Chương 66: Còn muốn lừa cô ta sao? Non nớt!
Vương Khiết Băng (Yu)
25/02/2024
Đến ngày hôm sau, Cố Sơ Dụ cũng đã tỉnh lại sau cơn say, đầu của hắn ta
đau như búa bổ vậy, còn đi xuống nhà tìm nước uống, nhưng Vi Yến Uyển
vừa nhìn thấy hắn ta liền bước đến, nói:
- Cố Sơ Dụ, đêm qua anh đã nói gì anh có nhớ không?
Có vẻ như hắn ta cũng không còn đủ kiên nhẫn với Vi Yến Uyển nữa rồi, hai mày còn nhíu lại, nói:
- Nói gì là nói gì, Vi Yến Uyển, em đừng có làm loạn nữa. Cả đêm amh đầu đau như búa bổ mà sáng ra em còn lèm bèm cái gì chứ.
- Lèm bèm? Em lèm bèm sao? Anh có biết hôm qua sau khi anh say anh đã nói gì không?
- Nói gì cũng chỉ là lời say xỉn, em để trong bụng làm gì chứ. Tránh ra để anh còn ăn sáng.
Nhưng có vẻ Vi Yến Uyển không cam tâm để hắn ta thoải mái như vậy, thức ăn sáng còn chưa kịp lên thì cô ta đã kéo Cố Sơ Dụ lên phòng để nói chuyện cho ra lẽ. Hắn ta bị kéo đi không chút nể mặt liền tức giận, hất tay của Vi Yến Uyển ra, hung hăng nói:
- Mới sáng ra mà cô nổi điên cái gì vậy? Loại đàn bà đến con của mình cũng không giữ được thì đừng có làm loạn nữa!
- Con không giữ được? Chẳng phải vì đứa nhỏ đó chết rồi nên anh mới có thể quay về làm trưởng phòng của Cố thị sao? Nếu như nó còn sống thì anh nghĩ anh còn có thể quay về Cố thị không?
- Vi Yến Uyển… Cô điên rồi.
- Đúng vậy, tôi điên rồi! Tôi sắp bị gia đình anh làm điên rồi!
Cố Sơ Dụ thấy trạng thái của Vi Yến Uyển không đủ tỉnh táo để nói chuyện nữa, hắn ta cũng không muốn đôi co với cô ta nên định rời đi. Nhưng Vi Yến Uyển lại nắm tay của hắn lại, sau đó liền rơi nước mắt nói:
- Sơ Dụ… Anh yêu em mà đúng không Sơ Dụ?
- Cô lại nói linh tinh cái gì vậy, tránh ra để tôi đi.
- Không được! Anh nói anh yêu em đi… Sơ Dụ… Anh nói anh yêu em đi mà…
- Vi Yến Uyển cô làm loạn đủ chưa? Tránh ra cho tôi!
Hất được Vi Yến Uyển ra rồi thì Cố Sơ Dụ cũng cầm theo quần áo để đi tắm, còn cô ta thì lại ngồi co ro một khóc lóc đến thê lương.
Sau kho Cố Sơ Dụ chuẩn bị sẵn sàng để đi làm thì đột nhiên Vi Yến Uyển lại lên tiếng:
- Anh muốn quay lại với Đàm Châu sao?
Đôi chân của Cố Sơ Dụ cũng khựng lại, gương mặt của hắn ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Vi Yến Uyển, nhưng cô ta chỉ cười nhạt, sau đó liền đứng dậy, đi đến trước mặt của chồng mình, dịu dàng ân cần giúp Cố Sơ Dụ thắt cà vạt, sau đó liền kéo hắn ta lại gần mình, nói:
- Anh nằm mơ đi, cho dù Đàm Châu và Cố Quý Dực có ly hôn… Thì tôi cũng sẽ bám lấy anh không trời, anh và Đàm Châu… Vĩnh viễn đừng mơ tái hợp!
- Vi Yến Uyển cô điên hả, ai muốn tái hợp với Đàm Châu chứ?
- Ai? Anh hỏi ai sao? Còn không phải là anh hả… Cố Sơ Dụ, đêm qua anh đã gọi tên cô ta suốt một đêm, anh tưởng tôi ngu sao?
Cố Sơ Dụ cứng miệng, chuyện đêm qua hắn ta thật sự không nhớ gì cả, nhưng chẳng lẽ hôm qua hắn ta thật sự đã gọi tên của Đàm Châu sao?
Đàm Châu… Đàm Châu… Cả đời này hắn vẫn không thể bù đắp được cho Đàm Châu.
Chỉ còn một cách để bù đắp…
Cố Sơ Dụ đột nhiên lại đưa tay ôm lấy Vi Yến Uyển, sau đó còn hôn lên môi của cô ta, nói:
- Em lại nói linh tinh cái gì vậy, anh chỉ yêu em thôi. Uyển à, anh thật sự không nhớ đêm qua đã nói gì nữa, em đừng tức giận có được không?
- Anh thật sự không nhớ thương Đàm Châu sao?
- Em nói gì lạ vậy, anh làm gì thương nhớ Đàm Châu chứ. Trước kia chỉ là anh thích cơ thể của cô ta thôi, nhưng em nghĩ xem, cô ta sinh hai con rồi, cơ thể chắc cũng chẳng còn nuột nà nữa. Trái lại là vợ anh đây, vừa xinh đẹp lại có thân hình tốt, anh đâu có ngu mà bỏ em chứ.
- Anh nói thật sao?
- Anh thề.
Vi Yến Uyển cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi sau đó cô ta liền tựa đầu vào lòng của Cố Sơ Dụ, lại nói:
- Sơ Dụ… Anh đừng bỏ em nhé.
- Anh chắc chắn, sẽ không bỏ em đâu mà.
Mặc dù Cố Sơ Dụ cũng dang tay ôm lấy Vi Yến Uyển, nhưng gương mặt của hắn ta có vẻ như không đúng lắm. Chẳng biết hắn ta có âm mưu gì, nhưng chắc hẳn hắn ta sẽ không làm hại đến người con gái hắn ta nhung nhớ đâu… Vì hành động sau này của Cố Sơ Dụ chính là sự bù đắp hắn ta dành cho cô.
Đợi khi Cố Sơ Dụ rời khỏi nhà để đi làm thì Vi Yến Uyển lại cười nhạt, nhìn theo bóng dáng của Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, anh nghĩ con Vi Yến Uyển này ngu à? Diễn xuất non nớt của anh lại muốn qua mặt tôi? Ngu ngốc.
Dừng một chút, Vi Yến Uyển lại cầm điện thoại lên, gọi điện cho ai đó, gương mặt hiện lên sự gian tà, nói:
- Bắt đầu kế hoạch, lần này nhất định phải chơi chết Đàm Châu, nghe chưa?
#Yu~
- Cố Sơ Dụ, đêm qua anh đã nói gì anh có nhớ không?
Có vẻ như hắn ta cũng không còn đủ kiên nhẫn với Vi Yến Uyển nữa rồi, hai mày còn nhíu lại, nói:
- Nói gì là nói gì, Vi Yến Uyển, em đừng có làm loạn nữa. Cả đêm amh đầu đau như búa bổ mà sáng ra em còn lèm bèm cái gì chứ.
- Lèm bèm? Em lèm bèm sao? Anh có biết hôm qua sau khi anh say anh đã nói gì không?
- Nói gì cũng chỉ là lời say xỉn, em để trong bụng làm gì chứ. Tránh ra để anh còn ăn sáng.
Nhưng có vẻ Vi Yến Uyển không cam tâm để hắn ta thoải mái như vậy, thức ăn sáng còn chưa kịp lên thì cô ta đã kéo Cố Sơ Dụ lên phòng để nói chuyện cho ra lẽ. Hắn ta bị kéo đi không chút nể mặt liền tức giận, hất tay của Vi Yến Uyển ra, hung hăng nói:
- Mới sáng ra mà cô nổi điên cái gì vậy? Loại đàn bà đến con của mình cũng không giữ được thì đừng có làm loạn nữa!
- Con không giữ được? Chẳng phải vì đứa nhỏ đó chết rồi nên anh mới có thể quay về làm trưởng phòng của Cố thị sao? Nếu như nó còn sống thì anh nghĩ anh còn có thể quay về Cố thị không?
- Vi Yến Uyển… Cô điên rồi.
- Đúng vậy, tôi điên rồi! Tôi sắp bị gia đình anh làm điên rồi!
Cố Sơ Dụ thấy trạng thái của Vi Yến Uyển không đủ tỉnh táo để nói chuyện nữa, hắn ta cũng không muốn đôi co với cô ta nên định rời đi. Nhưng Vi Yến Uyển lại nắm tay của hắn lại, sau đó liền rơi nước mắt nói:
- Sơ Dụ… Anh yêu em mà đúng không Sơ Dụ?
- Cô lại nói linh tinh cái gì vậy, tránh ra để tôi đi.
- Không được! Anh nói anh yêu em đi… Sơ Dụ… Anh nói anh yêu em đi mà…
- Vi Yến Uyển cô làm loạn đủ chưa? Tránh ra cho tôi!
Hất được Vi Yến Uyển ra rồi thì Cố Sơ Dụ cũng cầm theo quần áo để đi tắm, còn cô ta thì lại ngồi co ro một khóc lóc đến thê lương.
Sau kho Cố Sơ Dụ chuẩn bị sẵn sàng để đi làm thì đột nhiên Vi Yến Uyển lại lên tiếng:
- Anh muốn quay lại với Đàm Châu sao?
Đôi chân của Cố Sơ Dụ cũng khựng lại, gương mặt của hắn ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Vi Yến Uyển, nhưng cô ta chỉ cười nhạt, sau đó liền đứng dậy, đi đến trước mặt của chồng mình, dịu dàng ân cần giúp Cố Sơ Dụ thắt cà vạt, sau đó liền kéo hắn ta lại gần mình, nói:
- Anh nằm mơ đi, cho dù Đàm Châu và Cố Quý Dực có ly hôn… Thì tôi cũng sẽ bám lấy anh không trời, anh và Đàm Châu… Vĩnh viễn đừng mơ tái hợp!
- Vi Yến Uyển cô điên hả, ai muốn tái hợp với Đàm Châu chứ?
- Ai? Anh hỏi ai sao? Còn không phải là anh hả… Cố Sơ Dụ, đêm qua anh đã gọi tên cô ta suốt một đêm, anh tưởng tôi ngu sao?
Cố Sơ Dụ cứng miệng, chuyện đêm qua hắn ta thật sự không nhớ gì cả, nhưng chẳng lẽ hôm qua hắn ta thật sự đã gọi tên của Đàm Châu sao?
Đàm Châu… Đàm Châu… Cả đời này hắn vẫn không thể bù đắp được cho Đàm Châu.
Chỉ còn một cách để bù đắp…
Cố Sơ Dụ đột nhiên lại đưa tay ôm lấy Vi Yến Uyển, sau đó còn hôn lên môi của cô ta, nói:
- Em lại nói linh tinh cái gì vậy, anh chỉ yêu em thôi. Uyển à, anh thật sự không nhớ đêm qua đã nói gì nữa, em đừng tức giận có được không?
- Anh thật sự không nhớ thương Đàm Châu sao?
- Em nói gì lạ vậy, anh làm gì thương nhớ Đàm Châu chứ. Trước kia chỉ là anh thích cơ thể của cô ta thôi, nhưng em nghĩ xem, cô ta sinh hai con rồi, cơ thể chắc cũng chẳng còn nuột nà nữa. Trái lại là vợ anh đây, vừa xinh đẹp lại có thân hình tốt, anh đâu có ngu mà bỏ em chứ.
- Anh nói thật sao?
- Anh thề.
Vi Yến Uyển cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi sau đó cô ta liền tựa đầu vào lòng của Cố Sơ Dụ, lại nói:
- Sơ Dụ… Anh đừng bỏ em nhé.
- Anh chắc chắn, sẽ không bỏ em đâu mà.
Mặc dù Cố Sơ Dụ cũng dang tay ôm lấy Vi Yến Uyển, nhưng gương mặt của hắn ta có vẻ như không đúng lắm. Chẳng biết hắn ta có âm mưu gì, nhưng chắc hẳn hắn ta sẽ không làm hại đến người con gái hắn ta nhung nhớ đâu… Vì hành động sau này của Cố Sơ Dụ chính là sự bù đắp hắn ta dành cho cô.
Đợi khi Cố Sơ Dụ rời khỏi nhà để đi làm thì Vi Yến Uyển lại cười nhạt, nhìn theo bóng dáng của Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, anh nghĩ con Vi Yến Uyển này ngu à? Diễn xuất non nớt của anh lại muốn qua mặt tôi? Ngu ngốc.
Dừng một chút, Vi Yến Uyển lại cầm điện thoại lên, gọi điện cho ai đó, gương mặt hiện lên sự gian tà, nói:
- Bắt đầu kế hoạch, lần này nhất định phải chơi chết Đàm Châu, nghe chưa?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.