Cơ Duyên

Chương 9: Tan

Arymimi

07/02/2015

Hai ngày trôi qua kể từ ngày tôi đột ngột ngất xỉu. Dạo này tôi cảm thấy mình rất lạ. Rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngày mà tôi không thể nhớ mình đã làm gì đi đâu. Tôi đã khám tổng quát nhưng bệnh viện nói tôi không có bệnh gì. Tôi thiết nghĩ ít nhất phải mắc chứng mất trí nhớ tạm thời chứ. Cô gái đó, cô gái mà tôi gặp ở Royal bỗng nhiên trở nên thân thiết với tôi kỳ lạ. Cô ta bảo tôi đã hôn cô ta mà chính tôi còn chẳng nhớ.

Tin nhắn của My vừa đến. “ anh khỏe chưa?”. Lạ thay tin nhắn ấy làm tôi mỉm cười. Tôi không còn cảm thấy rung động với bất kỳ cô gái nào, vì có quá nhiều cô gái để ý đến tôi, hay vì mối tình dang dở cuối cấp ba làm tim tôi bỗng dưng khép chặt. Ngoại trừ khoảnh khoắc tôi bắt gặp My ngồi ở Royal một mình, thẫn thờ với ánh mắt xa vời vợi. Người con gái đặc biệt mà tôi chờ để trao mảnh giấy giúp cho một chàng trai tội nghiệp, câu chuyện tình dang dở ấy khiến tôi bỗng dưng lấy lại những cảm xúc mà mình đã đánh mất và tôi quyết tâm phải thực hiện cho được di nguyện cuối của chàng trai tên Bình An. Mặc dù đã phải chờ rất lâu để bắt gặp trúng My, giống hệt giấc mơ kì lạ, ít ra tôi đã không nhầm lẫn với cô gái nào khác đến quán và vô tình ngồi ở góc bàn này. Tôi tin mình có một chút duyên mệnh với họ, khi bị kéo vào chuyện tình đau khổ này, thiên mệnh của tôi là hóa những khổ đau của họ trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi nhanh chóng reply tin nhắn.

“ Anh khỏe hơn rồi. Cảm ơn em đã quan tâm.”

“ Anh cần gì cứ nói em mang qua cho.”

“ Có cần phải tốt như vậy với anh không. Vì anh giống Bình An sao” – không hiểu sao tôi tỏ ra như đang ghen tị vậy. Tôi không muốn My tốt với mình vì tôi giống người tình cũ của em.

“ Lúc này thì anh là Bình Nguyên, nên em đang tốt với Bình Nguyên được chứ.”

“ Vậy chứ còn lại lúc khác, anh giống cậu ta sao.”



“ Không hẳn, có lẽ do em ngộ nhận.”

***

Tôi ngồi kế My và đọc được những dòng tin của em và hắn. Em vừa nhắn tin vừa cười mỉm, trông thật đáng yêu. Có phải khi trước nhắn tin với tôi em cũng hay như thế này không. Đáng lẽ tôi không được phép trốn vào phòng của My, nhưng đêm nay là đêm cuối cùng linh hồn tôi tồn tại trên cõi đời này. Nên tôi muốn ở bên My thêm một chút. Hai ngày qua tôi nghiệm ra rằng có những chuyện dù đau lòng đến mấy cũng không thể làm gì được. Tôi đang cố níu kéo My, nhưng hạnh phúc thật sự tôi có thể làm cho em là tìm kiếm cho em một tình yêu mới ít nhất phải bằng tình yêu của tôi. Hắn ta, tính ra cũng đẹp trai, đàng hoàng tử tế, cũng thương em rồi, cũng là có duyên với hai chúng tôi nên nếu trao em cho hắn tôi sẽ chẳng lo ngại gì nhiều. Tôi đã trao kí ức lại cho Nguyên, những lúc tôi nhập vào cậu ta, cậu ta đều bị quên sạch. Nay tôi sẽ rộng lượng để trả những kí ức đó lại, một là vì em, hai là vì tôi nên công bằng như thế.

My à, giờ anh sẽ rời khỏi em vĩnh viễn, cuộc sống này không còn dành cho anh, nên anh sẽ đợi em ở một kiếp khác. Tôi thúc nhẹ tay vào chiếc hộp My cất mẫu giấy của tôi làm nó rơi bịch xuống nền nhà . My rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, bất ngờ gọi tên tôi: “ Bình An, ghen à!” Câu nói vô thức ấy khiến tôi giật cả mình, giác quan thứ sáu của con người đã phát huy phải không. Em cười và đứng dậy nhặt lấy chiếc hộp. Lúc đó tôi lén hôn em, nụ hôn của một linh hồn và một thể xác. Không biết em có cảm nhận được không nhưng em sững người lại vài giây, rồi đảo mắt quanh phòng, mắt em gần như sắp khóc. Đồ ngốc, ngay trước mặt này, tôi huơ huơ tay, rồi bật cười vì mình mới là đồ ngốc, cô ấy đâu thể nhìn thấy mày. Tôi chỉ muốn khóc thét lên nhưng…

Ding doong!!!

Chuông đồng hồ điểm 12h đêm, tôi thấy mình tan dần, tan dần, mọi thứ bắt đầu trong suốt rồi chìm vào lơ đễnh mênh mang. My à, anh yêu em – tôi thì thào những lời cuối bên tai cô ấy. Thời gian qua là cơ hội cuối cho hai chúng tôi tập quen và từ biệt nhau, em là một cô nàng mạnh mẽ, mạnh mẽ cả những phút yếu mềm, anh là chàng trai ích kỷ, ích kỷ đên nổi chỉ muốn ở bên em từng bước, từng bước thôi. Khi tôi biến mất biến mất vĩnh viễn, mọi khó khăn trong cuộc sống của em sẽ do người khác thay tôi giúp đỡ, liệu khi tôi không còn ở trong thân xác của Bình Nguyên em có quên mất hình ảnh của tôi không. Điều đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cơ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook