Chương 1: Kết thúc
Arymimi
07/02/2015
Giữa màn đêm tĩnh lặng, anh tiến vào từ cánh cửa gỗ ngả màu cũ kĩ, đôi mắt em hoen ướt dần, ướt dần đến khi nước mắt lăn từng vệt dài xối xả. Em những tưởng anh không quay về nữa, những tưởng căn phòng quen thuộc này sẽ đóng chặt kí ức với lớp bụi mờ theo năm tháng vô thường, khi em đang cố gắng ngồi đây lần cuối để gom góp từng mãnh vỡ yêu thương vô hình cứa nát trái tim yếu đuối….
Anh về!
Là anh, với những bước thật chậm , hơi thở đó, ánh mắt đó em chưa bao giờ quên. Cho đến khi bàn tay anh vuốt lên mái tóc rối của em, khóe môi mỉm cười bình an đến lạ lùng và để em mặc sức ngả vào bờ vai vững chãi, rấm rức bao nỗi sợ hãi vì mường tượng ra những ngày không còn người em thương. Em đã nằm trong lòng anh, ở yên trong vòng tay anh, ngay căn phòng đầy ắp kỉ niệm đó, giây phút đó là vĩnh cữu trong cuộc đời em.
Tôi tỉnh dậy, một mình nằm giữa sàn nhà gỗ lạnh lẽo, một giấc mơ vừa về ngang qua thân xác rã rời đau đớn, căn phòng vắng lặng lại nhòe đi mỗi khi tôi tỉnh dậy. Hôm nay là ngày tiễn đưa linh cữu anh, tôi đã lẽo đẽo một chặng đường dài theo anh những bước cuối cùng, trời không nắng, cứ dịu dịu mây, cứ phải làm lòng ta thêm bịn rịn dần dần đến tan nát. Rồi tôi nhìn anh nằm sâu dần dưới những lớp cát, anh ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên….
Những bước chân loạng choạng đưa tôi về đây, căn phòng trọ của anh, nơi tôi trú chân mỗi khi mệt mỏi. Tôi thiếp đi từ chiều đến khi màn đêm bao trùm căn phòng nhỏ, anh đã quay về từ biệt tôi, từ biệt người con gái anh hứa yêu đến hơi thở cuối cùng và anh đã làm được điều đó trong tiềm thức mơ hồ của tôi. Tôi vực dậy khổ sở, nhìn quanh nhìn quanh như cố tìm một bóng dáng nào đó đang ẩn nấp, anh vẫn hay như vậy, hay hù tôi đến thót tim. Tôi thủ thỉ nhỏ nhẹ, khe khẽ đến mức âm thanh ấy như chẳng thoát ra khỏi cổ họng . Dường như anh không còn nghe thấy tiếng của tôi, anh đã cho tôi cái ôm cuối trong một giấc mơ vụt tàn, hụt hẫng, như khi tôi nghe tin anh bị tai nạn, vội vàng chạy đến nhưng người con trai ấy đã không đợi tôi, không thể đợi tôi, hay vì tôi quá trễ.
Cảm giác đó là cảm giác kinh khủng nhất mà tôi bắt buột phải trải qua.
Cả trái tim bóp nghẹt, không thở, không đập, không nhúc nhích.
Nước mắt rơi như mưa, ghìm chặt thì đau mà buông lơi cũng đau đớn.
Nỗi sợ hãi khi phải tin cả thế giới mấy tỷ người này không còn tồn tại anh.
Càng sợ hơn khi biết tôi đang yêu người đó một cách say đắm, cuồng nhiệt, một người không còn tồn tại nữa.
Quá bàng hoàng, quá vội vã, khi những dự định của chúng tôi còn dở dang, ước mơ của chúng tôi đã được một nửa chặng đường. Tôi đã ở đó, vì tôi tin linh hồn anh sẽ trở lại, tôi không dám vắng mặt vì tôi sợ anh cô đơn, sợ anh không thấy tôi sẽ tủi thân mà khóc. Tôi ở trong phòng ba ngày ba đêm, không ăn nỗi, thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Bà chủ nhà trọ cuối cùng đành phải khuyên tôi để bà lấy căn nhà lại cho người khác còn thuê. Tôi đã chọn là người tiếp theo thuê căn phòng ấy, tôi sợ mất hơi ấm của anh nếu căn phòng rơi vào tay người xa lạ, tôi muốn gìn giữ trọn vẹn từng chút một, bằng tất cả sức lực của mình.
- Nếu em cứ như vậy, làm sao em vượt qua?
- …
- Người chết là hết
- Anh ấy không chết. – tôi gào lên như điên khi Huy nói như vậy.
- Nếu còn anh ấy sẽ là người ngồi đây với em, chứ không phải anh. Không ai muốn điều này xảy ra cả. Em nghĩ chỉ mình em đau khổ thôi sao.
Huy như quát vào mặt tôi, tôi ôm mặt khóc, anh ấy dịu dàng choàng lấy vai tôi vỗ về:
- Anh xin lỗi, My ơi anh xin lỗi. …
Tiếng nấc là thứ âm thanh duy nhất vang lên đều đều trong căn phòng. Huy đã tìm ra tôi ở đây, chính xác mọi người thân quen đều biết tôi ở đây nhưng họ bất lực với tôi. Sự ra đi đột ngột của anh khiến mọi người đều đau khổ.
Tôi lại tỉnh dậy, đảo mắt một vòng, không phải căn phòng quen thuộc, không phải màu gỗ, ánh mắt tôi dừng lại nới mái tóc Huy. Anh đang ngủ gục bên cạnh chiếc giường của tôi. Nhà tôi, phòng tôi, người con trai kề bên ấy mãi mãi không còn là người tôi chờ đợi mỗi khi mở mắt nhìn thế giới. Giờ thì tôi đang tin mình mất anh vĩnh viễn, có nhắm mắt hay mở thì mọi thứ còn lại tôi phải đối diện không thay đổi kể từ ngày anh nằm yên.
Mệt lả vì không ăn mấy ngày, tôi nhẹ nhàng tụt xuống giường và đắp khẽ chiếc chăn lên cho Huy. Tôi chạy ra ngoài ăn tô phở, buổi sáng sớm bình yên với tiếng chim hót đâu đây chỉ còn là một bức tranh chết. Từng bước chân lại gợi ký ức quanh tôi. Quán phở đầu ngõ, anh đã từng sang đây ăn cùng tôi, cái bàn này bàn kia, bàn nào chúng tôi cũng đã từng ngồi cả. Tôi đang nuốt từng sợi phở nặng nhọc, tôi cần phải ăn để lấy lại sức, để sống, tôi phải sống vì ba mẹ, vì người thân yêu quanh tôi, tôi không được phép từ bỏ như anh vì nỗi đau anh để lại là quá lớn. Đang ăn một tiếng gọi vang lên:
- My.
Sau lưng tôi Huy đang đứng nhìn sững sờ, thở dốc như thể vừa chạy hộc đi kím tôi khi thấy chiếc giường trống. Anh đã cười, nụ cười quan tâm ấy khiến tôi biết mình còn quá nhiều lý do để tồn tại tiếp.
Anh về!
Là anh, với những bước thật chậm , hơi thở đó, ánh mắt đó em chưa bao giờ quên. Cho đến khi bàn tay anh vuốt lên mái tóc rối của em, khóe môi mỉm cười bình an đến lạ lùng và để em mặc sức ngả vào bờ vai vững chãi, rấm rức bao nỗi sợ hãi vì mường tượng ra những ngày không còn người em thương. Em đã nằm trong lòng anh, ở yên trong vòng tay anh, ngay căn phòng đầy ắp kỉ niệm đó, giây phút đó là vĩnh cữu trong cuộc đời em.
Tôi tỉnh dậy, một mình nằm giữa sàn nhà gỗ lạnh lẽo, một giấc mơ vừa về ngang qua thân xác rã rời đau đớn, căn phòng vắng lặng lại nhòe đi mỗi khi tôi tỉnh dậy. Hôm nay là ngày tiễn đưa linh cữu anh, tôi đã lẽo đẽo một chặng đường dài theo anh những bước cuối cùng, trời không nắng, cứ dịu dịu mây, cứ phải làm lòng ta thêm bịn rịn dần dần đến tan nát. Rồi tôi nhìn anh nằm sâu dần dưới những lớp cát, anh ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên….
Những bước chân loạng choạng đưa tôi về đây, căn phòng trọ của anh, nơi tôi trú chân mỗi khi mệt mỏi. Tôi thiếp đi từ chiều đến khi màn đêm bao trùm căn phòng nhỏ, anh đã quay về từ biệt tôi, từ biệt người con gái anh hứa yêu đến hơi thở cuối cùng và anh đã làm được điều đó trong tiềm thức mơ hồ của tôi. Tôi vực dậy khổ sở, nhìn quanh nhìn quanh như cố tìm một bóng dáng nào đó đang ẩn nấp, anh vẫn hay như vậy, hay hù tôi đến thót tim. Tôi thủ thỉ nhỏ nhẹ, khe khẽ đến mức âm thanh ấy như chẳng thoát ra khỏi cổ họng . Dường như anh không còn nghe thấy tiếng của tôi, anh đã cho tôi cái ôm cuối trong một giấc mơ vụt tàn, hụt hẫng, như khi tôi nghe tin anh bị tai nạn, vội vàng chạy đến nhưng người con trai ấy đã không đợi tôi, không thể đợi tôi, hay vì tôi quá trễ.
Cảm giác đó là cảm giác kinh khủng nhất mà tôi bắt buột phải trải qua.
Cả trái tim bóp nghẹt, không thở, không đập, không nhúc nhích.
Nước mắt rơi như mưa, ghìm chặt thì đau mà buông lơi cũng đau đớn.
Nỗi sợ hãi khi phải tin cả thế giới mấy tỷ người này không còn tồn tại anh.
Càng sợ hơn khi biết tôi đang yêu người đó một cách say đắm, cuồng nhiệt, một người không còn tồn tại nữa.
Quá bàng hoàng, quá vội vã, khi những dự định của chúng tôi còn dở dang, ước mơ của chúng tôi đã được một nửa chặng đường. Tôi đã ở đó, vì tôi tin linh hồn anh sẽ trở lại, tôi không dám vắng mặt vì tôi sợ anh cô đơn, sợ anh không thấy tôi sẽ tủi thân mà khóc. Tôi ở trong phòng ba ngày ba đêm, không ăn nỗi, thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Bà chủ nhà trọ cuối cùng đành phải khuyên tôi để bà lấy căn nhà lại cho người khác còn thuê. Tôi đã chọn là người tiếp theo thuê căn phòng ấy, tôi sợ mất hơi ấm của anh nếu căn phòng rơi vào tay người xa lạ, tôi muốn gìn giữ trọn vẹn từng chút một, bằng tất cả sức lực của mình.
- Nếu em cứ như vậy, làm sao em vượt qua?
- …
- Người chết là hết
- Anh ấy không chết. – tôi gào lên như điên khi Huy nói như vậy.
- Nếu còn anh ấy sẽ là người ngồi đây với em, chứ không phải anh. Không ai muốn điều này xảy ra cả. Em nghĩ chỉ mình em đau khổ thôi sao.
Huy như quát vào mặt tôi, tôi ôm mặt khóc, anh ấy dịu dàng choàng lấy vai tôi vỗ về:
- Anh xin lỗi, My ơi anh xin lỗi. …
Tiếng nấc là thứ âm thanh duy nhất vang lên đều đều trong căn phòng. Huy đã tìm ra tôi ở đây, chính xác mọi người thân quen đều biết tôi ở đây nhưng họ bất lực với tôi. Sự ra đi đột ngột của anh khiến mọi người đều đau khổ.
Tôi lại tỉnh dậy, đảo mắt một vòng, không phải căn phòng quen thuộc, không phải màu gỗ, ánh mắt tôi dừng lại nới mái tóc Huy. Anh đang ngủ gục bên cạnh chiếc giường của tôi. Nhà tôi, phòng tôi, người con trai kề bên ấy mãi mãi không còn là người tôi chờ đợi mỗi khi mở mắt nhìn thế giới. Giờ thì tôi đang tin mình mất anh vĩnh viễn, có nhắm mắt hay mở thì mọi thứ còn lại tôi phải đối diện không thay đổi kể từ ngày anh nằm yên.
Mệt lả vì không ăn mấy ngày, tôi nhẹ nhàng tụt xuống giường và đắp khẽ chiếc chăn lên cho Huy. Tôi chạy ra ngoài ăn tô phở, buổi sáng sớm bình yên với tiếng chim hót đâu đây chỉ còn là một bức tranh chết. Từng bước chân lại gợi ký ức quanh tôi. Quán phở đầu ngõ, anh đã từng sang đây ăn cùng tôi, cái bàn này bàn kia, bàn nào chúng tôi cũng đã từng ngồi cả. Tôi đang nuốt từng sợi phở nặng nhọc, tôi cần phải ăn để lấy lại sức, để sống, tôi phải sống vì ba mẹ, vì người thân yêu quanh tôi, tôi không được phép từ bỏ như anh vì nỗi đau anh để lại là quá lớn. Đang ăn một tiếng gọi vang lên:
- My.
Sau lưng tôi Huy đang đứng nhìn sững sờ, thở dốc như thể vừa chạy hộc đi kím tôi khi thấy chiếc giường trống. Anh đã cười, nụ cười quan tâm ấy khiến tôi biết mình còn quá nhiều lý do để tồn tại tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.