Chương 2: Cơ duyên
Arymimi
07/02/2015
49 ngày của anh, tôi đến Royal, lên tầng trên và ngồi ngay chiếc bàn quá đỗi quen thuộc, nơi anh ngỏ lời yêu tôi và ba năm yêu nhau chúng tôi luôn lui tới đây hẹn hò. Cả tầng trên hôm nay vắng khách, nên người duy nhất đang ngồi phía góc bên kia làm tôi sững lại. Người con trai ngồi một mình, nhìn nghiêng trong khoảng tối vô tình giống anh, nhưng lý trí kịp kéo con tim tôi lại. Tôi gọi tách cà phê sữa, khuấy nhẹ rồi ngồi đeo headphone nghe những bản nhạc buồn. Gặm nhấm cả thế giới cô đơn, nơi quán quen trở nên dần xa lạ, ly cà phê nhấp môi vô vị, trong một góc khuất cho trái tim đầy thương tổn được yên lặng. Đang chìm vào bản nhạc, bất ngờ bàn tay ai đó rút headphone tôi ra, người con trai góc bên kia đã tiến lại từ lúc nào. Tôi dương đôi mắt đang ngấn lệ nhìn một cách khổ sở, anh ấy đặt lên bàn một tờ giấy gấp đôi. Tôi vẫn đang ngỡ ngàng, anh bảo:
- Bình An gửi cho cô, trước khi ra đi.
- … - cả người tôi điếng lặng, tên anh, cái tên tôi chỉ cần nghe thôi đã tê buốt.
- Đừng ngạc nhiên, cô cứ đọc đi.
- Nhưng anh là ai?
- Tôi là người ngang đường đã đưa Bình An vào bệnh viện, những dòng cuối cùng Bình An dặn tôi nếu không may mắn thì đến quán này và chờ cô.
- … Anh đã ở đây chờ tôi suốt 49 ngày qua ?
Anh ta gật đầu:
- Bất cứ chiều nào tôi rãnh. Anh ấy còn tỉnh khi đến viện, nhưng chỉ vài phút ngắn ngủi đủ để viết tờ giấy này, khi đó người thân đang đến.
Tôi bật nhớ cái lần đến muộn cuối cùng, khi tôi đang ở cách xa anh hàng trăm cây số vì tham dự một khóa học đặc biệt. Hai tiếng sau khi báo tin tôi mới đến, mọi chuyện đã quá xa. Nhận tờ giấy mà tay tôi không đủ can đảm mở ra. Dòng chữ ngắn lấp ló: “ Anh đây! Đừng khóc. Anh mãi yêu em.”
Tôi cố gồng hết sức ghìm nước mắt, người con trai đưa mẫu giấy đã quay đi, tôi vội chạy theo:
- Cảm ơn anh.
- Đó là điều tôi nên làm. – anh ta đáp.
Cả tôi và An đều nợ người con trai này khoản nợ ân tình sâu sắc. Về nhà, tôi cất tờ giấy vào chiếc hộp nhỏ, ngoài việc cất giữ từng chút về anh, tôi chẳng thể làm gì hơn.
- Bình An gửi cho cô, trước khi ra đi.
- … - cả người tôi điếng lặng, tên anh, cái tên tôi chỉ cần nghe thôi đã tê buốt.
- Đừng ngạc nhiên, cô cứ đọc đi.
- Nhưng anh là ai?
- Tôi là người ngang đường đã đưa Bình An vào bệnh viện, những dòng cuối cùng Bình An dặn tôi nếu không may mắn thì đến quán này và chờ cô.
- … Anh đã ở đây chờ tôi suốt 49 ngày qua ?
Anh ta gật đầu:
- Bất cứ chiều nào tôi rãnh. Anh ấy còn tỉnh khi đến viện, nhưng chỉ vài phút ngắn ngủi đủ để viết tờ giấy này, khi đó người thân đang đến.
Tôi bật nhớ cái lần đến muộn cuối cùng, khi tôi đang ở cách xa anh hàng trăm cây số vì tham dự một khóa học đặc biệt. Hai tiếng sau khi báo tin tôi mới đến, mọi chuyện đã quá xa. Nhận tờ giấy mà tay tôi không đủ can đảm mở ra. Dòng chữ ngắn lấp ló: “ Anh đây! Đừng khóc. Anh mãi yêu em.”
Tôi cố gồng hết sức ghìm nước mắt, người con trai đưa mẫu giấy đã quay đi, tôi vội chạy theo:
- Cảm ơn anh.
- Đó là điều tôi nên làm. – anh ta đáp.
Cả tôi và An đều nợ người con trai này khoản nợ ân tình sâu sắc. Về nhà, tôi cất tờ giấy vào chiếc hộp nhỏ, ngoài việc cất giữ từng chút về anh, tôi chẳng thể làm gì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.