Cô Độc Chiến Thần 1

Quyển 7 - Chương 50: Tự mình đánh cược

Huyễn Vũ

27/03/2013

Nghe nói như thế mọi người đều phấn khởi, Kiệt Lạp Đặc lập tức hỏi:

- Đua ngựa chúng ta biết, nhưng sinh tử đấu là chuyện như thế nào?

Duy Đường cười cười:

- Phương pháp đánh cược của chúng ta khác biệt, hay là cũng nói một chút đi... quy định đua ngựa cũng giống như ở đại lục, là ở trên một đoạn đường xem con ngựa nào chạy được nhanh nhất, nhưng lúc khởi đầu có khác một chút.

- Khác nhau thế nào?

Uy Kiệt đi theo bên cạnh Khang Tư hứng thú mười phần, mà Kiệt Lạp Đặc thì không nhịn được quát lên:

- Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau!

Duy Đường nhìn Khang Tư vẫn không lên tiếng, lại nhìn tiếp Kiệt Lạp Đặc, nhịn không được trong lòng nghĩ thầm.

“Làm dữ cái gì, ngươi cũng không phải là đầu mục? Nhưng thu tiền của người ta thì phải phục vụ người ta”, nên hắn mỉm cười nói:

- Trước tiên chúng ta xác định mười tên tuyển thủ, những tuyển thủ này đều là người của khách đánh cược mang đến, khách đánh cược ra tiền cược, tiếp theo ra lệnh một tiếng, những tuyển thủ này lập tức chạy ào vào chuồng ngựa.

- Chuồng ngựa? Chẳng lẻ muốn xem ai lên ngựa nhanh?

Kiệt Lạp Đặc cau mày, mọi người đều cảm thấy cách đánh cược này thật kỳ lạ.

- A ha, trong chuồng ngựa có mấy trăm con ngựa, tuyển thủ phải chọn ngựa, chọn ngựa xong, thì xem ai tới điểm cuối trước nhất.

- Mấy trăm con? Chọn ngựa? Nếu như chọn được ngựa tốt, vậy không phải là không cần tỉ thí sao?

Uy Kiệt giật mình nói.

Duy Đường cười nói:

- Tố chất ngựa trong chuồng cũng không hơn kém nhiều, dĩ nhiên cũng có một số con tốt một chút. Chẳng qua trong mấy trăm con cũng không phải dễ dàng chọn trúng như vậy. Nếu như ngươi cố ý tìm kiếm ngựa tốt, nói không chừng còn chưa tìm được, người ta đã cỡi con ngựa bình thường chạy đến đích rồi.

Nhưng thật ra ngựa tốt cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là ai xông ra chuồng ngựa trước hết. Cũng như nói, người đầu tiên ra khỏi chuồng ngựa đều là người thắng, loại đánh bạc này chung với tỷ số là một ăn một.

- Vậy sinh tử đấu thì như thế nào?

Kiệt Lạp Đặc gật gật đầu.

- Sinh tử đấu có hai loại: một loại là người đấu thú. Quy tắc của sòng bạc là từ trong một trăm tên nô lệ, tùy ý chọn một tên đọ sức với ba con sói hoang. Khách đánh cược có thể đặt cửa sói hoang cũng có thể đặt nô lệ.

Một loại khác là hai mươi tên nô lệ chia làm hai tổ chém giết lẫn nhau, cuối cùng tổ có người sống sót là thắng lợi. Hai loại này tỷ số cược đều là một ăn một.

- Đây không phải là trường giác đấu sao? Các ngươi từ đâu học được?

Âu Khắc có chút nghi ngờ hỏi, Duy Đường cười cười:

- Không hoàn toàn là đấu trường giác đấu, loại sinh tử đấu này còn có thể tùy khách đánh cược tự mình phái người tham gia. Chẳng qua nếu khách đánh cược tham gia người đấu thú, thì sói hoang là sáu con, chung tỷ số cũng trở thành một ăn hai.

Dĩ nhiên, nếu cảm thấy mình lợi hại, cũng có thể yêu cầu đấu với mười hai con hoặc là mười tám con sói hoang, tỷ số cũng tăng lên thành một ăn bốn và một ăn tám, chỉ có điều hai loại này rất ít có người chọn.

Mà nếu như chọn đấu với nô lệ, thì một tổ nô lệ mười người, còn khách đánh cược chỉ có thể năm người một tổ.

- Vì sao khách đánh cược tự mình tham gia thì tăng lên gấp mấy lần?

- A ha, khách đánh cược nếu dám phái người tham gia, vậy nhất định là có nắm chắc, sòng bạc dĩ nhiên phải tăng thêm khó khăn, nếu không chẳng phải nhất định là lỗ vốn sao?

Chẳng qua nếu như ngươi thật sự hùng mạnh, vậy thì thu lợi gấp mấy lần rồi. Bởi vì sòng bạc có quy định, nếu như kết quả cùng một người liên tục đấu đánh cược, thì tỷ số sẽ tăng lên gấp bội lần.

Ví dụ như ngươi kết quả giết chết sáu con sói hoang, vẫn không nghỉ ngơi tiếp tục đấu đánh cược, sói hoang tăng tới tám con, thì tỷ số tăng lên một ăn ba, vòng thứ ba sói hoang tăng tới mười hai con, thì tỷ số là một ăn bốn, vòng thứ tư sói hoang tăng tới mười tám, thì tỷ số một ăn năm, vòng thứ năm là sói hoang tăng tới hai mươi sáu con, tỷ số một ăn sáu, nghe nói từ trước tới nay không có vòng thứ sáu.

- Ồ, đây mới thật là kiếm lời gấp bội đây!

Uy Kiệt hưng phấn kêu lên.

Duy Đường cười nói:

- Hà hà, đừng tưởng dễ như vậy, loại đấu đánh cược này chỉ xảy ra ba lần, một người khách đánh cược lợi hại nhất đến vòng thứ ba. Chỉ có điều cả ba người này cuối cùng đều bị sói hoang ăn thịt.

Bản thân sói hoang trên đại thảo nguyên chúng ta rất hung hãn, đừng nói chi là trải qua sòng bạc cố ý huấn luyện thêm... Phải biết rằng, người bình thường ngay cả một con sói hoang cũng không đối phó được nha.

- Có tăng cao tỷ số cược không?

Âu Khắc có chút tò mò, lão chỉ mong sao có thể một lúc chung một trăm lần, như vậy một khi thắng thì lập tức đủ vốn rồi.

- Có, tại sao không, mới vừa rồi đã nói chính là liên tục đánh cược, còn có một loại đánh cược tăng gấp bội, đó chính là vòng thứ nhất đấu mười hai con sói hoang, một ăn bốn, vòng thứ hai đấu hai mươi bốn con sói, một ăn tám, vòng thứ ba đấu tám mươi bốn con, một ăn mười sáu, vòng thứ tư đấu một trăm sáu mươi tám con, một ăn ba mươi hai, không có vòng thứ năm.

Đám người Âu Khắc đều choáng váng mặt mày, mặc dù tỷ số chung đến ba mươi hai lần, nhưng sói cũng tăng tới một trăm sáu mươi tám con. Đừng nói là nhiều như vậy, chỉ hơn hai mươi con cũng có thể xơi tái người ta đến xương cũng không còn.

- Có thể đánh cược nửa chừng rồi buông tay được không?

Uy Kiệt tò mò hỏi.

Duy Đường cười nói:

- Nào có tốt như vậy? Một khi bắt đầu liên tục đánh cược hoặc tăng gấp bội lần đánh cược, không kết thúc thì không thể dừng lại, nếu không chẳng phải sẽ có rất nhiều người tới kiếm tiền sao? Cho nên những năm này còn có người đi thử liên tục đánh cược, nhưng tuyệt đối không có ai đi nếm thử tăng gấp bội lần đánh cược. Điều đó khẳng định con người không thể làm được.

Đối với câu nói này, mọi người đều gật gật đầu công nhận, loại đánh cược cục bộ này là một người tham gia, Nghĩ đến cảnh một người đối mặt với hơn một trăm con sói hoang hung tàn, mọi người đều không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, loại đánh cược này ai dám đặt cửa con người đây.

Duy Đường đã giới thiệu xong, quay sang hỏi Khang Tư:

- Đại nhân, chúng ta đi đánh cược đua ngựa hay là sinh tử đấu?

- Đi sinh tử đấu!

Trong lòng có quyết định Khang Tư nghĩ cũng không nghĩ trả lời ngay.

Kiệt Lạp Đặc lập tức nhìn Khang Tư nói:

- Đại nhân, hai loại đánh cược này, bọn chúng tôi cũng không thể phát huy tác dụng, hay là cho chúng tôi một ít thẻ, để chúng tôi vào trong sòng bạc phát huy tác dụng xem sao, mặc dù trong đó tỷ số vừa có giới hạn vừa thấp, nhưng mấy người hợp lại, cũng có thể kiếm được một khoản tiền.

Mấy tên cao thủ đánh bạc cũng vội vàng gật đầu phụ họa theo. Sau khi biết được ở sòng bạc đánh cược những gì, Kiệt Lạp Đặc và những tên tự cho mình là cao thủ đánh bạc đều ủ rũ cúi gằm đầu.

Hai cách đánh cược này, hoàn toàn là dựa vào lực chiến đấu bản thân để chiến thắng, căn bản không thể phát huy ra kỹ năng đánh bạc của họ.

Khang Tư gật đầu:

- Bao nhiêu?

Kiệt Lạp Đặc đếm đầu người:

- Mỗi người hai mươi thẻ, cấp cho một trăm hai mươi thẻ đi.

Khang Tư ra dấu một cái, Âu Khắc liền từ trên người huynh đệ Lôi Đặc chịu trách nhiệm vác tiền lấy ra một trăm hai mươi thẻ, đưa cho đám cao thủ đánh bạc Kiệt Lạp Đặc.

Cứ như vậy, Kiệt Lạp Đặc dẫn theo năm tên cao thủ đánh bạc, còn có thêm một số tên có máu mê cờ bạc đi vào bên trong sòng bạc.

Mà người còn lại, dĩ nhiên là cùng đi với Khang Tư tới chỗ sinh tử đấu đánh cược.

Duy Đường vừa đi theo vừa nói:

- Sòng đua ngựa bố trí ở ngoài khu chợ, mà sinh tử đấu thì tổ chức ở bên trong, đi lối này.

Dưới sự hướng dẫn của Duy Đường, từ thật xa mọi người đã nghe tiếng ồn ào huyên náo, tiếp theo đó liền thấy một chỗ được rào chung quanh thật chắc chắn, cửa ra vào có mấy trăm tên kỵ binh lưng đeo cung tên, tay cầm bội đao canh gác.

Trước khi tiến vào bên trong, đám người Khang Tư đều phải nộp vũ khí và ngựa, Duy Đường giải thích đây là phòng ngừa khách đánh cược thua đỏ mắt động đao động thớt. Vốn những người khác còn có chút không tình nguyện, nhưng khi Khang Tư ra lệnh, tất cả đều ngoan ngoãn giao nộp binh khí.

Tiến vào bên trong trại, đầu tiên đập vào mắt chính là, một cái bục bằng gỗ hình tròn cao ba bốn thước, một đám đông người đang quay mặt nhìn vào trung tâm cố sức la hét.

Duy Đường chỉ chỉ bục gỗ kia, giới thiệu:

- Đây là bục đứng xem, có thể cùng lúc đứng trên đó bốn năm ngàn người. Chia làm năm tầng, từ ngoài vào trong mỗi tầng thấp hơn một chút, như vậy bất luận đứng xem ở tầng nào, cũng sẽ không bị người phía trước che tầm mắt, có thể thấy rõ ràng từng chi tiết tình huống trên sân giác đấu.

Ở trung tâm bục đứng xem là sân giác đấu đường kính hai mươi thước, sâu dưới đất hơn ba thước. Ven sân giác đấu đều có hàng rào cao một thước dày khít chắc chắn nghiêng vào phía trong, sói hoang tuyệt đối không nhảy ra được.

Tiếp theo hắn chỉ bục bên trái nói:

- Nơi đó chính là chỗ đặt cược và đổi tiền.

Nơi đó xếp một dãy mấy chục cái quầy có hàng rào vây quanh, phía trước mỗi cái quầy có hai người tráng hán thủ vệ, còn phía sau quầy là một gã văn thư và hai hộ vệ lưng đeo vũ khí đứng ở phía sau hắn.

Duy Đường đang định dẫn nhóm người Khang Tư đi lên bục xem thử, thì một tràng tiếng chiêng vang lên, lập tức tiếng người gào thét chia làm hai loại, một loại khác nào như đưa đám khóc rống, cao giọng mắng chửi; một loại thì tất cả đều là tiếng la hét nhảy nhót vui mừng, xem ra nhà thắng và nhà thua khác biệt nhau.

Thắng bại xác định rồi, đám người thoáng cái tản ra, những người chiến thắng, mặt đầy vẻ tươi cười chen chúc kéo nhau về phía mấy chục cái quầy kia, trong tay vung vẫy những tấm thẻ.

- Hà hà, những thẻ này có lưu lại cuống, đặt ở đâu thì đổi lại ở đó. Lát nữa lúc đại nhân đặt cược phải nhớ kỹ quầy nào đấy.

Duy Đường nhắc nhở.

Cả bọn Khang Tư đều là người có chút kiến thức, cùng yên lặng chăm chú nhìn những gã văn thư lanh lợi đổi lại thẻ đánh bạc. Xem ra quả thật mã tặc rất có nguyên tắc, những gã văn thư này rất có kinh nghiệm, cũng không phải là dễ dàng huấn luyện ra như vậy.



Càng làm cho đám Khang Tư cau mày chính là: nhìn bộ dáng những gã văn thư này đều là người thảo nguyên, nhìn thần thái càng không giống như là bị bắt tới, nói cách khác là thảo nguyên tự mình đào tạo ra.

Điều này đại biểu cái gì?

Phải biết rằng Phi Mục Kỳ Minh Quốc là một quốc gia không có văn tự đấy. Sử dụng văn tự của quốc gia khác để đào tạo ra nhân tài cho nước mình, đó đúng là một chuyện rất phiền phức.

Đám người đổi lại thẻ xong rất nhanh rời đi, những người này tốp năm tốp ba vừa bàn luận vừa đi về phía bên phải, Duy Đường giải thích:

- Đại nhân, bọn họ đều đi quan sát đối tượng đánh cược, chúng ta cũng đi xem thử thế nào?

Lúc này dĩ nhiên không cần nói lời thừa, đoàn người Khang Tư lập tức vọt tới một mảnh đất trống, chỉ thấy nơi này xếp sáu cái cũi gỗ nhốt sáu con sói hoang, thấy những con sói cao lớn kia, bộ dáng hung tàn không ngừng dùng răng dùng móng vuốt sắc bén cắn xé cũi gỗ, cả nhóm Khang Tư người người đều hít một hơi khí lạnh.

Thế nhưng những khách đánh cược kia ai nấy đều hăng hái bừng bừng đứng bình phẩm từ đầu đến chân sáu con sói hoang. Dĩ nhiên bên cạnh đó một gã nam tử mặt không đổi sắc, thân hình cao lớn vạm vỡ, sắp phải xuống trường đấu, lại càng tránh không được bị những khách đánh cược kia phân tích moi móc tới tận chân tơ kẻ tóc.

Trong đám người cùng đi với Khang Tư, đặc biệt là Âu Khắc và Uy Kiệt, nhịn không được cũng muốn tiến lên trước lại gần quan sát cẩn thận, ngay lúc đó Khang Tư thần sắc tự nhiên quay sang nói một câu với Duy Đường, lập tức khiến hai người bọn họ kinh hoảng nhảy dựng lên.

- Ta làm sao mới có thể xuống dưới đấu đánh cược?

Nghe Khang Tư nói lời này, Duy Đường sửng sờ đứng lặng, một lúc lâu mới kịp phản ứng, đầu tiên là liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Khang Tư, sau đó mới nghi ngờ hỏi:

- Đại nhân, ngài nói là ngài tự mình xuống dưới đấu đánh cược?

- Không được! Đại nhân ngài không thể tự mình mạo hiểm!

Đám người Âu Khắc, Uy Kiệt lập tức phản đối, còn đám lính hầu theo tới đây thì lập tức quỳ xuống, mấy gã Bách phu trưởng kia kích động nói:

- Chủ nhân, xin để nô tài thay ngài ra sức!

Khang Tư ra lệnh cho bọn lính hầu đứng lên, sau đó cười nói:

- Không phải ta tự khoe khoang, vũ lực của ta hẳn là lợi hại nhất trong đám các ngươi.

Nghe nói như thế mọi người há miệng muốn nói cái gì, nhưng hai huynh đệ ngây ngốc Lôi Đặc, Lôi Khải lại gật gật đầu:

- Không sai, hai người chúng ta liên thủ cũng đánh không lại đại nhân, đại nhân đúng là lợi hại nhất.

Lời này khiến Âu Khắc giận đến trắng dã con mắt, còn Uy Kiệt liền đá bọn họ hai đá, chỉ có Duy Đường vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn thể hình bình thường của Khang Tư, lại nhìn chăm chú hai người Lôi Đặc, Lôi Khải lớn hơn gấp đôi hắn.

Thấy mọi người còn muốn khuyên can, Khang Tư nói thẳng một câu:

- Không cần nhiều lời, đây là mệnh lệnh.

Mọi người đều không cam lòng ngậm miệng lại.

Khi Khang Tư lần nữa quay sang đặt câu hỏi với Duy Đường, lúc này Duy Đường mới biết chiếc nhẫn đầu lĩnh của quý tộc là thật sự.

Hắn mặc dù ngạc nhiên không ngờ lại xuất hiện chuyện lạ: đầu mục lại tự mình xuống dưới tham gia trận đấu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao tiền thuê mình không ít là được, lập tức ồ một tiếng nói:

-Chuyện này rất dễ dàng, chỉ cần nói với sòng bạc một tiếng là được. Chỉ có điều đại nhân ngài phải bị những khách đánh cược kia bình phẩm từ đầu tới chân một phen, đây là quy củ.

Khang Tư gật đầu không nói gì, còn Duy Đường liền xoay mình đi gọi người.

Một lát sau, Duy Đường dẫn mấy người đi tới, mà bên cạnh đột nhiên hiện ra một gã đại hán gõ chiêng hô lên:

- Chư vị khách nhân tôn kính, hiện tại có một vị khách nhân tự mình tham dự đấu đánh cược, để chúng ta tìm hiểu một chút vị khách nhân dũng cảm này đi!

Những khách cược ở bốn phía, lập tức ghim ánh mắt lên mình đám người Khang Tư, dù sao ai cũng thấy rõ ràng những người phụ trách sòng bạc kia đang tìm đến bọn họ. Tiếng bình luận, tiếng la ó lập tức ầm ĩ hẳn lên.

Một nam tử trung niên thoạt nhìn rất chững chạc, sau khi chào Khang Tư nói:

- Ngài khỏe, khách nhân tôn kính, bản thân là người phụ trách sòng bạc, xin hỏi là ngài chuẩn bị tự mình xuống sân đấu đánh cược sao?

Khang Tư gật đầu.

- Như vậy ngài lựa chọn một loại đi? Có cần phải giải thích với ngài một chút không?

Gã trung niên hỏi.

Ánh mắt của hắn đã đánh giá Khang Tư trên dưới trước sau một lần.

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn không cường tráng chút nào, không ngờ lại tự mình tham gia đấu đánh cược? Không có nóng đầu đấy chứ? Để hai tráng hán kia đi đấu đánh cược còn có thể.

- Sáu con sói.

Khang Tư cười nói.

Nghe nói như thế, vốn nhóm người Âu Khắc đang rất khẩn trương không tự chủ đều thở phào nhẹ nhõm. Xem ra bọn họ đều nghĩ bằng vào năng lực của Khang Tư, giết chết sáu con sói không có vấn đề gì.

- Ồ, được rồi, ngài phải thay y phục và binh khí của sòng bạc chúng ta: đây đều là quy định, xin ngài thông cảm.

Còn nữa, ngài có thể trực tiếp đặt cược với vị văn thư này, hắn sẽ đặc biệt phục vụ cho ngài. Và hướng đạo sẽ dẫn ngài đi thay quần áo.

Người phụ trách sòng bạc nói xong liền rời đi. Nếu như không phải Duy Đường nói có một quý tộc tự mình đấu đánh cược, hắn cũng không thèm đến đây. Hiện giờ hắn đã xếp Khang Tư vào loại tiểu tử cuồng vọng tìm kiếm một chút kích thích nào đó.

Thấy gã văn thư và hai hộ vệ kia lẳng lặng đứng ở nơi đó, Âu Khắc có chút chần chờ hỏi:

- Đại nhân, đặt cược bao nhiêu?

- Toàn bộ.

Khang Tư nói xong, liền quay mình cùng đi với Duy Đường.

Âu Khắc còn chưa kịp nói, Lôi Đặc đã ném túi thẻ lớn tới trước mặt gã văn thư, làm cho Âu Khắc lần nữa lườm hắn một cái.

Gã văn thư nghe Khang Tư nói thế, cũng không nói hai lời, kéo bao thẻ ra đếm.

Chẳng qua hắn vừa đếm mấy thẻ, hắn sửng sốt một chút, có chút hồ nghi nhìn nhóm người Âu Khắc một cái, nhưng lại rất nhanh chuyên tâm đếm đếm.

Khách đánh cược ở chung quanh không có rời đi, ngược lại vây lấy nhóm người Âu Khắc nghe ngóng tin tức:

- Ôi, vị huynh đệ này, đại nhân các ngươi thế nào? Có chiến tích gì không? Có thể đấu với bao nhiêu người?

Đối với những vấn đề này, bọn lính hầu và binh sĩ đế quốc tất cả đều không hẹn mà đều đồng lòng thổi phồng Khang Tư lên tới tận trời. Kiểu nhìn nhận vấn đề thống nhất này, khiến bọn khách đánh cược nhíu mày.

- Vòng thứ nhất đánh cược đấu với sáu con sói, tỷ số chung một ăn hai, đặt cược một ngàn tám trăm tám mươi con, đây là biên lai đánh cược, xin ngài cất kỹ.

Gã văn thư kia mặc dù rất có lễ phép, nhưng nhìn hắn sau khi cố ý lớn tiếng hô lên số tiền đánh cược, trên mặt hiện ra nụ cười cổ quái, bất kỳ ai cũng cảm thấy không phải là hứng thú.

Âu Khắc tiếp lấy biên lai đánh cược, hơi lấy làm lạ thần sắc của văn thư này, có điều ngay sau đó hắn hiểu chuyện gì xảy ra.

Những khách đánh cược kia khi nghe đến tiền đánh cược, thoáng sửng sờ một chút, nhưng lập tức cười như điên:

- A ha ha! Lão tử còn tưởng rằng đại nhân vật nào càn rỡ như vậy chứ! Hóa ra là một tên lang thang! Không ngờ chỉ dùng không tới hai ngàn con ngựa để đánh cược tính mạng của mình? Hắn thật đúng là đồ bỏ không đáng giá đây!

- Đúng vậy, chúng ta lần đó không phải là đánh cược hơn mấy ngàn vạn sao. Không ngờ loại người lang thang này còn dám lấy tính mạng của mình ra liều mạng đọ sức!

- Ha ha, người ta là kẻ lang thang, nếu không đâu chỉ lấy không tới hai ngàn con ngựa để liều mạng chứ? Các ngươi nói xem đúng không?

- Ai dà, đừng nói như vậy, chúng ta nên tán thưởng dũng khí của hắn chứ, dù sao người ta chịu lấy tính mạng để chiến đấu đấy! Nói không chừng người ta có lòng tin tất thắng thì sao?

- Mẹ kiếp, lão tử đặt cược hai ngàn con ngựa cho sói hoang, thử xem hắn chết như thế nào!

- Mẹ kiếp! Bọn khốn các ngươi nói gì!

Uy Kiệt lập tức lửa giận tăng cao phẫn nộ la hét, còn bọn binh sĩ đế quốc và lính hầu toàn bộ hai mắt đều đỏ bừng nhìn chòng chọc vào những tên khách đánh cược. Nhìn bộ dáng kia chỉ sợ là muốn đánh cho bọn khách đánh cược biến thành đầu heo đây.

Đám khách đánh cược cũng không phải là dễ đối phó, phần lớn người lập tức xoa tay vung chân mắng to:

- Chết tiệt, muốn giá họa phải không? Cũng không nhìn xem bên lão tử bao nhiêu người! Tưởng lão tử sợ mấy trăm người các ngươi hay sao? Tới đây đi!

Ngay khi song phương muốn động thủ, hộ vệ bên trong trường đấu rút bội đao chạy tới ngăn cản hai bên lại. Còn gã văn thư kia cũng vội vàng nhắc nhở Âu Khắc:

- Vị đại nhân này, mau ngăn bọn họ lại, sòng bạc có quy định người gây chuyện sẽ bị đuổi đi, tiền đánh cược cũng sẽ bị hủy bỏ.

Vốn Âu Khắc đã chuẩn bị theo sau dạy dỗ đám khách đánh cược một trận cho đã, nghe vậy lập tức chấn động, vội vàng quát nhóm người Uy Kiệt:

- Các ngươi mau trở lại cho ta!

Uy Kiệt cũng không quay đầu lại nói:

- Bọn họ lại dám mắng đại nhân, nhất định phải dốc sức dạy dỗ bọn chúng một trận!

- Mau trở lại, gây chuyện sẽ bị đuổi ra khỏi sòng bạc, tiền đánh cược cũng sẽ bị xóa bỏ! Chẳng lẽ các ngươi muốn tâm huyết của đại nhân mất trắng sao?

Âu Khắc vừa hô to, vừa xông đến lôi kéo mọi người.

Nghe nói như thế, nhóm người Uy Kiệt đều sửng sốt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ mặt bất đắc dĩ lui ra.

Khách đánh cược vừa thấy đối phương rút lui, lập tức ngông cuồng hẳn lên, ào ào chửi ầm ĩ, thiếu chút nữa lại khiến đám Uy Kiệt phát hỏa không kiềm chế nổi. Chẳng qua dưới sự quát mắng đe dọa của hộ vệ sòng bạc, hai bên mới chịu ngừng mắng chửi nhau.

Có điều chỉ vì chuyện xung đột nhỏ này, làm cho những khách đánh cược kia chẳng thèm ngó ngàng tới Khang Tư, trực tiếp đặt cược vào sói hoang.

Chờ đến khi Khang Tư mặc trang phục đơn giản, một tay cầm lá chắn gỗ, một tay cầm khảm đao xuất hiện tại sân giác đấu, ngoại trừ đám Uy Kiệt bên này cố gắng lên tiếng cổ vũ một cách yếu ớt, toàn trường đều là: “Đi chết đi, thằng nhỏ lang thang!”, “Cho sói ăn thịt đi thôi!”, “Sói hoang cắn chết hắn!” Tiếng la mắng phản đối như vậy kêu vang đấu trường.



Khang Tư mặc dù lấy làm lạ vì sao toàn bộ khách đánh cược đều đối lập với mình, nhưng hắn chỉ dững dưng, lẳng lặng đứng ở giữa đấu trường, thần sắc không thay đổi nhìn nhân viên sòng bạc sắp xếp sáu cái cũi trên sân giác đấu. Vừa dọn xong, tất cả cửa cũi đều nhắm ngay vào Khang Tư.

Thấy Khang Tư lại đang đứng bất động ở giữa sân, trong tiếng mắng chửi của bọn khách đánh cược lập tức lại thêm câu “Đồ ngu ngốc!”.

Bọn họ nghĩ rằng: dù sao cũng đứng ở cách bên cạnh cửa cũi chứ, ít nhất cũng bảo vệ sau lưng mình đồng thời cũng tăng thêm thời gian để kịp phản ứng.

Có điều người này ngu ngốc càng tốt, như vậy mình thắng cược chắc rồi.

Khang Tư thấy sáu cửa cũi đều có một sợi dây thừng nối lại, hắn biết kéo một cái, sáu con sói hoang tròng mắt đỏ bừng kia sẽ cùng một lúc lao ra.

Đối mặt với sáu cặp mắt toát ra vẻ hung tàn thèm thuồng, hy vọng có thể xé nát thân thể mình thồn vào bụng chúng, Khang Tư bật cười khẽ một tiếng, nét mặt đói bụng khát vọng nhấm nháp máu tươi thế này, khi hắn còn nhỏ đã trông thấy rất nhiều lần.

Thời gian lần trước mình chiến đấu với sói là lúc nào không biết?

Là thời kỳ mình lang thang đã biết cách sử dụng vũ khí tự bảo vệ mình, hay là thời kỳ đã nhập ngũ cỡi tuấn mã dẫn theo hộ vệ ung dung bắn tên?

Ha ha, đã không còn nhớ rõ nữa rồi!

Khang Tư không biết tại sao đang lúc cực kỳ khẩn trương thế này mình lại suy nghĩ không đâu vào đâu, không nhịn được hắn lắc đầu một cái, đưa mắt nhìn về phía người phía trên đang giơ cao chùy gỗ, chuẩn bị gõ vào chiêng.

Tiếng chửi mắng đã dừng lại, tất cả mọi người cùng Khang Tư đều lẳng lặng chờ tiếng chiêng vang lên.

Tay gõ chiêng kia cũng không để mọi người chờ lâu, gõ mạnh một cái, tiếng chiêng vừa vang lên, sáu cửa cũi lập tức văng ra.

Đợi chờ đã lâu sáu đạo thân ảnh nhanh như tia chớp từ bên trong cũi bắn ra, bổ nhào về phía món ăn thơm phức ngoài mấy thước. Chúng quả thực đã quá đói, không thể chờ đợi thỏa ước vọng nhai kỹ món ăn được.

Cùng lúc với sói hoang ra khỏi cũi, tiếng reo hò lập tức cùng vang lên. Mọi người đều vì đối tượng đặt cược của mình reo hò ầm ĩ.

Thế nhưng vừa trông thấy một màn tiếp sau đó, tiếng reo hò tức thì nghẹn lại, tất cả mọi người đều ngây ngốc trợn mắt há hốc miệng, cả người cứng đờ.

Đối với sói hoang lao ra tự động phối hợp hành động, Khang Tư thầm cảm thấy bội phục: bốn con sói ở giữa, một con tập kích vào cổ họng, hai con tấn công hai bên hông, một con nhắm ngay bắp đùi của hắn, còn hai con bên cạnh thì vòng ra phía sau hắn trong tư thế chuẩn bị phối hợp tấn công.

Tốc độ của sói rất nhanh, lúc Khang Tư nhận thấy điều này, đã có thể ngửi được mùi tanh hôi trong miệng sói.

Không biết vì nguyên nhân gì, Khang Tư nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười, tay phải giơ đao chém xéo một nhát, dễ dàng chém ba con sói đang công kích vào cổ họng, hông phải và đùi phải của hắn thành hai nửa; tay trái cầm lá chắn gõ mạnh xuống, cắt đứt cổ con sói công kích vào hông trái của hắn; tiếp theo đó hắn xoay người tung một đá, một con sói công kích phía sau bị đá dính vào tường đất; sau đó hắn thuận tay đâm một nhát đao, chọc thẳng vào miệng một con sói khác công kích từ phía sau.

Từ lúc sáu con sói lao ra, đến lúc Khang Tư rút đao vung vẫy cho sạch vết máu trên đao, chẳng qua chỉ mất vài giây đồng hồ, sáu con sói cứ như vậy mà xong đời.

Mà người ở tại trường đấu, thời gian khiếp sợ tuyệt đối so sánh với thời gian này thì lâu hơn.

Cả trường giác đấu hoàn toàn yên tĩnh, cho đến khi gã gõ chiêng kia vô ý thức buông rơi cái chiêng, tiếng chiêng rơi xuống khiến mọi người giựt mình chợt tỉnh.

Bọn khách đánh cược tỉnh táo lại chuyện thứ nhất chính là đưa tay giụi mắt, sau đó mới khép miệng lại, tiếp theo lại lập tức mở ra hô to:

- A! Điều này không thể nào!

Đám người Âu Khắc đối với Khang Tư có lòng tin không gì sánh được, sau khi nhìn thấy Khang Tư biểu diễn tất cả cũng choáng váng mặt mày, mặc dù bọn họ biết Khang Tư sẽ giành được thắng lợi, nhưng không nghĩ tới lại dễ dàng đến mức độ này!

Cơ hồ thời gian chỉ trong nháy mắt, sáu con sói hoang hung ác cứ như vậy xong đời!

Đám thuộc hạ của Khang Tư tỉnh táo lại lập tức hoan hô ầm lên, hơn nữa vẻ mặt đắc ý ném ánh mắt về phía những gã khách đánh cược đang lộ vẻ khiếp sợ. Âu Khắc chẳng thèm để ý tới những thứ này, trực tiếp nắm lấy gã văn thư bên cạnh kêu lên:

- Mau! Đổi thẻ đi!

Gã văn thư giống như kẻ mộng du lầm bầm lẩm bẩm:

- Được rồi, tiền đánh cược một ngàn tám trăm tám mươi con, một ăn hai, thành ba ngàn bảy trăm sáu mươi con, ngài nhận lấy.

Mà gã hướng đạo Duy Đường ở bên cạnh đã sớm cả người ngẩn ngơ.

Tới lúc người phụ trách trung niên nghe được tin tức vội vàng chạy về, bộ mặt không dám tin tưởng hắn quay sang hỏi tên thủ hạ cùng đi:

- Chuyện này có thật không? Chỉ trong chớp mắt hắn đã giết chết sáu con sói?

Hắn nhận được câu trả lời xác định, lập tức vui mừng cười lên:

- Ha ha, đám ngu ngốc kia đặt cược nhiều vào sói hoang như vậy, hiện giờ không phải tiền vốn quay về với chúng ta sao? Ha ha... Ái, không xong! Nếu như người nọ liên tục đánh cược, vậy chúng ta há chẳng phải thất sách sao!

Người phụ trách lập tức toát mồ hôi lạnh đầy mặt.

- Ngài xem bây giờ đổi thẻ, hay là tiến hành liên tục đánh cược?

Cuối cùng gã văn thư tỉnh táo lại, vô ý thức hỏi Âu Khắc.

Âu Khắc há miệng nhưng lại ngậm lại, sau đó trực tiếp kêu Uy Kiệt:

- Mau! Hỏi đại nhân có liên tục đánh cược hay không!

- Được rồi!

Uy Kiệt lập tức hưng phấn hét to:

- Đại nhân! Có liên tục đánh cược hay không?

Thấy Khang Tư dững dưng gật đầu, Uy Kiệt vừa mới quay đầu định trả lời, đã thấy Âu Khắc kéo gã văn thư kêu lên:

- Liên tục đánh cược! Một ăn ba, ba ngàn bảy trăm sáu mươi con toàn bộ đặt hết!

Trong khi người phụ trách trung niên còn đang ở trên đường, nhân viên sòng bạc đã dựa theo chế độ quy định dọn dẹp xác các con sói, đồng thời hạ xuống tám con sói hoang thuần chất hoang dã.

Đúng lúc người phụ trách sắp tới sân giác đấu, bị một tên thủ hạ đầu đầy mồ hôi đùng đùng chạy tới dọa cho nhảy dựng lên.

Thấy sắc mặt gã thủ hạ trắng bệch, người phụ trách trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Lão Đại, kia... người kia đã thắng liên tiếp ba vòng rồi!

Gã thủ hạ hai mắt thất thần nói.

- Cái gì? Lúc này mới bao lâu đâu! Mười tám con sói hoang đã bị giết chết?

Người phụ trách giật mình nói.

- Lão Đại, không phải là mười tám con, mà là hai mươi sáu con, hắn thắng ván dầu tiên sau đó lại bắt đầu liên tục đánh cược đấy!

Gã thủ hạ vẻ mặt khổ sở nói.

- Liên tục đánh cược! Lúc đầu hắn đánh cược là bao nhiêu?

Người phụ trách lo lắng hỏi.

- Một ngàn tám trăm tám mươi con.

Gã thủ hạ vội vàng nói.

- Còn tốt còn tốt, không tới hai ngàn con...

Người phụ trách cuống quít an ủi mình, có điều hắn lập tức tỉnh ngộ:

- Ái! Liên tục đánh cược là đặt cược tích lũy?

Mặt hắn liền biến sắc, cuống quít bấm ngón tay tính toán lại:

- Vòng thứ nhất đặt một ngàn tám trăm tám mươi, một ăn hai, được ba ngàn bảy trăm sáu mươi; vòng thứ hai đặt ba ngàn bảy trăm sáu mươi, một ăn ba, được một vạn một ngàn hai trăm tám mươi; vòng thứ ba đặt một vạn một ngàn hai trăm tám mươi, một ăn bốn, được bốn vạn năm ngàn một trăm hai mươi.

Tính đến đây, mặt người phụ trách liền biến sắc cực kỳ khó coi.

Mà đúng lúc này, một tiếng chiêng vang lên, người phụ trách lập tức nhảy dựng lên:

- Trời ạ! Chẳng lẽ là vòng thứ tư?

Thấy gã thủ hạ kia có chút hoảng hốt gật đầu, hắn lập tức quát to:

- Mau! Ngăn bọn họ lại! Tuyệt đối không thể tiến hành vòng thứ năm!

Thủ hạ gặp khó khăn nói:

- Lão Đại, liên tục đánh cược không đến nơi đến chốn không thể dừng được.

- Mẹ kiếp, ta không biết sao? Ta là muốn ngươi đi để bảo bọn họ không nên tiến hành vòng thứ năm nhanh như vậy! Cứ nói ta sẽ tự mình chủ trì vòng thứ năm! Nhất định phải chờ ta tới mới bắt đầu! Còn không mau đi!

Người phụ trách nổi giận mắng một tiếng, gã thủ hạ kia lập tức như bị lửa đốt co giò chạy về phía trường giác đấu.

Người phụ trách giao phó cho tên thủ hạ sau đó quay đầu chạy trở về, chờ đến khi hắn lên một con ngựa phóng tới ngoài sòng bạc, bên trong một tiếng chiêng vang lên truyền vào trong tai hắn, khiến hắn hận không thể lập tức thổ huyết.

Vòng thứ tư đặt bốn vạn năm ngàn một trăm hai mươi, một ăn năm, được hai mươi hai vạn năm ngàn sáu trăm, vượt qua hai mươi vạn con rồi!

Nếu để cho hắn thắng vòng thứ năm, vậy phải chung hơn một trăm vạn con đấy! Tuyệt đối không thể để cho hắn thắng được vòng thứ năm!

Nghĩ tới đây, người phụ trách lập tức giục ngựa chạy như điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Độc Chiến Thần 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook