Chương 3: Thành Phố B
Ry
30/12/2015
Chương 3
Giải thích ngắn gọn về việc vào trường và tiện thể cả việc vô kí túc xá ở luôn vào ngày mai cho nhị vị papa mama xong, Khả linh bất chấp cái gọi là "hình tượng" mà lao vào bàn ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói ba năm vậy. Ăn xong nốt chén chè đậu đen, cô vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, cảm thấy như đi trên mây, hạnh phúc vô cùng!
Nhưng mama đại nhân chỉ nói một câu thôi đã đá Khả linh từ trên thiên đàng tiến thẳng xương địa ngục đau khổ, "Chuẩn bị đi mua sắm." Papa đại nhân đứng bên cạnh cô, dùng đôi mắt nhìn khuôn mặt mây đen che đến đỉnh đầu của cô như muốn nói, " Con rất tốt, nhưng papa rất tiếc...".
Khả Linh mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn papa đại nhân đang thấy chết mà không cứu, cảm thấy hôm nay số mình thật nhọ làm sao.
Mua sắm là một việc vốn không hề đáng sợ tẹo nào. Nhưng nếu bạn phải làm cu li khuân vác dù không có mua lấy một món, hay phải làm người mẫu nghiệp dư cho người khác ngồi chê bai đủ điều thì xin chúc mừng, ông trời đã thù hằn gì với bạn nên mới làm thế trả thù.
Và thật không may, bạn nhỏ Khả Linh chính là lâm vào tình cảnh "muốn khóc mà không có nước mắt" đó!
Nhân viên bán hàng: "Thưa phu nhân, cái váy này rất hợp với tiểu thư. Màu xanh kết hợp với màu trắng, vừa giản dị lại thuần khiết đáng yêu, đảm bảo anh nào cũng "đổ" ạ!"
Nếu có thể dùng ánh mắt mà giết người thì nhất định cô sẽ giết cô nàng tiếp thị cho mama ngay đầu tiên. Thuần khiết thì sao? Đáng yêu thì sao? Tất cả chẳng những không ăn được mà còn rước thêm một đống ruồi bu phiền phức!!!
Mama đại nhân một cái liếc cũng không có, a lê hấp một cái mà ném cho cô nàng mặt xám xịt bên cạnh rồi phất tay ý bảo cô đi thay.
Khả Linh nhìn cái váy, xong lại nhìn mama nhà mình bằng đôi mắt cún con, "Mama..."
Nhưng mama đại nhân là ai chứ? Mười lăm năm sống chung nhà với Khả Linh cũng đã đủ để bà biết các mánh khóe khiến người khác mủi lòng, chiêu mà cô đang thi triển chính là "đôi mắt cún con" phổ biến nhất hiện nay.
Khả phu nhân lạnh lùng nói, "Ái chà chà, xem ra chiều nay phải cắt khẩu phần ăn của bảo bối cưng nhỉ?"
Chỉ trong tích tắc, bóng Khả Linh đã mất hút ở phía cuối khu thử đồ.
Khả phu nhân nhấp chén trà hương quế trong tay, trong lòng cười thầm trước cái tính ham ăn và vô tư như một đứa trẻ của cô...
Cả một ngày lết tấm thân tàn đi khắp nơi chỉ vì mama khiến Khả Linh cảm thấy như vừa dạo quanh địa phủ chơi một vòng. Cho đến lúc về đến nhà thì khỏi nói, toàn bộ tinh thần và sức lực như bay đi theo chiều gió, thân hình mong manh đến độ tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đổ rạp xuống đất không chút chống cự.
Sau khi tắm rửa, ăn tối và vệ sinh cá nhân xong, cô nàng phá lệ "cày anime/manga thâu đêm" thường ngày của mình, dự định ngủ sớm.
Nhưng...
Mama đại nhân đang onl facebook thì thấy con gái cưng đang định lên lầu liền hỏi, "Cục cưng, có phải con đang định đi xếp hành lí cho ngày mai đúng không?"
Cô chưa kịp nói, mama đại nhân đã phán như đúng rồi, "Con định làm một mình á? Không được không được, để mama giúp con một tay!"
"Nhưng con..."
"Nhưng nhị cái gì, mau lên đi", không nói không rằng mà đứng dậy kéo Khả Linh lên phòng.
Trọn 3 tiếng đồng hồ, cô nàng ngồi nghe mama phân tích "cách phối đồ", "nên mặc bộ nào trong hoàn cảnh nào", "đồ đi cưa giai"(!),... Đến khi Khả Linh lên giường nằm ngủ, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của mama đại nhân, nên đến khi ngủ được là trời sắp sáng rồi.
Kiên quyết từ chối sự hộ tống của papa mama, Khả Linh vác hai cái vali to bự đến ga tàu điện ngầm. Hiển nhiên trước khi đi, cái lỗ tai đáng thương của cô vẫn không thể thoát khỏi màn kiểm tra độ thính dưới sự công kích của màn mít ướt quá dữ (!) của mama đại nhân.
"... Híc híc, nhớ là phải ăn nhiều hơn nghe chưa, con như bộ xương di động rồi đó... đi lạc thì điện thoại cho mama một tiếng... hết tiền phải nói papa...." (lược bỏ 2500 từ ) ...
Từ đầu chí cuối, tất cả những gì cô làm chỉ là gật đầu phụ họa, lén ngáp một cái và ậm ừ cho qua chuyện. Papa đại nhân cũng muốn dặn dò nhắc nhở vài điều đấy, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì đã bị mama đại nhân cướp lời và cho ăn bơ không thương tiếc. Haiz, papa rất đáng thương a
Khả Linh nằm dài ra bàn, mắt nhắm mắt mắt mở nhìn khung cảnh bên ngoài đang vụt qua như tên bắn, xanh đỏ tím vàng gì cũng có, tạo thành bảy sắc cầu vồng. Cô vốn sống ở thành phố A và chưa bao giờ đi đâu xa, giờ phải đi học ở thành phố B cách đó 30 phút đi tàu điện khiến cô nàng không khỏi lo lắng, bồn chồn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Khả Linh thật sự xa nhà, xa ba mẹ, xa nơi cô đã quá thân thuộc để đi đến một nơi xa lạ.
Sẽ có lúc, cô rơi nước mắt vì nhớ nhà.
Sẽ có lúc, cô cảm thấy mình thật cô độc.
Và sẽ có lúc, cô muốn vứt bỏ mọi thứ để bay về nơi có ba mẹ, để lại được cảm nhận sự ấm áp nơi trái tim, để biết được rằng cô đang tồn tại.
Chỉ là, bây giờ cô muốn bản thân thật mạnh mẽ.
Vì ba mẹ, và cũng là vì chính bản thân cô...
"Quý hành khách chú ý, hiện tại tàu đã đến ga số tám thành phố B. Cảm ơn..."
Tiếng nói phát ra từ loa tàu khiến Khả Linh cắt đứt mạch suy nghĩ chính mình, lén đưa tay gạt dòng nước mắt đang chực rơi rồi đứng đậy khệ nệ khiêng đống hành lí đi ra phía của tàu đã mở sẵn, cảm thấy như mình là một đứa trẻ mới sinh lần đàu tiên tiếp xúc với thế giới rộng lớn.
Vì vẫn đang trong thời gian nghỉ trưa nên ga tàu ít người qua lại. Khả Linh lặng lẽ xách va li rời khỏi khu vực chờ, trực tiếp ra đến cổng số tám đứng chờ. Cô lấy chiếc Smartphone màu trắng tinh in hình Mèo mốc ra, nhấn chọn danh bạ.
Danh bạ chỉ có ba số. Một là của mama đại nhân. Một là của papa đại nhân. Cuối cùng là....
"A lô?"- một giọng nam lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia khiến Khả Linh cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.
"X..xin chào, là tôi, Khả Linh."- giọng cô hơi run và có phần lắp bắp.
"A, xin chào. Có chuyện gì vậy?"- dường như cái lạnh lẽo trong giọng nói đã biến mất như chưa từng tồn tai, thay vào đó lại là sự ấm áp khó tả.
"À..tôi đã đến thành phố B rồi..."
"Được, anh sẽ cho người đến đón em, cứ chờ đó!'
"Được."
_____________END chương 3 ___________
Chuyện ngoài lề của tác giả ; v ;
Mình có 1 ông anh trai 18 tuổi, đang học đại học năm nhất.
Bình thường ổng rất ham chơi game, hiếm khi vào bếp nên kinh nghiệm nấu ăn bằng không, kể cả đi chợ.
Ngày đàu tiên tự nấu ăn, tổng cộng có 3 em chén, 4 em tô và 1 cái nồi hi sinh oang liệt, chưa kể đến mặt đen như nhọ nồi và căn bếp thê thảm.
Mama của mình, một mặt an ủi anh trai đừng lo, cố gắng thêm chút nữa...
Nhưng sự thật thì..ở nhà, mình bị mẹ mắng không thương tiếc, mưa xuân đầy mặt
"Mày thấy anh mày chưa, mê chơi game giờ không biết nấu ăn....Mày mà không bỏ ngay face sau này khỏi ăn!!!!!"
Mình cảm thấy uất ức vô cùng, thế là tối nhắn tin cho anh trai.
Mình: Tại hai mà em bị chửi, bắt đền đó!!!
Anh: Chuyện gì?
Mình tặc lưỡi, kể lại toàn bộ sự việc. Kể xong thấy ổng im lặng, mình đắc chí trong giây lát vì tưởng ổng hối lỗi ~3~
Ai dè, một lúc sau mình suýt tức ói máu vì tức
Anh: Oh yeah may quá, hóa ra là có người mắng cùng há há :D
Mình: ...
Nếu giết người mà không bị tống vô tù, mình thề sẽ nock out ổng đầu tiên, sau đó sẽ băm nhuyễn, xào lăn, xẻo ổng ra thành vạn mảnh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Giải thích ngắn gọn về việc vào trường và tiện thể cả việc vô kí túc xá ở luôn vào ngày mai cho nhị vị papa mama xong, Khả linh bất chấp cái gọi là "hình tượng" mà lao vào bàn ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói ba năm vậy. Ăn xong nốt chén chè đậu đen, cô vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, cảm thấy như đi trên mây, hạnh phúc vô cùng!
Nhưng mama đại nhân chỉ nói một câu thôi đã đá Khả linh từ trên thiên đàng tiến thẳng xương địa ngục đau khổ, "Chuẩn bị đi mua sắm." Papa đại nhân đứng bên cạnh cô, dùng đôi mắt nhìn khuôn mặt mây đen che đến đỉnh đầu của cô như muốn nói, " Con rất tốt, nhưng papa rất tiếc...".
Khả Linh mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn papa đại nhân đang thấy chết mà không cứu, cảm thấy hôm nay số mình thật nhọ làm sao.
Mua sắm là một việc vốn không hề đáng sợ tẹo nào. Nhưng nếu bạn phải làm cu li khuân vác dù không có mua lấy một món, hay phải làm người mẫu nghiệp dư cho người khác ngồi chê bai đủ điều thì xin chúc mừng, ông trời đã thù hằn gì với bạn nên mới làm thế trả thù.
Và thật không may, bạn nhỏ Khả Linh chính là lâm vào tình cảnh "muốn khóc mà không có nước mắt" đó!
Nhân viên bán hàng: "Thưa phu nhân, cái váy này rất hợp với tiểu thư. Màu xanh kết hợp với màu trắng, vừa giản dị lại thuần khiết đáng yêu, đảm bảo anh nào cũng "đổ" ạ!"
Nếu có thể dùng ánh mắt mà giết người thì nhất định cô sẽ giết cô nàng tiếp thị cho mama ngay đầu tiên. Thuần khiết thì sao? Đáng yêu thì sao? Tất cả chẳng những không ăn được mà còn rước thêm một đống ruồi bu phiền phức!!!
Mama đại nhân một cái liếc cũng không có, a lê hấp một cái mà ném cho cô nàng mặt xám xịt bên cạnh rồi phất tay ý bảo cô đi thay.
Khả Linh nhìn cái váy, xong lại nhìn mama nhà mình bằng đôi mắt cún con, "Mama..."
Nhưng mama đại nhân là ai chứ? Mười lăm năm sống chung nhà với Khả Linh cũng đã đủ để bà biết các mánh khóe khiến người khác mủi lòng, chiêu mà cô đang thi triển chính là "đôi mắt cún con" phổ biến nhất hiện nay.
Khả phu nhân lạnh lùng nói, "Ái chà chà, xem ra chiều nay phải cắt khẩu phần ăn của bảo bối cưng nhỉ?"
Chỉ trong tích tắc, bóng Khả Linh đã mất hút ở phía cuối khu thử đồ.
Khả phu nhân nhấp chén trà hương quế trong tay, trong lòng cười thầm trước cái tính ham ăn và vô tư như một đứa trẻ của cô...
Cả một ngày lết tấm thân tàn đi khắp nơi chỉ vì mama khiến Khả Linh cảm thấy như vừa dạo quanh địa phủ chơi một vòng. Cho đến lúc về đến nhà thì khỏi nói, toàn bộ tinh thần và sức lực như bay đi theo chiều gió, thân hình mong manh đến độ tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đổ rạp xuống đất không chút chống cự.
Sau khi tắm rửa, ăn tối và vệ sinh cá nhân xong, cô nàng phá lệ "cày anime/manga thâu đêm" thường ngày của mình, dự định ngủ sớm.
Nhưng...
Mama đại nhân đang onl facebook thì thấy con gái cưng đang định lên lầu liền hỏi, "Cục cưng, có phải con đang định đi xếp hành lí cho ngày mai đúng không?"
Cô chưa kịp nói, mama đại nhân đã phán như đúng rồi, "Con định làm một mình á? Không được không được, để mama giúp con một tay!"
"Nhưng con..."
"Nhưng nhị cái gì, mau lên đi", không nói không rằng mà đứng dậy kéo Khả Linh lên phòng.
Trọn 3 tiếng đồng hồ, cô nàng ngồi nghe mama phân tích "cách phối đồ", "nên mặc bộ nào trong hoàn cảnh nào", "đồ đi cưa giai"(!),... Đến khi Khả Linh lên giường nằm ngủ, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của mama đại nhân, nên đến khi ngủ được là trời sắp sáng rồi.
Kiên quyết từ chối sự hộ tống của papa mama, Khả Linh vác hai cái vali to bự đến ga tàu điện ngầm. Hiển nhiên trước khi đi, cái lỗ tai đáng thương của cô vẫn không thể thoát khỏi màn kiểm tra độ thính dưới sự công kích của màn mít ướt quá dữ (!) của mama đại nhân.
"... Híc híc, nhớ là phải ăn nhiều hơn nghe chưa, con như bộ xương di động rồi đó... đi lạc thì điện thoại cho mama một tiếng... hết tiền phải nói papa...." (lược bỏ 2500 từ ) ...
Từ đầu chí cuối, tất cả những gì cô làm chỉ là gật đầu phụ họa, lén ngáp một cái và ậm ừ cho qua chuyện. Papa đại nhân cũng muốn dặn dò nhắc nhở vài điều đấy, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì đã bị mama đại nhân cướp lời và cho ăn bơ không thương tiếc. Haiz, papa rất đáng thương a
Khả Linh nằm dài ra bàn, mắt nhắm mắt mắt mở nhìn khung cảnh bên ngoài đang vụt qua như tên bắn, xanh đỏ tím vàng gì cũng có, tạo thành bảy sắc cầu vồng. Cô vốn sống ở thành phố A và chưa bao giờ đi đâu xa, giờ phải đi học ở thành phố B cách đó 30 phút đi tàu điện khiến cô nàng không khỏi lo lắng, bồn chồn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Khả Linh thật sự xa nhà, xa ba mẹ, xa nơi cô đã quá thân thuộc để đi đến một nơi xa lạ.
Sẽ có lúc, cô rơi nước mắt vì nhớ nhà.
Sẽ có lúc, cô cảm thấy mình thật cô độc.
Và sẽ có lúc, cô muốn vứt bỏ mọi thứ để bay về nơi có ba mẹ, để lại được cảm nhận sự ấm áp nơi trái tim, để biết được rằng cô đang tồn tại.
Chỉ là, bây giờ cô muốn bản thân thật mạnh mẽ.
Vì ba mẹ, và cũng là vì chính bản thân cô...
"Quý hành khách chú ý, hiện tại tàu đã đến ga số tám thành phố B. Cảm ơn..."
Tiếng nói phát ra từ loa tàu khiến Khả Linh cắt đứt mạch suy nghĩ chính mình, lén đưa tay gạt dòng nước mắt đang chực rơi rồi đứng đậy khệ nệ khiêng đống hành lí đi ra phía của tàu đã mở sẵn, cảm thấy như mình là một đứa trẻ mới sinh lần đàu tiên tiếp xúc với thế giới rộng lớn.
Vì vẫn đang trong thời gian nghỉ trưa nên ga tàu ít người qua lại. Khả Linh lặng lẽ xách va li rời khỏi khu vực chờ, trực tiếp ra đến cổng số tám đứng chờ. Cô lấy chiếc Smartphone màu trắng tinh in hình Mèo mốc ra, nhấn chọn danh bạ.
Danh bạ chỉ có ba số. Một là của mama đại nhân. Một là của papa đại nhân. Cuối cùng là....
"A lô?"- một giọng nam lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia khiến Khả Linh cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.
"X..xin chào, là tôi, Khả Linh."- giọng cô hơi run và có phần lắp bắp.
"A, xin chào. Có chuyện gì vậy?"- dường như cái lạnh lẽo trong giọng nói đã biến mất như chưa từng tồn tai, thay vào đó lại là sự ấm áp khó tả.
"À..tôi đã đến thành phố B rồi..."
"Được, anh sẽ cho người đến đón em, cứ chờ đó!'
"Được."
_____________END chương 3 ___________
Chuyện ngoài lề của tác giả ; v ;
Mình có 1 ông anh trai 18 tuổi, đang học đại học năm nhất.
Bình thường ổng rất ham chơi game, hiếm khi vào bếp nên kinh nghiệm nấu ăn bằng không, kể cả đi chợ.
Ngày đàu tiên tự nấu ăn, tổng cộng có 3 em chén, 4 em tô và 1 cái nồi hi sinh oang liệt, chưa kể đến mặt đen như nhọ nồi và căn bếp thê thảm.
Mama của mình, một mặt an ủi anh trai đừng lo, cố gắng thêm chút nữa...
Nhưng sự thật thì..ở nhà, mình bị mẹ mắng không thương tiếc, mưa xuân đầy mặt
"Mày thấy anh mày chưa, mê chơi game giờ không biết nấu ăn....Mày mà không bỏ ngay face sau này khỏi ăn!!!!!"
Mình cảm thấy uất ức vô cùng, thế là tối nhắn tin cho anh trai.
Mình: Tại hai mà em bị chửi, bắt đền đó!!!
Anh: Chuyện gì?
Mình tặc lưỡi, kể lại toàn bộ sự việc. Kể xong thấy ổng im lặng, mình đắc chí trong giây lát vì tưởng ổng hối lỗi ~3~
Ai dè, một lúc sau mình suýt tức ói máu vì tức
Anh: Oh yeah may quá, hóa ra là có người mắng cùng há há :D
Mình: ...
Nếu giết người mà không bị tống vô tù, mình thề sẽ nock out ổng đầu tiên, sau đó sẽ băm nhuyễn, xào lăn, xẻo ổng ra thành vạn mảnh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.