Chương 67: An An bị bắt cóc
Vương Khiết Băng (Yu)
25/02/2024
Vào ngày đầu mùa xuân, hôm nay Đàm Châu có hẹn đưa Cố Minh Thần và Cố
Linh An đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát, đặc biệt là xem Cố Linh An có khỏe mạnh hay không.
Vì tình trạng của Cố Linh An có nhiều chỗ khó nói nên đứa nhỏ này cũng được đưa đi kiểm tra rất lâu, còn Cố Minh Thần thì đã sớm kiểm tra xong và đã được trả về với mẹ mình.
Hôm nay Đàm Châu đến đây cùng với Thược Dược và Mẫu Đơn nên cũng xem như là an tâm phần nào, nói cho đúng thì những ngày gần đây Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, hay nói đúng hơn là Cố Sơ Dụ bây giờ đã rất ngoan ngoãn rồi, chỉ có đi làm rồi về với vợ, cũng không còn nghe nói hắn ta ra ngoài tìm người phụ nữ khác nữa.
Khi đó Đàm Châu còn không hiểu, lẽ nào Cố Sơ Dụ đổi tính rồi?
Ngồi chờ một lúc lâu, thì cô nhìn thấy một dáng người đang gấp gáp đi đâu đó, trên tay của người đó còn mang theo cái gì nữa kìa. Lúc đầu Đàm Châu chỉ nghĩ rằng họ đang gấp gáp về nhà lấy giấy tờ nên cũng không quá để tâm, nhưng sau đó một y tá đã hét lên, rồi bác sĩ và y tá lại sốt sắng chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn đó Đàm Châu chỉ nghĩ đến một chuyện “An An của cô vẫn còn ở bên trong!”
Còn chưa kịp để cô xông vào tìm An An thì bác sĩ đã bước ra, nói:
- Cố phu nhân không xong rồi, có người bắt cóc Linh An tiểu thư rồi!
- Cái gì?
Nghe hung tin như vậy thì bất cứ người làm mẹ nào cũng không thể đứng nổi, bảo sao từ nãy đến giờ Cố Minh Thần cứ liên tục ngọ nguậy khó chịu, ban đầu cô còn tưởng rằng con trai khó chịu với mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện thôi, nhưng có lẽ con trai cô đã cảm nhận được sự nguy hiểm đối với em gái nên mới có hành động như thế.
- Phu nhân, hay tôi đưa cô về nhà trước nhé, tôi cũng sẽ báo với ông chủ ngay, chắc chắn sẽ đưa Linh An tiểu thư an toàn trở về nhà.
- Gọi cho Cố Quý Dực… Không, gọi cho Cố Sơ Dụ! Hỏi hắn ta Vi Yến Uyển có ở bên cạnh hắn hay không!
- Dạ.
Sau đó Thược Dược và Mẫu Đơn cũng đưa Đàm Châu và Cố Minh Thần về Cố gia trước, hiển nhiên sau đó Cố Quý Dực cũng ngay lập tức quay về nhà của mình, anh ôm lấy vợ con lại nhẹ nhàng dỗ dành, nói:
- Em không sao là tốt rồi.
- Quý Dực, anh gọi cho Cố Sơ Dụ, hỏi Vi Yến Uyển đâu rồi.
- Em biết gì sao?
- Vừa rồi em thấy có người đang ôm cái gì đó rất vội vã, ban đầu em cũng không chú ý lắm, nhưng bây giờ nhớ kĩ lại thì người đó mang một chiếc váy che gần hết chân, nhưng vẫn để lộ một hình xăm nhỏ ở gần mắt cá chân. Đó là hình xăm của Vi Yến Uyển, em chắc chắn Vi Yến Uyển đã bắt An An đi.
- Được được được, anh sẽ hỏi Sơ Dụ ngay, em đừng kích động.
Sau đó Cố Quý Dực cũng lấy điện thoại ra để gọi cho Cố Sơ Dụ, nhưng gọi mãi mà bên kia chẳng ai trả lời lại, sau đó anh lại gọi cho anh trai và chị dâu, nhưng cả nhà đó dường như chẳng thể liên lạc được. Linh tính mách bảo anh đã có chuyện gì đó không may rồi, anh phải nhanh chóng đến Cố gia xem tình hình.
Nhưng vì vợ anh vẫn còn có chút kích động nên anh không thể bỏ cô mà đi được, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Thiên và những người bạn của mình.
Khi Vương Tịnh Văn nghe tin đó cũng đã tức tốc chạy đến bên cạnh người em gái nhỏ của mình, vừa nhìn thấy Vương Tịnh Văn là Đàm Châu liền khóc nức lên, dù rằng Linh An không phải con ruột của cô nhưng những ngày tháng ở bên cạnh con bé cũng đủ để cô yêu nó đến mức nào.
- Tiểu Châu đừng lo, chị nghĩ An An sẽ không sao đâu.
Lúc này điện thoại của Đàm Châu lại reo lên, người gọi đến là một số lạ, không cần nói nhiều cô liền nhận máy.
- [Thím út, thím nhớ tôi không? Những tháng này đúng là làm khó thím quá đi, vừa phải chăm con, vừa phải dỗ chồng, lại còn quyến rũ cháu trai của mình nữa chứ.]
- Vi Yến Uyển, cô đã bắt cóc Linh An có đúng không?
- [Phải đó, thì sao nào? Cô muốn cứu con của mình không? Nếu muốn thì một mình cô đến căn nhà hoang ở đường Nam Thi, con gái của cô đang khóc lóc rất đáng thương đó, nếu cô không đến sớm thì nó sẽ khóc đến chết đây Đàm Châu à!]
- Vi Yến Uyển, nó… Alo? Vi Yến Uyển! Vi Yến Uyển! Alo?
Vốn dĩ Đàm Châu đã định nói sự thật cho cô ta biết, nói rằng Linh An là con ruột của cô ta, nhưng có vẻ như cô ta không kịp nghe thấy. Khi này Đàm Châu cũng gọi lại theo số điện đó nhưng lại biến thành không liên lạc được.
Cô càng sợ hãi hơn nhìn Vương Tịnh Văn, nói:
- Chị Tịnh Văn, em phải đến chỗ của An An, chị gọi cho Quý Dực giúp em nhé. Em đến căn nhà hoang ở đường Nam Thi… Với cả… Chị chăm sóc Thần Thần giúp em, được không chị?
- Tiểu Châu, chị nghĩ em nên đợi Quý Dực về rồi hãy…
- Không kịp đâu chị, nếu em không đi thì An An sẽ chết mất.
Vương Tịnh Văn cũng khó xử, nhưng rồi chị ấy cũng gật đầu, trước khi cô rời đi cũng nhẹ nhàng nói:
- Em phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương.
- Em biết rồi, chị đi trước nha chị.
Trước khi rời đi thì Đàm Châu cũng hôn nhẹ lên trán của Cố Minh Thần một cái, nhỏ giọng nói:
- Mẹ sẽ đưa An An về mà. Ngoan, Thần Thần đừng lo nhé.
Vì tình trạng của Cố Linh An có nhiều chỗ khó nói nên đứa nhỏ này cũng được đưa đi kiểm tra rất lâu, còn Cố Minh Thần thì đã sớm kiểm tra xong và đã được trả về với mẹ mình.
Hôm nay Đàm Châu đến đây cùng với Thược Dược và Mẫu Đơn nên cũng xem như là an tâm phần nào, nói cho đúng thì những ngày gần đây Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, hay nói đúng hơn là Cố Sơ Dụ bây giờ đã rất ngoan ngoãn rồi, chỉ có đi làm rồi về với vợ, cũng không còn nghe nói hắn ta ra ngoài tìm người phụ nữ khác nữa.
Khi đó Đàm Châu còn không hiểu, lẽ nào Cố Sơ Dụ đổi tính rồi?
Ngồi chờ một lúc lâu, thì cô nhìn thấy một dáng người đang gấp gáp đi đâu đó, trên tay của người đó còn mang theo cái gì nữa kìa. Lúc đầu Đàm Châu chỉ nghĩ rằng họ đang gấp gáp về nhà lấy giấy tờ nên cũng không quá để tâm, nhưng sau đó một y tá đã hét lên, rồi bác sĩ và y tá lại sốt sắng chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn đó Đàm Châu chỉ nghĩ đến một chuyện “An An của cô vẫn còn ở bên trong!”
Còn chưa kịp để cô xông vào tìm An An thì bác sĩ đã bước ra, nói:
- Cố phu nhân không xong rồi, có người bắt cóc Linh An tiểu thư rồi!
- Cái gì?
Nghe hung tin như vậy thì bất cứ người làm mẹ nào cũng không thể đứng nổi, bảo sao từ nãy đến giờ Cố Minh Thần cứ liên tục ngọ nguậy khó chịu, ban đầu cô còn tưởng rằng con trai khó chịu với mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện thôi, nhưng có lẽ con trai cô đã cảm nhận được sự nguy hiểm đối với em gái nên mới có hành động như thế.
- Phu nhân, hay tôi đưa cô về nhà trước nhé, tôi cũng sẽ báo với ông chủ ngay, chắc chắn sẽ đưa Linh An tiểu thư an toàn trở về nhà.
- Gọi cho Cố Quý Dực… Không, gọi cho Cố Sơ Dụ! Hỏi hắn ta Vi Yến Uyển có ở bên cạnh hắn hay không!
- Dạ.
Sau đó Thược Dược và Mẫu Đơn cũng đưa Đàm Châu và Cố Minh Thần về Cố gia trước, hiển nhiên sau đó Cố Quý Dực cũng ngay lập tức quay về nhà của mình, anh ôm lấy vợ con lại nhẹ nhàng dỗ dành, nói:
- Em không sao là tốt rồi.
- Quý Dực, anh gọi cho Cố Sơ Dụ, hỏi Vi Yến Uyển đâu rồi.
- Em biết gì sao?
- Vừa rồi em thấy có người đang ôm cái gì đó rất vội vã, ban đầu em cũng không chú ý lắm, nhưng bây giờ nhớ kĩ lại thì người đó mang một chiếc váy che gần hết chân, nhưng vẫn để lộ một hình xăm nhỏ ở gần mắt cá chân. Đó là hình xăm của Vi Yến Uyển, em chắc chắn Vi Yến Uyển đã bắt An An đi.
- Được được được, anh sẽ hỏi Sơ Dụ ngay, em đừng kích động.
Sau đó Cố Quý Dực cũng lấy điện thoại ra để gọi cho Cố Sơ Dụ, nhưng gọi mãi mà bên kia chẳng ai trả lời lại, sau đó anh lại gọi cho anh trai và chị dâu, nhưng cả nhà đó dường như chẳng thể liên lạc được. Linh tính mách bảo anh đã có chuyện gì đó không may rồi, anh phải nhanh chóng đến Cố gia xem tình hình.
Nhưng vì vợ anh vẫn còn có chút kích động nên anh không thể bỏ cô mà đi được, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Thiên và những người bạn của mình.
Khi Vương Tịnh Văn nghe tin đó cũng đã tức tốc chạy đến bên cạnh người em gái nhỏ của mình, vừa nhìn thấy Vương Tịnh Văn là Đàm Châu liền khóc nức lên, dù rằng Linh An không phải con ruột của cô nhưng những ngày tháng ở bên cạnh con bé cũng đủ để cô yêu nó đến mức nào.
- Tiểu Châu đừng lo, chị nghĩ An An sẽ không sao đâu.
Lúc này điện thoại của Đàm Châu lại reo lên, người gọi đến là một số lạ, không cần nói nhiều cô liền nhận máy.
- [Thím út, thím nhớ tôi không? Những tháng này đúng là làm khó thím quá đi, vừa phải chăm con, vừa phải dỗ chồng, lại còn quyến rũ cháu trai của mình nữa chứ.]
- Vi Yến Uyển, cô đã bắt cóc Linh An có đúng không?
- [Phải đó, thì sao nào? Cô muốn cứu con của mình không? Nếu muốn thì một mình cô đến căn nhà hoang ở đường Nam Thi, con gái của cô đang khóc lóc rất đáng thương đó, nếu cô không đến sớm thì nó sẽ khóc đến chết đây Đàm Châu à!]
- Vi Yến Uyển, nó… Alo? Vi Yến Uyển! Vi Yến Uyển! Alo?
Vốn dĩ Đàm Châu đã định nói sự thật cho cô ta biết, nói rằng Linh An là con ruột của cô ta, nhưng có vẻ như cô ta không kịp nghe thấy. Khi này Đàm Châu cũng gọi lại theo số điện đó nhưng lại biến thành không liên lạc được.
Cô càng sợ hãi hơn nhìn Vương Tịnh Văn, nói:
- Chị Tịnh Văn, em phải đến chỗ của An An, chị gọi cho Quý Dực giúp em nhé. Em đến căn nhà hoang ở đường Nam Thi… Với cả… Chị chăm sóc Thần Thần giúp em, được không chị?
- Tiểu Châu, chị nghĩ em nên đợi Quý Dực về rồi hãy…
- Không kịp đâu chị, nếu em không đi thì An An sẽ chết mất.
Vương Tịnh Văn cũng khó xử, nhưng rồi chị ấy cũng gật đầu, trước khi cô rời đi cũng nhẹ nhàng nói:
- Em phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương.
- Em biết rồi, chị đi trước nha chị.
Trước khi rời đi thì Đàm Châu cũng hôn nhẹ lên trán của Cố Minh Thần một cái, nhỏ giọng nói:
- Mẹ sẽ đưa An An về mà. Ngoan, Thần Thần đừng lo nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.