là nó đang ngủ thật nhưng lại ở một khách sạn nổi tiếng chớ không phải bệnh viện . Còn người đang nằm ngủ kia lại là một bà lão 80 tuổi chả lẽ hắn yêu bà già này ,không phải chỉ tại hắn chỉ đang tưởng đúng vậy hắn đang nghĩ là nó .
Thế là Hàn Phong tức hắn ngồi cả tiếng đồng hồ bên giường chỉ ngắm cái chắn ( vì chùm chăn mà) , con người ai chả muốn ngủ khi màn đêm kéo xuống và hắn cũng không ngoại lệ và hắn đã nằm gục bên giường bệnh ..............chờ một ngày mới tới và có một chuyện khá thú vị sẽ xuất hiện.
*Khách sạn Á Lan*
Tại một căn phòng của khách sạn Á Lan , có một thiên thần đang say giấc khuân mặt đáng yêu khẽ nhăn nhó có vẻ đang mơ một giấc mơ không được đẹp ..............nó lại mơ về một giấc mơ rất là lạ .
Trong giấc mơ nó có cảm giác cảnh vật là lạ lẫm , nó mặc trên người đồng phục học sinh nó nhận ra mình chỉ có thể nhờ khuân mặt vì hình ảnh nó trong giấc mơ khiến nó rất shock . Nó lại hồn nhiên đáng yêu như vậy sao? Nó thấy được có một người con gái nữa nhưng lại không thể nhìn rõ mặt , nó cảm giác người này rất quan trọng với nó . Nó và cô gái ấy đang chạy nhảy ở một cánh đồng rất là đẹp , những cánh hoa bồ công anh bay phấp phới trong gió , nó còn thấy xa xa có một cây cổ thụ rất to và đủ màu sắc . Một cánh đồng rất là đẹp.......
Đang mơ thì nó giật mình dậy , trên môi vẫn là nụ cười tươi , nó ngẩn ngơ một lúc .
-Chắc chắn đây là một hình ảnh của quá khứ ,lúc đó chắc mình 14 tuổi hay 15 thôi . Nó thầm nghĩ , đứng lên đi về phía cái tủ lấy cái máy ảnh ra .
Nó xem lấy tất cả những tấm ảnh nó chụp được ,mỗi tấm nó cố gắng nhìn thật kĩ . Sau một thời gian khá dài nó đã xem được cả một trăm tấm nhưng chả có cảm xúc nào cả , xa lạ hoàn toàn xa lạ . Chợt hắn thấy một tấm ảnh khá là đặc biết , tấm ảnh này chỉ chụp được một góc thôi , cỏ xanh mềm mượt , có vài cánh hoa bồ công anh bay phấp phới , và ở góc bên trái tấm ảnh có một cành chìa ra với những tán lá cây đủ màu sắc.......
-Chả lẽ là cánh đồng này . Nó nhìn tấm ảnh rồi ngờ vực nói .
Nó cố gắng nhìn thật kĩ , nhưng đáng tiếc kí ức chỉ dừng lại giấc mơ dang dở không thể nhớ được cái gì cả . Vậy là hôm nay cũng gặt hái được một chút may mắn rồi .
-Hay là đến đây nhỉ .Nó tự hỏi , biết đâu đến khung ảnh thật thì nó có thể nhớ được.
Đang mải suy nghĩ thì chợt nó nhìn thấy cái nõn Snapback của hắn chọn ở trên bàn. Hình ảnh nó và hắn cãi nhau giữa trung tâm mua sắm lại hiện về , rồi nó và hắn đi dạo nữa,.............. Nó cảm thấy nơi lồng ngực lại những cơn đau ập tới từ từ dày vò nó mang tên nỗi nhớ.
Hình ảnh của hắn đã nấp đầy suy nghĩ của nó .Người ta nói khi yêu chỉ nghĩ về nhau ! người ta nói khi yêu mình sẽ hoàn toàn thay đổi! liệu có phải không khi nó đang vật vã trong nỗi nhớ hắn , nó dường như không còn là chính mình , đây mà là hình ảnh của một Lưu Tiểu Vi đang yêu tình nghịch ,là hình ảnh của Lina lạnh lùng quyến rũ , của con ma tốc độ bất chấp mạo hiểm ,...........
Trên gương mặt thanh tú lại một lần nữa xuất hiện những giọt lệ vấn vương .
Nó chìm trong giấc ngủ với vô vàn nỗi nhớ , giờ chỉ còn là một dấu chấm hết khi trái tim người con trai lần đầu tiên nó yêu lại một cô gái khác không phải nó .
Nó chấp nhận từ bỏ vì muốn hắn hạnh phúc. Nó đã không hề biết rằng mình rời bỏ hắn , thì hắn còn đau khổ hơn . Không biết trong khoảng thời gian nó bên cạnh hắn đã hạnh phúc thế nào.
Hắn đứng dậy nụ cười vẫn nở ra mà có phần rạng rỡ hơn đi ra ngoài .
Khởi động xe , ông bảo vệ thấy thế liền mở cổng . Trong khoảng khắc hắn lướt qua cửa ông bảo vệ thấy một hình ảnh làm ông như muốn ngất ngay tại chỗ , vị chủ tịch lạnh lùng mà cười tươi như vậy sao?
-Chắc nhìn lầm rồi . Ông bảo vệ nó thầm rồi đóng cửa ngủ tiếp .
Trên đường màn đêm đã thống lĩnh tất cả , màn đêm tới thì chính là lúc những vũ trường quán bar hoạt động ,những trận đua xe tử thần ,những vụ thanh toán nhau ,........
Một chiếc xe đang phóng nhanh trong màn đêm tĩnh mịch , chủ nhân chiếc xe có vẻ rất nóng ruột nên lái với tốc độ nhanh khủng khiếp.
*Bệnh viện NP*
-Cuối cũng đến . Hắn để lại 3 chữ đầy bực dọc rồi nhanh chóng chạy vào trong .
Nhanh lên phòng bệnh của nó ,khi đã đứng trước cửa hắn lại chần chừ , hai chân cứ đá và nhau trông bối rồi đến phát tối .
-Haiz không biết tiểu yêu ngủ chưa nhỉ . Hắn khẽ nói tay định đưa lên mở cửa thì.........
-Không được nỡ chưa ngủ , tự nhiên mở cửa thì vô duyên quá . Hắn gãi đầu , cánh tay đang nắm tay cầm lơ lửng .
Mặt hắn nhăn nhó hết lên , ý này cũng không được ý kia cũng không xong , giờ bảo hắn làm sao đây . Đường đường là chủ tịch tập đoàn NP lừng lẫy mà có ngày đứng trước cửa bệnh viên lẩm bẩm một mình hả trời.
-Bực mình quá .hắn hét lên trong lòng chỉ hận không thể làm gì để hả giận .
-Haiz thôi mặc kệ . Nó rồi hắn đưa tay lên mở cửa chầm chầm bước vào
Một gian phòng tối thui tối mịt đó là hắn cảm nhận được khi bước vào trong . "chắc ngủ rồi" hắn nghĩ thầm từ từ tiến lại không dám bật đèn sợ nó thức giấc . Hắn lần mò từng bước một , ánh trăng chiệu rọi qua những khe cửa làm hắn cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo. Chợt hắn đụng phải một cái gì đó khá là đâu kêu lên cái " cốp " một cái ,mặt hắn chợt tái lại đứng im bất động xem động tĩnh .
1 giây.............2 giây............3giây..............1 phút sau.........
Qua một 1 phút hắn chợt thở phù một cái , vậy là không sao rồi . Hắn đưa mắt hướng về giữa phòng ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống và hắn biết chắc đấy chính là cái giường bệnh nhưng rất tiếc người nằm trên đó lại chùm chăn kít mít chẳng thấy mặt đâu .
Hắn nhíu mày " không nóng chết à" rồi đi lại chầm chầm ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Ngước đôi mắt khá bối rối nhìn về phía nó đầu óc hắn bây giờ trống rỗng chẳng biết phải làm sao trong lúc này .Lúc nãy đi trên đường hắn chỉ nghĩ là sẽ gặp nó nhưng không nghĩ đến truyện sẽ nói những gì , cũng may nó đã ngủ rồi ,nếu nó mà chưa ngủ ..............chắc trông hắn sẽ ngố lắm.
Hắn chỉ ngồi đó nhẹ nhàng nhìn nó đang ngủ mà không hề biết đúng là nó đang ngủ thật nhưng lại ở một khách sạn nổi tiếng chớ không phải bệnh viện . Còn người đang nằm ngủ kia lại là một bà lão 80 tuổi chả lẽ hắn yêu bà già này ,không phải chỉ tại hắn chỉ đang tưởng đúng vậy hắn đang nghĩ là nó .
Thế là Hàn Phong tức hắn ngồi cả tiếng đồng hồ bên giường chỉ ngắm cái chắn ( vì chùm chăn mà) , con người ai chả muốn ngủ khi màn đêm kéo xuống và hắn cũng không ngoại lệ và hắn đã nằm gục bên giường bệnh ..............chờ một ngày mới tới và có một chuyện khá thú vị sẽ xuất hiện.
*Khách sạn Á Lan*
Tại một căn phòng của khách sạn Á Lan , có một thiên thần đang say giấc khuân mặt đáng yêu khẽ nhăn nhó có vẻ đang mơ một giấc mơ không được đẹp ..............nó lại mơ về một giấc mơ rất là lạ .
Trong giấc mơ nó có cảm giác cảnh vật là lạ lẫm , nó mặc trên người đồng phục học sinh nó nhận ra mình chỉ có thể nhờ khuân mặt vì hình ảnh nó trong giấc mơ khiến nó rất shock . Nó lại hồn nhiên đáng yêu như vậy sao? Nó thấy được có một người con gái nữa nhưng lại không thể nhìn rõ mặt , nó cảm giác người này rất quan trọng với nó . Nó và cô gái ấy đang chạy nhảy ở một cánh đồng rất là đẹp , những cánh hoa bồ công anh bay phấp phới trong gió , nó còn thấy xa xa có một cây cổ thụ rất to và đủ màu sắc . Một cánh đồng rất là đẹp.......
Đang mơ thì nó giật mình dậy , trên môi vẫn là nụ cười tươi , nó ngẩn ngơ một lúc .
-Chắc chắn đây là một hình ảnh của quá khứ ,lúc đó chắc mình 14 tuổi hay 15 thôi . Nó thầm nghĩ , đứng lên đi về phía cái tủ lấy cái máy ảnh ra .
Nó xem lấy tất cả những tấm ảnh nó chụp được ,mỗi tấm nó cố gắng nhìn thật kĩ . Sau một thời gian khá dài nó đã xem được cả một trăm tấm nhưng chả có cảm xúc nào cả , xa lạ hoàn toàn xa lạ . Chợt hắn thấy một tấm ảnh khá là đặc biết , tấm ảnh này chỉ chụp được một góc thôi , cỏ xanh mềm mượt , có vài cánh hoa bồ công anh bay phấp phới , và ở góc bên trái tấm ảnh có một cành chìa ra với những tán lá cây đủ màu sắc.......
-Chả lẽ là cánh đồng này . Nó nhìn tấm ảnh rồi ngờ vực nói .
Nó cố gắng nhìn thật kĩ , nhưng đáng tiếc kí ức chỉ dừng lại giấc mơ dang dở không thể nhớ được cái gì cả . Vậy là hôm nay cũng gặt hái được một chút may mắn rồi .
-Hay là đến đây nhỉ .Nó tự hỏi , biết đâu đến khung ảnh thật thì nó có thể nhớ được.
Đang mải suy nghĩ thì chợt nó nhìn thấy cái nõn Snapback của hắn chọn ở trên bàn. Hình ảnh nó và hắn cãi nhau giữa trung tâm mua sắm lại hiện về , rồi nó và hắn đi dạo nữa,.............. Nó cảm thấy nơi lồng ngực lại những cơn đau ập tới từ từ dày vò nó mang tên nỗi nhớ.
Hình ảnh của hắn đã nấp đầy suy nghĩ của nó .Người ta nói khi yêu chỉ nghĩ về nhau ! người ta nói khi yêu mình sẽ hoàn toàn thay đổi! liệu có phải không khi nó đang vật vã trong nỗi nhớ hắn , nó dường như không còn là chính mình , đây mà là hình ảnh của một Lưu Tiểu Vi đang yêu tình nghịch ,là hình ảnh của Lina lạnh lùng quyến rũ , của con ma tốc độ bất chấp mạo hiểm ,...........
Trên gương mặt thanh tú lại một lần nữa xuất hiện những giọt lệ vấn vương .
Nó chìm trong giấc ngủ với vô vàn nỗi nhớ , giờ chỉ còn là một dấu chấm hết khi trái tim người con trai lần đầu tiên nó yêu lại một cô gái khác không phải nó .
Nó chấp nhận từ bỏ vì muốn hắn hạnh phúc. Nó đã không hề biết rằng mình rời bỏ hắn , thì hắn còn đau khổ hơn . Không biết trong khoảng thời gian nó bên cạnh hắn đã hạnh phúc thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.