Chương 14: Đâu là lối thoát
ngốc kute
31/03/2014
Trời hôm nay khá là tốt đối với tất cả mọi người , ánh nắng chan hòa chiếu rọi xuống mặt đường vào các tán lá xanh mơn mởn . Ánh nắng như xuyên qua tất cả muốn xoa dịu và làm ám áp mỗi con tim nhưng..............liệu có thể xoa dịu trái tim đang quá là tổn thương hay là chuẩn bị cho một cú shock quá lớn.......
.....................đâu là lỗi thoát(liệu mưa có thể xóa đi tất cả......)
Chiếc xe màu trắng sang trọng là một trong những chiếc xe nổi tiếng của hoàng gia Anh thuộc top những siêu xe hàng đầu thế giới, lao đi với vận tốc chóng mặt có vẻ chủ nhân chiếc xe này như muốn dùng tốc độ để quên đi tất cả...........
*Sân bay tân sơn nhất*
-Chuyến bay quốc tế từ Việt Nam đến Anh Quốc còn 5 phút sẽ khởi hành.
Lyn cầm trên tay tấm vé máy bay ...đứng dậy bước tới đến quầy soát vé làm thủ tục .
Bước lên máy bay mà tâm trạng Lyn khá là bất ổn , cô đang lo về chuyện " đính hôn" cô không thể ngờ được chuyện quan trọng như vậy mà cha cô lại chỉ thông báo qua điện thoại "quả là bất thường" .
-Thưa quý khách xin ngồi vững máy bay chuẩn bị cất cánh.
Khẽ dựa ra đằng sau ghế mái tóc dài được vén sang một bên cố định bằng một sợi ruy băng màu hồng , đôi mắt khép hờ trông thật yên tĩnh , phải chăng.............thiên thần đang yên giấc.
Lần này Lyn về không hề cho ai biết nếu mà cha cô biết đã cho phi cơ của Hoàng gia Anh tới đón cô rồi , cô cũng dự định báo cho nó nhưng lại thôi.
Hai cô bạn thân , họ thân nhau như chị em ruột . Một người thì dang đau đầu vì bị" ép hôn" còn người còn lại thì đang đâu khổ trong chính tình yêu của mình ......phải chăng đời quá trớ trêu.
Kể từ ngày ở bệnh viện chứng kiến cảnh hắn bước đi , tình yêu của nó như đang chết dần chết mòn , nó không trở về nhà mình , cũng không trở về...............nhà của hắn và nó . Nó đã đi đến hết nơi này đến nơi khác trong khắp thành phố để tìm lại kí ức đã đánh mất , nó biết chứ biết được tình trạng mình ra sao? nó bị mất trí nhớ do một tai nạn , nó sợ cái cảm giác đầu óc trống không nó cứ như lạc vào màn đêm không thể nhìn thấy gì cả mặc dù tiếng nói cứ ngập hết bầu không khí u tối khiến nó càng sợ hãi hơn.
Nó đã cố nản tránh những thứ có thể khiến nó khơi gợi lại quá khứ , nó có cảm giác nếu nó nhớ lại nó sẽ rất là đâu .........nhưng vậy tại sao bây giờ nó lại quyết định đi tìm lại chúng..................vì nó muốn lấy hình ảnh quá khứ nắp đầy hình ảnh của bây giờ của.............hắn nó đang muốn quên đi tình yêu này.
Hoa đầu mùa bao giờ chẳng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ chẳng say
Mối tình đầu bao giờ chẳng vậy
Thật đậm đà và thật đắng cay.
**********************************************
Nó đang đứng ở một khu trung tâm thương mại khá lớn , nó cũng không thể biết được tại sao mình lại đi tới đây . Nhìn xung quanh hàng người tấp nập vào mua sắm , ai đi ngang qua nó cũng ngước lại nhìn ........lại những câu muôn thủa " đẹp quá, thiên thần ( đại loại thế).." .
Chợt nó thấy một cái đài phun nước ở giữa khu trung tâm . Nó đi lại gần ,gần hơn nữa "bỗng" đầu nó như có chút gì dáy nên .
-Có thể đây là nơi mình đã từng đến . Nó thầm nghĩ , đôi mắt to tròn có chút gì đó xao động.
" tưng" cái đầu thông minh của nó chợt nảy ra một ý nghĩ . Nó mỉm cười bắt đầu thực hiện .
Từ từ nhắm mặt lại mặc cho đôi chân tự bước đi , nó không còn dùng đôi mắt nữa đã đến lúc cho con tim mách bảo.
-Hừm đi thẳng sao .Khi biết chắc chắn được phương hướng , mở mắt ra nó lại gặp một ngã ba "trớ trêu thật".
Chọn đại một con đường nó bước đi tiếp ...........nếu may mắn thì hôm nay nó có thể nhớ ra một chút gì đó , còn sui thì .............công cốc thôi.
Liệu nó có gặp may? câu trả lời vẫn còn là một ẩn số.
Giờ nói về hắn , từ lúc ở bệnh viện về . Hắn lao đầu vào quán bar hết uống rượu thì lại vùi đầu vào công việc . Hắn "cũng" chỉ muốn quên đi mà thôi . Hắn muốn dùng công việc để lắp đầy hết khoảng trống thời gian . Như một cuộc trốn tránh .
Hôm nay là ngày thứ 2 kể từ tối hôm đó , trông hắn tiều tụy đi hẳn .
-Ha ha để rồi xem không có em Hàn Phong này vẫn sống tốt thôi..................Hắn cười lớn vang vọng ra cả biệt thự .
Hắn đang ở trong phòng nó , đêm hôm qua hắn cũng ngủ ở đây . Hắn cũng không thể lí giải tại sao mình lại ngủ phòng nó phải chăng hắn muốn tìm kiếm đâu đây hình ảnh của nó.
" Nếu biết yêu em đau như thế này thì tôi đã không yêu , nếu biết yêu em sẽ khổ như thế này thì tôi đã không chót nhung nhớ , nếu............."
-AAAAAAAAAAAAAA TIỂU VI À EM ĐANG Ở ĐÂU ...........TÔI NHỚ EM. Hắn hét lên rồi nằm gục xuống như không còn một chút sức lực , hắn nhớ nó không phải mà phải nói là rất nhớ..........
" -ha ha anh thử coi xem dám không . Nó cười tươi nụ cười ấy mới đẹp làm sao.
.........................
-Hứ thách đấy , bản cô nương mà sợ ngươi sao. Nó nghênh mặt lên , phồng má , mắt trợn tròn .
Hắn lại nhớ dáng vẻ đáng yêu ấy.
.........................................
-Anh à ngồi xuống đi nào, để em bới cơm cho anh nha . Ngay cả điệu bộ đóng kịch của nó hắn cũng thấy thật dịu dàng "
Mỉm cười khi nhớ về những kỉ niệm trong những ngày ở bên nó . Hắn thật sự đã rất vui vẻ và hạnh phúc .
Nhưng giờ thì làm sao chứ ??? HẾT RỒI.
*************************************************************************
Trái đất cứ quay ,ngày qua đêm đến , liệu tình yêu có thể vùi đắp? liệu hiểu lầm có thể hóa giải?
Giờ chỉ biết có hai trái tim đang rất là đau khổ , người ta nói chỉ cần hai người yêu nhàu thì sẽ hạnh phúc ! Nhưng tại sao hai trái tim cùng hướng về nhau lại đâu khổ vì nhau? vì có cái gọi là hiểu lầm.
Hiểu lầm là con dao hai lưỡi , có thể khiến người đạt được mục đích vui vẻ ,nhưng lại mang niềm đau đến hai trai tim bị tổn thương..
Phải chăng là hắn đã quá yêu nó?
-Đúng mình yêu Tiểu Vi , không thể để mất cô ấy dễ dàng như vậy được . Nhưng .......Tiểu Vi không yêu mình . Hắn chợt bừng tỉnh đập tay xuống dường , ngập ngừng nói.
Hắn chợt nghĩ về lúc nó bị ngất trước cửa phòng làm việc của hắn . Tại sao nó lại ở đó , lúc đó nó phải ở trường mới đúng? Rất là kì lạ .
Với lại lúc đó Mỹ Lệ đang ở đó , và ....cô ấy bảo chỉ cần một nụ hôn sẽ kết thúc tất cả nên hắn đã đồng ý . Nhưng đúng lúc hắn hôn Mỹ Lệ thì nó ngất ............chẳng lẽ nó đã chứng kiến và đã đứng ở đó lâu rồi sao?
-Phải rồi , camera. Hắn sau khi suy nghĩ thì khẽ thốt lên , phải rồi chỗ đó có camera , giờ chỉ cần xem lại là sẽ có câu trả lời .
Bật dậy như lò xo hắn thay vội quần áo , ra gara lấy xe lao thẳng tới công ti với tốc độ nhanh nhất .
-"bíp" "bíp"
Tiếng còi xe kêu liên hồi làm ông bảo vệ đang ngủ giật mình dậy ,khuôn mặt bực tức thấy rõ (bị phá giấc ngủ mà ) , mở cổng chuẩn bí tư thế để chửi cái tên chết bầm ấy nhưng.
Khuân mặt đẹp trai hoàn hảo của hắn đập vào mắt ,làm khuôn mặt đang lộ khí sung thiên lập tức trở lên kinh ngạc hốt hoảng .
Khẽ thở phù một cái " chết thật cũng may chưa mở miệng ra ,nếu không bay đầu như chơi " ông bảo vệ thầm nghĩ.
-Chủ tịch , chào người . Ông bảo vệ tươi cười nói.
-Ừm mở cửa cho tôi vào .Hắn lạnh lùng nói , điêu bộ trông khá mệt mỏi.
-Dạ tôi mở liền. Lập tức ông bảo vệ chạy nhanh vào trong nhấn nút , cửa tự động mở .
Hắn chạy xe vào ,nhanh chóng chạy vào công ti .
-Haiz khó hiểu thật , phù dù sao cũng may rồi . Ông bảo vệ nói , đóng cửa lại mắt cố gắng mở ra vì ...........chủ chưa về tớ đố dám ngủ . "hix tội mình ghê , nếu biết thế đã ăn học đàng hoàng để không phải làm kiếp bảo vệ "
"bừng" tất cả đèn đều được mở hết lên , hắn đi tới phòng " camera" .
Mở máy lên ,hắn hồi hộp tim đập liên hồi chờ màn hình hiện lên.
Tua nhanh những đoạn không cần thiết , hắn nhớ lúc đó hình như là 8: 30 phút thì phải .
-Đây rồi .Hắn chợt reo lên.
Hắn thấy nó đi từ sảnh vào và có nói chuyện với nhân viên tiếp tân , rồi đi vào .
Cũng lúc đó Mỹ Lệ bước vào phòng làm việc của hắn , sao trùng hợp nhỉ ? hắn thầm nghĩ
Xem tiếp hắn thấy nó đi lên cầu thang máy , và dừng lại ngay lầu làm việc của hắn . " vậy là lên đây gặp mình sao" hắn nghĩ.
Nó đi xung quanh và nhìn khắp gian phòng , đây không phải là người lên đây có chủ đích , chả lẽ là tình cờ ...............Hắn càng khẳng định là tình cờ khi có vẻ nó nhìn lên tấm bảng trên cửa .
Đôi tay nó định đưa lên gõ (theo hắn nghĩ là vậy) thì bất chợt dừng lại rồi áp chặt tai vào mặt cửa .
Đôi mắt hơi xao động ( hắn cảm nhận được ) , đôi tay lại một lần nữa đưa lên nhưng lại khá run run , nhẹ nhàng đặt lên tay nắm vặn nhẹ .
áp mặt vào trong có vẻ là nhìn bên trong , và hắn thấy một hình ảnh................người con gái hắn yêu đang rớt từng giọt nước trong suốt chảy dài từ khóe mắt trượt thẳng xuống . Hắn cảm nhận nơi con tim hắn đang dáy lên từng cơn xót xa , thân ảnh của nó như không còn chút sức lực đổ ập xuống phía trước vô tình đẩy cánh cửa...............
Hắn như không thể tin vào mắt mình vậy là .......đi..ều khiến nó bị tổn thương ..............chẳng phải là do hắn sao . Bây giờ hắn đã tự tin khẳng định bát bỏ cái câu nói vô tình của nó là nó ghét hắn ............và nó yêu hắn bởi vì hành động của nó đã chứng minh tất cả.
Vậy khi sự thật hé lộ!
Hiểu lầm có được giải tỏa?
Hay lại thêm một sóng gió nữa lại đến........
Câu trả lời hãy chờ chap sau nhứ các tình yêu
.....................đâu là lỗi thoát(liệu mưa có thể xóa đi tất cả......)
Chiếc xe màu trắng sang trọng là một trong những chiếc xe nổi tiếng của hoàng gia Anh thuộc top những siêu xe hàng đầu thế giới, lao đi với vận tốc chóng mặt có vẻ chủ nhân chiếc xe này như muốn dùng tốc độ để quên đi tất cả...........
*Sân bay tân sơn nhất*
-Chuyến bay quốc tế từ Việt Nam đến Anh Quốc còn 5 phút sẽ khởi hành.
Lyn cầm trên tay tấm vé máy bay ...đứng dậy bước tới đến quầy soát vé làm thủ tục .
Bước lên máy bay mà tâm trạng Lyn khá là bất ổn , cô đang lo về chuyện " đính hôn" cô không thể ngờ được chuyện quan trọng như vậy mà cha cô lại chỉ thông báo qua điện thoại "quả là bất thường" .
-Thưa quý khách xin ngồi vững máy bay chuẩn bị cất cánh.
Khẽ dựa ra đằng sau ghế mái tóc dài được vén sang một bên cố định bằng một sợi ruy băng màu hồng , đôi mắt khép hờ trông thật yên tĩnh , phải chăng.............thiên thần đang yên giấc.
Lần này Lyn về không hề cho ai biết nếu mà cha cô biết đã cho phi cơ của Hoàng gia Anh tới đón cô rồi , cô cũng dự định báo cho nó nhưng lại thôi.
Hai cô bạn thân , họ thân nhau như chị em ruột . Một người thì dang đau đầu vì bị" ép hôn" còn người còn lại thì đang đâu khổ trong chính tình yêu của mình ......phải chăng đời quá trớ trêu.
Kể từ ngày ở bệnh viện chứng kiến cảnh hắn bước đi , tình yêu của nó như đang chết dần chết mòn , nó không trở về nhà mình , cũng không trở về...............nhà của hắn và nó . Nó đã đi đến hết nơi này đến nơi khác trong khắp thành phố để tìm lại kí ức đã đánh mất , nó biết chứ biết được tình trạng mình ra sao? nó bị mất trí nhớ do một tai nạn , nó sợ cái cảm giác đầu óc trống không nó cứ như lạc vào màn đêm không thể nhìn thấy gì cả mặc dù tiếng nói cứ ngập hết bầu không khí u tối khiến nó càng sợ hãi hơn.
Nó đã cố nản tránh những thứ có thể khiến nó khơi gợi lại quá khứ , nó có cảm giác nếu nó nhớ lại nó sẽ rất là đâu .........nhưng vậy tại sao bây giờ nó lại quyết định đi tìm lại chúng..................vì nó muốn lấy hình ảnh quá khứ nắp đầy hình ảnh của bây giờ của.............hắn nó đang muốn quên đi tình yêu này.
Hoa đầu mùa bao giờ chẳng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ chẳng say
Mối tình đầu bao giờ chẳng vậy
Thật đậm đà và thật đắng cay.
**********************************************
Nó đang đứng ở một khu trung tâm thương mại khá lớn , nó cũng không thể biết được tại sao mình lại đi tới đây . Nhìn xung quanh hàng người tấp nập vào mua sắm , ai đi ngang qua nó cũng ngước lại nhìn ........lại những câu muôn thủa " đẹp quá, thiên thần ( đại loại thế).." .
Chợt nó thấy một cái đài phun nước ở giữa khu trung tâm . Nó đi lại gần ,gần hơn nữa "bỗng" đầu nó như có chút gì dáy nên .
-Có thể đây là nơi mình đã từng đến . Nó thầm nghĩ , đôi mắt to tròn có chút gì đó xao động.
" tưng" cái đầu thông minh của nó chợt nảy ra một ý nghĩ . Nó mỉm cười bắt đầu thực hiện .
Từ từ nhắm mặt lại mặc cho đôi chân tự bước đi , nó không còn dùng đôi mắt nữa đã đến lúc cho con tim mách bảo.
-Hừm đi thẳng sao .Khi biết chắc chắn được phương hướng , mở mắt ra nó lại gặp một ngã ba "trớ trêu thật".
Chọn đại một con đường nó bước đi tiếp ...........nếu may mắn thì hôm nay nó có thể nhớ ra một chút gì đó , còn sui thì .............công cốc thôi.
Liệu nó có gặp may? câu trả lời vẫn còn là một ẩn số.
Giờ nói về hắn , từ lúc ở bệnh viện về . Hắn lao đầu vào quán bar hết uống rượu thì lại vùi đầu vào công việc . Hắn "cũng" chỉ muốn quên đi mà thôi . Hắn muốn dùng công việc để lắp đầy hết khoảng trống thời gian . Như một cuộc trốn tránh .
Hôm nay là ngày thứ 2 kể từ tối hôm đó , trông hắn tiều tụy đi hẳn .
-Ha ha để rồi xem không có em Hàn Phong này vẫn sống tốt thôi..................Hắn cười lớn vang vọng ra cả biệt thự .
Hắn đang ở trong phòng nó , đêm hôm qua hắn cũng ngủ ở đây . Hắn cũng không thể lí giải tại sao mình lại ngủ phòng nó phải chăng hắn muốn tìm kiếm đâu đây hình ảnh của nó.
" Nếu biết yêu em đau như thế này thì tôi đã không yêu , nếu biết yêu em sẽ khổ như thế này thì tôi đã không chót nhung nhớ , nếu............."
-AAAAAAAAAAAAAA TIỂU VI À EM ĐANG Ở ĐÂU ...........TÔI NHỚ EM. Hắn hét lên rồi nằm gục xuống như không còn một chút sức lực , hắn nhớ nó không phải mà phải nói là rất nhớ..........
" -ha ha anh thử coi xem dám không . Nó cười tươi nụ cười ấy mới đẹp làm sao.
.........................
-Hứ thách đấy , bản cô nương mà sợ ngươi sao. Nó nghênh mặt lên , phồng má , mắt trợn tròn .
Hắn lại nhớ dáng vẻ đáng yêu ấy.
.........................................
-Anh à ngồi xuống đi nào, để em bới cơm cho anh nha . Ngay cả điệu bộ đóng kịch của nó hắn cũng thấy thật dịu dàng "
Mỉm cười khi nhớ về những kỉ niệm trong những ngày ở bên nó . Hắn thật sự đã rất vui vẻ và hạnh phúc .
Nhưng giờ thì làm sao chứ ??? HẾT RỒI.
*************************************************************************
Trái đất cứ quay ,ngày qua đêm đến , liệu tình yêu có thể vùi đắp? liệu hiểu lầm có thể hóa giải?
Giờ chỉ biết có hai trái tim đang rất là đau khổ , người ta nói chỉ cần hai người yêu nhàu thì sẽ hạnh phúc ! Nhưng tại sao hai trái tim cùng hướng về nhau lại đâu khổ vì nhau? vì có cái gọi là hiểu lầm.
Hiểu lầm là con dao hai lưỡi , có thể khiến người đạt được mục đích vui vẻ ,nhưng lại mang niềm đau đến hai trai tim bị tổn thương..
Phải chăng là hắn đã quá yêu nó?
-Đúng mình yêu Tiểu Vi , không thể để mất cô ấy dễ dàng như vậy được . Nhưng .......Tiểu Vi không yêu mình . Hắn chợt bừng tỉnh đập tay xuống dường , ngập ngừng nói.
Hắn chợt nghĩ về lúc nó bị ngất trước cửa phòng làm việc của hắn . Tại sao nó lại ở đó , lúc đó nó phải ở trường mới đúng? Rất là kì lạ .
Với lại lúc đó Mỹ Lệ đang ở đó , và ....cô ấy bảo chỉ cần một nụ hôn sẽ kết thúc tất cả nên hắn đã đồng ý . Nhưng đúng lúc hắn hôn Mỹ Lệ thì nó ngất ............chẳng lẽ nó đã chứng kiến và đã đứng ở đó lâu rồi sao?
-Phải rồi , camera. Hắn sau khi suy nghĩ thì khẽ thốt lên , phải rồi chỗ đó có camera , giờ chỉ cần xem lại là sẽ có câu trả lời .
Bật dậy như lò xo hắn thay vội quần áo , ra gara lấy xe lao thẳng tới công ti với tốc độ nhanh nhất .
-"bíp" "bíp"
Tiếng còi xe kêu liên hồi làm ông bảo vệ đang ngủ giật mình dậy ,khuôn mặt bực tức thấy rõ (bị phá giấc ngủ mà ) , mở cổng chuẩn bí tư thế để chửi cái tên chết bầm ấy nhưng.
Khuân mặt đẹp trai hoàn hảo của hắn đập vào mắt ,làm khuôn mặt đang lộ khí sung thiên lập tức trở lên kinh ngạc hốt hoảng .
Khẽ thở phù một cái " chết thật cũng may chưa mở miệng ra ,nếu không bay đầu như chơi " ông bảo vệ thầm nghĩ.
-Chủ tịch , chào người . Ông bảo vệ tươi cười nói.
-Ừm mở cửa cho tôi vào .Hắn lạnh lùng nói , điêu bộ trông khá mệt mỏi.
-Dạ tôi mở liền. Lập tức ông bảo vệ chạy nhanh vào trong nhấn nút , cửa tự động mở .
Hắn chạy xe vào ,nhanh chóng chạy vào công ti .
-Haiz khó hiểu thật , phù dù sao cũng may rồi . Ông bảo vệ nói , đóng cửa lại mắt cố gắng mở ra vì ...........chủ chưa về tớ đố dám ngủ . "hix tội mình ghê , nếu biết thế đã ăn học đàng hoàng để không phải làm kiếp bảo vệ "
"bừng" tất cả đèn đều được mở hết lên , hắn đi tới phòng " camera" .
Mở máy lên ,hắn hồi hộp tim đập liên hồi chờ màn hình hiện lên.
Tua nhanh những đoạn không cần thiết , hắn nhớ lúc đó hình như là 8: 30 phút thì phải .
-Đây rồi .Hắn chợt reo lên.
Hắn thấy nó đi từ sảnh vào và có nói chuyện với nhân viên tiếp tân , rồi đi vào .
Cũng lúc đó Mỹ Lệ bước vào phòng làm việc của hắn , sao trùng hợp nhỉ ? hắn thầm nghĩ
Xem tiếp hắn thấy nó đi lên cầu thang máy , và dừng lại ngay lầu làm việc của hắn . " vậy là lên đây gặp mình sao" hắn nghĩ.
Nó đi xung quanh và nhìn khắp gian phòng , đây không phải là người lên đây có chủ đích , chả lẽ là tình cờ ...............Hắn càng khẳng định là tình cờ khi có vẻ nó nhìn lên tấm bảng trên cửa .
Đôi tay nó định đưa lên gõ (theo hắn nghĩ là vậy) thì bất chợt dừng lại rồi áp chặt tai vào mặt cửa .
Đôi mắt hơi xao động ( hắn cảm nhận được ) , đôi tay lại một lần nữa đưa lên nhưng lại khá run run , nhẹ nhàng đặt lên tay nắm vặn nhẹ .
áp mặt vào trong có vẻ là nhìn bên trong , và hắn thấy một hình ảnh................người con gái hắn yêu đang rớt từng giọt nước trong suốt chảy dài từ khóe mắt trượt thẳng xuống . Hắn cảm nhận nơi con tim hắn đang dáy lên từng cơn xót xa , thân ảnh của nó như không còn chút sức lực đổ ập xuống phía trước vô tình đẩy cánh cửa...............
Hắn như không thể tin vào mắt mình vậy là .......đi..ều khiến nó bị tổn thương ..............chẳng phải là do hắn sao . Bây giờ hắn đã tự tin khẳng định bát bỏ cái câu nói vô tình của nó là nó ghét hắn ............và nó yêu hắn bởi vì hành động của nó đã chứng minh tất cả.
Vậy khi sự thật hé lộ!
Hiểu lầm có được giải tỏa?
Hay lại thêm một sóng gió nữa lại đến........
Câu trả lời hãy chờ chap sau nhứ các tình yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.