Quyển 7 - Chương 49: Khu chợ mã tặc
Huyễn Vũ
27/03/2013
Nhìn thấy bộ dáng cấp thiết của đám người Khang Tư, gã Vạn phu trưởng cười:
- Chỉ là, ngài có thể tới một chỗ xem thử.
- Là nơi nào?
- Rời khỏi khu chợ, theo dòng sông đi ngược khoảng 1km, có một khu chợ tạm thời. Nơi đó hẳn có thứ ngài muốn, nhưng ngài phải chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ hao tốn rất lớn.
- Chết tiệt, sao lại quên mất nơi đó chứ!
Kiệt Lạp Đặc vỗ mạnh vào đầu.
Khang Tư hỏi:
- Đó là nơi nào?
Kiệt Lạp Đặc nhìn gã Vạn phu trưởng, chần chờ một chút.
- Đại nhân, nơi đó là...
Vạn phu trưởng cười dài nói:
- Không cần cố kỵ mặt mũi chúng ta, Khang Tư đại nhân, kỳ thật đó là khu chợ do mã tặc trên đại thảo nguyên xây dựng.
- Mã tặc?
Mọi người phía Khang Tư mở to hai mắt, vẻ mặt đầy thần sắc khó tin nổi.
Người thảo nguyên kỵ nhất hận nhất không phải là thiên tai, cũng không phải họa lang sói, mà là mã tặc.
Mã tặc hoàn toàn dựa vào cướp bóc mà sống, hơn nữa tham lam tới dọa người, những thứ có sinh mệnh của mục dân như súc vật, nếu không phải bị giết thì là bị bắt đi, mà những thứ vật phẩm trong lều các Mục Kỳ, nếu không phải bị thiêu hủy thì cũng sẽ bị cướp sạch, bộ lạc bị mã tặc càn quét, một ngọn cỏ cũng không để lại.
Vạn phu trưởng cười khổ:
- Có phải là rất kỳ quái vì sao chúng ta lại để mã tặc tùy ý mở khu chợ ở ngay kề bên?
- Chuyện này cũng không có lựa chọn, tuy rằng chúng ta thống hận mã tặc, cho dù chúng ta cường đại, nhưng chúng ta cũng không đắc tội nổi mã tặc trên toàn thảo nguyên.
- Mã tặc có phạm vi khu vực, mã tặc bên ngoài phạm vi không thể tùy tiện vượt qua ranh giới, bằng không mã tặc trong phạm vi đó sẽ công kích dù là trong nghề.
- Thế nhưng có đôi khi cũng sẽ không có hạn chế, đó chính là khi bố trí trả thù Mục Kỳ hủy diệt khu chợ của mã tặc, mã tặc toàn thảo nguyên, đều sẽ tập kích người của Mục Kỳ kia. Cho nên để tránh phiền phức, chúng ta đều sẽ không chạm vào khu chợ của mã tặc. Hơn nữa khu chợ này cũng giống như chợ của chúng ta, lúc kết thúc họp chợ, bọn họ cũng sẽ kết thúc. Hơn nữa lúc mở chợ, bọn họ cũng sẽ không tìm tới gây chuyện, trái lại sẽ tận lực duy trì trật tự. Nếu đã như vậy, hà tất phải tự tìm phiền toái làm gì chứ?
- Như vậy ở khu chợ mã tặc, có thể tìm được bản đồ không?
Khang Tư có điểm nghi hoặc.
Vạn phu trưởng cười nói:
- Đừng coi thường mã tặc, nói tới bản đồ của mã tặc nó thật rất tỉ mỉ. Nên biết rằng bọn họ hoạt động trên khắp đại thảo nguyên. Hơn phân nửa tư liệu trên bản đồ chúng ta dùng, đều là mua từ trong tay mã tặc.
Chỉ là những ngoại nhân như chúng ta mua bản đồ, chỉ là bản đồ giản lược, cũng chỉ có ước chừng vị trí các khu chợ của Mục Kỳ tụ tập, phương hướng đại khái của các nguồn nước quan trọng.
Giá cả càng cao càng chi tiết, nghe nói một bản cao cấp nhất, ngoại trừ ghi rõ các khu chợ tập trung của Mục Kỳ, còn có các điểm hoạt động của các đàn ngựa hoang, thậm chí ngay cả những hồ nước nhỏ diện tích 10 thước cũng ghi chép lại.
Chẳng qua đây đều là đồn đãi, chính mã tặc cũng đã nói, không có khả năng có một bản đồ như vậy.
Đám người Khang Tư lập tức mỉm cười.
Chính bản thân họ cũng không cần bản đồ quá chi tiết, chỉ cần có một bản đồ đánh dấu nơi có khu chợ Mục Kỳ và các nguồn nước quan trọng là được rồi.
Phần bản đồ này, đủ để cho mấy người bọn họ an toàn rời khỏi đại thảo nguyên.
Đám người Khang Tư tuy rằng hận không thể lập tức đi tới chỗ khu chợ của mã tặc xem thử, nhưng thân bọn họ không có xu nào, chỉ còn cách lẳng lặng đợi Âu Khắc quay lại.
Đột nhiên, một gã hướng đạo dẫn tới một đội thương đoàn, đám người Khang Tư lập tức biết điều tránh khỏi chỗ ngồi, ra bên ngoài chờ đợi.
Một Tiểu đội trưởng vừa ra ngoài liền thấp giọng cảm thán.
- Thật là không ngờ khu chợ của mã tặc lại có thể quang minh chính đại xuất hiện kề bên khu chợ của Mục Kỳ.
- Hừ, việc này thì có là cái gì, không phải là kế bên đồn gác mở chợ đen sao? Ở trong Đế quốc còn không phải là chuyện bình thường.
Một Tiểu đội trưởng khác cười nói.
- Kiệt Lạp Đặc, chợ của mã tặc thường có những thứ hàng hóa gì?
Khang Tư hỏi.
- Phàm là bọn hắn cướp được thứ gì đều sẽ mang tới chợ buôn bán. Những thứ ngựa dê hàng da không cần phải nói, buôn bán nô lệ càng quang minh chính đại, còn có thiết lập những sòng bạc, kỹ viện, tửu lâu... Nơi đó so với khu chợ của Mục Kỳ còn náo nhiệt hơn.
Kiệt Lạp Đặc cười ha ha nhìn các vị đồng liêu, hắn biết những tên khốn xấu xa này bắt đầu chảy nước miếng rồi.
- Các Mục Kỳ này lại cho phép bọn họ tập trung buôn bán nô lệ ngay bên cạnh bọn họ.
Khang Tư rất kinh ngạc.
Kiệt Lạp Đặc khinh thường nói:
- Vậy có gì là kỳ quái, tên Vạn phu trưởng không phải nói rồi sao? Bọn họ không thể trêu vào. Kỳ thật, những lời này đều là dối trá, những khách hàng lớn nhất của chợ mã tặc, thông thường đều là những Mục Kỳ ngay bên cạnh.
Ngựa dê hàng da và nô lệ bị mã tặc cướp đoạt, đa số đều là bán rẻ cho các Mục Kỳ.
Những mã tặc này cũng rất khôn khéo, đều đem những món cướp ở hướng đông chuyển sang phía tây bán, bởi những thứ này không phải là người và vật tư của bản địa, cho nên những Mục Kỳ này lúc mua cũng không có gì phải khó chịu, ngược lại càng ưa thích dung túng những khu chợ mã tặc như vậy để tăng mạnh thực lực của mình.
Mã tặc có thể tồn tại, đều là bởi Mục Kỳ mượn mã tặc làm suy yếu đối thủ đồng thời phát triển bản thân mình. Nếu không thì bằng tất cả Mục Kỳ liên hợp hành động, chẳng lẽ còn không tiêu diệt được mã tặc toàn thảo nguyên sao?
- Thì ra là thế.
Bọn người Khang Tư bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lúc bọn họ nói chuyện phiếm không bao lâu, Âu Khắc áp tải 20 chiếc xe ngựa lớn trở về, đi theo còn có 2400 con ngựa được lính hầu lùa theo.
Nhìn thấy hơn 20 chiếc xe ngựa to đùng, Vạn phu trưởng Tinh Hùng sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng hoàn thành giao dịch với thương đoàn kia, tiếp theo gấp gáp chỉ huy vệ binh, dọn một bãi đất trống cách đó không xa cho đoàn xe ngựa.
Hàng hóa được mọi người hợp lực dọn xuống, Vạn phu trưởng lập tức mệnh lệnh mấy chục tên thân tín và thư ký, bắt đầu kiểm tra từng kiện hàng hóa một.
Ánh mắt hắn đã sớm bị cường cung hấp dẫn, kết quả bắn thử càng làm hắn bị cường cung mê hoặc.
Kết quả công tác thống kê nhanh chóng đưa lên, Vạn phu trưởng một bên vừa thưởng thức thanh cường cung, vừa nói với Khang Tư:
- Khang Tư đại nhân, khảm đao tinh chế 5 đổi 1 con, trường thương toàn thiết tinh chế 5 đổi 1, mã đao 10 đổi 1, cường cung 1 đổi 2, phổ cung 1 đổi 1, muối ăn tinh chế 5 cân đổi 1, ngoài ra tặng cho ngài thêm 10 con thiên lý mã, thế nào? Ngài đối với cái giá này hài lòng chứ?
Âu Khắc bên kia vừa nghe vừa tính toán, lập tức áp chế kích động, thấp giọng nói:
- Đại nhân, 2000 khảm đao đổi được 400 con, 1000 trường thương có thể đổi 200 con, 1000 mã đao có thể đổi 100 con, 500 trường cung có thể đổi 1000 con, 1000 phổ cung có thể đổi 1000 con, 8000 cân muối tinh có thể đổi được 1600 con!
Trời ạ! Tổng cộng là 4300 con đó! Còn có 10 con thiên lý mã! Lời to rồi!
Bọn người Khang Tư choáng váng mặt mày, đặc biệt nghe được giá cả 5 cân muối đổi 1 con ngựa, đầu óc sắp hôn mê.
Thảo nào Đế quốc đối với muối ăn trên thảo nguyên thi hành giấy phép đặc biệt. Ở Đế quốc, 1 cân muối tinh đáng bao nhiêu tiền? 1 con tuấn mã sẽ có giá bao nhiêu?
Không trách được đả kích buôn lậu muối lại nghiêm khắc đến thế!
Vạn phu trưởng đã nhận được thủ hạ bắt đầu báo cáo tổng số, thấy bọn người Khang Tư không hé răng, lại nhìn cường cung trong tay yêu thích không muốn rời, không khỏi có chút xấu hổ.
- Thật xin lỗi, thật có lỗi quá, ta nhìn lầm chất lượng cường cung của quý đoàn, mỗi trường cung đổi 4 con, đồng thời để biểu thị sự áy náy của ta, mặt khác tặng kèm thêm 1 vạn cân lương thực, thêm 10 con tổng cộng là 20 con thiên lý mã nữa thế nào?
Hắn khẩn trương nhìn Khang Tư.
Nghe nói như thế, bọn người Khang Tư đều sửng sốt, nhưng mọi người rất nhanh hiểu được, tuy rằng đám hàng muối ăn này rất quý trọng, nhưng đối với dân tộc du mục mà nói, một thanh cường cung cho bản thân mới là trọng yếu nhất.
Chỉ riêng phổ cung đã có thể đổi được 1 con ngựa, một thanh cường cung đổi 4 con ngựa cũng không có gì kỳ quái, như vậy vẫn còn có thể là đổi ít nữa.
Âu Khắc tới sát cạnh nhỏ giọng:
- Đại nhân, hiện tại chúng ta có thể đổi 5300 con, nhưng còn thêm được 20 con thiên lý mã cùng 1 vạn cân lương thảo, để tránh đêm dài lắm mộng, đáp ứng đi thôi?
Mà Kiệt Lạp Đặc cũng theo nói:
- Đại nhân, tuy rằng có khả năng trả giá thêm, nhưng vẫn nên đáp ứng hắn như vậy được rồi, chỉ là nên thừa cơ đề xuất yêu cầu thêm mã phu và thú y, nhiều ngựa như vậy không thể một người có thể chăm sóc được.
Hiện tại đại đội gần 2000 con ngựa, đều do 25 tên binh sĩ hậu cần chăm sóc, đã sớm kêu khổ thấu trời rồi, thêm hơn 5000 con ngựa này nữa, chỉ sợ sẽ lập tức bãi công tạo phản.
Khang Tư nhìn Vạn phu trưởng, mỉm cười gật đầu.
- Thành giao! Nhưng mà, mã phu thương đội chúng ta số lượng không đủ, nhiều ngựa như vậy căn bản không chiếu cố nổi, hơn nữa chúng ta cần thêm thú y, vạn nhất đám ngựa này xảy ra chuyện gì, vậy tổn thất lớn rồi. Không biết Vạn phu trưởng đại nhân có thể cho mượn dùng mấy mã phu và thú y hay không?
Vốn gã Vạn phu trưởng bị hai từ “thành giao” lại kèm “nhưng mà” làm cho khó chịu muốn nổi giận, vừa nghe yêu cầu chỉ có thế, không khỏi hào sảng nói:
- Không thành vấn đề, cũng không cần phải nói mượn dùng gì cả, ta từ trong thủ hạ Kỳ nô chọn lấy 5 tên thú y và 100 mã phu theo chân ngài, đảm bảo đều là tốt nhất.
-o-o-o-
- Đại nhân, vụ làm ăn này rất tốt, sau này nếu có cơ hội, sẽ lại tới nơi này tiếp tục nữa.
Âu Khắc vẻ mặt hưng phấn, không thể ngờ được một chút vũ khí có thể đổi được nhiều tuấn mã như vậy.
Khang Tư cau mày hỏi:
- Nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ có tuyết lớn, chúng ta cần phải chuẩn bị cái gì?
Nghe nói như thế, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, tuy rằng chưa thấy qua tuyết rơi trên thảo nguyên, nhưng nghe gã Vạn phu trưởng kể lại, cũng đủ để dọa chết người rồi.
Dạo một vòng trong khu giao dịch, nghe được đủ mọi giá cả, 1 con ngựa đổi được 1000 cân cỏ khô, 50 con đổi được 1000 chiếc móng ngựa sắt, 10 con đổi được một chiếc xe ngựa lớn, 1 con đổi được 5 bộ yên ngựa, 1 con đổi được 10 bộ áo lông cừu, 1 con đổi được 10 con cừu, 1 con đổi được 500 tên gỗ.
Sau đó dùng tuấn mã vừa có đổi lại 20 chiếc xe ngựa lớn, đặc biệt là 20 vạn cân cỏ khô, 1000 bộ yên ngựa, 2000 bộ áo lông cừu, 1000 con cừu, 10 vạn cây tên gỗ, đồng thời đóng móng sắt cho số ngựa còn lại.
Nhiều đồ vật như vậy, tổng cộng tốn mất 1500 con ngựa. Đặc biệt là 20 vạn cân cỏ khô kia, tuy rằng dùng 400 con ngựa để đổi, mọi người đều cảm thấy rất đáng giá. (chỗ này lẽ ra là 400x1000=40 vạn cân cỏ khô mới đúng chứ?)
Nếu tuyết rơi, ngựa cũng chỉ có thể dựa vào cỏ khô này mà sinh tồn, với 20 vạn cân cỏ khô này cũng đã đủ để đại đội vượt qua mùa đông.
Còn như 10 vạn tên gỗ cũng không nhiều, dựa theo đội ngũ Khang Tư hơn ngàn người mà tính, mỗi người cũng chỉ có gần 100 cây mà thôi. Cho dù là tồn kho có sẵn, số lượng cũng chỉ 200, đủ dùng một đoạn thời gian ngắn.
Nếu như không phải gần như đã đào hết số lượng tồn trữ tư nhân trong khu giao dịch, sợ rằng tốn trăm vạn Khang Tư cũng nguyện ý đổi.
Cáo biệt với Vạn phu trưởng Tinh Hùng, bọn người Khang Tư dẫn theo 100 mã phu và thú y, áp tải 40 chiếc xe ngựa, 1000 đầu dê béo chuẩn bị cho mùa đông, 20 vạn cân cỏ khô, 1 vạn cân lương thực, hơn nữa cộng thêm 4000 chiến mã, cuồn cuộn rời khỏi khu tập trung.
Khang Tư cũng không có lập tức đi khu chợ của mã tặc, bởi vì sắc trời đã tối, tới chợ mã tặc khi trời hừng đông thì tốt hơn.
Trở lại nơi tập kết xe ngựa, mọi người bắt đầu chuẩn bị cơm tối, lúc này Âu Khắc tới tìm Khang Tư đề nghị:
- Đại nhân, chúng ta có nên bán hết ngựa có đánh dấu ở chợ mã tặc hay không? Như vậy có thể loại bỏ chuyện bất trắc có thể bại lộ tung tích chúng ta. Dù sao chợ đen là nơi giao dịch tang vật, hơn nữa bản thân mã tặc đã là địch với Mục Kỳ, không sợ bọn họ mật báo.
Âu Khắc nghĩ tiếng đại nhân này gọi êm tai hơn là Trưởng quan, lúc trở về cũng gọi Khang Tư là đại nhân luôn.
Khang Tư cũng hiểu biện pháp này rất tốt, chỉ là lúc hắn chuẩn bị đồng ý, Kiệt Lạp Đặc lên tiếng phản đối.
- Như vậy không được! Trưởng quan! Thuộc hạ cho rằng để tiêu trừ dấu vết triệt để, nên đem chiến mã có đánh dấu giết hết, đây mới là phương pháp an toàn nhất!
Nghe nói như thế, người bốn phía xung quanh đều choáng váng, Tương Văn lập tức chán ghét nói:
- Tàn nhẫn! Con ngựa đó là đồng bạn theo ngươi nhiều năm mà!
Mấy Tiểu đội trưởng kỵ binh cũng đứng ra ủng hộ Tương Văn, Kiệt Lạp Đặc sắc mặt phát lạnh, quát lớn:
- Câm miệng! Các ngươi đừng quên mã tặc cũng là người thảo nguyên! Các ngươi có thể đảm bảo bọn họ sẽ không là đối địch với Đế quốc sao? Các ngươi có thể đảm bảo lúc bọn họ phát hiện chúng ta là quân mã Đế quốc, sẽ không hạ thủ với chúng ta sao?
Chúng ta là ai? Chúng ta là quân nhân! Quân nhân Đế quốc vì nhiệm vụ có thể không tiếc hi sinh! Mà nhiệm vụ hiện tại của chúng ta là an toàn quay trở về nước! Ngăn trở chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính là địch nhân, dứt khoát đem chúng diệt gọn!
Hiện giờ ngựa của chúng ta, đồng bạn kỵ binh chúng ta, đã trở ngại tới hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên chúng ta chỉ có thể hy sinh chúng nó! Để không có nguy cơ bại lộ tung tích, chúng ta chỉ có thể tàn nhẫn thôi!
Những lời Kiệt Lạp Đặc nói, lập tức khiến mọi người rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, một kỵ binh đứng ra:
- Ta ủng hộ Trưởng quan Kiệt Lạp Đặc.
Theo sau kỵ binh này, càng có nhiều người đồng ý đề nghị của Kiệt Lạp Đặc. Chỉ có Tương Văn một mình vẫn cứ dẫu môi.
Lúc nửa đêm, từng đợt ngựa hí lúc lâm chung vang lên, các kỵ binh gạt lệ giết chính người bạn ngựa quý của mình.
Khang Tư tuần tra ban đêm, bất ngờ nhìn thấy Kiệt Lạp Đặc một mình trốn ở một góc yên tĩnh, thâm tình vuốt ve ngựa của mình còn chưa bị giết, Khang Tư cũng không tới gần, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nghe Kiệt Lạp Đặc kể lại những ngày xa xưa với con ngựa.
Thẳng tới khi thấy Kiệt Lạp Đặc đặt tay lên bội đao, Khang Tư mới xoay người, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng đầy bầu trời.
Chỉ chốc lát, trong tai truyền tới một tiếng run rẩy:
- Xin lỗi.
Một tiếng hí vang trầm thấp, Khang Tư thở dài, khẽ bước đi.
Ngày thứ hai, Kiệt Lạp Đặc đề nghị đem chiến mã đã chết chế biến thành thịt xông khói, lần này Khang Tư là người đầu tiên đồng ý đề nghị này. Về sau những thịt xông khói này đều do lính hầu dùng, binh lính Đế quốc không ai chạm tới một chút.
Lần này toàn thể đội ngũ xuất động, hùng hổ hoành tráng lướt qua khu chợ Tinh Tự Kỳ, men theo bờ sông, đi đến khu họp chợ của mã tặc.
Còn chưa tới gần khu vực kia, đã thấy doanh địa gần trăm lều lớn Mục Kỳ cấu thành, từng tràng tiếng ồn từ bên trong truyền ra ngoài.
Bốn phía doanh địa ngoại trừ hơn 10 kỵ binh ngồi trên lưng ngựa, thần thái nhàn nhã cầm một túi rượu thỉnh thoảng nốc một hơi ra, thì có 6 tên nam tử dáng dấp hèn mọn, mặc quần áo văn sĩ, bọn họ đang tụ lại một chỗ, cười gian đàm luận chuyện gì đó.
Nhìn thấy cả một đại đội nhân mã Khang Tư, đám kỵ binh không có phản ứng gì, mà mấy gã văn sĩ kia như ăn phải thuốc kích thích nhảy dựng cả lên. Mấy người tụ lại một chỗ tranh cãi một hồi, một gã văn sĩ đắc ý dào dạt chỉnh trang lại quần áo một chút, quét mắt nhìn đám người Khang Tư, tiến lên vài bước, bày ra một bộ thần thái cung kính, hành lễ với Khang Tư.
- Hoan nghênh các vị đại nhân, ta là hướng đạo tùy thân: Duy Đường.
Âu Khắc từ chỗ Kiệt Lạp Đặc đã biết tình huống nơi này, lập tức đứng ra hỏi:
- Không biết là hướng đạo cần bao nhiêu phí dụng đây?
Nếu như không có những hướng đạo này, ở trong chợ đen sợ rằng sẽ không mua bán được thứ gì tốt, Duy Đường xoa xoa tay.
- Những hướng đạo chúng ta đều là án theo giá trị giao dịch mà tính phí, nghĩa là ngài giao dịch 100 con ngựa, chỉ cần cấp cho tại hạ 1 con là được rồi.
Chợ đen mã tặc không có thu thuế, phí dụng cho những hướng đạo này cùng cấp với thuế, Âu Khắc cũng hiểu điểm này nên lập tức gật đầu đồng ý.
Khang Tư ra lệnh một tiếng, hơn 200 người đã tuyển chọn từ sớm theo Khang Tư rời đại đội. Còn đoàn xe sang một bên nghỉ ngơi, Tương Văn theo thường lệ cũng không đi theo.
- Như vậy, không biết các vị đại nhân cần gì?
Duy Dường động tác nhanh nhẹn xoay người cưỡi lên một con ngựa, kéo thẳng dây cương, dễ dàng đi bên cạnh Khang Tư.
- Giải trí? Thức ăn? Ở đây thứ gì chúng ta cũng đều có.
- Bản đồ, chúng ta cần một bức bản đồ thảo nguyên.
Âu Khắc thay Khang Tư trả lời, Duy Dường lập tức xuất ra dáng cười nịnh nọt mặt tỏa sáng ánh hồng, trong mắt phun ra kim quang, hắn nuốt nước bọt.
- Chỗ chúng ta có bán 5 loại bản đồ, không biết ngài muốn loại nào?
- Có gì khác nhau?
- Bản đồ hạng 5, ghi chép bên trong phạm vi ngàn dặm các nơi có họp chợ của chủ Mục Kỳ cùng với các nguồn nước quan trọng, mà hạng 4 thì có ghi thêm các chợ nhỏ quan trọng cùng nguồn nước trọng điểm, hạng 3 là bản đồ giản lược toàn bộ đại thảo nguyên, bên trên chỉ có ước chừng phạm vi Mục Kỳ du mục cùng các nguồn nước quan trọng, hạng 2 cũng giống như hạng 5, chỉ là mở rộng ra toàn bộ đại thảo nguyên, mà hạng nhất giống như hạng 4 mở rộng khắp đại thảo nguyên, không biết ngài xem trúng loại nào?
- Giá cả thế nào?
Âu Khắc hỏi, hắn tuyệt không hỏi thẳng muốn bản đồ hạng 3, nếu như giá cả hợp lý, làm luôn hạng nhất cũng không tệ. Duy Đường không trả lời giá cả ngay, ngược lại nói một câu:
- Bản đồ hạng nhất và hạng 2, chỉ có chủ Mục Kỳ tự thân xuất mã mới có thể mua được, xem hình dạng các vị hẳn là thương đoàn, rất xin lỗi.
- Vì sao phải hạn chế tư cách mua hạng nhất và hạng 2?
Âu Khắc hỏi thì hỏi vậy, kỳ thật đám người Khang Tư cũng biết, đây là cách mã tặc bố trí phòng ngừa bản đồ chi tiết truyền lưu ra nước ngoài, không thôi nếu Đế quốc phái một thương đoàn tới, mua bản đồ cao cấp trở về, thảo nguyên chẳng phải biến thành vườn sau nhà họ rồi sao?
Còn như các chủ Mục Kỳ có thể mua được, thật khó mà tưởng tượng những người thống trị thảo nguyên này sẽ lại giao vận mệnh mình cho địch nhân.
Theo lý mà nói nếu có người cố ý, từ khu chợ mã tặc thu mua bản đồ hạng 4, thu thập xong, có thể ghép lại thành bản đồ hạng nhất ngay.
Chỉ là ngẫm lại nếu mã tặc đã hạn chế bản đồ hạng nhất hạng 2 bán ra ngoài, như vậy khẳng định sẽ chú ý tới điểm này, chắc hẳn sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, như là đem bản đồ hạng 4 khu gần biên giới sửa đổi vài điểm hoặc là thiếu mất một bản, vậy có thể khiến người ta lạc đường rồi.
Duy Đường cười nói:
- Ngại quá, bản đồ hạng nhất hạng 2, chính là vận mệnh thảo nguyên chúng ta, không có khả năng giao vào tay ngoại nhân được.
- Để ta báo cho đại nhân một giá đi, bản đồ hạng 5 giá là 1 vạn con tuấn mã, hạng 4 là 2 vạn con tuấn mã, bản đồ hạng 3 là 10 vạn con tuấn mã.
Vốn đám người Khang Tư đang tùy ý thong thả thúc ngựa theo Duy Đường, nghe giá cả như thế, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa ngã ngựa cắm đầu, Âu Khắc lắp bắp:
- Bản đồ hạng 3 cần 10 vạn con tuấn mã?
Còn đám người Khang Tư chỉ trợn mắt ngây ngốc nhìn Duy Đường. Hắn dường như không phát hiện bộ dạng ngốc nghếch của đám Khang Tư, vẫn cười tươi như cũ.
- Đúng vậy, 10 vạn con tuấn mã, tuyệt đối chắc giá, đương nhiên, thương đoàn như đại nhân đây, có thể dùng kim tệ để thay thế.
Âu Khắc chần chờ một chút, vẫn hỏi:
- Cần bao nhiêu kim tệ.
Trong mắt Duy Đường xẹt một tia thần sắc giễu cợt, sau mới mở miệng trả lời:
- 1000 vạn kim tệ, quốc gia nào cũng được, chỉ cần kim tệ lưu hành là được rồi.
Mọi người lại bị chấn động choáng váng lần thứ 2.
1000 vạn kim tệ! Tuyệt đối có thể đè chết toàn đại đội bọn họ!
Khang Tư lắc đầu cười khổ, đừng nói là bản đồ hạng 3, dù là hạng 5 hắn cũng không mua nổi. Nghĩ vậy, hắn quay đầu ngựa muốn rời đi, Duy Đường lập tức cản lại.
- Đại nhân đừng sốt ruột, nếu như đại nhân thật có nhu cầu cấp bách cần bản đồ, còn có một cách thức có thể thu được.
Bọn người Khang Tư lập tức khôi phục tinh thần, Âu Khắc nôn nóng hỏi:
- Là cách thức gì?
Duy Đường cười gian:
- Đánh cược.
- Đánh cược?
Mọi người ngẩn ra, Âu Khắc do dự hỏi:
- Đánh cược bản đồ? Cược cái gì?
Duy Đường giải thích.
- Bản đồ không phải là tiền đặt cược, sòng bạc chúng ta ở đây thống nhất sử dụng các loại thẻ, hoàn toàn có thể tính thành tiền sử dụng ở chợ mã tặc, mỗi một thẻ là 1 con tuấn mã, ngài có thể dùng ngựa để đổi thẻ.
- Nói cách khác, lúc ngài có được 10 vạn thẻ, ngài có thể trực tiếp dùng thẻ mua được bản đồ hạng 3. Đương nhiên, đến lúc đó xin chớ quên phí dụng cho tại hạ.
Nói đến đây, Duy Đường cười hắc hắc. Những tên xuất thân là quân nhân Đế quốc vừa nghe thế, lập tức thần thái bay bổng, kêu gào muốn thắng lấy bản đồ.
Khang Tư do dự.
Mười cược chín thua, thế nhưng bản đồ lại rất quan trọng, thậm chí là mấu chốt liên quan đến việc bọn họ có thể trở về được Đế quốc bình yên hay không...
Nhìn bộ dáng Khang Tư trầm ngâm, Kiệt Lạp Đặc lập tức kề sát nói:
- Đại nhân, những huynh đệ chúng ta không phải không biết đánh cược, đương nhiên không phải là cao thủ. Nếu chúng ta thiếu ngựa, như vậy kiếm vài cao thủ thử một lần, bản đồ hạng 3 không dám mơ tới, nhưng bản đồ hạng 4 hạng 5, tuyệt đối không thành vấn đề.
Hơn 10 binh sĩ Đế quốc tự cho mình là cao thủ lập tức ủng hộ, cũng khó trách bọn họ tràn đầy tự tin, lương bổng những người này hơn phân nửa nướng trên chiếu bạc, có thể nói kinh qua khảo nghiệm, hơn nữa bọn họ cho rằng, dân tộc du mục trên phương diện cờ bạc tất cả đều lạc hậu, nào phải là đối thủ Đế quốc chúng ta?
Nếu như vậy, có thể thỏa cơn nghiện cờ bạc, đồng thời kiếm được bản đồ, thắng lấy mấy nghìn con ngựa tiền tài cho bản thân, công tích lại tăng lên, cớ sao mà không làm?
Khang Tư suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Mang 2000 con ngựa sang đây.
Giống như Kiệt Lạp Đặc nói, nếu bản đồ hạng 5 cũng không mua nổi, chi bằng liều một lần, dù sao thua thì chỉ 2000 con, còn lại 3000 con cũng đủ rồi.
Nghe thấy Khang Tư quyết định xong, bọn lính Đế quốc lập tức ầm ỹ nhảy tới chỗ Khang Tư khoe khoang bản lãnh đánh bạc của mình, mong rằng sẽ phái mình xuất trận. Càng lúc giống như lên chiến trường liều mạng, bọn họ náo loạn bừng bừng, căn bản không chú ý tới vẻ mặt Duy Dường đang cười gian.
“Hừ, tuy rằng ngươi lưu lại một nửa số ngựa, một khi nhập cuộc, thử xem ngươi có thể lưu lại bao nhiêu?”
Mà vệ binh bốn phía đều mang vẻ mặt hài hước quan sát bọn người Khang Tư.
Do Duy Đường dẫn đầu, đi đến nơi hoán đổi thẻ, đây là một căn lều bạt do hơn 10 kỵ binh hộ vệ.
Người nơi quy đổi tính toán số ngựa và kiểm tra sức khỏe của chúng xong, 2000 con ngựa liền được đưa đến nuôi thả trên một thảo nguyên cách đó không xa.
Bọn người Khang Tư tin tưởng mã tặc sẽ không trở mặt nuốt số ngựa đó, bởi chuyện này liên quan tới uy tín mã tặc.
Làm chuyện gì cũng cần uy tín, không có uy tín thì nửa bước cũng khó mà đi. Hơn nữa sòng bạc này ngày đêm không biết xuất nhập bao nhiêu con tuấn mã, mã tặc sẽ không ngu xuẩn tới mức hủy đi ao nuôi cá của mình.
Kiểm nghiệm xong, Khang Tư cầm lấy 2000 phiến kim loại màu đen có gắn chỉ hồng, độ dày giống như kim tệ Đế quốc.
Trên một mặt thẻ khắc một con ngựa đang chồm lên, điêu khắc cực kỳ tinh tế, thần thái con ngựa có thể thấy được rõ ràng, mà bên mặt sau, lại khắc hai loại chữ viết của Áo Đặc Mạn Đế quốc và Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc.
Chất liệu không phải sắt cũng chẳng phải đồng, là một kim loại tinh luyện không biết tên.
Khang Tư vừa nhìn đến thẻ này, liền giật mình vì thực lực của mã tặc, bởi đồ án tinh mỹ trên thẻ, hoàn toàn có thể so sánh với kim tệ Đế quốc, hơn nữa mỗi cái đều như nhau, nói cách khác, mã tặc có thể tự sở hữu máy móc và công nhân đúc tiền, hơn nữa còn có xưởng tinh luyện kim loại.
Cùng lúc Khang Tư bỗng nhiên nhớ tới, bản đồ tinh chế cũng không phải ai cũng có thể chế tác, không có tri thức chuyên nghiệp, vẽ ra bản đồ cũng là thứ vô dụng, nói vậy, mã tặc còn có những nhân tài chuyên nghiệp của riêng họ?
Khó trách có thể hoành hành khắp cả thảo nguyên.
Duy Đường dẫn Khang Tư đi trước, mấy binh lính Đế quốc là cao thủ lợi hại xoắn áo xoa quyền theo phía sau. Kiệt Lạp Đặc cũng ở trong đó, còn những người khác lại vòng xung quanh bốn phía cổ vũ, cả một đám người hùng hùng hổ hổ tiến vào chợ mã tặc.
Tuy rằng nơi này rất náo nhiệt, người ra người vào, thế nhưng ngoại trừ Lôi Đặc, Lôi Khải ngó nghiêng tìm thức ăn nhét bụng, Mục Kỳ binh nhìn trước ngó sau, các binh lính Đế quốc khác đều hoàn toàn không nhìn cảnh vật bốn phía, trực tiếp chuyển ánh mắt tập trung vào giữa chợ.
Một căn lều Mục Kỳ khổng lồ, ở trên đỉnh treo lá cờ vẽ ba hạt xúc xắc, không cần nghĩ, vừa nhìn đã biết ngay là sòng bạc rồi.
Duy Đường cười giới thiệu:
- Đại nhân, nơi đó là nội sòng bạc.
- Nội sòng bạc? Có ý gì?
Kiệt Lạp Đặc không nhịn được hỏi ngay, ánh mắt bọn ma cờ bạc cũng tập trung trên người Duy Đường, hắn bị những ánh mắt đỏ rực kia làm hoảng sợ.
Những kẻ này hận không thể lập tức nhào vào sòng bạc chém giết tứ phương, tuy rằng biết điều này, nhưng Duy Đường vẫn phải giải thích rõ ràng:
- Cũng chính là chỉ đổ xúc xắc đánh bạc lưu hành trên đại lục.
Lúc người khác còn chưa rõ là chuyện gì, Kiệt Lạp Đặc đã giật mình nói:
- Ngươi sẽ không nói với ta, ở trong đó chỉ có đổ xúc xắc thôi chứ?
Duy Đường có vẻ xấu hổ:
- Đúng vậy, nội sòng bạc đánh cược chỉ có xúc xắc, đại nhân có thể đặt lớn đặt nhỏ, chỉ là chỗ đó tiền đặt cược lớn nhất chỉ có 10 thẻ, hơn nữa tỷ lệ bồi cao nhất cũng chỉ 6 lần mà thôi.
- 10 thẻ?
Bọn ma cờ bạc Kiệt Lạp Đặc lập tức suy sụp, hô to tiếng lòng đám ma đói kia.
- Đánh bạc thấp như thế, muốn chúng ta cược tới năm nào tháng nào đây!
- Hắc hắc, kỳ thật bên trong chỉ là nơi người thường chơi đùa, dù sao cũng đều là quỷ nghèo, dứt khoát hạn chế tiền đặt cược tối cao, có điều chúng ta có thể đi ngoại sòng bạc, nơi đó không có hạn chế, ngài muốn đánh bao nhiêu thì đánh.
“Hừ, ta thấy các ngươi không có cao thủ đánh bạc tọa trấn, sợ thua lớn, cho nên mới đề ra hạn ngạch thấp như thế thì có?”
Kiệt Lạp Đặc nghe được phân nửa thầm nhủ, nghe được nửa câu sau, hai mắt không khỏi sáng lên.
- Ở đâu? Chơi cái gì?
- Mời đi theo ta.
Duy Đường dẫn lối:
- Chúng ta có 2 loại đua ngựa và đấu sinh tử. Đây đều là cá người thắng, hoặc cũng có thể tự mình tham gia vào đánh cược...
- Chỉ là, ngài có thể tới một chỗ xem thử.
- Là nơi nào?
- Rời khỏi khu chợ, theo dòng sông đi ngược khoảng 1km, có một khu chợ tạm thời. Nơi đó hẳn có thứ ngài muốn, nhưng ngài phải chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ hao tốn rất lớn.
- Chết tiệt, sao lại quên mất nơi đó chứ!
Kiệt Lạp Đặc vỗ mạnh vào đầu.
Khang Tư hỏi:
- Đó là nơi nào?
Kiệt Lạp Đặc nhìn gã Vạn phu trưởng, chần chờ một chút.
- Đại nhân, nơi đó là...
Vạn phu trưởng cười dài nói:
- Không cần cố kỵ mặt mũi chúng ta, Khang Tư đại nhân, kỳ thật đó là khu chợ do mã tặc trên đại thảo nguyên xây dựng.
- Mã tặc?
Mọi người phía Khang Tư mở to hai mắt, vẻ mặt đầy thần sắc khó tin nổi.
Người thảo nguyên kỵ nhất hận nhất không phải là thiên tai, cũng không phải họa lang sói, mà là mã tặc.
Mã tặc hoàn toàn dựa vào cướp bóc mà sống, hơn nữa tham lam tới dọa người, những thứ có sinh mệnh của mục dân như súc vật, nếu không phải bị giết thì là bị bắt đi, mà những thứ vật phẩm trong lều các Mục Kỳ, nếu không phải bị thiêu hủy thì cũng sẽ bị cướp sạch, bộ lạc bị mã tặc càn quét, một ngọn cỏ cũng không để lại.
Vạn phu trưởng cười khổ:
- Có phải là rất kỳ quái vì sao chúng ta lại để mã tặc tùy ý mở khu chợ ở ngay kề bên?
- Chuyện này cũng không có lựa chọn, tuy rằng chúng ta thống hận mã tặc, cho dù chúng ta cường đại, nhưng chúng ta cũng không đắc tội nổi mã tặc trên toàn thảo nguyên.
- Mã tặc có phạm vi khu vực, mã tặc bên ngoài phạm vi không thể tùy tiện vượt qua ranh giới, bằng không mã tặc trong phạm vi đó sẽ công kích dù là trong nghề.
- Thế nhưng có đôi khi cũng sẽ không có hạn chế, đó chính là khi bố trí trả thù Mục Kỳ hủy diệt khu chợ của mã tặc, mã tặc toàn thảo nguyên, đều sẽ tập kích người của Mục Kỳ kia. Cho nên để tránh phiền phức, chúng ta đều sẽ không chạm vào khu chợ của mã tặc. Hơn nữa khu chợ này cũng giống như chợ của chúng ta, lúc kết thúc họp chợ, bọn họ cũng sẽ kết thúc. Hơn nữa lúc mở chợ, bọn họ cũng sẽ không tìm tới gây chuyện, trái lại sẽ tận lực duy trì trật tự. Nếu đã như vậy, hà tất phải tự tìm phiền toái làm gì chứ?
- Như vậy ở khu chợ mã tặc, có thể tìm được bản đồ không?
Khang Tư có điểm nghi hoặc.
Vạn phu trưởng cười nói:
- Đừng coi thường mã tặc, nói tới bản đồ của mã tặc nó thật rất tỉ mỉ. Nên biết rằng bọn họ hoạt động trên khắp đại thảo nguyên. Hơn phân nửa tư liệu trên bản đồ chúng ta dùng, đều là mua từ trong tay mã tặc.
Chỉ là những ngoại nhân như chúng ta mua bản đồ, chỉ là bản đồ giản lược, cũng chỉ có ước chừng vị trí các khu chợ của Mục Kỳ tụ tập, phương hướng đại khái của các nguồn nước quan trọng.
Giá cả càng cao càng chi tiết, nghe nói một bản cao cấp nhất, ngoại trừ ghi rõ các khu chợ tập trung của Mục Kỳ, còn có các điểm hoạt động của các đàn ngựa hoang, thậm chí ngay cả những hồ nước nhỏ diện tích 10 thước cũng ghi chép lại.
Chẳng qua đây đều là đồn đãi, chính mã tặc cũng đã nói, không có khả năng có một bản đồ như vậy.
Đám người Khang Tư lập tức mỉm cười.
Chính bản thân họ cũng không cần bản đồ quá chi tiết, chỉ cần có một bản đồ đánh dấu nơi có khu chợ Mục Kỳ và các nguồn nước quan trọng là được rồi.
Phần bản đồ này, đủ để cho mấy người bọn họ an toàn rời khỏi đại thảo nguyên.
Đám người Khang Tư tuy rằng hận không thể lập tức đi tới chỗ khu chợ của mã tặc xem thử, nhưng thân bọn họ không có xu nào, chỉ còn cách lẳng lặng đợi Âu Khắc quay lại.
Đột nhiên, một gã hướng đạo dẫn tới một đội thương đoàn, đám người Khang Tư lập tức biết điều tránh khỏi chỗ ngồi, ra bên ngoài chờ đợi.
Một Tiểu đội trưởng vừa ra ngoài liền thấp giọng cảm thán.
- Thật là không ngờ khu chợ của mã tặc lại có thể quang minh chính đại xuất hiện kề bên khu chợ của Mục Kỳ.
- Hừ, việc này thì có là cái gì, không phải là kế bên đồn gác mở chợ đen sao? Ở trong Đế quốc còn không phải là chuyện bình thường.
Một Tiểu đội trưởng khác cười nói.
- Kiệt Lạp Đặc, chợ của mã tặc thường có những thứ hàng hóa gì?
Khang Tư hỏi.
- Phàm là bọn hắn cướp được thứ gì đều sẽ mang tới chợ buôn bán. Những thứ ngựa dê hàng da không cần phải nói, buôn bán nô lệ càng quang minh chính đại, còn có thiết lập những sòng bạc, kỹ viện, tửu lâu... Nơi đó so với khu chợ của Mục Kỳ còn náo nhiệt hơn.
Kiệt Lạp Đặc cười ha ha nhìn các vị đồng liêu, hắn biết những tên khốn xấu xa này bắt đầu chảy nước miếng rồi.
- Các Mục Kỳ này lại cho phép bọn họ tập trung buôn bán nô lệ ngay bên cạnh bọn họ.
Khang Tư rất kinh ngạc.
Kiệt Lạp Đặc khinh thường nói:
- Vậy có gì là kỳ quái, tên Vạn phu trưởng không phải nói rồi sao? Bọn họ không thể trêu vào. Kỳ thật, những lời này đều là dối trá, những khách hàng lớn nhất của chợ mã tặc, thông thường đều là những Mục Kỳ ngay bên cạnh.
Ngựa dê hàng da và nô lệ bị mã tặc cướp đoạt, đa số đều là bán rẻ cho các Mục Kỳ.
Những mã tặc này cũng rất khôn khéo, đều đem những món cướp ở hướng đông chuyển sang phía tây bán, bởi những thứ này không phải là người và vật tư của bản địa, cho nên những Mục Kỳ này lúc mua cũng không có gì phải khó chịu, ngược lại càng ưa thích dung túng những khu chợ mã tặc như vậy để tăng mạnh thực lực của mình.
Mã tặc có thể tồn tại, đều là bởi Mục Kỳ mượn mã tặc làm suy yếu đối thủ đồng thời phát triển bản thân mình. Nếu không thì bằng tất cả Mục Kỳ liên hợp hành động, chẳng lẽ còn không tiêu diệt được mã tặc toàn thảo nguyên sao?
- Thì ra là thế.
Bọn người Khang Tư bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lúc bọn họ nói chuyện phiếm không bao lâu, Âu Khắc áp tải 20 chiếc xe ngựa lớn trở về, đi theo còn có 2400 con ngựa được lính hầu lùa theo.
Nhìn thấy hơn 20 chiếc xe ngựa to đùng, Vạn phu trưởng Tinh Hùng sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng hoàn thành giao dịch với thương đoàn kia, tiếp theo gấp gáp chỉ huy vệ binh, dọn một bãi đất trống cách đó không xa cho đoàn xe ngựa.
Hàng hóa được mọi người hợp lực dọn xuống, Vạn phu trưởng lập tức mệnh lệnh mấy chục tên thân tín và thư ký, bắt đầu kiểm tra từng kiện hàng hóa một.
Ánh mắt hắn đã sớm bị cường cung hấp dẫn, kết quả bắn thử càng làm hắn bị cường cung mê hoặc.
Kết quả công tác thống kê nhanh chóng đưa lên, Vạn phu trưởng một bên vừa thưởng thức thanh cường cung, vừa nói với Khang Tư:
- Khang Tư đại nhân, khảm đao tinh chế 5 đổi 1 con, trường thương toàn thiết tinh chế 5 đổi 1, mã đao 10 đổi 1, cường cung 1 đổi 2, phổ cung 1 đổi 1, muối ăn tinh chế 5 cân đổi 1, ngoài ra tặng cho ngài thêm 10 con thiên lý mã, thế nào? Ngài đối với cái giá này hài lòng chứ?
Âu Khắc bên kia vừa nghe vừa tính toán, lập tức áp chế kích động, thấp giọng nói:
- Đại nhân, 2000 khảm đao đổi được 400 con, 1000 trường thương có thể đổi 200 con, 1000 mã đao có thể đổi 100 con, 500 trường cung có thể đổi 1000 con, 1000 phổ cung có thể đổi 1000 con, 8000 cân muối tinh có thể đổi được 1600 con!
Trời ạ! Tổng cộng là 4300 con đó! Còn có 10 con thiên lý mã! Lời to rồi!
Bọn người Khang Tư choáng váng mặt mày, đặc biệt nghe được giá cả 5 cân muối đổi 1 con ngựa, đầu óc sắp hôn mê.
Thảo nào Đế quốc đối với muối ăn trên thảo nguyên thi hành giấy phép đặc biệt. Ở Đế quốc, 1 cân muối tinh đáng bao nhiêu tiền? 1 con tuấn mã sẽ có giá bao nhiêu?
Không trách được đả kích buôn lậu muối lại nghiêm khắc đến thế!
Vạn phu trưởng đã nhận được thủ hạ bắt đầu báo cáo tổng số, thấy bọn người Khang Tư không hé răng, lại nhìn cường cung trong tay yêu thích không muốn rời, không khỏi có chút xấu hổ.
- Thật xin lỗi, thật có lỗi quá, ta nhìn lầm chất lượng cường cung của quý đoàn, mỗi trường cung đổi 4 con, đồng thời để biểu thị sự áy náy của ta, mặt khác tặng kèm thêm 1 vạn cân lương thực, thêm 10 con tổng cộng là 20 con thiên lý mã nữa thế nào?
Hắn khẩn trương nhìn Khang Tư.
Nghe nói như thế, bọn người Khang Tư đều sửng sốt, nhưng mọi người rất nhanh hiểu được, tuy rằng đám hàng muối ăn này rất quý trọng, nhưng đối với dân tộc du mục mà nói, một thanh cường cung cho bản thân mới là trọng yếu nhất.
Chỉ riêng phổ cung đã có thể đổi được 1 con ngựa, một thanh cường cung đổi 4 con ngựa cũng không có gì kỳ quái, như vậy vẫn còn có thể là đổi ít nữa.
Âu Khắc tới sát cạnh nhỏ giọng:
- Đại nhân, hiện tại chúng ta có thể đổi 5300 con, nhưng còn thêm được 20 con thiên lý mã cùng 1 vạn cân lương thảo, để tránh đêm dài lắm mộng, đáp ứng đi thôi?
Mà Kiệt Lạp Đặc cũng theo nói:
- Đại nhân, tuy rằng có khả năng trả giá thêm, nhưng vẫn nên đáp ứng hắn như vậy được rồi, chỉ là nên thừa cơ đề xuất yêu cầu thêm mã phu và thú y, nhiều ngựa như vậy không thể một người có thể chăm sóc được.
Hiện tại đại đội gần 2000 con ngựa, đều do 25 tên binh sĩ hậu cần chăm sóc, đã sớm kêu khổ thấu trời rồi, thêm hơn 5000 con ngựa này nữa, chỉ sợ sẽ lập tức bãi công tạo phản.
Khang Tư nhìn Vạn phu trưởng, mỉm cười gật đầu.
- Thành giao! Nhưng mà, mã phu thương đội chúng ta số lượng không đủ, nhiều ngựa như vậy căn bản không chiếu cố nổi, hơn nữa chúng ta cần thêm thú y, vạn nhất đám ngựa này xảy ra chuyện gì, vậy tổn thất lớn rồi. Không biết Vạn phu trưởng đại nhân có thể cho mượn dùng mấy mã phu và thú y hay không?
Vốn gã Vạn phu trưởng bị hai từ “thành giao” lại kèm “nhưng mà” làm cho khó chịu muốn nổi giận, vừa nghe yêu cầu chỉ có thế, không khỏi hào sảng nói:
- Không thành vấn đề, cũng không cần phải nói mượn dùng gì cả, ta từ trong thủ hạ Kỳ nô chọn lấy 5 tên thú y và 100 mã phu theo chân ngài, đảm bảo đều là tốt nhất.
-o-o-o-
- Đại nhân, vụ làm ăn này rất tốt, sau này nếu có cơ hội, sẽ lại tới nơi này tiếp tục nữa.
Âu Khắc vẻ mặt hưng phấn, không thể ngờ được một chút vũ khí có thể đổi được nhiều tuấn mã như vậy.
Khang Tư cau mày hỏi:
- Nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ có tuyết lớn, chúng ta cần phải chuẩn bị cái gì?
Nghe nói như thế, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, tuy rằng chưa thấy qua tuyết rơi trên thảo nguyên, nhưng nghe gã Vạn phu trưởng kể lại, cũng đủ để dọa chết người rồi.
Dạo một vòng trong khu giao dịch, nghe được đủ mọi giá cả, 1 con ngựa đổi được 1000 cân cỏ khô, 50 con đổi được 1000 chiếc móng ngựa sắt, 10 con đổi được một chiếc xe ngựa lớn, 1 con đổi được 5 bộ yên ngựa, 1 con đổi được 10 bộ áo lông cừu, 1 con đổi được 10 con cừu, 1 con đổi được 500 tên gỗ.
Sau đó dùng tuấn mã vừa có đổi lại 20 chiếc xe ngựa lớn, đặc biệt là 20 vạn cân cỏ khô, 1000 bộ yên ngựa, 2000 bộ áo lông cừu, 1000 con cừu, 10 vạn cây tên gỗ, đồng thời đóng móng sắt cho số ngựa còn lại.
Nhiều đồ vật như vậy, tổng cộng tốn mất 1500 con ngựa. Đặc biệt là 20 vạn cân cỏ khô kia, tuy rằng dùng 400 con ngựa để đổi, mọi người đều cảm thấy rất đáng giá. (chỗ này lẽ ra là 400x1000=40 vạn cân cỏ khô mới đúng chứ?)
Nếu tuyết rơi, ngựa cũng chỉ có thể dựa vào cỏ khô này mà sinh tồn, với 20 vạn cân cỏ khô này cũng đã đủ để đại đội vượt qua mùa đông.
Còn như 10 vạn tên gỗ cũng không nhiều, dựa theo đội ngũ Khang Tư hơn ngàn người mà tính, mỗi người cũng chỉ có gần 100 cây mà thôi. Cho dù là tồn kho có sẵn, số lượng cũng chỉ 200, đủ dùng một đoạn thời gian ngắn.
Nếu như không phải gần như đã đào hết số lượng tồn trữ tư nhân trong khu giao dịch, sợ rằng tốn trăm vạn Khang Tư cũng nguyện ý đổi.
Cáo biệt với Vạn phu trưởng Tinh Hùng, bọn người Khang Tư dẫn theo 100 mã phu và thú y, áp tải 40 chiếc xe ngựa, 1000 đầu dê béo chuẩn bị cho mùa đông, 20 vạn cân cỏ khô, 1 vạn cân lương thực, hơn nữa cộng thêm 4000 chiến mã, cuồn cuộn rời khỏi khu tập trung.
Khang Tư cũng không có lập tức đi khu chợ của mã tặc, bởi vì sắc trời đã tối, tới chợ mã tặc khi trời hừng đông thì tốt hơn.
Trở lại nơi tập kết xe ngựa, mọi người bắt đầu chuẩn bị cơm tối, lúc này Âu Khắc tới tìm Khang Tư đề nghị:
- Đại nhân, chúng ta có nên bán hết ngựa có đánh dấu ở chợ mã tặc hay không? Như vậy có thể loại bỏ chuyện bất trắc có thể bại lộ tung tích chúng ta. Dù sao chợ đen là nơi giao dịch tang vật, hơn nữa bản thân mã tặc đã là địch với Mục Kỳ, không sợ bọn họ mật báo.
Âu Khắc nghĩ tiếng đại nhân này gọi êm tai hơn là Trưởng quan, lúc trở về cũng gọi Khang Tư là đại nhân luôn.
Khang Tư cũng hiểu biện pháp này rất tốt, chỉ là lúc hắn chuẩn bị đồng ý, Kiệt Lạp Đặc lên tiếng phản đối.
- Như vậy không được! Trưởng quan! Thuộc hạ cho rằng để tiêu trừ dấu vết triệt để, nên đem chiến mã có đánh dấu giết hết, đây mới là phương pháp an toàn nhất!
Nghe nói như thế, người bốn phía xung quanh đều choáng váng, Tương Văn lập tức chán ghét nói:
- Tàn nhẫn! Con ngựa đó là đồng bạn theo ngươi nhiều năm mà!
Mấy Tiểu đội trưởng kỵ binh cũng đứng ra ủng hộ Tương Văn, Kiệt Lạp Đặc sắc mặt phát lạnh, quát lớn:
- Câm miệng! Các ngươi đừng quên mã tặc cũng là người thảo nguyên! Các ngươi có thể đảm bảo bọn họ sẽ không là đối địch với Đế quốc sao? Các ngươi có thể đảm bảo lúc bọn họ phát hiện chúng ta là quân mã Đế quốc, sẽ không hạ thủ với chúng ta sao?
Chúng ta là ai? Chúng ta là quân nhân! Quân nhân Đế quốc vì nhiệm vụ có thể không tiếc hi sinh! Mà nhiệm vụ hiện tại của chúng ta là an toàn quay trở về nước! Ngăn trở chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính là địch nhân, dứt khoát đem chúng diệt gọn!
Hiện giờ ngựa của chúng ta, đồng bạn kỵ binh chúng ta, đã trở ngại tới hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên chúng ta chỉ có thể hy sinh chúng nó! Để không có nguy cơ bại lộ tung tích, chúng ta chỉ có thể tàn nhẫn thôi!
Những lời Kiệt Lạp Đặc nói, lập tức khiến mọi người rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, một kỵ binh đứng ra:
- Ta ủng hộ Trưởng quan Kiệt Lạp Đặc.
Theo sau kỵ binh này, càng có nhiều người đồng ý đề nghị của Kiệt Lạp Đặc. Chỉ có Tương Văn một mình vẫn cứ dẫu môi.
Lúc nửa đêm, từng đợt ngựa hí lúc lâm chung vang lên, các kỵ binh gạt lệ giết chính người bạn ngựa quý của mình.
Khang Tư tuần tra ban đêm, bất ngờ nhìn thấy Kiệt Lạp Đặc một mình trốn ở một góc yên tĩnh, thâm tình vuốt ve ngựa của mình còn chưa bị giết, Khang Tư cũng không tới gần, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nghe Kiệt Lạp Đặc kể lại những ngày xa xưa với con ngựa.
Thẳng tới khi thấy Kiệt Lạp Đặc đặt tay lên bội đao, Khang Tư mới xoay người, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng đầy bầu trời.
Chỉ chốc lát, trong tai truyền tới một tiếng run rẩy:
- Xin lỗi.
Một tiếng hí vang trầm thấp, Khang Tư thở dài, khẽ bước đi.
Ngày thứ hai, Kiệt Lạp Đặc đề nghị đem chiến mã đã chết chế biến thành thịt xông khói, lần này Khang Tư là người đầu tiên đồng ý đề nghị này. Về sau những thịt xông khói này đều do lính hầu dùng, binh lính Đế quốc không ai chạm tới một chút.
Lần này toàn thể đội ngũ xuất động, hùng hổ hoành tráng lướt qua khu chợ Tinh Tự Kỳ, men theo bờ sông, đi đến khu họp chợ của mã tặc.
Còn chưa tới gần khu vực kia, đã thấy doanh địa gần trăm lều lớn Mục Kỳ cấu thành, từng tràng tiếng ồn từ bên trong truyền ra ngoài.
Bốn phía doanh địa ngoại trừ hơn 10 kỵ binh ngồi trên lưng ngựa, thần thái nhàn nhã cầm một túi rượu thỉnh thoảng nốc một hơi ra, thì có 6 tên nam tử dáng dấp hèn mọn, mặc quần áo văn sĩ, bọn họ đang tụ lại một chỗ, cười gian đàm luận chuyện gì đó.
Nhìn thấy cả một đại đội nhân mã Khang Tư, đám kỵ binh không có phản ứng gì, mà mấy gã văn sĩ kia như ăn phải thuốc kích thích nhảy dựng cả lên. Mấy người tụ lại một chỗ tranh cãi một hồi, một gã văn sĩ đắc ý dào dạt chỉnh trang lại quần áo một chút, quét mắt nhìn đám người Khang Tư, tiến lên vài bước, bày ra một bộ thần thái cung kính, hành lễ với Khang Tư.
- Hoan nghênh các vị đại nhân, ta là hướng đạo tùy thân: Duy Đường.
Âu Khắc từ chỗ Kiệt Lạp Đặc đã biết tình huống nơi này, lập tức đứng ra hỏi:
- Không biết là hướng đạo cần bao nhiêu phí dụng đây?
Nếu như không có những hướng đạo này, ở trong chợ đen sợ rằng sẽ không mua bán được thứ gì tốt, Duy Đường xoa xoa tay.
- Những hướng đạo chúng ta đều là án theo giá trị giao dịch mà tính phí, nghĩa là ngài giao dịch 100 con ngựa, chỉ cần cấp cho tại hạ 1 con là được rồi.
Chợ đen mã tặc không có thu thuế, phí dụng cho những hướng đạo này cùng cấp với thuế, Âu Khắc cũng hiểu điểm này nên lập tức gật đầu đồng ý.
Khang Tư ra lệnh một tiếng, hơn 200 người đã tuyển chọn từ sớm theo Khang Tư rời đại đội. Còn đoàn xe sang một bên nghỉ ngơi, Tương Văn theo thường lệ cũng không đi theo.
- Như vậy, không biết các vị đại nhân cần gì?
Duy Dường động tác nhanh nhẹn xoay người cưỡi lên một con ngựa, kéo thẳng dây cương, dễ dàng đi bên cạnh Khang Tư.
- Giải trí? Thức ăn? Ở đây thứ gì chúng ta cũng đều có.
- Bản đồ, chúng ta cần một bức bản đồ thảo nguyên.
Âu Khắc thay Khang Tư trả lời, Duy Dường lập tức xuất ra dáng cười nịnh nọt mặt tỏa sáng ánh hồng, trong mắt phun ra kim quang, hắn nuốt nước bọt.
- Chỗ chúng ta có bán 5 loại bản đồ, không biết ngài muốn loại nào?
- Có gì khác nhau?
- Bản đồ hạng 5, ghi chép bên trong phạm vi ngàn dặm các nơi có họp chợ của chủ Mục Kỳ cùng với các nguồn nước quan trọng, mà hạng 4 thì có ghi thêm các chợ nhỏ quan trọng cùng nguồn nước trọng điểm, hạng 3 là bản đồ giản lược toàn bộ đại thảo nguyên, bên trên chỉ có ước chừng phạm vi Mục Kỳ du mục cùng các nguồn nước quan trọng, hạng 2 cũng giống như hạng 5, chỉ là mở rộng ra toàn bộ đại thảo nguyên, mà hạng nhất giống như hạng 4 mở rộng khắp đại thảo nguyên, không biết ngài xem trúng loại nào?
- Giá cả thế nào?
Âu Khắc hỏi, hắn tuyệt không hỏi thẳng muốn bản đồ hạng 3, nếu như giá cả hợp lý, làm luôn hạng nhất cũng không tệ. Duy Đường không trả lời giá cả ngay, ngược lại nói một câu:
- Bản đồ hạng nhất và hạng 2, chỉ có chủ Mục Kỳ tự thân xuất mã mới có thể mua được, xem hình dạng các vị hẳn là thương đoàn, rất xin lỗi.
- Vì sao phải hạn chế tư cách mua hạng nhất và hạng 2?
Âu Khắc hỏi thì hỏi vậy, kỳ thật đám người Khang Tư cũng biết, đây là cách mã tặc bố trí phòng ngừa bản đồ chi tiết truyền lưu ra nước ngoài, không thôi nếu Đế quốc phái một thương đoàn tới, mua bản đồ cao cấp trở về, thảo nguyên chẳng phải biến thành vườn sau nhà họ rồi sao?
Còn như các chủ Mục Kỳ có thể mua được, thật khó mà tưởng tượng những người thống trị thảo nguyên này sẽ lại giao vận mệnh mình cho địch nhân.
Theo lý mà nói nếu có người cố ý, từ khu chợ mã tặc thu mua bản đồ hạng 4, thu thập xong, có thể ghép lại thành bản đồ hạng nhất ngay.
Chỉ là ngẫm lại nếu mã tặc đã hạn chế bản đồ hạng nhất hạng 2 bán ra ngoài, như vậy khẳng định sẽ chú ý tới điểm này, chắc hẳn sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, như là đem bản đồ hạng 4 khu gần biên giới sửa đổi vài điểm hoặc là thiếu mất một bản, vậy có thể khiến người ta lạc đường rồi.
Duy Đường cười nói:
- Ngại quá, bản đồ hạng nhất hạng 2, chính là vận mệnh thảo nguyên chúng ta, không có khả năng giao vào tay ngoại nhân được.
- Để ta báo cho đại nhân một giá đi, bản đồ hạng 5 giá là 1 vạn con tuấn mã, hạng 4 là 2 vạn con tuấn mã, bản đồ hạng 3 là 10 vạn con tuấn mã.
Vốn đám người Khang Tư đang tùy ý thong thả thúc ngựa theo Duy Đường, nghe giá cả như thế, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa ngã ngựa cắm đầu, Âu Khắc lắp bắp:
- Bản đồ hạng 3 cần 10 vạn con tuấn mã?
Còn đám người Khang Tư chỉ trợn mắt ngây ngốc nhìn Duy Đường. Hắn dường như không phát hiện bộ dạng ngốc nghếch của đám Khang Tư, vẫn cười tươi như cũ.
- Đúng vậy, 10 vạn con tuấn mã, tuyệt đối chắc giá, đương nhiên, thương đoàn như đại nhân đây, có thể dùng kim tệ để thay thế.
Âu Khắc chần chờ một chút, vẫn hỏi:
- Cần bao nhiêu kim tệ.
Trong mắt Duy Đường xẹt một tia thần sắc giễu cợt, sau mới mở miệng trả lời:
- 1000 vạn kim tệ, quốc gia nào cũng được, chỉ cần kim tệ lưu hành là được rồi.
Mọi người lại bị chấn động choáng váng lần thứ 2.
1000 vạn kim tệ! Tuyệt đối có thể đè chết toàn đại đội bọn họ!
Khang Tư lắc đầu cười khổ, đừng nói là bản đồ hạng 3, dù là hạng 5 hắn cũng không mua nổi. Nghĩ vậy, hắn quay đầu ngựa muốn rời đi, Duy Đường lập tức cản lại.
- Đại nhân đừng sốt ruột, nếu như đại nhân thật có nhu cầu cấp bách cần bản đồ, còn có một cách thức có thể thu được.
Bọn người Khang Tư lập tức khôi phục tinh thần, Âu Khắc nôn nóng hỏi:
- Là cách thức gì?
Duy Đường cười gian:
- Đánh cược.
- Đánh cược?
Mọi người ngẩn ra, Âu Khắc do dự hỏi:
- Đánh cược bản đồ? Cược cái gì?
Duy Đường giải thích.
- Bản đồ không phải là tiền đặt cược, sòng bạc chúng ta ở đây thống nhất sử dụng các loại thẻ, hoàn toàn có thể tính thành tiền sử dụng ở chợ mã tặc, mỗi một thẻ là 1 con tuấn mã, ngài có thể dùng ngựa để đổi thẻ.
- Nói cách khác, lúc ngài có được 10 vạn thẻ, ngài có thể trực tiếp dùng thẻ mua được bản đồ hạng 3. Đương nhiên, đến lúc đó xin chớ quên phí dụng cho tại hạ.
Nói đến đây, Duy Đường cười hắc hắc. Những tên xuất thân là quân nhân Đế quốc vừa nghe thế, lập tức thần thái bay bổng, kêu gào muốn thắng lấy bản đồ.
Khang Tư do dự.
Mười cược chín thua, thế nhưng bản đồ lại rất quan trọng, thậm chí là mấu chốt liên quan đến việc bọn họ có thể trở về được Đế quốc bình yên hay không...
Nhìn bộ dáng Khang Tư trầm ngâm, Kiệt Lạp Đặc lập tức kề sát nói:
- Đại nhân, những huynh đệ chúng ta không phải không biết đánh cược, đương nhiên không phải là cao thủ. Nếu chúng ta thiếu ngựa, như vậy kiếm vài cao thủ thử một lần, bản đồ hạng 3 không dám mơ tới, nhưng bản đồ hạng 4 hạng 5, tuyệt đối không thành vấn đề.
Hơn 10 binh sĩ Đế quốc tự cho mình là cao thủ lập tức ủng hộ, cũng khó trách bọn họ tràn đầy tự tin, lương bổng những người này hơn phân nửa nướng trên chiếu bạc, có thể nói kinh qua khảo nghiệm, hơn nữa bọn họ cho rằng, dân tộc du mục trên phương diện cờ bạc tất cả đều lạc hậu, nào phải là đối thủ Đế quốc chúng ta?
Nếu như vậy, có thể thỏa cơn nghiện cờ bạc, đồng thời kiếm được bản đồ, thắng lấy mấy nghìn con ngựa tiền tài cho bản thân, công tích lại tăng lên, cớ sao mà không làm?
Khang Tư suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Mang 2000 con ngựa sang đây.
Giống như Kiệt Lạp Đặc nói, nếu bản đồ hạng 5 cũng không mua nổi, chi bằng liều một lần, dù sao thua thì chỉ 2000 con, còn lại 3000 con cũng đủ rồi.
Nghe thấy Khang Tư quyết định xong, bọn lính Đế quốc lập tức ầm ỹ nhảy tới chỗ Khang Tư khoe khoang bản lãnh đánh bạc của mình, mong rằng sẽ phái mình xuất trận. Càng lúc giống như lên chiến trường liều mạng, bọn họ náo loạn bừng bừng, căn bản không chú ý tới vẻ mặt Duy Dường đang cười gian.
“Hừ, tuy rằng ngươi lưu lại một nửa số ngựa, một khi nhập cuộc, thử xem ngươi có thể lưu lại bao nhiêu?”
Mà vệ binh bốn phía đều mang vẻ mặt hài hước quan sát bọn người Khang Tư.
Do Duy Đường dẫn đầu, đi đến nơi hoán đổi thẻ, đây là một căn lều bạt do hơn 10 kỵ binh hộ vệ.
Người nơi quy đổi tính toán số ngựa và kiểm tra sức khỏe của chúng xong, 2000 con ngựa liền được đưa đến nuôi thả trên một thảo nguyên cách đó không xa.
Bọn người Khang Tư tin tưởng mã tặc sẽ không trở mặt nuốt số ngựa đó, bởi chuyện này liên quan tới uy tín mã tặc.
Làm chuyện gì cũng cần uy tín, không có uy tín thì nửa bước cũng khó mà đi. Hơn nữa sòng bạc này ngày đêm không biết xuất nhập bao nhiêu con tuấn mã, mã tặc sẽ không ngu xuẩn tới mức hủy đi ao nuôi cá của mình.
Kiểm nghiệm xong, Khang Tư cầm lấy 2000 phiến kim loại màu đen có gắn chỉ hồng, độ dày giống như kim tệ Đế quốc.
Trên một mặt thẻ khắc một con ngựa đang chồm lên, điêu khắc cực kỳ tinh tế, thần thái con ngựa có thể thấy được rõ ràng, mà bên mặt sau, lại khắc hai loại chữ viết của Áo Đặc Mạn Đế quốc và Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc.
Chất liệu không phải sắt cũng chẳng phải đồng, là một kim loại tinh luyện không biết tên.
Khang Tư vừa nhìn đến thẻ này, liền giật mình vì thực lực của mã tặc, bởi đồ án tinh mỹ trên thẻ, hoàn toàn có thể so sánh với kim tệ Đế quốc, hơn nữa mỗi cái đều như nhau, nói cách khác, mã tặc có thể tự sở hữu máy móc và công nhân đúc tiền, hơn nữa còn có xưởng tinh luyện kim loại.
Cùng lúc Khang Tư bỗng nhiên nhớ tới, bản đồ tinh chế cũng không phải ai cũng có thể chế tác, không có tri thức chuyên nghiệp, vẽ ra bản đồ cũng là thứ vô dụng, nói vậy, mã tặc còn có những nhân tài chuyên nghiệp của riêng họ?
Khó trách có thể hoành hành khắp cả thảo nguyên.
Duy Đường dẫn Khang Tư đi trước, mấy binh lính Đế quốc là cao thủ lợi hại xoắn áo xoa quyền theo phía sau. Kiệt Lạp Đặc cũng ở trong đó, còn những người khác lại vòng xung quanh bốn phía cổ vũ, cả một đám người hùng hùng hổ hổ tiến vào chợ mã tặc.
Tuy rằng nơi này rất náo nhiệt, người ra người vào, thế nhưng ngoại trừ Lôi Đặc, Lôi Khải ngó nghiêng tìm thức ăn nhét bụng, Mục Kỳ binh nhìn trước ngó sau, các binh lính Đế quốc khác đều hoàn toàn không nhìn cảnh vật bốn phía, trực tiếp chuyển ánh mắt tập trung vào giữa chợ.
Một căn lều Mục Kỳ khổng lồ, ở trên đỉnh treo lá cờ vẽ ba hạt xúc xắc, không cần nghĩ, vừa nhìn đã biết ngay là sòng bạc rồi.
Duy Đường cười giới thiệu:
- Đại nhân, nơi đó là nội sòng bạc.
- Nội sòng bạc? Có ý gì?
Kiệt Lạp Đặc không nhịn được hỏi ngay, ánh mắt bọn ma cờ bạc cũng tập trung trên người Duy Đường, hắn bị những ánh mắt đỏ rực kia làm hoảng sợ.
Những kẻ này hận không thể lập tức nhào vào sòng bạc chém giết tứ phương, tuy rằng biết điều này, nhưng Duy Đường vẫn phải giải thích rõ ràng:
- Cũng chính là chỉ đổ xúc xắc đánh bạc lưu hành trên đại lục.
Lúc người khác còn chưa rõ là chuyện gì, Kiệt Lạp Đặc đã giật mình nói:
- Ngươi sẽ không nói với ta, ở trong đó chỉ có đổ xúc xắc thôi chứ?
Duy Đường có vẻ xấu hổ:
- Đúng vậy, nội sòng bạc đánh cược chỉ có xúc xắc, đại nhân có thể đặt lớn đặt nhỏ, chỉ là chỗ đó tiền đặt cược lớn nhất chỉ có 10 thẻ, hơn nữa tỷ lệ bồi cao nhất cũng chỉ 6 lần mà thôi.
- 10 thẻ?
Bọn ma cờ bạc Kiệt Lạp Đặc lập tức suy sụp, hô to tiếng lòng đám ma đói kia.
- Đánh bạc thấp như thế, muốn chúng ta cược tới năm nào tháng nào đây!
- Hắc hắc, kỳ thật bên trong chỉ là nơi người thường chơi đùa, dù sao cũng đều là quỷ nghèo, dứt khoát hạn chế tiền đặt cược tối cao, có điều chúng ta có thể đi ngoại sòng bạc, nơi đó không có hạn chế, ngài muốn đánh bao nhiêu thì đánh.
“Hừ, ta thấy các ngươi không có cao thủ đánh bạc tọa trấn, sợ thua lớn, cho nên mới đề ra hạn ngạch thấp như thế thì có?”
Kiệt Lạp Đặc nghe được phân nửa thầm nhủ, nghe được nửa câu sau, hai mắt không khỏi sáng lên.
- Ở đâu? Chơi cái gì?
- Mời đi theo ta.
Duy Đường dẫn lối:
- Chúng ta có 2 loại đua ngựa và đấu sinh tử. Đây đều là cá người thắng, hoặc cũng có thể tự mình tham gia vào đánh cược...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.