Cơ Duyên

Chương 10: Nắm lấy duyên mệnh

Arymimi

07/02/2015

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi biết ai đến, người gõ bốn lần như vậy chỉ có thể là Bình Nguyên. Mới sáng sớm thôi mà, tôi phải hoàn thành một vài thủ tục rồi mới ra mở cửa. Sau cánh cửa chẳng có bóng dáng ai. Ai rãnh rỗi phá giấc ngủ người ta thế này. Tôi cáu kỉnh đóng cửa lên giường trở lại, chút thất vọng vì người tôi thầm nghĩ lại không đúng.

Tôi chẳng hiểu sao mình lại phải nấp mà không đứng ngay đó chờ để giáp mặt em. Giấc mơ kỳ lạ tối hôm qua làm tôi đột nhiên nhớ ra tất cả, rõ mòn một chứ không mơ hồ như lúc trước. Tôi đã hôn My, ở ngay trước mộ Bình An, tôi đã có mặt ở rất nhiều nơi có My, tôi vì vô tình hay cố ý lại dõi theo cô ấy, một cô gái cần và nên được che chở hơn bất cứ ai. Linh cảm của tôi mách bảo một điều gì đó bất thường, những hành động ấy rất bất thường, trong giấc mơ tôi đã thấy Bình An với lời nhắn nhủ trao em cho tôi, giờ chẳng lẽ chạy đến nói với My tất cả những điều không rõ ràng đó. Mà nói ra để làm gì, khi trong trái tim còn chưa lành lặn kia, tôi là người đặc biệt vì tôi giống Bình An như tin nhắn tối hôm trước em từng nói. Dẫu thế nào tôi vẫn tin ba chúng tôi đã có một cơ duyên với nhau, chỉ là ba người không bao giờ cùng chung một thế giới, bởi không thể sắp xếp cả hai chúng tôi cùng yêu một người.

Tôi đứng lặng hồi lâu trước cửa, chưa bao giờ thấy bất lực như thế này. My vừa mở cánh cửa ra và sửng sốt khi thấy tôi đứng đó, tôi không kịp chạy đi, chôn chân nhìn em miệng vẫn đang ngoặm chiếc bánh mỳ gối.

- Anh là người lúc nãy gõ cửa …ực ực ( em nuốt bánh mỳ ) đúng không?

- À…à không, anh mới đến thôi. – điệu bộ ấp úng che giấu này thật chẳng giống tôi.

My cau mày chu môi, rồi cũng bỏ qua như kiểu đã phát hiện tôi nói dối nên thôi giả vờ tin:

- Đi công viên với em không?



- Bây…bây giờ?

- Ừm! Anh đi xe đến đúng không, xe anh nhé.

Em kéo tay tôi đi, không ai hẹn trước, chỉ nổi hứng là đi.Tôi theo My chơi đủ trò mà vốn trước đó tôi không hề thích. Hóa ra công viên dành cho những người đang yêu là vậy. Hôm nay, tôi đã có rất nhiều lời muốn nói nhưng nhìn nụ cười khó khăn lắm mới nở lại trên đôi môi đó tôi không nỡ. Tôi không muốn bắt em đón nhận vội vã, mới chỉ nửa năm sau cái chết của An, mọi chuyện có lẽ chưa đến thời điểm bắt đầu. Nhất là khi lòng em còn nhiều nghi hoặc, cứ như bây giờ chúng tôi vẫn có nhau đó thôi, có nhau theo một cách khác. Chúng tôi sẽ vẫn nhìn vào mắt nhau mà đoán đối phương đang nghĩ gì, sẽ vẫn tò mò một nửa kia đang làm gì khi không ở bên nhau, tôi sẽ vẫn vô tình một cách cố ý đến những nơi em hay đến và mặc như không hay biết em đang lén nhìn tôi say mê.

Huy đã gặp tôi nói chuyện và thẳng thắng thừa nhận tình cảm dành cho em. Cả hai chúng tôi, yêu thiên thần ấy là một điều dĩ nhiên, ở bên cạnh em khó mà trái tim không rung động bởi những điều tự nhiên nhất. Giờ thì tôi thấu hiểu đến cùng cực sự tiếc nuối của Bình An, nếu tôi lạc mất em, chắc có lẽ là điều tôi hối tiếc suốt cuộc đời.

My đang ngủ say, trời chiều tắt nắng chóng vánh. Hoàng hôn đẹp thế này mà đồ ngốc này lại ngủ. Tôi dừng xe lại ven đường, chọn ngay nơi này, nơi mà tôi biết chắc Bình An nhìn thấy cô gái của anh đã bình yên bên cạnh tôi như lời nhắn nhủ. Một bản nhạc nhẹ không đủ làm em thức giấc, tôi tựa mình vào ghế ngắm hoàng hôn đang nhẹ buông phía chân trời xa xôi. Điều này tôi đã từng chờ đợi rất lâu, đón hoàng hôn cùng với người con gái mà tôi yêu. Tôi sẽ kiên nhẫn làm mờ những tổn thương sâu sắc trong quá khứ của em, để một ngày không xa tôi chính thức bước vào trái tim em với tư cách của Bình Nguyên. Tôi là Bình Nguyên.

Tôi chợt tỉnh sau một ngày dài chạy nhảy mệt mỏi, xe đã dừng lại ngay cái nơi định mệnh mà tôi luôn sợ hãi mỗi khi đi ngang qua một mình, bản nhạc nhẹ không lời tha thiết với sắc trời tím đỏ. Bên cạnh tôi là Bình Nguyên và trong giấc mơ ngắn ngủi khi tôi ngủ trong xe, Bình An vừa ghé qua nói câu chào tạm biệt. Trong phút chốc, tôi ao ước mình có thể được phép tham lam giữ cả hai chàng trai trong trái tim nhỏ bé này. Bình An luôn hiện hữu trong tôi, đó là sự thật không thể nào chối cãi, nhưng tôi đã lỡ yêu Bình Nguyên - người đang ngồi ngay bên tôi, với ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu trái tim đã lên tiếng đập lại, tôi sẽ phải có trách nhiệm giữ nhịp đập đó đến trọn đời này. Chỉ là cần một thời gian nữa, cho đến khi trái tim hai chúng tôi đập chung một nhịp với nhau. Tôi là My.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cơ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook