Cô Đơn Và Cô Độc

Chương 2: Gặp Lại

Ry

30/12/2015

Chương 2

Hậu quả của việc "hiến máu nhân đạo trước ngày" và ngủ trễ hơn bình thường chính là đây.

Khả Linh vác thân xác tàn tạ cộng với làn da xanh xao đặc trưng và đôi mắt như một con gấu trúc khiến mẫu hậu đại nhân và phụ thân đại nhân tưởng đang gặp ma giữa ban ngày.

Mẫu hậu đại nhân đi gọi con gái dậy :

"Tiểu Linh ới ời, mama nấu... A a a a a a a a a a a a a"- Và sau đó là bất tỉnh nhân sự.

Phụ thân đại nhân đang ăn vụng ở dưới bếp thì nghe thấy tiếng hét "trời than quỉ khóc thần sầu", chỉ cần suýt nữa là úp mặt vào đĩa thịt, là trực tiếp tố cáo mình đang ăn vụng. Đến khi ông chậm rãi lên xem chuyện gì đang diễn ra thì....

Một thân ảnh gầy gò đang lay vợ ông, đầu tóc rũ rượi với bộ đồ đi ngủ trắng-toàn-tập, giọng lại lúc cao lúc thấp, âm thanh nửa như vọng từ nơi xa xôi mà tới, nửa như lại sát bên tai mà ra, "Ma....ma.....ma.....ma". Đây chính là tạo hình tiêu chuẩn của một con ma.

Khả Lâm khó khăn nuốt nước bọt, cố nén sự run rẩy trong câu nói của mình - "Khả...Linh...???"

"Con ma" lập tức ngẩng đầu lên.

Hai mắt thâm đen, môi đỏ chót như tô son, làn da xanh xao thiếu sức sống, tóc như một ổ quạ, mắt sâu không thấy đáy.... Nếu không phải là "con ma" lên tiếng, Khả Lâm chắc chắn 100% ông sẽ nối gót theo vợ mà hét toáng lên đến mức cuối xóm còn nghe được, sau đó là bất tỉnh luôn.

Khả Linh hơi nhíu mày trước bộ dạng "mắt O mồm A" của baba mình. Trông cô đáng sợ lắm ư? Chẳng qua là thiếu ngủ nên mắt thâm, làn da xanh xao là cô từ nhỏ đã thế, tóc rũ rượi do mới ngủ dậy...

Nói tóm lại, cả hai đang mắng xéo con là con ma giữa ban ngày!!!

Khi mama đại nhân tỉnh lại từ "giấc ngủ ngàn thu", việc đầu tiên là...

"...Con gái con đứa mà vậy á? Tóc như ổ quạ, con muốn cho quạ ở à??? Rồi gì nữa đây? Môi sao lại đỏ chót thế này? Bao nhiêu tuổi mà bày đặt tô son....bla...bla..."- Cô nàng panda bị mẫu hậu đại nhân mắng te tua vì tạo hình quá "đẹp".

Thứ hai :

"...Con có còn thương mama không mà lại đi hoá trang như con ma vậy hả??? Bây giờ mới tháng sáu thôi con à, halloween tận tháng mười lận mà!!!!! Con không cần phải tập hoá trang trước đâu!"- Cái này là vì làm bà ngất.

Thứ ba :

"...Trời ơi là trời, con gái tôi đi doạ ai không doạ mà cứ thích doạ mẹ nó, con muốn trù mama chết sớm hả??? Hu hu sao con lại làm vậy hả?..."- Cái này...thôi bỏ đi.

Ngoài mặt thì tỏ ra kiên nhẫn chứ trong lòng Khả Linh quả thật muốn rơi lệ mất rồi. Hu hu hu, rõ ràng tối qua cô còn hiến máu cứu người, là làm việc tốt mà! Vậy cái quái gì vừa không được thưởng cho hành động "cao đẹp của năm" mà vừa mới sáng tinh mơ thức dậy đã bị nghe "Thánh ca" vậy nè??? Ông trời bất công, đồ logic phi lý!!!!! Bà đây chính thức có thù hằn với ngươi!!!!

Sau 2 tiếng chịu trận , cuối cùng vẫn là baba đáng yêu chạy ra can lại bài diễn thuyết mà thúc giục cô đi ăn. Một bàn đầy đồ ăn còn đang bốc khói nghi ngút, hương thơm bốc lên ngào ngạt như đang mời gọi khiến một kẻ bụng đang réo như réo đò như Khả Linh khó kìm được mà chảy nước miếng, vừa nghe thấy chính mình được tha liền chạy như bay đến bàn, tay cầm đũa định ăn...

"Khoan đã, con chưa rửa tay mà!"



Buông đũa, chu môi bất mãn đi rửa tay.... Tiếp tục cầm đũa, nhắm thẳng vào đĩa thịt heo...

"Không lau tay mà ăn thử đi?!"

Lại buông đũa, uất ức đi lau tay....

Lần thứ ba, mục tiêu là em thịt gà béo ngậy như đang khiêu khích cô, sắp tiếp cận mục tiêu thì....

"Reng...reng...reng...."

"Khả Linh, ra mở cửa đi~"

Lúc này cô thực chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét thật to, "A a a a a trời đánh tránh bữa ăn!!!!!", nếu được thì bẻ luôn cây đũa trong tay...nhưng Khả Linh chỉ có thể thầm khóc trong lòng, đau thương nhìn mấy bé đồ ăn mà đi mở cửa.

...





Một khoảng im lặng. Khả phu nhân nói vọng ra từ trong bếp, "Tiểu Linh, ai vậy con?".

Cô bối rối đáp lại, "A....là bạn con ấy mà, mama và baba cứ ăn trước đi, con sẽ ăn sau."- Không suy nghĩ gì mà kéo người vừa mới bấm chuông chạy đi một mạch.

Gì vậy nè? Rõ ràng là lúc mình đi anh ta còn chưa tỉnh, mà có tỉnh đi chăng nữa cũng không nhớ mặt cô chứ! Còn tìm đến nhà nữa mới ghê... Í, mà sao mình cảm thấy như đang nắm vật gì mềm mềm, mà lại âm ấm thế này????? (Xin chúa tha tội cho đầu óc đen tối :3)

Vừa cúi đầu, nhìn rõ thứ kia là một bàn tay thon dài, Khả Linh hận không thể chặt tay mình ngay. Cô đang làm gì thế này, cô đã cầm tay anh từ khi nào? Chặt ngay cái móng heo, phải chặt ngay!!!!

Trái ngược với sự bi phẫn của Khả Linh, Vương Quân lại có một cảm giác rất đỗi ấm áp, khác hẳn cảm giá mà mẹ và bạn bè đã đem lại.

Khi mẹ nắm tay anh, đó là cả một thế giới, là niềm tin và hi vọng, là nguồn năng lượng giúp anh dù có nản đến đâu cũng có thể gượng dậy mà đi.

Khi thằng bạn cờ hó nắm tay anh, đó là sự cảm thông, xót xa, là nơi anh gửi gắm chút hi vọng nhỏ nhoi là anh không hề cô độc, anh vẫn còn có nó.

Nhưng khi bàn tay nhỏ bé gầy guộc ấy chạm vào, trái tim mà anh tưởng đã không thể chứa nổi nữa nay lại cảm thấy như khuyết 1 chỗ. Và chỗ đó có tên: Tình Yêu.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé, Vương Quân bất giác muốn cùng cô gái nhỏ nhắn này đi hết quãng đời này, có như thế anh mới cảm thấy thật mãn nguyện.

Cô nàng ngượng ngùng thả tay ra.

"A...thật xin lỗi, tôi.."



Tia mất mát âm u dường như chỉ xẹt qua trong một nốt nhạc, khi Vương Quân ngẩng đầu lên là ý cười mênh mang, "Không sao đâu, tôi hiểu mà. Cô chính là người hôm qua cứu tôi, phải không?"

Hic...người ta đã đi vào chuyện chính rồi, mình mặt dày nói dối làm chi?

"Phải, là tôi... Yên tâm, tôi sẽ không nói ai chuyện anh là Vampire đâu."

Vương Quân nhếch môi, cười thích thú, "Tại sao cô biết?"

Khả Linh cười khổ, bây giờ chảng lẽ cô kể hết toàn bộ dấu-hiệu-nhận-biết-vampire hả???? Nếu vậy thì mùa thu nào mới xong T^T

Cân nhắc kĩ lại là vẫn còn mấy "pé" đồ ăn mà cô còn chưa kịp xử, Khả Linh đành làm bộ dạng bí ẩn nói, "Bí mật của phụ nữ."

"Ừ. Mà cô học lớp mấy?"- Anh hỏi.

Mặc dù không hiểu nhưng Khả Linh vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Năm nay tôi lớp mười ."

"Ồ? Thật trùng hợp là tôi cũng học lớp mười", anh cười, "Vậy cô đã chọn trường chưa?"

Bạn nhỏ Khả Linh thành thật đáp, "Tôi chưa quyết định..."

Bất ngờ, anh rút từ trong túi áo 1 tờ giấy được bọc khá kĩ và đưa nó ra trước mặt cô, "Cầm đi."

"Hả?", cô nàng nhìn tấm thiệp màu đen, nổi bật dòng chữ màu đỏ chót 'GIẤY MỜI NHẬP HỌC' với một chút trang trí có hình con dơi. Khả Linh thề, nếu không phải là anh giải thích đây là giấy nhập học trường anh thì cô đã tưởng đây là giấy mời đi Halloween trái mùa ai bảo nó giống quá cơ chứ!

Vương Quân giải thích một loạt, từ qui định trường cho tới lớp học, truyền thống, tiểu sử...cuối cùng nhìn cô nàng ánh mắt mơ màng trước mặt, khẽ hỏi, "Em có muốn hỏi gì không?"

Khả Linh không hề để ý rằng cô nàng từ "cô" chuyển thành "em" một cách thân mật mà nói, "Không biết...trường anh có kí túc xá không ạ?"

"Có."

"Vậy tôi có thể chuyển vào vào ngày mai không ạ?"

"Được chứ, em cứ đến. Mà tại sao...", anh thắc mắc.

Khả Linh cười không nói. Bây giờ cô có nói rằng ngày mai cô sẽ bị "truy sát" bởi mấy cha hiệu trưởng già nên mới đi vô kí túc xá để lánh nạn thì chỉ sợ rằng anh sẽ tưởng cô bị điên mất thôi.

Sau khi trao đổi xong số điện thoại, anh chào tạm biệt cô. Một lúc sau Khả Linh lại đau khổ phát hiện ra...từ đầu tới cuối cô là vẫn giữ nguyên hình dáng doạ người lúc sáng...

Hình tượng của cô đối với anh đã bị phá sạch sẽ rồi

_____________END chương 2 _______________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Đơn Và Cô Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook