Chương 4: Sổ nhật ký
Arymimi
07/02/2015
Huy hẹn tôi 9h sáng ra thăm mộ Bình An. 49 ngày trôi qua, tôi đã giữ được bình tĩnh khi đứng trước di ảnh in trên tấm bia. Bó huệ lại được thay, mặc dù tôi biết anh không cần chu đáo mấy chuyện này, anh chỉ cần tôi giữ anh trong tim là đủ. Anh Huy là bạn thân của anh và tôi tin anh đã có được một người bạn quá tuyệt vời. Khi nắng đã ngập lênh thênh, Huy gỡ chiếc mũ lưỡi trai anh đang đội, chụp lên mái tóc tôi:
- Nắng rồi.
Tôi im lặng muốn thôi nhưng tôi biết tính anh Huy mà, lại mặc cho anh phơi nắng, hai đứa lủi thủi ra về.
Khi tôi vừa vào phòng, chiếc hộp nhỏ tôi cất mẫu giấy của anh đã không còn nằm trên kệ. Tôi luôn đặt nó ở đó, nơi mà dù rất kín nhưng ánh mắt tôi như thói quen thành lệ sẽ luôn mặc bao rào cản mà nhìn vào tìm kiếm chút an ủi. Quan sát một hồi hóa ra nó đã rơi dưới đất. Em vừa đi thăm anh sáng nay mà, anh có gì phật lòng sao. Sao lại rớt thế này. Tôi ôm chiếc hộp òa khóc nức nở như đứa trẻ con. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi nín bặt sợ hãi. Tiếng gõ cửa vang lên lần hai kèm giọng nói:
- Đừng khóc, tôi là – giọng nói dừng lại một chút – người đưa cô mẫu giấy.
Cánh tay run rẩy ướt nhẹp nước mắt của tôi kéo cánh cửa ra. Chúng tôi nhìn nhau như thế, như thể hai ánh mắt thấu hiểu nhau kỳ lạ, bất ngờ anh ấy đưa tay lau vệt nước mắt trên gò má tôi. Không hiểu sao tôi đứng im đến bất động, cái cảm giác này sao ấm áp vậy, dù Huy đã từng làm thế với tôi nhưng hôm nay ngón tay cái đang lướt trên má tôi lại làm lòng tôi chạnh lại. Nhưng anh ta đến đây làm gì, sao lại tìm được đến đây. Khi tôi còn quay cuồng trong mớ câu hỏi, anh ấy chìa tay ra một cuốn sổ.
- Xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ này, nhưng có thứ cô nên nhận lấy.
Dứt lời, anh ta lại quay đi lạnh lùng khác hẳn cái lúc anh chạm tay lên những giọt nước mắt của tôi gần gũi như không một khoảng cách.
- Khoan đã… - tôi chẳng biết sao phải thốt lên như vậy, khi thấy con người đó dửng dưng quay đi sau khi để vào tay tôi cuốn sổ lạ.
- Anh tên …gì?
- Nguyên, Bình Nguyên. – Anh vẫn đứng quay lưng đáp lời tôi rồi đi mà chẳng ngoảnh lại.
***
Tôi đứng hồi lâu sau khi cánh cửa đã khép, tiếng khóc đó cứ làm quặn thắt trái tim tôi một cách khó hiểu. Tôi biết người con gái đó, biết câu chuyện tình đau khổ đó, lạ lùng hơn sao tôi lại chọn trúng căn phòng của Bình An, lại tìm ra cuốn sổ sau một giấc ngủ trưa đầy mộng mị. Một vài thứ gần như tôi không kiểm soát nổi, như có lần trước 49 ngày tôi nằm mơ thấy My, một người tôi chưa từng gặp trước đó trong cuộc đời, chưa hề có chút kí ức về cô ấy.
***
Tôi khép cửa phòng, vội vàng mở ngay cuốn sổ. Nhật kí của Bình An, những dòng nhật ký trong ba tháng cuối cùng tồn tại mà anh không hề hay trước. Có lẽ Nguyên đã tìm được nó trong căn phòng của anh, nhưng sao khi tôi ở đó lục tìm tất cả mà không thấy một thứ gì. Sao những thứ liên quan đến Bình An lại từ tay Nguyên trao tôi. Gạt đi những suy nghĩ linh tinh ấy, tôi vùi mình vào cuộc sống hằng ngày hiện lên qua những dòng nhật ký ngắn gọn của Bình An. Mọi ngày, mọi ngày anh đều nhắc đến tên tôi, trang nào cũng có chuyện của hai chúng tôi. Khi tôi giận dỗi, hay ghen tuông, khi chúng tôi hẹn hò, khi tôi lén hôn anh trong lần núp mưa ở trạm xe buýt, hay bất thình lình vòng tay ôm anh từ đằng sau.
“ Ngày…tháng…năm
Em xuất hiện bất ngờ từ đằng sau và ôm lấy mình. Em tự nhiên thật, cứ như thế thì mình sẽ chẳng thể nào muốn rời xa em được. Nhiều khi muốn thể hiện chút gì đó lãng mạn, nhưng ngại lắm, mình là con trai cơ mà. Hôm sau sẽ tìm cách ôm lén em như thế này nhé, cho ấm thật ấm luôn. My ơi My à, nhớ lắm, anh nhớ em lắm lắm!...”
Đồ ngốc, tôi tự lẩm bẩm trong đầu mình khi vừa cười vừa khóc đọc những cảm xúc thường nhật của anh. Đêm đó, chẳng biết thiếp đi tự bao giờ, mà sáng tỉnh dậy tôi còn nằm bịch dưới nền, cuốn sổ lăn lóc bên cạnh, cái chăn bị kéo tuột từ trên giường xuống.
- My ơi, ra mở cửa cho mẹ con ơi!
Oái, mẹ lên thăm, sao chẳng báo trước. Không thể để mẹ thấy bộ dạng này, nhất định mẹ sẽ không cầm lòng nổi. Tôi vùng dậy, sủa soạn lại rồi giả vờ với mẹ như thể tôi đã ổn. Mẹ mang theo lắm quà bánh, ít ra trên thế gian này tôi còn có mẹ, chẳng phải cũng đã quá diễm phúc và nên trân trọng hay sao.
- Mẹ nè, ngồi xuống con sơn móng chân cho nhé.
- Mẹ mày già rồi, không lòe loẹt như tụi bây đâu.
Bất ngờ mẹ lật tấm chăn lên, cuốn sổ nhật kí rơi ra. Tôi bẽn lẽn nhìn mẹ, mẹ cầm lấy toan đọc, tôi giật lại, lí nhí:
- Nhật ký của Bình An mẹ ạ.
Con… cố gắng nhé. – ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy âu yếm làm lòng tôi chùng xuống. Con đang cố gắng từng ngày, từng ngày học cách sống trong nỗi đau.
- Nắng rồi.
Tôi im lặng muốn thôi nhưng tôi biết tính anh Huy mà, lại mặc cho anh phơi nắng, hai đứa lủi thủi ra về.
Khi tôi vừa vào phòng, chiếc hộp nhỏ tôi cất mẫu giấy của anh đã không còn nằm trên kệ. Tôi luôn đặt nó ở đó, nơi mà dù rất kín nhưng ánh mắt tôi như thói quen thành lệ sẽ luôn mặc bao rào cản mà nhìn vào tìm kiếm chút an ủi. Quan sát một hồi hóa ra nó đã rơi dưới đất. Em vừa đi thăm anh sáng nay mà, anh có gì phật lòng sao. Sao lại rớt thế này. Tôi ôm chiếc hộp òa khóc nức nở như đứa trẻ con. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi nín bặt sợ hãi. Tiếng gõ cửa vang lên lần hai kèm giọng nói:
- Đừng khóc, tôi là – giọng nói dừng lại một chút – người đưa cô mẫu giấy.
Cánh tay run rẩy ướt nhẹp nước mắt của tôi kéo cánh cửa ra. Chúng tôi nhìn nhau như thế, như thể hai ánh mắt thấu hiểu nhau kỳ lạ, bất ngờ anh ấy đưa tay lau vệt nước mắt trên gò má tôi. Không hiểu sao tôi đứng im đến bất động, cái cảm giác này sao ấm áp vậy, dù Huy đã từng làm thế với tôi nhưng hôm nay ngón tay cái đang lướt trên má tôi lại làm lòng tôi chạnh lại. Nhưng anh ta đến đây làm gì, sao lại tìm được đến đây. Khi tôi còn quay cuồng trong mớ câu hỏi, anh ấy chìa tay ra một cuốn sổ.
- Xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ này, nhưng có thứ cô nên nhận lấy.
Dứt lời, anh ta lại quay đi lạnh lùng khác hẳn cái lúc anh chạm tay lên những giọt nước mắt của tôi gần gũi như không một khoảng cách.
- Khoan đã… - tôi chẳng biết sao phải thốt lên như vậy, khi thấy con người đó dửng dưng quay đi sau khi để vào tay tôi cuốn sổ lạ.
- Anh tên …gì?
- Nguyên, Bình Nguyên. – Anh vẫn đứng quay lưng đáp lời tôi rồi đi mà chẳng ngoảnh lại.
***
Tôi đứng hồi lâu sau khi cánh cửa đã khép, tiếng khóc đó cứ làm quặn thắt trái tim tôi một cách khó hiểu. Tôi biết người con gái đó, biết câu chuyện tình đau khổ đó, lạ lùng hơn sao tôi lại chọn trúng căn phòng của Bình An, lại tìm ra cuốn sổ sau một giấc ngủ trưa đầy mộng mị. Một vài thứ gần như tôi không kiểm soát nổi, như có lần trước 49 ngày tôi nằm mơ thấy My, một người tôi chưa từng gặp trước đó trong cuộc đời, chưa hề có chút kí ức về cô ấy.
***
Tôi khép cửa phòng, vội vàng mở ngay cuốn sổ. Nhật kí của Bình An, những dòng nhật ký trong ba tháng cuối cùng tồn tại mà anh không hề hay trước. Có lẽ Nguyên đã tìm được nó trong căn phòng của anh, nhưng sao khi tôi ở đó lục tìm tất cả mà không thấy một thứ gì. Sao những thứ liên quan đến Bình An lại từ tay Nguyên trao tôi. Gạt đi những suy nghĩ linh tinh ấy, tôi vùi mình vào cuộc sống hằng ngày hiện lên qua những dòng nhật ký ngắn gọn của Bình An. Mọi ngày, mọi ngày anh đều nhắc đến tên tôi, trang nào cũng có chuyện của hai chúng tôi. Khi tôi giận dỗi, hay ghen tuông, khi chúng tôi hẹn hò, khi tôi lén hôn anh trong lần núp mưa ở trạm xe buýt, hay bất thình lình vòng tay ôm anh từ đằng sau.
“ Ngày…tháng…năm
Em xuất hiện bất ngờ từ đằng sau và ôm lấy mình. Em tự nhiên thật, cứ như thế thì mình sẽ chẳng thể nào muốn rời xa em được. Nhiều khi muốn thể hiện chút gì đó lãng mạn, nhưng ngại lắm, mình là con trai cơ mà. Hôm sau sẽ tìm cách ôm lén em như thế này nhé, cho ấm thật ấm luôn. My ơi My à, nhớ lắm, anh nhớ em lắm lắm!...”
Đồ ngốc, tôi tự lẩm bẩm trong đầu mình khi vừa cười vừa khóc đọc những cảm xúc thường nhật của anh. Đêm đó, chẳng biết thiếp đi tự bao giờ, mà sáng tỉnh dậy tôi còn nằm bịch dưới nền, cuốn sổ lăn lóc bên cạnh, cái chăn bị kéo tuột từ trên giường xuống.
- My ơi, ra mở cửa cho mẹ con ơi!
Oái, mẹ lên thăm, sao chẳng báo trước. Không thể để mẹ thấy bộ dạng này, nhất định mẹ sẽ không cầm lòng nổi. Tôi vùng dậy, sủa soạn lại rồi giả vờ với mẹ như thể tôi đã ổn. Mẹ mang theo lắm quà bánh, ít ra trên thế gian này tôi còn có mẹ, chẳng phải cũng đã quá diễm phúc và nên trân trọng hay sao.
- Mẹ nè, ngồi xuống con sơn móng chân cho nhé.
- Mẹ mày già rồi, không lòe loẹt như tụi bây đâu.
Bất ngờ mẹ lật tấm chăn lên, cuốn sổ nhật kí rơi ra. Tôi bẽn lẽn nhìn mẹ, mẹ cầm lấy toan đọc, tôi giật lại, lí nhí:
- Nhật ký của Bình An mẹ ạ.
Con… cố gắng nhé. – ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy âu yếm làm lòng tôi chùng xuống. Con đang cố gắng từng ngày, từng ngày học cách sống trong nỗi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.